Thực Hoan Giả Yêu
Chương 133-2: Vận mệnh luân chuyển 2
Editor: Lovenoo1510
Kéo ghế ra ngồi xuống, khoé miệng Sở Kiều chứa đầy ý cười, nói: “Trong nhà không có chuyện gì, con trở lại xem ba thôi.”
“Ăn cơm chưa?” Đáy mắt Sở Hoành Sanh lộ ra nụ cười, giọng điệu ôn hoà.
Sở Kiều quét mắt lên trên bàn, thức ăn đã nguội. Đáy lòng cô khẽ động, rất khó chịu.
Trong nhà quá lạnh lẽo buồn tẻ, không khí nửa điểm nóng bức cũng không có.
Trên bàn còn bày hai bộ bát đũa, chia ra đặt ở vị trí của cô, còn có vị trí của Sở Nhạc Viện.
Sở Kiều cụp mắt, nói: “Chưa ăn no ạ.”
Nghe thấy lời của cô…, Sở Hoành Sanh khẽ mỉm cười, vội vàng phân phó người giúp việc hâm nóng lại đồ ăn.
Sở Kiều liếc nhìn cái ghế trống đối diện, ánh mắt tăm tối, “Nhạc viện có điện thoại tới không ạ?”
Kể từ sau khi Giang Tuyết Nhân qua đời, Sở Nhạc Viện cũng không có trở về nhà dù chỉ một lần.
Sở Hoành Sanh mím môi, ánh mắt tối xuống.
Người giúp việc đem món ăn đã hâm nóng ra, bưng trở về bàn ăn lần nữa.
“Nếm thử cái này một chút.” Sở Hoành Sanh gắp thức ăn cho cô, không muốn tiếp tục đề tài kia nữa.
Cầm đũa lên, Sở Kiều ăn một ít cùng ông, hai cha con câu được câu không trò chuyện.
………………
Tiếng pháo ngoài cửa sổ, đã bắt đầu vang từ xế chiều, đùng đùng thể hiện rõ mùi vị năm mới.
Không khí trong phòng bếp nóng như xông hơi, mùi dầu khói không ngừng.
“Phu nhân, để tôi làm đi.” Dì Thái xào xong món ăn, vội vàng đi tới, muốn đem công việc trên tay Sở Nhạc Viện nhận lấy.
Mắt Sở Nhạc Viện nhìn chằm chằm thớt gỗ, trong tay cầm dao, đang chậm rãi cắt lạp xưởng. Thỉnh thoảng, dao bị trượt, làm dì Thái sợ cô cắt vào tay.
Năm hết tết đến rồi, cắt vào tay sẽ không tốt.
Sở Nhạc Viện lắc đầu một cái, cũng không để cho bà động vào, cắn môi, nói: “Không cần, tự tôi làm được.”
Thái độ cô ta kiên quyết, dì Thái cũng không miễn cưỡng nữa, đem tất cả đồ đã chuẩn bị nấu cơm tất niên bưng đi, sắp xếp.
Sở Nhạc Viện đem những miếng lạp xưởng miễn cưỡng cắt ngay ngắn xếp gọn, còn xiêu xiêu vẹo vẹo để trong mâm. Cô ta rửa tay sạch sẽ, xoay người vào phòng ngủ lấy ra một bao lì xì lớn, đưa cho dì Thái, “Về sớm một chút, năm mới tốt đẹp.”
Dì Thái ngẩn người, kinh ngạc vì thái độ của cô ta. Sau khi bà nhận lấy bao lì xì, cười càng tươi hơn.
Tuổi của bà cũng tương tự tuổi của mẹ, trong lòng Sở Nhạc Viện xúc động.
Liếc nhìn tiền trong bao lì xì, dì Thái lập tức từ chối nói: “Phu nhân, tiền này cho cũng quá nhiều rồi.”Đè lại cánh tay từ chối của bà, Sở Nhạc Viện cười cười, đáy mắt là nụ cười ôn hoà, “Không nhiều lắm, một năm này dì đã vất vả vì tôi rồi.”
Kể từ khi tới nhà này làm việc, còn chưa có nghe được cô ta nói chuyện khách khí như vậy, dì Thái có chút không hiểu, ngây ngẩn tại chỗ không tiến lùi được.
“Nhận lấy đi.” Trong lúc khó xử, Quý Tư Phạm nhét hai tay vào túi quần đi tới cạnh cửa phòng bếp, nói: “Đây là tâm ý của chúng tôi.”
Nếu chủ nhân mở miệng, dì Thái cũng không tiện tiếp tục từ chối, nói cảm ơn rồi nhận lấy bao lì xì.
Tiễn dì Thái về, Quý Tư Phạm xoay người lại, kéo ghế đối diện cô ta ngồi xuống.
Anh ta cầm đũa lên gắp một khối cá, thả vào trong bát của cô ta, “Nếm thử một chút, là anh cố ý bảo dì làm.”
Sở Nhạc Viện cúi đầu, động tác cứng ngắc cầm đũa lên cho vào miệng, giọng nói ảm đạm: “Ăn không ngon bằng mẹ làm.”
Nắm chặt đôi đũa trong tay, Sở Nhạc Viện chỉ ăn mỳ trước mặt và lạp xưởng. Cô ta nhai kỹ nuốt chậm, cẩn thận hồi tưởng lại hương vị trước kia, chỉ sợ nó biến mất quá nhanh.
Ánh mắt cô ta đủ để chứng minh tất cả, Quý Tư Phạm cúi đầu không tỏ vẻ gì, yên tĩnh ăn cơm.
Dùng xong cơm tối không lâu, Quý Tư Phạm nhận điện thoại, sau đó đi về phía sô pha ngồi xuống, hỏi người bên cạnh, “Ba hẹn bạn bè đánh bài, ba người thiếu một, em có đi cùng anh không?”
Sở Nhạc Viện hai tay ôm chân, cả người núp ở trên sô pha, cắn môi lắc lắc đầu một cái.
Quý Tư Phạm cũng không miễn cưỡng cô ta, mặc quần áo chỉnh tề trước khi ra khỏi cửa, nói cho cô ta biết: “Chắc tối nay sẽ chơi cả đêm, em không phải chờ anh, đi ngủ sớm một chút đi.”
Xoạch—
Tiếng khoá cửa khẽ vang lên, trong phòng cũng không còn âm thanh nào nữa.
Sở Nhạc Viện biến sắc, vội vàng cầm điều khiển ti vi lên bật.
Có âm thanh lung tung huyên náo truyền đến, lấp đi sự trống trải trong phòng. Nửa người trên của Sở Nhạc Viện nằm sát lên sô pha, trong cơn sợ hãi dần dần bình tĩnh lại.
Giao thừa trước kia, đều là cả nhà đoàn viên. Nhưng năm nay, vậy mà Sở Nhạc Viện chỉ có thể một mình núp ở trong nhà, cũng không dám đi đâu!
Bất tri bất giác, cô ta dựa vào ghế sô pha ngủ mất.
Cũng không biết qua bao lâu, Sở Nhạc Viện mở to mắt, hiển nhiên là bị ác mộng nên tỉnh lại, trên mặt cô ta đều là nước mắt, từng giọt rơi lạnh lẽo.
Bên tai vẫn còn vang vọng tiếng mẹ, bà nói: Nhạc viện, sao con lại không rửa tay?
Sở Nhạc Viện xốc tấm thảm trên đùi lên, mang theo dép chạy về phía phòng tắm. Cô ta đứng trước bệ rửa tay, mở khoá vòi nước, đặt tay ở dưới vòi nước xoa, sau đó nhấn nước rửa tay, chà xát lòng bàn tay, xoa nắn cẩn thận đôi tay.
Rửa một lần, cô ta kiểm tra một chút, lại mở khoá vòi nước, rửa lại lần thứ hai.
Rửa ba lần liên tiếp, mu bàn tay của cô ta cũng bị chà xát đến đỏ.
“Mẹ!”
Sở Nhạc Viện ngẩng đầu lên, nhìn mặt mình rơi lệ trong gương, nức nở nói: “Mẹ, Nhạc Viện đã ngoan ngoãn rửa tay, mẹ trở lại có được không? Không nên bỏ con lại một mình!”
Đùng—
Bầu trời đêm ngoài cửa sổ, pháo hoa nổ thật lớn, có ánh sáng rực rỡ thoáng qua. Sở Nhạc Viện cắn môi, dựa lưng vào vách tường chậm rãi ngồi xuống trên mặt đất, đôi tay cô ta che miệng, nước trong mắt tuôn ra mãnh liệt.
Ban đêm đón giao thừa, lối đi bộ gần như không thấy người nào. Mọi người ngắm đèn đóm, đêm đoàn viên.
Một chiếc xe hơi màu đỏ dừng ở bên ngoài biệt thự, Sở Nhạc Viện mặc áo khoác đen bên ngoài, ngồi trong xe. Cô ta do dự hồi lâu, vẫn là tắt xe, đẩy cửa đi vào biệt thự.
Trước cửa nhà treo đèn lồng, Sở Nhạc Viện nhớ, có lẽ là của cô ta và mẹ mua về từ năm ngoái.
Cô ta cắn môi, đi nhanh vào trong.
Đi tới trước cửa lớn, Sở Nhạc Viện hít sâu một hơi, nắm chặt ngón tay đang muốn buông xuống, lại nghe được bên trong truyền đến tiếng cười.
Âm thanh kia, cô ta không tính là xa lạ.
Thu tay lại, Sở Nhạc Viện siết chặt ví da trong tay. Cô ta đi theo vách tường đến bên cửa sổ, xuyên qua cửa kính sát đất, có thể thấy rõ tình cảnh trong phòng khách.
Trước bàn ăn trong phòng khách, Sở Kiều vén tay áo lên, đem sủi cảo gói lòi nhân trong tay đưa đến trước mặt ba. Mà Sở Hoàng Sanh cười lắc lắc đầu, tự tay dạy cô phải gói sủi cảo như thế nào.
“Ba, ba xem cái này thế nào?” Sở Kiều lắc qua lắc lại nửa ngày, cuối cùng đem một cái sủi cảo không bị rách vỏ để trong lòng bàn tay, giơ lên trước mặt ba.
Sở Hoành Sanh nắm chày cán bột trong tay, ánh mắt cưng chiều, nói: “Có tiến bộ.”
Tạm dừng, mày kiếm của ông khẽ nhíu lại, giọng nói trầm xuống, “Kiều Kiều, con cái gì cũng không biết làm, sao có thể chăm sóc được A Thác?”
“Ôi,” Sở Kiều đặt sủi cảo ở trên nắp vung, bất quá so với sủi cảo của ba, thì của cô hiển nhiên là không thể nhìn nổi rồi, “Cha đừng lo lắng cái này, con vẫn có thể lấp đầy bụng.”
Sở Hoành Sanh bất đắc dĩ thở dài, những năm này ông chỉ vội vàng chú ý tới chuyện của công ty, rất ít quản chuyện của bọn nhỏ. Hai cô con gái này của ông, không có một người nào có thể làm tốt việc nhà.
“Ba, ba gói thật đẹp mắt, giống như nguyên bảo vậy, dạy con một chút.”
“Con đừng có quấy rối ba, đứa nhỏ này………..”
Cách hình ảnh kia không xa, ánh mắt của Sở Nhạc Viện bị hung hăng đâm đau. Cô ta gắt gao cắn môi, xoay người, hai chân bước cứng đờ, rời đi như chạy trốn.
Trở lại trên xe, hai tay Sở Nhạc Viện còn có chút tê dại. Cô ta nhìn chằm chằm hai người vừa nói vừa cười trong biệt thự, khoé mắt hàm chứa nước, lặng lẽ chảy xuống.
Tại sao?
Sở Nhạc Viện siết chặt hai tay, đem mặt tựa vào trên tay lái, khóc nức nở.
Tại sao nhà của mình cô ta cũng không có?
Tại sao người đứng bên cạnh ba lại là người kia, chứ không bao giờ là cô ta?
Tại sao tất cả đều thay đổi?
“Ha ha—”
Sở Nhạc Viện buồn bã cười một tiếng, trong lòng đều là khổ sở. Lúc này mới qua bao lâu, phong thuỷ đã thay đổi rồi sao?
Hai mắt đỏ hoe, Sở Nhạc Viện mím chặt đôi môi đỏ mọng, mười ngón tay xuôi bên người dùng sức nắm chặt lại. Cô ta không thể để người khác cướp đi thứ thuộc về cô ta, nhất là Sở Kiều, tuyệt đối không được!
Kéo ghế ra ngồi xuống, khoé miệng Sở Kiều chứa đầy ý cười, nói: “Trong nhà không có chuyện gì, con trở lại xem ba thôi.”
“Ăn cơm chưa?” Đáy mắt Sở Hoành Sanh lộ ra nụ cười, giọng điệu ôn hoà.
Sở Kiều quét mắt lên trên bàn, thức ăn đã nguội. Đáy lòng cô khẽ động, rất khó chịu.
Trong nhà quá lạnh lẽo buồn tẻ, không khí nửa điểm nóng bức cũng không có.
Trên bàn còn bày hai bộ bát đũa, chia ra đặt ở vị trí của cô, còn có vị trí của Sở Nhạc Viện.
Sở Kiều cụp mắt, nói: “Chưa ăn no ạ.”
Nghe thấy lời của cô…, Sở Hoành Sanh khẽ mỉm cười, vội vàng phân phó người giúp việc hâm nóng lại đồ ăn.
Sở Kiều liếc nhìn cái ghế trống đối diện, ánh mắt tăm tối, “Nhạc viện có điện thoại tới không ạ?”
Kể từ sau khi Giang Tuyết Nhân qua đời, Sở Nhạc Viện cũng không có trở về nhà dù chỉ một lần.
Sở Hoành Sanh mím môi, ánh mắt tối xuống.
Người giúp việc đem món ăn đã hâm nóng ra, bưng trở về bàn ăn lần nữa.
“Nếm thử cái này một chút.” Sở Hoành Sanh gắp thức ăn cho cô, không muốn tiếp tục đề tài kia nữa.
Cầm đũa lên, Sở Kiều ăn một ít cùng ông, hai cha con câu được câu không trò chuyện.
………………
Tiếng pháo ngoài cửa sổ, đã bắt đầu vang từ xế chiều, đùng đùng thể hiện rõ mùi vị năm mới.
Không khí trong phòng bếp nóng như xông hơi, mùi dầu khói không ngừng.
“Phu nhân, để tôi làm đi.” Dì Thái xào xong món ăn, vội vàng đi tới, muốn đem công việc trên tay Sở Nhạc Viện nhận lấy.
Mắt Sở Nhạc Viện nhìn chằm chằm thớt gỗ, trong tay cầm dao, đang chậm rãi cắt lạp xưởng. Thỉnh thoảng, dao bị trượt, làm dì Thái sợ cô cắt vào tay.
Năm hết tết đến rồi, cắt vào tay sẽ không tốt.
Sở Nhạc Viện lắc đầu một cái, cũng không để cho bà động vào, cắn môi, nói: “Không cần, tự tôi làm được.”
Thái độ cô ta kiên quyết, dì Thái cũng không miễn cưỡng nữa, đem tất cả đồ đã chuẩn bị nấu cơm tất niên bưng đi, sắp xếp.
Sở Nhạc Viện đem những miếng lạp xưởng miễn cưỡng cắt ngay ngắn xếp gọn, còn xiêu xiêu vẹo vẹo để trong mâm. Cô ta rửa tay sạch sẽ, xoay người vào phòng ngủ lấy ra một bao lì xì lớn, đưa cho dì Thái, “Về sớm một chút, năm mới tốt đẹp.”
Dì Thái ngẩn người, kinh ngạc vì thái độ của cô ta. Sau khi bà nhận lấy bao lì xì, cười càng tươi hơn.
Tuổi của bà cũng tương tự tuổi của mẹ, trong lòng Sở Nhạc Viện xúc động.
Liếc nhìn tiền trong bao lì xì, dì Thái lập tức từ chối nói: “Phu nhân, tiền này cho cũng quá nhiều rồi.”Đè lại cánh tay từ chối của bà, Sở Nhạc Viện cười cười, đáy mắt là nụ cười ôn hoà, “Không nhiều lắm, một năm này dì đã vất vả vì tôi rồi.”
Kể từ khi tới nhà này làm việc, còn chưa có nghe được cô ta nói chuyện khách khí như vậy, dì Thái có chút không hiểu, ngây ngẩn tại chỗ không tiến lùi được.
“Nhận lấy đi.” Trong lúc khó xử, Quý Tư Phạm nhét hai tay vào túi quần đi tới cạnh cửa phòng bếp, nói: “Đây là tâm ý của chúng tôi.”
Nếu chủ nhân mở miệng, dì Thái cũng không tiện tiếp tục từ chối, nói cảm ơn rồi nhận lấy bao lì xì.
Tiễn dì Thái về, Quý Tư Phạm xoay người lại, kéo ghế đối diện cô ta ngồi xuống.
Anh ta cầm đũa lên gắp một khối cá, thả vào trong bát của cô ta, “Nếm thử một chút, là anh cố ý bảo dì làm.”
Sở Nhạc Viện cúi đầu, động tác cứng ngắc cầm đũa lên cho vào miệng, giọng nói ảm đạm: “Ăn không ngon bằng mẹ làm.”
Nắm chặt đôi đũa trong tay, Sở Nhạc Viện chỉ ăn mỳ trước mặt và lạp xưởng. Cô ta nhai kỹ nuốt chậm, cẩn thận hồi tưởng lại hương vị trước kia, chỉ sợ nó biến mất quá nhanh.
Ánh mắt cô ta đủ để chứng minh tất cả, Quý Tư Phạm cúi đầu không tỏ vẻ gì, yên tĩnh ăn cơm.
Dùng xong cơm tối không lâu, Quý Tư Phạm nhận điện thoại, sau đó đi về phía sô pha ngồi xuống, hỏi người bên cạnh, “Ba hẹn bạn bè đánh bài, ba người thiếu một, em có đi cùng anh không?”
Sở Nhạc Viện hai tay ôm chân, cả người núp ở trên sô pha, cắn môi lắc lắc đầu một cái.
Quý Tư Phạm cũng không miễn cưỡng cô ta, mặc quần áo chỉnh tề trước khi ra khỏi cửa, nói cho cô ta biết: “Chắc tối nay sẽ chơi cả đêm, em không phải chờ anh, đi ngủ sớm một chút đi.”
Xoạch—
Tiếng khoá cửa khẽ vang lên, trong phòng cũng không còn âm thanh nào nữa.
Sở Nhạc Viện biến sắc, vội vàng cầm điều khiển ti vi lên bật.
Có âm thanh lung tung huyên náo truyền đến, lấp đi sự trống trải trong phòng. Nửa người trên của Sở Nhạc Viện nằm sát lên sô pha, trong cơn sợ hãi dần dần bình tĩnh lại.
Giao thừa trước kia, đều là cả nhà đoàn viên. Nhưng năm nay, vậy mà Sở Nhạc Viện chỉ có thể một mình núp ở trong nhà, cũng không dám đi đâu!
Bất tri bất giác, cô ta dựa vào ghế sô pha ngủ mất.
Cũng không biết qua bao lâu, Sở Nhạc Viện mở to mắt, hiển nhiên là bị ác mộng nên tỉnh lại, trên mặt cô ta đều là nước mắt, từng giọt rơi lạnh lẽo.
Bên tai vẫn còn vang vọng tiếng mẹ, bà nói: Nhạc viện, sao con lại không rửa tay?
Sở Nhạc Viện xốc tấm thảm trên đùi lên, mang theo dép chạy về phía phòng tắm. Cô ta đứng trước bệ rửa tay, mở khoá vòi nước, đặt tay ở dưới vòi nước xoa, sau đó nhấn nước rửa tay, chà xát lòng bàn tay, xoa nắn cẩn thận đôi tay.
Rửa một lần, cô ta kiểm tra một chút, lại mở khoá vòi nước, rửa lại lần thứ hai.
Rửa ba lần liên tiếp, mu bàn tay của cô ta cũng bị chà xát đến đỏ.
“Mẹ!”
Sở Nhạc Viện ngẩng đầu lên, nhìn mặt mình rơi lệ trong gương, nức nở nói: “Mẹ, Nhạc Viện đã ngoan ngoãn rửa tay, mẹ trở lại có được không? Không nên bỏ con lại một mình!”
Đùng—
Bầu trời đêm ngoài cửa sổ, pháo hoa nổ thật lớn, có ánh sáng rực rỡ thoáng qua. Sở Nhạc Viện cắn môi, dựa lưng vào vách tường chậm rãi ngồi xuống trên mặt đất, đôi tay cô ta che miệng, nước trong mắt tuôn ra mãnh liệt.
Ban đêm đón giao thừa, lối đi bộ gần như không thấy người nào. Mọi người ngắm đèn đóm, đêm đoàn viên.
Một chiếc xe hơi màu đỏ dừng ở bên ngoài biệt thự, Sở Nhạc Viện mặc áo khoác đen bên ngoài, ngồi trong xe. Cô ta do dự hồi lâu, vẫn là tắt xe, đẩy cửa đi vào biệt thự.
Trước cửa nhà treo đèn lồng, Sở Nhạc Viện nhớ, có lẽ là của cô ta và mẹ mua về từ năm ngoái.
Cô ta cắn môi, đi nhanh vào trong.
Đi tới trước cửa lớn, Sở Nhạc Viện hít sâu một hơi, nắm chặt ngón tay đang muốn buông xuống, lại nghe được bên trong truyền đến tiếng cười.
Âm thanh kia, cô ta không tính là xa lạ.
Thu tay lại, Sở Nhạc Viện siết chặt ví da trong tay. Cô ta đi theo vách tường đến bên cửa sổ, xuyên qua cửa kính sát đất, có thể thấy rõ tình cảnh trong phòng khách.
Trước bàn ăn trong phòng khách, Sở Kiều vén tay áo lên, đem sủi cảo gói lòi nhân trong tay đưa đến trước mặt ba. Mà Sở Hoàng Sanh cười lắc lắc đầu, tự tay dạy cô phải gói sủi cảo như thế nào.
“Ba, ba xem cái này thế nào?” Sở Kiều lắc qua lắc lại nửa ngày, cuối cùng đem một cái sủi cảo không bị rách vỏ để trong lòng bàn tay, giơ lên trước mặt ba.
Sở Hoành Sanh nắm chày cán bột trong tay, ánh mắt cưng chiều, nói: “Có tiến bộ.”
Tạm dừng, mày kiếm của ông khẽ nhíu lại, giọng nói trầm xuống, “Kiều Kiều, con cái gì cũng không biết làm, sao có thể chăm sóc được A Thác?”
“Ôi,” Sở Kiều đặt sủi cảo ở trên nắp vung, bất quá so với sủi cảo của ba, thì của cô hiển nhiên là không thể nhìn nổi rồi, “Cha đừng lo lắng cái này, con vẫn có thể lấp đầy bụng.”
Sở Hoành Sanh bất đắc dĩ thở dài, những năm này ông chỉ vội vàng chú ý tới chuyện của công ty, rất ít quản chuyện của bọn nhỏ. Hai cô con gái này của ông, không có một người nào có thể làm tốt việc nhà.
“Ba, ba gói thật đẹp mắt, giống như nguyên bảo vậy, dạy con một chút.”
“Con đừng có quấy rối ba, đứa nhỏ này………..”
Cách hình ảnh kia không xa, ánh mắt của Sở Nhạc Viện bị hung hăng đâm đau. Cô ta gắt gao cắn môi, xoay người, hai chân bước cứng đờ, rời đi như chạy trốn.
Trở lại trên xe, hai tay Sở Nhạc Viện còn có chút tê dại. Cô ta nhìn chằm chằm hai người vừa nói vừa cười trong biệt thự, khoé mắt hàm chứa nước, lặng lẽ chảy xuống.
Tại sao?
Sở Nhạc Viện siết chặt hai tay, đem mặt tựa vào trên tay lái, khóc nức nở.
Tại sao nhà của mình cô ta cũng không có?
Tại sao người đứng bên cạnh ba lại là người kia, chứ không bao giờ là cô ta?
Tại sao tất cả đều thay đổi?
“Ha ha—”
Sở Nhạc Viện buồn bã cười một tiếng, trong lòng đều là khổ sở. Lúc này mới qua bao lâu, phong thuỷ đã thay đổi rồi sao?
Hai mắt đỏ hoe, Sở Nhạc Viện mím chặt đôi môi đỏ mọng, mười ngón tay xuôi bên người dùng sức nắm chặt lại. Cô ta không thể để người khác cướp đi thứ thuộc về cô ta, nhất là Sở Kiều, tuyệt đối không được!
Tác giả :
Tịch Hề