Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt
Chương 58: Khế ước tình yêu mang theo nhục nhã
“Ba điều gì?” Ngự Ngạo Thiên vừa nói, vừa ngồi lên ghế sofa.
“Thứ nhất, không được để lộ ra cho người ngoài biết được mối quan hệ của chúng ta.
“Được thôi.” Đây cũng chính là điều mà hắn muốn.
“Thứ hai, trong thời gian tăng ca, tôi hy vọng chúng ta vẫn cứ giữ nguyên mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới.”
“Ồ!”
“Thứ ba… mỗi tuần anh phải cho tôi nghỉ phép hai ngày!”
“Bảo bối, lẽ nào cô không cảm thấy… cô càng ngày càng được voi đòi tiên sao?”
Nói xong, trong con ngươi sâu thẳm của hắn hiện ra một chút lạnh lùng.
“Được thôi, một ngày, chỉ một ngày thôi được không?” Cho dù chỉ có thời gian một ngày thuộc về bản thân đã là rất tốt rồi. Cô dường như đang cầu xin Ngự Ngạo Thiên.
Sau nửa ngày, anh gật đầu:
“Được thôi.”
Chỉ ngón tay vào hợp đồng: "Ký tên đi.”
Đây là một bản hợp đồng người yêu có thời hạn ba năm, đối với một người con gái bình thường thậm chí có ba ngày thôi cũng là những điểm đen khó mà có thể xóa mờ suốt đời này. Cô run rẩy cầm cây bút trên bàn lên, đặt bút, ngừng lại, cô chần chừ…
Lúc này, Ngự Ngạo Thiên đến cầm lấy bản hợp đồng.
“Anh?”
“Nếu như không phải là tự nguyện, tôi nghĩ, cô không cần ký tên đâu?”
“Không! Tôi… tôi là tự nguyện mà!”
“Khẳng định?”
“Khẳng…khẳng định.”
Trên khuôn mặt nhỏ vốn dĩ vẫn còn một chút do dự bỗng trở nên cứng rắn,cô lấy lại bản hợp đồng trong tay Ngự Ngạo Thiên và ký tên của mình lên đó.
“Của anh.”
Nhận lấy bản hợp đồng, khóe miệng Ngự Ngạo Thiên phảng phất nụ cười. Nụ cười đó trông thật là chướng mắt.
Không thể không nói, hắn thật sự không hổ danh là ông chủ nổi tiếng đứng đầu của giới hắc đạo Nhật Bản, luôn luôn khiến cho đối phương phải tâm phục khẩu phục.
Một giây trước cô vẫn còn khóc thầm cho sự bất hạnh của bản thân nhưng chỉ một giây sau khi nghe Ngự Ngạo Thiên nói ra câu đó, mới phát hiện bản thân căn bản không có tư cách khóc thầm cho sự bất hạnh này, suy cho cùng bản hơp đồng này là cần thiết, không có ai bắt ép ai, tất cả đều là bản thân cô tự nguyện.
“Được rồi, bảo bối ngôi nhà này về sau sẽ là của em. Cần bao nhiêu người giúp việc có thể nói với anh.”
Ngự Ngạo Thiên lấy một chùm chìa khóa để lên trên bàn.
“Không, tôi không cần người giúp việc.”
Cô chỉ muốn việc này chỉ có trời biết, đất biết, hắn biết và cô biết.
“Vậy em có còn yêu cầu gì nữa không, cứ việc đề xuất.”
“Có! Em mong bây giờ anh có thể đưa cho em…”
Điện thoại cô bỗng nhiên đổ chuông.
“Chờ một lát.”
Cô quay lưng lại và nhấc điện thoại lên:”Alo?”
“Dao Dao, là mẹ đây.”
Mẹ cô gọi điện thoại đến, có việc gì sao?
“Mẹ, có phải là ông… ”
“Không, ông con không bị sao rồi, vừa nãy có người nào đó đã thanh toán hết toàn bộ các chi phí mà ông của con cần. Bây giờ… mẹ muốn tìm con để nói chuyện một chút, có thời gian chứ?”
“Được ạ, một lát nữa con sẽ đến tìm mẹ.”
Dập điện thoại, đôi mắt nghi ngờ hướng về phía sofa nơi Ngự Ngạo Thiên đang ngồi:
“Là… là anh đã trả toàn bộ chi phí chữa bệnh và thuốc thang cho ông của tôi?”
“Hửm? Em đồng ý làm người yêu của anh không phải là vì chi phí chữa bệnh và thuốc thang cho ông của em sao?”
“Anh… anh ta biết mọi thứ? Xem ra trước khi mình đồng ý làm người yêu của anh ta thì toàn bộ chi phí chữa bệnh và thuốc thang đã được thanh toán rồi, anh ta tự mình dám chắc mình sẽ đồng ý với thỏa thuận này sao?” Cô thầm nghĩ.
“Ồ, nhưng thực tế là như vậy, tự bản thân mình đã ký tên, nhưng vẫn cảm thấy thoải mái. Chắc hẳn, tất cả mọi thứ đều đã sớm nằm trong tay Ngự Ngạo Thiên rồi sao?” Cô chìm trong những suy nghĩ của mình.
Lúc này đây, Dao Dao cảm thấy người đàn ông ngồi trước mặt mình thật là đáng sợ, không thể hiểu được, cô giống như quân cờ trong tay Ngự Ngạo Thiên vậy.
Còn việc Ngự Ngạo Thiên làm thế nào biết được thông tin ông của Dao Dao bị bệnh chứ? Cũng là bởi vì tư liệu Long Kỳ điều tra được. Hắn cảm thấy không hài lòng với nội dung thông tin đó, cho nên muốn biết nhiều thông tin cần phải bắt đầu từ người thân của cô, chính vì vậy mới biết được bệnh tình của ông nội cô, cũng chắc chắn cô nhất định sẽ trở thành người yêu của hắn.
Trước khi chính thức trở thành người yêu của Ngự Ngạo Thiên, Dao Dao cầu xin hắn cho bản thân mình ba tiếng đồng hồ, thứ nhất là để đi đến bệnh viện một chuyến xem mẹ tìm mình có việc gì, thứ hai là tiện thể trở về nhà lấy một số vật dụng.
Khi đến bệnh viện cô mới biết phòng bệnh của ông nội đã được nâng lên thành phòng VIP một người, trong phòng bệnh trở nên đẹp đẽ trông như một căn biệt thự.
“Mẹ.”
“Dao Dao, con đến rồi. Chúng ta… chúng ta ra ngoài nói chuyện nha.”
Mẹ cô nhìn ông nội vẫn đang trong tình trạng hôn mê, vội vàng kéo cô ra khỏi phòng bệnh:
“Bệnh tình của ông con đã ổn định rồi, ba ngày sau có thể làm phẩu thuật được rồi. Còn về số tiền đó… Trong ngày mai mẹ sẽ chuyển phòng bệnh của ông con sang phòng bình thường. Còn cái này… bạn trai con để lại đây hai trăm vạn, ít nhất có thể đưa trước cho hắn tám mươi vạn.”
Bạn trai? Mẹ, anh ấy… anh ấy nói với mẹ như vậy sao?”
“Ha ha là trợ lý của hắn đưa tiền đến. Mẹ vẫn chưa nhìn thấy nó.”
Nói xong câu này, mẹ Lạc Dao Dao không thể không khóc, nhanh chóng ôm Dao Dao vào lòng:
“Dao Dao, mẹ… mẹ xin lỗi con, xin lỗi con!!”
Giọng nói nghẹn ngào mang theo sự náy náy, mẹ cô là người từng trải, khoảnh khắc khi người trợ lý mang tiền đến bà loáng thoáng nhận ra điều gì đó nhưng bệnh tình của ông không thể trì hoãn được nữa nên bà vẫn nhận lấy số tiền đó. Trong lòng cảm thấy mắc nợ con gái mình không gì có thể so sánh được.
“Mẹ… mẹ! Con không hiểu mẹ muốn nói điều gì, tại sao mẹ lại xin lỗi con chứ?”
Đẩy cái ôm của mẹ ra,cô cố gắng tỏ vẻ như rất hạnh phúc:
“Con với anh ấy thật sự bên nhau rất lâu rồi, anh ấy đối với con rất tốt…rất tốt ạ. Nếu không thì anh ấy sẽ không chi ra nhiều tiền như vậy để chữa bệnh cho ông nội, không phải sao?”
“Dao Dao, con không cần nói nữa, mẹ là mẹ của con mẹ vẫn không hiểu con hay sao? Dù thế nào con cũng hãy nhớ, nếu như con cảm thấy không vui đừng vì tiền mà miễn cưỡng cho dù mẹ có phải đập nồi bán sắt cũng sẽ nỗ lực trả tiền cho người đàn ông đó!!”
Không có gì có thể so sánh được sự hiểu nhau giữa hai mẹ con họ, mẹ cô hiểu quá rõ tính cách của con gái mình. Từ khi còn rất nhỏ đã tự mình chịu uất ức để người khác được vui vẻ, thật ra ngay lúc này đây mẹ cô có thể thấy được con gái mình muốn dùng nụ cười mạnh mẽ để xua đi nỗi sợ hãi của mình. Tuy nhiên, bà chỉ có thể nhìn mà không giúp gì được cho con gái mình!
Nói chuyện với mẹ xong Dao Dao gọi môt chiếc taxi trở về nhà.Vừa mới đến cửa...
“Lạc tiểu thư. Tôi ở đây chờ cô rất lâu rồi cuối cùng cô cũng đã về rồi.”
“Cô là? Cô là Lisa thư ký của Phong Thần Dật phải không? Có việc gì sao?”
“Đây là Phong tổng bảo tôi nhất định phải đưa cho cô. Và anh ấy nói anh ấy xin được thứ lỗi vì những việc đã xảy ra chiều hôm nay.”
Nói xong Lisa cầm tờ chi phiếu đặt vào tay của Dao Dao.
Chớp mắt. Cô chỉ cảm thấy trong não mình có những việc lơ mơ không hiểu nổi... Không hiểu nổi rốt cuộc Phong Thần Dật muốn làm cái gì nữa?
Gặp nhau chỉ làm tổn thương. Cuối cùng quyết định vứt bỏ, anh chỉ muốn mang lại cho cô những niềm hy vọng mới. Nhưng cuối cùng anh không biết làm như thế nào để buông bỏ tình cảm có quá nhiều khó khăn này. Vậy nên lại cầm lên một lần nữa… nhưng chỉ một lúc…
Từng giọt nước mắt lớn cứ thi nhau lăn xuống từng giọt từng giọt cô không biết bản thân mình phải dùng tâm trạng gì để tiếp nhận tấm chi phiếu này. Nếu như… nếu như tấm chi phiếu này đến sớm hơn một chút nữa và nếu như ở trong văn phòng anh không nói ra những điều đó thì cô có thể sẽ…
Muộn rồi, tất cả đều đã muộn rồi…
“Xoa xoa” tấm chi phiếu trong tay từ từ biến thành một bó hoa tuyết, giơ tay lên bầu trời những bông hoa tuyết dần dần rơi xuống, giống như trái tim của cô đã bị Phong Thần Dật làm cho trở nên tan vỡ không thể chịu nổi.
“Thứ nhất, không được để lộ ra cho người ngoài biết được mối quan hệ của chúng ta.
“Được thôi.” Đây cũng chính là điều mà hắn muốn.
“Thứ hai, trong thời gian tăng ca, tôi hy vọng chúng ta vẫn cứ giữ nguyên mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới.”
“Ồ!”
“Thứ ba… mỗi tuần anh phải cho tôi nghỉ phép hai ngày!”
“Bảo bối, lẽ nào cô không cảm thấy… cô càng ngày càng được voi đòi tiên sao?”
Nói xong, trong con ngươi sâu thẳm của hắn hiện ra một chút lạnh lùng.
“Được thôi, một ngày, chỉ một ngày thôi được không?” Cho dù chỉ có thời gian một ngày thuộc về bản thân đã là rất tốt rồi. Cô dường như đang cầu xin Ngự Ngạo Thiên.
Sau nửa ngày, anh gật đầu:
“Được thôi.”
Chỉ ngón tay vào hợp đồng: "Ký tên đi.”
Đây là một bản hợp đồng người yêu có thời hạn ba năm, đối với một người con gái bình thường thậm chí có ba ngày thôi cũng là những điểm đen khó mà có thể xóa mờ suốt đời này. Cô run rẩy cầm cây bút trên bàn lên, đặt bút, ngừng lại, cô chần chừ…
Lúc này, Ngự Ngạo Thiên đến cầm lấy bản hợp đồng.
“Anh?”
“Nếu như không phải là tự nguyện, tôi nghĩ, cô không cần ký tên đâu?”
“Không! Tôi… tôi là tự nguyện mà!”
“Khẳng định?”
“Khẳng…khẳng định.”
Trên khuôn mặt nhỏ vốn dĩ vẫn còn một chút do dự bỗng trở nên cứng rắn,cô lấy lại bản hợp đồng trong tay Ngự Ngạo Thiên và ký tên của mình lên đó.
“Của anh.”
Nhận lấy bản hợp đồng, khóe miệng Ngự Ngạo Thiên phảng phất nụ cười. Nụ cười đó trông thật là chướng mắt.
Không thể không nói, hắn thật sự không hổ danh là ông chủ nổi tiếng đứng đầu của giới hắc đạo Nhật Bản, luôn luôn khiến cho đối phương phải tâm phục khẩu phục.
Một giây trước cô vẫn còn khóc thầm cho sự bất hạnh của bản thân nhưng chỉ một giây sau khi nghe Ngự Ngạo Thiên nói ra câu đó, mới phát hiện bản thân căn bản không có tư cách khóc thầm cho sự bất hạnh này, suy cho cùng bản hơp đồng này là cần thiết, không có ai bắt ép ai, tất cả đều là bản thân cô tự nguyện.
“Được rồi, bảo bối ngôi nhà này về sau sẽ là của em. Cần bao nhiêu người giúp việc có thể nói với anh.”
Ngự Ngạo Thiên lấy một chùm chìa khóa để lên trên bàn.
“Không, tôi không cần người giúp việc.”
Cô chỉ muốn việc này chỉ có trời biết, đất biết, hắn biết và cô biết.
“Vậy em có còn yêu cầu gì nữa không, cứ việc đề xuất.”
“Có! Em mong bây giờ anh có thể đưa cho em…”
Điện thoại cô bỗng nhiên đổ chuông.
“Chờ một lát.”
Cô quay lưng lại và nhấc điện thoại lên:”Alo?”
“Dao Dao, là mẹ đây.”
Mẹ cô gọi điện thoại đến, có việc gì sao?
“Mẹ, có phải là ông… ”
“Không, ông con không bị sao rồi, vừa nãy có người nào đó đã thanh toán hết toàn bộ các chi phí mà ông của con cần. Bây giờ… mẹ muốn tìm con để nói chuyện một chút, có thời gian chứ?”
“Được ạ, một lát nữa con sẽ đến tìm mẹ.”
Dập điện thoại, đôi mắt nghi ngờ hướng về phía sofa nơi Ngự Ngạo Thiên đang ngồi:
“Là… là anh đã trả toàn bộ chi phí chữa bệnh và thuốc thang cho ông của tôi?”
“Hửm? Em đồng ý làm người yêu của anh không phải là vì chi phí chữa bệnh và thuốc thang cho ông của em sao?”
“Anh… anh ta biết mọi thứ? Xem ra trước khi mình đồng ý làm người yêu của anh ta thì toàn bộ chi phí chữa bệnh và thuốc thang đã được thanh toán rồi, anh ta tự mình dám chắc mình sẽ đồng ý với thỏa thuận này sao?” Cô thầm nghĩ.
“Ồ, nhưng thực tế là như vậy, tự bản thân mình đã ký tên, nhưng vẫn cảm thấy thoải mái. Chắc hẳn, tất cả mọi thứ đều đã sớm nằm trong tay Ngự Ngạo Thiên rồi sao?” Cô chìm trong những suy nghĩ của mình.
Lúc này đây, Dao Dao cảm thấy người đàn ông ngồi trước mặt mình thật là đáng sợ, không thể hiểu được, cô giống như quân cờ trong tay Ngự Ngạo Thiên vậy.
Còn việc Ngự Ngạo Thiên làm thế nào biết được thông tin ông của Dao Dao bị bệnh chứ? Cũng là bởi vì tư liệu Long Kỳ điều tra được. Hắn cảm thấy không hài lòng với nội dung thông tin đó, cho nên muốn biết nhiều thông tin cần phải bắt đầu từ người thân của cô, chính vì vậy mới biết được bệnh tình của ông nội cô, cũng chắc chắn cô nhất định sẽ trở thành người yêu của hắn.
Trước khi chính thức trở thành người yêu của Ngự Ngạo Thiên, Dao Dao cầu xin hắn cho bản thân mình ba tiếng đồng hồ, thứ nhất là để đi đến bệnh viện một chuyến xem mẹ tìm mình có việc gì, thứ hai là tiện thể trở về nhà lấy một số vật dụng.
Khi đến bệnh viện cô mới biết phòng bệnh của ông nội đã được nâng lên thành phòng VIP một người, trong phòng bệnh trở nên đẹp đẽ trông như một căn biệt thự.
“Mẹ.”
“Dao Dao, con đến rồi. Chúng ta… chúng ta ra ngoài nói chuyện nha.”
Mẹ cô nhìn ông nội vẫn đang trong tình trạng hôn mê, vội vàng kéo cô ra khỏi phòng bệnh:
“Bệnh tình của ông con đã ổn định rồi, ba ngày sau có thể làm phẩu thuật được rồi. Còn về số tiền đó… Trong ngày mai mẹ sẽ chuyển phòng bệnh của ông con sang phòng bình thường. Còn cái này… bạn trai con để lại đây hai trăm vạn, ít nhất có thể đưa trước cho hắn tám mươi vạn.”
Bạn trai? Mẹ, anh ấy… anh ấy nói với mẹ như vậy sao?”
“Ha ha là trợ lý của hắn đưa tiền đến. Mẹ vẫn chưa nhìn thấy nó.”
Nói xong câu này, mẹ Lạc Dao Dao không thể không khóc, nhanh chóng ôm Dao Dao vào lòng:
“Dao Dao, mẹ… mẹ xin lỗi con, xin lỗi con!!”
Giọng nói nghẹn ngào mang theo sự náy náy, mẹ cô là người từng trải, khoảnh khắc khi người trợ lý mang tiền đến bà loáng thoáng nhận ra điều gì đó nhưng bệnh tình của ông không thể trì hoãn được nữa nên bà vẫn nhận lấy số tiền đó. Trong lòng cảm thấy mắc nợ con gái mình không gì có thể so sánh được.
“Mẹ… mẹ! Con không hiểu mẹ muốn nói điều gì, tại sao mẹ lại xin lỗi con chứ?”
Đẩy cái ôm của mẹ ra,cô cố gắng tỏ vẻ như rất hạnh phúc:
“Con với anh ấy thật sự bên nhau rất lâu rồi, anh ấy đối với con rất tốt…rất tốt ạ. Nếu không thì anh ấy sẽ không chi ra nhiều tiền như vậy để chữa bệnh cho ông nội, không phải sao?”
“Dao Dao, con không cần nói nữa, mẹ là mẹ của con mẹ vẫn không hiểu con hay sao? Dù thế nào con cũng hãy nhớ, nếu như con cảm thấy không vui đừng vì tiền mà miễn cưỡng cho dù mẹ có phải đập nồi bán sắt cũng sẽ nỗ lực trả tiền cho người đàn ông đó!!”
Không có gì có thể so sánh được sự hiểu nhau giữa hai mẹ con họ, mẹ cô hiểu quá rõ tính cách của con gái mình. Từ khi còn rất nhỏ đã tự mình chịu uất ức để người khác được vui vẻ, thật ra ngay lúc này đây mẹ cô có thể thấy được con gái mình muốn dùng nụ cười mạnh mẽ để xua đi nỗi sợ hãi của mình. Tuy nhiên, bà chỉ có thể nhìn mà không giúp gì được cho con gái mình!
Nói chuyện với mẹ xong Dao Dao gọi môt chiếc taxi trở về nhà.Vừa mới đến cửa...
“Lạc tiểu thư. Tôi ở đây chờ cô rất lâu rồi cuối cùng cô cũng đã về rồi.”
“Cô là? Cô là Lisa thư ký của Phong Thần Dật phải không? Có việc gì sao?”
“Đây là Phong tổng bảo tôi nhất định phải đưa cho cô. Và anh ấy nói anh ấy xin được thứ lỗi vì những việc đã xảy ra chiều hôm nay.”
Nói xong Lisa cầm tờ chi phiếu đặt vào tay của Dao Dao.
Chớp mắt. Cô chỉ cảm thấy trong não mình có những việc lơ mơ không hiểu nổi... Không hiểu nổi rốt cuộc Phong Thần Dật muốn làm cái gì nữa?
Gặp nhau chỉ làm tổn thương. Cuối cùng quyết định vứt bỏ, anh chỉ muốn mang lại cho cô những niềm hy vọng mới. Nhưng cuối cùng anh không biết làm như thế nào để buông bỏ tình cảm có quá nhiều khó khăn này. Vậy nên lại cầm lên một lần nữa… nhưng chỉ một lúc…
Từng giọt nước mắt lớn cứ thi nhau lăn xuống từng giọt từng giọt cô không biết bản thân mình phải dùng tâm trạng gì để tiếp nhận tấm chi phiếu này. Nếu như… nếu như tấm chi phiếu này đến sớm hơn một chút nữa và nếu như ở trong văn phòng anh không nói ra những điều đó thì cô có thể sẽ…
Muộn rồi, tất cả đều đã muộn rồi…
“Xoa xoa” tấm chi phiếu trong tay từ từ biến thành một bó hoa tuyết, giơ tay lên bầu trời những bông hoa tuyết dần dần rơi xuống, giống như trái tim của cô đã bị Phong Thần Dật làm cho trở nên tan vỡ không thể chịu nổi.
Tác giả :
Tề Thành Côn