Thực Hoan Giả Yêu
Chương 48-2: Giá phải trả cho việc chạy trốn (2)
Editor: Lovenoo1510
Xe hơi lái về biệt thự, hộ vệ đè ép Trì Việt đi vào, đợi đến khi có chỉ thị mới rời đi.
Trì Việt đặt mông ngồi trên sô pha, nghiêng người nửa nằm, hai chân dài gác ra ngoài ghế sô pha, vẻ mặt không nhìn ra vui buồn.
Thấy bộ dáng này của anh, Quyền Chính Nghi chỉ cảm thấy nhức đầu, thở dài, nói: “Việt Việt à, hôm qua nghi lễ đính hôn của anh con bị hỏng, cái cô Sở Kiều đó thế nhưng lại chạy trốn, thật là tức chết người!”
Trì Việt một tay khoác lên trán, môi mỏng không tự chủ được giật giật, nhưng không ra tiếng.
“Cái nhà họ Sở này cũng thật chẳng ra làm sao cả! Ngay cả một đứa con gái cũng không quản được, còn muốn gả vào nhà chúng ta làm vợ!” Nhắc tới lễ đính hôn ngày hôm qua, Quyền Chính Nghi cũng tức một bụng, giận giữ tích ở trong lòng.
Nhà họ Quyền ở thành phố Duật Phong, gia cảnh có mấy đời. Hôm nay truyền tới anh trai bà và bà, tại sao lại có thể gây ra chuyện đáng cười như vậy?
“Ôi, cậu con và mợ tức giận cả một đêm không ngủ, con chờ chút nữa gọi điện cho A Thác, để cho nó buổi tối qua ăn cơm, thì nói mẹ làm thịt thỏ kho tàu cho nó.” Quyền Chính Nghi tự lo nói hăng say, con trai bất đắc dĩ căn bản không có phản ứng.
Bà bĩu môi, nâng chân đá một cước, tức giận nói: “Lời nói của mẹ, con có nghe thấy hay không?”
“Mặc kệ!” Trì Việt ngồi thẳng dậy, gương mặt tuấn tú u ám: “Sao mẹ không tự gọi?”
“Cái đứa nhỏ chết tiệt này!” Quyền Chính Nghi giận dữ, giơ tay đánh lên người anh ta: “Có phải con muốn tức chết mẹ hay không hả!”
“Con không dám.” Trì Việt ngăn tay mẹ lại, bên trong hai tròng mắt nhuộm đầy ảm đạm: “Mẹ, mẹ biết hôm nay mẹ đã làm cái gì không?”
Ánh mắt của anh ta lộ ra bi thương, trong lòng Quyền Chính Nghi cả kinh, không khỏi hỏi anh ta: “Cái gì?”
Hai tay ở bên người hung hăng nắm chặt, môi mỏng của Trì Việt mím chặt lại thành một đường thẳng, đưa tay nói: “Đưa điện thoại di động cho con.”
Quyền Chính Nghi lạnh lùng nhạo báng, nghĩ thầm vẫn là vì con tiểu hồ ly tinh đó. Đôi tay của bà ôm lấy vai, trực tiếp cự tuyệt: “Không đưa! Sáng mai Thiên Chân sẽ trở lại, chờ mẹ cho các con định ngày lành, sẽ đưa điện thoại lại cho con.”
“………….” Trì Việt thực căm hận muốn kêu gào một trận! Nhưng rốt cuộc bà vẫn là mẹ của anh ta, anh ta cũng không thể cứng rắn, hầm hừ trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại.
Quyền Chính Nghi thở dốc một hơi, cười cầm điện thoại lên, vội vàng báo tin mừng: “Thiên Chân à, Việt Việt bị bác bắt trở lại rồi, con ngày mai mau trở về, chúng ta đem hôn sự định sớm một chút.”
Cầm điện thoại hàn huyên thật lâu, Quyền Chính Nghi mới lưu luyến không rời tắt máy. Thiên Chân đứa nhỏ này, từ nhỏ đã hợp ý của bà, mặc dù không phải là ruột thịt, nhưng lại có duyên phận mẹ con, cho nên bà nhận định người con dâu này, tuyệt đối không người nào có thể thay thế được!
Trở lại phòng ngủ, Trì Việt phiền não dạo bước. Anh ta đi tới trước cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên thấy mấy hộ vệ vừa rồi kia vẫn còn, giữ ở cửa lớn làm hết phận sự của mình.
Ôi, mẹ của anh ta cũng thành tinh rồi, biết dùng cả cái này để đối phó với anh ta nữa.
Chán nản ngã xuống giường, Trì Việt cầm lấy điện thoại trên đầu giường, theo trong trí nhớ ấn hàng số, gọi qua cho Sở Kiều. Âm thanh đối phương nhắc nhở đã tắt máy, ánh mắt anh ta đen lại, tuyệt vọng để điện thoại xuống.
Xong rồi!
Trong nội tâm của Trì Việt hiểu rất rõ ràng, bỏ qua lần này, anh ta sẽ không còn cơ hội nữa!
Từ bờ biển trở lại phòng thuê, Sở Kiều đóng cửa lại, giày cũng không đổi, trực tiếp ngã xuống giường. Cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi chưa từng có. Đem giày đạp xuống, thân thể cô co rúc trong chăn, buồn bực muốn nhức đầu.
Ngủ một giấc, thế nhưng lại ngủ đến một ngày một đêm.
Đợi cô tỉnh lại lần nữa, là lúc tiếng gõ cửa rung trời.
Giọng nói Tô Lê xuyên thấu màng nhĩ, Sở Kiều bất đắc dĩ mở mắt, mơ màng xuống đất mang giày, đi ra mở cửa cho cô ấy.
“Ôi trời ơi!!!” Vào đến cửa nhìn thấy cô, Tô Lê xanh cả mặt, trợn to con ngươi kêu lên: “Cậu thật vẫn ở chỗ này!”
Sở Kiều vuốt mặt, hàm hồ đáp lời, xoay người đi vào trong phòng ngủ.
Thấy bộ dáng này của cô, mặt Tô Lê tức giận đến trắng bệch, kéo cánh tay cô lại, chất vấn: “Sở Kiều, cậu ngủ thật thoải mái, biết bên ngoài có bao nhiêu người đang tìm cậu không? Cả thành phố Duật Phong đều đảo lộn rồi!”
“Mắc mớ gì tới mình?” Sở Kiều đẩy tay của cô ấy ra, đi thẳng vào phòng ngủ, ném ra một câu lạnh như băng.
Tô Lê thật sự giận dữ, cô ấy sải bước đuổi theo, gương mặt căng thẳng: “Lời này là gì? Tại sao cậu lại mặc kệ! Hai chúng ta biết nhau nhiều năm như vậy, bình thường cậu hành động quái dị, mình cũng nhịn! Nhưng lần này là cậu đính hôn, đại sự quan trọng nhất trong đời cậu, cậu nói đi là đi, một câu giao phó cũng không có, cậu nghĩ kết cục sẽ thế nào?”
Nghe được tiếng la của cô ấy, trái tim Sở Kiều khẽ nhúc nhích, cô xoay người nhìn chằm chằm vào mặt Tô Lê, híp mắt một cái: “Thì Nhan đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Lê chán nản gật đầu một cái, nói: “Tiền cũng bị đóng băng.”
Quả nhiên là như vậy!
Chung quy vẫn là cưỡng bức.
Trong nhà không có chuyện gì cả, Sở Kiều chui vào phòng bếp đun nước nóng, bưng ra hai cốc, đặt ở trên khay trà.
Tô Lê miệng đắng lưỡi khô, cầm cái cốc uống vài ngụm. Cô mới vừa phát tiết một trận, trong lòng đè nén khó chịu đã tốt hơn nhiều rồi, lúc này vẻ mặt đã an tĩnh lại, không giống nóng nảy như vừa nãy.
“Mình thật sự hành động quái dị sao?” Sở Kiều trở về chỗ cô ngồi rồi mới nói, nhẹ nhàng hỏi cô ấy.
Mở trừng hai mắt, Tô Lê mím môi cười nhẹ, chế nhạo nói: “Dĩ nhiên là vậy! Bốn năm đại học chúng ta đều lấy sinh hoạt phí từ trong nhà, chỉ có cậu không cần một phân tiền của gia đình thôi. Người ta đều chỉnh trang mĩ dung, còn cậu từ sớm tới muộn chỉ có ăn, bỗng nhiên mệt mỏi cũng phải có thịt. Tất cả mọi người vội vàng nói yêu đương, cậu mỗi ngày lại cõng giá vẽ đi khắp nơi vẽ tranh, nếu như không phải Quý học trưởng trước kia theo đuổi cậu… cậu còn không…………”
Ý thức được mình nói bậy, Tô Lê vội vàng câm miệng, ảo não cắn môi.
Sở Kiều thì ngược lại nhíu mày, giọng nói tự nhiên: “Theo như những gì cậu nói, là có chút kỳ quái sao! Làm khó cậu chịu được mình tàn phá lâu như vậy, còn chưa có chạy trốn.”
“Đó là!” Tô Lê hả hê vỗ ngực một cái, bảo đảm nói: “Chúng ta là sắt sứ, mình chắc chắn sẽ không bỏ rơi cậu.”
“Cảm ơn——” đưa tay ôm hông cô ấy, Sở Kiều dán mặt vào trước ngực cô ấy, ánh mắt dần dần u ám. Ít nhất, bên người cô còn có người không bỏ rơi cô, không phải sao?
“Kiều Kiều.” Cô cực ít ra vẻ yếu ớt như thế, Tô Lê lập tức cảnh giác, cau mày hỏi cô: “Đã xảy ra chuyện gì? Cậu nói cho mình biết, vì sao phải chạy trốn kết hôn?”
Sở Kiều gối đầu lên đùi cô ấy, đôi mắt đen nhánh mơ hồ thoáng chút u ám. Hồi lâu, cô mím môi, chậm rãi mở miệng: “Cha mình gạt mình, ông không phải vì muốn tốt cho mình, chỉ là muốn tốt cho nhà họ Sở.
Giọng nói của cô rất thấp, lộ ra nồng đậm đau lòng. Tô Lê dần dần nắm chặt bả vai cô, cơ thể tức giận đến run lên. Cô đã nói, Sở Kiều sẽ không vô duyên vô cớ mất tích, trong lúc đó thì ra còn có chuyện này xảy ra!
Chuyện nhà họ Kiều, cô ấy cũng biết chút ít. Những năm này cũng đã thấy không ít, tuy nói tình huống mẹ ghẻ như thế cũng không coi là gặp nhiều, nhưng tình người ấm nóng lại đả thương người nhất.
Vì thế, Tô Lê vẫn luôn rất đau lòng Sở Kiều, trước kia lúc đi học, chủ nhật cô cũng không muốn về nhà, đều đến nhà Tô Lê ăn chực. Tô Lê luôn yêu cầu mẹ cô ấy phải làm đầy một bàn món ăn, để cho cô ăn thật vui vẻ.
Bởi vì thấy Sở Kiều cười, là chuyện rất khó.
Hơn nữa sau khi cô và Quý Tư Phạm chia tay, một năm này cơ hồ đều không thấy cô cười.
“Kiều Kiều.” Tô Lê lôi cô đứng dậy, nhìn vào mắt cô, trầm giọng nói: “Đã như vậy, mình càng cảm thấy cậu nên gả cho Quyền gia đi! Để cho người cha và mẹ con kia nhìn kỹ một chút, cho bọn họ tức chết!”
Nghe vậy, Sở Kiều nhếch môi cười cười, ánh mắt chán nản: “Mình không muốn như vậy.”
“Cậu còn băn khoăn Quý Tư Phạm?” Tô Lê cau mày, giọng nói bén nhọn.
Hồi lâu, chỉ thấy cô cúi đầu, không chịu nói lời nào, Tô Lê không khỏi âm thầm thở dài.
“Không phải nhớ nhung.” Sở Kiều rũ mắt xuống, năm ngón tay mảnh khảnh từ từ nắm lấy: “Mình đã rất nỗ lực để quên đi, chỉ là thỉnh thoảng anh ta lại cứ nhảy ra, để cho mình ứng phó không kịp, nhưng mình chỉ cho phép một chút, không hơn.”
Chóp mũi ê ẩm không thể nhịn được, Tô Lê cắn môi ôm cô vào trong ngực, ở bên tai cô thì thầm: “Cậu cái đứa ngốc này.”
Sở Kiều cười cười, trái tim dâng lên một hồi đau đớn. Đứa ngốc, cô đúng là một đứa ngốc.
Cả sự kiện, rốt cuộc đều bởi vì Sở Kiều, cô không thể ẩn núp cả đời. Rửa mặt chải đầu xong xuôi, cô và Tô Lê đi tới phòng làm việc, mới bước vào cửa chính, liền nhìn thấy một mảnh hỗn loạn trong phòng.
“Sao vậy?” Tô Lê khiếp sợ, đưa tay dựng ghế dậy.
Hứa Khả Nghi ngồi ở trên bàn làm việc, đôi tay gắt gao bảo vệ máy tính của Sở Kiều, ở trong đó có rất nhiều bản thiết kế, tuyệt đối không thể có sơ suất. Nhìn thấy họ, vành mắt cô ấy đỏ lên, nức nỏ nói: “Những thứ kia là khách hàng chạy tới đòi tiền, không có tiền nên họ khuôn đồ, mình không ngăn được.”
Tô Lê tiến lên ôm lấy cô ấy, trong lòng biết cô đã cố gắng. Cô ấy là một cô gái thế đơn lực bạc, tại sao có thể ngăn trở được những những người không có ý tốt kia đây? Rõ ràng cô suy nghĩ phải bảo vệ máy vi tính, đã không dễ dàng rồi!
Quét mắt bốn phía, trong lòng Sở Kiều hung hăng xoắn lại, khom lưng đem từng tờ bản vẽ nhặt từ trên mặt đất lên.
Có một số chuyện, đã vượt xa quá tưởng tượng của cô!
Hứa Khả Nghi bị sợ không nhẹ, Tô Lê đỡ ghế sô pha lên, ấn cô ấy ngồi vào bên trong, lại đi phòng nước rót một cốc trà, đưa cho cô ấy để thần kinh an ổn, “Khả Nhi, uống chút nước.”
Nhận lấy cốc trà, khoé môi Hứa Khả Nhi khẽ run. Cô ấy nhìn chằm chằm chậu hoa bị đập bể trên mặt đất, còn rèm cửa sổ khăn trải bàn bị xé rách ném trên đất, hốc mắt chua xót: “Những cái cây này, đều là do mình đến tận Nhất Bàn Bàn mua về. Vì tiết kiệm tiền đi đường, mình đều không cho giao hàng, cắn răng một đường tự chuyển! Còn những thứ như rèm cửa và khăn trải bàn, đều là mình và Lưu Tô tự tay khâu, nhìn rất đẹp………”
Giọng nói về sau dần dần thấp xuống, cô ấy đặt cốc trà xuống, đôi tay che lấy mặt, bả vai co rút lay động. Mặc dù đè nén, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc như cũ.
“Tâm huyết của chúng ta, bị huỷ như vậy sao?” Hứa Khả Nhi cắn môi, khóc không thành tiếng.
Sở Kiều dựng ghế xoay lên, cầm một cái khăn trải bàn bẩn lau sạch ghế. Cô hơi cúi đầu, trên mặt không nhìn ra biểu tình gì, động tác trong tay một cái lại một cái, đặc biệt nghiêm túc.
“Thật ra thì cũng không có gì lớn.” Tô Lê miễn cưỡng nặn ra nụ cười, đưa tay khoác lên vai Hứa Khả Nhi, an ủi cô ấy: “Chúng ta có thể làm lại từ đầu mà! Chỉ cần chúng ta đoàn kết nhất trí, có khó khăn gì không chịu nổi chứ!”
Nghe vậy, mặt Hứa Khả Nhi biến sắc, cô ấy đứng lên, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Sở Kiều, tức giận nói: “Sở Kiều, trong nhà cậu có thể có tiền, muốn đào hôn liền đào hôn, cũng không nên liên luỵ tới chúng mình! Cậu không quan tâm những thứ này, nhưng mình quan tâm! Mình tốt nghiệp đại học, liền đem toàn bộ tâm huyết dốc vào phòng làm việc này, thật vất vả mới thấy sắp hết khổ, nhưng cậu lại lật đổ, ân oán của bản thân cậu, tại sao lại liên luỵ tới chúng mình?!”
“Hứa Khả Nhi!”
Tô Lê không ngăn được, sắc mặt trầm xuống.
“Mình nói sai sao?” Cảm xúc của Hứa Khả Nhi kích động, cũng không để ý tới ánh mắt của Tô Lê, một mực chất vấn: “Cậu trêu chọc nhà họ Quyền, đó là chuyện của cậu, nhưng lại liên luỵ tới Thì Nhan bị xui xẻo theo. Công việc này thất bại, chúng mình bỏ ra bao nhiêu năm tâm huyết, ăn bao nhiêu khổ, chịu bao nhiêu xem thường, tại sao tới lúc thành công, lại thất bại thảm hại vậy chứ! Đều là bởi vì cậu, cậu có thể phủi mông chạy lấy người, còn mình thì làm thế nào? Nhà mình vẫn còn chờ một tháng tiền lương của mình đấy, em trai mình còn chờ tiền đóng học nữa!”
Lời của cô ấy mặc dù khí thế bức người, nhưng lại khiến cho Tô Lê đau lòng. Căn phòng làm việc này đã trải qua tất cả mọi chuyện, lúc này cũng trước mắt như rõ mồn một, những gian khổ và chua cay, ba người bọn họ đi tới hôm nay cũng không dễ dàng, người ngoài cũng không thể nhận thức được.
Sở Kiều yên tĩnh lắng nghe, không hề nói một câu, đôi mắt yên lặng đến đáng sợ.
“Khả Nhi.” Tô Lê kéo cô ấy lại, khuyên lơn: “Cậu đừng nghĩ như vậy, Kiều Kiều cũng có nỗi khổ tâm của riêng mình, phòng làm việc cũng là tâm huyết của cậu ấy. Ban đầu không có cậu ấy dẫn dầu, Thì Nhan cũng đã không thành lập rồi!”
“Tô Lê, mình không tham lam.” Hứa Khả Nhi chảy nước mắt, đau lòng nói: “Cha mẹ mình không hề có tiền, địa vị xã hội không xuất thân từ danh môn, mình chỉ muốn làm chút chuyện mình thích, sống thật tốt là được! Như vậy cũng quá đáng sao?”
Tô Lê yên lặng, không có cách nào phản bác.
Nhiều lời cũng vô ích, Hứa Khả Nhi lau nước mắt, lôi kéo gì đó từ đống hỗn lộn ở trong túi mình ra, khóc rời đi.
Xe hơi lái về biệt thự, hộ vệ đè ép Trì Việt đi vào, đợi đến khi có chỉ thị mới rời đi.
Trì Việt đặt mông ngồi trên sô pha, nghiêng người nửa nằm, hai chân dài gác ra ngoài ghế sô pha, vẻ mặt không nhìn ra vui buồn.
Thấy bộ dáng này của anh, Quyền Chính Nghi chỉ cảm thấy nhức đầu, thở dài, nói: “Việt Việt à, hôm qua nghi lễ đính hôn của anh con bị hỏng, cái cô Sở Kiều đó thế nhưng lại chạy trốn, thật là tức chết người!”
Trì Việt một tay khoác lên trán, môi mỏng không tự chủ được giật giật, nhưng không ra tiếng.
“Cái nhà họ Sở này cũng thật chẳng ra làm sao cả! Ngay cả một đứa con gái cũng không quản được, còn muốn gả vào nhà chúng ta làm vợ!” Nhắc tới lễ đính hôn ngày hôm qua, Quyền Chính Nghi cũng tức một bụng, giận giữ tích ở trong lòng.
Nhà họ Quyền ở thành phố Duật Phong, gia cảnh có mấy đời. Hôm nay truyền tới anh trai bà và bà, tại sao lại có thể gây ra chuyện đáng cười như vậy?
“Ôi, cậu con và mợ tức giận cả một đêm không ngủ, con chờ chút nữa gọi điện cho A Thác, để cho nó buổi tối qua ăn cơm, thì nói mẹ làm thịt thỏ kho tàu cho nó.” Quyền Chính Nghi tự lo nói hăng say, con trai bất đắc dĩ căn bản không có phản ứng.
Bà bĩu môi, nâng chân đá một cước, tức giận nói: “Lời nói của mẹ, con có nghe thấy hay không?”
“Mặc kệ!” Trì Việt ngồi thẳng dậy, gương mặt tuấn tú u ám: “Sao mẹ không tự gọi?”
“Cái đứa nhỏ chết tiệt này!” Quyền Chính Nghi giận dữ, giơ tay đánh lên người anh ta: “Có phải con muốn tức chết mẹ hay không hả!”
“Con không dám.” Trì Việt ngăn tay mẹ lại, bên trong hai tròng mắt nhuộm đầy ảm đạm: “Mẹ, mẹ biết hôm nay mẹ đã làm cái gì không?”
Ánh mắt của anh ta lộ ra bi thương, trong lòng Quyền Chính Nghi cả kinh, không khỏi hỏi anh ta: “Cái gì?”
Hai tay ở bên người hung hăng nắm chặt, môi mỏng của Trì Việt mím chặt lại thành một đường thẳng, đưa tay nói: “Đưa điện thoại di động cho con.”
Quyền Chính Nghi lạnh lùng nhạo báng, nghĩ thầm vẫn là vì con tiểu hồ ly tinh đó. Đôi tay của bà ôm lấy vai, trực tiếp cự tuyệt: “Không đưa! Sáng mai Thiên Chân sẽ trở lại, chờ mẹ cho các con định ngày lành, sẽ đưa điện thoại lại cho con.”
“………….” Trì Việt thực căm hận muốn kêu gào một trận! Nhưng rốt cuộc bà vẫn là mẹ của anh ta, anh ta cũng không thể cứng rắn, hầm hừ trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại.
Quyền Chính Nghi thở dốc một hơi, cười cầm điện thoại lên, vội vàng báo tin mừng: “Thiên Chân à, Việt Việt bị bác bắt trở lại rồi, con ngày mai mau trở về, chúng ta đem hôn sự định sớm một chút.”
Cầm điện thoại hàn huyên thật lâu, Quyền Chính Nghi mới lưu luyến không rời tắt máy. Thiên Chân đứa nhỏ này, từ nhỏ đã hợp ý của bà, mặc dù không phải là ruột thịt, nhưng lại có duyên phận mẹ con, cho nên bà nhận định người con dâu này, tuyệt đối không người nào có thể thay thế được!
Trở lại phòng ngủ, Trì Việt phiền não dạo bước. Anh ta đi tới trước cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên thấy mấy hộ vệ vừa rồi kia vẫn còn, giữ ở cửa lớn làm hết phận sự của mình.
Ôi, mẹ của anh ta cũng thành tinh rồi, biết dùng cả cái này để đối phó với anh ta nữa.
Chán nản ngã xuống giường, Trì Việt cầm lấy điện thoại trên đầu giường, theo trong trí nhớ ấn hàng số, gọi qua cho Sở Kiều. Âm thanh đối phương nhắc nhở đã tắt máy, ánh mắt anh ta đen lại, tuyệt vọng để điện thoại xuống.
Xong rồi!
Trong nội tâm của Trì Việt hiểu rất rõ ràng, bỏ qua lần này, anh ta sẽ không còn cơ hội nữa!
Từ bờ biển trở lại phòng thuê, Sở Kiều đóng cửa lại, giày cũng không đổi, trực tiếp ngã xuống giường. Cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi chưa từng có. Đem giày đạp xuống, thân thể cô co rúc trong chăn, buồn bực muốn nhức đầu.
Ngủ một giấc, thế nhưng lại ngủ đến một ngày một đêm.
Đợi cô tỉnh lại lần nữa, là lúc tiếng gõ cửa rung trời.
Giọng nói Tô Lê xuyên thấu màng nhĩ, Sở Kiều bất đắc dĩ mở mắt, mơ màng xuống đất mang giày, đi ra mở cửa cho cô ấy.
“Ôi trời ơi!!!” Vào đến cửa nhìn thấy cô, Tô Lê xanh cả mặt, trợn to con ngươi kêu lên: “Cậu thật vẫn ở chỗ này!”
Sở Kiều vuốt mặt, hàm hồ đáp lời, xoay người đi vào trong phòng ngủ.
Thấy bộ dáng này của cô, mặt Tô Lê tức giận đến trắng bệch, kéo cánh tay cô lại, chất vấn: “Sở Kiều, cậu ngủ thật thoải mái, biết bên ngoài có bao nhiêu người đang tìm cậu không? Cả thành phố Duật Phong đều đảo lộn rồi!”
“Mắc mớ gì tới mình?” Sở Kiều đẩy tay của cô ấy ra, đi thẳng vào phòng ngủ, ném ra một câu lạnh như băng.
Tô Lê thật sự giận dữ, cô ấy sải bước đuổi theo, gương mặt căng thẳng: “Lời này là gì? Tại sao cậu lại mặc kệ! Hai chúng ta biết nhau nhiều năm như vậy, bình thường cậu hành động quái dị, mình cũng nhịn! Nhưng lần này là cậu đính hôn, đại sự quan trọng nhất trong đời cậu, cậu nói đi là đi, một câu giao phó cũng không có, cậu nghĩ kết cục sẽ thế nào?”
Nghe được tiếng la của cô ấy, trái tim Sở Kiều khẽ nhúc nhích, cô xoay người nhìn chằm chằm vào mặt Tô Lê, híp mắt một cái: “Thì Nhan đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Lê chán nản gật đầu một cái, nói: “Tiền cũng bị đóng băng.”
Quả nhiên là như vậy!
Chung quy vẫn là cưỡng bức.
Trong nhà không có chuyện gì cả, Sở Kiều chui vào phòng bếp đun nước nóng, bưng ra hai cốc, đặt ở trên khay trà.
Tô Lê miệng đắng lưỡi khô, cầm cái cốc uống vài ngụm. Cô mới vừa phát tiết một trận, trong lòng đè nén khó chịu đã tốt hơn nhiều rồi, lúc này vẻ mặt đã an tĩnh lại, không giống nóng nảy như vừa nãy.
“Mình thật sự hành động quái dị sao?” Sở Kiều trở về chỗ cô ngồi rồi mới nói, nhẹ nhàng hỏi cô ấy.
Mở trừng hai mắt, Tô Lê mím môi cười nhẹ, chế nhạo nói: “Dĩ nhiên là vậy! Bốn năm đại học chúng ta đều lấy sinh hoạt phí từ trong nhà, chỉ có cậu không cần một phân tiền của gia đình thôi. Người ta đều chỉnh trang mĩ dung, còn cậu từ sớm tới muộn chỉ có ăn, bỗng nhiên mệt mỏi cũng phải có thịt. Tất cả mọi người vội vàng nói yêu đương, cậu mỗi ngày lại cõng giá vẽ đi khắp nơi vẽ tranh, nếu như không phải Quý học trưởng trước kia theo đuổi cậu… cậu còn không…………”
Ý thức được mình nói bậy, Tô Lê vội vàng câm miệng, ảo não cắn môi.
Sở Kiều thì ngược lại nhíu mày, giọng nói tự nhiên: “Theo như những gì cậu nói, là có chút kỳ quái sao! Làm khó cậu chịu được mình tàn phá lâu như vậy, còn chưa có chạy trốn.”
“Đó là!” Tô Lê hả hê vỗ ngực một cái, bảo đảm nói: “Chúng ta là sắt sứ, mình chắc chắn sẽ không bỏ rơi cậu.”
“Cảm ơn——” đưa tay ôm hông cô ấy, Sở Kiều dán mặt vào trước ngực cô ấy, ánh mắt dần dần u ám. Ít nhất, bên người cô còn có người không bỏ rơi cô, không phải sao?
“Kiều Kiều.” Cô cực ít ra vẻ yếu ớt như thế, Tô Lê lập tức cảnh giác, cau mày hỏi cô: “Đã xảy ra chuyện gì? Cậu nói cho mình biết, vì sao phải chạy trốn kết hôn?”
Sở Kiều gối đầu lên đùi cô ấy, đôi mắt đen nhánh mơ hồ thoáng chút u ám. Hồi lâu, cô mím môi, chậm rãi mở miệng: “Cha mình gạt mình, ông không phải vì muốn tốt cho mình, chỉ là muốn tốt cho nhà họ Sở.
Giọng nói của cô rất thấp, lộ ra nồng đậm đau lòng. Tô Lê dần dần nắm chặt bả vai cô, cơ thể tức giận đến run lên. Cô đã nói, Sở Kiều sẽ không vô duyên vô cớ mất tích, trong lúc đó thì ra còn có chuyện này xảy ra!
Chuyện nhà họ Kiều, cô ấy cũng biết chút ít. Những năm này cũng đã thấy không ít, tuy nói tình huống mẹ ghẻ như thế cũng không coi là gặp nhiều, nhưng tình người ấm nóng lại đả thương người nhất.
Vì thế, Tô Lê vẫn luôn rất đau lòng Sở Kiều, trước kia lúc đi học, chủ nhật cô cũng không muốn về nhà, đều đến nhà Tô Lê ăn chực. Tô Lê luôn yêu cầu mẹ cô ấy phải làm đầy một bàn món ăn, để cho cô ăn thật vui vẻ.
Bởi vì thấy Sở Kiều cười, là chuyện rất khó.
Hơn nữa sau khi cô và Quý Tư Phạm chia tay, một năm này cơ hồ đều không thấy cô cười.
“Kiều Kiều.” Tô Lê lôi cô đứng dậy, nhìn vào mắt cô, trầm giọng nói: “Đã như vậy, mình càng cảm thấy cậu nên gả cho Quyền gia đi! Để cho người cha và mẹ con kia nhìn kỹ một chút, cho bọn họ tức chết!”
Nghe vậy, Sở Kiều nhếch môi cười cười, ánh mắt chán nản: “Mình không muốn như vậy.”
“Cậu còn băn khoăn Quý Tư Phạm?” Tô Lê cau mày, giọng nói bén nhọn.
Hồi lâu, chỉ thấy cô cúi đầu, không chịu nói lời nào, Tô Lê không khỏi âm thầm thở dài.
“Không phải nhớ nhung.” Sở Kiều rũ mắt xuống, năm ngón tay mảnh khảnh từ từ nắm lấy: “Mình đã rất nỗ lực để quên đi, chỉ là thỉnh thoảng anh ta lại cứ nhảy ra, để cho mình ứng phó không kịp, nhưng mình chỉ cho phép một chút, không hơn.”
Chóp mũi ê ẩm không thể nhịn được, Tô Lê cắn môi ôm cô vào trong ngực, ở bên tai cô thì thầm: “Cậu cái đứa ngốc này.”
Sở Kiều cười cười, trái tim dâng lên một hồi đau đớn. Đứa ngốc, cô đúng là một đứa ngốc.
Cả sự kiện, rốt cuộc đều bởi vì Sở Kiều, cô không thể ẩn núp cả đời. Rửa mặt chải đầu xong xuôi, cô và Tô Lê đi tới phòng làm việc, mới bước vào cửa chính, liền nhìn thấy một mảnh hỗn loạn trong phòng.
“Sao vậy?” Tô Lê khiếp sợ, đưa tay dựng ghế dậy.
Hứa Khả Nghi ngồi ở trên bàn làm việc, đôi tay gắt gao bảo vệ máy tính của Sở Kiều, ở trong đó có rất nhiều bản thiết kế, tuyệt đối không thể có sơ suất. Nhìn thấy họ, vành mắt cô ấy đỏ lên, nức nỏ nói: “Những thứ kia là khách hàng chạy tới đòi tiền, không có tiền nên họ khuôn đồ, mình không ngăn được.”
Tô Lê tiến lên ôm lấy cô ấy, trong lòng biết cô đã cố gắng. Cô ấy là một cô gái thế đơn lực bạc, tại sao có thể ngăn trở được những những người không có ý tốt kia đây? Rõ ràng cô suy nghĩ phải bảo vệ máy vi tính, đã không dễ dàng rồi!
Quét mắt bốn phía, trong lòng Sở Kiều hung hăng xoắn lại, khom lưng đem từng tờ bản vẽ nhặt từ trên mặt đất lên.
Có một số chuyện, đã vượt xa quá tưởng tượng của cô!
Hứa Khả Nghi bị sợ không nhẹ, Tô Lê đỡ ghế sô pha lên, ấn cô ấy ngồi vào bên trong, lại đi phòng nước rót một cốc trà, đưa cho cô ấy để thần kinh an ổn, “Khả Nhi, uống chút nước.”
Nhận lấy cốc trà, khoé môi Hứa Khả Nhi khẽ run. Cô ấy nhìn chằm chằm chậu hoa bị đập bể trên mặt đất, còn rèm cửa sổ khăn trải bàn bị xé rách ném trên đất, hốc mắt chua xót: “Những cái cây này, đều là do mình đến tận Nhất Bàn Bàn mua về. Vì tiết kiệm tiền đi đường, mình đều không cho giao hàng, cắn răng một đường tự chuyển! Còn những thứ như rèm cửa và khăn trải bàn, đều là mình và Lưu Tô tự tay khâu, nhìn rất đẹp………”
Giọng nói về sau dần dần thấp xuống, cô ấy đặt cốc trà xuống, đôi tay che lấy mặt, bả vai co rút lay động. Mặc dù đè nén, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc như cũ.
“Tâm huyết của chúng ta, bị huỷ như vậy sao?” Hứa Khả Nhi cắn môi, khóc không thành tiếng.
Sở Kiều dựng ghế xoay lên, cầm một cái khăn trải bàn bẩn lau sạch ghế. Cô hơi cúi đầu, trên mặt không nhìn ra biểu tình gì, động tác trong tay một cái lại một cái, đặc biệt nghiêm túc.
“Thật ra thì cũng không có gì lớn.” Tô Lê miễn cưỡng nặn ra nụ cười, đưa tay khoác lên vai Hứa Khả Nhi, an ủi cô ấy: “Chúng ta có thể làm lại từ đầu mà! Chỉ cần chúng ta đoàn kết nhất trí, có khó khăn gì không chịu nổi chứ!”
Nghe vậy, mặt Hứa Khả Nhi biến sắc, cô ấy đứng lên, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Sở Kiều, tức giận nói: “Sở Kiều, trong nhà cậu có thể có tiền, muốn đào hôn liền đào hôn, cũng không nên liên luỵ tới chúng mình! Cậu không quan tâm những thứ này, nhưng mình quan tâm! Mình tốt nghiệp đại học, liền đem toàn bộ tâm huyết dốc vào phòng làm việc này, thật vất vả mới thấy sắp hết khổ, nhưng cậu lại lật đổ, ân oán của bản thân cậu, tại sao lại liên luỵ tới chúng mình?!”
“Hứa Khả Nhi!”
Tô Lê không ngăn được, sắc mặt trầm xuống.
“Mình nói sai sao?” Cảm xúc của Hứa Khả Nhi kích động, cũng không để ý tới ánh mắt của Tô Lê, một mực chất vấn: “Cậu trêu chọc nhà họ Quyền, đó là chuyện của cậu, nhưng lại liên luỵ tới Thì Nhan bị xui xẻo theo. Công việc này thất bại, chúng mình bỏ ra bao nhiêu năm tâm huyết, ăn bao nhiêu khổ, chịu bao nhiêu xem thường, tại sao tới lúc thành công, lại thất bại thảm hại vậy chứ! Đều là bởi vì cậu, cậu có thể phủi mông chạy lấy người, còn mình thì làm thế nào? Nhà mình vẫn còn chờ một tháng tiền lương của mình đấy, em trai mình còn chờ tiền đóng học nữa!”
Lời của cô ấy mặc dù khí thế bức người, nhưng lại khiến cho Tô Lê đau lòng. Căn phòng làm việc này đã trải qua tất cả mọi chuyện, lúc này cũng trước mắt như rõ mồn một, những gian khổ và chua cay, ba người bọn họ đi tới hôm nay cũng không dễ dàng, người ngoài cũng không thể nhận thức được.
Sở Kiều yên tĩnh lắng nghe, không hề nói một câu, đôi mắt yên lặng đến đáng sợ.
“Khả Nhi.” Tô Lê kéo cô ấy lại, khuyên lơn: “Cậu đừng nghĩ như vậy, Kiều Kiều cũng có nỗi khổ tâm của riêng mình, phòng làm việc cũng là tâm huyết của cậu ấy. Ban đầu không có cậu ấy dẫn dầu, Thì Nhan cũng đã không thành lập rồi!”
“Tô Lê, mình không tham lam.” Hứa Khả Nhi chảy nước mắt, đau lòng nói: “Cha mẹ mình không hề có tiền, địa vị xã hội không xuất thân từ danh môn, mình chỉ muốn làm chút chuyện mình thích, sống thật tốt là được! Như vậy cũng quá đáng sao?”
Tô Lê yên lặng, không có cách nào phản bác.
Nhiều lời cũng vô ích, Hứa Khả Nhi lau nước mắt, lôi kéo gì đó từ đống hỗn lộn ở trong túi mình ra, khóc rời đi.
Tác giả :
Tịch Hề