Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi
Chương 33: Hồi tám (5)
Hồ Đỗ sấn tới trước một bước, chiếm ngay lấy thế chủ động. Lưỡi việt trong tay y chém xéo xuống, muốn từ đôi vai lách thẳng vào khe cổ của Vương Sài Hồ mà xả y làm hai khúc.
Họ Vương kia cũng chẳng phải tay vừa. Y vừa nghiêng người tránh qua, vừa vẩy kiếm lên chém vào cánh tay Hồ Đỗ. Vũ khí của y là một thanh nhuyễn kiếm, khi vung lên lưỡi kiếm rung rinh chẳng khác nào cái lưỡi mềm mại của loài độc xà.
Y nhủ bụng:
[ An Nam quả nhiên là đất man di mọi rợ, chiêu số giản đơn tới nực cười. Võ tướng mà chỉ biết dùng sức trâu, ở thiên triều ta chỉ đáng làm bách hộ. ]
Chắc mẩm Hồ Đỗ sẽ phải rút tay về, Vương Sài Hồ mạnh dạn sấn bước về phía địch thủ. Việt là vũ khí trên lưng ngựa, tầm sát thương xa hơn nhuyễn kiếm khá nhiều. Họ Vương biết vậy nên mới tranh thủ tiếp cận Hồ Đỗ, muốn xoá mờ đi bất lợi này.
Nào ngờ Hồ Đỗ chỉ thoáng trầm vai xuống, để cánh tay y lệch ra một chút tránh khỏi bị chặt phát đứt lìa. Da và thịt ở cánh tay y bị cứa đứt, máu tươi bắt đầu ứa ra. Da mặt Hồ Đỗ đỏ bừng lên, y không đợi Vương hồi thần, lên gối ngay một phát vào bụng đối thủ.
Vương Sài Hồ giật mình, nhưng đang đà tiến tới sau lui lại được? Lúc này y chẳng khác gì đưa bụng mình ra cho đầu gối của Đỗ thúc cả, sắc mặt thoáng trở nên âm hiểm.
Y vận khí xuống bụng, chờ sẵn. Trong Phi Ngư Phục của y có giấu một tấm áo kim ti dệt lẫn với lông vượn núi, cực kì bền dẻo. Bảo y này xưng đao thương khó nhập, thậm chí còn có thể cản lưỡi dao găm không cho nó lút sâu vào cơ thể.
Đùng!
Lý Thân thần công của Đỗ mặc dù đã không bằng nguyên bản, khiến đầu gối của hắn có được sức mạnh tới tám trăm cân ta, tức là gấp bốn lần lúc giao thủ với Mộc Thạnh.
Vương Sài Hồ thấy bụng mình rúng động dữ dội, mặc dù có cách một lớp áo kim ti bảo vệ rồi nhưng nội tạng vẫn rung chuyển như muốn bị chấn lực xoắn nát. Y phun mạnh một ngụm máu, đôi chân cày hai đường sâu hoắm vào mặt đất.
“ Khốn… nạn… ”
Trong cung cấm, y vốn là hảo thủ chẳng thua gì Mộc Thạnh. Nào ngờ mới xuống phía nam chưa được bao lâu đã bị tên người “ bần di chi địa ” một gối thổ huyết.
Y ngửa cổ gầm nhẹ lên, máu nhuộm đỏ hai hàm răng.
“ Tìm chết! Thực là tìm chết! Ta muốn khiến cả nhà mi sống không được chết không… ”
Đùng!!
Lời còn chưa nói dứt, việt của Hồ Đỗ đã hùng hổ lao thẳng xuống. Với bốn tàng Lý Thân thần công, Hồ Đỗ kéo gần khoảng cách gần mười mét giữa hai người chỉ bằng một cú nhảy.
Lưỡi việt được mài sáng choang còn cách chán đến một mét mà Vương Sài Hồ đã cảm giác được kình phong phả tới rát mặt. Y đã giác ngộ một chân lí: bằng chút nội công thô thiển của mình thì chọi cứng với Hồ Đỗ chỉ có đường chết, đành vội vàng lăn tròn tránh qua.
Cốp!!
Hồ Đỗ chẳng thèm nói một lời, chỉ đưa ngang lưỡi việt còn lại, tống thẳng cán sắt vào thái dương Vương Sài Hồ.
Y chẳng còn cách nào, bèn hất kiếm một nhát thẳng tắp từ dưới lên. Lưỡi nhuyễn kiếm mềm mại dẻo dai, mượn đà văng bèn uốn thành một vầng trăng khuyết. Kiếm nhận nhắm vào yết hầu của Đỗ, một chiêu “ Vây Nguỵ cứu Triệu ” được Sài Hồ tung ra khá bài bản và đúng lúc. Nói một cách đơn giản thì đây là đòn vận dụng đạo lí lấy công làm thủ.
Hồ Đỗ đành phải xoay thanh chiến phủ còn lại nửa vòng tròn, gạt phăng thanh nhuyễn kiếm đi. Nào ngờ đây đúng là điều Vương muốn. Y thuận đà văng của nhuyễn kiếm, nhẹ nhàng xoay chuyển một vòng, kiếm nhận tiếp tục nhằm vào cổ Hồ Đỗ mà móc.
Đây là chiêu kiếm Tụ Lí Càn Khôn, lấy cái ý kiếm mượn sự che giấu của tay áo rộng dài đặc trưng của người Trung Quốc, đánh ra bất ngờ như thể trong tay áo có một mảnh trời đất vậy.
Hồ Đỗ cũng chẳng vừa, một mặt nghiêng người đi né mũi kiếm, mặt khác lại vung rìu phản kích.
Vương Sài Hồ rung tay, mũi kiếm rung rinh đảo hướng chếch nghiêng xuống, phạt vào chân Hồ Đỗ một nhát. Y lại lăn tròn dưới đất, nhát chém của Đỗ xẹt qua đầu y, nhẹ nhàng hớt đứt nửa cái mũ. Tóc Sài Hồ xoã tung, lưng bám đầy lá vàng và bụi bẩn. Hiện tại y vừa thấy nhục, lại thấy sợ.
[ Đám An Nam là dân bần di man rợ, sao lại có chiến thần dũng mãnh bực này? ]
Hồ Đỗ lại tự nhủ:
[ Tên này hùng hùng hổ hổ, sao lại yếu như thế? ]
Nay thương cũ của Hồ Đỗ đã khỏi hẳn, hắn cũng đã quen với sức mạnh tăng vọt vì Lý Thân thần công, nên lực chiến đấu đã hơn xa trận chiến với Phạm Hách.
Cái đáng sợ của pho thần công dị bản này là càng bị thương, lực chiến đấu càng mạnh.
Hồ Đỗ hú lên một tiếng, tiếng hú của hắn nay vang dội có khác chi tiếng thuồng luồng kêu rên, chằn tinh gào thét? Cây rừng xào xạc hoà âm, chim thú kinh động đua nhau tẩu tán. Ai mẫn cảm sẽ thấy mặt đất dưới chân hơi rung theo tiếng chân thú rần rần chạy.
Vương Sài Hồ ở gần nhất, bị tiếng hú của Đỗ đánh cho tai ong đầu choáng. Y chẳng kịp bịt tai lại, vội vàng vung kiếm định đứng lên nhưng người loạng choạng đổ nhào ngay.
Hồ Đỗ nghiêm mặt bước tới, vụt mạnh chiếc việt xuống, định chém bay đầu Vương Sài Hồ. Y không có thói quen giễu cợt hay chà đạp đối thủ sau khi chiến thắng. Đấy là hành vi của một đứa trẻ. Không nhiều lời, một nhát dứt điểm. Ấy là phong cách của Hồ Đỗ.
Y có phần táo tợn nóng nảy, có hơi ngốc nghếch, nhưng không nhỏ mọn tự ti đến nỗi phải chà đạp lên lòng tự trọng và tôn nghiêm của kẻ khác để tìm cảm giác tồn tại.
Bất thình lình, từ đâu xé gió bắn tới một mũi tên. Tốc độ tên bay nhanh như cắt, ánh thép nơi đầu mũi tên phản chiếu nắng mai hắt lên nhọn hoắt.
Mũi tên đâm thủng vai Hồ Đỗ, máu tươi tí tách chảy xuống. Bị trúng tên bất ngờ khiến thanh việt trong tay Đỗ rơi nhẹ xuống đất.
Tên găm vào vai, đau thấu tâm can. Sau lưng nhất thời lại vang lên tiếng lợi khí xé gió, phong áp bức tới càng lúc càng nhanh. Hai tay đều trúng đòn, biết không kịp chém Vương Sài Hồ, Hồ Đỗ lật đật nghiêng mình né qua.
Phập!
Lưỡi siêu dài bửa thẳng xuống nơi hắn vừa đứng, kình lực khiến lá vàng lẫn bụi đất tản ra hai phía.
Hồ Đỗ định thần lại, nhìn chòng chọc vào kẻ vừa đánh lén mình. Tuổi chừng ngũ tuần, mắt báo tròn xoe sáng quắc, râu hùm vểnh ngược hoa râm. Không phải Mộc Thạnh thì còn ai vào đây nữa? Tay lão xách ngược siêu sắt, ánh mắt không lúc nào không kiêng dè nhìn Hồ Đỗ.
Vương Sài Hồ là Cẩm Y vệ mà Minh thành tổ đặc biệt phái xuống phương nam, căn dặn kĩ càng phải đoạt cho được một vật. Lại nói tên này võ nghệ siêu quần, chiến lực thực tế không thua gì lão ta. Dù còn có chút ngựa non háu đá, nhưng thanh niên huyết khí phương cương ai mà chẳng vậy??
Thế mà…
Ba chiêu! Một cú lên gối, một nhát chém, một tiếng gầm…Vương Sài Hồ bất lực nằm chờ chết. Mới qua chẳng bao lâu, mà lực chiến đấu của Đỗ đã tăng vọt, nhìn mà tưởng như hai người khác nhau.
“ Á à! Ra là mày. Tốt! Đỡ phải tìm kiếm chi mất công. Chết này! ”
Hồ Đỗ hào hứng gào lên, hai tay xốc cả hai thanh việt trở lại tư thế thuận tay nhất. Hít sâu một hơi, y khẽ nhún chân lấy đà. Qua lần vải, có thể thấy bắp thịt y nổi vồng lên cuồn cuộn, chắc nịch như gỗ gụ.
Mộc Thạnh thấy động, giơ ngang lưỡi siêu nghiêm mặt chờ sẵn. Đôi mắt lão quắc lên, hai tay siết chặt lấy lưỡi siêu chờ đợi. Vương Sài Hồ nghe tiếng chửi của Hồ Đỗ nay mới sực tỉnh, lồm cồm bò dậy, ba chân bốn cẳng chạy mất. Trông dáng hắn vừa trốn vừa ngã lên ngã xuống thực là nực cười.
Hồ Đỗ chẳng thèm đuổi, ánh nhìn khoá cứng lấy Mộc Thạnh. Trong lúc này lão ta là mục tiêu duy nhất của hắn, hắn phải trả mối nhục lần trước.
Họ Vương kia cũng chẳng phải tay vừa. Y vừa nghiêng người tránh qua, vừa vẩy kiếm lên chém vào cánh tay Hồ Đỗ. Vũ khí của y là một thanh nhuyễn kiếm, khi vung lên lưỡi kiếm rung rinh chẳng khác nào cái lưỡi mềm mại của loài độc xà.
Y nhủ bụng:
[ An Nam quả nhiên là đất man di mọi rợ, chiêu số giản đơn tới nực cười. Võ tướng mà chỉ biết dùng sức trâu, ở thiên triều ta chỉ đáng làm bách hộ. ]
Chắc mẩm Hồ Đỗ sẽ phải rút tay về, Vương Sài Hồ mạnh dạn sấn bước về phía địch thủ. Việt là vũ khí trên lưng ngựa, tầm sát thương xa hơn nhuyễn kiếm khá nhiều. Họ Vương biết vậy nên mới tranh thủ tiếp cận Hồ Đỗ, muốn xoá mờ đi bất lợi này.
Nào ngờ Hồ Đỗ chỉ thoáng trầm vai xuống, để cánh tay y lệch ra một chút tránh khỏi bị chặt phát đứt lìa. Da và thịt ở cánh tay y bị cứa đứt, máu tươi bắt đầu ứa ra. Da mặt Hồ Đỗ đỏ bừng lên, y không đợi Vương hồi thần, lên gối ngay một phát vào bụng đối thủ.
Vương Sài Hồ giật mình, nhưng đang đà tiến tới sau lui lại được? Lúc này y chẳng khác gì đưa bụng mình ra cho đầu gối của Đỗ thúc cả, sắc mặt thoáng trở nên âm hiểm.
Y vận khí xuống bụng, chờ sẵn. Trong Phi Ngư Phục của y có giấu một tấm áo kim ti dệt lẫn với lông vượn núi, cực kì bền dẻo. Bảo y này xưng đao thương khó nhập, thậm chí còn có thể cản lưỡi dao găm không cho nó lút sâu vào cơ thể.
Đùng!
Lý Thân thần công của Đỗ mặc dù đã không bằng nguyên bản, khiến đầu gối của hắn có được sức mạnh tới tám trăm cân ta, tức là gấp bốn lần lúc giao thủ với Mộc Thạnh.
Vương Sài Hồ thấy bụng mình rúng động dữ dội, mặc dù có cách một lớp áo kim ti bảo vệ rồi nhưng nội tạng vẫn rung chuyển như muốn bị chấn lực xoắn nát. Y phun mạnh một ngụm máu, đôi chân cày hai đường sâu hoắm vào mặt đất.
“ Khốn… nạn… ”
Trong cung cấm, y vốn là hảo thủ chẳng thua gì Mộc Thạnh. Nào ngờ mới xuống phía nam chưa được bao lâu đã bị tên người “ bần di chi địa ” một gối thổ huyết.
Y ngửa cổ gầm nhẹ lên, máu nhuộm đỏ hai hàm răng.
“ Tìm chết! Thực là tìm chết! Ta muốn khiến cả nhà mi sống không được chết không… ”
Đùng!!
Lời còn chưa nói dứt, việt của Hồ Đỗ đã hùng hổ lao thẳng xuống. Với bốn tàng Lý Thân thần công, Hồ Đỗ kéo gần khoảng cách gần mười mét giữa hai người chỉ bằng một cú nhảy.
Lưỡi việt được mài sáng choang còn cách chán đến một mét mà Vương Sài Hồ đã cảm giác được kình phong phả tới rát mặt. Y đã giác ngộ một chân lí: bằng chút nội công thô thiển của mình thì chọi cứng với Hồ Đỗ chỉ có đường chết, đành vội vàng lăn tròn tránh qua.
Cốp!!
Hồ Đỗ chẳng thèm nói một lời, chỉ đưa ngang lưỡi việt còn lại, tống thẳng cán sắt vào thái dương Vương Sài Hồ.
Y chẳng còn cách nào, bèn hất kiếm một nhát thẳng tắp từ dưới lên. Lưỡi nhuyễn kiếm mềm mại dẻo dai, mượn đà văng bèn uốn thành một vầng trăng khuyết. Kiếm nhận nhắm vào yết hầu của Đỗ, một chiêu “ Vây Nguỵ cứu Triệu ” được Sài Hồ tung ra khá bài bản và đúng lúc. Nói một cách đơn giản thì đây là đòn vận dụng đạo lí lấy công làm thủ.
Hồ Đỗ đành phải xoay thanh chiến phủ còn lại nửa vòng tròn, gạt phăng thanh nhuyễn kiếm đi. Nào ngờ đây đúng là điều Vương muốn. Y thuận đà văng của nhuyễn kiếm, nhẹ nhàng xoay chuyển một vòng, kiếm nhận tiếp tục nhằm vào cổ Hồ Đỗ mà móc.
Đây là chiêu kiếm Tụ Lí Càn Khôn, lấy cái ý kiếm mượn sự che giấu của tay áo rộng dài đặc trưng của người Trung Quốc, đánh ra bất ngờ như thể trong tay áo có một mảnh trời đất vậy.
Hồ Đỗ cũng chẳng vừa, một mặt nghiêng người đi né mũi kiếm, mặt khác lại vung rìu phản kích.
Vương Sài Hồ rung tay, mũi kiếm rung rinh đảo hướng chếch nghiêng xuống, phạt vào chân Hồ Đỗ một nhát. Y lại lăn tròn dưới đất, nhát chém của Đỗ xẹt qua đầu y, nhẹ nhàng hớt đứt nửa cái mũ. Tóc Sài Hồ xoã tung, lưng bám đầy lá vàng và bụi bẩn. Hiện tại y vừa thấy nhục, lại thấy sợ.
[ Đám An Nam là dân bần di man rợ, sao lại có chiến thần dũng mãnh bực này? ]
Hồ Đỗ lại tự nhủ:
[ Tên này hùng hùng hổ hổ, sao lại yếu như thế? ]
Nay thương cũ của Hồ Đỗ đã khỏi hẳn, hắn cũng đã quen với sức mạnh tăng vọt vì Lý Thân thần công, nên lực chiến đấu đã hơn xa trận chiến với Phạm Hách.
Cái đáng sợ của pho thần công dị bản này là càng bị thương, lực chiến đấu càng mạnh.
Hồ Đỗ hú lên một tiếng, tiếng hú của hắn nay vang dội có khác chi tiếng thuồng luồng kêu rên, chằn tinh gào thét? Cây rừng xào xạc hoà âm, chim thú kinh động đua nhau tẩu tán. Ai mẫn cảm sẽ thấy mặt đất dưới chân hơi rung theo tiếng chân thú rần rần chạy.
Vương Sài Hồ ở gần nhất, bị tiếng hú của Đỗ đánh cho tai ong đầu choáng. Y chẳng kịp bịt tai lại, vội vàng vung kiếm định đứng lên nhưng người loạng choạng đổ nhào ngay.
Hồ Đỗ nghiêm mặt bước tới, vụt mạnh chiếc việt xuống, định chém bay đầu Vương Sài Hồ. Y không có thói quen giễu cợt hay chà đạp đối thủ sau khi chiến thắng. Đấy là hành vi của một đứa trẻ. Không nhiều lời, một nhát dứt điểm. Ấy là phong cách của Hồ Đỗ.
Y có phần táo tợn nóng nảy, có hơi ngốc nghếch, nhưng không nhỏ mọn tự ti đến nỗi phải chà đạp lên lòng tự trọng và tôn nghiêm của kẻ khác để tìm cảm giác tồn tại.
Bất thình lình, từ đâu xé gió bắn tới một mũi tên. Tốc độ tên bay nhanh như cắt, ánh thép nơi đầu mũi tên phản chiếu nắng mai hắt lên nhọn hoắt.
Mũi tên đâm thủng vai Hồ Đỗ, máu tươi tí tách chảy xuống. Bị trúng tên bất ngờ khiến thanh việt trong tay Đỗ rơi nhẹ xuống đất.
Tên găm vào vai, đau thấu tâm can. Sau lưng nhất thời lại vang lên tiếng lợi khí xé gió, phong áp bức tới càng lúc càng nhanh. Hai tay đều trúng đòn, biết không kịp chém Vương Sài Hồ, Hồ Đỗ lật đật nghiêng mình né qua.
Phập!
Lưỡi siêu dài bửa thẳng xuống nơi hắn vừa đứng, kình lực khiến lá vàng lẫn bụi đất tản ra hai phía.
Hồ Đỗ định thần lại, nhìn chòng chọc vào kẻ vừa đánh lén mình. Tuổi chừng ngũ tuần, mắt báo tròn xoe sáng quắc, râu hùm vểnh ngược hoa râm. Không phải Mộc Thạnh thì còn ai vào đây nữa? Tay lão xách ngược siêu sắt, ánh mắt không lúc nào không kiêng dè nhìn Hồ Đỗ.
Vương Sài Hồ là Cẩm Y vệ mà Minh thành tổ đặc biệt phái xuống phương nam, căn dặn kĩ càng phải đoạt cho được một vật. Lại nói tên này võ nghệ siêu quần, chiến lực thực tế không thua gì lão ta. Dù còn có chút ngựa non háu đá, nhưng thanh niên huyết khí phương cương ai mà chẳng vậy??
Thế mà…
Ba chiêu! Một cú lên gối, một nhát chém, một tiếng gầm…Vương Sài Hồ bất lực nằm chờ chết. Mới qua chẳng bao lâu, mà lực chiến đấu của Đỗ đã tăng vọt, nhìn mà tưởng như hai người khác nhau.
“ Á à! Ra là mày. Tốt! Đỡ phải tìm kiếm chi mất công. Chết này! ”
Hồ Đỗ hào hứng gào lên, hai tay xốc cả hai thanh việt trở lại tư thế thuận tay nhất. Hít sâu một hơi, y khẽ nhún chân lấy đà. Qua lần vải, có thể thấy bắp thịt y nổi vồng lên cuồn cuộn, chắc nịch như gỗ gụ.
Mộc Thạnh thấy động, giơ ngang lưỡi siêu nghiêm mặt chờ sẵn. Đôi mắt lão quắc lên, hai tay siết chặt lấy lưỡi siêu chờ đợi. Vương Sài Hồ nghe tiếng chửi của Hồ Đỗ nay mới sực tỉnh, lồm cồm bò dậy, ba chân bốn cẳng chạy mất. Trông dáng hắn vừa trốn vừa ngã lên ngã xuống thực là nực cười.
Hồ Đỗ chẳng thèm đuổi, ánh nhìn khoá cứng lấy Mộc Thạnh. Trong lúc này lão ta là mục tiêu duy nhất của hắn, hắn phải trả mối nhục lần trước.
Tác giả :
Nghịch Tử