Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt
Chương 182: Chú à, giúp người ta đi mà!
Tập đoàn Bác Sâm.
“Cô gái, cô không có hẹn trước thì không thể vào.” Ở trước cổng công ty, lễ tân và bảo vệ cùng xông lên phía trước ngăn cản Tiểu Mạn.
Buổi trưa cô nói với Dao Dao cô có việc phải ra ngoài một chuyến, bèn đằng đằng sát khí đi thẳng đến tập đoàn Bác Sâm, ai ngờ... ngay cả cổng chính còn không vào được.
“Tôi đã nói rồi, bạn trai của tôi đang làm việc trong công ty các anh, tôi là đến tìm anh ấy.”
“Cô gái, hiện tại đang là giờ ăn trưa, cô có thể tìm bạn trai của cô. Nhưng mà, cô hãy nói tên của bạn trai cô ra, sau khi chúng tôi xác nhận, cô liền có thể đi vào.”
Cái đó, cô nào biết bạn trai của cô tên là gì? Dù sao cô có thể chắc chắn rằng nếu như cô trực tiếp nói thẳng ra là đi tìm Ngự Ngạo Thiên, vậy có khả năng cả cuộc đời này của cô cũng bước không qua cánh cổng của tập đoàn này.
Cô không biết phải làm thế nào, ánh mắt mập mờ cứ liếc trái liếc phải.
Đột nhiên, một dáng người cao to từ phía ngoài cổng đang hướng về phía trong công ty mà đi tới.
Cung Tiểu Mạn nhanh mắt thấy được: “Anh yêu!”
Cô bước một bước dài đến trước mặt người đàn ông kia, nắm lấy tay hắn, khẽ nói: “Giúp tôi.”
Mấy người ở quầy Lễ tân và Bảo vệ kia nhìn thấy điều này, mặt đều xanh lại: “Hàn…Hàn… phó tổng Hàn.”
Phó tổng Hàn? Cái đó, hóa ra anh chàng đẹp trai này là phó chủ tích của tập đoàn Bác Sâm?
Tiểu Mạn mở to mắt ngẩng đầu nhìn Hàn Ly Thương đang đứng trước mặt, đôi mắt lạnh như băng của hắn phát ra một thứ ánh sáng gọi là không thể đến gần, khiến cho Tiểu Mạn không khỏi rùng mình, tên nam nhân lạnh lùng này, đáng sợ quá...!
Hàn Ly Thương liếc nhìn nhanh Tiểu Mạn, ánh mắt lạnh băng đó nhìn thấy cô kéo lấy tay của hắn, chau mày một cái, vung tay ra.
“Phó tổng Hàn, vị tiểu thư này là bạn gái của ngài?” Cô gái ở quầy lễ tân dè dặt đi đến trước mặt của Hàn Ly Thương thăm dò, nên biết ở trong cái công ty trên dưới hơn vạn người này, nhân viên không có ai là không sợ Hàn Ly Thương, chủ yếu là theo như sự hiểu biết của bọn họ về Hàn Ly Thương, trước giờ chưa từng nhìn thấy người đàn ông này cười.
“Không quen.”
Dứt lời, Hàn Ly Thương ngay cả nhìn Cung Tiểu Mạn một cái cũng chẳng buồn nhìn, nhét tay vào túi quần đi vào trong công ty.
Cái đó!
Tiểu Mạn chau mày, người đàn ông này sao mà lại vô tình như vậy? Giúp cô một chút thì không được sao?
“Này, trong bụng em có đứa con của anh rồi, nếu như anh không chịu trách nhiệm, em sẽ ở lì trước cổng của cái công ty này cho đến khi anh chịu thừa nhận đứa bé mới thôi.”
Hàn Ly Thương đột nhiên đứng lại.
He he, cô không tin người đàn ông lạnh lùng này lại không tỏ vẻ động lòng.
Quả đúng như dự đoán, Hàn Ly Thương mang một bộ mặt không thể lạnh lùng hơn bước nhanh đến trước mặt của Cung Tiểu Mạn, một tay kéo Tiểu Mạn sang một bên, lạnh lùng nói: “Tiểu nha đầu kia, cô muốn sao?”
Tiểu nha đầu? Khoan, hắn nhiều lắm thì cũng 30 tuổi, vậy mà gọi mình là Tiểu nha đầu? Vậy được thôi...
“Chú à, chú yên tâm, tôi cũng không phải là muốn hại chú, chỉ cần chú đưa tôi vào bên trong công ty là được. Được không?” Cung Tiểu Mạn nhếch mép cười.
Cứ nhìn bộ mặt lạnh lùng đó của Hàn Ly Thương, lúc nào cũng như một màu đen vậy! Ước chừng cuộc đời này của hắn cũng chưa từng gặp qua nha đầu nào nanh lọc như vậy, hơn nữa lại còn gọi hắn là đại thúc?
Hắn không định tiếp tục tranh cãi vô lý với Tiểu Mạn nữa, nghiến răng ngoảnh đầu lại đi về phía thang máy. Tiểu Mạn cười cười với mấy cô ở quầy Lễ tân, làm ra vẻ đang mang thai đi phía sau Hàn Ly Thương vào thang máy.
“Ồ... Không ngờ rằng Hàn phó tổng... hóa ra lại là người phong lưu như vậy?”
“Đúng vậy, quan trọng nhất là, cô gái kia trẻ như vậy, khéo anh ta lại là chuyên xuống tay với các cô gái trẻ. Chẳng trách anh ta chẳng thèm ngó ngàng gì tới các chị em xinh đẹp như thế này ở công ty, hóa ra là vì chuyện này...” Mấy cô ở quầy Lễ tân nói đến chuyện này, không lén nổi liền cười thầm.
“He he, chú à, cảm ơn chú nha.” Bên trong thang máy, Tiểu Mạn đưa tay ra đập đập vào vai của Hàn Ly Thương.
Đôi mắt của hắn như bị mờ đi, đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay của cô.
“Á...” Một cảm giác ghê người truyền đến, cô chau mày khó chịu: “Chú à, chú đang bất lịch sự với tôi đó?”
“!” Buông tay cô ra, sắc mặt của Hàn Ly Thương càng lúc càng u ám.
“Hi.”
Cung Tiểu Mạn nhe răng cười, híp mắt lại trước đôi mắt lạnh lùng kia, từ từ tiến lại sát Hàn Ly Thương: “Chú này, nếu chú đã giúp tôi vào trong này rồi, vậy giúp tôi một chuyện nữa nha?”
“Đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”
“Ai da, chú giúp người ta đi mà.” Hai tay của Cung Tiểu Mạn ôm lấy cánh tay của Hàn Ly Thương nũng nịu.
Đối với chuyện này, lông mày của Hàn Ly Thương càng lúc càng nhíu lại hơn: “Cô có biết cô là con gái không? Sao lại có thể nói năng tùy tiện như vậy?”
“Vậy chú làm một cô gái ăn nói tùy tiện giống như tôi là được rồi. Hi hi.”
“!” Hắn thề rằng hắn chưa bao giờ thấy một cô bé nào đáng xấu hổ như vậy trong cuộc đời hắn!
“Buông tay!”
“Chú không giúp tôi, tôi sẽ không buông tay.” Dứt lời, Cung Tiểu Mạn không những không buông tay mà còn được voi đòi tiên ôm chặt lấy eo của hắn.
“Chết tiệt!” Hàn Ly Thương không ngừng kéo cô ra nhưng cô giống như một con gấu Koala sống chết cũng không chịu buông tay ra.
Hơn nữa, đúng lúc này... cửa thang máy đột nhiên mở ra, Hàn Ly Thương nhìn thấy người đi vào trong thang máy liền giống như bị dội một gáo nước lạnh vào mặt.
“Ồ, Ly Thương, tên tiểu tử này được đó nha, cứ im ỉm không nói gì rồi dẫn về một cô gái.”
Người vừa bước vào không ai khác chính là Long Diệp, hắn cười mê hoặc, cúi người xuống cho bằng với chiều cao của Cung Tiểu Mạn: “Em gái, xin chào, anh là Long Diệp.”
Ôi trời, tập đoàn này sao mà toàn trai đẹp vậy? Sao lại có trai đẹp đến nữa? Có điều, nhìn đi nhìn lại, cái tên Long Diệp này cũng không thú vị bằng ông chú lạnh lùng bên cạnh mình. “Xin chào.”
“Long Diệp, mắt cậu mù rồi sao? Tôi căn bản không quen cô ta!” Hàn Ly Thương nhìn Long Diệp như có thù hằn vậy, ánh mắt lạnh lùng sau đó lại chuyển sang Cung Tiểu Mạn.
Đáng nói là, Long Diệp hắn nhìn không ra mối quan hệ giữa Hàn Ly Thương và Cung Tiểu Mạn, hắn chẳng qua chỉ là muốn trêu đùa tên Hàn Ly Thương trước giờ không thích nếm trải mùi vị nhân gian này mà thôi, quan trọng nhất là, hắn rất bái phục sự gan dạ của cô gái này.
“Chú à, vừa nãy chúng ta rõ ràng thân thiết như vậy, chú sao lại trở mặt nhanh như vậy chứ?”
“Phù.” Long Diệp đứng ở một bên bĩu môi cười.
“Tiểu nha đầu, nếu cô còn dám nói nữa, có tin tôi ném cô từ trên tầng xuống dưới không?” Hàn Ly Thương rõ ràng đang nghiêm túc thật đấy!
Cung Tiểu Mạn khó chịu bĩu môi. Hứ, đúng là một ông chú không biết đùa. Cô từ từ buông tay khỏi eo của hắn, quay mặt sang Long Diệp: “Anh Long Diệp, anh có thể giúp tôi không?”
“Chuyện gì?”
“Tôi muốn gặp... tổng tài của các anh Ngự Ngạo Thiên.”
Cung Tiểu Mạn vừa nói xong câu này, Long Diệp và Hàn Ly Thương đều vô ý thức nhìn cô, Long Diệp cười mê hoặc: “Có thể, anh cũng đang đi tìm tổng tài của bọn anh, em cùng đi với anh thôi.”
“Cảm ơn anh.” Cung Tiểu Mạn gập người cảm kích, cô liếc mắt sang Hàn Ly Thương ở bên cạnh: “Xem xem, xem xem kìa, cùng là đàn ông với nhau, khoảng cách sao mà lớn quá đi.”
“Cô!”
Không còn nghi ngờ gì nữa, Hàn Ly Thương cao cao tại thượng hôm nay thật sự là rơi vào tay Cung Tiểu Mạn cổ linh tinh quái này rồi!
“Cô gái, cô không có hẹn trước thì không thể vào.” Ở trước cổng công ty, lễ tân và bảo vệ cùng xông lên phía trước ngăn cản Tiểu Mạn.
Buổi trưa cô nói với Dao Dao cô có việc phải ra ngoài một chuyến, bèn đằng đằng sát khí đi thẳng đến tập đoàn Bác Sâm, ai ngờ... ngay cả cổng chính còn không vào được.
“Tôi đã nói rồi, bạn trai của tôi đang làm việc trong công ty các anh, tôi là đến tìm anh ấy.”
“Cô gái, hiện tại đang là giờ ăn trưa, cô có thể tìm bạn trai của cô. Nhưng mà, cô hãy nói tên của bạn trai cô ra, sau khi chúng tôi xác nhận, cô liền có thể đi vào.”
Cái đó, cô nào biết bạn trai của cô tên là gì? Dù sao cô có thể chắc chắn rằng nếu như cô trực tiếp nói thẳng ra là đi tìm Ngự Ngạo Thiên, vậy có khả năng cả cuộc đời này của cô cũng bước không qua cánh cổng của tập đoàn này.
Cô không biết phải làm thế nào, ánh mắt mập mờ cứ liếc trái liếc phải.
Đột nhiên, một dáng người cao to từ phía ngoài cổng đang hướng về phía trong công ty mà đi tới.
Cung Tiểu Mạn nhanh mắt thấy được: “Anh yêu!”
Cô bước một bước dài đến trước mặt người đàn ông kia, nắm lấy tay hắn, khẽ nói: “Giúp tôi.”
Mấy người ở quầy Lễ tân và Bảo vệ kia nhìn thấy điều này, mặt đều xanh lại: “Hàn…Hàn… phó tổng Hàn.”
Phó tổng Hàn? Cái đó, hóa ra anh chàng đẹp trai này là phó chủ tích của tập đoàn Bác Sâm?
Tiểu Mạn mở to mắt ngẩng đầu nhìn Hàn Ly Thương đang đứng trước mặt, đôi mắt lạnh như băng của hắn phát ra một thứ ánh sáng gọi là không thể đến gần, khiến cho Tiểu Mạn không khỏi rùng mình, tên nam nhân lạnh lùng này, đáng sợ quá...!
Hàn Ly Thương liếc nhìn nhanh Tiểu Mạn, ánh mắt lạnh băng đó nhìn thấy cô kéo lấy tay của hắn, chau mày một cái, vung tay ra.
“Phó tổng Hàn, vị tiểu thư này là bạn gái của ngài?” Cô gái ở quầy lễ tân dè dặt đi đến trước mặt của Hàn Ly Thương thăm dò, nên biết ở trong cái công ty trên dưới hơn vạn người này, nhân viên không có ai là không sợ Hàn Ly Thương, chủ yếu là theo như sự hiểu biết của bọn họ về Hàn Ly Thương, trước giờ chưa từng nhìn thấy người đàn ông này cười.
“Không quen.”
Dứt lời, Hàn Ly Thương ngay cả nhìn Cung Tiểu Mạn một cái cũng chẳng buồn nhìn, nhét tay vào túi quần đi vào trong công ty.
Cái đó!
Tiểu Mạn chau mày, người đàn ông này sao mà lại vô tình như vậy? Giúp cô một chút thì không được sao?
“Này, trong bụng em có đứa con của anh rồi, nếu như anh không chịu trách nhiệm, em sẽ ở lì trước cổng của cái công ty này cho đến khi anh chịu thừa nhận đứa bé mới thôi.”
Hàn Ly Thương đột nhiên đứng lại.
He he, cô không tin người đàn ông lạnh lùng này lại không tỏ vẻ động lòng.
Quả đúng như dự đoán, Hàn Ly Thương mang một bộ mặt không thể lạnh lùng hơn bước nhanh đến trước mặt của Cung Tiểu Mạn, một tay kéo Tiểu Mạn sang một bên, lạnh lùng nói: “Tiểu nha đầu kia, cô muốn sao?”
Tiểu nha đầu? Khoan, hắn nhiều lắm thì cũng 30 tuổi, vậy mà gọi mình là Tiểu nha đầu? Vậy được thôi...
“Chú à, chú yên tâm, tôi cũng không phải là muốn hại chú, chỉ cần chú đưa tôi vào bên trong công ty là được. Được không?” Cung Tiểu Mạn nhếch mép cười.
Cứ nhìn bộ mặt lạnh lùng đó của Hàn Ly Thương, lúc nào cũng như một màu đen vậy! Ước chừng cuộc đời này của hắn cũng chưa từng gặp qua nha đầu nào nanh lọc như vậy, hơn nữa lại còn gọi hắn là đại thúc?
Hắn không định tiếp tục tranh cãi vô lý với Tiểu Mạn nữa, nghiến răng ngoảnh đầu lại đi về phía thang máy. Tiểu Mạn cười cười với mấy cô ở quầy Lễ tân, làm ra vẻ đang mang thai đi phía sau Hàn Ly Thương vào thang máy.
“Ồ... Không ngờ rằng Hàn phó tổng... hóa ra lại là người phong lưu như vậy?”
“Đúng vậy, quan trọng nhất là, cô gái kia trẻ như vậy, khéo anh ta lại là chuyên xuống tay với các cô gái trẻ. Chẳng trách anh ta chẳng thèm ngó ngàng gì tới các chị em xinh đẹp như thế này ở công ty, hóa ra là vì chuyện này...” Mấy cô ở quầy Lễ tân nói đến chuyện này, không lén nổi liền cười thầm.
“He he, chú à, cảm ơn chú nha.” Bên trong thang máy, Tiểu Mạn đưa tay ra đập đập vào vai của Hàn Ly Thương.
Đôi mắt của hắn như bị mờ đi, đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay của cô.
“Á...” Một cảm giác ghê người truyền đến, cô chau mày khó chịu: “Chú à, chú đang bất lịch sự với tôi đó?”
“!” Buông tay cô ra, sắc mặt của Hàn Ly Thương càng lúc càng u ám.
“Hi.”
Cung Tiểu Mạn nhe răng cười, híp mắt lại trước đôi mắt lạnh lùng kia, từ từ tiến lại sát Hàn Ly Thương: “Chú này, nếu chú đã giúp tôi vào trong này rồi, vậy giúp tôi một chuyện nữa nha?”
“Đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”
“Ai da, chú giúp người ta đi mà.” Hai tay của Cung Tiểu Mạn ôm lấy cánh tay của Hàn Ly Thương nũng nịu.
Đối với chuyện này, lông mày của Hàn Ly Thương càng lúc càng nhíu lại hơn: “Cô có biết cô là con gái không? Sao lại có thể nói năng tùy tiện như vậy?”
“Vậy chú làm một cô gái ăn nói tùy tiện giống như tôi là được rồi. Hi hi.”
“!” Hắn thề rằng hắn chưa bao giờ thấy một cô bé nào đáng xấu hổ như vậy trong cuộc đời hắn!
“Buông tay!”
“Chú không giúp tôi, tôi sẽ không buông tay.” Dứt lời, Cung Tiểu Mạn không những không buông tay mà còn được voi đòi tiên ôm chặt lấy eo của hắn.
“Chết tiệt!” Hàn Ly Thương không ngừng kéo cô ra nhưng cô giống như một con gấu Koala sống chết cũng không chịu buông tay ra.
Hơn nữa, đúng lúc này... cửa thang máy đột nhiên mở ra, Hàn Ly Thương nhìn thấy người đi vào trong thang máy liền giống như bị dội một gáo nước lạnh vào mặt.
“Ồ, Ly Thương, tên tiểu tử này được đó nha, cứ im ỉm không nói gì rồi dẫn về một cô gái.”
Người vừa bước vào không ai khác chính là Long Diệp, hắn cười mê hoặc, cúi người xuống cho bằng với chiều cao của Cung Tiểu Mạn: “Em gái, xin chào, anh là Long Diệp.”
Ôi trời, tập đoàn này sao mà toàn trai đẹp vậy? Sao lại có trai đẹp đến nữa? Có điều, nhìn đi nhìn lại, cái tên Long Diệp này cũng không thú vị bằng ông chú lạnh lùng bên cạnh mình. “Xin chào.”
“Long Diệp, mắt cậu mù rồi sao? Tôi căn bản không quen cô ta!” Hàn Ly Thương nhìn Long Diệp như có thù hằn vậy, ánh mắt lạnh lùng sau đó lại chuyển sang Cung Tiểu Mạn.
Đáng nói là, Long Diệp hắn nhìn không ra mối quan hệ giữa Hàn Ly Thương và Cung Tiểu Mạn, hắn chẳng qua chỉ là muốn trêu đùa tên Hàn Ly Thương trước giờ không thích nếm trải mùi vị nhân gian này mà thôi, quan trọng nhất là, hắn rất bái phục sự gan dạ của cô gái này.
“Chú à, vừa nãy chúng ta rõ ràng thân thiết như vậy, chú sao lại trở mặt nhanh như vậy chứ?”
“Phù.” Long Diệp đứng ở một bên bĩu môi cười.
“Tiểu nha đầu, nếu cô còn dám nói nữa, có tin tôi ném cô từ trên tầng xuống dưới không?” Hàn Ly Thương rõ ràng đang nghiêm túc thật đấy!
Cung Tiểu Mạn khó chịu bĩu môi. Hứ, đúng là một ông chú không biết đùa. Cô từ từ buông tay khỏi eo của hắn, quay mặt sang Long Diệp: “Anh Long Diệp, anh có thể giúp tôi không?”
“Chuyện gì?”
“Tôi muốn gặp... tổng tài của các anh Ngự Ngạo Thiên.”
Cung Tiểu Mạn vừa nói xong câu này, Long Diệp và Hàn Ly Thương đều vô ý thức nhìn cô, Long Diệp cười mê hoặc: “Có thể, anh cũng đang đi tìm tổng tài của bọn anh, em cùng đi với anh thôi.”
“Cảm ơn anh.” Cung Tiểu Mạn gập người cảm kích, cô liếc mắt sang Hàn Ly Thương ở bên cạnh: “Xem xem, xem xem kìa, cùng là đàn ông với nhau, khoảng cách sao mà lớn quá đi.”
“Cô!”
Không còn nghi ngờ gì nữa, Hàn Ly Thương cao cao tại thượng hôm nay thật sự là rơi vào tay Cung Tiểu Mạn cổ linh tinh quái này rồi!
Tác giả :
Tề Thành Côn