Thuật Đọc Tâm
Chương 40
Edit: Ốc | Beta: Mốc
Nguồn: Hội hiền lười, Nguyên Phương
Dạ dày Tô Đường chừa chút mặt mũi cho Thẩm Dịch, nhưng lại không nể nang bà ngoại chút nào.
Tô Đường đã không thích ăn ngọt rồi, uống hết một chén nước đường đỏ gừng, cơn đau trong bụng không đỡ thì thôi, dạ dày lại còn sôi lên sùng sục nữa.
Thẩm Dịch cứ ở sát bên người cô, mát xa giúp cô, đổi túi chườm nóng cho cô, Tô Đường vừa nhổm người dậy định đi vệ sinh thì Thẩm Dịch đã bế cô lên, đi thẳng tới nhà vệ sinh.
Đột nhiên thấy Tô Đường được Thẩm Dịch ôm ra, bà ngoại còn sợ hãi kêu một tiếng, vội vàng đi tới, cuối cùng trừng mắt nhìn Thẩm Dịch đặt cô xuống cửa phòng vệ sinh, cô đứng vững vàng như không có chuyện gì, lúc này bà ngoại mới hiểu ra, luôn miệng nói Thẩm Dịch đã chiều cô quá.
Thẩm Dịch chỉ cười, đợi Tô Đường ra khỏi nhà vệ sinh thì lại ôm cô về.
Tô Đường nửa tỉnh nửa mơ dựa vào ngực Thẩm Dịch rên rỉ cả buổi trưa, trước bữa tối đã đỡ hơn chút nhưng lại lười đứng lên ăn cơm. Thẩm Dịch lại cùng bà ăn chút đồ đơn giản rồi bưng một bát cháo ruốc cho cô. Tô Đường nhạt mồm nhạt miệng nhưng cũng không muốn để Thẩm Dịch cầm muỗng cháo kiên nhẫn đợi cô như vậy, ăn hết từng muỗng một, vậy mà cũng ăn được hơn nửa bát,
Tô Đường cố ăn, nuốt chậm, còn non nửa bát đã hơi nguội, Thẩm Dịch cũng không ép cô, cúi đầu xuống khẽ hôn lên khóe môi cô như khen thưởng, sau đó ăn nốt chỗ cháo còn lại.
Hơn tám giờ, người trong viện an dưỡng mời bà ngoài đến khám cho một bệnh nhân, lúc bà về đã gần mười giờ, Tô Đường đã không còn đau nữa nhưng vẫn lười biếng mè nheo trong ngực Thẩm Dịch.
Có lẽ đã lâu không thấy dáng vẻ nhõng nhẽo như mèo của cô cháu gái mạnh mẽ, trước khi đi ngủ bà còn dặn cô, nếu mai ngủ dậy còn đau như vậy nữa thì nhất định phải đến viện khám.
Thẩm Dịch nhấc tay mình khỏi vai Tô Đường, đưa tay nói gì đó với bà, bà ngoại khẽ gật đầu, không nói nữa mà an tâm về phòng ngủ.
Không đợi Tô Đường hỏi, Thẩm Dịch đã lấy điện thoại ra khai trước.
—— Anh nói với bà, mai anh sẽ vào viện thăm mẹ, nếu em còn chưa thoải mái thì anh sẽ dẫn em vào viện.
“Thẩm Dịch.” Tô Đường ngả người vào ngực anh, ngửa đầu cười: “Anh có xem phim hoạt hình của Disney không?”
Thẩm Dịch ngơ ngác khi nghe được câu hỏi bất thình lình này, anh gật đầu.
Tô Đường đưa tay nhéo cằm anh: “Em cẩm thấy anh như nam chính trong phim hoạt hình của Disney, luôn có thể cứu nữ chính trong lúc nước sổi lửa bỏng.”
Thẩm Dịch cười tươi, dùng tay không ôm Tô Đường gõ điện thoại.
—— Do
Tô Đường ngẩn người, đọc theo quy tắc phát âm tiếng Pháp mới phát hiện đây cũng là tên một nam chính trong phim hoạt hình Disney.
Quasimodo, chàng trai gõ chuông có ngoại hình xấu xí và cả chướng ngại ngôn ngữ trong ‘Nhà thờ đức bà Paris’, nhiều năm trước câu chuyện này đã được Disney chuyển thể thành bộ phim điện ảnh ‘Thằng gù nhà thờ đức bà’.
Bộ phim này làm hơi quá, Tô Đường chưa xem nhưng cô đã từng học tác phẩm ‘Nhà thờ đức bà Paris’.
Đột nhiên Tô Đường thấy tim đau còn hơn cả bụng đau, cô nghiêm mặt, lườm anh một cái: “Không phải anh muốn cãi em đó chứ?”
Thẩm Dịch khẽ cười lắc đầu, một tay xoa nhẹ lưng cô, một tay chầm chậm đánh chữ.
—— Anh đâu muốn cãi em, anh chỉ muốn nói cho em biết, anh không phải người vạn năng, nếu có một ngày anh không kịp cứu em ra khỏi nước sôi lửa bỏng thì anh cũng sẽ không bỏ rơi em.
Tô Đường sững sờ một lúc mới hồi hồn, ôm cổ anh, hôn một cái thật sâu.
Thẩm Dịch hơi lo lắng, chỉ qua quýt đáp trả rồi kết thúc nụ hôn.
Tô Đường mím môi cười: “Hôn môi tiếng bé xíu hà, bà ngoại ở phòng không nghe thấy đâu.”
Thẩm Dịch dở khóc dở cười lắc đầu, bất đắc dĩ kéo người đang chôn mặt trước ngực anh qua một tay, còn một tay thì đánh chữ.
—— Nếu như em không thể cứu anh khỏi nước sôi lửa bỏng thì ít nhất đừng quạt gió thổi lửa như vậy.
Tô Đường ngớ người, cười phì ra thành tiếng, bị Thẩm Dịch che miệng lại, cảnh cáo chỉ vào hướng phòng bà ngoại,
Tô Đường le lưỡi, chẳng mấy khi anh dùng được thành ngữ bốn chữ, cô ngoan ngoãn nằm về gối mình.
Giường của Tô Đường là chiếc giường nhỏ hai người, không to so với giường nhà Thẩm Dịch, hai cái gối cạnh nhau, dù Tô Đường không cần cố ý rúc vào người anh thì vẫn có thể làm ổ trong lòng anh, Thẩm Dịch tắt đèn một lúc là Tô Đường đã chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm Tô Đường mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm giác túi chườm nóng trên bụng chỉ còn âm ấm thì kéo nó ra khỏi chăn, tiện tay quăng xuống sàn.
Lúc quay về với ổ của mình, một bàn tay ấm áp đặt lên bụng, nhẹ nhàng xoa xoa.
Tô Đường buồn ngủ, không mở nổi mắt, ưm một tiếng rồi ngủ tiếp. Khi tỉnh lại thì trời đã sáng rồi, tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục, vừa vang vừa rung, cứ rù rù trên tủ đầu giường.
Vì tiện để tắt đèn, Thẩm Dịch ngủ ở gần đầu giường, Tô Đường mơ mơ màng màng mở mắt ra, muốn rướn người lên lấy điện thoại, nhưng vừa mới động đậy đã bị Thẩm Dịch ôm chặt vào lòng anh, bàn tay anh dường như cả đêm không bỏ khỏi bụng cô, lại khẽ xoa xoa.
Thẩm Dịch ân cần nhìn cô, hồn nhiên chưa phát giác được động tĩnh sau lưng.
“Ưm…” Tô Đường vỗ lên tay anh, chỉ ra sau lưng anh: “Di động của em…”
Thẩm Dịch ngẩn người, quay đầu nhìn thấy chiếc điện thoại đang lóe sáng không ngừng, anh vội vươn tay đưa cho cô, trên vẻ mặt còn chút rùng mình sau hoảng sợ.
Tô Đường tắt chuông báo thức mới hiểu ra, anh không nghe được tiếng chuông, thấy cô tỉnh lại thì tưởng rằng cô bị đau mà tỉnh…
Tô Đường tặng anh nụ hôn buổi sáng mang theo cả ngái ngủ: “Em không đau.”
Thẩm Dịch khẽ vuốt mái tóc cô, an tâm cười.
Cơn buồn ngủ đã bị đánh tan đi hơn nửa, lúc này Tô Đường mới để ý trong mắt Thẩm Dịch có tơ máu, cả người cũng ủ rũ như buồn ngủ, hai mắt cô trợn lên: “Anh không ngủ suốt đêm hả?”
Thẩm Dịch chỉ nở nụ cười dịu dàng, vỗ nhẹ lên vai cô.
Đêm hôm trước anh không ngủ, tính ra thì đã hơn ba mươi tiếng chưa chợp mắt rồi.
“Anh ngủ một lát đi, không phải hôm nay anh còn phải đến bệnh viện thăm mẹ à, nếu anh không ngủ thì sao buổi tối đi làm được.
Thẩm Dịch mỉm cười bình tĩnh cười ngồi dậy, chỉ tay vào điện thoại trong tay cô, Tô Đường vội đưa cho anh.
Lúc Tô Đường đưa điện thoại mới để ý, cô cầm điện thoại của anh đã thành thói quen tự nhiên rồi, còn anh khi muốn lấy điện thoại của cô vẫn luôn hỏi ý kiến.
Thẩm Dịch ngồi thẳng người trên giường, gõ mấy dòng chữ.
—— Hôm qua anh đã nói với bà ngoại rồi, bữa sáng hôm nay để anh làm. Anh đến viện thăm mẹ xong sẽ ở trong phòng bệnh của anh ngủ một lát, em yên tâm nhé.
Tô Đường nhận lấy điện thoại, xem hết, đột nhiên nhớ ra gì mới đứng bật dạy, nhét di động lại vào tay Thẩm Dịch.
“Mà này, hôm qua anh đã nói gì với bà em mà bà lại cho anh ở lại vậy?”
Thẩm Dịch vui vẻ hơi cong khóe môi, cúi đầu đánh ít chữ, đưa điện thoại cho Tô Đường rồi xuống bếp nấu cơm.
—— Ống nước trong nhà hỏng rồi, đồ dùng trong nhà đều ướt hết, cần người giúp việc tới dọn thì mới có thể ở được.
“….”
Tô Đường ăn xong bữa sáng bèn trở về phòng ngủ chuẩn bị túi xách ra ngoài, Thẩm Dịch cũng đi theo cô, anh bỏ một vỉ thuốc giảm đau tiêu viêm Ibuprofen còn gần nửa mà hôm qua chưa thu dọn vào túi cô, sau đó còn cười hì hì với Tô Đường, dang tay ôm cô một cái.
Bà ngoại còn trong phòng khách, Tô Đường mở miệng mấp máy không thành tiếng trấn an Thẩm Dịch: “Em sẽ uống nước ấm, không đau thì sẽ không uống.”
Thẩm Dịch cười khẽ và gật đầu.
Tô Đường lấy một bộ quần áo ở nhà size to đưa cho Thẩm Dịch, để lúc anh đến bệnh viện thăm mẹ có thể đưa cho Triệu Dương.
Lý do để Tô Đường đưa quần áo cho Triệu Dương làm Thẩm Dịch rất vui vẻ —— bởi vì theo cô nhìn thì dáng người Triệu Dương hẳn sẽ phù hợp với số đo này.
Nhớ đến trận chiến mà Thẩm Dịch đã đánh đẹp ngày hôm qua, Tô Đường đi trên đường mua một cuốn tạp chí tài chính và kinh tế mà cô chưa từng mua bao giờ.
Bức ảnh Thẩm Dịch chiếm hoàn toàn trang đầu một cách nghiễm nhiên, không hề thua kém bất cứ người mẫu nam trên các tạp chí.
Tô Đường ngắm bức ảnh này suốt hai trạm xe, chuẩn bị học cách khen ngợi anh dưới góc độ chuyên nghiệp của phóng viên toàn soạn báo, ai ngờ nhìn thấy một tiêu đề tin tức quan trọng màu đen to đùng trên trang bìa.
Tiêu đề của tin này rất cuốn hút, ý chính là Triệu Xương Kiệt vừa bị Lão Đông Gia phủi sạch quan hệ thì đã làm cố vấn tài cụ cấp cao cho tập đoàn Hoa Chính.
Tô Đường sửng sốt một chút, cười yếu ớt, lặng lẽ nhẹ nhàng thở phào trong chuyến tàu điện ngầm còn chưa đông lắm.
Trần Quốc Huy ở phía sau kéo Triệu Xương Kiệt qua làm cố vấn, có lẽ chính là kết quả loại thứ nhất mà Thẩm Dịch nói, nhận cảnh cáo của anh, không hề bám riết lấy anh không tha, đổi lại sử dụng Triệu Xương Kiệt to gan giúp mình giải quyết vấn đề…
Tô Đường xem thoáng qua tin về Triệu Xương Kiệt, chụp bức ảnh gửi cho Thẩm Dịch, đến khi cô ra khỏi tàu điện ngầm, đi qua đường cái, vào trong công ty, Thẩm Dịch vẫn chưa trả lời.
Lúc tới cửa văn phòng đúng lúc gặp Lục Tiểu Mãn đi tới, cô nàng xông tới ôm tay Tô Dường bắt đầu tố khổ khi phải tăng ca khẩn cấp vào ngày nghỉ, Tô Đường muốn cười nhưng lại thấy hơi không phải nên đành chuyển chủ đề khác.
“Này, sáng nay tôi thấy trên tin tức nói tập đoàn mình mới nhận một cố vấn tài chính.”
Đôi mắt Lục Tiểu Mãn nhuốm đầy tơ máu mở to, cười cô: “Không phải trước nay cô không quan tâm mấy tin tức sao?”
Tô Đường nửa thật nửa giả cười: “Người kia nhìn có vẻ tuổi trẻ phong nhã.”
Vẻ mặt hờn dỗi của Lục Tiểu Mạn bay sạch, cô nàng nói nhỏ hơn, nghiêm trang lắc đầu: “Đừng đừng đừng… Cô coi trọng ai cũng được, người này thì tuyệt đối không.”
Trong lời nói của Lục Tiểu Mãn lộ ra đầy mùi vị khác thường, Tô Đường hỏi: “Vì sao?”
Trước nay Lục Tiểu Mãn không chủ động bỏ qua bất kỳ cơ hội tán phét nào, Tô Đường vừa hỏi, cô cũng không giấu mà nói luôn: “Người này vừa ly hôn, nhưng mà ly dị thì cũng không sao, quan trọng là nhân phẩm không tốt…”
Lục Tiểu Mãn nói xong, thấy đã đi vào trong sảnh lớn thì lại nói nhỏ đi chút nữa: “Anh ta phạm vào chuyện gì đó ở bên Mỹ, không làm chứng khoán nổi nữa mới bị tập đoàn mời tới. Không biết bộ phận PR phải tốn cho giới truyền thông bao nhiêu tiền, cả đám đều đưa tin tốt như kiểu kiếm được nhân tài ý.”
Tô Đường mím môi cười, hiếm khi có việc mà cô lại biết trước cả Lục Tiểu Mãn.
Lục Tiểu Mãn thấy cô cười, cho rằng cô không để ý tới lời cô nàng, lập tức đổi sang khuôn mặt nghiêm nghị không hợp tuổi: “Tôi nói cho cô biết, người này đã không tuân thủ quy củ trong nghề của mình thì cô đừng hy vọng anh ta sẽ giữ quy củ trong sinh hoạt, không ai có thể tâm thần phân liệt như lẩu uyên ương, mấy con nghé bị cắm sừng đâu thể cứ trở về nhà là cao quý như ninja rùa, anh ta ly hôn không chừng là có lý do ấy, cô đừng có mà hi vọng gì ở người này.”
Tô Đường vui vẻ khi nghe những lời so sánh không nể mặt này của Lục Tiểu Mãn.
“Xin nghe theo những gì lãnh đạo dạy bảo, tuyệt đối không vượt lôi trì một bước nào!”
Nguồn: Hội hiền lười, Nguyên Phương
Dạ dày Tô Đường chừa chút mặt mũi cho Thẩm Dịch, nhưng lại không nể nang bà ngoại chút nào.
Tô Đường đã không thích ăn ngọt rồi, uống hết một chén nước đường đỏ gừng, cơn đau trong bụng không đỡ thì thôi, dạ dày lại còn sôi lên sùng sục nữa.
Thẩm Dịch cứ ở sát bên người cô, mát xa giúp cô, đổi túi chườm nóng cho cô, Tô Đường vừa nhổm người dậy định đi vệ sinh thì Thẩm Dịch đã bế cô lên, đi thẳng tới nhà vệ sinh.
Đột nhiên thấy Tô Đường được Thẩm Dịch ôm ra, bà ngoại còn sợ hãi kêu một tiếng, vội vàng đi tới, cuối cùng trừng mắt nhìn Thẩm Dịch đặt cô xuống cửa phòng vệ sinh, cô đứng vững vàng như không có chuyện gì, lúc này bà ngoại mới hiểu ra, luôn miệng nói Thẩm Dịch đã chiều cô quá.
Thẩm Dịch chỉ cười, đợi Tô Đường ra khỏi nhà vệ sinh thì lại ôm cô về.
Tô Đường nửa tỉnh nửa mơ dựa vào ngực Thẩm Dịch rên rỉ cả buổi trưa, trước bữa tối đã đỡ hơn chút nhưng lại lười đứng lên ăn cơm. Thẩm Dịch lại cùng bà ăn chút đồ đơn giản rồi bưng một bát cháo ruốc cho cô. Tô Đường nhạt mồm nhạt miệng nhưng cũng không muốn để Thẩm Dịch cầm muỗng cháo kiên nhẫn đợi cô như vậy, ăn hết từng muỗng một, vậy mà cũng ăn được hơn nửa bát,
Tô Đường cố ăn, nuốt chậm, còn non nửa bát đã hơi nguội, Thẩm Dịch cũng không ép cô, cúi đầu xuống khẽ hôn lên khóe môi cô như khen thưởng, sau đó ăn nốt chỗ cháo còn lại.
Hơn tám giờ, người trong viện an dưỡng mời bà ngoài đến khám cho một bệnh nhân, lúc bà về đã gần mười giờ, Tô Đường đã không còn đau nữa nhưng vẫn lười biếng mè nheo trong ngực Thẩm Dịch.
Có lẽ đã lâu không thấy dáng vẻ nhõng nhẽo như mèo của cô cháu gái mạnh mẽ, trước khi đi ngủ bà còn dặn cô, nếu mai ngủ dậy còn đau như vậy nữa thì nhất định phải đến viện khám.
Thẩm Dịch nhấc tay mình khỏi vai Tô Đường, đưa tay nói gì đó với bà, bà ngoại khẽ gật đầu, không nói nữa mà an tâm về phòng ngủ.
Không đợi Tô Đường hỏi, Thẩm Dịch đã lấy điện thoại ra khai trước.
—— Anh nói với bà, mai anh sẽ vào viện thăm mẹ, nếu em còn chưa thoải mái thì anh sẽ dẫn em vào viện.
“Thẩm Dịch.” Tô Đường ngả người vào ngực anh, ngửa đầu cười: “Anh có xem phim hoạt hình của Disney không?”
Thẩm Dịch ngơ ngác khi nghe được câu hỏi bất thình lình này, anh gật đầu.
Tô Đường đưa tay nhéo cằm anh: “Em cẩm thấy anh như nam chính trong phim hoạt hình của Disney, luôn có thể cứu nữ chính trong lúc nước sổi lửa bỏng.”
Thẩm Dịch cười tươi, dùng tay không ôm Tô Đường gõ điện thoại.
—— Do
Tô Đường ngẩn người, đọc theo quy tắc phát âm tiếng Pháp mới phát hiện đây cũng là tên một nam chính trong phim hoạt hình Disney.
Quasimodo, chàng trai gõ chuông có ngoại hình xấu xí và cả chướng ngại ngôn ngữ trong ‘Nhà thờ đức bà Paris’, nhiều năm trước câu chuyện này đã được Disney chuyển thể thành bộ phim điện ảnh ‘Thằng gù nhà thờ đức bà’.
Bộ phim này làm hơi quá, Tô Đường chưa xem nhưng cô đã từng học tác phẩm ‘Nhà thờ đức bà Paris’.
Đột nhiên Tô Đường thấy tim đau còn hơn cả bụng đau, cô nghiêm mặt, lườm anh một cái: “Không phải anh muốn cãi em đó chứ?”
Thẩm Dịch khẽ cười lắc đầu, một tay xoa nhẹ lưng cô, một tay chầm chậm đánh chữ.
—— Anh đâu muốn cãi em, anh chỉ muốn nói cho em biết, anh không phải người vạn năng, nếu có một ngày anh không kịp cứu em ra khỏi nước sôi lửa bỏng thì anh cũng sẽ không bỏ rơi em.
Tô Đường sững sờ một lúc mới hồi hồn, ôm cổ anh, hôn một cái thật sâu.
Thẩm Dịch hơi lo lắng, chỉ qua quýt đáp trả rồi kết thúc nụ hôn.
Tô Đường mím môi cười: “Hôn môi tiếng bé xíu hà, bà ngoại ở phòng không nghe thấy đâu.”
Thẩm Dịch dở khóc dở cười lắc đầu, bất đắc dĩ kéo người đang chôn mặt trước ngực anh qua một tay, còn một tay thì đánh chữ.
—— Nếu như em không thể cứu anh khỏi nước sôi lửa bỏng thì ít nhất đừng quạt gió thổi lửa như vậy.
Tô Đường ngớ người, cười phì ra thành tiếng, bị Thẩm Dịch che miệng lại, cảnh cáo chỉ vào hướng phòng bà ngoại,
Tô Đường le lưỡi, chẳng mấy khi anh dùng được thành ngữ bốn chữ, cô ngoan ngoãn nằm về gối mình.
Giường của Tô Đường là chiếc giường nhỏ hai người, không to so với giường nhà Thẩm Dịch, hai cái gối cạnh nhau, dù Tô Đường không cần cố ý rúc vào người anh thì vẫn có thể làm ổ trong lòng anh, Thẩm Dịch tắt đèn một lúc là Tô Đường đã chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm Tô Đường mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm giác túi chườm nóng trên bụng chỉ còn âm ấm thì kéo nó ra khỏi chăn, tiện tay quăng xuống sàn.
Lúc quay về với ổ của mình, một bàn tay ấm áp đặt lên bụng, nhẹ nhàng xoa xoa.
Tô Đường buồn ngủ, không mở nổi mắt, ưm một tiếng rồi ngủ tiếp. Khi tỉnh lại thì trời đã sáng rồi, tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục, vừa vang vừa rung, cứ rù rù trên tủ đầu giường.
Vì tiện để tắt đèn, Thẩm Dịch ngủ ở gần đầu giường, Tô Đường mơ mơ màng màng mở mắt ra, muốn rướn người lên lấy điện thoại, nhưng vừa mới động đậy đã bị Thẩm Dịch ôm chặt vào lòng anh, bàn tay anh dường như cả đêm không bỏ khỏi bụng cô, lại khẽ xoa xoa.
Thẩm Dịch ân cần nhìn cô, hồn nhiên chưa phát giác được động tĩnh sau lưng.
“Ưm…” Tô Đường vỗ lên tay anh, chỉ ra sau lưng anh: “Di động của em…”
Thẩm Dịch ngẩn người, quay đầu nhìn thấy chiếc điện thoại đang lóe sáng không ngừng, anh vội vươn tay đưa cho cô, trên vẻ mặt còn chút rùng mình sau hoảng sợ.
Tô Đường tắt chuông báo thức mới hiểu ra, anh không nghe được tiếng chuông, thấy cô tỉnh lại thì tưởng rằng cô bị đau mà tỉnh…
Tô Đường tặng anh nụ hôn buổi sáng mang theo cả ngái ngủ: “Em không đau.”
Thẩm Dịch khẽ vuốt mái tóc cô, an tâm cười.
Cơn buồn ngủ đã bị đánh tan đi hơn nửa, lúc này Tô Đường mới để ý trong mắt Thẩm Dịch có tơ máu, cả người cũng ủ rũ như buồn ngủ, hai mắt cô trợn lên: “Anh không ngủ suốt đêm hả?”
Thẩm Dịch chỉ nở nụ cười dịu dàng, vỗ nhẹ lên vai cô.
Đêm hôm trước anh không ngủ, tính ra thì đã hơn ba mươi tiếng chưa chợp mắt rồi.
“Anh ngủ một lát đi, không phải hôm nay anh còn phải đến bệnh viện thăm mẹ à, nếu anh không ngủ thì sao buổi tối đi làm được.
Thẩm Dịch mỉm cười bình tĩnh cười ngồi dậy, chỉ tay vào điện thoại trong tay cô, Tô Đường vội đưa cho anh.
Lúc Tô Đường đưa điện thoại mới để ý, cô cầm điện thoại của anh đã thành thói quen tự nhiên rồi, còn anh khi muốn lấy điện thoại của cô vẫn luôn hỏi ý kiến.
Thẩm Dịch ngồi thẳng người trên giường, gõ mấy dòng chữ.
—— Hôm qua anh đã nói với bà ngoại rồi, bữa sáng hôm nay để anh làm. Anh đến viện thăm mẹ xong sẽ ở trong phòng bệnh của anh ngủ một lát, em yên tâm nhé.
Tô Đường nhận lấy điện thoại, xem hết, đột nhiên nhớ ra gì mới đứng bật dạy, nhét di động lại vào tay Thẩm Dịch.
“Mà này, hôm qua anh đã nói gì với bà em mà bà lại cho anh ở lại vậy?”
Thẩm Dịch vui vẻ hơi cong khóe môi, cúi đầu đánh ít chữ, đưa điện thoại cho Tô Đường rồi xuống bếp nấu cơm.
—— Ống nước trong nhà hỏng rồi, đồ dùng trong nhà đều ướt hết, cần người giúp việc tới dọn thì mới có thể ở được.
“….”
Tô Đường ăn xong bữa sáng bèn trở về phòng ngủ chuẩn bị túi xách ra ngoài, Thẩm Dịch cũng đi theo cô, anh bỏ một vỉ thuốc giảm đau tiêu viêm Ibuprofen còn gần nửa mà hôm qua chưa thu dọn vào túi cô, sau đó còn cười hì hì với Tô Đường, dang tay ôm cô một cái.
Bà ngoại còn trong phòng khách, Tô Đường mở miệng mấp máy không thành tiếng trấn an Thẩm Dịch: “Em sẽ uống nước ấm, không đau thì sẽ không uống.”
Thẩm Dịch cười khẽ và gật đầu.
Tô Đường lấy một bộ quần áo ở nhà size to đưa cho Thẩm Dịch, để lúc anh đến bệnh viện thăm mẹ có thể đưa cho Triệu Dương.
Lý do để Tô Đường đưa quần áo cho Triệu Dương làm Thẩm Dịch rất vui vẻ —— bởi vì theo cô nhìn thì dáng người Triệu Dương hẳn sẽ phù hợp với số đo này.
Nhớ đến trận chiến mà Thẩm Dịch đã đánh đẹp ngày hôm qua, Tô Đường đi trên đường mua một cuốn tạp chí tài chính và kinh tế mà cô chưa từng mua bao giờ.
Bức ảnh Thẩm Dịch chiếm hoàn toàn trang đầu một cách nghiễm nhiên, không hề thua kém bất cứ người mẫu nam trên các tạp chí.
Tô Đường ngắm bức ảnh này suốt hai trạm xe, chuẩn bị học cách khen ngợi anh dưới góc độ chuyên nghiệp của phóng viên toàn soạn báo, ai ngờ nhìn thấy một tiêu đề tin tức quan trọng màu đen to đùng trên trang bìa.
Tiêu đề của tin này rất cuốn hút, ý chính là Triệu Xương Kiệt vừa bị Lão Đông Gia phủi sạch quan hệ thì đã làm cố vấn tài cụ cấp cao cho tập đoàn Hoa Chính.
Tô Đường sửng sốt một chút, cười yếu ớt, lặng lẽ nhẹ nhàng thở phào trong chuyến tàu điện ngầm còn chưa đông lắm.
Trần Quốc Huy ở phía sau kéo Triệu Xương Kiệt qua làm cố vấn, có lẽ chính là kết quả loại thứ nhất mà Thẩm Dịch nói, nhận cảnh cáo của anh, không hề bám riết lấy anh không tha, đổi lại sử dụng Triệu Xương Kiệt to gan giúp mình giải quyết vấn đề…
Tô Đường xem thoáng qua tin về Triệu Xương Kiệt, chụp bức ảnh gửi cho Thẩm Dịch, đến khi cô ra khỏi tàu điện ngầm, đi qua đường cái, vào trong công ty, Thẩm Dịch vẫn chưa trả lời.
Lúc tới cửa văn phòng đúng lúc gặp Lục Tiểu Mãn đi tới, cô nàng xông tới ôm tay Tô Dường bắt đầu tố khổ khi phải tăng ca khẩn cấp vào ngày nghỉ, Tô Đường muốn cười nhưng lại thấy hơi không phải nên đành chuyển chủ đề khác.
“Này, sáng nay tôi thấy trên tin tức nói tập đoàn mình mới nhận một cố vấn tài chính.”
Đôi mắt Lục Tiểu Mãn nhuốm đầy tơ máu mở to, cười cô: “Không phải trước nay cô không quan tâm mấy tin tức sao?”
Tô Đường nửa thật nửa giả cười: “Người kia nhìn có vẻ tuổi trẻ phong nhã.”
Vẻ mặt hờn dỗi của Lục Tiểu Mạn bay sạch, cô nàng nói nhỏ hơn, nghiêm trang lắc đầu: “Đừng đừng đừng… Cô coi trọng ai cũng được, người này thì tuyệt đối không.”
Trong lời nói của Lục Tiểu Mãn lộ ra đầy mùi vị khác thường, Tô Đường hỏi: “Vì sao?”
Trước nay Lục Tiểu Mãn không chủ động bỏ qua bất kỳ cơ hội tán phét nào, Tô Đường vừa hỏi, cô cũng không giấu mà nói luôn: “Người này vừa ly hôn, nhưng mà ly dị thì cũng không sao, quan trọng là nhân phẩm không tốt…”
Lục Tiểu Mãn nói xong, thấy đã đi vào trong sảnh lớn thì lại nói nhỏ đi chút nữa: “Anh ta phạm vào chuyện gì đó ở bên Mỹ, không làm chứng khoán nổi nữa mới bị tập đoàn mời tới. Không biết bộ phận PR phải tốn cho giới truyền thông bao nhiêu tiền, cả đám đều đưa tin tốt như kiểu kiếm được nhân tài ý.”
Tô Đường mím môi cười, hiếm khi có việc mà cô lại biết trước cả Lục Tiểu Mãn.
Lục Tiểu Mãn thấy cô cười, cho rằng cô không để ý tới lời cô nàng, lập tức đổi sang khuôn mặt nghiêm nghị không hợp tuổi: “Tôi nói cho cô biết, người này đã không tuân thủ quy củ trong nghề của mình thì cô đừng hy vọng anh ta sẽ giữ quy củ trong sinh hoạt, không ai có thể tâm thần phân liệt như lẩu uyên ương, mấy con nghé bị cắm sừng đâu thể cứ trở về nhà là cao quý như ninja rùa, anh ta ly hôn không chừng là có lý do ấy, cô đừng có mà hi vọng gì ở người này.”
Tô Đường vui vẻ khi nghe những lời so sánh không nể mặt này của Lục Tiểu Mãn.
“Xin nghe theo những gì lãnh đạo dạy bảo, tuyệt đối không vượt lôi trì một bước nào!”
Tác giả :
Thanh Nhàn Nha Đầu