Thực Hoan Giả Yêu
Chương 47: Cô dâu bỏ trốn
Editor: Ngọc Diễm Hepc.
Phát hiện đầu tiên không thấy Sở Kiều, là Tô Lê.
Mới đầu, cô ấy cho là người đang đi toilet, nhưng đi tìm khắp từng gian, căn bản không thấy bóng dáng.
Trở lại phòng hóa trang, Tô Lê cảm thấy có cái gì đó không đúng, cô ấy tìm kiếm trong trong ngoài ngoài, cho đến nhìn thấy bộ áo cưới kia vứt trên đất, cô ấy hoàn toàn hiểu được.
Sở Kiều, không thấy. Nói chuẩn xác, cô bỏ trốn.
Trước đó cũng không bất kỳ dấu hiệu nào, Tô Lê lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Sở Kiều, nhưng đã tắt máy. Sắc mặt cô ấy đại biến, lập tức tìm người nhà họ Sở, nói tình huống rõ ràng.
Sở Hoành Sanh không dám tin, khi ông thấy áo cưới bị vứt bỏ, sắc mặt u ám tới cực điểm. Thời gian cấp bách, ông không thể nổi giận, vội sắp xếp người đi tìm.
Hai mươi phút trước, phái người đi tìm kiếm, không thu hoạch được gì.
Sở Nhạc Viện nhìn thấy sắc mặt của ba càng ngày càng lo lắng, môi đỏ mọng nâng lên độ cong xinh đẹp. Nhìn chị gái thân thiết cùa cô ta, luôn luôn có thể có biện pháp để nổi tiếng, đây chính là tự mình hủy diệt hạnh phúc của mình!
Trong phòng tiệc, vang lên tiếng nhạc.
Trên đài cao người đàn ông đang đứng, gương mặt tuấn tú lãnh khốc, cặp mắt giống như Hắc Diệu Thạch sâu xa như biển. Anh tùy ý đứng ở nơi đó, cũng đã trở thành tiêu điểm chính của sự chú ý.
Giang Tuyết Nhân vẻ mặt hốt hoảng, thấy chồng xuất hiện, chạy chậm qua, “Hoành Sanh, người đã tìm được chưa?”
Chung quanh không ngừng có người nhìn sang hướng bọn họ, trên mặt đều mang vẻ hâm mộ cười. Sở Hoành Sanh cứng ngắc ngẩng đầu lên, trên mặt vẻ mặt lộ ra tuyệt vọng, sắc mặt ông tái nhợt, đủ để chứng minh tất cả.
Giang Tuyết Nhân che miệng, khuôn mặt được bảo dưỡng khó khăn lộ ra vẻ xanh trắng.
Bên kia đã đợi thêm, nhưng Sở Kiều còn chưa có xuất hiện, Phạm Bồi Nghi trầm mặt tới đây, nhỏ giọng hỏi: “Ông bà thông gia, Kiều Kiều còn chưa có chuẩn bị xong sao?”
Nắm chặt cánh tay của chồng, Giang Tuyết Nhân cắn môi, cũng không biết nói thế nào.
Vẻ mặt Vợ chồng hai người họ thật kỳ lạ, mày Phạm Bồi Nghi nhăn lại, hồ nghi nói: “Như thế nào, có vấn đề gì sao?”
“Cái đó......” Vẻ mặt Sở Hoành Sanh như đưa đám, chán nản nói: “Không tìm thấy Sở Kiều!”
Tiếng nhạc hội trường vang lên rất lâu, nhưng thủy chung không thấy nhân vật chính ra sân. Vẻ mặt Quyền Chính Nham coi như bình tĩnh, chỉ phái người tiếp tục đi tìm, mà khuôn mặt trang điểm tinh sảo của Phạm Bồi Nghi, đã sớm tức giận đến trắng bệch.
Con dâu tương lai nhà họ Quyền, lại dám ở hiện trường đính hôn mất tích, loại chuyện như vậy nói ra, không phải đều làm cho người ta cười nhạo sao?!
Mọi người vang lên tiếng nghị luận, có người nhìn ra sự việc, bàn luận xôn xao.
Quyền Yến Thác nhảy xuống đài cao, gương mặt tuấn tú hoàn toàn đen lại. Anh nhìn thấy lần lượt người được phái đi ra ngoài, đại khái đã đoán được cái gì.
Chính xác không thấy bóng dáng cô dâu, chính xác chú rễ vẻ mặt tức giận rời khỏi. Nhà họ Quyền trận này thật nổi tiếng ở bữa tiệc đính hôn, rốt cuộc là một mảnh xôn xao ở bên trong, hoàn toàn làm thành chuyện cười!
Bữa tiệc đính hôn tan rã trong sự không vui, mọi người rối rít rời sân.
Sở Nhạc Viện tuy là hả hê, vào lúc này cũng phát giác tình huống không đúng, cô ta không có suy tính, hậu quả của việc chọc giận nhà họ Quyền,
Phòng bữa tiệc bên ngoài, Hạ Yên Nhiên thấy một màn kịch này, khiếp sợ thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Cho đến Quyền Yến Thác lửa giận khắp người rời đi, cô ấy mới phục hồi tinh thần lại.
Xoay người rời đi, cô ấy nhớ tới vẻ mặt khó chịu của Quyền Yến Thác, lo lắng không thôi. Nhưng là nghĩ tới hôm nay bữa tiệc đính hôn bị làm hỏng, nội tâm lại dâng lên một cỗ kích động.
Ông trời, rốt cuộc còn giúp cô!
Quán rượu mỗi nơi ra vào đều có Camera, chỉ cần Sở Kiều đi qua, tất nhiên có thể tìm được đầu mối.
Nhưng bọn anh có thể nghĩ tới, Sở Kiều tự nhiên cũng có thể đoán được.
Quyền Yến Thác điều tra mỗi cửa ra vào của màn hình giám sát, kiểm tra lại mấy lần, cũng không có thấy bóng dáng Sở Kiều. Như vậy cả một người sống sờ sờ, còn có thể hư không biến mất hay sao?
Anh phiền não nới lỏng cổ áo, đôi mắt nguy hiểm nheo lại. Sở Kiều, con mẹ nó cô thật có dũng khí!
Một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc lái với tốc độ cao, dọc theo quốc lộ ven biển đi về hướng Tây, chạy tới một trấn nhỏ ở bờ biển.
Trì Việt đậu xe xong, Sở Kiều mở cửa xe xuống, nhìn thấy nước biển xanh thẳm, tâm tình rộng mở trong sáng.
“Làm sao dẫn tôi tới nơi này?”
“Nơi này phong cảnh tốt.”
Sở Kiều cười khẽ một tiếng, không hề tra cứu lời của anh ta. Vào giờ phút này, vô luận là ở đâu đều tốt.
Trong thành khắp nơi bố trí trạm kiểm soát để tìm người, mà bọn họ ngoài thành, lại ngồi ở bờ biển, vừa lòng hưởng thụ sự yên tĩnh khó có được.
Trời chiều nơi xa chậm rãi buông xuống, cuối cùng thành màu đỏ tươi sau đó biến mất, sắc trời ảm đạm xuống.
“Có đói bụng hay không?” Trì Việt quét mắt người bên cạnh, giọng nói dịu dàng.
Buổi sáng vội vàng hóa trang, căn bản không ăn cái gì, nhịn đến hiện tại Sở Kiều bụng đói đã sớm kêu vang. Cô bĩu môi, nói sự thật: “Chết đói.”
Bản lĩnh rất nhanh, Trì Việt mang theo một cái túi trở lại, bên trong chứa đầy thức ăn.
“Ăn tạm đi.” Lấy bánh bao ra đưa cho cô, Trì Việt nhún nhún vai, bộ mặt bất đắc dĩ: “Chỉ có thể mua được những thứ này.”
Sở Kiều lay túi nhìn một chút, còn có lạp xưởng, đã rất khá. Cô mở bao bì ra, miệng cắn bánh bao, có lạp xưởng, vui mừng híp mắt.
Nhìn trên mặt cô nở nụ cười, ánh mắt Trì Việt khẽ lay động, cũng cười lên theo, trêu ghẹo nói: “Không ngờ, cô còn rất dễ nuôi đấy!”
“Tất nhiên, chị đây không lãng phí tiền!”
Trì Việt nhăn mày lại, giận tái mặt, “Đừng ở trước mặt ông đây giả bộ làm chị!”
Nhìn thấy bộ dáng anh ta không phục, Sở Kiều không nhịn được cười, lần trước bọn họ nói chuyện phiếm, Trì Việt phải cứ cùng cô so điều kiện, kết quả so tới so lui, tuổi của anh ta lại nhỏ hơn sở kiều một tuổi.
Làm cho, anh ta buồn bực muốn chết!
Sở Kiều chợt thu hồi cười giỡn, giận tái mặt: “ Trì Việt, tôi là bỏ trốn ra ngoài.”
“Tại sao lại trốn?”
Đôi môi mỏng Trì Việt mím nhẹ, hỏi cô.
Cầm trong tay chân giò hun khói tiêu diệt hết, cô cười đến không có tim không có phổi: “Tôi cũng không biết.”
Câu nói kế tiếp, Trì Việt không tiếp tục hỏi. Anh ta yên lặng ăn bánh mì, chỗ sâu nơi đáy mắt xẹt qua vẻ lạnh lẻo.
Bờ biển rất lạnh, thức ăn cũng đơn giản. Sở Kiều thấy anh ta ăn không có câu oán hận nào, trái tim cảm ấm áp. Nhớ anh ta sống trong nhung lụa làm đại thiếu gia, hôm nay nguyện ý theo cô ngồi ở chỗ này nói chuyện, cũng coi như đầy nghĩa khí!
Tìm tòi khắp thành phố, vẫn như cũ thật phí công. Sách màu đen để trước bàn, ngón tay thon dài Quyền Yến Thác khẽ nhúc nhích, từng cái gõ nhẹ ở mặt bàn.
Giây lát, anh cầm điện thoại lên, âm thanh lẫm liệt: “Tấn Thần, giúp tôi một việc.”
“Nói.”
“Tứ hải vận chuyển hàng hóa, cậu rất quen thuộc sao?”
“Có quen hay không không phải chuyện quan trọng! Như thế nào?”
Quyền Yến Thác môi mỏng mím chặt, trầm giọng nói: “Nhà họ Sở có một đống hàng, cho tôi nắm giữ.”
“Nhà họ Sở? Ba vợ của anh à?”
Điện thoại đầu bên kia người đàn ông hình như dâng lên mấy phần hứng thú, “Nhà họ Sở như thế nào đắc tội với anh?”
“Bớt can thiệp vào đi!” Giọng điệu Quyền Yến Thác không kiên nhẫn, “Có giúp hay không?”
“Khấu trừ bao nhiêu?”
“Chờ tin tức của tôi.”
Sau đó, Quyền Yến Thác cúp điện thoại, sâu trong con ngươi dâng lên ánh sáng ngâm độc*.
Ngâm độc: là nhuộm đầy sư độc ác và nguy hiểm
......
Ban đêm, Trì Việt mở cửa trong xe ra đón gió mát, tìm ra cái mền dày cho cô.
“Thật ra thì, cô có thể trở về nhà.” Sở Kiều đắp mềm lông lên, chợt cảm thấy ấm áp.
Trì Việt trừng mắt nhìn cô, khinh bỉ nói: “Ông đây, là không có nghĩa khí con người sao?”
“Hắc hắc......” Sở Kiều thật thấp cười một tiếng, vội vàng lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải.”
Tắt đèn xe, Trì Việt không để ý cô, nằm ngang ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Tiếng vỗ sóng biển đánh không ngừng, trong lòng Sở Kiều là một mảnh an bình. Thần kinh cô cẳng thẳng, từ từ buông lỏng xuống, nhắm mắt lại ngủ.
Người bên cạnh hô hấp đều đặn, Trì Việt nhẹ nhẹ ngồi dậy, ngẩn người nhìn chằm chằm mặt của cô. Cô ngủ dáng vẻ đặc biệt đẹp mắt, yên lặng giống như đồ gốm của con nít, cần người thương yêu.
Trì Việt không muốn thu hồi đầu ngón tay, chỉ sợ quấy nhiễu đến cô. Môi anh lạnh bạc nâng lên, thần sắt nơi đáy mắt âm trầm.
Rõ ràng có một Hạ Yên Nhiên không phải sao, tại sao còn muốn kéo cô làm đệm lưng?!
Sáng sớm hôm sau, Sở Kiều mở mắt, nơi xa mặt trời từ từ mọc lên, mang theo tràng đầy sức sống.
“ Sở Kiều!” Trì Việt nhìn về phía đỏ rực nơi kia, nói: “Chúng ta bỏ trốn chứ?”
Sở Kiều ngớ ngẩn, cười nhạo: “Điên à.”
“Tôi nghiêm túc.” Trì Việt đè lại bả vai của cô, từng chữ từng câu vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi dẫn cô rời khỏi nơi này.”
Sở Kiều không biết làm sao lại gật đầu, nhưng cái loại ý nghĩ điên cuồng này xảy ra thật hung mãnh. Trì Việt phải đi chuẩn bị đồ, chỉ có thể để cô chờ.
Bên bờ biển gió thật to, Sở Kiều ngồi ở trên tảng đá, nhìn nước biển nơi xa mênh mông, bên môi dâng lên nụ cười thản nhiên. Cô rất muốn vứt bỏ tất cả, hoàn toàn tùy hứng phóng túng một lần.
Hết chương 47.
Phát hiện đầu tiên không thấy Sở Kiều, là Tô Lê.
Mới đầu, cô ấy cho là người đang đi toilet, nhưng đi tìm khắp từng gian, căn bản không thấy bóng dáng.
Trở lại phòng hóa trang, Tô Lê cảm thấy có cái gì đó không đúng, cô ấy tìm kiếm trong trong ngoài ngoài, cho đến nhìn thấy bộ áo cưới kia vứt trên đất, cô ấy hoàn toàn hiểu được.
Sở Kiều, không thấy. Nói chuẩn xác, cô bỏ trốn.
Trước đó cũng không bất kỳ dấu hiệu nào, Tô Lê lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Sở Kiều, nhưng đã tắt máy. Sắc mặt cô ấy đại biến, lập tức tìm người nhà họ Sở, nói tình huống rõ ràng.
Sở Hoành Sanh không dám tin, khi ông thấy áo cưới bị vứt bỏ, sắc mặt u ám tới cực điểm. Thời gian cấp bách, ông không thể nổi giận, vội sắp xếp người đi tìm.
Hai mươi phút trước, phái người đi tìm kiếm, không thu hoạch được gì.
Sở Nhạc Viện nhìn thấy sắc mặt của ba càng ngày càng lo lắng, môi đỏ mọng nâng lên độ cong xinh đẹp. Nhìn chị gái thân thiết cùa cô ta, luôn luôn có thể có biện pháp để nổi tiếng, đây chính là tự mình hủy diệt hạnh phúc của mình!
Trong phòng tiệc, vang lên tiếng nhạc.
Trên đài cao người đàn ông đang đứng, gương mặt tuấn tú lãnh khốc, cặp mắt giống như Hắc Diệu Thạch sâu xa như biển. Anh tùy ý đứng ở nơi đó, cũng đã trở thành tiêu điểm chính của sự chú ý.
Giang Tuyết Nhân vẻ mặt hốt hoảng, thấy chồng xuất hiện, chạy chậm qua, “Hoành Sanh, người đã tìm được chưa?”
Chung quanh không ngừng có người nhìn sang hướng bọn họ, trên mặt đều mang vẻ hâm mộ cười. Sở Hoành Sanh cứng ngắc ngẩng đầu lên, trên mặt vẻ mặt lộ ra tuyệt vọng, sắc mặt ông tái nhợt, đủ để chứng minh tất cả.
Giang Tuyết Nhân che miệng, khuôn mặt được bảo dưỡng khó khăn lộ ra vẻ xanh trắng.
Bên kia đã đợi thêm, nhưng Sở Kiều còn chưa có xuất hiện, Phạm Bồi Nghi trầm mặt tới đây, nhỏ giọng hỏi: “Ông bà thông gia, Kiều Kiều còn chưa có chuẩn bị xong sao?”
Nắm chặt cánh tay của chồng, Giang Tuyết Nhân cắn môi, cũng không biết nói thế nào.
Vẻ mặt Vợ chồng hai người họ thật kỳ lạ, mày Phạm Bồi Nghi nhăn lại, hồ nghi nói: “Như thế nào, có vấn đề gì sao?”
“Cái đó......” Vẻ mặt Sở Hoành Sanh như đưa đám, chán nản nói: “Không tìm thấy Sở Kiều!”
Tiếng nhạc hội trường vang lên rất lâu, nhưng thủy chung không thấy nhân vật chính ra sân. Vẻ mặt Quyền Chính Nham coi như bình tĩnh, chỉ phái người tiếp tục đi tìm, mà khuôn mặt trang điểm tinh sảo của Phạm Bồi Nghi, đã sớm tức giận đến trắng bệch.
Con dâu tương lai nhà họ Quyền, lại dám ở hiện trường đính hôn mất tích, loại chuyện như vậy nói ra, không phải đều làm cho người ta cười nhạo sao?!
Mọi người vang lên tiếng nghị luận, có người nhìn ra sự việc, bàn luận xôn xao.
Quyền Yến Thác nhảy xuống đài cao, gương mặt tuấn tú hoàn toàn đen lại. Anh nhìn thấy lần lượt người được phái đi ra ngoài, đại khái đã đoán được cái gì.
Chính xác không thấy bóng dáng cô dâu, chính xác chú rễ vẻ mặt tức giận rời khỏi. Nhà họ Quyền trận này thật nổi tiếng ở bữa tiệc đính hôn, rốt cuộc là một mảnh xôn xao ở bên trong, hoàn toàn làm thành chuyện cười!
Bữa tiệc đính hôn tan rã trong sự không vui, mọi người rối rít rời sân.
Sở Nhạc Viện tuy là hả hê, vào lúc này cũng phát giác tình huống không đúng, cô ta không có suy tính, hậu quả của việc chọc giận nhà họ Quyền,
Phòng bữa tiệc bên ngoài, Hạ Yên Nhiên thấy một màn kịch này, khiếp sợ thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Cho đến Quyền Yến Thác lửa giận khắp người rời đi, cô ấy mới phục hồi tinh thần lại.
Xoay người rời đi, cô ấy nhớ tới vẻ mặt khó chịu của Quyền Yến Thác, lo lắng không thôi. Nhưng là nghĩ tới hôm nay bữa tiệc đính hôn bị làm hỏng, nội tâm lại dâng lên một cỗ kích động.
Ông trời, rốt cuộc còn giúp cô!
Quán rượu mỗi nơi ra vào đều có Camera, chỉ cần Sở Kiều đi qua, tất nhiên có thể tìm được đầu mối.
Nhưng bọn anh có thể nghĩ tới, Sở Kiều tự nhiên cũng có thể đoán được.
Quyền Yến Thác điều tra mỗi cửa ra vào của màn hình giám sát, kiểm tra lại mấy lần, cũng không có thấy bóng dáng Sở Kiều. Như vậy cả một người sống sờ sờ, còn có thể hư không biến mất hay sao?
Anh phiền não nới lỏng cổ áo, đôi mắt nguy hiểm nheo lại. Sở Kiều, con mẹ nó cô thật có dũng khí!
Một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc lái với tốc độ cao, dọc theo quốc lộ ven biển đi về hướng Tây, chạy tới một trấn nhỏ ở bờ biển.
Trì Việt đậu xe xong, Sở Kiều mở cửa xe xuống, nhìn thấy nước biển xanh thẳm, tâm tình rộng mở trong sáng.
“Làm sao dẫn tôi tới nơi này?”
“Nơi này phong cảnh tốt.”
Sở Kiều cười khẽ một tiếng, không hề tra cứu lời của anh ta. Vào giờ phút này, vô luận là ở đâu đều tốt.
Trong thành khắp nơi bố trí trạm kiểm soát để tìm người, mà bọn họ ngoài thành, lại ngồi ở bờ biển, vừa lòng hưởng thụ sự yên tĩnh khó có được.
Trời chiều nơi xa chậm rãi buông xuống, cuối cùng thành màu đỏ tươi sau đó biến mất, sắc trời ảm đạm xuống.
“Có đói bụng hay không?” Trì Việt quét mắt người bên cạnh, giọng nói dịu dàng.
Buổi sáng vội vàng hóa trang, căn bản không ăn cái gì, nhịn đến hiện tại Sở Kiều bụng đói đã sớm kêu vang. Cô bĩu môi, nói sự thật: “Chết đói.”
Bản lĩnh rất nhanh, Trì Việt mang theo một cái túi trở lại, bên trong chứa đầy thức ăn.
“Ăn tạm đi.” Lấy bánh bao ra đưa cho cô, Trì Việt nhún nhún vai, bộ mặt bất đắc dĩ: “Chỉ có thể mua được những thứ này.”
Sở Kiều lay túi nhìn một chút, còn có lạp xưởng, đã rất khá. Cô mở bao bì ra, miệng cắn bánh bao, có lạp xưởng, vui mừng híp mắt.
Nhìn trên mặt cô nở nụ cười, ánh mắt Trì Việt khẽ lay động, cũng cười lên theo, trêu ghẹo nói: “Không ngờ, cô còn rất dễ nuôi đấy!”
“Tất nhiên, chị đây không lãng phí tiền!”
Trì Việt nhăn mày lại, giận tái mặt, “Đừng ở trước mặt ông đây giả bộ làm chị!”
Nhìn thấy bộ dáng anh ta không phục, Sở Kiều không nhịn được cười, lần trước bọn họ nói chuyện phiếm, Trì Việt phải cứ cùng cô so điều kiện, kết quả so tới so lui, tuổi của anh ta lại nhỏ hơn sở kiều một tuổi.
Làm cho, anh ta buồn bực muốn chết!
Sở Kiều chợt thu hồi cười giỡn, giận tái mặt: “ Trì Việt, tôi là bỏ trốn ra ngoài.”
“Tại sao lại trốn?”
Đôi môi mỏng Trì Việt mím nhẹ, hỏi cô.
Cầm trong tay chân giò hun khói tiêu diệt hết, cô cười đến không có tim không có phổi: “Tôi cũng không biết.”
Câu nói kế tiếp, Trì Việt không tiếp tục hỏi. Anh ta yên lặng ăn bánh mì, chỗ sâu nơi đáy mắt xẹt qua vẻ lạnh lẻo.
Bờ biển rất lạnh, thức ăn cũng đơn giản. Sở Kiều thấy anh ta ăn không có câu oán hận nào, trái tim cảm ấm áp. Nhớ anh ta sống trong nhung lụa làm đại thiếu gia, hôm nay nguyện ý theo cô ngồi ở chỗ này nói chuyện, cũng coi như đầy nghĩa khí!
Tìm tòi khắp thành phố, vẫn như cũ thật phí công. Sách màu đen để trước bàn, ngón tay thon dài Quyền Yến Thác khẽ nhúc nhích, từng cái gõ nhẹ ở mặt bàn.
Giây lát, anh cầm điện thoại lên, âm thanh lẫm liệt: “Tấn Thần, giúp tôi một việc.”
“Nói.”
“Tứ hải vận chuyển hàng hóa, cậu rất quen thuộc sao?”
“Có quen hay không không phải chuyện quan trọng! Như thế nào?”
Quyền Yến Thác môi mỏng mím chặt, trầm giọng nói: “Nhà họ Sở có một đống hàng, cho tôi nắm giữ.”
“Nhà họ Sở? Ba vợ của anh à?”
Điện thoại đầu bên kia người đàn ông hình như dâng lên mấy phần hứng thú, “Nhà họ Sở như thế nào đắc tội với anh?”
“Bớt can thiệp vào đi!” Giọng điệu Quyền Yến Thác không kiên nhẫn, “Có giúp hay không?”
“Khấu trừ bao nhiêu?”
“Chờ tin tức của tôi.”
Sau đó, Quyền Yến Thác cúp điện thoại, sâu trong con ngươi dâng lên ánh sáng ngâm độc*.
Ngâm độc: là nhuộm đầy sư độc ác và nguy hiểm
......
Ban đêm, Trì Việt mở cửa trong xe ra đón gió mát, tìm ra cái mền dày cho cô.
“Thật ra thì, cô có thể trở về nhà.” Sở Kiều đắp mềm lông lên, chợt cảm thấy ấm áp.
Trì Việt trừng mắt nhìn cô, khinh bỉ nói: “Ông đây, là không có nghĩa khí con người sao?”
“Hắc hắc......” Sở Kiều thật thấp cười một tiếng, vội vàng lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải.”
Tắt đèn xe, Trì Việt không để ý cô, nằm ngang ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Tiếng vỗ sóng biển đánh không ngừng, trong lòng Sở Kiều là một mảnh an bình. Thần kinh cô cẳng thẳng, từ từ buông lỏng xuống, nhắm mắt lại ngủ.
Người bên cạnh hô hấp đều đặn, Trì Việt nhẹ nhẹ ngồi dậy, ngẩn người nhìn chằm chằm mặt của cô. Cô ngủ dáng vẻ đặc biệt đẹp mắt, yên lặng giống như đồ gốm của con nít, cần người thương yêu.
Trì Việt không muốn thu hồi đầu ngón tay, chỉ sợ quấy nhiễu đến cô. Môi anh lạnh bạc nâng lên, thần sắt nơi đáy mắt âm trầm.
Rõ ràng có một Hạ Yên Nhiên không phải sao, tại sao còn muốn kéo cô làm đệm lưng?!
Sáng sớm hôm sau, Sở Kiều mở mắt, nơi xa mặt trời từ từ mọc lên, mang theo tràng đầy sức sống.
“ Sở Kiều!” Trì Việt nhìn về phía đỏ rực nơi kia, nói: “Chúng ta bỏ trốn chứ?”
Sở Kiều ngớ ngẩn, cười nhạo: “Điên à.”
“Tôi nghiêm túc.” Trì Việt đè lại bả vai của cô, từng chữ từng câu vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi dẫn cô rời khỏi nơi này.”
Sở Kiều không biết làm sao lại gật đầu, nhưng cái loại ý nghĩ điên cuồng này xảy ra thật hung mãnh. Trì Việt phải đi chuẩn bị đồ, chỉ có thể để cô chờ.
Bên bờ biển gió thật to, Sở Kiều ngồi ở trên tảng đá, nhìn nước biển nơi xa mênh mông, bên môi dâng lên nụ cười thản nhiên. Cô rất muốn vứt bỏ tất cả, hoàn toàn tùy hứng phóng túng một lần.
Hết chương 47.
Tác giả :
Tịch Hề