Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi
Chương 50: Hồi chín (8)
Trương Phụ đổi một con ngựa khoẻ, đi tới trước ba quân. Cả quân phương bắc, lẫn hàng quân người Nam tính tổng lại cũng hai vạn mấy (*). Chết nhiều, bị thương đến tàn phế còn nhiều hơn.
“ Như đã hứa, Trương Phụ ta đại diện cho thiên triều tha mạng cho các ngươi. Sau này phải hết lòng phụng sự triều Trần, nhớ lấy ân sâu của thiên triều và Minh thành tổ. Đừng có đi theo đảng ác nữa có biết chưa? ”
“ Tạ ơn Trương hầu. ”
Mạc Thuý dẫn đầu hét lên.
“ TẠ ƠN TRƯƠNG HẦU! ”
Tiếng người vang dội khắp cả một vạt rừng. Gió khẽ thổi qua kẽ đá, nghe như tiếng các oan hồn khóc than.
Nửa canh giờ sau…
Hàng binh được phân làm mấy lộ, bảy phần về dưới trướng bọn Mạc Thuý - Nguyễn Huân, còn lại cho Công Khôi cai quản. Mà họ Mạc cũng khôn lắm. Hắn nhắm toàn những binh sĩ triều cũ quy hàng sớm nhất, những kẻ chủ động đâm giáo vào thi thể của Hồ Xạ để lĩnh thưởng. Hắn đã tia được họ từ trước, nay chỉ việc nhận về dưới trướng mình. Số còn lại thì đẩy hết qua bên của Nguyễn Công Khôi.
Cảm nhận được ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của binh sĩ, Nguyễn Công Khôi như muốn tan gan vỡ mật. Song, hắn cũng cố mà giữ bình tĩnh, nói to:
“ Chúng mày chả khác gì tao đâu, đều là hàng binh ráo. Giờ có muốn quay đầu đã chẳng còn kịp nữa. Thế nên tốt nhất là biết điều mà phục vụ chủ mới, may ra còn được cho tiền của thóc gạo. ”
Sĩ tốt cắn răng, nghiến lợi, nhưng cũng đành phải nghỉ ngơi theo sự sắp xếp của Công Khôi.
Lửa cháy tí tách…
Hàng quân dưới trướng Nguyễn Công Khôi ngồi bệt xuống giữa một vùng lòng chảo hoang phế. Thây người được kéo ra, chất thành đống. Trăng mờ hạ xuống quả đồi con mới mọc lên một tiếng thở dài.
Gỗ được xếp đống quanh chồng xác, từng bó từng bó đuốc được tung về phía những thi thể không trọn vẹn.
“ Đáng kiếp tên Hồ Xạ. ”
“ Đúng thế! Thế mà hồi trước hắn tốt với mình, mình còn cảm động ghê lắm. Thì ra là đóng kịch ráo… ”
“ Chiêu trò mua bán nhân tâm cả. Tôi nói với các chú, ngày xưa lúc nhà Trần còn ấy, tên này chỉ đi làm thằng lính quèn như mình. Cái ngữ ấy thì ở đấy mà làm tướng. ”
“ Nghe anh nói là biết, tên này chỉ muốn giữ chức cao quyền trọng tên Giản Định ném cho, thế nên mới hô hào định lừa chúng ta liều sống liều chết cho hắn đội vững cái mũ quan đấy. Gớm, làm như bọn này ngu hết. ”
Thi thoảng, mấy lời chửi rủa thoá mạ của đám hàng binh lại vang lên. Nói ra những lời này đa số là thanh niên còn trẻ, nhỏ thì mười lăm, lớn lắm cũng mới hai mươi thôi.
Những người lớn tuổi hơn nghe, có kẻ hả hê, có dửng dưng. Chỉ số ít thì ngứa mắt, nạt:
“ Im mồm, mấy thằng hèn… ”
“ Này nhá, ông cụ không phải cậy già lên mặt với thằng này. Đều quỳ gối cúi đầu như nhau, cũng đều chả dám về nhìn mặt làng xóm láng giềng thì hơn được mẹ gì ai mà sủa ghê thế? ”
Người lính lớn tuổi nhất - một trung niên với vết thẹo ngang sống mũi - lên tiếng:
“ Chúng tao đầu hàng giữ mạng, là hèn. Nhưng vẫn còn hơn chán lũ chó đớp cứt người ta mà vẫn không biết, nói nghe còn tự hào lắm.
Cũng như chúng mày, bọn tao không làm được như Hồ Xạ tướng quân. Thế nhưng bọn tao kính trọng ông ta, chứ không hèn hạ đến mức đi bêu xấu đấng anh hùng để trông bản thân đỡ bẩn thỉu như ai kia.
Chúng tao nhận chúng tao đầu hàng vì muốn sống, chứ chả bô bô lôi đạo to lí lớn ra mà nguỵ biện hòng loè đám dân đen ít học như mấy thằng chúng mày. Mẹ, lũ nguỵ quân tử. ”
“ Thằng già này chán sống rồi chăng? ”
Đám choai choai bị nói trúng chỗ nhột, nóng mặt lên. Cả đoàn quân lăn xả vào nhau, dùng nắm đấm và đôi chân mà trút hết áp lực, căm phẫn trong lòng ra.
Quay lại chuyện của đám Tạng Cẩu…
Khiếu Hoá Tăng lấy cà sa lót chỗ cho Liễu Thăng, rồi lui cui kê gian bàn thờ với đống bàn ghế gãy đổ phủ đầy bụi ra phía sau, dọn ra một chỗ kha khá rộng. Lão leo tót lên ngồi chỗ tượng Phật, đoạn nói vọng xuống:
“ Rồi, hai đứa chúng mày đấu gì thì đấu đi, lão ăn mày không liên can. ”
Khiếu Hoá Tăng há miệng ngáp một cái, nói đoạn nằm nghiêng ra, một tay chống má mà ngủ. Còn hai đứa đánh ra sao, thắng hay thua, đối với lão đã không còn quá quan trọng. Nói gì thì nói, mục đích của lão sư ăn xin ấy cũng đã đạt được rồi. Dọn chỗ cho chúng đánh, chẳng qua là phối hợp với Hương, tránh để Tạng Cẩu nghi ngờ mà thôi.
Phiêu Hương chớp khẽ hai hàng mi, reo:
“ Nào, Tạng Cẩu, đánh với tớ đi. Chơi bời gì để sau. Chớ có nhìn lão Khiếu Hoá Tăng bình chân như vại, thực ra gấp lắm rồi đấy. Cùng lắm tớ chấp, Cẩu chống được năm mươi chiêu là coi như thắng. ”
Tạng Cẩu gật đầu, đáp:
“ Ông mới dạy Cẩu vài chiêu vào đêm qua… Tuy chưa luyện ra cái thần vận ông nói, nhưng đối phó năm chục chiêu của Hương có lẽ cũng đủ dùng. ”
Hai đứa bắt đầu thủ thế.
Phiêu Hương nâng cánh tay, năm ngón lá liễu chụm lại. Có vẻ cô bé muốn dùng một pho chưởng pháp để đấu với Tạng Cẩu. Biết chiêu thức của Hương dù là đao pháp hay thân pháp đều cực kì tinh diệu, huyễn ảo mà chẳng mất đi sắc bén, mĩ lệ mà vẫn hiệu quả nên Cẩu không dám coi nhẹ lộ chưởng pháp cô sắp dùng tí nào. Nó hít sâu một hơi, nghiêng người xéo qua. Đôi chân nó trùng xuống trung bình tấn, còn hai tay thì thu thành quyền.
Thức thủ thế của võ chó lấy từ câu tục ngữ “ chó khôn tứ túc huyền đề, tai thì hơi cúp, đuôi thì cong cong ”. Chân vững, tai linh động cảnh giác nhiều phía, “ đuôi cong ” ám chỉ người luyện phải sẵn sàng phản kích.
“ Chú ý mà đỡ này Tạng Cẩu! ”
Phiêu Hương kêu lên, sau đó vọt tới chỗ nó. Hương thơm theo phát chưởng phả vào mặt Tạng Cẩu. Đến kình phong cũng chỉ nhẹ như gió thoảng mà thôi. Song, Cẩu ngờ ngợ cảm nhận được điều gì đấy không đúng từ đôi búp sen. Nó bèn bước tới một bước, tay trái hoành cao, năm ngón cong lại toan chộp lấy cổ tay Phiêu Hương. Còn chân trái nó thì co lên, rồi giộng mạnh xuống muốn dẫm vào bàn chân cô bé.
Đây là chiêu “ Chó Treo, Mèo Đậy ”. Có thể nói là công thủ kiêm tề, song bắt buộc người luyện phải biết phép nhất tâm nhị dụng.
Cổ tay Phiêu Hương quả nhiên bị trảo của Tạng Cẩu chộp trúng. Lúc này thì cánh tay của Cẩu chẳng khác nào một cái cùm giữ chặt nửa thân trên của cô bé cả. Sự vận động bị hạn chế nhiều đến thế, như vậy sẽ khó lòng tránh cú đạp tiếp liền sau.
Nếu như đủ sự bình tĩnh, thì với chiêu số ảo diệu của mình chắc chắn cô bé sẽ hoá giải được chiêu Chó Treo Mèo Đậy này. Nhưng cuối cùng Hương cũng chỉ là cô bé con mới tám chín tuổi đầu thôi.
Tạng Cẩu khịt mũi, khẽ thu lại nửa cước. Thành ra thay vì dẫm thẳng một cú vào bàn chân Phiêu Hương thì cạnh bàn chân của nó chỉ chạm nhẹ vào mấy đầu ngón chân của cô bé thôi.
“ Chiêu thứ hai! ”
Cô bé biết mình đã thua, nhưng càng nghĩ Tạng Cẩu thắng được một ván thì lại càng thấy tức vô cớ. Thế là, cô bé chợt nghiêng thẳng người ra trước, tiến sát lại chỗ thằng nhóc. Bàn tay còn lại khẽ lật nghiêng, đoạn chém một phát nhanh như chảo chớp nhắm vào eo Tạng Cẩu.
Lần này đến lượt Tạng Cẩu phải giật mình, theo phản xạ tự nhiên buông cánh tay đang bị chế trụ của Hương ra. Làm rồi mới nhận ra là hỏng bét, thằng bé chỉ còn cách dựng thẳng tay phải lên đỡ.
Nào biết ấy chỉ là hư chiêu. Phiêu Hương nhắm chuẩn lúc nó lúng túng nhất, bèn sử dụng lộ thân pháp quái dị độc môn. Tạng Cẩu thấy cô bé vốn nghiêng ra trước mà đột nhiên lại đứng thẳng dậy ngay được, thì biết mình trúng kế rồi. Phiêu Hương cong ngón tay lại, búng một cái vào trán nó.
“ Chơi xấu! ”
Tạng Cẩu ngã oạch ra, ôm trán nhăn nhó.
Bỗng, tiếng nói lười biếng của Khiếu Hoá Tăng vang lên:
“ Giang hồ là nơi hiểm ác, chứ không phải trận tỉ võ của đám trẻ con. Ra đời đánh nhau với người ta, quên luôn hai chữ công bình công chính đi. ”
Phiêu Hương hấp háy:
“ Thấy chưa? Lần này tớ phá lệ cho coi như không tính! Đánh lại! Bao giờ Cẩu chịu phục mới thôi! ”
“ Làm như tớ sợ ấy… ”
Tạng Cẩu càu nhàu đứng lên. Hai đứa lại thủ thế như trước, chuẩn bị bắt đầu đánh lại trận vừa rồi.
Lần này Cẩu chủ động tấn công trước, không để Phiêu Hương chiếm tiên cơ nữa. Nó lao nhanh qua, nắm tay nhỏ mà cứng rắn nâng lên rồi tung ra. Đúng là chiêu “ mồm chó, vó ngựa ” rồi. Đây vốn là tục ngữ chỉ kẻ hay nói quàng xiên, ăn nói bừa bãi như mồm chó cắn bậy, vó ngựa đá quàng chẳng chừa một ai. Sau khi được các cụ chuyển thành chiêu số thì cái hồn của câu nói ấy vẫn chẳng hề mất đi. Đừng nhìn đòn này tưởng như chỉ là một cú đấm thẳng đơn giản mà nhầm, thực chất đằng sau ẩn chứa vô số biến hoá, có thể công kích tất thảy bộ vị trên cơ thể đối thủ.
Phiêu Hương hít thật sâu một hơi, đoạn vận khí nâng tay, phóng chưởng đánh thẳng vào huyệt Cưu Vĩ của Tạng Cẩu. Cô bé nhác thấy khó lòng khoá hết thế công của Cẩu, bèn dùng ngay cách vây Nguỵ cứu Triệu này. Nếu là đấu sinh tử, thì khó mà nói liệu Tạng Cẩu có nổi máu chó lên liều mạng không. Nhưng đây lại chỉ là một cuộc tỉ thí xem ai hơn, ai kém nên cô bé tin Cẩu sẽ không có lí do gì để liều mạng cả.
Quả vậy, Tạng Cẩu thấy huyệt đạo yếu hại của mình bị tấn công, bèn sử dụng một trong những thế biến chiêu của “ mồm chó vó ngựa ”. Đầu quyênd rắn rỏi của thằng bé nện vào lòng bàn tay của Phiêu Hương. Từ chưởng tâm của cô, một đạo ám kình phát ra, chọc thủng kình lực của Tạng Cẩu mà len lỏi vào tận xương cánh tay. Bắp, gân ở tay thằng bé thoáng tê bại đi.
Phiêu Hương chớp ngay cơ hội, tung một cú đá cao. Mũi chân cô bé lướt qua chóp mũi của Cẩu khi thằng bé ngã người ra sau để tránh. Nói đoạn, nó sử ngay chiêu “ chó cùng cắn càn ” để phản kích.
Nháy mắt thôi, mà vai, khuỷu, gối, cạnh bàn tay…v.v… của Tạng Cẩu đều đã trở thành vũ khí công kích. Chiêu “ chó cùng cắn càn ” này là ngón đánh giáp chiến cận thân, lúc dùng bắt buộc phải áp sát đối thủ. Khoảng cách giữa hai bên không quá nửa sải tay, khiến đối thủ mất hết không gian đi quyền triển cước, làm gì cũng vướng víu.
Phiêu Hương cúi xuống quét ngang chân một cái, muốn gạt ngã Tạng Cẩu. Đôi tay thì đổi sang dùng chỉ pháp. Hai ngón thanh mảnh vươn ra, điểm liên tiếp vào các huyệt đạo ở tay, ở chân Cẩu.
Trao đổi mấy hồi, hai đứa đều đã trúng đòn kha khá, bèn tách nhau ra. Tạng Cẩu thì thấy tay chân mình tê rần rần như thể mới ngồi lâu một chỗ. Ấy là hậu quả của việc bị điểm huyệt đạo, khiến khí huyết lưu thông bất thường. Phiêu Hương cũng chẳng khá hơn. Chỉ trong một thoáng ấy mà cô bé đã bị giã cho mấy cú đau điếng.
Khiếu Hoá Tăng thì nằm ườn ra như con sâu lười, ngáp ngắn một cái trước khi hai đứa nhóc lao vào nhau một lần nữa. Chớ nhìn lão ăn xin này tỏ vẻ lười biếng chẩy thây chẳng thèm quan tâm, thực chất lão vẫn âm thầm quan sát từng chiêu từng thức của hai đứa. Đặc biệt là Tạng Cẩu với ngón võ chó mới học.
[ Thú vị, thú vị. Một trong các bộ pháp phối hợp với võ chó xuất phát từ câu “ Chó ba năm mới nằm, gà ba lần vỗ cánh mới bay ”. Chậm rãi, xoay vòng, ổn trọng là yếu chỉ của nó, như loài chó đi đi lại lại mấy lần quanh ổ ngủ mới đặt lưng. Trong khi Lăng Không Đạp Vân của tay đại bợm thì nhấn vào cái sự phóng khoáng trong mỗi cú nhảy, tung hoành trong từng bước chạy… Hai loại thân pháp với ý cảnh, đặc tính trái ngược nhau hoàn toàn, để xem thằng nhóc này xử lí ra sao. ]
“ Như đã hứa, Trương Phụ ta đại diện cho thiên triều tha mạng cho các ngươi. Sau này phải hết lòng phụng sự triều Trần, nhớ lấy ân sâu của thiên triều và Minh thành tổ. Đừng có đi theo đảng ác nữa có biết chưa? ”
“ Tạ ơn Trương hầu. ”
Mạc Thuý dẫn đầu hét lên.
“ TẠ ƠN TRƯƠNG HẦU! ”
Tiếng người vang dội khắp cả một vạt rừng. Gió khẽ thổi qua kẽ đá, nghe như tiếng các oan hồn khóc than.
Nửa canh giờ sau…
Hàng binh được phân làm mấy lộ, bảy phần về dưới trướng bọn Mạc Thuý - Nguyễn Huân, còn lại cho Công Khôi cai quản. Mà họ Mạc cũng khôn lắm. Hắn nhắm toàn những binh sĩ triều cũ quy hàng sớm nhất, những kẻ chủ động đâm giáo vào thi thể của Hồ Xạ để lĩnh thưởng. Hắn đã tia được họ từ trước, nay chỉ việc nhận về dưới trướng mình. Số còn lại thì đẩy hết qua bên của Nguyễn Công Khôi.
Cảm nhận được ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của binh sĩ, Nguyễn Công Khôi như muốn tan gan vỡ mật. Song, hắn cũng cố mà giữ bình tĩnh, nói to:
“ Chúng mày chả khác gì tao đâu, đều là hàng binh ráo. Giờ có muốn quay đầu đã chẳng còn kịp nữa. Thế nên tốt nhất là biết điều mà phục vụ chủ mới, may ra còn được cho tiền của thóc gạo. ”
Sĩ tốt cắn răng, nghiến lợi, nhưng cũng đành phải nghỉ ngơi theo sự sắp xếp của Công Khôi.
Lửa cháy tí tách…
Hàng quân dưới trướng Nguyễn Công Khôi ngồi bệt xuống giữa một vùng lòng chảo hoang phế. Thây người được kéo ra, chất thành đống. Trăng mờ hạ xuống quả đồi con mới mọc lên một tiếng thở dài.
Gỗ được xếp đống quanh chồng xác, từng bó từng bó đuốc được tung về phía những thi thể không trọn vẹn.
“ Đáng kiếp tên Hồ Xạ. ”
“ Đúng thế! Thế mà hồi trước hắn tốt với mình, mình còn cảm động ghê lắm. Thì ra là đóng kịch ráo… ”
“ Chiêu trò mua bán nhân tâm cả. Tôi nói với các chú, ngày xưa lúc nhà Trần còn ấy, tên này chỉ đi làm thằng lính quèn như mình. Cái ngữ ấy thì ở đấy mà làm tướng. ”
“ Nghe anh nói là biết, tên này chỉ muốn giữ chức cao quyền trọng tên Giản Định ném cho, thế nên mới hô hào định lừa chúng ta liều sống liều chết cho hắn đội vững cái mũ quan đấy. Gớm, làm như bọn này ngu hết. ”
Thi thoảng, mấy lời chửi rủa thoá mạ của đám hàng binh lại vang lên. Nói ra những lời này đa số là thanh niên còn trẻ, nhỏ thì mười lăm, lớn lắm cũng mới hai mươi thôi.
Những người lớn tuổi hơn nghe, có kẻ hả hê, có dửng dưng. Chỉ số ít thì ngứa mắt, nạt:
“ Im mồm, mấy thằng hèn… ”
“ Này nhá, ông cụ không phải cậy già lên mặt với thằng này. Đều quỳ gối cúi đầu như nhau, cũng đều chả dám về nhìn mặt làng xóm láng giềng thì hơn được mẹ gì ai mà sủa ghê thế? ”
Người lính lớn tuổi nhất - một trung niên với vết thẹo ngang sống mũi - lên tiếng:
“ Chúng tao đầu hàng giữ mạng, là hèn. Nhưng vẫn còn hơn chán lũ chó đớp cứt người ta mà vẫn không biết, nói nghe còn tự hào lắm.
Cũng như chúng mày, bọn tao không làm được như Hồ Xạ tướng quân. Thế nhưng bọn tao kính trọng ông ta, chứ không hèn hạ đến mức đi bêu xấu đấng anh hùng để trông bản thân đỡ bẩn thỉu như ai kia.
Chúng tao nhận chúng tao đầu hàng vì muốn sống, chứ chả bô bô lôi đạo to lí lớn ra mà nguỵ biện hòng loè đám dân đen ít học như mấy thằng chúng mày. Mẹ, lũ nguỵ quân tử. ”
“ Thằng già này chán sống rồi chăng? ”
Đám choai choai bị nói trúng chỗ nhột, nóng mặt lên. Cả đoàn quân lăn xả vào nhau, dùng nắm đấm và đôi chân mà trút hết áp lực, căm phẫn trong lòng ra.
Quay lại chuyện của đám Tạng Cẩu…
Khiếu Hoá Tăng lấy cà sa lót chỗ cho Liễu Thăng, rồi lui cui kê gian bàn thờ với đống bàn ghế gãy đổ phủ đầy bụi ra phía sau, dọn ra một chỗ kha khá rộng. Lão leo tót lên ngồi chỗ tượng Phật, đoạn nói vọng xuống:
“ Rồi, hai đứa chúng mày đấu gì thì đấu đi, lão ăn mày không liên can. ”
Khiếu Hoá Tăng há miệng ngáp một cái, nói đoạn nằm nghiêng ra, một tay chống má mà ngủ. Còn hai đứa đánh ra sao, thắng hay thua, đối với lão đã không còn quá quan trọng. Nói gì thì nói, mục đích của lão sư ăn xin ấy cũng đã đạt được rồi. Dọn chỗ cho chúng đánh, chẳng qua là phối hợp với Hương, tránh để Tạng Cẩu nghi ngờ mà thôi.
Phiêu Hương chớp khẽ hai hàng mi, reo:
“ Nào, Tạng Cẩu, đánh với tớ đi. Chơi bời gì để sau. Chớ có nhìn lão Khiếu Hoá Tăng bình chân như vại, thực ra gấp lắm rồi đấy. Cùng lắm tớ chấp, Cẩu chống được năm mươi chiêu là coi như thắng. ”
Tạng Cẩu gật đầu, đáp:
“ Ông mới dạy Cẩu vài chiêu vào đêm qua… Tuy chưa luyện ra cái thần vận ông nói, nhưng đối phó năm chục chiêu của Hương có lẽ cũng đủ dùng. ”
Hai đứa bắt đầu thủ thế.
Phiêu Hương nâng cánh tay, năm ngón lá liễu chụm lại. Có vẻ cô bé muốn dùng một pho chưởng pháp để đấu với Tạng Cẩu. Biết chiêu thức của Hương dù là đao pháp hay thân pháp đều cực kì tinh diệu, huyễn ảo mà chẳng mất đi sắc bén, mĩ lệ mà vẫn hiệu quả nên Cẩu không dám coi nhẹ lộ chưởng pháp cô sắp dùng tí nào. Nó hít sâu một hơi, nghiêng người xéo qua. Đôi chân nó trùng xuống trung bình tấn, còn hai tay thì thu thành quyền.
Thức thủ thế của võ chó lấy từ câu tục ngữ “ chó khôn tứ túc huyền đề, tai thì hơi cúp, đuôi thì cong cong ”. Chân vững, tai linh động cảnh giác nhiều phía, “ đuôi cong ” ám chỉ người luyện phải sẵn sàng phản kích.
“ Chú ý mà đỡ này Tạng Cẩu! ”
Phiêu Hương kêu lên, sau đó vọt tới chỗ nó. Hương thơm theo phát chưởng phả vào mặt Tạng Cẩu. Đến kình phong cũng chỉ nhẹ như gió thoảng mà thôi. Song, Cẩu ngờ ngợ cảm nhận được điều gì đấy không đúng từ đôi búp sen. Nó bèn bước tới một bước, tay trái hoành cao, năm ngón cong lại toan chộp lấy cổ tay Phiêu Hương. Còn chân trái nó thì co lên, rồi giộng mạnh xuống muốn dẫm vào bàn chân cô bé.
Đây là chiêu “ Chó Treo, Mèo Đậy ”. Có thể nói là công thủ kiêm tề, song bắt buộc người luyện phải biết phép nhất tâm nhị dụng.
Cổ tay Phiêu Hương quả nhiên bị trảo của Tạng Cẩu chộp trúng. Lúc này thì cánh tay của Cẩu chẳng khác nào một cái cùm giữ chặt nửa thân trên của cô bé cả. Sự vận động bị hạn chế nhiều đến thế, như vậy sẽ khó lòng tránh cú đạp tiếp liền sau.
Nếu như đủ sự bình tĩnh, thì với chiêu số ảo diệu của mình chắc chắn cô bé sẽ hoá giải được chiêu Chó Treo Mèo Đậy này. Nhưng cuối cùng Hương cũng chỉ là cô bé con mới tám chín tuổi đầu thôi.
Tạng Cẩu khịt mũi, khẽ thu lại nửa cước. Thành ra thay vì dẫm thẳng một cú vào bàn chân Phiêu Hương thì cạnh bàn chân của nó chỉ chạm nhẹ vào mấy đầu ngón chân của cô bé thôi.
“ Chiêu thứ hai! ”
Cô bé biết mình đã thua, nhưng càng nghĩ Tạng Cẩu thắng được một ván thì lại càng thấy tức vô cớ. Thế là, cô bé chợt nghiêng thẳng người ra trước, tiến sát lại chỗ thằng nhóc. Bàn tay còn lại khẽ lật nghiêng, đoạn chém một phát nhanh như chảo chớp nhắm vào eo Tạng Cẩu.
Lần này đến lượt Tạng Cẩu phải giật mình, theo phản xạ tự nhiên buông cánh tay đang bị chế trụ của Hương ra. Làm rồi mới nhận ra là hỏng bét, thằng bé chỉ còn cách dựng thẳng tay phải lên đỡ.
Nào biết ấy chỉ là hư chiêu. Phiêu Hương nhắm chuẩn lúc nó lúng túng nhất, bèn sử dụng lộ thân pháp quái dị độc môn. Tạng Cẩu thấy cô bé vốn nghiêng ra trước mà đột nhiên lại đứng thẳng dậy ngay được, thì biết mình trúng kế rồi. Phiêu Hương cong ngón tay lại, búng một cái vào trán nó.
“ Chơi xấu! ”
Tạng Cẩu ngã oạch ra, ôm trán nhăn nhó.
Bỗng, tiếng nói lười biếng của Khiếu Hoá Tăng vang lên:
“ Giang hồ là nơi hiểm ác, chứ không phải trận tỉ võ của đám trẻ con. Ra đời đánh nhau với người ta, quên luôn hai chữ công bình công chính đi. ”
Phiêu Hương hấp háy:
“ Thấy chưa? Lần này tớ phá lệ cho coi như không tính! Đánh lại! Bao giờ Cẩu chịu phục mới thôi! ”
“ Làm như tớ sợ ấy… ”
Tạng Cẩu càu nhàu đứng lên. Hai đứa lại thủ thế như trước, chuẩn bị bắt đầu đánh lại trận vừa rồi.
Lần này Cẩu chủ động tấn công trước, không để Phiêu Hương chiếm tiên cơ nữa. Nó lao nhanh qua, nắm tay nhỏ mà cứng rắn nâng lên rồi tung ra. Đúng là chiêu “ mồm chó, vó ngựa ” rồi. Đây vốn là tục ngữ chỉ kẻ hay nói quàng xiên, ăn nói bừa bãi như mồm chó cắn bậy, vó ngựa đá quàng chẳng chừa một ai. Sau khi được các cụ chuyển thành chiêu số thì cái hồn của câu nói ấy vẫn chẳng hề mất đi. Đừng nhìn đòn này tưởng như chỉ là một cú đấm thẳng đơn giản mà nhầm, thực chất đằng sau ẩn chứa vô số biến hoá, có thể công kích tất thảy bộ vị trên cơ thể đối thủ.
Phiêu Hương hít thật sâu một hơi, đoạn vận khí nâng tay, phóng chưởng đánh thẳng vào huyệt Cưu Vĩ của Tạng Cẩu. Cô bé nhác thấy khó lòng khoá hết thế công của Cẩu, bèn dùng ngay cách vây Nguỵ cứu Triệu này. Nếu là đấu sinh tử, thì khó mà nói liệu Tạng Cẩu có nổi máu chó lên liều mạng không. Nhưng đây lại chỉ là một cuộc tỉ thí xem ai hơn, ai kém nên cô bé tin Cẩu sẽ không có lí do gì để liều mạng cả.
Quả vậy, Tạng Cẩu thấy huyệt đạo yếu hại của mình bị tấn công, bèn sử dụng một trong những thế biến chiêu của “ mồm chó vó ngựa ”. Đầu quyênd rắn rỏi của thằng bé nện vào lòng bàn tay của Phiêu Hương. Từ chưởng tâm của cô, một đạo ám kình phát ra, chọc thủng kình lực của Tạng Cẩu mà len lỏi vào tận xương cánh tay. Bắp, gân ở tay thằng bé thoáng tê bại đi.
Phiêu Hương chớp ngay cơ hội, tung một cú đá cao. Mũi chân cô bé lướt qua chóp mũi của Cẩu khi thằng bé ngã người ra sau để tránh. Nói đoạn, nó sử ngay chiêu “ chó cùng cắn càn ” để phản kích.
Nháy mắt thôi, mà vai, khuỷu, gối, cạnh bàn tay…v.v… của Tạng Cẩu đều đã trở thành vũ khí công kích. Chiêu “ chó cùng cắn càn ” này là ngón đánh giáp chiến cận thân, lúc dùng bắt buộc phải áp sát đối thủ. Khoảng cách giữa hai bên không quá nửa sải tay, khiến đối thủ mất hết không gian đi quyền triển cước, làm gì cũng vướng víu.
Phiêu Hương cúi xuống quét ngang chân một cái, muốn gạt ngã Tạng Cẩu. Đôi tay thì đổi sang dùng chỉ pháp. Hai ngón thanh mảnh vươn ra, điểm liên tiếp vào các huyệt đạo ở tay, ở chân Cẩu.
Trao đổi mấy hồi, hai đứa đều đã trúng đòn kha khá, bèn tách nhau ra. Tạng Cẩu thì thấy tay chân mình tê rần rần như thể mới ngồi lâu một chỗ. Ấy là hậu quả của việc bị điểm huyệt đạo, khiến khí huyết lưu thông bất thường. Phiêu Hương cũng chẳng khá hơn. Chỉ trong một thoáng ấy mà cô bé đã bị giã cho mấy cú đau điếng.
Khiếu Hoá Tăng thì nằm ườn ra như con sâu lười, ngáp ngắn một cái trước khi hai đứa nhóc lao vào nhau một lần nữa. Chớ nhìn lão ăn xin này tỏ vẻ lười biếng chẩy thây chẳng thèm quan tâm, thực chất lão vẫn âm thầm quan sát từng chiêu từng thức của hai đứa. Đặc biệt là Tạng Cẩu với ngón võ chó mới học.
[ Thú vị, thú vị. Một trong các bộ pháp phối hợp với võ chó xuất phát từ câu “ Chó ba năm mới nằm, gà ba lần vỗ cánh mới bay ”. Chậm rãi, xoay vòng, ổn trọng là yếu chỉ của nó, như loài chó đi đi lại lại mấy lần quanh ổ ngủ mới đặt lưng. Trong khi Lăng Không Đạp Vân của tay đại bợm thì nhấn vào cái sự phóng khoáng trong mỗi cú nhảy, tung hoành trong từng bước chạy… Hai loại thân pháp với ý cảnh, đặc tính trái ngược nhau hoàn toàn, để xem thằng nhóc này xử lí ra sao. ]
Tác giả :
Nghịch Tử