Thuật Dạy Thê
Chương 1
“ Nếu có thể biến thành người, nhất định phải học tập tình nghĩa của loài người.....”
Tại học đường của hồ tiên, phu tử đang giảng bài cho bọn tiểu hồ ly, bọn tiểu hồ ly lại có vẻ uể oải , một đám đều ghé vào trên bàn, dáng vẻ như đang ngủ gật.
Cha mẹ bọn tiểu hồ ly đều từng chịu ơn của loài người, cho nên đều có tâm nguyện to lớn, là nhất định phải hồi báo ân nghĩa của họ. Nhưng là, báo ân cũng cần phải đợi thời cơ, mà nhóm cha mẹ tiểu hồ ly đợi hoa mắt, trắng bệch, rệu rã, thậm chí nhân loại giúp họ đều quy tiên , cũng chưa có cơ hội được báo đáp, nên đành phải đem ân tình báo đáp cho thế hệ sau của họ, hoặc là kiếp sau của ân nhân mình.
Cho nên, nhóm hồ tiên từng được loài người cứu giúp liền tụ tập lại với nhau, tự dựnglên học đường, đem nữ tử nhà mình đến đây học, làm cho bọn tiểu hồ ly học được “một tuyệt chiêu”, tương lai có cơ hội phát huy sở trường, báo ơn cho ân nhân.
Hồ tiên phu tử nhìn một lượt đám tiểu hồ tiên không có tinh thần học tập , cũng chẳng còn hứng thú giảng giải .
Nhưng là, ở giữa đám tiểu hồ ly đang buồn ngủ, có một tiểu bạch hồ vẫn đang tập trung tinh thần, hăng say nghe hắn giảng bài......
Hắc hắc! Thật sự là không đơn giản, mỗi ngày hắn đều giảng một bài này, ngay cả hắn cũng cảm thấy đơn điệu , nhưng tiểu bạch hồ này vẫn là một dáng vẻ hưng trí bừng bừng, thật sự là làm cho hắn quá cảm động.
Hồ tiên phu tử nhìn thời gian biểu trên tay.
Ha ha!
Thật sự là khéo!
Thời gian báo ân của tiểu bạch hồ này cũng sắp đến rồi , nếu nàng vẫn chăm chỉ như vậy, nàng mà tìm được con của ân nhân, nàng nhất định có thể thuận lợi báo ân, kể từ đó, hắn cũng sẽ không thẹn với hồ vương.
“ Hoa Nguyệt Đào, phu tử nói ngươi đều hiểu được?” Hoa Nguyệt Đào trong miệng phu tử chính là tiểu bạch hồ kia.
Phu tử gọi một hồi, Tiểu Bạch hồ vẫn như cũ phi thường tập trung tinh thần, hoàn toàn không phát hiện phu tử đang nói chuyện với nàng. Kỳ quái?
Các tiểu hồ ly khác đều nghiêng nghiêng ngả ngả, chỉ chực ngã xuống bàn làm một giấc, chỉ có nàng tinh thần sáng láng, nhưng sao lại không nghe hắn gọi chứ?
Hồ tiên phu tử đến gần Tiểu Bạch hồ, lại gọi một lần, “ Hoa Nguyệt Đào?”
Vẫn là không có phản ứng!
Hồ tiên phu tử nhịn không được đưa tay lay lay tiểu bạch hồ.
Hắn chỉ khẽ lay nhẹ một hai cái.
『 đông 』 một tiếng, tiểu bạch hồ ngã nhào từ trên ghế xuống dưới đất, phát ra âm thanh kỳ quái.
Đây là chuyện kỳ quái gì vậy?
Hồ tiên phu tử khẽ khom lưng, định kéo tiểu bạch hồ dậy......
A? Sao thân thể của tiểu yêu hồ lại cứng rắn thế này?
Hồ tiên phu tử vừa nắm tiểu bạch hồ lên nhìn.
Này...... Này lại là tượng gỗ điêu khắc tiểu bạch hồ?!
Hoa Nguyệt Đào kia đâu?
Nàng không tới lớp học, rốt cuộc chạy đi đâu chơi rồi?
Hồ tiên phu tử khẩn trương đánh thức tiểu hồ ly bên cạnh, bảo mọi người đi tìm tiểu bạch hồ mất tích Hoa Nguyệt Đào.
Hồ tiên phu tử tìm mãi không thấy Hoa Nguyệt Đào, bởi vì nàng vụng trộm chạy đến thế giới nhân loại, muốn nhìn thấy nhân loại thật sự.
Giờ phút này nàng đang trốn trên một cành cây đại thụ, quan sát tiếng người ồn ào dưới sân.
Không biết đây là địa phương yêu dị nào, từng cô nương đều điểm trang xinh đẹp, thần thái mị hoặc...... Chẳng lẽ nhân loại đều là đức hạnh kiểu này?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thực hoang mang.
Tuy rằng nàng học xong biến thành hình người, nhưng đối với hành vi của nhân loại nàng lại hoàn toàn không biết gì, cho dù có phu tử giảng bài cũng không hiểu được, bởi vì phu tử đều chính là lý luận suông, làm cho tiểu hồ ly bọn họ càng nghe càng khó hiểu, cho nên nàng mới quyết định một mình đi vào nhân gian, nhìn cuộc sống của nhân loại rốt cuộc như thế nào? Nhưng là sau khi xem qua nàng càng hoang mang , nàng không hiểu nam nhân cùng nữ nhân vì cái gì mà lại ôm ôm ấp ấp như vậy , còn có miệng đối miệng ăn nước miếng của nhau?
Nhỡ ra trong đó có người miệng thối thì sao đây?
Hoa Nguyệt Đào nghĩ đến rất nhập thần , không nghĩ đến là bị ngã từ trên cây xuống.
“ ôi! Đau chết ta ......” tay nhỏ bé của nàng xoa xoa chỗ bị đau.
Cú ngã của nàng tạo nên một trận xôn xao, làm nàng đình chỉ động tác xoa nắn.
“Cái tú bà yêu nhân này, sao lại dấu diếm một cô nương xinh đẹp như hoa thế này ở trên cây chứ?” nam nhân vừa nói chuyện nước miếng vừa chảy ra.
“ Nàng không phải là cô nương ở chỗ này” thấy Hoa Nguyệt Đào xinh đẹp như hoa, những cô nương ở đây đều lộ ánh mắt thù địch.
“Vậy nàng từ đâu đến?”
“Vì sao phải trốn ở trên cây?”
Các nam nhân này đều xoa xoa tay, biểu tình vô cùng đáng sợ.
Hoa Nguyệt Đào sợ hãi, sao những người này không giống như trong lời hồ tiên phu tử đã giảng?
Lúc đang ở trên cây nàng cũng không phát hiện ánh mắt quái dị của nam nhân , lúc này đối mặt tiếp xúc với họ, nàng mới phát hiện đám nam nhân này ánh mắt như muốn ăn thị nàng vậy......
Nàng đang định đứng lên, thì nghe thấy tiếng của tú bà.
“Tốt! Nha đầu chết tiệt kia, ngươi dám chạy trốn! Người đâu, bắt ả lại cho ta”
“ Ta...... Ta không có chạy trốn......” bà ta với nàng một chút quan hệ cũng không có, sao lại thành nàng chạy trốn rồi.
“ Vậy tốt rồi, trở về phòng cho ta” Tú bà thực sự thấy vui sướng, vô duyên vô cớ từ trên cây rớt xuống một tiểu cô nương xinh xắn, làm cho bà ta không tốn một phân tiền lại nhặt được một cô nương tốt.
“ Hả? Không đúng nha! Rõ ràng Mẫu Đơn vừa nói nàng ta không phải là cô nương của Hoa Đào Hương mà” khách nhân có mặt đưa ra nghi vấn.
Tú bà liếc xéo Mẫu Đơn , dám tùy tiện chặn đường làm ăn của bà sao.
" Vương công tử, công tử còn không hiểu sao, cô nương này tướng mạo như hoa như ngọc, chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, mai này có chiêu bài rồi, vị trí hoa khôi Mẫu Đơn còn ngồi được sao? Cho nên, Mẫu Đơn ước gì nàng trốn thoát đấy!"
Tuy rằng Mẫu Đơn không cam lòng, nhưng hiện giờ nàng cũng đã hơi lớn tuổi, không còn phong quang như trước, nếu không nghe lời một chút, tương lai chỉ sợ không có ngày tốt.
" Vương công tử, vừa rồi là Mẫu Đơn có tư tâm, cho nên lừa công tử, thỉnh Vương công tử thứ lỗi." Tuy rằng Mẫu Đơn có ý đứng về phía tú bà che lấp đi nhưng không đủ để dẹp hết nghi ngờ của mọi người.
“Rốt cuộc cũng chỉ là nghe lời từ một phía của hai người thôi” Vương công tử chuyển hướng Hoa Nguyệt Đào, thấp giọng hỏi:" Xin hỏi cô nương tên là gì?"
Nàng cũng học hắn hạ giọng," Tên ta là Hoa Nguyệt Đào, phụ thân hay gọi ta là Tiểu Nguyệt Nguyệt".
Tuy rằng nàng cố ý hạ giọng trả lời, nhưng vẫn bị nha hoàn đứng bên cạnh nghe thấy được liền đi nói lại cho tú bà.
" Má, bà bảo cô nương này là cô nương của Hoa Đào Hương, vậy xin hỏi bà cô nương này tên là gì?" Theo trực giác của hắn tú bà đang nói dối.
Tú bà một bộ khí định thần nhàn, không đáp hỏi lại:" Không biết Vương công tử có biết, tại Hoa Đào Hương của chúng ta cô nương đều có nghệ danh là gì không?" mệnh nha đầu kia cũng không tốt đi, sống chết thế nào lại cũng liên quan đến Hoa Đào Hương rồi.
" Ta đương nhiên biết, cô nương ở đây đều lấy hoa làm nghệ danh."
" Vậy đúng rồi, nếu lấy hoa làm nghệ danh, nha đầu kia cũng không ngoại lệ." lúc này tú bà căn bản không có vội nói ra tên của Hoa Nguyệt Đào là bởi vì bà ta nghĩ nàng nhất định chạy không thoát rồi.
Lấy nghệ danh là tên hoa? Nguyệt Đào? Vương công tử suy tư một lát.
Đúng rồi, Hoa Nguyệt Đào cũng được coi là tên một loại hoa.
Vương công tử lực bất tòng tâm nhìn Hoa Nguyệt Đào.
" Cô nương, thật có lỗi , ta bất lực."
" Công tử, ta thật sự không phải là người của các nàng......" nàng khóc không ra nước mắt giải thích.
" Ngươi còn muốn chơi đùa sao!" tú bà sợ đêm dài lắm mộng, lập tức ra lệnh cho bảo tiêu bắt Hoa Nguyệt Đào lại.
" Đem nàng đưa ra hậu viện, đưa cả mấy nha đầu mới mua vào đến chỗ Quý Cát Lôi đi."
Nghe thấy bên ngoài náo loạn , Quý Cát Lôi chỉ biết tú bà lại mua vào một ít tiểu nha đầu, mà công việc của hắn cũng bắt đầu.
Quý Cát Lôi bộ pháp trầm ổn, đi đến hậu viện, từng cái cô nương thấy hắn, mắt đều sáng lên như hạt châu......
Hắn cũng không kinh ngạc, hắn phi thường rõ ràng mặt hắn như ngọc, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, cũng bởi vì hắn dáng vẻ bất phàm, mới có thể ăn cơm ở đây được.
Tuy rằng hắn biết được, các cô nương bị mua ở đây đều là có tâm sự, nhưng ai mà không có chuyện xưa? Chẳng lẽ hắn là tự nguyện làm cái công việc này sao?
Nếu mọi người đều là thân bất do kỷ, hắn cũng không có dư thừa tâm tư đi thương hại các cô nương này!
Lại nói tiếp, các cô nương này cũng phải cảm tạ dụng tâm của hắn.
Bình thường thanh lâu, kỹ viện luôn đem những nữ tử chưa hiểu chuyện, còn là xử nữ coi như hàng hóa mà triển lãm, cho một đám vương tôn công tử, phú gia ra giá cạnh tranh, cho các nam nhân thô lỗ này khai bao, làm cho đêm đầu tiên của các nàng đều là đau chết đi sống lại, vết thương khó lành.
Nhưng là ở Hoa Đào Hương sẽ khác .
Ma ma sẽ mang xử nữ mới mua đến sân hắn, để cho hắn đánh giá, tuyển lựa, rồi sau đó hắn đối với đám xử nữ này làm chút “tiền giáo dục”.
Công tác của hắn được rất nhiều nam nhân mơ ước, nhưng chỉ có chính hắn mới biết được, mỗi khi hắn làm một cái xử nữ khai bao, hắn liền cảm thấy chính mình lại nghiệp chướng , nhưng vì khẩu phần cơm, hắn cũng không thể không lâm vào.
Tuy rằng các cô nương không phải cam tâm tình nguyện tới nơi này, nhưng là các nàng đều thực ôn thuần cúi đầu đứng, chỉ có một cô nương trong đó bị hai gã bảo tiêu áp tải.
Hắn tò mò tiêu sái đi qua.
" Buông nàng ra."
" Nhưng là......" bảo tiêu chần chờ .
Bởi vì ánh mắt Quý Cát Lôi rất chuẩn, chỉ cần là cô nương hắn lựa chọn, đều có thể kiếm bộn tiền cho Hoa Đào Hương, bởi vậy tú bà đều coi lời nói của hắn là thánh chỉ, mà người trong Hoa Đào Hương cũng không ai dám làm trái ý hắn.
" Má muốn chúng ta giữ nàng thật chặt không cho nàng chạy thoát."
" À?" Quý Cát Lôi lấy ngón tay nâng cằm của nàng lên.
Mới liếc mắt nhìn một cái, Quý Cát Lôi đã kinh hãi.
Trên đời này lại có người đẹp như thiên tiên vậy sao!
Khuôn mặt nàng mĩ lệ, khí chất tao nhã, toàn thân tản mát ra một cỗ linh khí, làm cho người ta không biết hình dung vẻ đẹp của nàng như thế nào nữa.
Hoa Nguyệt Đào bị bắt nhìn vào người nam tử trước mặt, trong lòng giật mình, không biết hắn vì sao dùng ánh mắt đáng sợ này nhìn nàng.
Khuôn mặt nàng nháy mắt trắng bệch, thân mình ẩn ẩn run run.
" Nàng tên là gì?" Quý Cát Lôi hỏi bảo tiêu bên cạnh.
" Hoa Nguyệt Đào." bảo tiêu vô cùng cung kính trả lời.
Nguyệt Đào? Sao lại tương xứng với tên của các cô nương trong Hoa Đào Hương như thế?
" Ngươi là bị bán tới chỗ này sao?" Mặc kệ là gia cảnh bần hàn hay cha mẹ bị bệnh, các cô nương bị bán tới đây đều là để đổi lấy ngân lượng.
" Không phải...... Ta không cẩn thận rơi từ trên cây xuống...... Bọn họ cứ khăng khăng nói ta là cô nương ở đây......" Hoa Nguyệt Đào bởi vì sợ hãi mà mồm miệng không rõ, nói năng lộn xộn.
" Van xin ngươi thả ta đi." thấy bọn bảo tiêu cung kính đối với hắn như thế, nói vậy quyền lực của hắn không nhỏ, có lẽ hắn có thể giúp nàng đào tẩu.
" Thả ngươi đi?" Quý Cát Lôi cười lớn," Chờ thêm vài ngày, ngươi sẽ cầu ta để cho ngươi ở lại ."
Công tác của hắn chính là dụ dỗ những cô nương ngây thơ này rơi vào trong tình dục, đợi cho các cô nương này bắt đầu yêu thích tư vịdục hỏa đốt người kia, phải bắt đầu vì Hoa Đào Hương bán mạng.
Không có một nữ nhân nào sau khi trải qua dạy dỗ của hắn còn muốn rời đi, nàng cũng sẽ không ngoại lệ.
" Quá vài ngày nếu ngươi còn muốn đi thì nói sau!"
Quý Cát Lôi phân phó bảo tiêu đem các cô nương an bài tại các sương phòng, còn hắn mang Hoa Nguyệt Đào về chính phòng của mình.
Cũng không biết vì cái nguyên nhân gì, sau khi ngửi được mùi hương tự nhiên tươi mát trên cơ thể nàng , trong cơ thể hắn lại dấy lên dục niệm mà lâu rồi hắn chưa có.....
Theo lý thuyết, loại tình huống này sẽ không xuất hiện trên người hắn.
Dục vọng đối hắn mà nói gần như là đã mệt mỏi, sao hắn có thể nổi lên hứng thú chứ.
Nhưng loại khát vọng này hắn thích, bởi vì như vậy chứng minh hắn vẫn còn hứng thú với phụ nữ......
Quý Cát Lôi ở tại trong sân sau của Hoa Đào Hương, hoàn cảnh coi như thanh u.
Ngoài phòng đủ loại hình dáng hoa cỏ, có thể nhìn thấy hình thù kì dị, cũng có khi là mùi thơm ngát mũi, tóm lại, nơi này sở hữu hoa cỏ rất kỳ dị.
“Đây là nơi ở của ta. Từ nay đến vài ngày sau cũng là nơi ngươi ở" Quý Cát Lôi chậm rãi tiêu sái vào nhà, Hoa Nguyệt Đào đi theo hắn phía sau.
“Lúc nào ta có thể rời đi?" nàng đã muốn đi ra thật lâu , nếu không trở về, Hồ tiên phu tử nhất định sẽ bị hồ vương quở trách, đến lúc đó Hồ tiên phu tử nhất định sẽ trút giận lên người nàng.
“Ta đã nói , qua vài ngày rồi tính tiếp!"
" Ta xin ngươi thả ta về đi!" nàng nhất định trở về, cha đã nói thời cơ báo ân của nàng sắp đến, nếu nàng không trở về, cha tìm không thấy nàng đi báo ân, với tính cách của cha không còn mặt mũi nào mà sống nữa.
" Ta không thể làm chủ."
" Không! Ta thấy ngươi rất được kính trọng, ngươi nhất định có biện pháp cứu ta."
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của nàng xuất hiện nước mắt trong suốt, nhìn rất yếu đuối, làm cho người ta thương tiếc không thôi.
" Rốt cuộc ngươi có biết đây là cái địa phương như thế nào không?" Chỉ có nữ nhân không hiểu chuyện mới nhìn không ra hắn là dạng người như thế nào.
Nàng lắc lắc đầu. Nàng chính là tùy ý loạn cuống, nhìn đến người ở đây nhiều, liền tiến vào quan sát cửa chỉ ngôn hành của loài người, nàng nào biết đây là nới như thế nào?
" Nơi này là ôn nhu hương của nam nhân." hắn nở nở nụ cười tà tứ, đồng mâu thâm u nhìn nàng.
Nhìn sắc trời càng ngày càng tối, Hoa Nguyệt Đào cũng càng ngày càng lo lắng.
" Ta mặc kệ đây là nơi quỷ quái nào, ta xin ngươi thả ta đi"
Con ngươi đen thâm thúy của Quý Cát Lôi hiện lên ánh sáng kỳ lạ, hắn tới gần nàng, tay nắm lấy eo nhỏ của nàng.
Hoa Nguyệt Đào không biết hắn muốn làm gì, khiếp sợ lui về phía sau vài bước.
" Cầu ta? Sao lại yêu cầu ta? Ta lại có cái gì ưu việt?" Dáng vẻ tốt đẹp của hắn khẽ cười, rõ ràng trong ý tứ là đang trêu trọc nàng.
Chỉ tiếc Hoa Nguyệt Đào không biết lòng người hiểm ác, tuy rằng sợ hãi hắn trong mắt phát ra quang mang, nhưng dáng vẻ nguy hiểm của hắn lại rất quyến rũ làm cho tim nàng đập mãi không thôi.
" Ta......" Nàng không biết làm cái gì để đả động đến lòng hắn." Vậy ngươi muốn như thế nào?"
Hỏi hắn?
Nếu đã hỏi hắn, vậy có phải là hắn có thể làm theo cách của mình rồi.
Mặt Quý Cát Lôi chậm rãi tiến sát, tươi cười tà tứ, bắt đầu vươn ma chưởng với Hoa Nguyệt Đào.
" Hết thảy đều do ta làm chủ sao?"
" Đương nhiên, chỉ cần ngươi khẳng định thả ta đi." Hoa Nguyệt Đào giơ tay lên thề.
" Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi cũng mệt mỏi cả ngày, có muốn vừa ăn cơm ta vừa xoa bóp bấm huyệt để ngươi đỡ mệt mỏi không?"
Hắn chính là đang từng bước từng bước thiết kế cạm bẫy đẩy Hoa Nguyệt Đào vào.
Làm sao hắn lại biết cha nàng gọi nàng là Tiểu Nguyệt Nguyệt? Nhưng khi nghe hắn nhắc tới, nàng mới phát giác mình thật sự mệt mỏi.
Nhưng nàng lại không nghĩ rằng vì cái gì Quý Cát Lôi lại muốn nắn vai, bóp chân cho nàng?
" Cũng tốt!" Hoa Nguyệt Đào vội vàng bốc mấy miếng cơm, liền đương nhiên ngồi ở trên ghế, chờ Quý Cát Lôi hầu hạ nàng.
" Ngồi như vậy không được thoải mái, đến nằm trên giường đi." Quý Cát Lôi dụng tâm kín đáo nói.
Hoa Nguyệt Đào cũng không hỏi nhiều, chỉ cần Quý Cát Lôi khẳng định thả nàng trở về, nàng đều làm theo ý hắn.
Nàng thoải mái nằm vào trên giường, còn Quý Cát Lôi ngồi trên người nàng, dùng hai chân chống chính mình, miễn cho sức nặng của mình áp nặng nàng.
" Nhắm mắt lại, tưởng tượng chính mình đang ở nơi non xanh nước biếc cuộc sống thanh nhàn."
Quý Cát Lôi miệng nói xong, một đôi tay mềm nhẹ mà thong thả vuốt ve ở đầu vai nàng
" Thoải mái không?"
" Ừm...... Thoải mái......" Tay Quý Cát Lôi rất ấm làm cho nàng cảm thấy thoải mái trước nay chưa từng có.
Từ chỗ xương cổ Quý Cát Lôi ấn nhẹ xuống, cứ cách một đốt ngón tay lại ấn xuống, cho đến tận xương cụt ......
Trong phút chốc bụng của nàng dâng lên một cỗ khoái cảm khó hiểu, làm cho nàng nhẹ ngâm lên một tiếng.
" Ưm...... Chính là nơi này, thật thoải mái......"
Nhu niết, kìm một hồi lâu, Hoa Nguyệt Đào dần dần tiến vào trạng thái thoải mái.
" Có muốn càng thoải mái một chút hay không?" Quý Cát Lôi không đợi nàng trả lời, lướt qua thân nàng, bàn tay luồn vào trong đùi nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, ấn ấn......
Ông trời!
Hoa Nguyệt Đào cúi đầu rên rỉ .
Nàng ở đất nước hồ tiên cũng được coi như một hồ tiên tốt số, nha hoàn cũng thường xuyên đấm lưng cho nàng, nhưng mà chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như thế này.
Vì sao nha hoàn đấm lưng cho nàng công phu lại kém như vậy?
Nhìn một cái! Quý Cát Lôi niết nàng thoải mái cực.
Nhưng sao mới qua một lúc, nàng liền cảm giác toàn thân khô nóng?
" Quý Cát Lôi, làm sao ta lại thấy nóng vậy?" Hoa Nguyệt Đào không thoải mái vặn vẹo thân mình.
Ha ha!
Nàng thật đúng là mẫn cảm, hắn mới vuốt ve nàng một chút, mặt nàng đã hồng lên, một váng vẻ vừa xấu hổ vừa xinh đẹp.
Tại học đường của hồ tiên, phu tử đang giảng bài cho bọn tiểu hồ ly, bọn tiểu hồ ly lại có vẻ uể oải , một đám đều ghé vào trên bàn, dáng vẻ như đang ngủ gật.
Cha mẹ bọn tiểu hồ ly đều từng chịu ơn của loài người, cho nên đều có tâm nguyện to lớn, là nhất định phải hồi báo ân nghĩa của họ. Nhưng là, báo ân cũng cần phải đợi thời cơ, mà nhóm cha mẹ tiểu hồ ly đợi hoa mắt, trắng bệch, rệu rã, thậm chí nhân loại giúp họ đều quy tiên , cũng chưa có cơ hội được báo đáp, nên đành phải đem ân tình báo đáp cho thế hệ sau của họ, hoặc là kiếp sau của ân nhân mình.
Cho nên, nhóm hồ tiên từng được loài người cứu giúp liền tụ tập lại với nhau, tự dựnglên học đường, đem nữ tử nhà mình đến đây học, làm cho bọn tiểu hồ ly học được “một tuyệt chiêu”, tương lai có cơ hội phát huy sở trường, báo ơn cho ân nhân.
Hồ tiên phu tử nhìn một lượt đám tiểu hồ tiên không có tinh thần học tập , cũng chẳng còn hứng thú giảng giải .
Nhưng là, ở giữa đám tiểu hồ ly đang buồn ngủ, có một tiểu bạch hồ vẫn đang tập trung tinh thần, hăng say nghe hắn giảng bài......
Hắc hắc! Thật sự là không đơn giản, mỗi ngày hắn đều giảng một bài này, ngay cả hắn cũng cảm thấy đơn điệu , nhưng tiểu bạch hồ này vẫn là một dáng vẻ hưng trí bừng bừng, thật sự là làm cho hắn quá cảm động.
Hồ tiên phu tử nhìn thời gian biểu trên tay.
Ha ha!
Thật sự là khéo!
Thời gian báo ân của tiểu bạch hồ này cũng sắp đến rồi , nếu nàng vẫn chăm chỉ như vậy, nàng mà tìm được con của ân nhân, nàng nhất định có thể thuận lợi báo ân, kể từ đó, hắn cũng sẽ không thẹn với hồ vương.
“ Hoa Nguyệt Đào, phu tử nói ngươi đều hiểu được?” Hoa Nguyệt Đào trong miệng phu tử chính là tiểu bạch hồ kia.
Phu tử gọi một hồi, Tiểu Bạch hồ vẫn như cũ phi thường tập trung tinh thần, hoàn toàn không phát hiện phu tử đang nói chuyện với nàng. Kỳ quái?
Các tiểu hồ ly khác đều nghiêng nghiêng ngả ngả, chỉ chực ngã xuống bàn làm một giấc, chỉ có nàng tinh thần sáng láng, nhưng sao lại không nghe hắn gọi chứ?
Hồ tiên phu tử đến gần Tiểu Bạch hồ, lại gọi một lần, “ Hoa Nguyệt Đào?”
Vẫn là không có phản ứng!
Hồ tiên phu tử nhịn không được đưa tay lay lay tiểu bạch hồ.
Hắn chỉ khẽ lay nhẹ một hai cái.
『 đông 』 một tiếng, tiểu bạch hồ ngã nhào từ trên ghế xuống dưới đất, phát ra âm thanh kỳ quái.
Đây là chuyện kỳ quái gì vậy?
Hồ tiên phu tử khẽ khom lưng, định kéo tiểu bạch hồ dậy......
A? Sao thân thể của tiểu yêu hồ lại cứng rắn thế này?
Hồ tiên phu tử vừa nắm tiểu bạch hồ lên nhìn.
Này...... Này lại là tượng gỗ điêu khắc tiểu bạch hồ?!
Hoa Nguyệt Đào kia đâu?
Nàng không tới lớp học, rốt cuộc chạy đi đâu chơi rồi?
Hồ tiên phu tử khẩn trương đánh thức tiểu hồ ly bên cạnh, bảo mọi người đi tìm tiểu bạch hồ mất tích Hoa Nguyệt Đào.
Hồ tiên phu tử tìm mãi không thấy Hoa Nguyệt Đào, bởi vì nàng vụng trộm chạy đến thế giới nhân loại, muốn nhìn thấy nhân loại thật sự.
Giờ phút này nàng đang trốn trên một cành cây đại thụ, quan sát tiếng người ồn ào dưới sân.
Không biết đây là địa phương yêu dị nào, từng cô nương đều điểm trang xinh đẹp, thần thái mị hoặc...... Chẳng lẽ nhân loại đều là đức hạnh kiểu này?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thực hoang mang.
Tuy rằng nàng học xong biến thành hình người, nhưng đối với hành vi của nhân loại nàng lại hoàn toàn không biết gì, cho dù có phu tử giảng bài cũng không hiểu được, bởi vì phu tử đều chính là lý luận suông, làm cho tiểu hồ ly bọn họ càng nghe càng khó hiểu, cho nên nàng mới quyết định một mình đi vào nhân gian, nhìn cuộc sống của nhân loại rốt cuộc như thế nào? Nhưng là sau khi xem qua nàng càng hoang mang , nàng không hiểu nam nhân cùng nữ nhân vì cái gì mà lại ôm ôm ấp ấp như vậy , còn có miệng đối miệng ăn nước miếng của nhau?
Nhỡ ra trong đó có người miệng thối thì sao đây?
Hoa Nguyệt Đào nghĩ đến rất nhập thần , không nghĩ đến là bị ngã từ trên cây xuống.
“ ôi! Đau chết ta ......” tay nhỏ bé của nàng xoa xoa chỗ bị đau.
Cú ngã của nàng tạo nên một trận xôn xao, làm nàng đình chỉ động tác xoa nắn.
“Cái tú bà yêu nhân này, sao lại dấu diếm một cô nương xinh đẹp như hoa thế này ở trên cây chứ?” nam nhân vừa nói chuyện nước miếng vừa chảy ra.
“ Nàng không phải là cô nương ở chỗ này” thấy Hoa Nguyệt Đào xinh đẹp như hoa, những cô nương ở đây đều lộ ánh mắt thù địch.
“Vậy nàng từ đâu đến?”
“Vì sao phải trốn ở trên cây?”
Các nam nhân này đều xoa xoa tay, biểu tình vô cùng đáng sợ.
Hoa Nguyệt Đào sợ hãi, sao những người này không giống như trong lời hồ tiên phu tử đã giảng?
Lúc đang ở trên cây nàng cũng không phát hiện ánh mắt quái dị của nam nhân , lúc này đối mặt tiếp xúc với họ, nàng mới phát hiện đám nam nhân này ánh mắt như muốn ăn thị nàng vậy......
Nàng đang định đứng lên, thì nghe thấy tiếng của tú bà.
“Tốt! Nha đầu chết tiệt kia, ngươi dám chạy trốn! Người đâu, bắt ả lại cho ta”
“ Ta...... Ta không có chạy trốn......” bà ta với nàng một chút quan hệ cũng không có, sao lại thành nàng chạy trốn rồi.
“ Vậy tốt rồi, trở về phòng cho ta” Tú bà thực sự thấy vui sướng, vô duyên vô cớ từ trên cây rớt xuống một tiểu cô nương xinh xắn, làm cho bà ta không tốn một phân tiền lại nhặt được một cô nương tốt.
“ Hả? Không đúng nha! Rõ ràng Mẫu Đơn vừa nói nàng ta không phải là cô nương của Hoa Đào Hương mà” khách nhân có mặt đưa ra nghi vấn.
Tú bà liếc xéo Mẫu Đơn , dám tùy tiện chặn đường làm ăn của bà sao.
" Vương công tử, công tử còn không hiểu sao, cô nương này tướng mạo như hoa như ngọc, chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, mai này có chiêu bài rồi, vị trí hoa khôi Mẫu Đơn còn ngồi được sao? Cho nên, Mẫu Đơn ước gì nàng trốn thoát đấy!"
Tuy rằng Mẫu Đơn không cam lòng, nhưng hiện giờ nàng cũng đã hơi lớn tuổi, không còn phong quang như trước, nếu không nghe lời một chút, tương lai chỉ sợ không có ngày tốt.
" Vương công tử, vừa rồi là Mẫu Đơn có tư tâm, cho nên lừa công tử, thỉnh Vương công tử thứ lỗi." Tuy rằng Mẫu Đơn có ý đứng về phía tú bà che lấp đi nhưng không đủ để dẹp hết nghi ngờ của mọi người.
“Rốt cuộc cũng chỉ là nghe lời từ một phía của hai người thôi” Vương công tử chuyển hướng Hoa Nguyệt Đào, thấp giọng hỏi:" Xin hỏi cô nương tên là gì?"
Nàng cũng học hắn hạ giọng," Tên ta là Hoa Nguyệt Đào, phụ thân hay gọi ta là Tiểu Nguyệt Nguyệt".
Tuy rằng nàng cố ý hạ giọng trả lời, nhưng vẫn bị nha hoàn đứng bên cạnh nghe thấy được liền đi nói lại cho tú bà.
" Má, bà bảo cô nương này là cô nương của Hoa Đào Hương, vậy xin hỏi bà cô nương này tên là gì?" Theo trực giác của hắn tú bà đang nói dối.
Tú bà một bộ khí định thần nhàn, không đáp hỏi lại:" Không biết Vương công tử có biết, tại Hoa Đào Hương của chúng ta cô nương đều có nghệ danh là gì không?" mệnh nha đầu kia cũng không tốt đi, sống chết thế nào lại cũng liên quan đến Hoa Đào Hương rồi.
" Ta đương nhiên biết, cô nương ở đây đều lấy hoa làm nghệ danh."
" Vậy đúng rồi, nếu lấy hoa làm nghệ danh, nha đầu kia cũng không ngoại lệ." lúc này tú bà căn bản không có vội nói ra tên của Hoa Nguyệt Đào là bởi vì bà ta nghĩ nàng nhất định chạy không thoát rồi.
Lấy nghệ danh là tên hoa? Nguyệt Đào? Vương công tử suy tư một lát.
Đúng rồi, Hoa Nguyệt Đào cũng được coi là tên một loại hoa.
Vương công tử lực bất tòng tâm nhìn Hoa Nguyệt Đào.
" Cô nương, thật có lỗi , ta bất lực."
" Công tử, ta thật sự không phải là người của các nàng......" nàng khóc không ra nước mắt giải thích.
" Ngươi còn muốn chơi đùa sao!" tú bà sợ đêm dài lắm mộng, lập tức ra lệnh cho bảo tiêu bắt Hoa Nguyệt Đào lại.
" Đem nàng đưa ra hậu viện, đưa cả mấy nha đầu mới mua vào đến chỗ Quý Cát Lôi đi."
Nghe thấy bên ngoài náo loạn , Quý Cát Lôi chỉ biết tú bà lại mua vào một ít tiểu nha đầu, mà công việc của hắn cũng bắt đầu.
Quý Cát Lôi bộ pháp trầm ổn, đi đến hậu viện, từng cái cô nương thấy hắn, mắt đều sáng lên như hạt châu......
Hắn cũng không kinh ngạc, hắn phi thường rõ ràng mặt hắn như ngọc, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, cũng bởi vì hắn dáng vẻ bất phàm, mới có thể ăn cơm ở đây được.
Tuy rằng hắn biết được, các cô nương bị mua ở đây đều là có tâm sự, nhưng ai mà không có chuyện xưa? Chẳng lẽ hắn là tự nguyện làm cái công việc này sao?
Nếu mọi người đều là thân bất do kỷ, hắn cũng không có dư thừa tâm tư đi thương hại các cô nương này!
Lại nói tiếp, các cô nương này cũng phải cảm tạ dụng tâm của hắn.
Bình thường thanh lâu, kỹ viện luôn đem những nữ tử chưa hiểu chuyện, còn là xử nữ coi như hàng hóa mà triển lãm, cho một đám vương tôn công tử, phú gia ra giá cạnh tranh, cho các nam nhân thô lỗ này khai bao, làm cho đêm đầu tiên của các nàng đều là đau chết đi sống lại, vết thương khó lành.
Nhưng là ở Hoa Đào Hương sẽ khác .
Ma ma sẽ mang xử nữ mới mua đến sân hắn, để cho hắn đánh giá, tuyển lựa, rồi sau đó hắn đối với đám xử nữ này làm chút “tiền giáo dục”.
Công tác của hắn được rất nhiều nam nhân mơ ước, nhưng chỉ có chính hắn mới biết được, mỗi khi hắn làm một cái xử nữ khai bao, hắn liền cảm thấy chính mình lại nghiệp chướng , nhưng vì khẩu phần cơm, hắn cũng không thể không lâm vào.
Tuy rằng các cô nương không phải cam tâm tình nguyện tới nơi này, nhưng là các nàng đều thực ôn thuần cúi đầu đứng, chỉ có một cô nương trong đó bị hai gã bảo tiêu áp tải.
Hắn tò mò tiêu sái đi qua.
" Buông nàng ra."
" Nhưng là......" bảo tiêu chần chờ .
Bởi vì ánh mắt Quý Cát Lôi rất chuẩn, chỉ cần là cô nương hắn lựa chọn, đều có thể kiếm bộn tiền cho Hoa Đào Hương, bởi vậy tú bà đều coi lời nói của hắn là thánh chỉ, mà người trong Hoa Đào Hương cũng không ai dám làm trái ý hắn.
" Má muốn chúng ta giữ nàng thật chặt không cho nàng chạy thoát."
" À?" Quý Cát Lôi lấy ngón tay nâng cằm của nàng lên.
Mới liếc mắt nhìn một cái, Quý Cát Lôi đã kinh hãi.
Trên đời này lại có người đẹp như thiên tiên vậy sao!
Khuôn mặt nàng mĩ lệ, khí chất tao nhã, toàn thân tản mát ra một cỗ linh khí, làm cho người ta không biết hình dung vẻ đẹp của nàng như thế nào nữa.
Hoa Nguyệt Đào bị bắt nhìn vào người nam tử trước mặt, trong lòng giật mình, không biết hắn vì sao dùng ánh mắt đáng sợ này nhìn nàng.
Khuôn mặt nàng nháy mắt trắng bệch, thân mình ẩn ẩn run run.
" Nàng tên là gì?" Quý Cát Lôi hỏi bảo tiêu bên cạnh.
" Hoa Nguyệt Đào." bảo tiêu vô cùng cung kính trả lời.
Nguyệt Đào? Sao lại tương xứng với tên của các cô nương trong Hoa Đào Hương như thế?
" Ngươi là bị bán tới chỗ này sao?" Mặc kệ là gia cảnh bần hàn hay cha mẹ bị bệnh, các cô nương bị bán tới đây đều là để đổi lấy ngân lượng.
" Không phải...... Ta không cẩn thận rơi từ trên cây xuống...... Bọn họ cứ khăng khăng nói ta là cô nương ở đây......" Hoa Nguyệt Đào bởi vì sợ hãi mà mồm miệng không rõ, nói năng lộn xộn.
" Van xin ngươi thả ta đi." thấy bọn bảo tiêu cung kính đối với hắn như thế, nói vậy quyền lực của hắn không nhỏ, có lẽ hắn có thể giúp nàng đào tẩu.
" Thả ngươi đi?" Quý Cát Lôi cười lớn," Chờ thêm vài ngày, ngươi sẽ cầu ta để cho ngươi ở lại ."
Công tác của hắn chính là dụ dỗ những cô nương ngây thơ này rơi vào trong tình dục, đợi cho các cô nương này bắt đầu yêu thích tư vịdục hỏa đốt người kia, phải bắt đầu vì Hoa Đào Hương bán mạng.
Không có một nữ nhân nào sau khi trải qua dạy dỗ của hắn còn muốn rời đi, nàng cũng sẽ không ngoại lệ.
" Quá vài ngày nếu ngươi còn muốn đi thì nói sau!"
Quý Cát Lôi phân phó bảo tiêu đem các cô nương an bài tại các sương phòng, còn hắn mang Hoa Nguyệt Đào về chính phòng của mình.
Cũng không biết vì cái nguyên nhân gì, sau khi ngửi được mùi hương tự nhiên tươi mát trên cơ thể nàng , trong cơ thể hắn lại dấy lên dục niệm mà lâu rồi hắn chưa có.....
Theo lý thuyết, loại tình huống này sẽ không xuất hiện trên người hắn.
Dục vọng đối hắn mà nói gần như là đã mệt mỏi, sao hắn có thể nổi lên hứng thú chứ.
Nhưng loại khát vọng này hắn thích, bởi vì như vậy chứng minh hắn vẫn còn hứng thú với phụ nữ......
Quý Cát Lôi ở tại trong sân sau của Hoa Đào Hương, hoàn cảnh coi như thanh u.
Ngoài phòng đủ loại hình dáng hoa cỏ, có thể nhìn thấy hình thù kì dị, cũng có khi là mùi thơm ngát mũi, tóm lại, nơi này sở hữu hoa cỏ rất kỳ dị.
“Đây là nơi ở của ta. Từ nay đến vài ngày sau cũng là nơi ngươi ở" Quý Cát Lôi chậm rãi tiêu sái vào nhà, Hoa Nguyệt Đào đi theo hắn phía sau.
“Lúc nào ta có thể rời đi?" nàng đã muốn đi ra thật lâu , nếu không trở về, Hồ tiên phu tử nhất định sẽ bị hồ vương quở trách, đến lúc đó Hồ tiên phu tử nhất định sẽ trút giận lên người nàng.
“Ta đã nói , qua vài ngày rồi tính tiếp!"
" Ta xin ngươi thả ta về đi!" nàng nhất định trở về, cha đã nói thời cơ báo ân của nàng sắp đến, nếu nàng không trở về, cha tìm không thấy nàng đi báo ân, với tính cách của cha không còn mặt mũi nào mà sống nữa.
" Ta không thể làm chủ."
" Không! Ta thấy ngươi rất được kính trọng, ngươi nhất định có biện pháp cứu ta."
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của nàng xuất hiện nước mắt trong suốt, nhìn rất yếu đuối, làm cho người ta thương tiếc không thôi.
" Rốt cuộc ngươi có biết đây là cái địa phương như thế nào không?" Chỉ có nữ nhân không hiểu chuyện mới nhìn không ra hắn là dạng người như thế nào.
Nàng lắc lắc đầu. Nàng chính là tùy ý loạn cuống, nhìn đến người ở đây nhiều, liền tiến vào quan sát cửa chỉ ngôn hành của loài người, nàng nào biết đây là nới như thế nào?
" Nơi này là ôn nhu hương của nam nhân." hắn nở nở nụ cười tà tứ, đồng mâu thâm u nhìn nàng.
Nhìn sắc trời càng ngày càng tối, Hoa Nguyệt Đào cũng càng ngày càng lo lắng.
" Ta mặc kệ đây là nơi quỷ quái nào, ta xin ngươi thả ta đi"
Con ngươi đen thâm thúy của Quý Cát Lôi hiện lên ánh sáng kỳ lạ, hắn tới gần nàng, tay nắm lấy eo nhỏ của nàng.
Hoa Nguyệt Đào không biết hắn muốn làm gì, khiếp sợ lui về phía sau vài bước.
" Cầu ta? Sao lại yêu cầu ta? Ta lại có cái gì ưu việt?" Dáng vẻ tốt đẹp của hắn khẽ cười, rõ ràng trong ý tứ là đang trêu trọc nàng.
Chỉ tiếc Hoa Nguyệt Đào không biết lòng người hiểm ác, tuy rằng sợ hãi hắn trong mắt phát ra quang mang, nhưng dáng vẻ nguy hiểm của hắn lại rất quyến rũ làm cho tim nàng đập mãi không thôi.
" Ta......" Nàng không biết làm cái gì để đả động đến lòng hắn." Vậy ngươi muốn như thế nào?"
Hỏi hắn?
Nếu đã hỏi hắn, vậy có phải là hắn có thể làm theo cách của mình rồi.
Mặt Quý Cát Lôi chậm rãi tiến sát, tươi cười tà tứ, bắt đầu vươn ma chưởng với Hoa Nguyệt Đào.
" Hết thảy đều do ta làm chủ sao?"
" Đương nhiên, chỉ cần ngươi khẳng định thả ta đi." Hoa Nguyệt Đào giơ tay lên thề.
" Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi cũng mệt mỏi cả ngày, có muốn vừa ăn cơm ta vừa xoa bóp bấm huyệt để ngươi đỡ mệt mỏi không?"
Hắn chính là đang từng bước từng bước thiết kế cạm bẫy đẩy Hoa Nguyệt Đào vào.
Làm sao hắn lại biết cha nàng gọi nàng là Tiểu Nguyệt Nguyệt? Nhưng khi nghe hắn nhắc tới, nàng mới phát giác mình thật sự mệt mỏi.
Nhưng nàng lại không nghĩ rằng vì cái gì Quý Cát Lôi lại muốn nắn vai, bóp chân cho nàng?
" Cũng tốt!" Hoa Nguyệt Đào vội vàng bốc mấy miếng cơm, liền đương nhiên ngồi ở trên ghế, chờ Quý Cát Lôi hầu hạ nàng.
" Ngồi như vậy không được thoải mái, đến nằm trên giường đi." Quý Cát Lôi dụng tâm kín đáo nói.
Hoa Nguyệt Đào cũng không hỏi nhiều, chỉ cần Quý Cát Lôi khẳng định thả nàng trở về, nàng đều làm theo ý hắn.
Nàng thoải mái nằm vào trên giường, còn Quý Cát Lôi ngồi trên người nàng, dùng hai chân chống chính mình, miễn cho sức nặng của mình áp nặng nàng.
" Nhắm mắt lại, tưởng tượng chính mình đang ở nơi non xanh nước biếc cuộc sống thanh nhàn."
Quý Cát Lôi miệng nói xong, một đôi tay mềm nhẹ mà thong thả vuốt ve ở đầu vai nàng
" Thoải mái không?"
" Ừm...... Thoải mái......" Tay Quý Cát Lôi rất ấm làm cho nàng cảm thấy thoải mái trước nay chưa từng có.
Từ chỗ xương cổ Quý Cát Lôi ấn nhẹ xuống, cứ cách một đốt ngón tay lại ấn xuống, cho đến tận xương cụt ......
Trong phút chốc bụng của nàng dâng lên một cỗ khoái cảm khó hiểu, làm cho nàng nhẹ ngâm lên một tiếng.
" Ưm...... Chính là nơi này, thật thoải mái......"
Nhu niết, kìm một hồi lâu, Hoa Nguyệt Đào dần dần tiến vào trạng thái thoải mái.
" Có muốn càng thoải mái một chút hay không?" Quý Cát Lôi không đợi nàng trả lời, lướt qua thân nàng, bàn tay luồn vào trong đùi nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, ấn ấn......
Ông trời!
Hoa Nguyệt Đào cúi đầu rên rỉ .
Nàng ở đất nước hồ tiên cũng được coi như một hồ tiên tốt số, nha hoàn cũng thường xuyên đấm lưng cho nàng, nhưng mà chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như thế này.
Vì sao nha hoàn đấm lưng cho nàng công phu lại kém như vậy?
Nhìn một cái! Quý Cát Lôi niết nàng thoải mái cực.
Nhưng sao mới qua một lúc, nàng liền cảm giác toàn thân khô nóng?
" Quý Cát Lôi, làm sao ta lại thấy nóng vậy?" Hoa Nguyệt Đào không thoải mái vặn vẹo thân mình.
Ha ha!
Nàng thật đúng là mẫn cảm, hắn mới vuốt ve nàng một chút, mặt nàng đã hồng lên, một váng vẻ vừa xấu hổ vừa xinh đẹp.
Tác giả :
Trùng Trùng