Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt
Chương 17: Đùa như thật ? !
"Chờ đã!" May mà Dao Dao phản ứng nhanh, đè bàn tay tà ác xuống: "Chúng ta chỉ diễn kịch thôi, sao anh..."
"Là đây, chúng ta đang diễn trò a, chỉ là... Diễn phải chân thực một chút." Mi tâm nổi lên vệt giảo hoạt, bàn tay lớn tiến quân thần tốc, trắng trợn không kiêng dè bọc cô lại.
"A..." Khuôn mặt trắng nõn nhất thời ửng đỏ, tay nhỏ đang ấn trên tay hắn mềm nhũn ra.
Nhân cơ hội, tay người đàn ông thành công len vào trong áo lót.
"Nha!" Hơi lạnh hòa cùng sự hoảng sợ, cô mơ hồ cảm nhận được ngón tay tà ác đang quấy phá, nụ hoa mẫn cảm chầm chậm dựng lên, cô không an phận giãy dụa: "Lấy tay anh ra! !"
"Xuỵt. Bảo bối, cô quên nhiệm vụ của cô rồi sao? Xem ra, ta không đủ nhiệt tình rồi." Nở nụ cười tà tứ, hắn vừa kéo nhẹ, hai viên ngọc hồng thoát khỏi ràng buộc nẩy ra ngoài.
Không còn trở ngại, hắn càng làm càn đùa bỡn, tay to chầm chậm lướt nhẹ, ngón tay thon dài như có điện khơi điểm mẫn cảm của cô: "A..." Thân thể Dao Dao như có dòng điện xẹt qua, mang theo từng trận tê dại, khóe môi không kìm được phát ra ân thanh mê người.
"Hừ? Thật không nhìn ra, hóa ra cô là vật nhỏ dâm đãng, vừa chạm vào đã kêu mê người như vậy. Nếu tiến công vào cả hai điểm thì..." Nói xong, tay còn lại không an phận, chậm rãi thăm dò vào trong cô, tùy ý trêu chọc da thịt trắng nõn.
"Không, không muốn..." Bị hắn nhục nhã như vậy, Dao Dao nức nở bật khóc, thân thể mẫn cảm không cách nào chống đỡ được sự khiêu khích. "Được rồi, dừng tay!"
"Thật sự muốn dừng tay sao? Bảo bối, thân thể của cô không có gọi ta dừng tay a." – giọng nói đầy trêu chọc, châm chích, hắn chậm rãi vén áo cô lên: "Đến, mau nhìn xem, thân thể cô khát vọng ta cỡ nào."
Bầu ngực trắng nõn no đủ bại lộ trong không khí, hai hạt béo múp đang từ từ đứng thẳng, Dao Dao xấu hổ nhắm mắt lại.
Hắn hài lòng, tà ác nở nụ cười, hai ngón tay đùa bỡn hai viên trân châu của cô...
"Ừm... A..." Trong giây lát, cô cảm thấy toàn thân như con kiến bò qua, nhiệt độ đột nhiên tăng cao.
Xem ra Ngự Ngạo Thiên rất biết hưởng thụ: "Ai nha, run lợi hại như vậy? Thân thể thật mẫn cảm, ta muốn biết... Nơi này của cô bị đùa giỡn sẽ phản ứng cuồng nhiệt ra sao?"
Thấy tay hắn hướng tới váy ngắn của mình, cô mở to hai mắt, dùng sức cắn khóe môi: "Không, không muốn, không muốn tiếp tục nữa ! !"
Đây vốn dĩ là diễn thôi, không phải sao? Vì sao lại chân thực như vậy? Cảm giác này, nhiệt độ này, hết thảy đều chân thực, chuyện này... Căn bản không phải đang diễn trò!
'Long Diệp, ngươi câm miệng cho ta! Có chuyện gì nói thẳng! !' còn nhớ lần đầu tiên bọn họ bị nhốt trong thang máy, hình như người gọi điện thoại cho hắn được gọi là Long Diệp?
Long Diệp... Long quản lý... Lẽ nào? !
Cảm giác bàn tay to dần dần hòa vào trong váy mình, Dao Dao bất ngờ phản kháng, khuôn mặt khủng hoảng dần lạnh lẽo: "Anh và quản lý Long cùng một phe đúng không?"
"Hả?" Động tác chợt dừng lại.
"Nếu anh không hoàn thành 'nhiệm vụ' anh ta cũng không trừng phạt anh, đúng không? ! Bởi vì hai người là bạn bè!" Quay đầu lại, cô trừng mắt nhìn hắn: "Cút đi, giúp tôi cái gì chứ, sa thải cái gì chứ, anh vốn là tên lừa gạt!"
A, quả nhiên hắn đã đánh giá thấp vật nhỏ thông minh này. "Nếu cô đã biết rồi, vậy ta không cần diễn trò nữa." Dứt lời, hai mắt Ngự Ngạo Thiên lóe lên, kéo nhẹ quần áo Dao Dao...
Nhất thời, thân thể phấn hồng liền bại lộ ở trong không khí !
"Là đây, chúng ta đang diễn trò a, chỉ là... Diễn phải chân thực một chút." Mi tâm nổi lên vệt giảo hoạt, bàn tay lớn tiến quân thần tốc, trắng trợn không kiêng dè bọc cô lại.
"A..." Khuôn mặt trắng nõn nhất thời ửng đỏ, tay nhỏ đang ấn trên tay hắn mềm nhũn ra.
Nhân cơ hội, tay người đàn ông thành công len vào trong áo lót.
"Nha!" Hơi lạnh hòa cùng sự hoảng sợ, cô mơ hồ cảm nhận được ngón tay tà ác đang quấy phá, nụ hoa mẫn cảm chầm chậm dựng lên, cô không an phận giãy dụa: "Lấy tay anh ra! !"
"Xuỵt. Bảo bối, cô quên nhiệm vụ của cô rồi sao? Xem ra, ta không đủ nhiệt tình rồi." Nở nụ cười tà tứ, hắn vừa kéo nhẹ, hai viên ngọc hồng thoát khỏi ràng buộc nẩy ra ngoài.
Không còn trở ngại, hắn càng làm càn đùa bỡn, tay to chầm chậm lướt nhẹ, ngón tay thon dài như có điện khơi điểm mẫn cảm của cô: "A..." Thân thể Dao Dao như có dòng điện xẹt qua, mang theo từng trận tê dại, khóe môi không kìm được phát ra ân thanh mê người.
"Hừ? Thật không nhìn ra, hóa ra cô là vật nhỏ dâm đãng, vừa chạm vào đã kêu mê người như vậy. Nếu tiến công vào cả hai điểm thì..." Nói xong, tay còn lại không an phận, chậm rãi thăm dò vào trong cô, tùy ý trêu chọc da thịt trắng nõn.
"Không, không muốn..." Bị hắn nhục nhã như vậy, Dao Dao nức nở bật khóc, thân thể mẫn cảm không cách nào chống đỡ được sự khiêu khích. "Được rồi, dừng tay!"
"Thật sự muốn dừng tay sao? Bảo bối, thân thể của cô không có gọi ta dừng tay a." – giọng nói đầy trêu chọc, châm chích, hắn chậm rãi vén áo cô lên: "Đến, mau nhìn xem, thân thể cô khát vọng ta cỡ nào."
Bầu ngực trắng nõn no đủ bại lộ trong không khí, hai hạt béo múp đang từ từ đứng thẳng, Dao Dao xấu hổ nhắm mắt lại.
Hắn hài lòng, tà ác nở nụ cười, hai ngón tay đùa bỡn hai viên trân châu của cô...
"Ừm... A..." Trong giây lát, cô cảm thấy toàn thân như con kiến bò qua, nhiệt độ đột nhiên tăng cao.
Xem ra Ngự Ngạo Thiên rất biết hưởng thụ: "Ai nha, run lợi hại như vậy? Thân thể thật mẫn cảm, ta muốn biết... Nơi này của cô bị đùa giỡn sẽ phản ứng cuồng nhiệt ra sao?"
Thấy tay hắn hướng tới váy ngắn của mình, cô mở to hai mắt, dùng sức cắn khóe môi: "Không, không muốn, không muốn tiếp tục nữa ! !"
Đây vốn dĩ là diễn thôi, không phải sao? Vì sao lại chân thực như vậy? Cảm giác này, nhiệt độ này, hết thảy đều chân thực, chuyện này... Căn bản không phải đang diễn trò!
'Long Diệp, ngươi câm miệng cho ta! Có chuyện gì nói thẳng! !' còn nhớ lần đầu tiên bọn họ bị nhốt trong thang máy, hình như người gọi điện thoại cho hắn được gọi là Long Diệp?
Long Diệp... Long quản lý... Lẽ nào? !
Cảm giác bàn tay to dần dần hòa vào trong váy mình, Dao Dao bất ngờ phản kháng, khuôn mặt khủng hoảng dần lạnh lẽo: "Anh và quản lý Long cùng một phe đúng không?"
"Hả?" Động tác chợt dừng lại.
"Nếu anh không hoàn thành 'nhiệm vụ' anh ta cũng không trừng phạt anh, đúng không? ! Bởi vì hai người là bạn bè!" Quay đầu lại, cô trừng mắt nhìn hắn: "Cút đi, giúp tôi cái gì chứ, sa thải cái gì chứ, anh vốn là tên lừa gạt!"
A, quả nhiên hắn đã đánh giá thấp vật nhỏ thông minh này. "Nếu cô đã biết rồi, vậy ta không cần diễn trò nữa." Dứt lời, hai mắt Ngự Ngạo Thiên lóe lên, kéo nhẹ quần áo Dao Dao...
Nhất thời, thân thể phấn hồng liền bại lộ ở trong không khí !
Tác giả :
Tề Thành Côn