Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt
Chương 151: Mình thật vô dụng
Bất kể thế nào, cũng không nên tới gần người đàn ông nguy hiểm này, bởi vì cô không hề biết lúc nào người đàn ông này sẽ phát ra loại khí tức nguy hiểm làm người ta kinh hãi run sợ.
Dao Dao xoay người đi ra nhưng lúc đi tới của lại ngoái đầu nhìn Ngự Ngạo Thiên. “Bực mình!” Cô quay trở lại lần thứ hai, chu đáo đắp lại chăn cho hắn. “Ngự Ngạo Thiên em đối với anh cũng xem như hết tình hết nghĩa rồi đấy! Nếu anh có lương tâm về sau không được ức hiếp em nữa.” Nhỏ giọng thì thầm, cô đem một viên thuốc nhét vào miệng của hắn.
Tuy là mớm thuốc như vậy cho hắn rất không tận tâm nhưng một lát nữa thuốc trong miệng hắn sẽ tan ra, đến lúc đó cũng sẽ có tác dụng thôi phải không?
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu sáng mặt giường lớn, lông mi Ngự Ngạo Thiên chớp chớp, yết hầu chuyển động, hắn mở choàng mắt: “A...” Đầu đau như búa bổ nhưng khiến người ta không cách nào nhịn được chính là vị đắng trong miệng hắn.
Nuốt nước bọt là vị đắng của thuốc. Ánh mắt chuyển sang bên cạnh. “Nhóc con?”
Khi thấy Dao Dao nằm sấp ở đầu giường ngủ, hắn mê man trong chốc lát, có điều lập tức hồi tưởng lại chuyện hôm qua...
Hắn nhớ ngày hôm qua bị kích thích nên bức thiết muốn Dao Dao, thậm chí có chút mất lý trí, bởi vì phát sốt sao? Cho nên tự chủ cũng kém đi?
Hắn cười cười tự giễu, càng muốn biết chính là ngày hôm qua đến cuối cùng bọn họ có phát sinh quan hệ thật hay không.
Ánh mắt lần thứ hai liếc nhìn Dao Dao đang ngủ say, hắn lại cười, không cần hỏi cũng biết không thành công rồi nếu không cô nhóc này cũng sẽ không bình thản ở bên cạnh mình như vậy.
Ngự Ngạo Thiên khẽ nâng tay chân ngồi dậy, bỗng một cái khăn màu trắng ở trên trán rơi xuống người hắn. Lấy tay sờ thử, khăn vẫn ướt. Cô nhóc chăm sóc mình một đêm sao? Luôn xem cô là con nít, không nghĩ tới cô nhóc này cũng người lớn như thế. Một nụ cười mê người xẹt qua khóe miệng của hắn, hắn xuống giường nhẹ nhàng ôm Dao Dao từ dưới đất lên.
“Hừ...” Cô mất hứng nhíu mày, lười biếng mở mắt: “Đáng ghét!” Cô trở mình hung hăng liếc Ngự Ngạo Thiên rồi lại lập tức nhắm mắt lại.
“Ôi...” Vừa mới khen cô nhóc này người lớn lại lập tức biến lại thành con nít. Ngự Ngạo Thiên bất đắc dĩ lắc đầu nhưng trên mặt hắn lại là vẻ mặt cưng chiều.
Không biết qua bao lâu, mặt trời chiếu đến mông Dao Dao rồi cô mới tỉnh ngủ. “A...” Ngáp một cái, lười biếng duỗi người, tay nắm thành quả đấm nhỏ nhưng trong lúc vô ý lại đụng phải mặt của Ngự Ngạo Thiên: “Uầy?” Nghiêng đầu theo bản năng.
Ngự Ngạo Thiên nằm bên cạnh cô nở nụ cười xấu xa: “Tỉnh rồi?”
“Làm thế nào em lại ngủ bên cạnh anh rồi?”
“Bảo bối, em ngủ như heo ấy, lẽ nào một chút cũng không nhớ anh đã ôm em lên giường sao?”
“Uầy không biết. Đúng rồi, anh còn sốt không?” Dao Dao đưa tay sờ trán hắn thở dài một hơi: “Đỡ hơn nhiều rồi.”
Nhìn dáng vẻ đơn thuần không bị vấy bẩn của cô, lần đầu tiên Ngự Ngạo Thiên có loại kích động muốn bảo vệ sự hồn nhiên này của cô. “Anh nhớ thứ bảy tuần trước nhóc con em còn muốn giết anh mà, làm thế nào chỉ mới chớp mắt liền bắt đầu cứu người rồi?”
“Ngự Ngạo Thiên!”
“Ừ? Hình như ngày hôm qua em không gọi anh như vậy đâu nhỉ? Có cần anh giúp em tìm lại ký ức ngày hôm qua không?” Nói rồi một tay hắn ôm chặt eo cô, dùng sức kéo cô lại gần mình.
“Không phải! Không phải không phải! Không cần. Chúng ta giải hòa đi, Ngạo Thiên!”
“Phụt!”
“Anh... anh cười cái gì chứ? Em rất thật lòng đấy.”
Có lẽ Dao Dao cũng không biết đã từng có bao nhiêu phụ nữ cầu xin hắn, bao nhiêu cô gái nghĩ trăm phương ngàn kế chỉ muốn làm hắn vui lòng nhưng thẳng thừng nói “chúng ta giải hòa đi” như Dao Dao là lần đầu tiên!
Cô cho là mọi thứ trước kia của bọn họ đều là con nít cãi nhau sao? Nói tan vỡ thì tan vỡ, hòa giải là hòa giải à? Nhưng hắn chết tiệt! Dường như đúng là vô cùng cam chịu bộ dạng này của cô nhóc nhỉ?
“Nghĩ như thế nào mà lại cầu hòa với anh rồi?”
“Em... em nghe Long Kỳ nói thật ra anh đã thừa nhận bố em với anh không thù không oán rồi, nếu nói như vậy thì anh sẽ không có lý do để tổn thương người nhà của em. Thứ bảy hôm đó là em quá vọng động rồi, xin lỗi...”
Long Kỳ nói với cô cái gì? Ngự Ngạo Thiên suy nghĩ trong chốc lát cơ bản đã nghĩ ra lời nói của Long Kỳ.
Nói thật, Ngự Ngạo Thiên đối với phụ nữ cực kỳ không có kiên nhẫn nhưng Long Kỳ so với hắn thì càng không có kiên nhẫn hơn. Nhưng dạo gần đây, Ngự Ngạo Thiên phát hiện mấy lần Long Kỳ tốn tâm tư dỗ Dao Dao, đây dường như không phải tính cách của Long Kỳ!
Bất kể như thế nào, lần này hắn không muốn vạch trần lời nói dối của Long kỳ, ít nhất... hắn cũng không muốn phá vỡ cuộc sống tốt đẹp này!
“Nhóc con, em biết mấy giờ rồi không?”
“Mấy giờ rồi?”
“12 giờ trưa.”
“À.”
Thấy cô vẫn không có ý rời giường, một tay Ngự Ngạo Thiên chống đầu tò mò hỏi: “Hôm nay em không đi làm à, xin công ty nghỉ sao?”
“Không cần xin nghỉ.” Sắc mặt Dao Dao dần trở nên âm u, cô quay lưng lại thấp giọng nói: “Em... em từ chức rồi.”
“Ừ?” Đây đúng là chuyện mới mẻ, lúc trước cô trăm phương ngàn kế muốn lên chức nhưng bây giờ lại chủ động từ chức? “Sao thế? Thật sự muốn chuyên tâm làm người yêu của anh à?”
“Không phải, đi làm không có ý nghĩa gì cả, em không muốn đi.” Thật ra mượn cơ hội này nói chuyện kia cho Ngự Ngạo Thiên đúng là không thể tốt hơn rồi nhưng cô thật sự không thích tố cáo với người khác.
“À... vậy à...”
“Em... em có chút đói bụng, đi kiếm đồ ăn đây, anh ăn không?”
“Ừ. Đi kiếm đi!” Nhìn Dao Dao ra khỏi phòng, đôi mắt Ngự Ngạo Thiên lạnh lẽo, chậm rãi cầm lấy điện thoại ở đầu giường: “Long Diệp, đi tra cho tôi vì sao Dao Dao từ chức.”
“Vâng, một lát nữa sẽ cho cậu câu trả lời thuyết phục.”
Một giờ sau, Ngự Ngạo Thiên ở trong phòng thấy Dao Dao còn chưa gọi mình ra ăn cơm đành phải mặc áo ngủ đi xuống lầu: “Bảo bối, em định làm bữa tiệc lớn cỡ quốc gia à? Đã một giờ đồng hồ rồi sao còn chưa... Bảo bối, sao vậy?” Mới vừa bước một bước vào phòng bếp hắn liền gặp Dao Dao đang ngồi xổm dưới đất, vội vàng bế cô lên: “Bị phỏng à?”
“Không... không có.” Khóe mắt cô hiện ra vài giọt nước mắt đáng yêu, đầu nhỏ xấu hổ cúi xuống: “Em nấu cháo bị... khê.”
“Phụt.” Ngự Ngạo Thiên không kìm nén trực tiếp cười ra tiếng bởi vì bộ dạng của cô bây giờ thật sự rất đáng yêu. “Nấu khét thì nấu khét! Khóc cái gì chứ?”
“Em vô dụng quá, ngay cả nấu cháo cũng có thể khét...”
“Em nói xem người như em cũng chỉ có Ngự Ngạo Thiên anh muốn thôi!”
“Ngự Ngạo Thiên, anh có ý gì hả?”
“Ngay cả nấu cháo em cũng có thể nấu khét thì còn có thể làm gì nữa? Ai da, xem ra sau này anh cưới em phải cho nhiều người giúp việc hầu hạ em mới được.”
Năm đó, bởi vì chuyện nấu nướng mà cô bị Phong Thần Dật hung hăng mỉa mai một trận, sau đó thì thề muốn hăng hái vươn lên. Ai biết... vẫn là bộ dạng này, mười lần nấu cháo thì bảy lần thất bại, ba lần thành công, cháo ngày hôm qua nấu cho Ngự Ngạo Thiên uống đúng là mười phần chỉ có ba.
Dao Dao xoay người đi ra nhưng lúc đi tới của lại ngoái đầu nhìn Ngự Ngạo Thiên. “Bực mình!” Cô quay trở lại lần thứ hai, chu đáo đắp lại chăn cho hắn. “Ngự Ngạo Thiên em đối với anh cũng xem như hết tình hết nghĩa rồi đấy! Nếu anh có lương tâm về sau không được ức hiếp em nữa.” Nhỏ giọng thì thầm, cô đem một viên thuốc nhét vào miệng của hắn.
Tuy là mớm thuốc như vậy cho hắn rất không tận tâm nhưng một lát nữa thuốc trong miệng hắn sẽ tan ra, đến lúc đó cũng sẽ có tác dụng thôi phải không?
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu sáng mặt giường lớn, lông mi Ngự Ngạo Thiên chớp chớp, yết hầu chuyển động, hắn mở choàng mắt: “A...” Đầu đau như búa bổ nhưng khiến người ta không cách nào nhịn được chính là vị đắng trong miệng hắn.
Nuốt nước bọt là vị đắng của thuốc. Ánh mắt chuyển sang bên cạnh. “Nhóc con?”
Khi thấy Dao Dao nằm sấp ở đầu giường ngủ, hắn mê man trong chốc lát, có điều lập tức hồi tưởng lại chuyện hôm qua...
Hắn nhớ ngày hôm qua bị kích thích nên bức thiết muốn Dao Dao, thậm chí có chút mất lý trí, bởi vì phát sốt sao? Cho nên tự chủ cũng kém đi?
Hắn cười cười tự giễu, càng muốn biết chính là ngày hôm qua đến cuối cùng bọn họ có phát sinh quan hệ thật hay không.
Ánh mắt lần thứ hai liếc nhìn Dao Dao đang ngủ say, hắn lại cười, không cần hỏi cũng biết không thành công rồi nếu không cô nhóc này cũng sẽ không bình thản ở bên cạnh mình như vậy.
Ngự Ngạo Thiên khẽ nâng tay chân ngồi dậy, bỗng một cái khăn màu trắng ở trên trán rơi xuống người hắn. Lấy tay sờ thử, khăn vẫn ướt. Cô nhóc chăm sóc mình một đêm sao? Luôn xem cô là con nít, không nghĩ tới cô nhóc này cũng người lớn như thế. Một nụ cười mê người xẹt qua khóe miệng của hắn, hắn xuống giường nhẹ nhàng ôm Dao Dao từ dưới đất lên.
“Hừ...” Cô mất hứng nhíu mày, lười biếng mở mắt: “Đáng ghét!” Cô trở mình hung hăng liếc Ngự Ngạo Thiên rồi lại lập tức nhắm mắt lại.
“Ôi...” Vừa mới khen cô nhóc này người lớn lại lập tức biến lại thành con nít. Ngự Ngạo Thiên bất đắc dĩ lắc đầu nhưng trên mặt hắn lại là vẻ mặt cưng chiều.
Không biết qua bao lâu, mặt trời chiếu đến mông Dao Dao rồi cô mới tỉnh ngủ. “A...” Ngáp một cái, lười biếng duỗi người, tay nắm thành quả đấm nhỏ nhưng trong lúc vô ý lại đụng phải mặt của Ngự Ngạo Thiên: “Uầy?” Nghiêng đầu theo bản năng.
Ngự Ngạo Thiên nằm bên cạnh cô nở nụ cười xấu xa: “Tỉnh rồi?”
“Làm thế nào em lại ngủ bên cạnh anh rồi?”
“Bảo bối, em ngủ như heo ấy, lẽ nào một chút cũng không nhớ anh đã ôm em lên giường sao?”
“Uầy không biết. Đúng rồi, anh còn sốt không?” Dao Dao đưa tay sờ trán hắn thở dài một hơi: “Đỡ hơn nhiều rồi.”
Nhìn dáng vẻ đơn thuần không bị vấy bẩn của cô, lần đầu tiên Ngự Ngạo Thiên có loại kích động muốn bảo vệ sự hồn nhiên này của cô. “Anh nhớ thứ bảy tuần trước nhóc con em còn muốn giết anh mà, làm thế nào chỉ mới chớp mắt liền bắt đầu cứu người rồi?”
“Ngự Ngạo Thiên!”
“Ừ? Hình như ngày hôm qua em không gọi anh như vậy đâu nhỉ? Có cần anh giúp em tìm lại ký ức ngày hôm qua không?” Nói rồi một tay hắn ôm chặt eo cô, dùng sức kéo cô lại gần mình.
“Không phải! Không phải không phải! Không cần. Chúng ta giải hòa đi, Ngạo Thiên!”
“Phụt!”
“Anh... anh cười cái gì chứ? Em rất thật lòng đấy.”
Có lẽ Dao Dao cũng không biết đã từng có bao nhiêu phụ nữ cầu xin hắn, bao nhiêu cô gái nghĩ trăm phương ngàn kế chỉ muốn làm hắn vui lòng nhưng thẳng thừng nói “chúng ta giải hòa đi” như Dao Dao là lần đầu tiên!
Cô cho là mọi thứ trước kia của bọn họ đều là con nít cãi nhau sao? Nói tan vỡ thì tan vỡ, hòa giải là hòa giải à? Nhưng hắn chết tiệt! Dường như đúng là vô cùng cam chịu bộ dạng này của cô nhóc nhỉ?
“Nghĩ như thế nào mà lại cầu hòa với anh rồi?”
“Em... em nghe Long Kỳ nói thật ra anh đã thừa nhận bố em với anh không thù không oán rồi, nếu nói như vậy thì anh sẽ không có lý do để tổn thương người nhà của em. Thứ bảy hôm đó là em quá vọng động rồi, xin lỗi...”
Long Kỳ nói với cô cái gì? Ngự Ngạo Thiên suy nghĩ trong chốc lát cơ bản đã nghĩ ra lời nói của Long Kỳ.
Nói thật, Ngự Ngạo Thiên đối với phụ nữ cực kỳ không có kiên nhẫn nhưng Long Kỳ so với hắn thì càng không có kiên nhẫn hơn. Nhưng dạo gần đây, Ngự Ngạo Thiên phát hiện mấy lần Long Kỳ tốn tâm tư dỗ Dao Dao, đây dường như không phải tính cách của Long Kỳ!
Bất kể như thế nào, lần này hắn không muốn vạch trần lời nói dối của Long kỳ, ít nhất... hắn cũng không muốn phá vỡ cuộc sống tốt đẹp này!
“Nhóc con, em biết mấy giờ rồi không?”
“Mấy giờ rồi?”
“12 giờ trưa.”
“À.”
Thấy cô vẫn không có ý rời giường, một tay Ngự Ngạo Thiên chống đầu tò mò hỏi: “Hôm nay em không đi làm à, xin công ty nghỉ sao?”
“Không cần xin nghỉ.” Sắc mặt Dao Dao dần trở nên âm u, cô quay lưng lại thấp giọng nói: “Em... em từ chức rồi.”
“Ừ?” Đây đúng là chuyện mới mẻ, lúc trước cô trăm phương ngàn kế muốn lên chức nhưng bây giờ lại chủ động từ chức? “Sao thế? Thật sự muốn chuyên tâm làm người yêu của anh à?”
“Không phải, đi làm không có ý nghĩa gì cả, em không muốn đi.” Thật ra mượn cơ hội này nói chuyện kia cho Ngự Ngạo Thiên đúng là không thể tốt hơn rồi nhưng cô thật sự không thích tố cáo với người khác.
“À... vậy à...”
“Em... em có chút đói bụng, đi kiếm đồ ăn đây, anh ăn không?”
“Ừ. Đi kiếm đi!” Nhìn Dao Dao ra khỏi phòng, đôi mắt Ngự Ngạo Thiên lạnh lẽo, chậm rãi cầm lấy điện thoại ở đầu giường: “Long Diệp, đi tra cho tôi vì sao Dao Dao từ chức.”
“Vâng, một lát nữa sẽ cho cậu câu trả lời thuyết phục.”
Một giờ sau, Ngự Ngạo Thiên ở trong phòng thấy Dao Dao còn chưa gọi mình ra ăn cơm đành phải mặc áo ngủ đi xuống lầu: “Bảo bối, em định làm bữa tiệc lớn cỡ quốc gia à? Đã một giờ đồng hồ rồi sao còn chưa... Bảo bối, sao vậy?” Mới vừa bước một bước vào phòng bếp hắn liền gặp Dao Dao đang ngồi xổm dưới đất, vội vàng bế cô lên: “Bị phỏng à?”
“Không... không có.” Khóe mắt cô hiện ra vài giọt nước mắt đáng yêu, đầu nhỏ xấu hổ cúi xuống: “Em nấu cháo bị... khê.”
“Phụt.” Ngự Ngạo Thiên không kìm nén trực tiếp cười ra tiếng bởi vì bộ dạng của cô bây giờ thật sự rất đáng yêu. “Nấu khét thì nấu khét! Khóc cái gì chứ?”
“Em vô dụng quá, ngay cả nấu cháo cũng có thể khét...”
“Em nói xem người như em cũng chỉ có Ngự Ngạo Thiên anh muốn thôi!”
“Ngự Ngạo Thiên, anh có ý gì hả?”
“Ngay cả nấu cháo em cũng có thể nấu khét thì còn có thể làm gì nữa? Ai da, xem ra sau này anh cưới em phải cho nhiều người giúp việc hầu hạ em mới được.”
Năm đó, bởi vì chuyện nấu nướng mà cô bị Phong Thần Dật hung hăng mỉa mai một trận, sau đó thì thề muốn hăng hái vươn lên. Ai biết... vẫn là bộ dạng này, mười lần nấu cháo thì bảy lần thất bại, ba lần thành công, cháo ngày hôm qua nấu cho Ngự Ngạo Thiên uống đúng là mười phần chỉ có ba.
Tác giả :
Tề Thành Côn