Thức Ăn Trong Nồi, Em Trong Chăn
Chương 4: Lần sau tôi còn tìm anh để tẩy răng
Hôm đi khám An Nhu dậy rất sớm, sau khi rửa mặt xong thì cô vào bếp hâm nóng ly sữa bò rồi chiên hai lát bánh mì. Sau khi ăn xong thì lại về phòng vệ sinh đánh răng tận 5 phút.
Kiểm tra xem miệng có cặn không một lúc lâu cô mới yên lòng.
An Nhu vào phòng cất đồ, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy bộ đồ treo trên mắc, cô cau mày lấy ra một chiếc áo sợi mỏng màu xám, chưa được mấy chốc đã đổi thành một chiếc váy sáng màu hơn.
Cô bối rối cầm một chiếc váy chùng, cảm giác mình mặc váy mà không đeo tất chân thì đẹp hơn nhưng có khi nào anh sẽ cảm thấy mình “thời trang phang thời tiết” không…
Ấn tượng sẽ không tốt lắm đâu.
An Nhu cắn môi dưới, cô bực bội nói: “Kệ chứ.”
Một giây sau, cô lập tức nhét váy vào trong tủ.
“…”
Hình như nhiều người bảo cô mặc đồ đỏ đẹp thì phải…
An Nhu nhón chân mở ngăn tủ phía trên lôi ra một đống đồ màu đỏ. Không lâu sau đã nhét hết lại vào tủ như cũ.
Còn không đẹp bằng cái áo lông đỏ cô mặc hôm bữa nữa.
An Nhu ngồi phịch xuống đất, cô gối đầu lên chân không biết đang nghĩ gì, vài phút sau bèn gọi cho Ứng Thư Hà.
Có lẽ là cô ấy còn đang ngủ nên An Nhu đợi một hồi lâu mới nghe thấy giọng Ứng Thư Hà, giọng cô ấy không rõ lắm, thậm chí còn có vẻ hơi bực mình vì bị gọi dậy, “Alo? Ai đấy?”
An Nhu ưu sầu như thể đang gặp phải một vấn đề khó giải quyết, vì đang thất thần nên cũng không hề nhận ra sự tức giận của Ứng Thư Hà, “Tớ không có gì để mặc hết, làm sao đây…”
Ứng Thư Hà hơi tỉnh táo lại, cô nhớ lại cái phòng giữ quần áo to đùng trong nhà An Nhu rồi nhìn giờ trên màn hình điện thoại.
7 giờ sáng.
Ứng Thư Hà thậm chí còn không nghĩ ngợi gì đã trực tiếp ngắt máy.
An Nhu: “…”
*
Cuối cùng An Nhu vẫn quyết định ăn mặc thật giản dị, đi tẩy răng mà còn ăn diện lộng lẫy thì có khác gì tự khai “Tôi muốn cưa anh” không?
An Nhu mặc chiếc quần jean màu xanh biển, bên trong mặc chiếc áo lông màu đen tuyền. Cô nghĩ ngợi vài giây bèn mặc chiếc áo khoác đen chùng tới đầu gối vào. Lúc ngắm mình trong gương thì hơi có ý chê chiếc áo kia.
Nhưng khóe miệng cô vẫn từ từ cong lên.
An Nhu cởi áo khoác ra rồi về lại phòng trang điểm nhẹ, vài phút sau, An Nhu vào lại phòng giữ quần áo rồi mặc chiếc áo khoác đen kia lên. Cô quàng khăn màu đỏ sậm sọc vàng rồi đội chiếc mũ len cũng màu đen vào và đứng soi gương.
Cô nhìn mình trong gương chằm chằm một lúc mới tháo mũ ra.
… Vẫn còn sớm, hay là làm tóc đi.
*
Lúc An Nhu đến cửa phòng khám đã là chuyện lúc 9 giờ hơn, phòng khám mới mở cửa chưa lâu nên bên trong vắng tanh không có lấy một người bệnh, chỉ có một y tá đứng cúi đầu trước quầy đón khách, không biết đang làm gì.
An Nhu đột nhiên thấy hơi căng thẳng, cô liếm liếm môi bước lên trước vài bước, chẳng mấy chốc y tá đã thấy cô, lúc cô ấy đang định mở miệng thì bị An Nhu giành lời: “Tôi là An Nhu, mấy hôm trước tôi có hẹn tẩy răng ở đây.”
Y tá chỉ về phòng gần nhất cho cô: “Cô vào phòng kia là được ạ, bác sĩ Trần đã ở trong đó rồi.”
An Nhu gật gật đầu, nhấc chân đi về phía đó.
Cửa phòng khám mở rất rộng.
An Nhu vừa nhìn vào đã thấy người đàn ông đang sắp xếp lại đồ dùng cạnh ghế nha khoa, anh khom lưng nhìn xuống phía dưới, y như lúc đầu mới gặp.
Điều khác biệt duy nhất là anh không đeo khẩu trang nên cô có thể nhìn rõ cả mặt anh, chỉ có tóc trên trán che khuất mất đôi mắt, từ góc độ này có thể thấy đôi môi hơi mím lại của anh và chiếc cằm đang chăng chặt.
Chẳng mấy chốc, dường như cảm nhận được có người nhìn mình nên anh ngẩng đầu lên, An Nhu còn chưa kịp nhìn rõ mặt anh thì anh đã cúi đầu mau chóng đeo khẩu trang vào.
…. Nhanh thế.
An Nhu tới đứng trước mặt anh, đôi mắt trong veo như hồ nước chứa đầy sao, cô ngẩng đầu lên làm lộ làn da trắng nõn vốn bị khăn quàng cổ bọc lại, bóng loáng trắng nõn: “Tôi hẹn tẩy răng.”
Nhân lúc đó An Nhu bèn vội vàng liếc tấm thẻ trên ngực anh, rốt cuộc cũng thấy rõ chữ cuối cùng.
—— Trần Bạch Phồn.
Trần Bạch Phồn gật gật đầu, anh dò hỏi tình huống của bệnh nhân như mọi khi rồi chỉ vào chỗ ghế nha khoa, nói nhỏ: “Cô ngồi đi, sau đó há miệng ra để tôi kiểm tra răng.”
An Nhu không nói gì mà chỉ cởi khăn choàng và áo khoác ra, lúc đầu vốn không cảm thấy gì, tận đến khi cô ngồi trên ghế há miệng ra thì bỗng nhiên cảm thấy hơi ngại.
Nhưng An Nhu nhớ tới câu nói cô nhìn thấy trên mạng hôm qua.
—— “Muốn yêu đương với nha sĩ thì phải có hàm răng đẹp.”
Hàm răng của cô cũng đẹp mà nhỉ…
Trần Bạch Phồn bật đèn rồi cầm kính hiển vi soi răng miệng xem răng cho cô, An Nhu nhìn mặt anh chằm chằm, mặt mày có thần, vẻ mặt tập trung và nghiêm túc.
An Nhu đột nhiên cảm thấy hối hận vì tới tẩy răng.
Cô bây giờ chắc chắn rất xấu, miệng há to đến mức mặt cũng méo xẹo hết cả lên rồi. Đợi đến chút nữa tẩy răng thì vẫn phải há miệng, nước bọt thì cứ chảy ra, hơn nữa còn có bụi tẩy răng.
“…” Sao cô lại nghĩ quẩn vậy chứ.
Dường như thấy cảm xúc của cô hơi khác thường nên Trần Bạch Phồn hơi dừng tay lại, anh rút đồ ra, ôn tồn hỏi: “Lần đầu tẩy răng à?”
An Nhu lắc đầu, cô điềm đạm nói: “Trước kia từng tẩy rồi.”
Trần Bạch Phồn gật gật đầu: “Vậy bắt đầu nhé.”
An Nhu mím môi ừ một tiếng.
Không bao lâu đã có một y tá đi vào đứng cạnh ghế nha khoa.
An Nhu: “…”
Sao tẩy răng cũng phải hai người tẩy vậy?
Cho nên tình huống hiện tại là người đàn ông trong tương lai của cô đứng xem cô làm trò hề với người phụ nữ khác à?
An Nhu buồn thúi ruột nhưng vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh. Chưa mấy chốc Trần Bạch Phần đã bảo cô ngậm thuốc khử trùng tầm một phút để diệt vi khuẩn bên trong. Sau đó An Nhu vẫn phồng miệng, cảm nhận được Trần Bạch Phồn đang làm sạch đồ dùng tẩy răng, y tá đứng cạnh cầm ống hút thủy tinh hút nước trong miệng cô ra. Trần Bạch Phồn còn vừa tẩy răng giúp cô vừa nói về đề tài hàm răng, giọng điệu dịu dàng vô cùng.
Cũng không tính là đến không nhỉ.
Không chỉ được nghe giọng anh mà còn có thể nhìn anh chằm chằm nữa.
Bước cuối cùng là đánh bóng, anh thoa thuốc đánh bóng có vị giống bạc hà vào răng rồi dùng máy móc mài răng đến khi bóng loáng mới tôi.
Giọng điệu của Trần Bạch Phồn tùy ý nhưng vẻ mặt anh vẫn rất nghiêm túc: “Đánh bóng có thể giảm khuẩn đốm và sắc tố bám vào răng, hơn nữa còn có thể giảm độ mẫn cảm ở lần tẩy răng lần sau nữa.”
Sau đó Trần Bạch Phồn đưa gương cho cô: “Được rồi đấy, cô xem còn vấn đề gì khác không.”
An Nhu nhận lấy gương soi, sau đó cô nhe răng lên nhìn hàm răng của chính mình, chưa mấy chốc đã ngậm miệng lại, ủ rũ vô cùng
Xấu chết mất.
Lúc đó cô há mồm tận vài chục phút.
An Nhu im lặng trả gương cho anh, mắt cô hơi rũ xuống, trông có vẻ chán nản. Thấy vậy, Trần Bạch Phồn sửng sốt hỏi: “Cô không hài lòng sao?”
An Nhu lắc lắc đầu, nhẹ nhàng cảm ơn anh rồi đến chỗ trạm tiếp đón bệnh nhân để trả tiền.
Trần Bạch Phồn nhìn theo bóng dáng cô, anh nhướng mày cười khẽ.
Y tá trêu ghẹo anh: “Bác sĩ Trần, có phải anh làm rớt một cái răng của người ta không?”
Anh còn chưa kịp trả lời thì đã thấy An Nhu quay lại, gót giày vang lên những tiếng rất khẽ, cô lại gần đứng yên trước mặt anh.
Sự nản lòng lúc trước đã không còn nữa, thay vào đó là sự ngang ngược kiêu ngạo, giọng của cô rất uyển chuyển nhưng lời nói ra có vẻ hơi buồn cười: “Có phải hàm răng của tôi rất đẹp không?”
Cô nói lời này xong thì cũng khép môi lại, giấu đi hàm răng trắng như vỏ sò. Dáng người An Nhu nhỏ nhắn, áo khoác đen bao bọc làm cô trông rất gầy, cô còn đang ôm khăn trên tay, trông giống một nàng búp bê.
Ánh mắt Trần Bạch Phồn trông có vẻ dại ra, dường như chưa phản ứng nổi, thấy vẻ đó của anh, An Nhu bèn cong miệng hừ lạnh, “Nếu mà anh dám nói một chữ xấu nào…”
An Nhu hơi khựng lại, đột nhiên thấy hơi hối hận vì sự xúc động của mình nhưng vẫn phải kiên trì nói tiếp: “Chắc chắn là tại anh chưa tẩy sạch cho tôi rồi.”
Nghe vậy, Trần Bạch Phồn cười ra tiếng. Tiếng cười của anh nhẹ như là hừ một tiếng, rất dễ khiến người rung động. Sau đó Trần Bạch Phồn mở miệng, giọng anh trầm thấp dịu dàng, nhẵn như tơ lụa, lại có loại cảm xúc tê dại như giấy vẽ.
Thấp thấp chầm chậm, nghe giọng có vẻ khá vui.
“Đẹp.”
An Nhu cắn cắn môi, nhưng khóe miệng cô vẫn không kiềm chế được mà cong lên, bàn tay nắm chặt lấy khăn quàng cổ. Cô cười lộ răng cửa, đôi môi màu hồng nhạt trông rất đẹp.
“A, vậy lần sau tôi còn tìm anh để tẩy răng nữa.” Cô nói bừa.
Bên tai cô chợt yên lặng, không thể nghe thấy một tiếng động nào nữa ngoại trừ tiếng đập từ vị trí nào đó.
Vang lên thình thịch.
Thình thịch, thình thịch.
Như là lời yêu không ngừng rung lên.
*
Trần Bạch Phồn nhìn cô chạy trối chết, khóe miệng dưới khẩu trang hơi cong lên, y tá đứng sau anh lắc lắc đầu thông cảm: “Cô nàng này nói cái gì mà khó hiểu thật đấy.”
Trần Bạch Phồn tháo găng tay ra rồi xoa xoa cổ. Một tay còn lại gỡ khẩu trang ra, anh rũ mắt trầm tư một lát.
Chẳng mấy chốc khuôn mặt anh đã giãn ra, đuôi mắt hơi xếch lên.
“Thế à.” Anh nói khẽ.
Kiểm tra xem miệng có cặn không một lúc lâu cô mới yên lòng.
An Nhu vào phòng cất đồ, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy bộ đồ treo trên mắc, cô cau mày lấy ra một chiếc áo sợi mỏng màu xám, chưa được mấy chốc đã đổi thành một chiếc váy sáng màu hơn.
Cô bối rối cầm một chiếc váy chùng, cảm giác mình mặc váy mà không đeo tất chân thì đẹp hơn nhưng có khi nào anh sẽ cảm thấy mình “thời trang phang thời tiết” không…
Ấn tượng sẽ không tốt lắm đâu.
An Nhu cắn môi dưới, cô bực bội nói: “Kệ chứ.”
Một giây sau, cô lập tức nhét váy vào trong tủ.
“…”
Hình như nhiều người bảo cô mặc đồ đỏ đẹp thì phải…
An Nhu nhón chân mở ngăn tủ phía trên lôi ra một đống đồ màu đỏ. Không lâu sau đã nhét hết lại vào tủ như cũ.
Còn không đẹp bằng cái áo lông đỏ cô mặc hôm bữa nữa.
An Nhu ngồi phịch xuống đất, cô gối đầu lên chân không biết đang nghĩ gì, vài phút sau bèn gọi cho Ứng Thư Hà.
Có lẽ là cô ấy còn đang ngủ nên An Nhu đợi một hồi lâu mới nghe thấy giọng Ứng Thư Hà, giọng cô ấy không rõ lắm, thậm chí còn có vẻ hơi bực mình vì bị gọi dậy, “Alo? Ai đấy?”
An Nhu ưu sầu như thể đang gặp phải một vấn đề khó giải quyết, vì đang thất thần nên cũng không hề nhận ra sự tức giận của Ứng Thư Hà, “Tớ không có gì để mặc hết, làm sao đây…”
Ứng Thư Hà hơi tỉnh táo lại, cô nhớ lại cái phòng giữ quần áo to đùng trong nhà An Nhu rồi nhìn giờ trên màn hình điện thoại.
7 giờ sáng.
Ứng Thư Hà thậm chí còn không nghĩ ngợi gì đã trực tiếp ngắt máy.
An Nhu: “…”
*
Cuối cùng An Nhu vẫn quyết định ăn mặc thật giản dị, đi tẩy răng mà còn ăn diện lộng lẫy thì có khác gì tự khai “Tôi muốn cưa anh” không?
An Nhu mặc chiếc quần jean màu xanh biển, bên trong mặc chiếc áo lông màu đen tuyền. Cô nghĩ ngợi vài giây bèn mặc chiếc áo khoác đen chùng tới đầu gối vào. Lúc ngắm mình trong gương thì hơi có ý chê chiếc áo kia.
Nhưng khóe miệng cô vẫn từ từ cong lên.
An Nhu cởi áo khoác ra rồi về lại phòng trang điểm nhẹ, vài phút sau, An Nhu vào lại phòng giữ quần áo rồi mặc chiếc áo khoác đen kia lên. Cô quàng khăn màu đỏ sậm sọc vàng rồi đội chiếc mũ len cũng màu đen vào và đứng soi gương.
Cô nhìn mình trong gương chằm chằm một lúc mới tháo mũ ra.
… Vẫn còn sớm, hay là làm tóc đi.
*
Lúc An Nhu đến cửa phòng khám đã là chuyện lúc 9 giờ hơn, phòng khám mới mở cửa chưa lâu nên bên trong vắng tanh không có lấy một người bệnh, chỉ có một y tá đứng cúi đầu trước quầy đón khách, không biết đang làm gì.
An Nhu đột nhiên thấy hơi căng thẳng, cô liếm liếm môi bước lên trước vài bước, chẳng mấy chốc y tá đã thấy cô, lúc cô ấy đang định mở miệng thì bị An Nhu giành lời: “Tôi là An Nhu, mấy hôm trước tôi có hẹn tẩy răng ở đây.”
Y tá chỉ về phòng gần nhất cho cô: “Cô vào phòng kia là được ạ, bác sĩ Trần đã ở trong đó rồi.”
An Nhu gật gật đầu, nhấc chân đi về phía đó.
Cửa phòng khám mở rất rộng.
An Nhu vừa nhìn vào đã thấy người đàn ông đang sắp xếp lại đồ dùng cạnh ghế nha khoa, anh khom lưng nhìn xuống phía dưới, y như lúc đầu mới gặp.
Điều khác biệt duy nhất là anh không đeo khẩu trang nên cô có thể nhìn rõ cả mặt anh, chỉ có tóc trên trán che khuất mất đôi mắt, từ góc độ này có thể thấy đôi môi hơi mím lại của anh và chiếc cằm đang chăng chặt.
Chẳng mấy chốc, dường như cảm nhận được có người nhìn mình nên anh ngẩng đầu lên, An Nhu còn chưa kịp nhìn rõ mặt anh thì anh đã cúi đầu mau chóng đeo khẩu trang vào.
…. Nhanh thế.
An Nhu tới đứng trước mặt anh, đôi mắt trong veo như hồ nước chứa đầy sao, cô ngẩng đầu lên làm lộ làn da trắng nõn vốn bị khăn quàng cổ bọc lại, bóng loáng trắng nõn: “Tôi hẹn tẩy răng.”
Nhân lúc đó An Nhu bèn vội vàng liếc tấm thẻ trên ngực anh, rốt cuộc cũng thấy rõ chữ cuối cùng.
—— Trần Bạch Phồn.
Trần Bạch Phồn gật gật đầu, anh dò hỏi tình huống của bệnh nhân như mọi khi rồi chỉ vào chỗ ghế nha khoa, nói nhỏ: “Cô ngồi đi, sau đó há miệng ra để tôi kiểm tra răng.”
An Nhu không nói gì mà chỉ cởi khăn choàng và áo khoác ra, lúc đầu vốn không cảm thấy gì, tận đến khi cô ngồi trên ghế há miệng ra thì bỗng nhiên cảm thấy hơi ngại.
Nhưng An Nhu nhớ tới câu nói cô nhìn thấy trên mạng hôm qua.
—— “Muốn yêu đương với nha sĩ thì phải có hàm răng đẹp.”
Hàm răng của cô cũng đẹp mà nhỉ…
Trần Bạch Phồn bật đèn rồi cầm kính hiển vi soi răng miệng xem răng cho cô, An Nhu nhìn mặt anh chằm chằm, mặt mày có thần, vẻ mặt tập trung và nghiêm túc.
An Nhu đột nhiên cảm thấy hối hận vì tới tẩy răng.
Cô bây giờ chắc chắn rất xấu, miệng há to đến mức mặt cũng méo xẹo hết cả lên rồi. Đợi đến chút nữa tẩy răng thì vẫn phải há miệng, nước bọt thì cứ chảy ra, hơn nữa còn có bụi tẩy răng.
“…” Sao cô lại nghĩ quẩn vậy chứ.
Dường như thấy cảm xúc của cô hơi khác thường nên Trần Bạch Phồn hơi dừng tay lại, anh rút đồ ra, ôn tồn hỏi: “Lần đầu tẩy răng à?”
An Nhu lắc đầu, cô điềm đạm nói: “Trước kia từng tẩy rồi.”
Trần Bạch Phồn gật gật đầu: “Vậy bắt đầu nhé.”
An Nhu mím môi ừ một tiếng.
Không bao lâu đã có một y tá đi vào đứng cạnh ghế nha khoa.
An Nhu: “…”
Sao tẩy răng cũng phải hai người tẩy vậy?
Cho nên tình huống hiện tại là người đàn ông trong tương lai của cô đứng xem cô làm trò hề với người phụ nữ khác à?
An Nhu buồn thúi ruột nhưng vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh. Chưa mấy chốc Trần Bạch Phần đã bảo cô ngậm thuốc khử trùng tầm một phút để diệt vi khuẩn bên trong. Sau đó An Nhu vẫn phồng miệng, cảm nhận được Trần Bạch Phồn đang làm sạch đồ dùng tẩy răng, y tá đứng cạnh cầm ống hút thủy tinh hút nước trong miệng cô ra. Trần Bạch Phồn còn vừa tẩy răng giúp cô vừa nói về đề tài hàm răng, giọng điệu dịu dàng vô cùng.
Cũng không tính là đến không nhỉ.
Không chỉ được nghe giọng anh mà còn có thể nhìn anh chằm chằm nữa.
Bước cuối cùng là đánh bóng, anh thoa thuốc đánh bóng có vị giống bạc hà vào răng rồi dùng máy móc mài răng đến khi bóng loáng mới tôi.
Giọng điệu của Trần Bạch Phồn tùy ý nhưng vẻ mặt anh vẫn rất nghiêm túc: “Đánh bóng có thể giảm khuẩn đốm và sắc tố bám vào răng, hơn nữa còn có thể giảm độ mẫn cảm ở lần tẩy răng lần sau nữa.”
Sau đó Trần Bạch Phồn đưa gương cho cô: “Được rồi đấy, cô xem còn vấn đề gì khác không.”
An Nhu nhận lấy gương soi, sau đó cô nhe răng lên nhìn hàm răng của chính mình, chưa mấy chốc đã ngậm miệng lại, ủ rũ vô cùng
Xấu chết mất.
Lúc đó cô há mồm tận vài chục phút.
An Nhu im lặng trả gương cho anh, mắt cô hơi rũ xuống, trông có vẻ chán nản. Thấy vậy, Trần Bạch Phồn sửng sốt hỏi: “Cô không hài lòng sao?”
An Nhu lắc lắc đầu, nhẹ nhàng cảm ơn anh rồi đến chỗ trạm tiếp đón bệnh nhân để trả tiền.
Trần Bạch Phồn nhìn theo bóng dáng cô, anh nhướng mày cười khẽ.
Y tá trêu ghẹo anh: “Bác sĩ Trần, có phải anh làm rớt một cái răng của người ta không?”
Anh còn chưa kịp trả lời thì đã thấy An Nhu quay lại, gót giày vang lên những tiếng rất khẽ, cô lại gần đứng yên trước mặt anh.
Sự nản lòng lúc trước đã không còn nữa, thay vào đó là sự ngang ngược kiêu ngạo, giọng của cô rất uyển chuyển nhưng lời nói ra có vẻ hơi buồn cười: “Có phải hàm răng của tôi rất đẹp không?”
Cô nói lời này xong thì cũng khép môi lại, giấu đi hàm răng trắng như vỏ sò. Dáng người An Nhu nhỏ nhắn, áo khoác đen bao bọc làm cô trông rất gầy, cô còn đang ôm khăn trên tay, trông giống một nàng búp bê.
Ánh mắt Trần Bạch Phồn trông có vẻ dại ra, dường như chưa phản ứng nổi, thấy vẻ đó của anh, An Nhu bèn cong miệng hừ lạnh, “Nếu mà anh dám nói một chữ xấu nào…”
An Nhu hơi khựng lại, đột nhiên thấy hơi hối hận vì sự xúc động của mình nhưng vẫn phải kiên trì nói tiếp: “Chắc chắn là tại anh chưa tẩy sạch cho tôi rồi.”
Nghe vậy, Trần Bạch Phồn cười ra tiếng. Tiếng cười của anh nhẹ như là hừ một tiếng, rất dễ khiến người rung động. Sau đó Trần Bạch Phồn mở miệng, giọng anh trầm thấp dịu dàng, nhẵn như tơ lụa, lại có loại cảm xúc tê dại như giấy vẽ.
Thấp thấp chầm chậm, nghe giọng có vẻ khá vui.
“Đẹp.”
An Nhu cắn cắn môi, nhưng khóe miệng cô vẫn không kiềm chế được mà cong lên, bàn tay nắm chặt lấy khăn quàng cổ. Cô cười lộ răng cửa, đôi môi màu hồng nhạt trông rất đẹp.
“A, vậy lần sau tôi còn tìm anh để tẩy răng nữa.” Cô nói bừa.
Bên tai cô chợt yên lặng, không thể nghe thấy một tiếng động nào nữa ngoại trừ tiếng đập từ vị trí nào đó.
Vang lên thình thịch.
Thình thịch, thình thịch.
Như là lời yêu không ngừng rung lên.
*
Trần Bạch Phồn nhìn cô chạy trối chết, khóe miệng dưới khẩu trang hơi cong lên, y tá đứng sau anh lắc lắc đầu thông cảm: “Cô nàng này nói cái gì mà khó hiểu thật đấy.”
Trần Bạch Phồn tháo găng tay ra rồi xoa xoa cổ. Một tay còn lại gỡ khẩu trang ra, anh rũ mắt trầm tư một lát.
Chẳng mấy chốc khuôn mặt anh đã giãn ra, đuôi mắt hơi xếch lên.
“Thế à.” Anh nói khẽ.
Tác giả :
Trúc Dĩ