Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi
Chương 139: Hồi mười bảy (6)
Sau bữa cơm tối, hai người Phạm Ngũ Thư và Trần Đĩnh đến gặp Lê Hổ đúng theo lời hẹn.
Chẳng là cậu chàng thấy hai người tỉ thí một trận mãn nhãn, nay đã mệt lả, thành ra chỉ nhờ người báo tin rồi về.
“ Gì chứ?? ”
“ Tìm Đinh Lễ?? ”
Phạm Ngũ Thư và Trần Đĩnh nhìn nhau, rồi lại nhìn Lê Hổ.
Trong mắt hai người họ, Đinh Lễ chỉ là đứa trẻ xú danh vang xa, ngỗ nghịch lại khó bảo. Muốn làm chuyện lớn e là không thể.
“ Chính u em đã lên tiếng, bằng không em cũng không muốn gọi nó theo. ”
Lê Hổ vừa nói, vừa thở dài thườn thượt.
“ Nếu bà Thương đã mở lời, thì chúng ta cứ làm theo đi. Hôm nay chủ công cứ nghỉ ngơi cho sớm, ngày mai Đĩnh sẽ đi theo cậu gặp tận mặt tên Đinh Lễ này. Xem hắn rốt cuộc có ba đầu sáu tay, hay biết gọi gió phun lửa mà ai cũng sợ một phép. ”
Nghe Trần Đĩnh nói, Lê Hổ mới an tâm thở phào.
Ọoooooot…
Tảng đá trong lòng chủ vừa được đẩy đi, cái bụng rỗng tuếch lập tức lên tiếng biểu tình.
“ Ây chà, xem ra chuyện Đinh Lễ khiến Lê Hổ lo quên ăn quên ngủ luôn đấy. ”
Phạm Ngũ Thư cười vang, tay vỗ đùi đánh đét một cái.
Lê Hổ gãi gãi gáy, cúi đầu ra chiều khó xử lắm. Lúc nãy cậu cứ lo lên lo xuống, tâm trạng đâu mà nhét đồ ăn xuống họng.
Trần Đĩnh thì thấp giọng:
“ Giờ này hàng quán cũng nghỉ hết rồi. Lam Sơn mình quán xá lại không bán buổi chiều. Chi bằng cậu về nhà, xem trong bếp có gì còn thừa thì lấy mà ăn lót dạ. ”
[ Bây giờ cũng chỉ còn cách đó. ]
Lê Hổ thở dài, đoạn từ biệt hai anh, lóc cóc mò về nhà.
Đường làng từ chỗ cậu hẹn hai người anh về trang viên của họ Lê phải đi qua một cái ao bèo.
Đêm trăng mờ tỏ, con đường lãng đãng vương vấn hơi lạnh của miền sơn cước. Bóng lưng cô độc dấn bước, về nhà, và vào miền ký ức.
Đi làm phu, phen, cũng phải đến tối mịt thế này mới được về trại mà nghỉ. Gió lùa qua tấm ảo mỏng, tựa như cứa thêm vào những vết thương chưa lành do đòn roi để lại. Buốt. Lạnh. Nhưng cũng chỉ biết chịu đựng.
Hơi lạnh se lại miệng vết thương, lành nhanh hơn đấy.
Đến giờ, Lê Hổ vẫn biết ấy chỉ là lời nói an ủi cho qua lúc gian truân, song cậu chàng vẫn chẳng thể quên được. Bàn tay thuốc thang, ân cần săn sóc cậu chàng… mặc dù có chai sần, nhưng còn mềm mại dịu dàng hơn bất kì ngọc thủ nào của mĩ nhân trong thiên hạ.
Bỗng…
Lê Hổ ngừng chân bên ao sen.
Có một mùi gì thơm phức, quện hương nghệ xả điếc cả mũi phả vào trong cơn gió miền núi, níu chân cậu chàng.
Một mùi hương mà cậu đã quen được ngửi từ lúc còn làm phu phen ở Khoái Châu.
Lê Hổ bước về phía có mùi thơm theo bản năng.
Cậu chàng rẽ cỏ cây, nhón chân thật nhẹ, chỉ sợ mình đánh động người đang nướng đồ ăn.
Bên hồ sen phản chiếu nửa khuôn mặt trái xoan, một bếp lửa gác mấy ống nứa đã đốt đen đen vàng vàng quá lửa. Nước rỉ ra, nhỏ xuống bếp lửa tí tách, tí tách.
Phía xa, trên các chạc cây, bốn bóng đen mỗi người ôm một ống đã cắt đôi, tay bốc thịt bên trong cho vào mồm ăn nhồm nhoàm ra chiều thích thú lắm.
Lê Hổ điếng người…
Dung nhan cậu chàng ngày nhớ đêm mong ở Khoái Châu, nay đột nhiên lại xuất hiện ở Lam Sơn…
Lại kể chuyện của Tạng Cẩu.
Lí Bân tại sao lại xuất hiện ở biệt phủ!??
Cả Tạng Cẩu, lẫn Hồ Phiêu Hương đều thắc mắc chuyện này. Dù sao y cũng là một trong ba tướng được lệnh áp giải họ về Kim Lăng, thế nên hai đứa hãy còn nhớ mặt.
“ Cái tên lúc nào cũng cau cau có có này sao lại ở đây? ”
Tạng Cẩu làu bàu.
Có lẽ vì lúc nào Lí Bân cũng tỏ ra chán chường, hận đời, kiểu như mình là “ nhân tài không được trọng dụng ” nên thằng nhãi có phần không ưa.
Hồ Phiêu Hương nhún vai:
“ Không biết. Có khi cùng một giuộc với tên họ Lại. ”
Hai đứa biết chúng nó có đoán mò thêm nửa ngày cũng chỉ tự làm bản thân thêm rối mà chẳng được gì. Thế nên Tạng Cẩu quyết định vỗ má đánh thức hai người đang bất tỉnh kia dậy, đặng hỏi cho ra ngô ra khoai.
“ Ắt xì. ”
Thôi cung quá huyệt một lúc, thì cả Lí Bân lẫn cô bé Hằng đều tỉnh lại.
“ Hai người!!! ”
Lí Bân cũng đã nhận ra hai đứa nó.
Có bao nhiêu thằng bé lên tám suýt nữa thì giết được Trương Phụ??? Kể cả hồi đó lão khinh địch, nhưng ngoại trừ Tạng Cẩu, trước giờ chưa có một ai khiến lão ta cận kề cái chết đến thế.
Trong mắt Lí Bân…
Thằng nhóc này là quái vật.
“ Long Ngạo Thiên??? ”
“ Ngươi mê sảng cái gì đó?? Ta là Tạng Cẩu. Long gì Ngạo gì?? ”
Tạng Cẩu thò tay, tát Lí Bân thêm một cái cho chắc. Nó sợ tên này còn đang nửa tỉnh nửa mê.
“ Có nói ngươi cũng không biết. ”
Lí Bân làu bàu.
Hồ Phiêu Hương chống nạnh, hỏi:
“ Nói!!! Nhà ngươi đến đây làm gì??? Hai mẹ con họ đâu?? ”
“ Hai… hai mẹ con… nào?? ”
Lí Bân ho khục khặc, má vẫn còn ê ẩm.
“ Cô, cậu, mau đi cứu người!! ”
Đúng lúc này, cô bé Hằng thốt lên.
“ Hả!!!??? Cậu nói được rồi ư??? ”
Cả hai đứa nhóc đều giật mình. Từ hồi ở Kỳ La, cô bé cứ đi theo mọi người, nhưng không nói không rằng. Cả hai còn tưởng cô bé bị câm.
Tạng Cẩu và Phiêu Hương nghe cô bé Hằng giải thích.
Thì ra, hôm trước bà mẹ chẳng rõ nghe phong thanh ở đâu mà biết chuyện tên Lại Bố Y muốn lấy con gái mình.
Sau đó, gia nhân nhà tên quan lớn đến tận biệt phủ “ đón ” cô gái bán tò he về. Tiện thể khiến phủ đệ bát nháo hết cả lên như vậy. Nguyên nhân do ai, không nói cũng biết.
Cô bé Hằng thì bị thương, nằm gục ở ngoài cửa, vừa vặn có Lí Bân chạy qua, đỡ vào nhà.
Phiêu Hương cắn chặt răng, khua quả đấm mà chửi:
“ Thấy lợi quên nghĩa!! Mèo mả gà đồng! Đúng là nuôi ong tay áo!! Hổ dữ còn không ăn thịt con, thế mà… ”
Rầm!!!!
Đầu quyền của Tạng Cẩu in một vết ngấn sâu cỡ nửa tấc lên nền nhà. Lí Bân nằm cách đó hơn ba thước, ấy vậy mà vẫn cảm nhận được xung chấn truyền lên từ dưới chân. Lúc thằng nhóc nhấc người dậy, bụi đá rơi lả tả xuống từ năm ngón.
Tóc bị Tửu Thôn chém đã mất nếp, phủ xuống che hết khuôn mặt nó.
Chẳng ai nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tạng Cẩu, chỉ có đôi tròng mắt tròn xoe sáng lên qua đám tóc.
Hic!!
Cả ba, tính cả Hồ Phiêu Hương, đều phải hoảng hốt nhìn sang hướng khác, tránh né ánh mắt nhuộm đẫm bằng lửa giận của Tạng Cẩu.
Nhất thời, cả bọn đều thấy không được tự nhiên, bầu không khí trong phòng thoắt cái trở nên là lạ, trùng hẳn xuống.
“ Hương! Đi nào! ”
Tạng Cẩu lên tiếng.
Giọng nó đã trở nên è è, khàn khàn.
“ Đi đâu?? ”
Hồ Phiêu Hương, bấy giờ vẫn còn đang thảng thốt vì ánh mắt của Tạng Cẩu, lắp bắp hỏi lại theo bản năng. Cô bé chẳng giữ nổi một nửa sự lanh trí thường ngày nữa.
“ Đi ăn cưới. ”
Tạng Cẩu nhấn giọng, gằn từng chữ một.
Nói đoạn, không đợi cô bạn phản ứng lại, nó quay ngoắt về phía cửa.
“ Này!!! Không chờ ông, bác về hả?? ”
Tiếng nói rơi xuống dấu chân. Từng âm. Từng bước. Chỉ có tiếng chân người sấn bước đi càng lúc càng xa, chứ không có giọng nói ngố ngố bình thường cất lên đáp lại.
Pháo trúc.
Đèn lồng.
Cờ phướn.
Câu đối.
Chũm choẹ đánh vào nhau loẻng xoẻng, trống kèn thổi tùng cheng, cả một khu dân nghèo hôm nay nháo nhào huyên náo hẳn lên. Kể cả căn nhà hoang nằm dưới góc tửu lâu, cũng thoáng chốc trở nên bớt hẳn vẻ âm u quỷ khí.
Hôm nay Lại Bố Y cưỡi một con bạch mã oai vệ, thân mặc giá y hồng thắm, túc tắc dẫn đường. Sau lưng y, đoàn rước dâu rồng rắn kéo nhau đi thành một hàng dài đến nửa con phố.
Kiệu rước dâu đóng bằng gỗ gụ chắc nịch, được phủ điều đỏ, phải bốn người cường tráng mới khiêng nổi.
Gian nhà ọp ẹp của mẹ con cô gái bán tò he đã ở ngay phía trước, chỉ còn cách độ một sào ruộng mà thôi.
Ngồi trên lưng ngựa, là đã có thể thấy nào đèn lồng, nào trướng lụa trang trí cầu hỷ đỏ hồng từ xa.
Suốt hai bên đường, tiếng xì xào tấm tắc ngợi khen mẹ con cô hàng rong có phúc của người lại qua càng khiến Lại Bố Y thêm phổng mũi.
Song… hống hách chẳng phải do mỹ mạo của người sắp nên duyên cầm sắt với hắn. Họ Lại khoa trương thanh thế như bấy giờ, chẳng qua là để cho hai đứa nhãi ranh dám trõ mũi vào chuyện của hắn hôm nay phải tiu nghỉu cúp đầu xuống.
[ Lại Bố Y ta muốn tuyên bố với đám dân đen hạ tiện ấy rằng, chỉ cần là thứ ta muốn, thì chắc chắn sẽ chiếm được. Không bằng cách này, thì bằng cách khác. ]
Lại Bố Y dạm ngựa vào ngõ.
Vó ngựa đánh lên bậc cửa nghe lộp cộp.
Y phủi phủi yên cương, mặt hếch lên, chẳng buồn xuống ngựa.
Bà mẹ của cô gái hàng rong đon đả đón y xuống ngựa, nói:
“ Đại nhân, cần gì phải hạ mình rồng đến nhà tôm thế này? Ngài chỉ nói một tiếng thôi, tôi đưa con nha đầu nhà tôi đến tận phủ cũng được nữa là. ”
“ Hừm. Nghé con chớ có lo cho cọp. Chuyện nạp thiếp mà thôi, Lại Bố Y ta làm rình rang gấp mười lần còn sợ chưa đủ khoa trương. ”
“ Dạ dạ, là tôi lắm mồm. ”
Bà mẹ cúi đầu, cười đầy giả lả.
Tất nhiên, trong bụng thì mụ thầm rủa tên họ Lại ăn nói ba hoa khoác lác. Dầu gì đây cũng là đất kinh đô, dưới chân thánh thượng. Thách hắn mười cái mạng cũng không dám làm náo động thái quá.
Nhưng chung quy suy nghĩ gì là chuyện của cái đầu, yêu ghét ra sao là chuyện của quả tim… còn lời ăn tiếng nói, đối nhân xử thế, đối với mụ ấy là chuyện của túi tiền.
“ Thôi, nhanh còn rước dâu. ”
Lại Bố Y phẩy tay, ra chiều nóng vội.
Kì thực, chuyện nạp thiếp thời xưa, qua loa thì chỉ cần một tờ văn tự bán thân. Còn rình rang, thì cũng chỉ cần đón rước gọi là cho có là được. Làm lớn chuyện lên như họ Lại, thực đúng là trước nay hiếm thấy.
Chẳng là cậu chàng thấy hai người tỉ thí một trận mãn nhãn, nay đã mệt lả, thành ra chỉ nhờ người báo tin rồi về.
“ Gì chứ?? ”
“ Tìm Đinh Lễ?? ”
Phạm Ngũ Thư và Trần Đĩnh nhìn nhau, rồi lại nhìn Lê Hổ.
Trong mắt hai người họ, Đinh Lễ chỉ là đứa trẻ xú danh vang xa, ngỗ nghịch lại khó bảo. Muốn làm chuyện lớn e là không thể.
“ Chính u em đã lên tiếng, bằng không em cũng không muốn gọi nó theo. ”
Lê Hổ vừa nói, vừa thở dài thườn thượt.
“ Nếu bà Thương đã mở lời, thì chúng ta cứ làm theo đi. Hôm nay chủ công cứ nghỉ ngơi cho sớm, ngày mai Đĩnh sẽ đi theo cậu gặp tận mặt tên Đinh Lễ này. Xem hắn rốt cuộc có ba đầu sáu tay, hay biết gọi gió phun lửa mà ai cũng sợ một phép. ”
Nghe Trần Đĩnh nói, Lê Hổ mới an tâm thở phào.
Ọoooooot…
Tảng đá trong lòng chủ vừa được đẩy đi, cái bụng rỗng tuếch lập tức lên tiếng biểu tình.
“ Ây chà, xem ra chuyện Đinh Lễ khiến Lê Hổ lo quên ăn quên ngủ luôn đấy. ”
Phạm Ngũ Thư cười vang, tay vỗ đùi đánh đét một cái.
Lê Hổ gãi gãi gáy, cúi đầu ra chiều khó xử lắm. Lúc nãy cậu cứ lo lên lo xuống, tâm trạng đâu mà nhét đồ ăn xuống họng.
Trần Đĩnh thì thấp giọng:
“ Giờ này hàng quán cũng nghỉ hết rồi. Lam Sơn mình quán xá lại không bán buổi chiều. Chi bằng cậu về nhà, xem trong bếp có gì còn thừa thì lấy mà ăn lót dạ. ”
[ Bây giờ cũng chỉ còn cách đó. ]
Lê Hổ thở dài, đoạn từ biệt hai anh, lóc cóc mò về nhà.
Đường làng từ chỗ cậu hẹn hai người anh về trang viên của họ Lê phải đi qua một cái ao bèo.
Đêm trăng mờ tỏ, con đường lãng đãng vương vấn hơi lạnh của miền sơn cước. Bóng lưng cô độc dấn bước, về nhà, và vào miền ký ức.
Đi làm phu, phen, cũng phải đến tối mịt thế này mới được về trại mà nghỉ. Gió lùa qua tấm ảo mỏng, tựa như cứa thêm vào những vết thương chưa lành do đòn roi để lại. Buốt. Lạnh. Nhưng cũng chỉ biết chịu đựng.
Hơi lạnh se lại miệng vết thương, lành nhanh hơn đấy.
Đến giờ, Lê Hổ vẫn biết ấy chỉ là lời nói an ủi cho qua lúc gian truân, song cậu chàng vẫn chẳng thể quên được. Bàn tay thuốc thang, ân cần săn sóc cậu chàng… mặc dù có chai sần, nhưng còn mềm mại dịu dàng hơn bất kì ngọc thủ nào của mĩ nhân trong thiên hạ.
Bỗng…
Lê Hổ ngừng chân bên ao sen.
Có một mùi gì thơm phức, quện hương nghệ xả điếc cả mũi phả vào trong cơn gió miền núi, níu chân cậu chàng.
Một mùi hương mà cậu đã quen được ngửi từ lúc còn làm phu phen ở Khoái Châu.
Lê Hổ bước về phía có mùi thơm theo bản năng.
Cậu chàng rẽ cỏ cây, nhón chân thật nhẹ, chỉ sợ mình đánh động người đang nướng đồ ăn.
Bên hồ sen phản chiếu nửa khuôn mặt trái xoan, một bếp lửa gác mấy ống nứa đã đốt đen đen vàng vàng quá lửa. Nước rỉ ra, nhỏ xuống bếp lửa tí tách, tí tách.
Phía xa, trên các chạc cây, bốn bóng đen mỗi người ôm một ống đã cắt đôi, tay bốc thịt bên trong cho vào mồm ăn nhồm nhoàm ra chiều thích thú lắm.
Lê Hổ điếng người…
Dung nhan cậu chàng ngày nhớ đêm mong ở Khoái Châu, nay đột nhiên lại xuất hiện ở Lam Sơn…
Lại kể chuyện của Tạng Cẩu.
Lí Bân tại sao lại xuất hiện ở biệt phủ!??
Cả Tạng Cẩu, lẫn Hồ Phiêu Hương đều thắc mắc chuyện này. Dù sao y cũng là một trong ba tướng được lệnh áp giải họ về Kim Lăng, thế nên hai đứa hãy còn nhớ mặt.
“ Cái tên lúc nào cũng cau cau có có này sao lại ở đây? ”
Tạng Cẩu làu bàu.
Có lẽ vì lúc nào Lí Bân cũng tỏ ra chán chường, hận đời, kiểu như mình là “ nhân tài không được trọng dụng ” nên thằng nhãi có phần không ưa.
Hồ Phiêu Hương nhún vai:
“ Không biết. Có khi cùng một giuộc với tên họ Lại. ”
Hai đứa biết chúng nó có đoán mò thêm nửa ngày cũng chỉ tự làm bản thân thêm rối mà chẳng được gì. Thế nên Tạng Cẩu quyết định vỗ má đánh thức hai người đang bất tỉnh kia dậy, đặng hỏi cho ra ngô ra khoai.
“ Ắt xì. ”
Thôi cung quá huyệt một lúc, thì cả Lí Bân lẫn cô bé Hằng đều tỉnh lại.
“ Hai người!!! ”
Lí Bân cũng đã nhận ra hai đứa nó.
Có bao nhiêu thằng bé lên tám suýt nữa thì giết được Trương Phụ??? Kể cả hồi đó lão khinh địch, nhưng ngoại trừ Tạng Cẩu, trước giờ chưa có một ai khiến lão ta cận kề cái chết đến thế.
Trong mắt Lí Bân…
Thằng nhóc này là quái vật.
“ Long Ngạo Thiên??? ”
“ Ngươi mê sảng cái gì đó?? Ta là Tạng Cẩu. Long gì Ngạo gì?? ”
Tạng Cẩu thò tay, tát Lí Bân thêm một cái cho chắc. Nó sợ tên này còn đang nửa tỉnh nửa mê.
“ Có nói ngươi cũng không biết. ”
Lí Bân làu bàu.
Hồ Phiêu Hương chống nạnh, hỏi:
“ Nói!!! Nhà ngươi đến đây làm gì??? Hai mẹ con họ đâu?? ”
“ Hai… hai mẹ con… nào?? ”
Lí Bân ho khục khặc, má vẫn còn ê ẩm.
“ Cô, cậu, mau đi cứu người!! ”
Đúng lúc này, cô bé Hằng thốt lên.
“ Hả!!!??? Cậu nói được rồi ư??? ”
Cả hai đứa nhóc đều giật mình. Từ hồi ở Kỳ La, cô bé cứ đi theo mọi người, nhưng không nói không rằng. Cả hai còn tưởng cô bé bị câm.
Tạng Cẩu và Phiêu Hương nghe cô bé Hằng giải thích.
Thì ra, hôm trước bà mẹ chẳng rõ nghe phong thanh ở đâu mà biết chuyện tên Lại Bố Y muốn lấy con gái mình.
Sau đó, gia nhân nhà tên quan lớn đến tận biệt phủ “ đón ” cô gái bán tò he về. Tiện thể khiến phủ đệ bát nháo hết cả lên như vậy. Nguyên nhân do ai, không nói cũng biết.
Cô bé Hằng thì bị thương, nằm gục ở ngoài cửa, vừa vặn có Lí Bân chạy qua, đỡ vào nhà.
Phiêu Hương cắn chặt răng, khua quả đấm mà chửi:
“ Thấy lợi quên nghĩa!! Mèo mả gà đồng! Đúng là nuôi ong tay áo!! Hổ dữ còn không ăn thịt con, thế mà… ”
Rầm!!!!
Đầu quyền của Tạng Cẩu in một vết ngấn sâu cỡ nửa tấc lên nền nhà. Lí Bân nằm cách đó hơn ba thước, ấy vậy mà vẫn cảm nhận được xung chấn truyền lên từ dưới chân. Lúc thằng nhóc nhấc người dậy, bụi đá rơi lả tả xuống từ năm ngón.
Tóc bị Tửu Thôn chém đã mất nếp, phủ xuống che hết khuôn mặt nó.
Chẳng ai nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tạng Cẩu, chỉ có đôi tròng mắt tròn xoe sáng lên qua đám tóc.
Hic!!
Cả ba, tính cả Hồ Phiêu Hương, đều phải hoảng hốt nhìn sang hướng khác, tránh né ánh mắt nhuộm đẫm bằng lửa giận của Tạng Cẩu.
Nhất thời, cả bọn đều thấy không được tự nhiên, bầu không khí trong phòng thoắt cái trở nên là lạ, trùng hẳn xuống.
“ Hương! Đi nào! ”
Tạng Cẩu lên tiếng.
Giọng nó đã trở nên è è, khàn khàn.
“ Đi đâu?? ”
Hồ Phiêu Hương, bấy giờ vẫn còn đang thảng thốt vì ánh mắt của Tạng Cẩu, lắp bắp hỏi lại theo bản năng. Cô bé chẳng giữ nổi một nửa sự lanh trí thường ngày nữa.
“ Đi ăn cưới. ”
Tạng Cẩu nhấn giọng, gằn từng chữ một.
Nói đoạn, không đợi cô bạn phản ứng lại, nó quay ngoắt về phía cửa.
“ Này!!! Không chờ ông, bác về hả?? ”
Tiếng nói rơi xuống dấu chân. Từng âm. Từng bước. Chỉ có tiếng chân người sấn bước đi càng lúc càng xa, chứ không có giọng nói ngố ngố bình thường cất lên đáp lại.
Pháo trúc.
Đèn lồng.
Cờ phướn.
Câu đối.
Chũm choẹ đánh vào nhau loẻng xoẻng, trống kèn thổi tùng cheng, cả một khu dân nghèo hôm nay nháo nhào huyên náo hẳn lên. Kể cả căn nhà hoang nằm dưới góc tửu lâu, cũng thoáng chốc trở nên bớt hẳn vẻ âm u quỷ khí.
Hôm nay Lại Bố Y cưỡi một con bạch mã oai vệ, thân mặc giá y hồng thắm, túc tắc dẫn đường. Sau lưng y, đoàn rước dâu rồng rắn kéo nhau đi thành một hàng dài đến nửa con phố.
Kiệu rước dâu đóng bằng gỗ gụ chắc nịch, được phủ điều đỏ, phải bốn người cường tráng mới khiêng nổi.
Gian nhà ọp ẹp của mẹ con cô gái bán tò he đã ở ngay phía trước, chỉ còn cách độ một sào ruộng mà thôi.
Ngồi trên lưng ngựa, là đã có thể thấy nào đèn lồng, nào trướng lụa trang trí cầu hỷ đỏ hồng từ xa.
Suốt hai bên đường, tiếng xì xào tấm tắc ngợi khen mẹ con cô hàng rong có phúc của người lại qua càng khiến Lại Bố Y thêm phổng mũi.
Song… hống hách chẳng phải do mỹ mạo của người sắp nên duyên cầm sắt với hắn. Họ Lại khoa trương thanh thế như bấy giờ, chẳng qua là để cho hai đứa nhãi ranh dám trõ mũi vào chuyện của hắn hôm nay phải tiu nghỉu cúp đầu xuống.
[ Lại Bố Y ta muốn tuyên bố với đám dân đen hạ tiện ấy rằng, chỉ cần là thứ ta muốn, thì chắc chắn sẽ chiếm được. Không bằng cách này, thì bằng cách khác. ]
Lại Bố Y dạm ngựa vào ngõ.
Vó ngựa đánh lên bậc cửa nghe lộp cộp.
Y phủi phủi yên cương, mặt hếch lên, chẳng buồn xuống ngựa.
Bà mẹ của cô gái hàng rong đon đả đón y xuống ngựa, nói:
“ Đại nhân, cần gì phải hạ mình rồng đến nhà tôm thế này? Ngài chỉ nói một tiếng thôi, tôi đưa con nha đầu nhà tôi đến tận phủ cũng được nữa là. ”
“ Hừm. Nghé con chớ có lo cho cọp. Chuyện nạp thiếp mà thôi, Lại Bố Y ta làm rình rang gấp mười lần còn sợ chưa đủ khoa trương. ”
“ Dạ dạ, là tôi lắm mồm. ”
Bà mẹ cúi đầu, cười đầy giả lả.
Tất nhiên, trong bụng thì mụ thầm rủa tên họ Lại ăn nói ba hoa khoác lác. Dầu gì đây cũng là đất kinh đô, dưới chân thánh thượng. Thách hắn mười cái mạng cũng không dám làm náo động thái quá.
Nhưng chung quy suy nghĩ gì là chuyện của cái đầu, yêu ghét ra sao là chuyện của quả tim… còn lời ăn tiếng nói, đối nhân xử thế, đối với mụ ấy là chuyện của túi tiền.
“ Thôi, nhanh còn rước dâu. ”
Lại Bố Y phẩy tay, ra chiều nóng vội.
Kì thực, chuyện nạp thiếp thời xưa, qua loa thì chỉ cần một tờ văn tự bán thân. Còn rình rang, thì cũng chỉ cần đón rước gọi là cho có là được. Làm lớn chuyện lên như họ Lại, thực đúng là trước nay hiếm thấy.
Tác giả :
Nghịch Tử