Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh
Chương 112: Trận chiến
Editor: Nguyễn
Hàn Thừa Nghị bắt đầu giả bộ đáng thương, đôi mắt đào hoa xinh đẹp mở to vô tội. “Không tin em hỏi Tuyên Kiêu xem?”
Nhạc Tuyết Vi sửng sốt, vừa thấy Tuyên Kiêu đã biết là cùng một loại người với Hàn Thừa Nghị, hai người khẳng định là cấu kết với nhau làm việc xấu!
Thấy Nhạc Tuyết Vi ngây ngẩn không nói lời nào, Hàn Thừa Nghị lại dụ dỗ, ghé vào vai cô: “Tiểu Tuyết…… Nơi này là biển, em không cho anh ngủ ở đây thì anh ngủ ở đâu? Hay là em ném anh xuống biển đi? Em đành lòng sao?”
Nói xong ngậm lấy vành tai Nhạc Tuyết Vi.
“Anhi!” Nhạc Tuyết Vi giống như bị điện giật, đột nhiên tránh xa ra, “Anh, anh ngủ cùng với Nghê Tuấn! Nghê Tuấn có phòng ngủ!”
Hàn Thừa Nghị nhướng mày, chửi thầm, sao đầu óc Tiểu Tuyết thông mình vậy? Thật là càng ngày càng tệ.
“Tiểu Tuyết.” Hàn Thừa Nghị đáng thương nhìn Nhạc Tuyết Vi, “Anh không thích nam, cũng không thích nữ, anh chỉ thích em..”
“A……” Nhạc Tuyết Vi bật cười, không có gì để nói. “Thật không chịu nổi anh! Vậy anh ngủ sô pha……”
Sô pha? Hàn Thừa Nghị ghét bỏ liếc mắt nhìn sô pha, lắp bắp tiếp tục giả vờ đáng thương: “Tiểu Tuyết, sô pha kia ngắn quá……”
“Vậy anh co người lại là được!” Nhạc Tuyết Vi bị anh dây dưa.
Co lại? Hàn tam thiếu không phải ốc sên! Hàn Thừa Nghị thấy Nhạc Tuyết Vi nóng nảy, sợ lại trêu chọc vào cô, nếu anh không chịu nằm sô pha sẽ đuổi anh đi, có thể mất nhiều hơn được…… Trước trì hoãn một chút vậy!
“Vậy được rồi!”Hàn Thừa Nghị nản lòng gật đầu.
Nhạc Tuyết Vi phiền lòng, dùng sức quơ đầu, đi vào phòng tắm.
Nhạc Tuyết Vi vừa mới vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, thì cửa phòng tắm đã bị đẩy ra
Nhạc Tuyết Vi hoảng sợ vạn phần che ngực lại, thấy Hàn Thừa Nghị nghênh ngang đi vào, nói: “Anh vào bằng cách nào? Rõ ràng tôi có khóa cửa rồi mà!”
“Thật ư?” Vẻ mặt Hàn Thừa Nghị ngây thơ, “Anh không biết! Anh vừa chạm thì cửa đã mở…… Tiểu Tuyết, cùng nhau tắm đi, đừng lãng phí nước!”
“Anh…… A, ưm!”
Nhạc Tuyết Vi đang muốn nói, những lời lãng phí nước mà anh cũng nói ra được, thật buồn cười, nhưng chưa kịp nói, miệng đã bị lấp kín.
Nước ấm từ vòi hoa sen chảy xuống người hai người, bởi vì da thịt nhanh chóng nóng lên, nên nước có vẻ hơi lạnh, Nhạc Tuyết Vi không tự chủ run lên. Hàn Thừa Nghị cẩn thận phát hiện người trong lòng ngực có thay đổi, ôn nhu hỏi “Lạnh không?” Thuận tay liền chỉnh nước nóng thêm một chút.
Trong hơi nước mờ mịt, dựa vào gần nhau như vậy, trong hơi thở có lẫn hương vị của nhau, tâm trí đã sớm bị lạc không biết đường về.
Từng nụ hôn không ngừng thâm nhập, bọn họ như là muốn cắn nuốt lẫn nhau, cuồng loạn mà si mê.
Ngón tay Hàn Thừa Nghị luồn vào tóc Nhạc Tuyết Vi, vuốt ve da đầu nàng, làm cô cảm thấy từng trận tê dại. Nhạc Tuyết Vi ngẩng đầu nhìn Hàn Thừa Nghị, mũi thẳng, đường cong rõ ràng, đôi môi động tình mà vô cùng sinh động, dụ dỗ người khác.
“Ưm……” Nhạc Tuyết Vi say mê hừ nhẹ.
“Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết.” Hàn Thừa Nghị như giáo đồ thành kính gọi tên cô, giống như làm vậy có thể tiến sâu vào linh hồn cô.
Nổi nổi chìm chìm, nông nông sâu sâu…… Trận chiến này, chỉ có Hàn Thừa Nghị và Nhạc Tuyết Vi vui vẻ, không có kẻ thứ ba.
Hàn Thừa Nghị bắt đầu giả bộ đáng thương, đôi mắt đào hoa xinh đẹp mở to vô tội. “Không tin em hỏi Tuyên Kiêu xem?”
Nhạc Tuyết Vi sửng sốt, vừa thấy Tuyên Kiêu đã biết là cùng một loại người với Hàn Thừa Nghị, hai người khẳng định là cấu kết với nhau làm việc xấu!
Thấy Nhạc Tuyết Vi ngây ngẩn không nói lời nào, Hàn Thừa Nghị lại dụ dỗ, ghé vào vai cô: “Tiểu Tuyết…… Nơi này là biển, em không cho anh ngủ ở đây thì anh ngủ ở đâu? Hay là em ném anh xuống biển đi? Em đành lòng sao?”
Nói xong ngậm lấy vành tai Nhạc Tuyết Vi.
“Anhi!” Nhạc Tuyết Vi giống như bị điện giật, đột nhiên tránh xa ra, “Anh, anh ngủ cùng với Nghê Tuấn! Nghê Tuấn có phòng ngủ!”
Hàn Thừa Nghị nhướng mày, chửi thầm, sao đầu óc Tiểu Tuyết thông mình vậy? Thật là càng ngày càng tệ.
“Tiểu Tuyết.” Hàn Thừa Nghị đáng thương nhìn Nhạc Tuyết Vi, “Anh không thích nam, cũng không thích nữ, anh chỉ thích em..”
“A……” Nhạc Tuyết Vi bật cười, không có gì để nói. “Thật không chịu nổi anh! Vậy anh ngủ sô pha……”
Sô pha? Hàn Thừa Nghị ghét bỏ liếc mắt nhìn sô pha, lắp bắp tiếp tục giả vờ đáng thương: “Tiểu Tuyết, sô pha kia ngắn quá……”
“Vậy anh co người lại là được!” Nhạc Tuyết Vi bị anh dây dưa.
Co lại? Hàn tam thiếu không phải ốc sên! Hàn Thừa Nghị thấy Nhạc Tuyết Vi nóng nảy, sợ lại trêu chọc vào cô, nếu anh không chịu nằm sô pha sẽ đuổi anh đi, có thể mất nhiều hơn được…… Trước trì hoãn một chút vậy!
“Vậy được rồi!”Hàn Thừa Nghị nản lòng gật đầu.
Nhạc Tuyết Vi phiền lòng, dùng sức quơ đầu, đi vào phòng tắm.
Nhạc Tuyết Vi vừa mới vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, thì cửa phòng tắm đã bị đẩy ra
Nhạc Tuyết Vi hoảng sợ vạn phần che ngực lại, thấy Hàn Thừa Nghị nghênh ngang đi vào, nói: “Anh vào bằng cách nào? Rõ ràng tôi có khóa cửa rồi mà!”
“Thật ư?” Vẻ mặt Hàn Thừa Nghị ngây thơ, “Anh không biết! Anh vừa chạm thì cửa đã mở…… Tiểu Tuyết, cùng nhau tắm đi, đừng lãng phí nước!”
“Anh…… A, ưm!”
Nhạc Tuyết Vi đang muốn nói, những lời lãng phí nước mà anh cũng nói ra được, thật buồn cười, nhưng chưa kịp nói, miệng đã bị lấp kín.
Nước ấm từ vòi hoa sen chảy xuống người hai người, bởi vì da thịt nhanh chóng nóng lên, nên nước có vẻ hơi lạnh, Nhạc Tuyết Vi không tự chủ run lên. Hàn Thừa Nghị cẩn thận phát hiện người trong lòng ngực có thay đổi, ôn nhu hỏi “Lạnh không?” Thuận tay liền chỉnh nước nóng thêm một chút.
Trong hơi nước mờ mịt, dựa vào gần nhau như vậy, trong hơi thở có lẫn hương vị của nhau, tâm trí đã sớm bị lạc không biết đường về.
Từng nụ hôn không ngừng thâm nhập, bọn họ như là muốn cắn nuốt lẫn nhau, cuồng loạn mà si mê.
Ngón tay Hàn Thừa Nghị luồn vào tóc Nhạc Tuyết Vi, vuốt ve da đầu nàng, làm cô cảm thấy từng trận tê dại. Nhạc Tuyết Vi ngẩng đầu nhìn Hàn Thừa Nghị, mũi thẳng, đường cong rõ ràng, đôi môi động tình mà vô cùng sinh động, dụ dỗ người khác.
“Ưm……” Nhạc Tuyết Vi say mê hừ nhẹ.
“Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết.” Hàn Thừa Nghị như giáo đồ thành kính gọi tên cô, giống như làm vậy có thể tiến sâu vào linh hồn cô.
Nổi nổi chìm chìm, nông nông sâu sâu…… Trận chiến này, chỉ có Hàn Thừa Nghị và Nhạc Tuyết Vi vui vẻ, không có kẻ thứ ba.
Tác giả :
Diệp Vi Thư