Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt
Chương 209: Học sinh chuyển trường long kỳ
Một bên điện thoại của Long Kỳ, giờ phút này nghe ngữ khí trong lời nói của Ngự Ngạo Thiên, da đầu hắn dường như muốn nổ tung, trong nháy mắt cả cơn buồn ngủ cũng không còn nữa:
“Ha Ha, Ngạo… Anh Ngạo Thiên không phải là… là tôi lại làm sai chuyện gì nữa chứ? Anh đừng có như vậy được… được không? Tôi có chút hoảng sợ rồi đấy.”
“Sợ gì chứ? Đây đều là những lời thực lòng của tôi. Cậu xem, từ lúc theo tôi tới giờ thì cậu đã không còn đi học nữa phải không?”
Những người này đều là tâm phúc của Ngự Ngạo Thiên, ngoài trừ Hàn Ly Thương ở ngoài được giáo dục tốt thì còn lại đều là tự học thành tài.
Long Kỳ này càng nghe lại càng cảm thấy có cái gì đó không đúng, con mắt hơi chuyển động: “Ngạo thiên, có phải là anh... có chuyện khó khăn gì muốn giao phó cho tôi phải không? Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không từ chối đâu ạ!”
“Tốt, có câu nói này của cậu thì tôi yên tâm rồi, có điều người anh trai này sẽ không để cậu phải chịu khổ đâu.”
Hắn khẽ mỉm cười chậm rãi nói: “Cậu xem, cậu và Dao Dao cũng đã lớn rồi phải không? Vừa đúng lúc lên đại học rồi, tôi quyết định... Sẽ đưa! Cậu! Lên! Đại! Học!”
“Hả? Lên đại học, Ngạo Thiên, chi bằng anh giết tôi đi!” Hai năm trước Ngự Ngạo Thiên nhờ hắn đến bảo vệ ban giám đốc, hắn cũng đã nhắm mắt mà đến làm, bây giờ lại bảo hắn đi học, quả thực so với chết còn thống khổ hơn nhiều.
“Anh đã quyết rồi, em không còn lựa chọn nào khác đâu!” Đột nhiên, sắc mặt Ngự Ngạo Thiên chìm xuống, trực tiếp cúp điện thoại...
“Ting...” Tiếng chuông vào học vang lên, giờ phút này là lúc Dao Dao vui vẻ nhất, cũng vì đã thoát được tên học bá đáng sợ kia rồi?
“Bạn yêu quý, cậu ngày hôm qua...”
Chậm rãi ngồi xuống cạnh Cung Tiểu Mạn, cô lúc này mới phản ứng lại: “Đúng, xin lỗi Tiểu Mạn, kỳ thực hôm qua tớ đã không sao rồi. Nhưng… nhưng tớ không về trường liền được, quên báo cho cậu biết là tớ đã bình an rồi.”
“Không sao, chỉ cần cậu bình an là tốt rồi.” Cung Tiểu Mạn thở phào nhẹ nhõm, chỉ có trời mới biết tối qua cô đã bị mất ngủ như thế nào.
“Các bạn, bây giờ tôi xin giới thiệu với mọi người có một bạn sinh viên mới.”
Giáo viên chủ nhiệm vừa tiến đến bục giảng, đã hướng về cửa vẫy vẫy tay: “Nào, vào đi.”
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cửa phòng học, chỉ thấy… một hình ảnh nam sinh mặc quần áo thể dục, cúi đầu ũ rũ não nề bước vào phòng học.
“Hi hi, người này chính là bạn học Long Kỳ.”
“Long Kỳ?” Ngồi ở hàng ghế đầu tiên Dao Dao trong nháy mắt trợn to hai mắt, khiến cho nam sinh kia ngẩng đầu lên, đúng lúc đó khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức xụ xuống, xem ra đúng là Long Kỳ rồi…
“Nào, bạn học Long Kỳ cùng mọi người chào hỏi đi nào.”
Long Kỳ quét mắt đối diện giáo viên chủ nhiệm mỉm cười, trong mắt kia đã rõ ràng tràn ngập ý muốn đánh người rồi!
Nếu không phải Ngự Ngạo Thiên đã dặn hắn là không được cãi nhau với giáo viên thì thật sự hắn đã trực tiếp mà cho vị giáo viên kia hai quyền rồi.
“Xin chào mọi người.” Hắn uể oãi chào hỏi cho xong.
Nữ sinh trong lớp không khỏi nghĩ thầm: “Nam sinh này rất đẹp trai a.”
“Thật sự có cá tính.”
“Đúng vậy a.”
“Bạn học Long Kỳ, em hãy xuống tìm chỗ trống ngồi xuống đi.” Khi giáo viên chủ nhiệm nói xong, hết thảy nữ sinh đều chủ động nhường vị trí bên cạnh.
Dao Dao căng thẳng cúi đầu, giả vờ không quen biết! Không quen biết!
Ai ngờ, bước chân của Long Kỳ lại một mực dừng chân bên cạnh cô: “Này, ngực phẳng, xích qua kia cho lão tử.”
Ô...
Cô thực sự là sợ cái gì chứ, tại sao Long Kỳ nhất định phải nói với cô như vậy chứ? Xem ra tương lai bốn năm đại học của cô, xem ra là tan thành bong bóng rồi.
Tuyệt vọng, nhắm chặt hai mắt lại, cô thực sự không muốn nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của các bạn học, cứng ngắc hướng về bên cạnh Cung Tiểu Mạn mà di chuyển.
Long Kỳ “ầm” 1 tiếng đem tất cả cặp sách mà an vị trên bàn, trực tiếp ngồi xuống.
“Long Kỳ, giám đốc anh không làm, lại chạy đến đại học này làm gì vậy?”
Hừ, hắn cũng rất muốn biết là tại vì sao a!
Sau khi Ngự Ngạo Thiên cúp điện thoại, hắn đã vội vàng mặc quần áo lập tức đến khẩn cầu Ngự Ngạo Thiên thay đổi ý định, ai ngờ đâu…
Ngự Ngạo Thiên lại nói: “Hiện tại trong trường đại học quả thực có quá nhiều chàng trai càn rỡ thích Dao Dao, những người này liên tục viết thư tình chỗ Dao Dao.” Vì lẽ đó mà hắn hy vọng Long Kỳ có thể bên cạnh coi chừng những nam sinh có ý đồ xấu với Dao Dao.
Vấn đề này, Long Kỳ thật muốn lập tức hỏi Ngự Ngạo Thiên một câu, sinh viên tốt xấu gì thì cũng đã 19 tuổi rồi, huống hồ chỉ là viết thư tình mà thôi so với Ngự Ngạo Thiên hắn 14 tuổi đã lên giường cùng với nữ sinh thì xem ra là ai mới càn rỡ hơn a?
“Ngự Ngạo Thiên vì sợ cô “Hồng hạnh Vượt Tường”, vì vậy mà đặc biệt kêu tôi tới đây giám sát cô!”
“…” Dao Dao liếc mắt dè chừng, trái phải xung quanh, thấp giọng nói: “Anh nhỏ giọng một chút có được hay không hả?”
“Cạch… Nếu như cô biết an phận thủ thường thì tôi đây tội tình gì mà phải đến đây chứ?”
“…” Chuyện linh tinh này liên quan gì đến cô chứ, cô cái gì mà không an phận thủ thường chứ? Dao Dao vừa định cùng Long Kỳ tranh luận vấn đề này cho đến cùng thì ngờ đâu hắn đã gục xuống bàn mà ngủ thiếp đi rồi.
“Ting...” Một tiết học đã nhanh chóng trôi qua, Long Kỳ vẫn đang ngủ.
Dao Dao bất đắc dĩ lắc đầu, hắn thật là lắm tật xấu a!
“Này, này, này, tiểu tử!” Đúng lúc này mấy nam sinh trong lớp không chút khách khí vây đến cạnh bàn Long Kỳ, gõ lên bàn hắn.
“Mẹ nó!” Long kỳ đột nhiên ngồi dậy: “Chuyện gì?” Mang theo mấy phần tức giận gào thét.
“Ai ai chấp thuận cho cậu ngồi cạnh Lạc Dao Dao.” Đây thì liên quan gì đến cô chứ? Dao Dao bất lực cùng Cung Tiểu Mạn nhìn nhau, ngây ngốc nhìn mấy cậu nam sinh kia.
“Tôi ngồi đâu cũng phải cần các cậu cho phép à? Chậc, đừng nói tôi ngồi cạnh cô ta thì chính là cùng cô ta **yêu, các cậu là muốn kiếm chuyện phải không?”
Đột nhiên, trong lớp liền yên tĩnh một cách kỳ quái. Mọi người đều đổ dồn ánh nhìn về Dao Dao.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lập tức ửng đỏ lên, mẹ ơi là Ngự Ngạo Thiên mang Long Kỳ đến để dằn vặt mình sao? “A, ha ha mấy bạn học này, Long Kỳ… kỳ thực là bạn tốt của mình.”
“Hả? Bạn tốt?” Mấy nam sinh kia nghe vậy có chút ghen tị nhưng Dao Dao đã nói vậy bọn họ cũng không thể làm gì được, không cam lòng trừng Long Kỳ một cái:
“Nể tình Lạc Dao Dao, chúng tôi mới bỏ qua cho cậu, lần sau tốt nhất đừng có mà ngạo mạn như vậy, cẩn thận chịu thiệt!”
“Cái gì? Các cậu đem câu này nói lại 1 lần nữa thử xem?” Long Kỳ sắc mặt âm trầm đứng dậy.
Thấy tình huống không khả quan, Dao Dao liền lôi cánh tay hắn: “Long Kỳ, quên đi coi như tôi xin anh đấy.”
Hắn không cam lòng nắm chặt nấm đấm, mặt không cảm xúc ngồi xuống lại, mấy vị nam sinh kia cũng rời đi.
“Lại nói, ngực phẳng cô quả nhiên là không chịu an phận, chả trách Ngạo Thiên mới bảo tôi đến đây.” Long Kỳ nở nụ cười xấu xa, ánh mắt kia rõ ràng mang theo sự trào phúng.
“...” Trời ạ, ai có thể đến và cho nàng một đao đi.
Mấy tiết học kế tiếp Long Kỳ vẫn chỉ nằm nhoài trên bàn, thấy vậy Dao Dao không thể không nghi ngờ về kết quả học tập của hắn được.
“Dao Dao kỳ thực Long Kỳ cũng không tồi.”
“Hả?”
Cung Tiểu Mạn khẽ mỉm cười: “Ngày hôm qua khi cậu bị bắt cóc, tớ có gọi điện cho Ngự Ngạo Thiên nhưng không được, liền gọi cho hắn, hắn vừa nghe thấy cậu bị bắt cóc thì âm giọng liền lo lắng. Tuy rằng hôm nay thấy hắn, phát hiện hắn có chút không tốt nhưng không thể nói ngày hôm qua đối với cậu là không có sự quan tâm được.”
“Ha Ha, Ngạo… Anh Ngạo Thiên không phải là… là tôi lại làm sai chuyện gì nữa chứ? Anh đừng có như vậy được… được không? Tôi có chút hoảng sợ rồi đấy.”
“Sợ gì chứ? Đây đều là những lời thực lòng của tôi. Cậu xem, từ lúc theo tôi tới giờ thì cậu đã không còn đi học nữa phải không?”
Những người này đều là tâm phúc của Ngự Ngạo Thiên, ngoài trừ Hàn Ly Thương ở ngoài được giáo dục tốt thì còn lại đều là tự học thành tài.
Long Kỳ này càng nghe lại càng cảm thấy có cái gì đó không đúng, con mắt hơi chuyển động: “Ngạo thiên, có phải là anh... có chuyện khó khăn gì muốn giao phó cho tôi phải không? Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không từ chối đâu ạ!”
“Tốt, có câu nói này của cậu thì tôi yên tâm rồi, có điều người anh trai này sẽ không để cậu phải chịu khổ đâu.”
Hắn khẽ mỉm cười chậm rãi nói: “Cậu xem, cậu và Dao Dao cũng đã lớn rồi phải không? Vừa đúng lúc lên đại học rồi, tôi quyết định... Sẽ đưa! Cậu! Lên! Đại! Học!”
“Hả? Lên đại học, Ngạo Thiên, chi bằng anh giết tôi đi!” Hai năm trước Ngự Ngạo Thiên nhờ hắn đến bảo vệ ban giám đốc, hắn cũng đã nhắm mắt mà đến làm, bây giờ lại bảo hắn đi học, quả thực so với chết còn thống khổ hơn nhiều.
“Anh đã quyết rồi, em không còn lựa chọn nào khác đâu!” Đột nhiên, sắc mặt Ngự Ngạo Thiên chìm xuống, trực tiếp cúp điện thoại...
“Ting...” Tiếng chuông vào học vang lên, giờ phút này là lúc Dao Dao vui vẻ nhất, cũng vì đã thoát được tên học bá đáng sợ kia rồi?
“Bạn yêu quý, cậu ngày hôm qua...”
Chậm rãi ngồi xuống cạnh Cung Tiểu Mạn, cô lúc này mới phản ứng lại: “Đúng, xin lỗi Tiểu Mạn, kỳ thực hôm qua tớ đã không sao rồi. Nhưng… nhưng tớ không về trường liền được, quên báo cho cậu biết là tớ đã bình an rồi.”
“Không sao, chỉ cần cậu bình an là tốt rồi.” Cung Tiểu Mạn thở phào nhẹ nhõm, chỉ có trời mới biết tối qua cô đã bị mất ngủ như thế nào.
“Các bạn, bây giờ tôi xin giới thiệu với mọi người có một bạn sinh viên mới.”
Giáo viên chủ nhiệm vừa tiến đến bục giảng, đã hướng về cửa vẫy vẫy tay: “Nào, vào đi.”
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cửa phòng học, chỉ thấy… một hình ảnh nam sinh mặc quần áo thể dục, cúi đầu ũ rũ não nề bước vào phòng học.
“Hi hi, người này chính là bạn học Long Kỳ.”
“Long Kỳ?” Ngồi ở hàng ghế đầu tiên Dao Dao trong nháy mắt trợn to hai mắt, khiến cho nam sinh kia ngẩng đầu lên, đúng lúc đó khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức xụ xuống, xem ra đúng là Long Kỳ rồi…
“Nào, bạn học Long Kỳ cùng mọi người chào hỏi đi nào.”
Long Kỳ quét mắt đối diện giáo viên chủ nhiệm mỉm cười, trong mắt kia đã rõ ràng tràn ngập ý muốn đánh người rồi!
Nếu không phải Ngự Ngạo Thiên đã dặn hắn là không được cãi nhau với giáo viên thì thật sự hắn đã trực tiếp mà cho vị giáo viên kia hai quyền rồi.
“Xin chào mọi người.” Hắn uể oãi chào hỏi cho xong.
Nữ sinh trong lớp không khỏi nghĩ thầm: “Nam sinh này rất đẹp trai a.”
“Thật sự có cá tính.”
“Đúng vậy a.”
“Bạn học Long Kỳ, em hãy xuống tìm chỗ trống ngồi xuống đi.” Khi giáo viên chủ nhiệm nói xong, hết thảy nữ sinh đều chủ động nhường vị trí bên cạnh.
Dao Dao căng thẳng cúi đầu, giả vờ không quen biết! Không quen biết!
Ai ngờ, bước chân của Long Kỳ lại một mực dừng chân bên cạnh cô: “Này, ngực phẳng, xích qua kia cho lão tử.”
Ô...
Cô thực sự là sợ cái gì chứ, tại sao Long Kỳ nhất định phải nói với cô như vậy chứ? Xem ra tương lai bốn năm đại học của cô, xem ra là tan thành bong bóng rồi.
Tuyệt vọng, nhắm chặt hai mắt lại, cô thực sự không muốn nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của các bạn học, cứng ngắc hướng về bên cạnh Cung Tiểu Mạn mà di chuyển.
Long Kỳ “ầm” 1 tiếng đem tất cả cặp sách mà an vị trên bàn, trực tiếp ngồi xuống.
“Long Kỳ, giám đốc anh không làm, lại chạy đến đại học này làm gì vậy?”
Hừ, hắn cũng rất muốn biết là tại vì sao a!
Sau khi Ngự Ngạo Thiên cúp điện thoại, hắn đã vội vàng mặc quần áo lập tức đến khẩn cầu Ngự Ngạo Thiên thay đổi ý định, ai ngờ đâu…
Ngự Ngạo Thiên lại nói: “Hiện tại trong trường đại học quả thực có quá nhiều chàng trai càn rỡ thích Dao Dao, những người này liên tục viết thư tình chỗ Dao Dao.” Vì lẽ đó mà hắn hy vọng Long Kỳ có thể bên cạnh coi chừng những nam sinh có ý đồ xấu với Dao Dao.
Vấn đề này, Long Kỳ thật muốn lập tức hỏi Ngự Ngạo Thiên một câu, sinh viên tốt xấu gì thì cũng đã 19 tuổi rồi, huống hồ chỉ là viết thư tình mà thôi so với Ngự Ngạo Thiên hắn 14 tuổi đã lên giường cùng với nữ sinh thì xem ra là ai mới càn rỡ hơn a?
“Ngự Ngạo Thiên vì sợ cô “Hồng hạnh Vượt Tường”, vì vậy mà đặc biệt kêu tôi tới đây giám sát cô!”
“…” Dao Dao liếc mắt dè chừng, trái phải xung quanh, thấp giọng nói: “Anh nhỏ giọng một chút có được hay không hả?”
“Cạch… Nếu như cô biết an phận thủ thường thì tôi đây tội tình gì mà phải đến đây chứ?”
“…” Chuyện linh tinh này liên quan gì đến cô chứ, cô cái gì mà không an phận thủ thường chứ? Dao Dao vừa định cùng Long Kỳ tranh luận vấn đề này cho đến cùng thì ngờ đâu hắn đã gục xuống bàn mà ngủ thiếp đi rồi.
“Ting...” Một tiết học đã nhanh chóng trôi qua, Long Kỳ vẫn đang ngủ.
Dao Dao bất đắc dĩ lắc đầu, hắn thật là lắm tật xấu a!
“Này, này, này, tiểu tử!” Đúng lúc này mấy nam sinh trong lớp không chút khách khí vây đến cạnh bàn Long Kỳ, gõ lên bàn hắn.
“Mẹ nó!” Long kỳ đột nhiên ngồi dậy: “Chuyện gì?” Mang theo mấy phần tức giận gào thét.
“Ai ai chấp thuận cho cậu ngồi cạnh Lạc Dao Dao.” Đây thì liên quan gì đến cô chứ? Dao Dao bất lực cùng Cung Tiểu Mạn nhìn nhau, ngây ngốc nhìn mấy cậu nam sinh kia.
“Tôi ngồi đâu cũng phải cần các cậu cho phép à? Chậc, đừng nói tôi ngồi cạnh cô ta thì chính là cùng cô ta **yêu, các cậu là muốn kiếm chuyện phải không?”
Đột nhiên, trong lớp liền yên tĩnh một cách kỳ quái. Mọi người đều đổ dồn ánh nhìn về Dao Dao.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lập tức ửng đỏ lên, mẹ ơi là Ngự Ngạo Thiên mang Long Kỳ đến để dằn vặt mình sao? “A, ha ha mấy bạn học này, Long Kỳ… kỳ thực là bạn tốt của mình.”
“Hả? Bạn tốt?” Mấy nam sinh kia nghe vậy có chút ghen tị nhưng Dao Dao đã nói vậy bọn họ cũng không thể làm gì được, không cam lòng trừng Long Kỳ một cái:
“Nể tình Lạc Dao Dao, chúng tôi mới bỏ qua cho cậu, lần sau tốt nhất đừng có mà ngạo mạn như vậy, cẩn thận chịu thiệt!”
“Cái gì? Các cậu đem câu này nói lại 1 lần nữa thử xem?” Long Kỳ sắc mặt âm trầm đứng dậy.
Thấy tình huống không khả quan, Dao Dao liền lôi cánh tay hắn: “Long Kỳ, quên đi coi như tôi xin anh đấy.”
Hắn không cam lòng nắm chặt nấm đấm, mặt không cảm xúc ngồi xuống lại, mấy vị nam sinh kia cũng rời đi.
“Lại nói, ngực phẳng cô quả nhiên là không chịu an phận, chả trách Ngạo Thiên mới bảo tôi đến đây.” Long Kỳ nở nụ cười xấu xa, ánh mắt kia rõ ràng mang theo sự trào phúng.
“...” Trời ạ, ai có thể đến và cho nàng một đao đi.
Mấy tiết học kế tiếp Long Kỳ vẫn chỉ nằm nhoài trên bàn, thấy vậy Dao Dao không thể không nghi ngờ về kết quả học tập của hắn được.
“Dao Dao kỳ thực Long Kỳ cũng không tồi.”
“Hả?”
Cung Tiểu Mạn khẽ mỉm cười: “Ngày hôm qua khi cậu bị bắt cóc, tớ có gọi điện cho Ngự Ngạo Thiên nhưng không được, liền gọi cho hắn, hắn vừa nghe thấy cậu bị bắt cóc thì âm giọng liền lo lắng. Tuy rằng hôm nay thấy hắn, phát hiện hắn có chút không tốt nhưng không thể nói ngày hôm qua đối với cậu là không có sự quan tâm được.”
Tác giả :
Tề Thành Côn