Thức Ăn Trong Nồi, Em Trong Chăn
Chương 34: Nhuộm đầu đôi
An Nhu sụp mí mắt nhìn thoáng qua.
【《 Anh chàng dịu dàng 》được rất nhiều bạn đọc yêu mến, nhưng dựa theo đại cương lúc trước của cô thì có lẽ là chưa đến nửa năm nữa đã kết thúc rồi, đề nghị cô thêm chút nội dung, hơn nữa sau khi nam nữ chính yêu đương thì cần có thời gian giảm xóc để chuyển biến tính cách, nếu không thì đột ngột quá.】
【 Nếu cô cảm thấy vừa phải biên kịch vừa phải vẽ hơi quá sức thì tôi có thể tìm biên kịch giúp cô.】
An Nhu đọc đến đây thì hơi khựng lại, cô do dự một lát mới đáp: Được rồi, để bao giờ tôi sửa lại sau. Về chuyện biên kịch thì không cần đâu, tôi không cảm thấy quá sức, cảm ơn biên tập.
Cô muốn tự mình hoàn thành bộ tác phẩm này.
Biên tập: Được rồi.
Biên tập: Cô đã vẽ xong chương 21 chưa?
Nhĩ Đông An An: Gần xong rồi, để mai tôi gửi.
An Nhu cất điện thoại vào túi rồi bước vào phòng khám. Bên trong khá đông người, An Nhu cũng lười tìm chỗ ngồi bèn đứng luôn ở trong góc.
Ở đó có một chiếc kính trang trí, cô hơi liếc gương, nhìn mái tóc đã dài đến trước ngực của mình. Mái tóc màu trà vốn được nhuộm nhìn lạc quẻ với tóc mới mọc, trông hơi xấu.
An Nhu cau mày.
Mai nộp bản thảo xong thì nhuộm tóc luôn đi… Cô nghĩ.
Lục tục có người rời khỏi phòng khám. An Nhu mới tìm được chỗ ngồi thì Trần Bạch Phồn đã ra khỏi phòng, cô lập tức đứng dậy đến chỗ anh.
Cô nắm tay Trần Bạch Phồn bước ra ngoài, thấy mãi mà anh không nói gì bèn ngoảnh lại: “Anh sao thế?”
“Vui đến nỗi không nói thành lời.” Trần Bạch Phồn nghiêm túc nói.
An Nhu: “…”
Thấy anh lúc nào cũng có thể bình tĩnh nói ra những lời như thế thì An Nhu giơ tay bẹo má anh.
“Vui á?” Cô cố ý mạnh tay.
Trần Bạch Phồn nhếch miệng, anh nhịn không được bèn bật cười. Hai người là một cặp “đũa lệch” nên khi nói chuyện thì anh phải hơi cúi người xuống: “Em có thể bẹo nhẹ chút không?”
“…”
An Nhu buông lỏng tay, cô bình tĩnh lại rồi tiếp tục đi về phía trước. Cô nghĩ ngợi một lát rồi thuận miệng nói: “Tốc độ vẽ của em tốt hơn rồi nên cũng đã điều chỉnh lại thời gian nghỉ ngơi và làm việc, sau này em đều đến ăn cơm trưa với anh.”
“Mấy tháng này em phải nhận nhiều bản thảo thế hả?” Trần Bạch Phồn hỏi.
An Nhu nghe vậy thì chột dạ gật gật đầu: “Ừm, em muốn kiếm thêm chút tiền.”
Trần Bạch Phồn nhịn không được bèn dặn: “Vậy thì cũng phải lượng sức chứ, cả ngày em cứ ru rú trong phòng rồi ngồi lì đó vẽ tranh, không sợ ngâm ra thành bệnh à?”
An Nhu phản bác: “Anh cũng ru rú trong cái phòng nhỏ, đứng lì ra đó chữa bệnh cho bệnh nhân còn gì.”
“…” Trần Bạch Phồn không thể phản bác lại.
Anh hơi liếc cô rồi bày ra vẻ mặt vô cảm: “Vậy sao em không quan tâm anh chút đi.”
An Nhu ngẩng đầu nhìn anh, cô khó hiểu hỏi: “Anh muốn em quan tâm anh kiểu gì?”
“Em xoa giúp anh.”
Đang đứng ngoài đường nên An Nhu hơi xấu hổ, nhưng cô vẫn thỏa hiệp giơ tay lên…
Đúng lúc đó, Trần Bạch Phồn tiếp tục nói: “Bằng miệng.”
An Nhu: “…”
Cô lập tức rụt tay về, cau mày, bất mãn nói: “Anh có thể đừng nói mấy cái này bên ngoài được không hả, lỡ người khác nghe được thì sao, phiền quá đi.”
Trần Bạch Phồn đột nhiên bị mắng thì sững sờ chớp chớp mắt. Sau đó nụ cười của anh tắt ngấm, anh lạnh lùng hỏi: “Em bảo anh phiền?”
An Nhu thầm căng thẳng, cô lập tức nói: “Anh đừng hiểu lầm.”
Trần Bạch Phồn như bị vứt bỏ: “Anh chẳng hiểu lầm gì hết.”
An Nhu nghe được giọng điệu đó của anh thì nơ ron điên cuồng vận chuyển, cô gượng gạo giải thích, “Em nói là Phồn mà, Phồn trong Trần Bạch Phồn í.”
Trần Bạch Phồn không ngờ An Nhu sẽ giải thích vậy bèn sửng sốt quay lại nhìn cô, sau một lúc lâu, anh đột nhiên bật cười rồi thì thào: “Thế hả.”
“…” An Nhu không muốn nói chuyện chút nào.
Trần Bạch Phồn che miệng cười: “Còn có thể nói thế nữa hả.”
An Nhu cự nự thả tay anh ra, cô thẹn quá hóa giận: “Anh đừng cười nữa được không!”
“Ừ.” Anh vẫn cười, nhưng lại duỗi tay ra nắm lấy tay cô một lần nữa.
An Nhu đột nhiên không muốn giận dỗi nữa, cô phồng má, lẩm bẩm: “Lúc nào anh cũng có lệ em như vậy hết.”
Trần Bạch Phồn cuối cùng cũng ngừng cười, anh đứng đắn nói: “Không cười nữa.”
An Nhu phân tích tâm lý anh rất chuẩn: “Chút nữa kiểu gì anh cũng sẽ nói, mới yêu đương bốn tháng mà em đã chán nụ cười của anh rồi.”
Trần Bạch Phồn mặt dày nói: “Vậy lần này anh không nói nữa.”
“Không cấm anh nói mà.” An Nhu nắm tay anh, cô đột nhiên cong môi, nhấn mạnh: “Em không cấm anh nói đâu.”
Cả ngày đều dính lấy cô như một chú chó to xác, hơi tí là sẽ giả vờ đáng thương để được cô chú ý tới;
Không thích nhìn cô cứ hành hạ cơ thể mình, thường xuyên lải nhải bảo cô mau mau sửa mấy tật xấu này đi;
Tuy rằng lúc bận rộn thì sẽ có chút không kiên nhẫn, thế nhưng An Nhu vẫn,
Rất thích, rất thích anh.
*
Hai người đi vào một tiệm mì và chọn hai tô mì xương sườn. An Nhu nhàm chán nhìn loanh quanh, ngáp dài ngáp ngắn. Trần Bạch Phồn rót một chén nước để trước mặt cô, nói: “Mai anh được nghỉ, anh đi dạo phố với em nhé? Có phải lâu rồi em chưa mua quần áo không?”
An Nhu đang định gật đầu thì nhớ đến một việc bèn giơ tóc ra cho anh nhìn: “Anh nhìn tóc em này, xấu chết mất. Mai em phải đi làm tóc mới được.”
Trần Bạch Phồn duỗi tay sờ sờ: “Cắt tóc khác màu đi hả?”
“Cắt một chút rồi uốn đuôi,” An Nhu nghĩ ngợi một lát rồi nói tiếp, “Em muốn nhuộm tóc nữa.”
Trần Bạch Phồn nghe vậy thì nhướng mày: “Nhuộm màu gì cơ?”
An Nhu thấy phản ứng của anh thì hơi buồn bực: “Đừng nói là anh không cho em nhuộm tóc nhé?”
An Nhu chưa chờ anh trả lời đã lấy điện thoại ra giơ cho anh xem mấy tấm hình: “Em đang không biết chọn màu nào nè.”
Trần Bạch Phồn nhìn lướt qua: “Không được.”
“…” An Nhu đang định thuyết giáo với anh thì Trần Bạch Phồn đã nói: “Chọn màu nào đặc biệt chút đi.”
An Nhu ngớ người ra: “… Hả?”
“Anh cũng nhuộm.” Trần Bạch Phồn thờ ơ nói, “Hai ta nhuộm đầu đôi.”
Nghe thấy ba chữ “nhuộm đầu đôi” thì An Nhu suýt nữa sặc nước bọt, cô hoảng sợ hỏi: “Nhuộm đầu đôi gì cơ, bác sĩ các anh chẳng lẽ còn có thể nhuộm màu rực rỡ à, như thế nhìn chẳng chững chạc tí nào.”
“Đúng nhỉ.” Trần Bạch Phồn nghĩ ngợi một lát rồi chỉ vào một tấm ảnh, “Vậy chọn màu này đi.”
An Nhu rất sợ anh nhuộm tóc vì cô bèn nghiêm túc nói: “Nhưng em thích anh để tóc đen cơ.”
“Vậy anh không nhuộm nữa.” Anh thỏa hiệp, trông có vẻ hơi tiếc nuối.
Đúng lúc đó người phục vụ bưng mì vào. An Nhu cầm thìa, len lén liếc anh.
… Cô chưa từng nghĩ đến chuyện anh sẽ nói muốn nhuộm tóc chung với cô.
Đúng lúc Trần Bạch Phồn cũng nhìn cô, anh hỏi nhỏ: “Sao thế?”
An Nhu cắn thìa một lát mới nói: “Em tưởng là anh sẽ không cho em nhuộm tóc.”
Anh khó hiểu nhìn cô: “Em muốn làm thì sao anh lại phải cấm?”
An Nhu chớp chớp mắt, phải ha.
Một lát sau, cô cúi đầu cắn xương sườn, khe khẽ thì thào: “Thật ra anh thế nào em cũng thích.”
*
Sau khi cơm nước xong, Trần Bạch Phồn đứng xa xa nhìn An Nhu băng qua đường rồi mới vào phòng khám. Anh ngồi trên sô pha, nhắn cho An Nhu một câu “Về đến nhà nhớ nói với anh” xong bèn bỏ điện thoại ra, nhắm mắt định ngủ.
Trần Bạch Phồn vẫn không quen nghỉ trưa ở sô pha trước quầy đón tiếp bệnh nhân lắm nên chẳng mấy chốc anh đã đứng lên, đi vào một phòng khám rồi nằm trên ghế nha khoa.
Anh nhớ tới lời của An Nhu lúc nãy bèn cong môi, thế là chẳng còn thấy buồn ngủ nữa, cô vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh. Trần Bạch Phồn nhàm chán nghịch điện thoại, đột nhiên nhìn thấy app Weibo trong góc.
Đúng thật là anh rất ít khi dùng Weibo, trước kia anh đăng kí Weibo là để mắng Hà Tín Gia sau mỗi lần bị cậu nhục nhã, sau đó là để nhắn tin với An Nhu.
Vậy có nghĩa là, từ lúc anh yêu đương đến giờ hình như không online Weibo lần nào nữa thì phải.
Lúc đầu anh còn lướt Weibo của An Nhu, nhưng từ khi biết cơ bản là cô không thích post bài trên đó thì cũng chẳng còn hứng nữa.
Trần Bạch Phồn click vào ngó qua, anh mở trang cá nhân của mình ra thì thấy top vẫn là cái bài post bữa nọ của mình, thầm đếm một lát, hình như chưa đầy ba tháng thì phải.
Trần Bạch Phồn hơi ngước mắt, đột nhiên chú ý tới số lượng những người mình follow vốn ít đến nỗi có thể đếm được trên đầu ngón tay thiếu mất một người.
Anh khó hiểu bấm vào nhìn mới biết thiếu An Nhu.
Trần Bạch Phồn bực bội tìm “Nhu Chỉ” trên thanh tìm kiếm, thấy cái tên bên trên cùng thì bấm follow, màn hình điện thoại lập tức nhảy ra một chiếc khung trong suốt, bên trên viết một hàng chữ.
【 Vì user để chế độ riêng tư nên thao tác của bạn không thành công. 】
Trần Bạch Phồn: “…”
Cái gì đây?
Tác giả có lời muốn nói:
Cưng à, cưng bị block rồi.
Editor cũng có lời muốn nói:
Hai ngày nữa vì có việc tư nên không up chap mới được, bà con thông cảm cho tui nhé TUT, thứ bảy lại up 2c như thường ^v^.
【《 Anh chàng dịu dàng 》được rất nhiều bạn đọc yêu mến, nhưng dựa theo đại cương lúc trước của cô thì có lẽ là chưa đến nửa năm nữa đã kết thúc rồi, đề nghị cô thêm chút nội dung, hơn nữa sau khi nam nữ chính yêu đương thì cần có thời gian giảm xóc để chuyển biến tính cách, nếu không thì đột ngột quá.】
【 Nếu cô cảm thấy vừa phải biên kịch vừa phải vẽ hơi quá sức thì tôi có thể tìm biên kịch giúp cô.】
An Nhu đọc đến đây thì hơi khựng lại, cô do dự một lát mới đáp: Được rồi, để bao giờ tôi sửa lại sau. Về chuyện biên kịch thì không cần đâu, tôi không cảm thấy quá sức, cảm ơn biên tập.
Cô muốn tự mình hoàn thành bộ tác phẩm này.
Biên tập: Được rồi.
Biên tập: Cô đã vẽ xong chương 21 chưa?
Nhĩ Đông An An: Gần xong rồi, để mai tôi gửi.
An Nhu cất điện thoại vào túi rồi bước vào phòng khám. Bên trong khá đông người, An Nhu cũng lười tìm chỗ ngồi bèn đứng luôn ở trong góc.
Ở đó có một chiếc kính trang trí, cô hơi liếc gương, nhìn mái tóc đã dài đến trước ngực của mình. Mái tóc màu trà vốn được nhuộm nhìn lạc quẻ với tóc mới mọc, trông hơi xấu.
An Nhu cau mày.
Mai nộp bản thảo xong thì nhuộm tóc luôn đi… Cô nghĩ.
Lục tục có người rời khỏi phòng khám. An Nhu mới tìm được chỗ ngồi thì Trần Bạch Phồn đã ra khỏi phòng, cô lập tức đứng dậy đến chỗ anh.
Cô nắm tay Trần Bạch Phồn bước ra ngoài, thấy mãi mà anh không nói gì bèn ngoảnh lại: “Anh sao thế?”
“Vui đến nỗi không nói thành lời.” Trần Bạch Phồn nghiêm túc nói.
An Nhu: “…”
Thấy anh lúc nào cũng có thể bình tĩnh nói ra những lời như thế thì An Nhu giơ tay bẹo má anh.
“Vui á?” Cô cố ý mạnh tay.
Trần Bạch Phồn nhếch miệng, anh nhịn không được bèn bật cười. Hai người là một cặp “đũa lệch” nên khi nói chuyện thì anh phải hơi cúi người xuống: “Em có thể bẹo nhẹ chút không?”
“…”
An Nhu buông lỏng tay, cô bình tĩnh lại rồi tiếp tục đi về phía trước. Cô nghĩ ngợi một lát rồi thuận miệng nói: “Tốc độ vẽ của em tốt hơn rồi nên cũng đã điều chỉnh lại thời gian nghỉ ngơi và làm việc, sau này em đều đến ăn cơm trưa với anh.”
“Mấy tháng này em phải nhận nhiều bản thảo thế hả?” Trần Bạch Phồn hỏi.
An Nhu nghe vậy thì chột dạ gật gật đầu: “Ừm, em muốn kiếm thêm chút tiền.”
Trần Bạch Phồn nhịn không được bèn dặn: “Vậy thì cũng phải lượng sức chứ, cả ngày em cứ ru rú trong phòng rồi ngồi lì đó vẽ tranh, không sợ ngâm ra thành bệnh à?”
An Nhu phản bác: “Anh cũng ru rú trong cái phòng nhỏ, đứng lì ra đó chữa bệnh cho bệnh nhân còn gì.”
“…” Trần Bạch Phồn không thể phản bác lại.
Anh hơi liếc cô rồi bày ra vẻ mặt vô cảm: “Vậy sao em không quan tâm anh chút đi.”
An Nhu ngẩng đầu nhìn anh, cô khó hiểu hỏi: “Anh muốn em quan tâm anh kiểu gì?”
“Em xoa giúp anh.”
Đang đứng ngoài đường nên An Nhu hơi xấu hổ, nhưng cô vẫn thỏa hiệp giơ tay lên…
Đúng lúc đó, Trần Bạch Phồn tiếp tục nói: “Bằng miệng.”
An Nhu: “…”
Cô lập tức rụt tay về, cau mày, bất mãn nói: “Anh có thể đừng nói mấy cái này bên ngoài được không hả, lỡ người khác nghe được thì sao, phiền quá đi.”
Trần Bạch Phồn đột nhiên bị mắng thì sững sờ chớp chớp mắt. Sau đó nụ cười của anh tắt ngấm, anh lạnh lùng hỏi: “Em bảo anh phiền?”
An Nhu thầm căng thẳng, cô lập tức nói: “Anh đừng hiểu lầm.”
Trần Bạch Phồn như bị vứt bỏ: “Anh chẳng hiểu lầm gì hết.”
An Nhu nghe được giọng điệu đó của anh thì nơ ron điên cuồng vận chuyển, cô gượng gạo giải thích, “Em nói là Phồn mà, Phồn trong Trần Bạch Phồn í.”
Trần Bạch Phồn không ngờ An Nhu sẽ giải thích vậy bèn sửng sốt quay lại nhìn cô, sau một lúc lâu, anh đột nhiên bật cười rồi thì thào: “Thế hả.”
“…” An Nhu không muốn nói chuyện chút nào.
Trần Bạch Phồn che miệng cười: “Còn có thể nói thế nữa hả.”
An Nhu cự nự thả tay anh ra, cô thẹn quá hóa giận: “Anh đừng cười nữa được không!”
“Ừ.” Anh vẫn cười, nhưng lại duỗi tay ra nắm lấy tay cô một lần nữa.
An Nhu đột nhiên không muốn giận dỗi nữa, cô phồng má, lẩm bẩm: “Lúc nào anh cũng có lệ em như vậy hết.”
Trần Bạch Phồn cuối cùng cũng ngừng cười, anh đứng đắn nói: “Không cười nữa.”
An Nhu phân tích tâm lý anh rất chuẩn: “Chút nữa kiểu gì anh cũng sẽ nói, mới yêu đương bốn tháng mà em đã chán nụ cười của anh rồi.”
Trần Bạch Phồn mặt dày nói: “Vậy lần này anh không nói nữa.”
“Không cấm anh nói mà.” An Nhu nắm tay anh, cô đột nhiên cong môi, nhấn mạnh: “Em không cấm anh nói đâu.”
Cả ngày đều dính lấy cô như một chú chó to xác, hơi tí là sẽ giả vờ đáng thương để được cô chú ý tới;
Không thích nhìn cô cứ hành hạ cơ thể mình, thường xuyên lải nhải bảo cô mau mau sửa mấy tật xấu này đi;
Tuy rằng lúc bận rộn thì sẽ có chút không kiên nhẫn, thế nhưng An Nhu vẫn,
Rất thích, rất thích anh.
*
Hai người đi vào một tiệm mì và chọn hai tô mì xương sườn. An Nhu nhàm chán nhìn loanh quanh, ngáp dài ngáp ngắn. Trần Bạch Phồn rót một chén nước để trước mặt cô, nói: “Mai anh được nghỉ, anh đi dạo phố với em nhé? Có phải lâu rồi em chưa mua quần áo không?”
An Nhu đang định gật đầu thì nhớ đến một việc bèn giơ tóc ra cho anh nhìn: “Anh nhìn tóc em này, xấu chết mất. Mai em phải đi làm tóc mới được.”
Trần Bạch Phồn duỗi tay sờ sờ: “Cắt tóc khác màu đi hả?”
“Cắt một chút rồi uốn đuôi,” An Nhu nghĩ ngợi một lát rồi nói tiếp, “Em muốn nhuộm tóc nữa.”
Trần Bạch Phồn nghe vậy thì nhướng mày: “Nhuộm màu gì cơ?”
An Nhu thấy phản ứng của anh thì hơi buồn bực: “Đừng nói là anh không cho em nhuộm tóc nhé?”
An Nhu chưa chờ anh trả lời đã lấy điện thoại ra giơ cho anh xem mấy tấm hình: “Em đang không biết chọn màu nào nè.”
Trần Bạch Phồn nhìn lướt qua: “Không được.”
“…” An Nhu đang định thuyết giáo với anh thì Trần Bạch Phồn đã nói: “Chọn màu nào đặc biệt chút đi.”
An Nhu ngớ người ra: “… Hả?”
“Anh cũng nhuộm.” Trần Bạch Phồn thờ ơ nói, “Hai ta nhuộm đầu đôi.”
Nghe thấy ba chữ “nhuộm đầu đôi” thì An Nhu suýt nữa sặc nước bọt, cô hoảng sợ hỏi: “Nhuộm đầu đôi gì cơ, bác sĩ các anh chẳng lẽ còn có thể nhuộm màu rực rỡ à, như thế nhìn chẳng chững chạc tí nào.”
“Đúng nhỉ.” Trần Bạch Phồn nghĩ ngợi một lát rồi chỉ vào một tấm ảnh, “Vậy chọn màu này đi.”
An Nhu rất sợ anh nhuộm tóc vì cô bèn nghiêm túc nói: “Nhưng em thích anh để tóc đen cơ.”
“Vậy anh không nhuộm nữa.” Anh thỏa hiệp, trông có vẻ hơi tiếc nuối.
Đúng lúc đó người phục vụ bưng mì vào. An Nhu cầm thìa, len lén liếc anh.
… Cô chưa từng nghĩ đến chuyện anh sẽ nói muốn nhuộm tóc chung với cô.
Đúng lúc Trần Bạch Phồn cũng nhìn cô, anh hỏi nhỏ: “Sao thế?”
An Nhu cắn thìa một lát mới nói: “Em tưởng là anh sẽ không cho em nhuộm tóc.”
Anh khó hiểu nhìn cô: “Em muốn làm thì sao anh lại phải cấm?”
An Nhu chớp chớp mắt, phải ha.
Một lát sau, cô cúi đầu cắn xương sườn, khe khẽ thì thào: “Thật ra anh thế nào em cũng thích.”
*
Sau khi cơm nước xong, Trần Bạch Phồn đứng xa xa nhìn An Nhu băng qua đường rồi mới vào phòng khám. Anh ngồi trên sô pha, nhắn cho An Nhu một câu “Về đến nhà nhớ nói với anh” xong bèn bỏ điện thoại ra, nhắm mắt định ngủ.
Trần Bạch Phồn vẫn không quen nghỉ trưa ở sô pha trước quầy đón tiếp bệnh nhân lắm nên chẳng mấy chốc anh đã đứng lên, đi vào một phòng khám rồi nằm trên ghế nha khoa.
Anh nhớ tới lời của An Nhu lúc nãy bèn cong môi, thế là chẳng còn thấy buồn ngủ nữa, cô vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh. Trần Bạch Phồn nhàm chán nghịch điện thoại, đột nhiên nhìn thấy app Weibo trong góc.
Đúng thật là anh rất ít khi dùng Weibo, trước kia anh đăng kí Weibo là để mắng Hà Tín Gia sau mỗi lần bị cậu nhục nhã, sau đó là để nhắn tin với An Nhu.
Vậy có nghĩa là, từ lúc anh yêu đương đến giờ hình như không online Weibo lần nào nữa thì phải.
Lúc đầu anh còn lướt Weibo của An Nhu, nhưng từ khi biết cơ bản là cô không thích post bài trên đó thì cũng chẳng còn hứng nữa.
Trần Bạch Phồn click vào ngó qua, anh mở trang cá nhân của mình ra thì thấy top vẫn là cái bài post bữa nọ của mình, thầm đếm một lát, hình như chưa đầy ba tháng thì phải.
Trần Bạch Phồn hơi ngước mắt, đột nhiên chú ý tới số lượng những người mình follow vốn ít đến nỗi có thể đếm được trên đầu ngón tay thiếu mất một người.
Anh khó hiểu bấm vào nhìn mới biết thiếu An Nhu.
Trần Bạch Phồn bực bội tìm “Nhu Chỉ” trên thanh tìm kiếm, thấy cái tên bên trên cùng thì bấm follow, màn hình điện thoại lập tức nhảy ra một chiếc khung trong suốt, bên trên viết một hàng chữ.
【 Vì user để chế độ riêng tư nên thao tác của bạn không thành công. 】
Trần Bạch Phồn: “…”
Cái gì đây?
Tác giả có lời muốn nói:
Cưng à, cưng bị block rồi.
Editor cũng có lời muốn nói:
Hai ngày nữa vì có việc tư nên không up chap mới được, bà con thông cảm cho tui nhé TUT, thứ bảy lại up 2c như thường ^v^.
Tác giả :
Trúc Dĩ