Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt
Chương 173: Kiểu sống chung với nhau đang dần dần thay đổi
“Đây, đây, đây là...” Là số tiền mà cô bị mất, không sai chính là số tiền cô đã bị mất đó!
Mau chóng mở cái phong bì nhăn nheo đó ra, đếm số tiền bên trong, sáu ngàn chín trăm tám mươi đồng, một xu cũng không thiếu, hắn... hắn... vừa rồi đột nhiên bỏ đi đó chính là giúp cô tìm lại tiền sao?
Trong ánh mắt cô lúc này không biết là sự cảm kích hay là kinh ngạc, cô nhìn nhanh về phía Ngự Ngạo Thiên: “Cảm, cảm ơn anh. Cảm ơn.” Lời nói của cô lúc này đã không có cách nào diễn tả được sự cảm động, bởi không nén nổi cảm xúc nên đã không ngừng cúi đầu cảm ơn hắn.
Vất vả nửa giờ đồng hồ, huy động một trăm người trong Ngự Long Xã để đi bắt một tên trộm. Lúc đó Ngự Ngạo Thiên hắn thật sự rất khó chịu, từ lúc nào mà một tên cầm đầu xã hội đen của Ngự Long Xã Nhật Bản lại đi bắt trộm? Việc này nếu mà truyền ra ngoài há chẳng phải là chuyện buồn cười đó sao?
Nhưng lúc nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cô lại rạng rỡ trên khuôn mặt, tất cả những bất mãn của hắn đều biến mất hết, thay vào đó lại cảm thấy hao tổn tất cả những thứ này đều xứng đáng. Ồ, Ngự Ngạo Thiên hắn từ lúc nào lại bắt đầu biến thành người nhẫn nại với con gái như vậy?
Nghĩ đến điều này, khuôn mặt lạnh lùng của hắn lóe lên một nụ cười tự mỉa mai.
“Chỉ cảm ơn anh đơn giản vậy thôi à?”
“Vậy, em mời anh ăn cơm, được chứ?”
“Ăn cơm? Công chúa nhỏ, anh giúp em tìm lại được bảy ngàn, không chỉ ăn cơm liền có thể giải quyết đâu?”
“Vậy... vậy anh muốn thế nào? Nếu không, em chia cho anh một nửa số tiền này, được không?” Cô buông lỏng bàn tay của Ngự Ngạo Thiên ra, vừa định lấy tiền.
Lại bị hắn nắm lấy cổ tay: “Bảo bối, em đang giả ngốc với anh sao?”
“Ơ?” Còn không đợi Dao Dao phản ứng lại, hắn mạnh mẽ kéo cô vào, đôi môi phủ lấy cái miệng anh đào đỏ của cô.
“Phó chủ tịch Phong, mau xem!” Trong bãi đậu xe yên tĩnh, trợ lý của Phong Thần Duệ lo lắng chỉ về phía chiếc xe thể thao có biển số xe năm số một kia.
Phong Thần Duệ nhìn thấy việc này: “Đây là...” Trong xe, ánh mắt của hắn bắt gặp hình ảnh đôi nam nữ đang hôn nhau sâu đậm, càng chú ý hơn đó chính là người phụ nữ ở trong xe đó.
“A, chẳng trách cô gái này lại không động lòng vì tiền, cũng không hòa giải với Phong Thần Dật, hóa ra là có tình cảm với Ngự Ngạo Thiên!” Chuyển ánh nhìn: “Cũng không biết tên ngốc Phong Thần Dật đó biết hay không biết bạn gái cũ của hắn bây giờ là người của Ngự Ngạo Thiên rồi!”
“Phó tổng, tôi nghĩ em trai của ngài không nên biết chuyện này. Hơn nữa... có khả năng Ngự Ngạo Thiên cũng không biết cô gái kia là bạn gái cũ của em trai ngài.
“Ừ!”
Phong Thần Duệ cười bí hiểm: “Có tin đồn rằng, nếu đã là người phụ nữ bên cạnh Ngự Ngạo Thiên toàn bộ đều là xử nữ. Mà tôi cũng đã điều tra cô gái này, bạn học của cô ta nói, cô gái này chưa từng lên giường với em trai của ngài. Điều này cũng phù hợp với thân phận hiện tại của cô ấy bên canh Ngự tổng. Cộng với tính cách của em trai ngài, ngài còn không biết sao?”
Phong Thần Duệ đương nhiên là hiểu không ít chuyện của Phong Thần Dật, với tính cách phóng khoáng của hắn không thể nào lại có mối quan hệ mập mờ không rõ ràng với bạn gái cũ, trừ phi hắn vẫn chưa quên được cô. Lại thêm tính cách hắn nếu đã thích một người con gái thì cho dù có bạn trai rồi cũng nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ. Nhưng hiện tại hắn đang hợp tác cùng với Ngự Ngạo Thiên thì có lẽ đúng là hắn không biết và cũng không nên biết chuyện này!
Nghĩ đến việc này, Phong Thần Duệ cười chế nhạo: “Ồ, nha đầu đó là người phụ nữ của Ngự Ngạo Thiên, lại dám vụng trộm với Phong Thần Dật. Mà hai người đàn ông này lại không hề biết sự tồn tại của nhau? Thú vị, rất thú vị, ha ha ha. Một cô gái đang tuổi vị thành niên lại “chơi đùa” cùng với hai người đàn ông thành công nhất giới kinh doanh, tay nghề quả nhiên cao!”
“Phong phó tổng, chúng ta có làm gì không?”
Phong Thần Duệ liếc nhìn một cái: “Không, cái gì cũng không được làm. Tôi muốn xem xem bọn họ từ từ trở thành bạn bè, sau cùng lại phát hiện yêu cùng bạn gái của nhau. Vừa nghĩ đến vẻ mặt của bọn họ lúc biết chân tướng sự việc tôi thực sự rất mong đợi, ha ha ha...”
Không gian chật hẹp trong xe ngập tràn không khí mơ hồ, bàn tay to của hắn thuận tiện di chuyển xuống phía dưới của cô.
“Ưm!” Cái miệng nhỏ đã bị phủ kín, cô chỉ có thể rên rỉ mà chống cự. Ngự Ngạo Thiên muốn làm gì? Đây là hầm đậu xe, sẽ có người nhìn thấy.
Muốn chống cự bàn tay đang xâm nhập vào bên trong quần áo của cô nhưng so về sức khỏe, cô làm sao có thể là đối thủ của hắn?
Nội y đã bị hắn bá đạo cởi hết ra rồi, bàn tay to phủ kín nơi trắng như tuyết đó.
“Ưm... ưm!” Khuôn mặt trắng bệch của cô ấy lập tức ửng hồng đáng yêu: “Đừng...” Nụ hôn kết thúc, cô vội vàng mở miệng van xin.
“Đừng? Bảo bối, em lúc nào mới có thể thành thật với bản thân mình đây, em xem trong đây... đều đã thành bộ dạng như này.” Nói xem, Ngự Ngạo Thiên cười gian xảo, đầu ngón tay chạm vào nhũ hoa hồng hào đang run rẩy của cô ấy.
“Hưm.” Như có một dòng điện chạy dọc toàn thân, cô rõ ràng cảm thấy các tế bào nhạy cảm của bản thân đã bị hắn đánh thức: “Xin, xin anh đấy. Không phải ở đây được không?”
“Có cảm giác như vậy, em thật sự nỡ để anh dừng lại?” Ngón trỏ và ngón tay cái cùng kết hợp xoa xoa nhũ hoa nhạy cảm của cô.
“Á, đừng như vậy, đừng động vào chỗ đó của em.” Cô muốn phát điên lên, rõ ràng đang làm chuyện xấu hổ như vậy nhưng cơ thể lại cứ càng lúc càng có phản ứng, hơn nữa không biết tại sao. Hôm nay cơ thể cô cứ nhạy cảm bất thường.
“Bảo bối, mới chỉ là đùa em ở đây một chút, liền đã không chịu nổi rồi sao? Anh thật muốn biết, bên dưới của em bây giờ đã ướt như thế nào rồi.”
Cảm thấy bàn tay của Ngự Ngạo Thiên đã đặt xuống dưới đáy quần, Dao Dao lo lắng giữ lấy tay của hắn, không thể... không thể để hắn kiểm tra, bởi vì...
Cô rõ ràng cảm thấy cơ thể của mình bây giờ không thể chịu đựng được nữa!
“Em... em đói.” Cô đột nhiên liều lĩnh nói như vậy, thật sự đó là một lý do thoái thác không ra làm sao cả, giống như tên nam nhân bá đạo này sao lại thèm để ý đến việc mình đói hay không đây?
Đang lúc Dao Dao định bỏ cuộc, Ngự Ngạo Thiên lại đột nhiên không nói những lời mờ ám nữa: “Đi ăn cơm thôi.” Nói xong, hắn bèn khởi động xe,
Kỳ lạ quá, tại sao lại cảm thấy Ngự Ngạo Thiên hình như không giống với lúc trước nữa?
Cô dùng ánh sáng ít ỏi len lỏi để nhìn trộm người đàn ông ở bên cạnh mình, rõ ràng là tâm can xấu xa giống nhau, báo đạo giống nhau nhưng... chính là cảm thấy hắn hình như đang thay đổi, so với trước đây hắn có bao giờ quan tâm đến việc cô đói hay không, hắn chỉ cần đạt được mục đích của mình là được rồi.
Hơn nữa hắn trước đây tuyệt đối sẽ không thay mình đi tìm lại số tiền đã mất, suy cho cùng, con người bận rộn như hắn, nửa giờ đồng hồ có thể làm được rất nhiều việc, nói không chừng bảy mươi triệu đều có thể kiếm được, chứ đừng nói gì đến bảy ngàn?
Ách, rốt cuộc là bản thân nghĩ nhiều rồi, hay là Ngự Ngạo Thiên thật sự có chút thay đổi đây? Có điều bất kể thế nào...
Dao Dao đều cảm thấy rõ ràng rằng có thể sống chung được với Ngự Ngạo Thiên như bây giờ cũng đã khác trước rất nhiều rồi.
“No quá. Hôm nay để em trả tiền.” Dao Dao ăn sạch sẽ chỗ thức ăn ở trên bàn.
Ngự Ngạo Thiên không ngờ cô có thể một lần ăn hết chỗ thức ăn này: “Anh đã thanh toán xong rồi.”
“Ơ... thôi được rồi. Vậy chúng ta... chờ chút, em, em, đi vệ sinh.”
Mau chóng mở cái phong bì nhăn nheo đó ra, đếm số tiền bên trong, sáu ngàn chín trăm tám mươi đồng, một xu cũng không thiếu, hắn... hắn... vừa rồi đột nhiên bỏ đi đó chính là giúp cô tìm lại tiền sao?
Trong ánh mắt cô lúc này không biết là sự cảm kích hay là kinh ngạc, cô nhìn nhanh về phía Ngự Ngạo Thiên: “Cảm, cảm ơn anh. Cảm ơn.” Lời nói của cô lúc này đã không có cách nào diễn tả được sự cảm động, bởi không nén nổi cảm xúc nên đã không ngừng cúi đầu cảm ơn hắn.
Vất vả nửa giờ đồng hồ, huy động một trăm người trong Ngự Long Xã để đi bắt một tên trộm. Lúc đó Ngự Ngạo Thiên hắn thật sự rất khó chịu, từ lúc nào mà một tên cầm đầu xã hội đen của Ngự Long Xã Nhật Bản lại đi bắt trộm? Việc này nếu mà truyền ra ngoài há chẳng phải là chuyện buồn cười đó sao?
Nhưng lúc nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cô lại rạng rỡ trên khuôn mặt, tất cả những bất mãn của hắn đều biến mất hết, thay vào đó lại cảm thấy hao tổn tất cả những thứ này đều xứng đáng. Ồ, Ngự Ngạo Thiên hắn từ lúc nào lại bắt đầu biến thành người nhẫn nại với con gái như vậy?
Nghĩ đến điều này, khuôn mặt lạnh lùng của hắn lóe lên một nụ cười tự mỉa mai.
“Chỉ cảm ơn anh đơn giản vậy thôi à?”
“Vậy, em mời anh ăn cơm, được chứ?”
“Ăn cơm? Công chúa nhỏ, anh giúp em tìm lại được bảy ngàn, không chỉ ăn cơm liền có thể giải quyết đâu?”
“Vậy... vậy anh muốn thế nào? Nếu không, em chia cho anh một nửa số tiền này, được không?” Cô buông lỏng bàn tay của Ngự Ngạo Thiên ra, vừa định lấy tiền.
Lại bị hắn nắm lấy cổ tay: “Bảo bối, em đang giả ngốc với anh sao?”
“Ơ?” Còn không đợi Dao Dao phản ứng lại, hắn mạnh mẽ kéo cô vào, đôi môi phủ lấy cái miệng anh đào đỏ của cô.
“Phó chủ tịch Phong, mau xem!” Trong bãi đậu xe yên tĩnh, trợ lý của Phong Thần Duệ lo lắng chỉ về phía chiếc xe thể thao có biển số xe năm số một kia.
Phong Thần Duệ nhìn thấy việc này: “Đây là...” Trong xe, ánh mắt của hắn bắt gặp hình ảnh đôi nam nữ đang hôn nhau sâu đậm, càng chú ý hơn đó chính là người phụ nữ ở trong xe đó.
“A, chẳng trách cô gái này lại không động lòng vì tiền, cũng không hòa giải với Phong Thần Dật, hóa ra là có tình cảm với Ngự Ngạo Thiên!” Chuyển ánh nhìn: “Cũng không biết tên ngốc Phong Thần Dật đó biết hay không biết bạn gái cũ của hắn bây giờ là người của Ngự Ngạo Thiên rồi!”
“Phó tổng, tôi nghĩ em trai của ngài không nên biết chuyện này. Hơn nữa... có khả năng Ngự Ngạo Thiên cũng không biết cô gái kia là bạn gái cũ của em trai ngài.
“Ừ!”
Phong Thần Duệ cười bí hiểm: “Có tin đồn rằng, nếu đã là người phụ nữ bên cạnh Ngự Ngạo Thiên toàn bộ đều là xử nữ. Mà tôi cũng đã điều tra cô gái này, bạn học của cô ta nói, cô gái này chưa từng lên giường với em trai của ngài. Điều này cũng phù hợp với thân phận hiện tại của cô ấy bên canh Ngự tổng. Cộng với tính cách của em trai ngài, ngài còn không biết sao?”
Phong Thần Duệ đương nhiên là hiểu không ít chuyện của Phong Thần Dật, với tính cách phóng khoáng của hắn không thể nào lại có mối quan hệ mập mờ không rõ ràng với bạn gái cũ, trừ phi hắn vẫn chưa quên được cô. Lại thêm tính cách hắn nếu đã thích một người con gái thì cho dù có bạn trai rồi cũng nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ. Nhưng hiện tại hắn đang hợp tác cùng với Ngự Ngạo Thiên thì có lẽ đúng là hắn không biết và cũng không nên biết chuyện này!
Nghĩ đến việc này, Phong Thần Duệ cười chế nhạo: “Ồ, nha đầu đó là người phụ nữ của Ngự Ngạo Thiên, lại dám vụng trộm với Phong Thần Dật. Mà hai người đàn ông này lại không hề biết sự tồn tại của nhau? Thú vị, rất thú vị, ha ha ha. Một cô gái đang tuổi vị thành niên lại “chơi đùa” cùng với hai người đàn ông thành công nhất giới kinh doanh, tay nghề quả nhiên cao!”
“Phong phó tổng, chúng ta có làm gì không?”
Phong Thần Duệ liếc nhìn một cái: “Không, cái gì cũng không được làm. Tôi muốn xem xem bọn họ từ từ trở thành bạn bè, sau cùng lại phát hiện yêu cùng bạn gái của nhau. Vừa nghĩ đến vẻ mặt của bọn họ lúc biết chân tướng sự việc tôi thực sự rất mong đợi, ha ha ha...”
Không gian chật hẹp trong xe ngập tràn không khí mơ hồ, bàn tay to của hắn thuận tiện di chuyển xuống phía dưới của cô.
“Ưm!” Cái miệng nhỏ đã bị phủ kín, cô chỉ có thể rên rỉ mà chống cự. Ngự Ngạo Thiên muốn làm gì? Đây là hầm đậu xe, sẽ có người nhìn thấy.
Muốn chống cự bàn tay đang xâm nhập vào bên trong quần áo của cô nhưng so về sức khỏe, cô làm sao có thể là đối thủ của hắn?
Nội y đã bị hắn bá đạo cởi hết ra rồi, bàn tay to phủ kín nơi trắng như tuyết đó.
“Ưm... ưm!” Khuôn mặt trắng bệch của cô ấy lập tức ửng hồng đáng yêu: “Đừng...” Nụ hôn kết thúc, cô vội vàng mở miệng van xin.
“Đừng? Bảo bối, em lúc nào mới có thể thành thật với bản thân mình đây, em xem trong đây... đều đã thành bộ dạng như này.” Nói xem, Ngự Ngạo Thiên cười gian xảo, đầu ngón tay chạm vào nhũ hoa hồng hào đang run rẩy của cô ấy.
“Hưm.” Như có một dòng điện chạy dọc toàn thân, cô rõ ràng cảm thấy các tế bào nhạy cảm của bản thân đã bị hắn đánh thức: “Xin, xin anh đấy. Không phải ở đây được không?”
“Có cảm giác như vậy, em thật sự nỡ để anh dừng lại?” Ngón trỏ và ngón tay cái cùng kết hợp xoa xoa nhũ hoa nhạy cảm của cô.
“Á, đừng như vậy, đừng động vào chỗ đó của em.” Cô muốn phát điên lên, rõ ràng đang làm chuyện xấu hổ như vậy nhưng cơ thể lại cứ càng lúc càng có phản ứng, hơn nữa không biết tại sao. Hôm nay cơ thể cô cứ nhạy cảm bất thường.
“Bảo bối, mới chỉ là đùa em ở đây một chút, liền đã không chịu nổi rồi sao? Anh thật muốn biết, bên dưới của em bây giờ đã ướt như thế nào rồi.”
Cảm thấy bàn tay của Ngự Ngạo Thiên đã đặt xuống dưới đáy quần, Dao Dao lo lắng giữ lấy tay của hắn, không thể... không thể để hắn kiểm tra, bởi vì...
Cô rõ ràng cảm thấy cơ thể của mình bây giờ không thể chịu đựng được nữa!
“Em... em đói.” Cô đột nhiên liều lĩnh nói như vậy, thật sự đó là một lý do thoái thác không ra làm sao cả, giống như tên nam nhân bá đạo này sao lại thèm để ý đến việc mình đói hay không đây?
Đang lúc Dao Dao định bỏ cuộc, Ngự Ngạo Thiên lại đột nhiên không nói những lời mờ ám nữa: “Đi ăn cơm thôi.” Nói xong, hắn bèn khởi động xe,
Kỳ lạ quá, tại sao lại cảm thấy Ngự Ngạo Thiên hình như không giống với lúc trước nữa?
Cô dùng ánh sáng ít ỏi len lỏi để nhìn trộm người đàn ông ở bên cạnh mình, rõ ràng là tâm can xấu xa giống nhau, báo đạo giống nhau nhưng... chính là cảm thấy hắn hình như đang thay đổi, so với trước đây hắn có bao giờ quan tâm đến việc cô đói hay không, hắn chỉ cần đạt được mục đích của mình là được rồi.
Hơn nữa hắn trước đây tuyệt đối sẽ không thay mình đi tìm lại số tiền đã mất, suy cho cùng, con người bận rộn như hắn, nửa giờ đồng hồ có thể làm được rất nhiều việc, nói không chừng bảy mươi triệu đều có thể kiếm được, chứ đừng nói gì đến bảy ngàn?
Ách, rốt cuộc là bản thân nghĩ nhiều rồi, hay là Ngự Ngạo Thiên thật sự có chút thay đổi đây? Có điều bất kể thế nào...
Dao Dao đều cảm thấy rõ ràng rằng có thể sống chung được với Ngự Ngạo Thiên như bây giờ cũng đã khác trước rất nhiều rồi.
“No quá. Hôm nay để em trả tiền.” Dao Dao ăn sạch sẽ chỗ thức ăn ở trên bàn.
Ngự Ngạo Thiên không ngờ cô có thể một lần ăn hết chỗ thức ăn này: “Anh đã thanh toán xong rồi.”
“Ơ... thôi được rồi. Vậy chúng ta... chờ chút, em, em, đi vệ sinh.”
Tác giả :
Tề Thành Côn