Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh
Chương 43: Chỉ có một mình cô
Editor: Chi Misaki
"Hí!"
Nhạc Tuyết Vi ôm mặt hít một ngụm khí lạnh, cảm thán Hách Tích Âm nói không chừng là Taekwondo đai đen đi? Một cái tát đã có thể đau đến như vậy? Hơn nữa lại càng ngày càng đau, bên má trái giống như đã không còn là của cô nữa, không khác gì cô đang đeo mặt nạ. Cô lấy ra từ trong tủ lạnh một khối đá, đặt vào trong chậu rửa mặt, sau đó lại lấy cái chày, chuẩn bị làm một túi đá trườm.
Quản gia đứng ở một bên nhìn thấy, liền hỏi: " Mặt tiểu thư bị sao thế? Là ai đánh? Lát nữa nói cho Tam Thiếu, để cậu ấy giúp cô trút giận."
Nhạc Tuyết Vi không có trả lời, khẽ giật giật khóe miệng, nghĩ thầm, hay là thôi đi vậy! Mặt cô sưng thành như vậy, ít nhiều gì cũng có liên quan tới Tam Thiếu.
"Tiểu thư, để tôi làm cho! Tôi tới giúp cô trườm." Quản gia vội vàng muốn tiến lên giúp đỡ.
Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, cười hì hì cự tuyệt: "Không cần đâu ạ, chuyện nhỏ như vậy, bản thân cháu có thể tự làm được. Chú vốn còn phải quản nhiều việc, phải chăm sóc cả một gia trạch như thế, đã rất không dễ dàng rồi, vất vả cho chú quá!"
"Ha ha, tiểu thư quá khen, quá khen." Quản gia hiền lành cười, trong lòng liền thay Tam Thiếu khen ngợi cô gái nhỏ này, biết lễ phép, lúc nói chuyện còn không ngừng cười tít mắt thật đáng yêu.
"Quá khen cái gì đâu ạ! Một Sơn Trang lớn như vậy, nếu không có chú thì đã sớm lộn xộn rồi! Cháu cũng phải nhờ chú chăm sóc nhiều rồi!"
Nhạc Tuyết Vi ngồi đập đá, trên chóp mũi chảy ra những giọt mồ hôi rất nhỏ.
Ở bên ngoài cổng vòm có tiếng vang lớn, quản gia vội vàng chạy qua, miệng còn không quên nói: "Nhất định là Tam Thiếu trở lại."
Nhạc Tuyết Vi quay đầu lại nhìn nhưng không hành động gì, tiếp tục cúi đầu đập đá, đập cho mấy khối đá nát vụn rồi mới cho vào túi trườm đá.
Hàn Thừa Nghị thay dép xong, nhưng không có lên lầu, trên mặt lạnh lùng không mang bất cứ biểu cảm gì: "Tiểu thư ở trong phòng sao?"
"Không ạ, đang ở trong phòng bếp."
Hàn Thừa Nghị thong thả bước vào phòng bếp, liền nhìn thấy được Nhạc Tuyết Vi cùng túi đá trườm trên mặt bàn.
Cô cúi đầu nên anh không có nhìn thấy một bên má sưng đỏ của cô.
Hàn Thừa Nghị nhíu mày, đi thẳng đến trước mặt Nhạc Tuyết Vi, nói: "Tôi không biết em cùng Hách Tích Âm có mâu thuẫn gì, nhưng mà em cũng không còn nhỏ nữa, làm việc cũng không cần ngây thơ như vậy, Hách Tích Âm là cấp dưới của tôi, không phải em làm chuyện gì tôi cũng đều có thể sủng em."
"..." Nhạc Tuyết Vi ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn Hàn Thừa Nghị rất lâu cũng không nói gì. Không phải là cô không muốn nói, mà cô thực sự là không biết nói gì, ngay cả anh nói có ý gì cô cũng không hiểu.
"Em..." Lúc cô ngẩng đầu lên, kinh ngạc cùng khó hiểu còn có Hàn Thừa Nghị. Vừa rồi lửa giận vẫn bị kìm nén ở trong đáy mắt nay liền bị thay thế bởi sự đau lòng: "Mặt của em sao lại thế này?" Nói xong, bàn tay liền muốn sờ vào khuôn mặt của cô.
Nhạc Tuyết Vi nhanh chóng né tránh, lạnh lùng hỏi: " Vừa rồi anh nói là có ý gì? Tôi làm ra chuyện gì ngây thơ vô lý sao? Hách Tích Âm bị làm sao?"
Đối mặt với Nhạc Tuyết Vi ép hỏi, Hàn Thừa Nghị chột dạ không thôi, lúc này, anh làm sao còn vẫn để ý đến Hách Tích Âm? Hơn nữa nhìn thấy phản ứng này của Nhạc Tuyết Vi, anh cũng đã hiểu, anh thực sự oan uổng cho cô. Tuy anh cảm thấy cô không phải cố ý đả thương Hách Tích Âm nhưng anh lại thực sự đã cho rằng cô vì bị kích thích mà làm ra loại chuyện này.
"Trước để cho tôi nhìn mặt của em đã." Hàn Thừa Nghị đổi đề tài, trong lòng anh đương nhiên hiểu rõ, lúc này không nên đụng vào nghịch lân* của Nhạc Tuyết Vi.
Nhưng mà, Nhạc Tuyết Vi cũng không có bị bộ dáng này của anh đánh lừa. Dù anh có tính kế, nhưng chống lại đôi mắt trong suốt của cô thì hoàn toàn không có tác dụng gì.
"Cô ta rốt cuộc bị làm sao? Tôi đã làm cái gì!" Nhạc Tuyết Vi lấy túi trườm đá che một bên mặt, nhìn chằm chằm Hàn Thừa Nghị chỉ sợ sẽ bỏ qua bất luận biểu tình gì trên mặt anh dù là nhỏ nhất.
Hàn Thừa Nghị vẫn như cũ không đáp mà hỏi lại: "Mặt của em... Là cô ta làm?"
Tuy là hỏi lại, nhưng trong lòng anh đã có đáp án. Hách Tích Âm theo anh nhiều năm như vậy, vô luận là ở phương diện nào mà nói, cũng không thua kém bất cứ người đàn ông nào. Những người đàn ông bình thường nhìn cô còn cảm thấy mặc cảm tự ti, một nữ cường nhân như vậy cùng một người còn chưa bước ra khỏi cánh cổng trường đại học như Nhạc Tuyết Vi... Đáp án không cần nói cũng biết.
Nhạc Tuyết Vi lại giật giật khóe miệng, cười đáp: "Để cho tôi đoán xem nào, Hách Tích Âm bị làm sao? Chẳng lẽ cô ta cũng tự cho mình một cái tát, sau đó, nói là tôi làm? Cô ta… quả đúng là xuống tay được."
Cô vừa nói, vừa cầm túi trườm đá bước qua người Hàn Thừa Nghị.
"Tiểu Tuyết." Hàn Thừa Nghị kéo Nhạc Tuyết Vi lại.
"Còn có chuyện gì sao?" Nhạc Tuyết Vi chớp hai mắt, bộ dáng ngây thơ, khờ dại: "Không có việc gì thì tôi lên lầu, nếu cô ta nói là tôi làm, thì chính là tôi làm đi! Không sao cả."
Nhạc Tuyết Vi cũng không quay đầu lại liền đi lên lầu, Hàn Thừa Nghị nôn nóng day day mi tâm, cũng không cùng Nhạc Tuyết Vi lên lầu, mà là xoay người đi ra cổng vòm. Đi đến cửa thang, Nhạc Tuyết Vi liền ngẩn ra, anh vậy mà đi ra ngoài? Anh định đến bệnh viện sao? Anh hùng hổ trở về, chính là vì muốn chất vấn cô?
"Hàn Thừa Nghị! Anh hỗn đản!"
Nhạc Tuyết Vi thấp giọng mắng trong tiếng cửa lớn "Thình thịch" đóng lại.
Hách Tích Âm thật không ngờ Hàn Thừa Nghị đã đi rồi còn quay lại, trong lòng thì vô cùng vui vẻ, hôm nay dùng chiêu “Tự Mình hại mình” xem ra lại đạt được hiệu quả không tưởng.
"Tam Thiếu, sao anh lại tới nữa? Tôi không sao cả, anh không cần lúc nào cũng đến thăm tôi." Hách Tích Âm nhỏ giọng nói, bộ dáng vô cùng dịu dàng, cùng vai diễn nữ cường nhân của cô ta trong ngày thường quả thực là hai người xa lạ.
Hàn Thừa Nghị bước từng bước đến trước mặt Hách Tích Âm, Hách Tích Âm kéo ghế dựa qua cho anh ngồi, nhưng anh lại coi như không nhìn thấy: " Tích Âm, cô đã theo tôi bao nhiêu năm rồi?"
Sắc mặt Hách Tích Âm liền trở nên căng thẳng, trong lòng liền có dự cảm Hàn Thừa Nghị sẽ nói gì đó không hay: "Sáu, sáu năm, từ lúc tôi bắt đầu tốt nghiệp vẫn luôn đi theo anh..."
"Aizzz..." Không đợi cô ta nói xong, Hàn Thừa Nghị liền thở dài một hơi, tiếc hận nhìn về phía cô ta, vô lực lắc đầu: "Sáu năm, theo tôi cũng đã sáu năm, nhưng vẫn còn phạm phải sai lầm này?? Cô nên biết tôi ghét nhất là bị người khác lừa gạt!"
Mấy chữ sau cùng, mang theo vài phần tức giận, gần như tuyệt tình mà nói.
Hách Tích Âm lúc này vô cùng luống cuống, Hàn Thừa Nghị chưa từng đối xử nghiêm khắc như vậy với cô ta. Tựa như Hàn Thừa Nghị nói, cô đi theo anh từ lúc D.S đứng trên bờ vực cho đế bây giờ, có thể nói là công thần đồng cam cộng khổ! Hàn Thừa Nghị vừa là quý trọng nhân tài cũng vừa là cảm ơn.
Nhưng mà giờ phút này, ánh mắt của anh vô cùng lạnh, nhìn cô ta tựa như người xa lạ.
"Tam Thiếu, tôi sai rồi... về sau tôi cũng sẽ không phạm lỗi như vậy nữa!" Hách Tích Âm không có biện minh, Hàn Thừa Nghị có thể nói như vậy, thì chính là đại biểu cho việc anh đã biết, cãi lại cũng chỉ phí công. Cô ta chỉ giữ chặt ấy Hàn Thừa Nghị, khổ sở cầu xin: "Là tôi nhất thời hồ đồ, tôi biết sai rồi."
Hàn Thừa Nghị đẩy tay Hách Tích Âm ra không một chút do dự nói: "Hi vọng cô nhớ kỹ những lời mình nói. Dưỡng thương cho thật tốt đi! Sau khi vết thương lành lại, không cần ở lại thành phố T nữa, về nước C đi! Bên kia càng thích hợp với cô hơn."
"Không! Anh đừng đuổi tôi đi mà, tôi vẫn luôn đi theo anh, không ai có thể làm tốt hơn so với tôi!” Hách Tích Âm kinh sợ không thôi, anh vậy mà muốn đuổi cô đi! Chỉ vì Nhạc Tuyết Vi mà anh muốn đuổi cô đi sao?
Hàn Thừa Nghị cũng không nói gì mà chỉ thở dài: "Năng lực của cô sao tôi lại không rõ, cũng chính vì thế nên mới bảo cô về nước C bên kia để quản lý sản nghiệp."
Hách Tích Âm biết chủ ý Hàn Thừa Nghị đã quyết, có nói thêm gì cũng vô dụng... Cô chỉ có thể nhịn xuống bi thương trong lòng, không cam lòng cùng hận ý, tất cả đều tính trên đầu Nhạc Tuyết Vi!
Đuổi Hách Tích Âm đi là quyết định ngoài ý muốn của anh. Anh không phải là cọc gỗ, Hách Tích Âm đã đi theo anh nhiều năm như vậy, cô ta có tâm tư gì với anh, anh đã sớm hiểu. Nhưng anh cũng có quy củ, tuyệt đối không đụng đến phụ nữ ở bên người, nếu không lúc chia tay sẽ vô cùng phiền toái.
Nếu Hách Tích Âm vẫn ngoan ngoãn làm đúng phận sự của cô ta, Hàn Thừa Nghị cũng có thể coi như vĩnh viễn không biết, nhưng hiện tại đã không được rồi, Hách Tích Âm đánh chủ ý lên người Nhạc Tuyết Vi, đây là điều khiến anh không thể tha thứ được.
Quy củ của anh, tất cả cũng đều vì Nhạc Tuyết Vi mà hoàn toàn thay đổi. Ví như, sẽ không chạm đến phụ nữ ở bên người; tỷ như, không vì phụ nữ mà gây chiến; lại ví như, không vì phụ nữ mà sốt ruột... Giờ phút này, Hàn Thừa Nghị chính là đang lấy vận tốc 200Km /h để chạy về Sơn Trang!
Anh rất muốn được ôm Nhạc Tuyết Vi, muốn ôm hết những ủy khuất của cô vào trong lòng.
Về đến Sơn Trang, đèn trong phòng Nhạc Tuyết Vi cũng đã tắt. Hàn Thừa Nghị giơ tay lên nhìn đồng hồ, mới hơn 9 giờ mà đã đi ngủ?
"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết!" Hàn Thừa Nghị giơ tay gõ cửa phòng Nhạc Tuyết Vi.
Trong phòng là một mảnh im lặng, Nhạc Tuyết Vi không có ra mở cửa. bình thường mà gõ như vậy cũng không ai có thể ngủ tiếp được, quả nhiên cô tức giận, cố ý không mở cửa.
Hàn Thừa Nghị dở khóc dở cười, đành phải gọi quản gia tới mở cửa.
Cửa vừa mở, bên trong phòng vẫn tĩnh lặng như trước, cả không gian tối đen như mực, quản gia đè thấp thanh âm nói: "Tam Thiếu, tiểu thư giống như là ngủ thiếp đi nha!"
"Được rồi, chú đi xuống đi!"
Hàn thừa Nghị để quản gia đi xong, liền đóng cửa phòng mở đèn tường, đi đến bên giường ngồi xuống. Chỉ thấy trên giường, tiểu nha đầu kia quả thực là ngủ thiếp đi. Khẽ nhếch miệng, hai tay anh đặt ở hai bên người cô, sau khi trườm đá xong, đôi má cô cũng không còn sưng như vừa rồi nữa, trong lỗ tai vẫn còn nhét tai nghe điện thoại.
Đi ngủ lại còn nghe nhạc? Hàn Thừa Nghị chợt nhíu mày, khó trách anh gọi như thế nào cô cũng không ra mở cửa.
"Nha đầu ngốc." Bạc môi Hàn Thừa nghị khẽ cong lên, sủng nịch thấp giọng nỉ non, cúi đầu xuống cắn lên môi hồng của Nhạc tuyết Vi một cái.
"Ưm..." Trong lúc ngủ mơ màng, Nhạc Tuyết Vi chịu không được quấy rầy, liền nhíu mày, bất mãn than thở, hơn nữa còn thè lưỡi ra liếm liếm.
Cử động kia ở trong mắt Hàn Thừa Nghị không nghi ngờ gì chính là có sức hấp dẫn vô cùng lớn, cứ coi như bản thân cô vô ý, nhưng chính anh lại thấy cơ thể mình nóng lên, không kiên nhẫn liền xé bỏ quần áo ở trên người, sau đó liền dán lên người cô, đối với từng tấc da thịt trên cơ thể cô liền không bỏ xót bất cứ một chỗ nào.
"Uh`m?"
Động tĩnh lớn như vậy, Nhạc tuyết Vi mà còn không tỉnh thì đúng là không sống được! Cô bỗng dưng mở mắt ra, kinh hoảng nhìn đến cái đầu màu nâu ở trước ngực mình, sợ hãi kêu lên: " Ai đó, người nào, người nào a... Ưm!"
Hàn thừa Nghị lướn người lên chặn tiếng kinh hô trong miệng cô, không khỏi thấy buồn, cười đáp: "Người nào? Cư nhiên còn hỏi là ai? Trừ bỏ tôi, còn có thể là ai? Em còn muốn ai? Em là của tôi, vẫn luôn là của tôi, không biết sao?"
Ngón tay Hàn Thừa Nghị khẽ xoa nắn cái cổ mảnh khành của cô, da thịt trắng mịn để cho anh yêu thích không buông tay. Nhạc Tuyết Vi ngủ mơ mơ màng màng, không rõ anh thế nào mà vào được, lại còn hỏi loại vấn đề này, nên cô liền u mê gật đầu đáp: "Biết, biết nha!"
"Thực ngoan!"
Hàn Thừa Nghị thưởng cho cô bằng một nụ hôn càng thêm sâu hơn, từ khóe mắt đến đuôi lông mày, mỗi tế bào đều không buông tha. Anh đã từng có không ít phụ nữ, nhưng chỉ có một mình cô là anh không từ thủ đoạn để đạt được, cô tốt như vậy, đẹp như vậy...
"Hí!"
Nhạc Tuyết Vi ôm mặt hít một ngụm khí lạnh, cảm thán Hách Tích Âm nói không chừng là Taekwondo đai đen đi? Một cái tát đã có thể đau đến như vậy? Hơn nữa lại càng ngày càng đau, bên má trái giống như đã không còn là của cô nữa, không khác gì cô đang đeo mặt nạ. Cô lấy ra từ trong tủ lạnh một khối đá, đặt vào trong chậu rửa mặt, sau đó lại lấy cái chày, chuẩn bị làm một túi đá trườm.
Quản gia đứng ở một bên nhìn thấy, liền hỏi: " Mặt tiểu thư bị sao thế? Là ai đánh? Lát nữa nói cho Tam Thiếu, để cậu ấy giúp cô trút giận."
Nhạc Tuyết Vi không có trả lời, khẽ giật giật khóe miệng, nghĩ thầm, hay là thôi đi vậy! Mặt cô sưng thành như vậy, ít nhiều gì cũng có liên quan tới Tam Thiếu.
"Tiểu thư, để tôi làm cho! Tôi tới giúp cô trườm." Quản gia vội vàng muốn tiến lên giúp đỡ.
Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, cười hì hì cự tuyệt: "Không cần đâu ạ, chuyện nhỏ như vậy, bản thân cháu có thể tự làm được. Chú vốn còn phải quản nhiều việc, phải chăm sóc cả một gia trạch như thế, đã rất không dễ dàng rồi, vất vả cho chú quá!"
"Ha ha, tiểu thư quá khen, quá khen." Quản gia hiền lành cười, trong lòng liền thay Tam Thiếu khen ngợi cô gái nhỏ này, biết lễ phép, lúc nói chuyện còn không ngừng cười tít mắt thật đáng yêu.
"Quá khen cái gì đâu ạ! Một Sơn Trang lớn như vậy, nếu không có chú thì đã sớm lộn xộn rồi! Cháu cũng phải nhờ chú chăm sóc nhiều rồi!"
Nhạc Tuyết Vi ngồi đập đá, trên chóp mũi chảy ra những giọt mồ hôi rất nhỏ.
Ở bên ngoài cổng vòm có tiếng vang lớn, quản gia vội vàng chạy qua, miệng còn không quên nói: "Nhất định là Tam Thiếu trở lại."
Nhạc Tuyết Vi quay đầu lại nhìn nhưng không hành động gì, tiếp tục cúi đầu đập đá, đập cho mấy khối đá nát vụn rồi mới cho vào túi trườm đá.
Hàn Thừa Nghị thay dép xong, nhưng không có lên lầu, trên mặt lạnh lùng không mang bất cứ biểu cảm gì: "Tiểu thư ở trong phòng sao?"
"Không ạ, đang ở trong phòng bếp."
Hàn Thừa Nghị thong thả bước vào phòng bếp, liền nhìn thấy được Nhạc Tuyết Vi cùng túi đá trườm trên mặt bàn.
Cô cúi đầu nên anh không có nhìn thấy một bên má sưng đỏ của cô.
Hàn Thừa Nghị nhíu mày, đi thẳng đến trước mặt Nhạc Tuyết Vi, nói: "Tôi không biết em cùng Hách Tích Âm có mâu thuẫn gì, nhưng mà em cũng không còn nhỏ nữa, làm việc cũng không cần ngây thơ như vậy, Hách Tích Âm là cấp dưới của tôi, không phải em làm chuyện gì tôi cũng đều có thể sủng em."
"..." Nhạc Tuyết Vi ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn Hàn Thừa Nghị rất lâu cũng không nói gì. Không phải là cô không muốn nói, mà cô thực sự là không biết nói gì, ngay cả anh nói có ý gì cô cũng không hiểu.
"Em..." Lúc cô ngẩng đầu lên, kinh ngạc cùng khó hiểu còn có Hàn Thừa Nghị. Vừa rồi lửa giận vẫn bị kìm nén ở trong đáy mắt nay liền bị thay thế bởi sự đau lòng: "Mặt của em sao lại thế này?" Nói xong, bàn tay liền muốn sờ vào khuôn mặt của cô.
Nhạc Tuyết Vi nhanh chóng né tránh, lạnh lùng hỏi: " Vừa rồi anh nói là có ý gì? Tôi làm ra chuyện gì ngây thơ vô lý sao? Hách Tích Âm bị làm sao?"
Đối mặt với Nhạc Tuyết Vi ép hỏi, Hàn Thừa Nghị chột dạ không thôi, lúc này, anh làm sao còn vẫn để ý đến Hách Tích Âm? Hơn nữa nhìn thấy phản ứng này của Nhạc Tuyết Vi, anh cũng đã hiểu, anh thực sự oan uổng cho cô. Tuy anh cảm thấy cô không phải cố ý đả thương Hách Tích Âm nhưng anh lại thực sự đã cho rằng cô vì bị kích thích mà làm ra loại chuyện này.
"Trước để cho tôi nhìn mặt của em đã." Hàn Thừa Nghị đổi đề tài, trong lòng anh đương nhiên hiểu rõ, lúc này không nên đụng vào nghịch lân* của Nhạc Tuyết Vi.
Nhưng mà, Nhạc Tuyết Vi cũng không có bị bộ dáng này của anh đánh lừa. Dù anh có tính kế, nhưng chống lại đôi mắt trong suốt của cô thì hoàn toàn không có tác dụng gì.
"Cô ta rốt cuộc bị làm sao? Tôi đã làm cái gì!" Nhạc Tuyết Vi lấy túi trườm đá che một bên mặt, nhìn chằm chằm Hàn Thừa Nghị chỉ sợ sẽ bỏ qua bất luận biểu tình gì trên mặt anh dù là nhỏ nhất.
Hàn Thừa Nghị vẫn như cũ không đáp mà hỏi lại: "Mặt của em... Là cô ta làm?"
Tuy là hỏi lại, nhưng trong lòng anh đã có đáp án. Hách Tích Âm theo anh nhiều năm như vậy, vô luận là ở phương diện nào mà nói, cũng không thua kém bất cứ người đàn ông nào. Những người đàn ông bình thường nhìn cô còn cảm thấy mặc cảm tự ti, một nữ cường nhân như vậy cùng một người còn chưa bước ra khỏi cánh cổng trường đại học như Nhạc Tuyết Vi... Đáp án không cần nói cũng biết.
Nhạc Tuyết Vi lại giật giật khóe miệng, cười đáp: "Để cho tôi đoán xem nào, Hách Tích Âm bị làm sao? Chẳng lẽ cô ta cũng tự cho mình một cái tát, sau đó, nói là tôi làm? Cô ta… quả đúng là xuống tay được."
Cô vừa nói, vừa cầm túi trườm đá bước qua người Hàn Thừa Nghị.
"Tiểu Tuyết." Hàn Thừa Nghị kéo Nhạc Tuyết Vi lại.
"Còn có chuyện gì sao?" Nhạc Tuyết Vi chớp hai mắt, bộ dáng ngây thơ, khờ dại: "Không có việc gì thì tôi lên lầu, nếu cô ta nói là tôi làm, thì chính là tôi làm đi! Không sao cả."
Nhạc Tuyết Vi cũng không quay đầu lại liền đi lên lầu, Hàn Thừa Nghị nôn nóng day day mi tâm, cũng không cùng Nhạc Tuyết Vi lên lầu, mà là xoay người đi ra cổng vòm. Đi đến cửa thang, Nhạc Tuyết Vi liền ngẩn ra, anh vậy mà đi ra ngoài? Anh định đến bệnh viện sao? Anh hùng hổ trở về, chính là vì muốn chất vấn cô?
"Hàn Thừa Nghị! Anh hỗn đản!"
Nhạc Tuyết Vi thấp giọng mắng trong tiếng cửa lớn "Thình thịch" đóng lại.
Hách Tích Âm thật không ngờ Hàn Thừa Nghị đã đi rồi còn quay lại, trong lòng thì vô cùng vui vẻ, hôm nay dùng chiêu “Tự Mình hại mình” xem ra lại đạt được hiệu quả không tưởng.
"Tam Thiếu, sao anh lại tới nữa? Tôi không sao cả, anh không cần lúc nào cũng đến thăm tôi." Hách Tích Âm nhỏ giọng nói, bộ dáng vô cùng dịu dàng, cùng vai diễn nữ cường nhân của cô ta trong ngày thường quả thực là hai người xa lạ.
Hàn Thừa Nghị bước từng bước đến trước mặt Hách Tích Âm, Hách Tích Âm kéo ghế dựa qua cho anh ngồi, nhưng anh lại coi như không nhìn thấy: " Tích Âm, cô đã theo tôi bao nhiêu năm rồi?"
Sắc mặt Hách Tích Âm liền trở nên căng thẳng, trong lòng liền có dự cảm Hàn Thừa Nghị sẽ nói gì đó không hay: "Sáu, sáu năm, từ lúc tôi bắt đầu tốt nghiệp vẫn luôn đi theo anh..."
"Aizzz..." Không đợi cô ta nói xong, Hàn Thừa Nghị liền thở dài một hơi, tiếc hận nhìn về phía cô ta, vô lực lắc đầu: "Sáu năm, theo tôi cũng đã sáu năm, nhưng vẫn còn phạm phải sai lầm này?? Cô nên biết tôi ghét nhất là bị người khác lừa gạt!"
Mấy chữ sau cùng, mang theo vài phần tức giận, gần như tuyệt tình mà nói.
Hách Tích Âm lúc này vô cùng luống cuống, Hàn Thừa Nghị chưa từng đối xử nghiêm khắc như vậy với cô ta. Tựa như Hàn Thừa Nghị nói, cô đi theo anh từ lúc D.S đứng trên bờ vực cho đế bây giờ, có thể nói là công thần đồng cam cộng khổ! Hàn Thừa Nghị vừa là quý trọng nhân tài cũng vừa là cảm ơn.
Nhưng mà giờ phút này, ánh mắt của anh vô cùng lạnh, nhìn cô ta tựa như người xa lạ.
"Tam Thiếu, tôi sai rồi... về sau tôi cũng sẽ không phạm lỗi như vậy nữa!" Hách Tích Âm không có biện minh, Hàn Thừa Nghị có thể nói như vậy, thì chính là đại biểu cho việc anh đã biết, cãi lại cũng chỉ phí công. Cô ta chỉ giữ chặt ấy Hàn Thừa Nghị, khổ sở cầu xin: "Là tôi nhất thời hồ đồ, tôi biết sai rồi."
Hàn Thừa Nghị đẩy tay Hách Tích Âm ra không một chút do dự nói: "Hi vọng cô nhớ kỹ những lời mình nói. Dưỡng thương cho thật tốt đi! Sau khi vết thương lành lại, không cần ở lại thành phố T nữa, về nước C đi! Bên kia càng thích hợp với cô hơn."
"Không! Anh đừng đuổi tôi đi mà, tôi vẫn luôn đi theo anh, không ai có thể làm tốt hơn so với tôi!” Hách Tích Âm kinh sợ không thôi, anh vậy mà muốn đuổi cô đi! Chỉ vì Nhạc Tuyết Vi mà anh muốn đuổi cô đi sao?
Hàn Thừa Nghị cũng không nói gì mà chỉ thở dài: "Năng lực của cô sao tôi lại không rõ, cũng chính vì thế nên mới bảo cô về nước C bên kia để quản lý sản nghiệp."
Hách Tích Âm biết chủ ý Hàn Thừa Nghị đã quyết, có nói thêm gì cũng vô dụng... Cô chỉ có thể nhịn xuống bi thương trong lòng, không cam lòng cùng hận ý, tất cả đều tính trên đầu Nhạc Tuyết Vi!
Đuổi Hách Tích Âm đi là quyết định ngoài ý muốn của anh. Anh không phải là cọc gỗ, Hách Tích Âm đã đi theo anh nhiều năm như vậy, cô ta có tâm tư gì với anh, anh đã sớm hiểu. Nhưng anh cũng có quy củ, tuyệt đối không đụng đến phụ nữ ở bên người, nếu không lúc chia tay sẽ vô cùng phiền toái.
Nếu Hách Tích Âm vẫn ngoan ngoãn làm đúng phận sự của cô ta, Hàn Thừa Nghị cũng có thể coi như vĩnh viễn không biết, nhưng hiện tại đã không được rồi, Hách Tích Âm đánh chủ ý lên người Nhạc Tuyết Vi, đây là điều khiến anh không thể tha thứ được.
Quy củ của anh, tất cả cũng đều vì Nhạc Tuyết Vi mà hoàn toàn thay đổi. Ví như, sẽ không chạm đến phụ nữ ở bên người; tỷ như, không vì phụ nữ mà gây chiến; lại ví như, không vì phụ nữ mà sốt ruột... Giờ phút này, Hàn Thừa Nghị chính là đang lấy vận tốc 200Km /h để chạy về Sơn Trang!
Anh rất muốn được ôm Nhạc Tuyết Vi, muốn ôm hết những ủy khuất của cô vào trong lòng.
Về đến Sơn Trang, đèn trong phòng Nhạc Tuyết Vi cũng đã tắt. Hàn Thừa Nghị giơ tay lên nhìn đồng hồ, mới hơn 9 giờ mà đã đi ngủ?
"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết!" Hàn Thừa Nghị giơ tay gõ cửa phòng Nhạc Tuyết Vi.
Trong phòng là một mảnh im lặng, Nhạc Tuyết Vi không có ra mở cửa. bình thường mà gõ như vậy cũng không ai có thể ngủ tiếp được, quả nhiên cô tức giận, cố ý không mở cửa.
Hàn Thừa Nghị dở khóc dở cười, đành phải gọi quản gia tới mở cửa.
Cửa vừa mở, bên trong phòng vẫn tĩnh lặng như trước, cả không gian tối đen như mực, quản gia đè thấp thanh âm nói: "Tam Thiếu, tiểu thư giống như là ngủ thiếp đi nha!"
"Được rồi, chú đi xuống đi!"
Hàn thừa Nghị để quản gia đi xong, liền đóng cửa phòng mở đèn tường, đi đến bên giường ngồi xuống. Chỉ thấy trên giường, tiểu nha đầu kia quả thực là ngủ thiếp đi. Khẽ nhếch miệng, hai tay anh đặt ở hai bên người cô, sau khi trườm đá xong, đôi má cô cũng không còn sưng như vừa rồi nữa, trong lỗ tai vẫn còn nhét tai nghe điện thoại.
Đi ngủ lại còn nghe nhạc? Hàn Thừa Nghị chợt nhíu mày, khó trách anh gọi như thế nào cô cũng không ra mở cửa.
"Nha đầu ngốc." Bạc môi Hàn Thừa nghị khẽ cong lên, sủng nịch thấp giọng nỉ non, cúi đầu xuống cắn lên môi hồng của Nhạc tuyết Vi một cái.
"Ưm..." Trong lúc ngủ mơ màng, Nhạc Tuyết Vi chịu không được quấy rầy, liền nhíu mày, bất mãn than thở, hơn nữa còn thè lưỡi ra liếm liếm.
Cử động kia ở trong mắt Hàn Thừa Nghị không nghi ngờ gì chính là có sức hấp dẫn vô cùng lớn, cứ coi như bản thân cô vô ý, nhưng chính anh lại thấy cơ thể mình nóng lên, không kiên nhẫn liền xé bỏ quần áo ở trên người, sau đó liền dán lên người cô, đối với từng tấc da thịt trên cơ thể cô liền không bỏ xót bất cứ một chỗ nào.
"Uh`m?"
Động tĩnh lớn như vậy, Nhạc tuyết Vi mà còn không tỉnh thì đúng là không sống được! Cô bỗng dưng mở mắt ra, kinh hoảng nhìn đến cái đầu màu nâu ở trước ngực mình, sợ hãi kêu lên: " Ai đó, người nào, người nào a... Ưm!"
Hàn thừa Nghị lướn người lên chặn tiếng kinh hô trong miệng cô, không khỏi thấy buồn, cười đáp: "Người nào? Cư nhiên còn hỏi là ai? Trừ bỏ tôi, còn có thể là ai? Em còn muốn ai? Em là của tôi, vẫn luôn là của tôi, không biết sao?"
Ngón tay Hàn Thừa Nghị khẽ xoa nắn cái cổ mảnh khành của cô, da thịt trắng mịn để cho anh yêu thích không buông tay. Nhạc Tuyết Vi ngủ mơ mơ màng màng, không rõ anh thế nào mà vào được, lại còn hỏi loại vấn đề này, nên cô liền u mê gật đầu đáp: "Biết, biết nha!"
"Thực ngoan!"
Hàn Thừa Nghị thưởng cho cô bằng một nụ hôn càng thêm sâu hơn, từ khóe mắt đến đuôi lông mày, mỗi tế bào đều không buông tha. Anh đã từng có không ít phụ nữ, nhưng chỉ có một mình cô là anh không từ thủ đoạn để đạt được, cô tốt như vậy, đẹp như vậy...
Tác giả :
Diệp Vi Thư