Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi
Chương 173: Hồi mười chín (8)
Một canh giờ trước...
Hoàng Thiên Hoá cười lạnh, nói:
“ Thấy chưa, đã nói đối thủ của ngươi không phải ta mà còn không tin. ”
Khiếu Hoá Tăng nhìn vào lão.
Chính xác là nhìn vào thanh kiếm trong tay lão. Thanh kiếm toàn thân đen bóng, mũi kiếm vương một nét đỏ hồng tựa như lửa cháy. Ngoại trừ kiếm Đông A, trên đời quả thực không còn thanh thứ hai.
“ Thì ra là ngươi... ”
Khiếu Hoá tăng siết chặt hai nắm đấm, âm thanh cơ hồ rít ra qua kẽ răng.
Khiếu Hoá chẳng biết phiền, nhưng ông ta biết tức giận.
Dù sao cũng chưa thành Phật...
Hoàng Phúc chẳng hiểu tại sao Khiếu Hoá lại tức giận đùng đùng như thế. Song, lão nghĩ đây là cơ hội hiếm có để hoàn thành trận đấu bị Hoàng Thiên Hoá xen ngang từ hồi quần hào đột nhập Minh doanh hòng giải cứu Hồ Nguyên Trừng.
“ Lần trước các ngươi cũng đột nhập vào doanh ta cứu người, lần này cũng thế. Nghĩ lại thấy thật là trùng hợp. ”
“ Đúng là có duyên... ”
“ Quá khen... ”
Khiếu Hoá tăng chợt lườm Hoàng Phúc một cái. Ngữ khí ông sư già mang theo cái lạnh của nước thép, cái sắc của mũi đao...
“ Hoàng Phúc, nhà ngươi quả thực có duyên với quỷ môn quan! ”
“ Bại tướng còn dám xuất khẩu cuồng ngôn, tiếp chiêu! ”
Hoàng Phúc gầm lên, xuất kiếm.
Lão tin chắc, lần trước chiêu này của lão có thể khiến Khiếu Hoá lúng túng, thì lần này cũng thế.
Chẳng ngờ...
Bốp!
Nắm đấm của Khiếu Hoá tăng đã thụi vào ngực lão một phát.
Trong nháy mắt, Hoàng Phúc có cảm giác mình bị xuyên thủng. Bị ngàn ngàn vạn vạn mũi giáo li ti đâm thủng từ trước ngực ra sau lưng. Kình lực của Khiếu Hoá có tiếng là hùng hồn vô địch. Trước đây giao thủ qua, Hoàng Phúc tưởng như là thô thiển, không chạm đến được đạo lí chí cương sinh chí nhu. Nhưng đến giờ Hoàng Phúc biết lão nhầm. Lão đã đánh giá quá thấp Khiếu Hoá tăng.
Cương kình của lão Khiếu Hoá là do cơ man không biết bao nhiêu đạo nhu kình nhỏ li ti bện vào nhau. Trúng chiêu, không giống như bị búa nện, mà giống bị hàng trăm mũi kim nhỏ xíu nhưng sắc bén vô song đâm trúng.
Nói cho đúng... ấy là chí nhu sinh chí cương.
Một chiêu duy nhất... Hoàng Phúc đã bại! Bại rất rất khó coi!
Hoàng Thiên Hoá nhún vai, cười hềnh hệch:
“ Đừng tưởng chúng ta cùng được xếp là bảy tông sư mà nghĩ võ công ngang nhau. Thực ra, trong bảy người, võ công của ta là thấp nhất. Ai như Khiếu Hoá tăng đây. Đường đường được người ta kinh sợ gọi là Bất Động Minh Vương. Một khi lão ta tức lên, thì ta cũng chỉ biết ôm đầu chạy. ”
Mộc Thạnh nghe kể đến đây, bèn hỏi:
“ Thế ngươi chạy thoát bằng cách nào? Tại sao lại có thể đánh lên núi giúp ta phá vây? ”
Hoàng Phúc nói:
“ Không dám giấu gì vương gia. Lúc ấy ta nghĩ phen này tiêu tùng, chỉ đành nói thác là đã làm ám hiệu điều viện quân từ thành Cổ Lộng đến. ”
Đến đây lão phải ngừng lại ho khan một chút do vết thương ở ngực.
“ Rồi sao nữa? ”
Mộc Thạnh hỏi dồn.
Đoạn, Hoàng Phúc nhìn sang Lữ Nghị, trầm giọng:
“ Cũng may Lữ Nghị tướng quân ra tay tàn độc, đã cắt đứt gân hai chân của tên bại tướng nước Nam. Lão sư kia võ công cao thật, nhưng chẳng phải ba đầu sáu tay, thế nên chỉ cứu được một người. Bọn chúng biết cõng theo một người gân chân đã đứt đoạn vướng víu đến mức nào, nên không dám mạo hiểm ở lại lâu, vội vàng rút quân.
Rồi mạt tướng lại nghĩ, không khéo chúng còn quân tình bí mật gì, bèn xua cao thủ lên đánh liều mạng, làm bộ như muốn kìm chán chúng chờ tiếp viện. ”
Mộc Thạnh nghe vậy, bèn nói:
“ Thành thử đầu lĩnh nước Nam tự cho mình là thông minh, mới tiết lộ chuyện ta bị vây hãm, hòng dùng kế Vây Nguỵ Cứu Triệu. ”
“ Không sai. ”
Mộc Thạnh nghe đến đây, không khỏi cười vang. Nỗi nhục trụi râu, bị ba quân phỉ nhổ cũng đỡ buốt tấy đi một chút.
Quay lại nói chuyện về hai đứa nhóc Tạng Cẩu, Phiêu Hương…
Tạng Cẩu được cho ăn quả lạ, đến sáng thì thương thế đỡ hẳn. Nó thầm lấy làm lạ, trên đầu lưỡi còn lưu vị tanh tanh, bèn hỏi cô bạn đi cùng. Nhưng Hồ Phiêu Hương kiên quyết không hé môi nửa chữ về chuyện tối nọ Tửu Thôn đồng tử ra tay cứu hai đứa.
Hỏi gặng không được, Tạng Cẩu bèn chặc lưỡi, nghĩ thầm mùi tanh là do máu hôm qua nôn ra, không có gì đặc biệt.
Hai đứa trả tiền phòng, sắm sửa hành trang, rồi giục ngựa mà chạy. Chúng cứ nhắm hướng tây bắc, đi theo đường lớn, giục ngựa chạy một mạch từ sáng đến trưa. Đến bên một hồ nước lớn thì mặt trời lên đỉnh đầu. Hai đứa nhóc bèn buộc ngựa lại bên đường, giở lương khô ra ăn uống nghỉ ngơi trong giây lát.
Hồ Phiêu Hương nói:
“ Chạy thêm một ngày nữa chắc là sẽ đến Tế Nam. Nhưng xem chừng ngựa mình không cố được đâu. Có khi đêm nay phải ngủ bờ ngủ bụi nữa rồi. ”
Tạng Cẩu nhún vai, đối với nó chuyện ăn gió nằm sương vốn chẳng hề gì. Nó vốn là cô nhi, lớn lên trong cảnh màn trời chiếu đất thì chút vất vả trên đường này có tính là gì? Trái lại, Hồ Phiêu Hương là thân con gái, không thể bạ đâu nằm đấy mãi được. Chẳng qua con bé không có tính tiểu thư, lại hiểu chuyện, thành thử mới không kêu ca ra miệng.
Hồ Phiêu Hương thì lại nghĩ khác. Cô bé biết Tạng Cẩu vừa mới khoẻ lại, thương thế cũ có thể tái phát bất cứ lúc nào. Ăn gió nằm sương không có lợi cho việc hồi phục của thằng bé một tẹo nào.
“ Hình như phía trước có ngôi miếu. Hay mình đến đó nghỉ chân. ”
Tạng Cẩu chỉ tay về phía trước, đề nghị.
“ Sao Cẩu biết!? ”
“ Thực ra trong một năm tiền bối kia dẫn tớ đi, từng qua cái hồ này một lần rồi. ”
Hai đứa quyết định xong, bèn dắt ngựa đi về phía trước.
Thực ra, đi ngựa đường dài thì phải biết giữ sức ngựa, lên đường và nghỉ ngơi phải điều độ hợp lí. Ra roi chạy thục mạng cả ngày như chúng nó thì có là ngựa tốt cũng chẳng mấy mà sùi bọt mép lăn quay ra đất.
Cũng may Chu Đệ biết sự tình gấp gáp, nên cho hai đứa nó con bảo mã tốt nhất chuồng. Ngựa quý đến thế mới kham nổi hai ông giời con không biết tí gì về ngựa này…
Hai đứa nhóc theo trí nhớ của Tạng Cẩu lọ mọ đi tìm, được một lúc thì quả nhiên thấy một ngôi miếu hoang. Chúng buộc con ngựa ở dưới mái hiên, quét dọn qua điện tam thất, vái mấy vái coi như xin phép thần minh rồi mới chui tọt ra sau tượng thần mà ngủ.
Đêm hôm ấy…
Tạng Cẩu nheo mắt, rồi lăn mình dậy. Mưa rơi xuống mái nhà lợp ngói nghe lộp bộp, lộp bộp. Tiếng sấm ì ùng đằng xa. Có cả tiếng người hoà lẫn trong tiếng sấm. Nó bèn tập trung chú ý nghe, lại khẽ nhích người, lấp ló đầu nhìn ra.
Trong miếu bấy giờ đã có ánh lửa bập bùng cháy. Năm người đang ngồi quanh bếp sưởi ấm, hong khô quần áo. Tạng Cẩu thấy cách ăn mặc của năm kẻ kia mỗi người một kiểu, bèn đoán mấy người này chỉ trú mưa cùng chỗ thôi chứ không phải là cùng một bọn. Nó lại âm thầm lắng nghe, thấy hơi thở cả năm rất đều, không có vẻ gì là nhiễm lạnh dù ướt như chuột từ đầu đến chân. Thằng bé bèn đoán cả năm đều có võ công, từng luyện công phu nội gia.
Xem ra cơn mưa bất chợt khiến những khách giang hồ này chẳng kịp trở tay.
[ Gã ăn mày kia chắc là người của Cái Bang. Kẻ ngồi bên trái mặc đạo bào… không chừng là đệ tử của Võ Đang thì không ổn lắm. Ba người còn lại ăn mặc phổ thông quá, tạm thời không đoán nổi. ]
Hoàng Thiên Hoá cười lạnh, nói:
“ Thấy chưa, đã nói đối thủ của ngươi không phải ta mà còn không tin. ”
Khiếu Hoá Tăng nhìn vào lão.
Chính xác là nhìn vào thanh kiếm trong tay lão. Thanh kiếm toàn thân đen bóng, mũi kiếm vương một nét đỏ hồng tựa như lửa cháy. Ngoại trừ kiếm Đông A, trên đời quả thực không còn thanh thứ hai.
“ Thì ra là ngươi... ”
Khiếu Hoá tăng siết chặt hai nắm đấm, âm thanh cơ hồ rít ra qua kẽ răng.
Khiếu Hoá chẳng biết phiền, nhưng ông ta biết tức giận.
Dù sao cũng chưa thành Phật...
Hoàng Phúc chẳng hiểu tại sao Khiếu Hoá lại tức giận đùng đùng như thế. Song, lão nghĩ đây là cơ hội hiếm có để hoàn thành trận đấu bị Hoàng Thiên Hoá xen ngang từ hồi quần hào đột nhập Minh doanh hòng giải cứu Hồ Nguyên Trừng.
“ Lần trước các ngươi cũng đột nhập vào doanh ta cứu người, lần này cũng thế. Nghĩ lại thấy thật là trùng hợp. ”
“ Đúng là có duyên... ”
“ Quá khen... ”
Khiếu Hoá tăng chợt lườm Hoàng Phúc một cái. Ngữ khí ông sư già mang theo cái lạnh của nước thép, cái sắc của mũi đao...
“ Hoàng Phúc, nhà ngươi quả thực có duyên với quỷ môn quan! ”
“ Bại tướng còn dám xuất khẩu cuồng ngôn, tiếp chiêu! ”
Hoàng Phúc gầm lên, xuất kiếm.
Lão tin chắc, lần trước chiêu này của lão có thể khiến Khiếu Hoá lúng túng, thì lần này cũng thế.
Chẳng ngờ...
Bốp!
Nắm đấm của Khiếu Hoá tăng đã thụi vào ngực lão một phát.
Trong nháy mắt, Hoàng Phúc có cảm giác mình bị xuyên thủng. Bị ngàn ngàn vạn vạn mũi giáo li ti đâm thủng từ trước ngực ra sau lưng. Kình lực của Khiếu Hoá có tiếng là hùng hồn vô địch. Trước đây giao thủ qua, Hoàng Phúc tưởng như là thô thiển, không chạm đến được đạo lí chí cương sinh chí nhu. Nhưng đến giờ Hoàng Phúc biết lão nhầm. Lão đã đánh giá quá thấp Khiếu Hoá tăng.
Cương kình của lão Khiếu Hoá là do cơ man không biết bao nhiêu đạo nhu kình nhỏ li ti bện vào nhau. Trúng chiêu, không giống như bị búa nện, mà giống bị hàng trăm mũi kim nhỏ xíu nhưng sắc bén vô song đâm trúng.
Nói cho đúng... ấy là chí nhu sinh chí cương.
Một chiêu duy nhất... Hoàng Phúc đã bại! Bại rất rất khó coi!
Hoàng Thiên Hoá nhún vai, cười hềnh hệch:
“ Đừng tưởng chúng ta cùng được xếp là bảy tông sư mà nghĩ võ công ngang nhau. Thực ra, trong bảy người, võ công của ta là thấp nhất. Ai như Khiếu Hoá tăng đây. Đường đường được người ta kinh sợ gọi là Bất Động Minh Vương. Một khi lão ta tức lên, thì ta cũng chỉ biết ôm đầu chạy. ”
Mộc Thạnh nghe kể đến đây, bèn hỏi:
“ Thế ngươi chạy thoát bằng cách nào? Tại sao lại có thể đánh lên núi giúp ta phá vây? ”
Hoàng Phúc nói:
“ Không dám giấu gì vương gia. Lúc ấy ta nghĩ phen này tiêu tùng, chỉ đành nói thác là đã làm ám hiệu điều viện quân từ thành Cổ Lộng đến. ”
Đến đây lão phải ngừng lại ho khan một chút do vết thương ở ngực.
“ Rồi sao nữa? ”
Mộc Thạnh hỏi dồn.
Đoạn, Hoàng Phúc nhìn sang Lữ Nghị, trầm giọng:
“ Cũng may Lữ Nghị tướng quân ra tay tàn độc, đã cắt đứt gân hai chân của tên bại tướng nước Nam. Lão sư kia võ công cao thật, nhưng chẳng phải ba đầu sáu tay, thế nên chỉ cứu được một người. Bọn chúng biết cõng theo một người gân chân đã đứt đoạn vướng víu đến mức nào, nên không dám mạo hiểm ở lại lâu, vội vàng rút quân.
Rồi mạt tướng lại nghĩ, không khéo chúng còn quân tình bí mật gì, bèn xua cao thủ lên đánh liều mạng, làm bộ như muốn kìm chán chúng chờ tiếp viện. ”
Mộc Thạnh nghe vậy, bèn nói:
“ Thành thử đầu lĩnh nước Nam tự cho mình là thông minh, mới tiết lộ chuyện ta bị vây hãm, hòng dùng kế Vây Nguỵ Cứu Triệu. ”
“ Không sai. ”
Mộc Thạnh nghe đến đây, không khỏi cười vang. Nỗi nhục trụi râu, bị ba quân phỉ nhổ cũng đỡ buốt tấy đi một chút.
Quay lại nói chuyện về hai đứa nhóc Tạng Cẩu, Phiêu Hương…
Tạng Cẩu được cho ăn quả lạ, đến sáng thì thương thế đỡ hẳn. Nó thầm lấy làm lạ, trên đầu lưỡi còn lưu vị tanh tanh, bèn hỏi cô bạn đi cùng. Nhưng Hồ Phiêu Hương kiên quyết không hé môi nửa chữ về chuyện tối nọ Tửu Thôn đồng tử ra tay cứu hai đứa.
Hỏi gặng không được, Tạng Cẩu bèn chặc lưỡi, nghĩ thầm mùi tanh là do máu hôm qua nôn ra, không có gì đặc biệt.
Hai đứa trả tiền phòng, sắm sửa hành trang, rồi giục ngựa mà chạy. Chúng cứ nhắm hướng tây bắc, đi theo đường lớn, giục ngựa chạy một mạch từ sáng đến trưa. Đến bên một hồ nước lớn thì mặt trời lên đỉnh đầu. Hai đứa nhóc bèn buộc ngựa lại bên đường, giở lương khô ra ăn uống nghỉ ngơi trong giây lát.
Hồ Phiêu Hương nói:
“ Chạy thêm một ngày nữa chắc là sẽ đến Tế Nam. Nhưng xem chừng ngựa mình không cố được đâu. Có khi đêm nay phải ngủ bờ ngủ bụi nữa rồi. ”
Tạng Cẩu nhún vai, đối với nó chuyện ăn gió nằm sương vốn chẳng hề gì. Nó vốn là cô nhi, lớn lên trong cảnh màn trời chiếu đất thì chút vất vả trên đường này có tính là gì? Trái lại, Hồ Phiêu Hương là thân con gái, không thể bạ đâu nằm đấy mãi được. Chẳng qua con bé không có tính tiểu thư, lại hiểu chuyện, thành thử mới không kêu ca ra miệng.
Hồ Phiêu Hương thì lại nghĩ khác. Cô bé biết Tạng Cẩu vừa mới khoẻ lại, thương thế cũ có thể tái phát bất cứ lúc nào. Ăn gió nằm sương không có lợi cho việc hồi phục của thằng bé một tẹo nào.
“ Hình như phía trước có ngôi miếu. Hay mình đến đó nghỉ chân. ”
Tạng Cẩu chỉ tay về phía trước, đề nghị.
“ Sao Cẩu biết!? ”
“ Thực ra trong một năm tiền bối kia dẫn tớ đi, từng qua cái hồ này một lần rồi. ”
Hai đứa quyết định xong, bèn dắt ngựa đi về phía trước.
Thực ra, đi ngựa đường dài thì phải biết giữ sức ngựa, lên đường và nghỉ ngơi phải điều độ hợp lí. Ra roi chạy thục mạng cả ngày như chúng nó thì có là ngựa tốt cũng chẳng mấy mà sùi bọt mép lăn quay ra đất.
Cũng may Chu Đệ biết sự tình gấp gáp, nên cho hai đứa nó con bảo mã tốt nhất chuồng. Ngựa quý đến thế mới kham nổi hai ông giời con không biết tí gì về ngựa này…
Hai đứa nhóc theo trí nhớ của Tạng Cẩu lọ mọ đi tìm, được một lúc thì quả nhiên thấy một ngôi miếu hoang. Chúng buộc con ngựa ở dưới mái hiên, quét dọn qua điện tam thất, vái mấy vái coi như xin phép thần minh rồi mới chui tọt ra sau tượng thần mà ngủ.
Đêm hôm ấy…
Tạng Cẩu nheo mắt, rồi lăn mình dậy. Mưa rơi xuống mái nhà lợp ngói nghe lộp bộp, lộp bộp. Tiếng sấm ì ùng đằng xa. Có cả tiếng người hoà lẫn trong tiếng sấm. Nó bèn tập trung chú ý nghe, lại khẽ nhích người, lấp ló đầu nhìn ra.
Trong miếu bấy giờ đã có ánh lửa bập bùng cháy. Năm người đang ngồi quanh bếp sưởi ấm, hong khô quần áo. Tạng Cẩu thấy cách ăn mặc của năm kẻ kia mỗi người một kiểu, bèn đoán mấy người này chỉ trú mưa cùng chỗ thôi chứ không phải là cùng một bọn. Nó lại âm thầm lắng nghe, thấy hơi thở cả năm rất đều, không có vẻ gì là nhiễm lạnh dù ướt như chuột từ đầu đến chân. Thằng bé bèn đoán cả năm đều có võ công, từng luyện công phu nội gia.
Xem ra cơn mưa bất chợt khiến những khách giang hồ này chẳng kịp trở tay.
[ Gã ăn mày kia chắc là người của Cái Bang. Kẻ ngồi bên trái mặc đạo bào… không chừng là đệ tử của Võ Đang thì không ổn lắm. Ba người còn lại ăn mặc phổ thông quá, tạm thời không đoán nổi. ]
Tác giả :
Nghịch Tử