Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi
Chương 177: Hồi mười chín (12)
Lữ Nghị đang cười gằn, thì bỗng nhiên có một bàn tay chộp đến, tóm lấy báng mâu của hắn.
Nhanh như sét giật…
Lữ Nghị cả kinh, rung tay toan giật lại thanh xà mâu. Thế nhưng bàn tay của người nọ cứng không thua gì sắt thép, kìm chặt cứng thanh trường mâu của gã. Mặc kệ hắn dùng sức đến độ mồ hôi đầm đìa mặt xanh tai đỏ, bàn tay vẫn sừng sững như quả núi.
Cốp!!!
Lữ Nghị hoảng hồn nhìn cây xà mâu bị giật khỏi tay mình, dễ dàng hệt người lớn cướp đồ trong tay đứa trẻ…
“ Đóng… c… ”
Xà mâu đánh ra như chớp, xiên thủng cổ họng gã. Lữ Nghị chỉ kịp í ới mấy tiếng, rồi ngoẹo đầu chết ngay tại chỗ.
Người ra tay tất nhiên là Đinh Lễ…
Lúc này cậu chàng đã đổi một bộ giáp tầm thường, cưỡi con ngựa bình phàm để che giấu thân phận. Mấy ngày vừa rồi, tính cả hôm nay, lúc nào cậu chàng cũng giục ngựa chạy sát bên cạnh Trần Ngỗi…
Lữ Nghị tham gia đánh tan quân Trần ở Mô Độ, từng giao thủ với nhiều tướng của Trần Ngỗi. Thành thử, hắn nghĩ với tài nghệ của mình trong hàng ngũ quân Trần khó ai sánh được, nên hôm nay mới mạo hiểm xông ra khỏi thành.
Giết tướng địch xong, Đinh Lễ bèn chu môi huýt gió một tiếng…
“ Ọoooooooo ”
Mặt đất rung chuyển rần rần, từ phía đông nam phóng vọt tới một cái bóng trắng, nhắm thẳng vào cửa thành Cổ Lộng.
Chính là Đại Thắng Thần Ngưu.
Con trâu trắng lao về phía cửa thành, khí thế hung hãn như núi sập sóng thần của nó khiến thân tín của Lữ Nghị đều phải á khẩu.
Không phải trâu là loài ăn cỏ, hiền hậu ôn hoà sao?
Không phải chỉ cần không chọc chúng nó, chúng nó sẽ không làm gì sao??
“ Sát khí!!! ”
“ Mẹ nó!!! Thế quái nào con trâu này lại có sát khí??? ”
Là người nằm đầu đao ngồi mũi kiếm, nên những thân tín này rất nhạy cảm với sát khí.
Đại Thắng là con trâu quái lạ, ăn thịt sống uống máu tươi không hề gì, thành thử toàn thân của nó có lệ khí rất nặng. Người bình thường bị nó nhắm vào, thậm chí có thể lăn ra ngất vì kinh sợ.
Chỉ luận sát khí, Đại Thắng còn hơn cả tướng chinh chiến nhiều năm như Mộc Thạnh. Thử hỏi quân của Lữ Nghị không bất ngờ sao đặng?
“ Ọoooooo ”
Đại Thắng rống giận, xông thẳng vào trận thế của quân Lữ Nghị. Bốn vó đạp bừa, đầu quất lung tung. Chỉ chớp mắt đã có chục người chết dưới sức mạnh của nó.
Trong truyền thuyết…
Voi chiến của Chiêm Thành cũng bị Đại Thắng thần ngưu húc chết, huống gì người trần mắt thịt.
Đinh Lễ đã thúc ngựa đuổi đến, không để đối phương kịp bình tâm kết trận.
Cậu chàng tung mình khỏi yên cương, nhảy lên thân trâu, tay lại gỡ cây gậy sắt buộc trên mông trâu xuống.
Một người một trâu như hoá điên, càng đánh càng hung hãn.
Mắt Đinh Lễ đỏ quạch, mùi máu kích thích cơ bắp toàn thân, sát khí bung toả như hoa phượng nở rộ giữa trưa hè. Mùi máu càng nồng, sức Lễ càng lớn, một bổng đánh ra có thể đập lún cả tường thành bằng đá xanh. Quân Minh trông thấy chỉ biết lắc đầu le lưỡi, cố gắng kéo dãn khoảng cách, bắn tên về phía cậu chàng.
Đinh Lễ đứng giữa hàng tên, múa côn tít mù. Không nói côn sắt đúc đặc nặng mấy chục cân, chỉ riêng sức gió thôi cũng đủ khiến tên bắn chao đảo, rụng rơi, không tài nào găm trúng đích. Những mũi tên do người có xạ thuật cao siêu thì bị côn của Đinh Lễ đập cho nát vụn.
Tuy nhiên, Đinh Lễ cũng không tài nào dấn sâu được thêm vào cửa thành. Cậu chàng cũng không thể múa côn nhanh như vậy liên tục được.
[ Giờ mà có cái anh Phạm Ngũ Thư ở đây thì tốt… ]
Kiếm pháp của Phạm Ngũ Thư sinh ra để khắc chế tên sắt và các loại ám khí. Nếu có y ở đây, áp lực Đinh Lễ đang gánh ắt giảm quá nửa.
Lại có thêm một toán trọng giáp binh xông tới, chen chúc ở cửa thành. Ý đồ rất rõ ràng, muốn đẩy bật hòn đá ngăn dòng Đinh Lễ ra rồi đóng cửa thành lại. Cung tiễn thủ ngừng bắn, tuy nhiên Đinh Lễ thì chẳng có dịp nghỉ tay. Thoáng cái, cơ man nào mâu nào kích thi nhau đâm về phía cậu chàng và trâu thần.
Đinh Lễ múa côn gạt đống khí giới tấn công mình và Đại Thắng, lại tung đòn đánh chết bất cứ ai dám tiến đến tầm vung của bổng, quyết không để quân địch luồn ra được hai cánh trái phải và sau lưng mình. Hai bên cứ gầm ghè nhau, quân Minh khó tiến còn Đinh Lễ cũng không nhích thêm được chút nào. Lúc ấy Đinh Lễ bèn nghĩ thầm:
[ Xem ra Mộc Thạnh thấy động, biết ta dùng kế khích tướng Lữ Nghị rồi. Khá khen cho Mộc Thạnh. Bị bất ngờ thế mà vẫn ra sách lược đối phó được. ]
Đoạn, cậu chàng vểnh tai, sau lưng có tiếng chân người.
[ Hỏng bét! Nếu để chúng tuột khỏi tường thành, làm thành thế gọng kìm thì mình đi đời là cái chắc. ]
Đinh Lễ đảo mắt…
Nếu kẻ đến là quân Trần, ắt sẽ kinh hô một tiếng cho cậu biết. Nhưng giờ đây không thấy tiếng người, chỉ thấy tiếng chân chạy rần rần, đủ biết ấy là binh của Mộc Thạnh dùng dây thừng nhảy xuống khỏi tường thành.
Cậu chàng dù sao cũng không tính là tướng của quân Hậu Trần, nên đến lúc khẩn yếu quan đầu cũng không có tâm phí mạng vô ích.
Đang định giục trâu rút lui, thì đã có tiếng quát vọng đến từ xa:
“ Đinh Lễ tướng quân, chúng ta đến giúp ngài đây! ”
Đinh Lễ nheo mắt, nhíu chân mày.
Giọng người này nghe sao quen quen.
Chỉ thấy đằng xa, một toán quân Trần đông đến mấy nghìn thi nhau ào tới, xông vào cổng thành mở toang nơi Đinh Lễ đang toạ trấn.
Người dẫn đầu tay cầu đôi chuỳ sắt, nhìn tràng cảnh bấy giờ mà hít vào một hơi khí lạnh.
Trước khi hắn dẫn quân đến tiếp viện, thì một mình Đinh Lễ đã đánh chết sơ sơ sáu bảy chục người. Lực chiến đấu không thể nói là không đáng sợ…
Đinh Lễ nhìn người kia một cái, té ra chính là người hôm đó bị cậu chàng cho hai côn đo đất.
“ Bình phục nhanh ghê nhỉ? ”
“ Cũng còn đau lắm. Nhưng anh em ra trận giết giặc, chuyện vui như thế mà tôi lại nằm nhà sao cho đăng? ”
Gã nói, rồi đụng hai quả chuỳ vào nhau đánh keng một cái.
Có viện binh, Đinh Lễ và trâu thần như hoá thành một mũi giáo, đục thủng hàng phòng ngự của quân Minh.
Thành Cổ Lộng đã bị công phá!
Trở lại chuyện của hai đứa nhóc Tạng Cẩu…
Tạng Cẩu và Phiêu Hương cải trang một chút, chạy thoát khỏi vòng vây của mấy người kia. Hai đứa không dám chần chờ, nhằm thẳng Tế Nam mà chạy không ngừng vó, một mạch từ sáng sớm đến tối mịt.
“ Cẩu, giọng nói lúc đó là sao? ”
Ngồi bên đống lửa đang reo tí tách, Hồ Phiêu Hương nghiêng đầu sang một bên, bàn tay vén lọn tóc mai qua tai… Lửa đỏ hắt ánh sáng ấm áp của nó lên, làm mây ửng hồng…
“ Tiếng bụng đấy. Cái ông già cổ quái kia dạy cho tớ lúc rảnh rang, không ngờ cũng có lúc dùng đến. ”
Là chí tôn trong giới sát thủ, trừ Thiên lão ra ba lão còn lại đều biết thuật nói tiếng bụng, khi cần có thể che giấu thân phận.
Tạng Cẩu nói, đoạn đổi sang tiếng bụng:
“ Hương, sau này con phải học theo Tạng Cẩu nhiều nhiều có biết chưa. ”
Hai đứa nhóc lại được mẻ cười nữa, lăn kềnh cả ra đất.
Con đường phía trước trải đầy chông gai nguy hiểm, bất công uất ức… bản thân chúng biết chứ. Nhất là Tạng Cẩu. Nó nhận thức rõ ràng hơn ai hết.
Đã kinh qua chiến tranh binh lửa, mấy người dám nói từng trải hơn hai đứa?
Thế nhưng…
Hai đứa dù có trưởng thành cách mấy, bản chất cũng vẫn là hai đứa trẻ. Những chuyện phức tạp, chúng có thể nghĩ xa nghĩ rộng. Nhưng đối với hai đứa mà nói, chơi đùa vẫn là trọng yếu hơn cả.
Thế nên, không phải trẻ con ngây thơ. Nói chúng không biết suy nghĩ lại càng sai lầm.
Chẳng qua chúng ham chơi mà thôi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không ham chơi nào có phải trẻ con?
Trời đêm trong veo…
Nhanh như sét giật…
Lữ Nghị cả kinh, rung tay toan giật lại thanh xà mâu. Thế nhưng bàn tay của người nọ cứng không thua gì sắt thép, kìm chặt cứng thanh trường mâu của gã. Mặc kệ hắn dùng sức đến độ mồ hôi đầm đìa mặt xanh tai đỏ, bàn tay vẫn sừng sững như quả núi.
Cốp!!!
Lữ Nghị hoảng hồn nhìn cây xà mâu bị giật khỏi tay mình, dễ dàng hệt người lớn cướp đồ trong tay đứa trẻ…
“ Đóng… c… ”
Xà mâu đánh ra như chớp, xiên thủng cổ họng gã. Lữ Nghị chỉ kịp í ới mấy tiếng, rồi ngoẹo đầu chết ngay tại chỗ.
Người ra tay tất nhiên là Đinh Lễ…
Lúc này cậu chàng đã đổi một bộ giáp tầm thường, cưỡi con ngựa bình phàm để che giấu thân phận. Mấy ngày vừa rồi, tính cả hôm nay, lúc nào cậu chàng cũng giục ngựa chạy sát bên cạnh Trần Ngỗi…
Lữ Nghị tham gia đánh tan quân Trần ở Mô Độ, từng giao thủ với nhiều tướng của Trần Ngỗi. Thành thử, hắn nghĩ với tài nghệ của mình trong hàng ngũ quân Trần khó ai sánh được, nên hôm nay mới mạo hiểm xông ra khỏi thành.
Giết tướng địch xong, Đinh Lễ bèn chu môi huýt gió một tiếng…
“ Ọoooooooo ”
Mặt đất rung chuyển rần rần, từ phía đông nam phóng vọt tới một cái bóng trắng, nhắm thẳng vào cửa thành Cổ Lộng.
Chính là Đại Thắng Thần Ngưu.
Con trâu trắng lao về phía cửa thành, khí thế hung hãn như núi sập sóng thần của nó khiến thân tín của Lữ Nghị đều phải á khẩu.
Không phải trâu là loài ăn cỏ, hiền hậu ôn hoà sao?
Không phải chỉ cần không chọc chúng nó, chúng nó sẽ không làm gì sao??
“ Sát khí!!! ”
“ Mẹ nó!!! Thế quái nào con trâu này lại có sát khí??? ”
Là người nằm đầu đao ngồi mũi kiếm, nên những thân tín này rất nhạy cảm với sát khí.
Đại Thắng là con trâu quái lạ, ăn thịt sống uống máu tươi không hề gì, thành thử toàn thân của nó có lệ khí rất nặng. Người bình thường bị nó nhắm vào, thậm chí có thể lăn ra ngất vì kinh sợ.
Chỉ luận sát khí, Đại Thắng còn hơn cả tướng chinh chiến nhiều năm như Mộc Thạnh. Thử hỏi quân của Lữ Nghị không bất ngờ sao đặng?
“ Ọoooooo ”
Đại Thắng rống giận, xông thẳng vào trận thế của quân Lữ Nghị. Bốn vó đạp bừa, đầu quất lung tung. Chỉ chớp mắt đã có chục người chết dưới sức mạnh của nó.
Trong truyền thuyết…
Voi chiến của Chiêm Thành cũng bị Đại Thắng thần ngưu húc chết, huống gì người trần mắt thịt.
Đinh Lễ đã thúc ngựa đuổi đến, không để đối phương kịp bình tâm kết trận.
Cậu chàng tung mình khỏi yên cương, nhảy lên thân trâu, tay lại gỡ cây gậy sắt buộc trên mông trâu xuống.
Một người một trâu như hoá điên, càng đánh càng hung hãn.
Mắt Đinh Lễ đỏ quạch, mùi máu kích thích cơ bắp toàn thân, sát khí bung toả như hoa phượng nở rộ giữa trưa hè. Mùi máu càng nồng, sức Lễ càng lớn, một bổng đánh ra có thể đập lún cả tường thành bằng đá xanh. Quân Minh trông thấy chỉ biết lắc đầu le lưỡi, cố gắng kéo dãn khoảng cách, bắn tên về phía cậu chàng.
Đinh Lễ đứng giữa hàng tên, múa côn tít mù. Không nói côn sắt đúc đặc nặng mấy chục cân, chỉ riêng sức gió thôi cũng đủ khiến tên bắn chao đảo, rụng rơi, không tài nào găm trúng đích. Những mũi tên do người có xạ thuật cao siêu thì bị côn của Đinh Lễ đập cho nát vụn.
Tuy nhiên, Đinh Lễ cũng không tài nào dấn sâu được thêm vào cửa thành. Cậu chàng cũng không thể múa côn nhanh như vậy liên tục được.
[ Giờ mà có cái anh Phạm Ngũ Thư ở đây thì tốt… ]
Kiếm pháp của Phạm Ngũ Thư sinh ra để khắc chế tên sắt và các loại ám khí. Nếu có y ở đây, áp lực Đinh Lễ đang gánh ắt giảm quá nửa.
Lại có thêm một toán trọng giáp binh xông tới, chen chúc ở cửa thành. Ý đồ rất rõ ràng, muốn đẩy bật hòn đá ngăn dòng Đinh Lễ ra rồi đóng cửa thành lại. Cung tiễn thủ ngừng bắn, tuy nhiên Đinh Lễ thì chẳng có dịp nghỉ tay. Thoáng cái, cơ man nào mâu nào kích thi nhau đâm về phía cậu chàng và trâu thần.
Đinh Lễ múa côn gạt đống khí giới tấn công mình và Đại Thắng, lại tung đòn đánh chết bất cứ ai dám tiến đến tầm vung của bổng, quyết không để quân địch luồn ra được hai cánh trái phải và sau lưng mình. Hai bên cứ gầm ghè nhau, quân Minh khó tiến còn Đinh Lễ cũng không nhích thêm được chút nào. Lúc ấy Đinh Lễ bèn nghĩ thầm:
[ Xem ra Mộc Thạnh thấy động, biết ta dùng kế khích tướng Lữ Nghị rồi. Khá khen cho Mộc Thạnh. Bị bất ngờ thế mà vẫn ra sách lược đối phó được. ]
Đoạn, cậu chàng vểnh tai, sau lưng có tiếng chân người.
[ Hỏng bét! Nếu để chúng tuột khỏi tường thành, làm thành thế gọng kìm thì mình đi đời là cái chắc. ]
Đinh Lễ đảo mắt…
Nếu kẻ đến là quân Trần, ắt sẽ kinh hô một tiếng cho cậu biết. Nhưng giờ đây không thấy tiếng người, chỉ thấy tiếng chân chạy rần rần, đủ biết ấy là binh của Mộc Thạnh dùng dây thừng nhảy xuống khỏi tường thành.
Cậu chàng dù sao cũng không tính là tướng của quân Hậu Trần, nên đến lúc khẩn yếu quan đầu cũng không có tâm phí mạng vô ích.
Đang định giục trâu rút lui, thì đã có tiếng quát vọng đến từ xa:
“ Đinh Lễ tướng quân, chúng ta đến giúp ngài đây! ”
Đinh Lễ nheo mắt, nhíu chân mày.
Giọng người này nghe sao quen quen.
Chỉ thấy đằng xa, một toán quân Trần đông đến mấy nghìn thi nhau ào tới, xông vào cổng thành mở toang nơi Đinh Lễ đang toạ trấn.
Người dẫn đầu tay cầu đôi chuỳ sắt, nhìn tràng cảnh bấy giờ mà hít vào một hơi khí lạnh.
Trước khi hắn dẫn quân đến tiếp viện, thì một mình Đinh Lễ đã đánh chết sơ sơ sáu bảy chục người. Lực chiến đấu không thể nói là không đáng sợ…
Đinh Lễ nhìn người kia một cái, té ra chính là người hôm đó bị cậu chàng cho hai côn đo đất.
“ Bình phục nhanh ghê nhỉ? ”
“ Cũng còn đau lắm. Nhưng anh em ra trận giết giặc, chuyện vui như thế mà tôi lại nằm nhà sao cho đăng? ”
Gã nói, rồi đụng hai quả chuỳ vào nhau đánh keng một cái.
Có viện binh, Đinh Lễ và trâu thần như hoá thành một mũi giáo, đục thủng hàng phòng ngự của quân Minh.
Thành Cổ Lộng đã bị công phá!
Trở lại chuyện của hai đứa nhóc Tạng Cẩu…
Tạng Cẩu và Phiêu Hương cải trang một chút, chạy thoát khỏi vòng vây của mấy người kia. Hai đứa không dám chần chờ, nhằm thẳng Tế Nam mà chạy không ngừng vó, một mạch từ sáng sớm đến tối mịt.
“ Cẩu, giọng nói lúc đó là sao? ”
Ngồi bên đống lửa đang reo tí tách, Hồ Phiêu Hương nghiêng đầu sang một bên, bàn tay vén lọn tóc mai qua tai… Lửa đỏ hắt ánh sáng ấm áp của nó lên, làm mây ửng hồng…
“ Tiếng bụng đấy. Cái ông già cổ quái kia dạy cho tớ lúc rảnh rang, không ngờ cũng có lúc dùng đến. ”
Là chí tôn trong giới sát thủ, trừ Thiên lão ra ba lão còn lại đều biết thuật nói tiếng bụng, khi cần có thể che giấu thân phận.
Tạng Cẩu nói, đoạn đổi sang tiếng bụng:
“ Hương, sau này con phải học theo Tạng Cẩu nhiều nhiều có biết chưa. ”
Hai đứa nhóc lại được mẻ cười nữa, lăn kềnh cả ra đất.
Con đường phía trước trải đầy chông gai nguy hiểm, bất công uất ức… bản thân chúng biết chứ. Nhất là Tạng Cẩu. Nó nhận thức rõ ràng hơn ai hết.
Đã kinh qua chiến tranh binh lửa, mấy người dám nói từng trải hơn hai đứa?
Thế nhưng…
Hai đứa dù có trưởng thành cách mấy, bản chất cũng vẫn là hai đứa trẻ. Những chuyện phức tạp, chúng có thể nghĩ xa nghĩ rộng. Nhưng đối với hai đứa mà nói, chơi đùa vẫn là trọng yếu hơn cả.
Thế nên, không phải trẻ con ngây thơ. Nói chúng không biết suy nghĩ lại càng sai lầm.
Chẳng qua chúng ham chơi mà thôi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không ham chơi nào có phải trẻ con?
Trời đêm trong veo…
Tác giả :
Nghịch Tử