Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt
Chương 322: U Mê Trong Cabin
“Bảo bối, em nói xem với vẻ ngoài này của em, sau này tôi sẽ phải vì em mà mang bao nhiêu tiếng xấu?” Trong khi mọi người đều đang vui đùa, Ngự Ngạo Thiên bước đến bên Dao Dao cười ranh mãnh.
Cô ngẩn người chớp chớp mắt: “Vẻ ngoài của em làm sao cơ?”
Ngự Ngạo Thiên nhìn cô từ trên xuống dưới, thực sự càng nhìn càng thấy dáng vẻ của cô hiện giờ giống học sinh, hắn không biết mình nên dùng thứ bậc nào để nhìn nhận cô nữa. “Ồi.” Hắn thở dài giả vờ đau khổ nói: “Em nói xem chẳng may một ngày nào đó cánh nhà báo chụp được cảnh chúng ta ở bên nhau, liệu tiêu đề có phải là thành viên Thượng nghị viện bất chấp giới hạn đạo đức dâm ô thiếu nữ vị thành niên?”
Nói thật đây chính là vấn đề chính trị cực kỳ nghiêm trọng, không biết chừng Ngự Ngạo Thiên sẽ vì điều này mà thân bại danh liệt.
“Ồ, việc này chả phải dễ giải quyết sao? Anh nghiêm túc tìm một bạn gái có phải là ổn không.” Dao Dao vừa nói xong bầu không khí đột nhiên có vẻ nặng nề.
Từ giây phút Ngự Ngạo Thiên được bầu thì cô đã không còn là luật sư đại diện của hắn. Nếu hắn tìm bạn gái thì từ đó họ sẽ trở thành người dưng không còn quan hệ gì nữa.
Đây là điều mà cô đã chờ đợi từ lâu nhưng khi nói ra những lời này cô lại cảm thấy trong lồng ngực có chút cảm giác buồn buồn.
“Hừ”. Ngự Ngạo Thiên mỉm cười lạnh lùng, xem ra cô vẫn chưa làm rõ rốt cuộc giữa họ là quan hệ gì. Nghĩ vậy nhân lúc mọi người không chú ý, hắn ôm lấy Dao Dao bước nhanh vào trong cabin.
“Này, Ngự Ngạo Thiên, anh đưa em vào trong này làm gì?” Tầng phụ thứ hai của cabin là khu nghỉ ngơi. Bên trong không chỉ có sofa thoải mái, còn có cả chiếc giường lớn mềm mại, lại có thể nhìn xuyên qua kính chìm dưới đáy nước để ngắm cá bơi bên ngoài...
“Em là đồ tàn nhẫn, anh sẽ làm cho em hiểu những lời vừa rồi làm anh nổi giận thế nào!” Nói xong hắn đè lên người Dao Dao, đôi môi gợi cảm mãnh liệt áp lên môi cô.
“Ư ư...” Mắt nhìn cô không hiểu câu nói của Ngự Ngạo Thiên có ý gì, lời nói của cô chọc giận hắn? Bảo hắn tìm bạn gái là chọc giận hắn sao?
Chiếc lưỡi nhanh nhạy luồn sâu trong miệng cô, thô bạo cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ của cô.
Dao Dao chịu đựng nụ hôn này với vẻ lo lắng, muốn cự tuyệt nhưng miệng bị gắn chặt lại không thể mở miệng nói được.
Dần dần, cái cabin nhàm chán này càng thêm ngột ngạt dưới nụ hôn đó.
Không thể thở được nữa, sắp nhịn không nổi rồi, khó chịu quá! “A a!” Hai tay cô chống lên ngực hắn, dùng sức đập mạnh.
Ngự Ngạo Thiên lúc này mới chịu bỏ ra.
“Phù phù phù…” Dao Dao thở hổn hển, còn nghĩ mình sắp chết rồi, đôi mắt to ngấn nước mắt tràn đầy vẻ ấm ức trừng lên nhìn hắn.
Chết tiệt! Ngự Ngạo Thiên mắt chợt nghiêm lại: “Đừng nhìn anh với con mắt như vậy!” Nếu không cảm giác tội lỗi của hắn càng nặng nề hơn, trời mới biết dáng vẻ của Dao Dao hiện giờ thật giống một đứa trẻ bị bắt nạt? Thế này thì làm sao hắn có thể tiếp tục ra tay chứ?
“Em không thích như thế này!” Cô không thích, không thích một chút nào, ở bên cạnh Ngự Ngạo Thiên không có cảm giác đặc biệt gì nhưng hễ có hành động thân mật thế này cô thật sự rất không thoải mái.
“Không thích ư?” Ngự Ngạo Thiên mỉm cười giảo hoạt, đôi mắt sâu không đáy nhìn từ từ xướng phía dưới: “Bảo bối, không thích sao chỗ này của em lại “dựng” hết cả lên thế?”
Dao Dao nhìn xuống ngực của mình, chiếc áo tắm mỏng manh rõ ràng lộ ra hai điểm. Sao, sao lại thế này? Cô vừa xấu hổ vừa bực bội vội vàng dùng tay che đi: “Em, em...” Hây da... thật là mất mặt, lại còn nhô lên!
“Em cũng thật là, sao áo tắm đến cả đệm ngực cũng không có?” Cô như vậy còn là trong cabin. Nếu trước bao nhiêu đàn ông mà như vậy, Ngự Ngạo Thiên có lẽ không còn mặt mũi nào nữa rồi.
“Đây là áo tắm em mua lúc 12 tuổi, đương nhiên không có đệm ngực rồi!!”
“…” Lẽ nào cô nhóc này từ lúc 12 tuổi đến giờ cơ thể không thay đổi chút nào? Ngự Ngạo Thiên càng ngày càng cảm thấy cô nhóc này có phải đã khai man tuổi tác không! “Nào, bảo bối, để anh xem nó đã “ổn” chưa.”
“Không cần.”
“Nếu em không để anh kiểm tra, cứ như thế đi ra sẽ bị bọn họ cười đấy.”
Điều này cũng đúng, Dao Dao thận trọng nới lỏng đôi tay nhỏ đang che trước ngực.
Ngự Ngạo Thiên ra vẻ nhìn nghiêm túc nhưng một giây sau miệng hắn nhếch lên một nụ cười ranh mãnh...
Thôi rồi! Đồ xấu xa Ngự Ngạo Thiên này! Hắn chỉ chờ cô phản ứng, lúc muốn ngăn lại nhưng đã quá muộn rồi.
Hắn cúi đầu và mở miệng, tìm được chính xác vùng nhạy cảm qua bộ đồ bơi.
“Á, Ngự Ngạo Thiên, anh... anh là đồ tồi!” Dao Dao tức tối đẩy cái trán đang phủ trên ngực mình ra, không ngừng chửi rủa.
“Bảo bối, cái miệng nhỏ của em thực sự đã rước họa vào thân rồi!” Hắn lạnh lùng nheo mắt, bàn tay to lớn sờ lên ngực cô, cúi đầu xuống một lần nữa.
“Ư... ư...” Từng luồng điện chạy qua người, cơ thể mềm mại của cô chốc chốc lại run lên từng đợt.
Cô thật sự hối hận đã mắng kẻ khốn nạn này nhưng nếu không mắng hắn, liệu hắn có dừng tay không?
“Bảo bối, nhìn dáng vẻ em xem, thật sự rất là... đấy.” Ngự Ngạo Thiên thỏa mãn nhìn ngắm kiệt tác của mình.
Dao Dao cúi đầu nhìn xuống, khuôn mặt nhỏ bỗng chốc lộ rõ vẻ xấu hổ bực tức: “Anh thật quá đáng! Ngự Ngạo Thiên!
Cô vốn dĩ đã có khuôn mặt non nớt của đứa trẻ 14, 15 tuổi, bây giờ lại mặc một chiếc áo tắm của trẻ con nữa, nhìn càng trẻ con hơn. Nhưng ngực bị nhô cao lên dưới sự nghịch ngợm của hắn. Kết hợp với hình dáng trẻ con đó tạo thành một hình ảnh dụ dỗ người ta phạm tội.
Ngay cả Ngự Ngạo Thiên loại đàn ông không có hứng thú với... nhìn thấy hình ảnh đó cũng có chút háo hức, nếu như bị một ông chú chung tình với... nào đó nhìn thấy, có lẽ hôm nay cô chắc chắn khó mà tránh khỏi.
Xem ra Long Diệp nói sai một việc, khi ở bên một người như Dao Dao thỉnh thoảng lại có cảm giác tội lỗi nhưng nếu thực sự đã lún vào rồi, loại cảm giác phạm tội này nhận được lại là sự kích thích cực mạnh.
Dần dần, trong con mắt sâu thẳm của Ngự Ngạo Thiên bao trùm một cái nhìn tràn đầy dục vọng, hắn cười gian ác, kéo mạnh áo tắm của Dao Dao xuống.
“Này… Anh!”
Nếu như nói hành động vừa rồi của Ngự Ngạo Thiên chỉ là chơi đùa thì lúc này...
“Thình thịch Thình thịch.” Một cảm giác lo lắng bao phủ, cô vừa định dùng tay che cơ thể của mình.
Nhưng Ngự Ngạo Thiên đã nhanh hơn một bước, hắn lại cúi xuống một lần nữa, đầu lưỡi nhẹ nhàng tiếp xúc điểm mẫn cảm đó.
“A a…” Một cảm giác run rẩy mạnh ập đến, cô cắn môi chịu đựng: “Đừng, đừng như vậy.” Cô dùng sức đẩy hắn.
Bàn tay to lớn nóng bỏng phủ lên vùng nhạy cảm phía bên kia, đầu ngón tay gẩy cái núm màu hồng đó.
“Hư… Hư.” Khuôn mặt Dao Dao bỗng chốc bao được phủ một lớp ráng hồng xinh đẹp, cơ thể căng chặt đó cũng đã mềm dần xuống giống như nước.
Cô ngẩn người chớp chớp mắt: “Vẻ ngoài của em làm sao cơ?”
Ngự Ngạo Thiên nhìn cô từ trên xuống dưới, thực sự càng nhìn càng thấy dáng vẻ của cô hiện giờ giống học sinh, hắn không biết mình nên dùng thứ bậc nào để nhìn nhận cô nữa. “Ồi.” Hắn thở dài giả vờ đau khổ nói: “Em nói xem chẳng may một ngày nào đó cánh nhà báo chụp được cảnh chúng ta ở bên nhau, liệu tiêu đề có phải là thành viên Thượng nghị viện bất chấp giới hạn đạo đức dâm ô thiếu nữ vị thành niên?”
Nói thật đây chính là vấn đề chính trị cực kỳ nghiêm trọng, không biết chừng Ngự Ngạo Thiên sẽ vì điều này mà thân bại danh liệt.
“Ồ, việc này chả phải dễ giải quyết sao? Anh nghiêm túc tìm một bạn gái có phải là ổn không.” Dao Dao vừa nói xong bầu không khí đột nhiên có vẻ nặng nề.
Từ giây phút Ngự Ngạo Thiên được bầu thì cô đã không còn là luật sư đại diện của hắn. Nếu hắn tìm bạn gái thì từ đó họ sẽ trở thành người dưng không còn quan hệ gì nữa.
Đây là điều mà cô đã chờ đợi từ lâu nhưng khi nói ra những lời này cô lại cảm thấy trong lồng ngực có chút cảm giác buồn buồn.
“Hừ”. Ngự Ngạo Thiên mỉm cười lạnh lùng, xem ra cô vẫn chưa làm rõ rốt cuộc giữa họ là quan hệ gì. Nghĩ vậy nhân lúc mọi người không chú ý, hắn ôm lấy Dao Dao bước nhanh vào trong cabin.
“Này, Ngự Ngạo Thiên, anh đưa em vào trong này làm gì?” Tầng phụ thứ hai của cabin là khu nghỉ ngơi. Bên trong không chỉ có sofa thoải mái, còn có cả chiếc giường lớn mềm mại, lại có thể nhìn xuyên qua kính chìm dưới đáy nước để ngắm cá bơi bên ngoài...
“Em là đồ tàn nhẫn, anh sẽ làm cho em hiểu những lời vừa rồi làm anh nổi giận thế nào!” Nói xong hắn đè lên người Dao Dao, đôi môi gợi cảm mãnh liệt áp lên môi cô.
“Ư ư...” Mắt nhìn cô không hiểu câu nói của Ngự Ngạo Thiên có ý gì, lời nói của cô chọc giận hắn? Bảo hắn tìm bạn gái là chọc giận hắn sao?
Chiếc lưỡi nhanh nhạy luồn sâu trong miệng cô, thô bạo cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ của cô.
Dao Dao chịu đựng nụ hôn này với vẻ lo lắng, muốn cự tuyệt nhưng miệng bị gắn chặt lại không thể mở miệng nói được.
Dần dần, cái cabin nhàm chán này càng thêm ngột ngạt dưới nụ hôn đó.
Không thể thở được nữa, sắp nhịn không nổi rồi, khó chịu quá! “A a!” Hai tay cô chống lên ngực hắn, dùng sức đập mạnh.
Ngự Ngạo Thiên lúc này mới chịu bỏ ra.
“Phù phù phù…” Dao Dao thở hổn hển, còn nghĩ mình sắp chết rồi, đôi mắt to ngấn nước mắt tràn đầy vẻ ấm ức trừng lên nhìn hắn.
Chết tiệt! Ngự Ngạo Thiên mắt chợt nghiêm lại: “Đừng nhìn anh với con mắt như vậy!” Nếu không cảm giác tội lỗi của hắn càng nặng nề hơn, trời mới biết dáng vẻ của Dao Dao hiện giờ thật giống một đứa trẻ bị bắt nạt? Thế này thì làm sao hắn có thể tiếp tục ra tay chứ?
“Em không thích như thế này!” Cô không thích, không thích một chút nào, ở bên cạnh Ngự Ngạo Thiên không có cảm giác đặc biệt gì nhưng hễ có hành động thân mật thế này cô thật sự rất không thoải mái.
“Không thích ư?” Ngự Ngạo Thiên mỉm cười giảo hoạt, đôi mắt sâu không đáy nhìn từ từ xướng phía dưới: “Bảo bối, không thích sao chỗ này của em lại “dựng” hết cả lên thế?”
Dao Dao nhìn xuống ngực của mình, chiếc áo tắm mỏng manh rõ ràng lộ ra hai điểm. Sao, sao lại thế này? Cô vừa xấu hổ vừa bực bội vội vàng dùng tay che đi: “Em, em...” Hây da... thật là mất mặt, lại còn nhô lên!
“Em cũng thật là, sao áo tắm đến cả đệm ngực cũng không có?” Cô như vậy còn là trong cabin. Nếu trước bao nhiêu đàn ông mà như vậy, Ngự Ngạo Thiên có lẽ không còn mặt mũi nào nữa rồi.
“Đây là áo tắm em mua lúc 12 tuổi, đương nhiên không có đệm ngực rồi!!”
“…” Lẽ nào cô nhóc này từ lúc 12 tuổi đến giờ cơ thể không thay đổi chút nào? Ngự Ngạo Thiên càng ngày càng cảm thấy cô nhóc này có phải đã khai man tuổi tác không! “Nào, bảo bối, để anh xem nó đã “ổn” chưa.”
“Không cần.”
“Nếu em không để anh kiểm tra, cứ như thế đi ra sẽ bị bọn họ cười đấy.”
Điều này cũng đúng, Dao Dao thận trọng nới lỏng đôi tay nhỏ đang che trước ngực.
Ngự Ngạo Thiên ra vẻ nhìn nghiêm túc nhưng một giây sau miệng hắn nhếch lên một nụ cười ranh mãnh...
Thôi rồi! Đồ xấu xa Ngự Ngạo Thiên này! Hắn chỉ chờ cô phản ứng, lúc muốn ngăn lại nhưng đã quá muộn rồi.
Hắn cúi đầu và mở miệng, tìm được chính xác vùng nhạy cảm qua bộ đồ bơi.
“Á, Ngự Ngạo Thiên, anh... anh là đồ tồi!” Dao Dao tức tối đẩy cái trán đang phủ trên ngực mình ra, không ngừng chửi rủa.
“Bảo bối, cái miệng nhỏ của em thực sự đã rước họa vào thân rồi!” Hắn lạnh lùng nheo mắt, bàn tay to lớn sờ lên ngực cô, cúi đầu xuống một lần nữa.
“Ư... ư...” Từng luồng điện chạy qua người, cơ thể mềm mại của cô chốc chốc lại run lên từng đợt.
Cô thật sự hối hận đã mắng kẻ khốn nạn này nhưng nếu không mắng hắn, liệu hắn có dừng tay không?
“Bảo bối, nhìn dáng vẻ em xem, thật sự rất là... đấy.” Ngự Ngạo Thiên thỏa mãn nhìn ngắm kiệt tác của mình.
Dao Dao cúi đầu nhìn xuống, khuôn mặt nhỏ bỗng chốc lộ rõ vẻ xấu hổ bực tức: “Anh thật quá đáng! Ngự Ngạo Thiên!
Cô vốn dĩ đã có khuôn mặt non nớt của đứa trẻ 14, 15 tuổi, bây giờ lại mặc một chiếc áo tắm của trẻ con nữa, nhìn càng trẻ con hơn. Nhưng ngực bị nhô cao lên dưới sự nghịch ngợm của hắn. Kết hợp với hình dáng trẻ con đó tạo thành một hình ảnh dụ dỗ người ta phạm tội.
Ngay cả Ngự Ngạo Thiên loại đàn ông không có hứng thú với... nhìn thấy hình ảnh đó cũng có chút háo hức, nếu như bị một ông chú chung tình với... nào đó nhìn thấy, có lẽ hôm nay cô chắc chắn khó mà tránh khỏi.
Xem ra Long Diệp nói sai một việc, khi ở bên một người như Dao Dao thỉnh thoảng lại có cảm giác tội lỗi nhưng nếu thực sự đã lún vào rồi, loại cảm giác phạm tội này nhận được lại là sự kích thích cực mạnh.
Dần dần, trong con mắt sâu thẳm của Ngự Ngạo Thiên bao trùm một cái nhìn tràn đầy dục vọng, hắn cười gian ác, kéo mạnh áo tắm của Dao Dao xuống.
“Này… Anh!”
Nếu như nói hành động vừa rồi của Ngự Ngạo Thiên chỉ là chơi đùa thì lúc này...
“Thình thịch Thình thịch.” Một cảm giác lo lắng bao phủ, cô vừa định dùng tay che cơ thể của mình.
Nhưng Ngự Ngạo Thiên đã nhanh hơn một bước, hắn lại cúi xuống một lần nữa, đầu lưỡi nhẹ nhàng tiếp xúc điểm mẫn cảm đó.
“A a…” Một cảm giác run rẩy mạnh ập đến, cô cắn môi chịu đựng: “Đừng, đừng như vậy.” Cô dùng sức đẩy hắn.
Bàn tay to lớn nóng bỏng phủ lên vùng nhạy cảm phía bên kia, đầu ngón tay gẩy cái núm màu hồng đó.
“Hư… Hư.” Khuôn mặt Dao Dao bỗng chốc bao được phủ một lớp ráng hồng xinh đẹp, cơ thể căng chặt đó cũng đã mềm dần xuống giống như nước.
Tác giả :
Tề Thành Côn