Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt
Chương 9: Lại một lần nữa coi hắn là bám váy đàn bà
2 năm trước, hắn dặn dò thủ hạ ở Nhật Bản tìm vật nhỏ này nhưng bặt vô âm tín; không ngờ 2 năm sau, cô lại chủ động đến làm việc ở công ty hắn? ! A, xem ra là ý trời đây.
2 năm trước, cô trốn thoát khỏi lòng bàn tay của hắn; 2 năm sau, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha tiểu cừu con này, nhất định phải 'ăn' sạch không xót cả xương!
"Cô nói hôm nay là ngày đầu tiên đi làm? Lẽ nào ngày đầu tiên thì có thể làm sai sao? Nói cho tôi biết, quản lý của cô là ai, tôi nhất định..."
"Ta nhất định nói họ biểu dương cô."
Thấy Ngự Ngạo Thiên phản ứng như thế, Long Kỳ lập tức choáng váng hơn phân nửa, Ngạo Thiên như vậy có ý gì? Với tính cách của hắn chắc chắn sẽ không cho phép loại người vô dụng này ở lại Berson, a, hơn nữa thái độ lại... Thật? !
"Tiên sinh, ý của ngài là tôi không có sai sao?" - Dao Dao ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào Ngự Ngạo Thiên, đôi mắt to long lanh đầy kích động.
Hắn nhu tình nở nụ cười: "Hừm, không sai đâu. Làm rất tốt nha." Đưa tay vỗ vỗ bờ vai của cô, xoay người nhìn về phía Hàn Ly Thương: "Đến rồi, chúng ta đi."
"Vâng."
Chờ mọi người ra khỏi thang máy, Long Kỳ hiếu kỳ ngắm nhìn tầng 41: "Tại sao ngực phẳng kia lại đưa chúng ta tới tầng 41, này ngành gì a?"
Đừng nói Long Kỳ hiếu kỳ, những người khác cũng rất muốn biết. Lúc này, Hàn Ly Thương mặt không cảm xúc đã mở miệng: "Bộ phận marketing!"
"Phốc" Long Diệp vẫn trầm mặc nãy giờ, nhất thời che miệng nở nụ cười.
"Long Diệp, ngươi cười cái gì?"
"Ai nha, ai nha. Các ngươi không nhìn ra sao, cô gái ngốc nghếch kia chính là người 2 năm trước coi Ngạo Thiên là Ngưu Lang, vừa nãy, cô ta... lại đưa Ngạo Thiên tới bộ phận marketing, phốc, ha ha..."
Câu đố vừa công bố, lúc này Long Kỳ đã hiểu vì sao trong thang máy Ngự Ngạo Thiên đột nhiên thay đổi thái độ : "Xem ra trong mắt cô ta, hình tượng Ngạo Thiên vẫn không thay đổi, mãi mãi vẫn là thể loại bám váy đàn bà."
"Ha ha..." Tiếng cười vang vọng cả hành lang u tĩnh.
Ngự Ngạo Thiên mặt tái đen: "Long Kỳ, thông báo toàn công ty, giờ tan tầm không ai được phép đi thang máy đó! !"
"Vâng."
"Mặt khác..." Hắn híp đôi mắt lạnh, khóe môi cong lên: "Thấy ta vào thang máy lập tức tắt camera theo dõi."
Oa ác, xem ra có 'trò hay' để xem rồi. Long Kỳ nở nụ cười chờ mong, lập tức ra hiệu: "Ok!"
Đến giờ tan tầm, thang máy vẫn dừng ở lầu 1 không khởi động, Dao Dao thỉnh thoảng xem đồng hồ đeo tay: "Berson tan tầm lúc 5 giờ. Đã là 5 giờ rưỡi rồi vẫn chưa có người nào sử dụng thang máy? Lẽ nào... Hôm nay toàn bộ công ty tăng ca sao? Bọn họ thật vất vả..." - Dựa vào thang máy, Dao Dao tẻ nhạt đến phát ngốc.
'Keng' - thang máy khởi động. Dao Dao ngẩng đầu nhìn bảng hiển thị tầng: "Tầng 41?"
'Ta nhất định nói họ biểu dương cô.'
'Làm rất tốt nha...'
Giọng nói say lòng người, khí chất tao nhã, vẻ ngoài đẹp trai hiện lên trong đầu cô, nhớ tới tình cảnh hôm đó, cô không khỏi mặt đỏ tim đập dồn dập.
Thật không nghĩ nhân viên nam Berson sẽ ưu tú như vậy, ăn nói lễ độ, phong cách quý phái. Không biết lần này đi thang máy là người khác hay lại là bọn họ đây?
Thang máy vững vàng dừng ở tầng 41, cửa mở ra trong chớp mắt.
Thân ảnh Ngự Ngạo Thiên phản chiếu trong mắt Dao Dao, đúng là hắn!
2 năm trước, cô trốn thoát khỏi lòng bàn tay của hắn; 2 năm sau, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha tiểu cừu con này, nhất định phải 'ăn' sạch không xót cả xương!
"Cô nói hôm nay là ngày đầu tiên đi làm? Lẽ nào ngày đầu tiên thì có thể làm sai sao? Nói cho tôi biết, quản lý của cô là ai, tôi nhất định..."
"Ta nhất định nói họ biểu dương cô."
Thấy Ngự Ngạo Thiên phản ứng như thế, Long Kỳ lập tức choáng váng hơn phân nửa, Ngạo Thiên như vậy có ý gì? Với tính cách của hắn chắc chắn sẽ không cho phép loại người vô dụng này ở lại Berson, a, hơn nữa thái độ lại... Thật? !
"Tiên sinh, ý của ngài là tôi không có sai sao?" - Dao Dao ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào Ngự Ngạo Thiên, đôi mắt to long lanh đầy kích động.
Hắn nhu tình nở nụ cười: "Hừm, không sai đâu. Làm rất tốt nha." Đưa tay vỗ vỗ bờ vai của cô, xoay người nhìn về phía Hàn Ly Thương: "Đến rồi, chúng ta đi."
"Vâng."
Chờ mọi người ra khỏi thang máy, Long Kỳ hiếu kỳ ngắm nhìn tầng 41: "Tại sao ngực phẳng kia lại đưa chúng ta tới tầng 41, này ngành gì a?"
Đừng nói Long Kỳ hiếu kỳ, những người khác cũng rất muốn biết. Lúc này, Hàn Ly Thương mặt không cảm xúc đã mở miệng: "Bộ phận marketing!"
"Phốc" Long Diệp vẫn trầm mặc nãy giờ, nhất thời che miệng nở nụ cười.
"Long Diệp, ngươi cười cái gì?"
"Ai nha, ai nha. Các ngươi không nhìn ra sao, cô gái ngốc nghếch kia chính là người 2 năm trước coi Ngạo Thiên là Ngưu Lang, vừa nãy, cô ta... lại đưa Ngạo Thiên tới bộ phận marketing, phốc, ha ha..."
Câu đố vừa công bố, lúc này Long Kỳ đã hiểu vì sao trong thang máy Ngự Ngạo Thiên đột nhiên thay đổi thái độ : "Xem ra trong mắt cô ta, hình tượng Ngạo Thiên vẫn không thay đổi, mãi mãi vẫn là thể loại bám váy đàn bà."
"Ha ha..." Tiếng cười vang vọng cả hành lang u tĩnh.
Ngự Ngạo Thiên mặt tái đen: "Long Kỳ, thông báo toàn công ty, giờ tan tầm không ai được phép đi thang máy đó! !"
"Vâng."
"Mặt khác..." Hắn híp đôi mắt lạnh, khóe môi cong lên: "Thấy ta vào thang máy lập tức tắt camera theo dõi."
Oa ác, xem ra có 'trò hay' để xem rồi. Long Kỳ nở nụ cười chờ mong, lập tức ra hiệu: "Ok!"
Đến giờ tan tầm, thang máy vẫn dừng ở lầu 1 không khởi động, Dao Dao thỉnh thoảng xem đồng hồ đeo tay: "Berson tan tầm lúc 5 giờ. Đã là 5 giờ rưỡi rồi vẫn chưa có người nào sử dụng thang máy? Lẽ nào... Hôm nay toàn bộ công ty tăng ca sao? Bọn họ thật vất vả..." - Dựa vào thang máy, Dao Dao tẻ nhạt đến phát ngốc.
'Keng' - thang máy khởi động. Dao Dao ngẩng đầu nhìn bảng hiển thị tầng: "Tầng 41?"
'Ta nhất định nói họ biểu dương cô.'
'Làm rất tốt nha...'
Giọng nói say lòng người, khí chất tao nhã, vẻ ngoài đẹp trai hiện lên trong đầu cô, nhớ tới tình cảnh hôm đó, cô không khỏi mặt đỏ tim đập dồn dập.
Thật không nghĩ nhân viên nam Berson sẽ ưu tú như vậy, ăn nói lễ độ, phong cách quý phái. Không biết lần này đi thang máy là người khác hay lại là bọn họ đây?
Thang máy vững vàng dừng ở tầng 41, cửa mở ra trong chớp mắt.
Thân ảnh Ngự Ngạo Thiên phản chiếu trong mắt Dao Dao, đúng là hắn!
Tác giả :
Tề Thành Côn