Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông
Chương 98: Ngoại truyện 2: Rốt cuộc ai lỗi (2)
Đến bây giờ, Tống Đình Phàm an vị trên giường vẫn không thể ngờ, Trần Lâm nói đêm nay không về nhà. Đúng vậy, hai người vẫn có điểm khác biệt, nhưng những chuyện thế này không tính là tranh chấp, hoặc cãi nhau đi?
Hắn biết Trần Lâm tức giận, cực kì tức giận, nhưng vẫn không tin Trần Lâm không về nhà
Nếu người không về, nói thẳng ra, hắn thật cũng không quá lo lắng. Nơi Trần Lâm có thể đến quả không ít, nhưng nơi cuối cùng cậu đến, bất quá hắn nghĩ, sẽ liên quan đến hai người Mục Kiệt Lưu Dụ
Lần này, Tống Đình Phàm thật không lo lắng bị hai người kia cười chê, dù sao buổi trưa hai người họ cũng đều chứng kiến sự việc, buổi tối Trần Lâm lại đến ngủ nhờ nhà họ, trên cơ bản nguyên nhân không cần giải thích, mọi người đều tự hiểu rõ. Nếu như thế, hai người kia sẽ nói thế nào, sẽ khuyên thế nào, Tống Đình Phàm vẫn là an tâm. Hắn tin, phỏng chừng ngày mai Trần Lâm sẽ về
Nói ngắn lại, Trần Lâm không giận là tốt rồi, dù sao cậu cũng biết chuyện, nói ra cũng dễ hơn. Dù sao, thực ra, lần này rốt cuộc không tính là chuyện gì to tát
Tống Đình Phàm nghĩ thông suốt, phân tích thấu triệt. Nhưng sự tình lại phát triển không như hắn nghĩ
Đêm đó Tống Đình Phàm không nhận được cuộc gọi nào từ Mục Kiệt hay Lưu Dụ, hắn nghĩ hôm sau đến công ty sẽ tỉ mỉ hỏi hai người này một chút. Nhưng đến công ty, vô luận hắn nói gì làm gì, đều phát giác hai người kia hoàn toàn không biết chuyện đêm qua. Bọn họ thậm chí không biết đêm qua Trần Lâm trắng đêm chưa về
Lúc này, Tống Đình Phàm mới nhăn mặt chau mày
Hắn nghiêm túc hỏi hai người kia có liên lạc với Trần Lâm không, lúc này mới nghe Mục Kiệt nói, “Khoảng 8h tối đêm qua, Trần Lâm có gọi cho tôi, nhưng giọng nói tuyệt đối bình thường, tôi nghĩ hai người không việc gì, còn nói đùa một câu làm cậu ấy phản ứng”
Mục Kiệt nghĩ hai người đã giải quyết xong vấn đề hôm qua, mới vui đùa cùng Trần Lâm một câu, sau đó, Trần Lâm còn tốt bụng cười đùa với hắn hai câu. Tuy tán gẫu, nhưng Mục Kiệt vốn tưởng Trần Lâm đại khái là ngượng ngùng, cũng không tiếp tục nói đề tài kia, thực sự hắn chỉ đơn thuần phiếm chuyện cũng Trần Lâm
Lúc đó hắn còn hỏi Tống Đình Phàm đang làm gì, Mục Kiệt còn nhận được câu trả lời không thể chân thật hơn, Trần Lâm nói Tống Đình Phàm đang tắm rửa. Xét thấy, xét thấy hai người có thể đã tắm rửa xong, đại khái, còn có việc bận, Mục Kiệt mới chủ động gác máy
Nhưng hiện tại, xem ra, việc không đơn giản như vậy
Tống Đình Phàm nghe xong câu trả lời của Mục Kiệt, trong lòng kinh nghi, tắm rửa? Hắn đang tắm rửa? 8h tối qua mình gọi điện cho người nọ, cậu trực tiếp cúp máy cự tuyệt, làm sao có thiên nhãn biết mình đang tắm rửa?! A, Tống Đình Phàm thực sự phải cười khổ
– “Đêm qua Trần Lâm không về nhà”
– “A?”
– “Cái gì?”
Mục Kiệt Lưu Dụ nhất thời giật mình thon thót. Lúc này, Tống Đình Phàm cũng không muốn gạt hai người, Trần Lâm không đến tìm bọn họ, vậy cậu có thể đi đâu?
Nới lỏng cà-vạt, Tống Đình Phàm có chút vô lực trần thuật, “Chạng vạng cậu ấy về nhà, sau đó……..”. Hắn ngừng lại, giương mắt liếc hai người kia một cái, lại nói, “Sau đó ra khỏi nhà”
‘Sau đó gì chứ’, không cần Tống Đình Phàm nói rõ, Mục Kiệt Lưu Dụ đại khái cũng đoán được lí do đêm qua Trần Lâm không về
Không thể hỏi rõ ràng, nhưng cũng hiểu tình thế có chút nghiêm trọng
Hai người đều nghĩ thầm, tính cách Trần Lâm không xúc động đến vậy a. Hai người này đêm qua xảy ra chuyện gì nghiêm trọng vậy sao? Tạm thời không nói Trần Lâm, nói đến Tống Đình Phàm, bọn họ nghĩ không ra hắn làm sao không tức giận cậu. Vài năm qua, Tống Đình Phàm hết mức sủng nịch Trần Lâm, trên cơ bản cũng chưa từng ngừng phát triển đến giới hạn cao nhất
Lúc lâu sau, Mục Kiệt mở miệng, “Gọi di động cậu ấy thử xem”
Liếc mắt ra hiệu cho Lưu Dụ, vì sở trường của hắn là tâm lí, chính là, “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng…..”
– “Tắt máy……”. Lưu Dụ luống cuống nhìn điện thoại trong tay
Tống Đình Phàm trầm mặc, một lúc sau, mắt nhìn đồng hồ trên bàn làm việc–9:45, biết giờ này cửa hàng Trần Lâm đã mở cửa
Gọi điện đến, là một nhân viên cửa hàng bắt máy, người nọ ngắn gọn nói rõ với Tống Đình Phàm, có nhân viên trong quán gặp Trần Lâm lúc hơn 7h sáng, nhưng Trần Lâm chỉ đơn giản phân phó vài việc, nói mình vài ngày tới không đến cửa hàng được. Nhưng cậu đi nơi nào, thì không ai biết
Được lắm, cái này thật đúng là không muốn về nhà
Cúp máy, một phút sau Tống Đình Phàm vẫn xuất thần, hắn hiện tại có chút không hiểu đêm qua mình đã làm gì đến nỗi người nọ tùy hứng không thèm về nhà như vậy
– “Hai người các cậu ở lại đây đi, tôi về nhà xem sao”. Nói xong, Tống Đình Phàm cầm áo khoát, chìa khóa xe, rời đi
Nhìn người vội vàng rời đi, Lưu Dụ cũng là có chút lo lắng, tốt bụng hỏi, “Mục Kiệt, cậu nói xem, xảy ra chuyện này sao?”
Mục Kiệt lườm hắn, “Cậu nói Đình Phàm sẽ để Trần Lâm hoặc bọn họ xảy ra chuyện gì sao?”
Ngượng ngùng sờ sờ mũi, Lưu Dụ không lên tiếng
Tống Đình Phàm về đến nhà, cũng không phát hiện có gì khác biệt, không có dấu hiệu có người về nhà. Chính là sau khi dạo quanh một vòng, đến phòng bếp, nhìn đống chén bát đã tẩy rửa sạch sẽ, mới ý thức được, người nọ, có về nhà
Cười khổ, đống chén bát kia, aiz, kì thật là hôm qua khi người đi rồi, mình thật không muốn tiếp tục tẩy rửa, mới quả quyết dừng lại
Trong lòng Tống Đình Phàm, những chuyện đó ai làm không quan trọng, mấu chốt là khi một người đang làm, người còn lại phải ở bên cạnh a. Thực rõ ràng, Trần Lâm ở nhà nhìn hắn rửa bát, với Trần Lâm ra ngoài ăn cơm cùng ‘người khác’ để hắn một mình ở nhà rửa bát, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau
Đến phòng ngủ, mở tủ quần áo, thực rõ ràng, thiếu vài món đồ của người nọ
Sự tình đến nước này, Tống Đình Phàm xem như hoàn toàn hiểu được, người nọ a, là chuẩn bị đầy đủ, tính toán tạm thời dọn ra ngoài sống
Tại sao là tạm thời?
Thực hiển nhiên, với Trần Lâm, Tống Đình Phàm vẫn rất tự tin, người tuy không nói tiếng nào đã rời đi, nhưng hắn tin tưởng đó không phải ý tứ muốn phân tán, Vì thế, thực sự chỉ có thể định nghĩa là ‘Bỏ nhà trốn đi’
Hành tung Trần Lâm, người ta không nói, Tống Đình Phàm chỉ có thể phán đoán, lục tục gọi điện vài lần, người ta vẫn tắt máy như cũ, hắn liền hiểu, hiện tại Trần Lâm không muốn liên lạc với mình
Bất đắc dĩ, Tống Đình Phàm chỉ phải hối hận tự vấn, tính tình người này, chẳng lẽ nói vài năm qua, thực sự được mình dung túng đến bốc đồng vô lí như vậy? Ngay cả nhắn tin cho mình cũng không được? Liền một chút cũng không sợ hậu quả không thể vãn hồi sao?
Hắn tự vấn như vậy, không thể nghi ngờ chỉ tổ làm bản thân ngột ngạt, Trần Lâm có thể thản nhiên bỏ nhà đi như vậy, hiển nhiên sẽ không xảy ra hậu quả nào nghiêm trọng. Ít nhất trước mắt thoạt trông như vậy. Nếu thật muốn hối lỗi, người nọ không về nhà, không mở máy, tối thiếu sẽ lưu lại mẩu giấy, nhưng hiện tại, người ta cái gì cũng không lưu lại. Chỉ lưu lại một cảnh tượng ‘Bỏ nhà trốn đi’
Tống Đình Phàm còn có thể làm gì khác?
Ngoài bí quyết đợi người trở về, hắn còn nghĩ được cách nào khác sao?……. Tựa hồ không có
Một tuần, suốt một tuần liền, Tống Đình Phàm lúc đầu còn hơi lo lắng, cuối cùng lại bình yên an nhàn, hắn thực sự đang đợi, đợi Trần Lâm chủ động liên lạc, đợi Trần Lâm chủ động trở về
Hắn thản nhiên, tuy rằng là cấp khỏa thuốc an thần cho Mục Kiệt Lưu Dụ, biết hai người họ không có gì khúc mắc, nhưng dù không khúc mắc, chung quy vẫn không thấy bóng dáng Trần Lâm a. Vì thế, xem ra, tâm tình Mục Kiệt Lưu Dụ tựa hồ có chút khẩn trương hơn hắn
Đương nhiên, cũng vì nhìn bộ dáng đối lập của hai người, mới khiên cho tình tự lo lắng của Tống Đình Phàm không biểu hiện gì, cũng không nóng nảy
Nói như vậy, không phải Tống Đình Phàm không làm gì. Có, người ta có làm
Hắn vốn tưởng có lẽ Trần Lâm về với ông bà, trong lòng nghĩ nếu ông bà biết người nọ về nhà vài ngày không liên lạc, có thể vô ý làm cha mẹ Trần lo lắng thêm, vì thế, xuất phát từ nhiều lo lắng khác nhau, ngày thứ ba khi Trần Lâm biến mất, Tống Đình Phàm liền chủ động gọi điện cho cha mẹ Trần, xem như giải vây cho Trần Lâm, hắn sợ cậu khó xử
Điện thoại kết nối, Tống Đình Phàm giống như vài năm trước, tự nhiên mà hỏi việc nhà cha mẹ, nói chuyện phiếm, đề tài ôn hòa thân cận nhưng không cố ý, một chút cũng không đề cập chuyện Trần Lâm về nhà
Đương nhiên, hai bên không ai nói chuyện Trần Lâm về nhà, mới làm Tống Đình Phàm ý thức được, nguyên lai, Trần Lâm cũng không về với ông bà
Tống Đình Phàm không lo lắng Trần Lâm liên hợp cùng cha mẹ Trần dọa hắn, vì dù sao nhiều năm quá, ngoài những khi Trần Lâm bên cạnh hắn, bọn họ cùng nhau gọi điện hoặc chat với cha mẹ Trần, hàng năm tống yếu cố định vài lần, hắn một mình gọi điện thăm hỏi cha mẹ Trần, việc này cơ hồ đã thành thói quen. Không cần nói, Tống Đình Phàm vừa gọi đã làm cha mẹ người ta rất vui. Bằng này, Tống Đình Phàm liền dám khẳng định cha mẹ người ta sẽ không phối hợp cùng Trần Lâm để dọa hắn. Cho nên, hắn chắn chắn, Trần Lâm thật không về nhà ông bà
Thức thời cắt điện thoại, trong lòng đã muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi Trần Lâm, thực sự đi không thấy bóng dáng sao?
Nếu vậy, Tống Đình Phàm ngược lại càng thản nhiên
Hắn đợi, đợi khi Trần Lâm chủ động về nhà
Nhưng một tuần chậm rãi trôi qua, cuối tuần vừa mới đến, hắn ngồi được, nhưng hai người bên cạnh lại ngồi không yên
– “Đình Phàm, cậu đã biết Trần Lâm ở đâu sao? Tại sao không chút khẩn trương nào?”. Lưu Dụ nhìn người bình tĩnh sau bàn làm việc, hắn thật sự hoài nghi, kì thật, Tống Đình Phàm biết Trần Lâm đang ở đâu
Tống Đình Phàm lắc đầu, giải thích, “Không biết”
Mục Kiệt nghe xong, bất đắc dĩ lắc đầu, “Đình Phàm, cậu thực sự không tìm sao? Di động Trần Lâm vẫn tắt?”
– “Chắc là vậy”. Tống Đình Phàm khép tập văn kiện trong tay, chuẩn bị lấy tập tài liệu khác
– “Chắc là?”. Lưu Dụ hỏi lại, hai người nhưng cũng đều rõ ràng, phỏng chừng vài ngày nay, người này không…. gọi cho Trần Lâm nữa
Lưu Dụ cầm di động thử gọi vào số Trần Lâm, nghe được tiếng tổng đài trả lời, hắn cúp máy
Mục Kiệt Lưu Dụ đều hoài nghi trong lòng, đây là tác phong của Trần Lâm sao? Một tuần liền, ít nhất khí có thể bình một nữa, nhắn một tin thông báo hẳn là có thể đi? Tại sao di động vẫn liên tục tắt máy?
Có chút bất an, Mục Kiệt dò hỏi, “Đình Phàm, Trần Lâm có thể hay không gặp chuyện gì…. ngoài ý muốn, biến mất không chút tin tức, thật sự không giống tính cách cậu ấy….”
Tống Đình Phàm ngừng tay, có chút đăm chiêu, lát sau mới mở miệng, “Hôm trước cậu ấy có email chuyện đổi sách mới trong cửa tiệm”. Điều này chứng minh, Trần Lâm hẳn là không việc gì
Nhưng Mục Kiệt Lưu Dụ vẫn còn có chút lo lắng
– “Dù như vậy, không có gì ngoài ý muốn, nhưng, Đình Phàm, cậu vẫn là không muốn tìm cậu ấy về sao?”. Mục Kiệt hỏi
Tống Đình Phàm chau mày, vấn đề không phải hắn có nguyện ý tìm Trần Lâm về không, mà là hiện tại người kia có nguyện ý để hắn tìm ra không
Lưu Dụ bên cạnh đột nhiên như nghĩ ra chuyện gì, nhỏ giọng, “Đình Phàm, cậu nói cậu không chủ động tìm Trần Lâm, cậu ấy không phải da mặt mỏng sao, hết giận, cũng không phải không biết xấu hổ mà chủ động về nhà a?”
Mục Kiệt nghe xong, chỉ cảm thấy có thể dựa vào lời Lưu Dụ, “Đúng, đúng, có thể như vậy a, có lẽ Trần Lâm đã sớm hết giận, chủ động đợi cậu đến tìm về thì sao? Hai người các cậu, vẫn phải có một người chủ động đi?”
Với lời này của hai người, Tống Đình Phàm thật không phải bỏ ngoài tai, nhiều ít cũng có chút yên tâm. Hơn nữa, tình huống này không phải không thể xảy ra. Hắn cũng biết rõ phải nắm chặt thời cơ với Trần Lâm, nhưng dường như vẫn có vấn đề. Dù hắn tự tin, vấn đề gì, hắn đều có thể giải quyết
Nghe hai người nói xong, tâm Tống Đình Phàm ít nhiều có chút động
Đầu tiên, liền kiểm tra tài khoản tín dụng của Trần Lâm, tiền trong thẻ gần đây chưa mảy may động vào, hắn có chút lo lắng thời gian này thiên hạ sống thế nào. Sau đó đến tiệm sách tìm hiểu tin tức, nhưng ngoài lần email phân phó nhân viên đổi sách, Trần Lâm không nói gì thêm. Cuối cùng, thậm chí hắn tuyệt vọng đi hỏi Lí Tiểu Phàm, kết quả tất nhiên không có
Xét thấy Trần Lâm không rút tiền trong thẻ, vài ngày tiếp theo, Tống Đình Phàm cuối cùng hiện ra một chút mất kiên nhẫn. Không liên lạc Mục Kiệt Lưu Dụ, không liên lạc Lí Tiểu Phàm, không về nhà, vậy vô luận Trần Lâm đến đâu vẫn phải dùng đến tiền? Có thể không dùng đến tiền trong thẻ, cậu, còn có thể tìm ai?
Trương Bá Quang?
Không, Tống Đình Phàm loại bỏ người này khỏi danh sách tình nghi khi thiên hạ bỏ nhà trốn đi, Trần Lâm sẽ không tìm hắn, sẽ không. Tống Đình Phàm vẫn đang tự tin. Nhưng lúc này, hắn lại có chút lung lay
Đó là Quang ca của cậu, cậu thực sự không tìm đến sao?
Vài năm nay, vì mình ra vẻ hào phóng, tình cảm hai người bọn họ kì thực không phục không tồi. Ít nhất, Trần Lâm không lo sợ ở cùng chỗ với Trương Bá Quang như vài năm trước. Đa phần khi hắn đến Bắc Kinh, Trần Lâm thậm chí còn có thể tận tình gặp mặt
Tâm lí mông lung của Tống Đình Phàm, ở vài ngày cuối, liền nhảy lên làm lòng hắn phức tạp một phen, vẻ mặt mờ mịt
Nhưng, thực may mắn, sự việc phức tạp như vậy, ngưng hẳn ở đêm thứ 10 từ ngày Trần Lâm ‘bỏ nhà trốn đi’
Hắn biết Trần Lâm tức giận, cực kì tức giận, nhưng vẫn không tin Trần Lâm không về nhà
Nếu người không về, nói thẳng ra, hắn thật cũng không quá lo lắng. Nơi Trần Lâm có thể đến quả không ít, nhưng nơi cuối cùng cậu đến, bất quá hắn nghĩ, sẽ liên quan đến hai người Mục Kiệt Lưu Dụ
Lần này, Tống Đình Phàm thật không lo lắng bị hai người kia cười chê, dù sao buổi trưa hai người họ cũng đều chứng kiến sự việc, buổi tối Trần Lâm lại đến ngủ nhờ nhà họ, trên cơ bản nguyên nhân không cần giải thích, mọi người đều tự hiểu rõ. Nếu như thế, hai người kia sẽ nói thế nào, sẽ khuyên thế nào, Tống Đình Phàm vẫn là an tâm. Hắn tin, phỏng chừng ngày mai Trần Lâm sẽ về
Nói ngắn lại, Trần Lâm không giận là tốt rồi, dù sao cậu cũng biết chuyện, nói ra cũng dễ hơn. Dù sao, thực ra, lần này rốt cuộc không tính là chuyện gì to tát
Tống Đình Phàm nghĩ thông suốt, phân tích thấu triệt. Nhưng sự tình lại phát triển không như hắn nghĩ
Đêm đó Tống Đình Phàm không nhận được cuộc gọi nào từ Mục Kiệt hay Lưu Dụ, hắn nghĩ hôm sau đến công ty sẽ tỉ mỉ hỏi hai người này một chút. Nhưng đến công ty, vô luận hắn nói gì làm gì, đều phát giác hai người kia hoàn toàn không biết chuyện đêm qua. Bọn họ thậm chí không biết đêm qua Trần Lâm trắng đêm chưa về
Lúc này, Tống Đình Phàm mới nhăn mặt chau mày
Hắn nghiêm túc hỏi hai người kia có liên lạc với Trần Lâm không, lúc này mới nghe Mục Kiệt nói, “Khoảng 8h tối đêm qua, Trần Lâm có gọi cho tôi, nhưng giọng nói tuyệt đối bình thường, tôi nghĩ hai người không việc gì, còn nói đùa một câu làm cậu ấy phản ứng”
Mục Kiệt nghĩ hai người đã giải quyết xong vấn đề hôm qua, mới vui đùa cùng Trần Lâm một câu, sau đó, Trần Lâm còn tốt bụng cười đùa với hắn hai câu. Tuy tán gẫu, nhưng Mục Kiệt vốn tưởng Trần Lâm đại khái là ngượng ngùng, cũng không tiếp tục nói đề tài kia, thực sự hắn chỉ đơn thuần phiếm chuyện cũng Trần Lâm
Lúc đó hắn còn hỏi Tống Đình Phàm đang làm gì, Mục Kiệt còn nhận được câu trả lời không thể chân thật hơn, Trần Lâm nói Tống Đình Phàm đang tắm rửa. Xét thấy, xét thấy hai người có thể đã tắm rửa xong, đại khái, còn có việc bận, Mục Kiệt mới chủ động gác máy
Nhưng hiện tại, xem ra, việc không đơn giản như vậy
Tống Đình Phàm nghe xong câu trả lời của Mục Kiệt, trong lòng kinh nghi, tắm rửa? Hắn đang tắm rửa? 8h tối qua mình gọi điện cho người nọ, cậu trực tiếp cúp máy cự tuyệt, làm sao có thiên nhãn biết mình đang tắm rửa?! A, Tống Đình Phàm thực sự phải cười khổ
– “Đêm qua Trần Lâm không về nhà”
– “A?”
– “Cái gì?”
Mục Kiệt Lưu Dụ nhất thời giật mình thon thót. Lúc này, Tống Đình Phàm cũng không muốn gạt hai người, Trần Lâm không đến tìm bọn họ, vậy cậu có thể đi đâu?
Nới lỏng cà-vạt, Tống Đình Phàm có chút vô lực trần thuật, “Chạng vạng cậu ấy về nhà, sau đó……..”. Hắn ngừng lại, giương mắt liếc hai người kia một cái, lại nói, “Sau đó ra khỏi nhà”
‘Sau đó gì chứ’, không cần Tống Đình Phàm nói rõ, Mục Kiệt Lưu Dụ đại khái cũng đoán được lí do đêm qua Trần Lâm không về
Không thể hỏi rõ ràng, nhưng cũng hiểu tình thế có chút nghiêm trọng
Hai người đều nghĩ thầm, tính cách Trần Lâm không xúc động đến vậy a. Hai người này đêm qua xảy ra chuyện gì nghiêm trọng vậy sao? Tạm thời không nói Trần Lâm, nói đến Tống Đình Phàm, bọn họ nghĩ không ra hắn làm sao không tức giận cậu. Vài năm qua, Tống Đình Phàm hết mức sủng nịch Trần Lâm, trên cơ bản cũng chưa từng ngừng phát triển đến giới hạn cao nhất
Lúc lâu sau, Mục Kiệt mở miệng, “Gọi di động cậu ấy thử xem”
Liếc mắt ra hiệu cho Lưu Dụ, vì sở trường của hắn là tâm lí, chính là, “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng…..”
– “Tắt máy……”. Lưu Dụ luống cuống nhìn điện thoại trong tay
Tống Đình Phàm trầm mặc, một lúc sau, mắt nhìn đồng hồ trên bàn làm việc–9:45, biết giờ này cửa hàng Trần Lâm đã mở cửa
Gọi điện đến, là một nhân viên cửa hàng bắt máy, người nọ ngắn gọn nói rõ với Tống Đình Phàm, có nhân viên trong quán gặp Trần Lâm lúc hơn 7h sáng, nhưng Trần Lâm chỉ đơn giản phân phó vài việc, nói mình vài ngày tới không đến cửa hàng được. Nhưng cậu đi nơi nào, thì không ai biết
Được lắm, cái này thật đúng là không muốn về nhà
Cúp máy, một phút sau Tống Đình Phàm vẫn xuất thần, hắn hiện tại có chút không hiểu đêm qua mình đã làm gì đến nỗi người nọ tùy hứng không thèm về nhà như vậy
– “Hai người các cậu ở lại đây đi, tôi về nhà xem sao”. Nói xong, Tống Đình Phàm cầm áo khoát, chìa khóa xe, rời đi
Nhìn người vội vàng rời đi, Lưu Dụ cũng là có chút lo lắng, tốt bụng hỏi, “Mục Kiệt, cậu nói xem, xảy ra chuyện này sao?”
Mục Kiệt lườm hắn, “Cậu nói Đình Phàm sẽ để Trần Lâm hoặc bọn họ xảy ra chuyện gì sao?”
Ngượng ngùng sờ sờ mũi, Lưu Dụ không lên tiếng
Tống Đình Phàm về đến nhà, cũng không phát hiện có gì khác biệt, không có dấu hiệu có người về nhà. Chính là sau khi dạo quanh một vòng, đến phòng bếp, nhìn đống chén bát đã tẩy rửa sạch sẽ, mới ý thức được, người nọ, có về nhà
Cười khổ, đống chén bát kia, aiz, kì thật là hôm qua khi người đi rồi, mình thật không muốn tiếp tục tẩy rửa, mới quả quyết dừng lại
Trong lòng Tống Đình Phàm, những chuyện đó ai làm không quan trọng, mấu chốt là khi một người đang làm, người còn lại phải ở bên cạnh a. Thực rõ ràng, Trần Lâm ở nhà nhìn hắn rửa bát, với Trần Lâm ra ngoài ăn cơm cùng ‘người khác’ để hắn một mình ở nhà rửa bát, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau
Đến phòng ngủ, mở tủ quần áo, thực rõ ràng, thiếu vài món đồ của người nọ
Sự tình đến nước này, Tống Đình Phàm xem như hoàn toàn hiểu được, người nọ a, là chuẩn bị đầy đủ, tính toán tạm thời dọn ra ngoài sống
Tại sao là tạm thời?
Thực hiển nhiên, với Trần Lâm, Tống Đình Phàm vẫn rất tự tin, người tuy không nói tiếng nào đã rời đi, nhưng hắn tin tưởng đó không phải ý tứ muốn phân tán, Vì thế, thực sự chỉ có thể định nghĩa là ‘Bỏ nhà trốn đi’
Hành tung Trần Lâm, người ta không nói, Tống Đình Phàm chỉ có thể phán đoán, lục tục gọi điện vài lần, người ta vẫn tắt máy như cũ, hắn liền hiểu, hiện tại Trần Lâm không muốn liên lạc với mình
Bất đắc dĩ, Tống Đình Phàm chỉ phải hối hận tự vấn, tính tình người này, chẳng lẽ nói vài năm qua, thực sự được mình dung túng đến bốc đồng vô lí như vậy? Ngay cả nhắn tin cho mình cũng không được? Liền một chút cũng không sợ hậu quả không thể vãn hồi sao?
Hắn tự vấn như vậy, không thể nghi ngờ chỉ tổ làm bản thân ngột ngạt, Trần Lâm có thể thản nhiên bỏ nhà đi như vậy, hiển nhiên sẽ không xảy ra hậu quả nào nghiêm trọng. Ít nhất trước mắt thoạt trông như vậy. Nếu thật muốn hối lỗi, người nọ không về nhà, không mở máy, tối thiếu sẽ lưu lại mẩu giấy, nhưng hiện tại, người ta cái gì cũng không lưu lại. Chỉ lưu lại một cảnh tượng ‘Bỏ nhà trốn đi’
Tống Đình Phàm còn có thể làm gì khác?
Ngoài bí quyết đợi người trở về, hắn còn nghĩ được cách nào khác sao?……. Tựa hồ không có
Một tuần, suốt một tuần liền, Tống Đình Phàm lúc đầu còn hơi lo lắng, cuối cùng lại bình yên an nhàn, hắn thực sự đang đợi, đợi Trần Lâm chủ động liên lạc, đợi Trần Lâm chủ động trở về
Hắn thản nhiên, tuy rằng là cấp khỏa thuốc an thần cho Mục Kiệt Lưu Dụ, biết hai người họ không có gì khúc mắc, nhưng dù không khúc mắc, chung quy vẫn không thấy bóng dáng Trần Lâm a. Vì thế, xem ra, tâm tình Mục Kiệt Lưu Dụ tựa hồ có chút khẩn trương hơn hắn
Đương nhiên, cũng vì nhìn bộ dáng đối lập của hai người, mới khiên cho tình tự lo lắng của Tống Đình Phàm không biểu hiện gì, cũng không nóng nảy
Nói như vậy, không phải Tống Đình Phàm không làm gì. Có, người ta có làm
Hắn vốn tưởng có lẽ Trần Lâm về với ông bà, trong lòng nghĩ nếu ông bà biết người nọ về nhà vài ngày không liên lạc, có thể vô ý làm cha mẹ Trần lo lắng thêm, vì thế, xuất phát từ nhiều lo lắng khác nhau, ngày thứ ba khi Trần Lâm biến mất, Tống Đình Phàm liền chủ động gọi điện cho cha mẹ Trần, xem như giải vây cho Trần Lâm, hắn sợ cậu khó xử
Điện thoại kết nối, Tống Đình Phàm giống như vài năm trước, tự nhiên mà hỏi việc nhà cha mẹ, nói chuyện phiếm, đề tài ôn hòa thân cận nhưng không cố ý, một chút cũng không đề cập chuyện Trần Lâm về nhà
Đương nhiên, hai bên không ai nói chuyện Trần Lâm về nhà, mới làm Tống Đình Phàm ý thức được, nguyên lai, Trần Lâm cũng không về với ông bà
Tống Đình Phàm không lo lắng Trần Lâm liên hợp cùng cha mẹ Trần dọa hắn, vì dù sao nhiều năm quá, ngoài những khi Trần Lâm bên cạnh hắn, bọn họ cùng nhau gọi điện hoặc chat với cha mẹ Trần, hàng năm tống yếu cố định vài lần, hắn một mình gọi điện thăm hỏi cha mẹ Trần, việc này cơ hồ đã thành thói quen. Không cần nói, Tống Đình Phàm vừa gọi đã làm cha mẹ người ta rất vui. Bằng này, Tống Đình Phàm liền dám khẳng định cha mẹ người ta sẽ không phối hợp cùng Trần Lâm để dọa hắn. Cho nên, hắn chắn chắn, Trần Lâm thật không về nhà ông bà
Thức thời cắt điện thoại, trong lòng đã muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi Trần Lâm, thực sự đi không thấy bóng dáng sao?
Nếu vậy, Tống Đình Phàm ngược lại càng thản nhiên
Hắn đợi, đợi khi Trần Lâm chủ động về nhà
Nhưng một tuần chậm rãi trôi qua, cuối tuần vừa mới đến, hắn ngồi được, nhưng hai người bên cạnh lại ngồi không yên
– “Đình Phàm, cậu đã biết Trần Lâm ở đâu sao? Tại sao không chút khẩn trương nào?”. Lưu Dụ nhìn người bình tĩnh sau bàn làm việc, hắn thật sự hoài nghi, kì thật, Tống Đình Phàm biết Trần Lâm đang ở đâu
Tống Đình Phàm lắc đầu, giải thích, “Không biết”
Mục Kiệt nghe xong, bất đắc dĩ lắc đầu, “Đình Phàm, cậu thực sự không tìm sao? Di động Trần Lâm vẫn tắt?”
– “Chắc là vậy”. Tống Đình Phàm khép tập văn kiện trong tay, chuẩn bị lấy tập tài liệu khác
– “Chắc là?”. Lưu Dụ hỏi lại, hai người nhưng cũng đều rõ ràng, phỏng chừng vài ngày nay, người này không…. gọi cho Trần Lâm nữa
Lưu Dụ cầm di động thử gọi vào số Trần Lâm, nghe được tiếng tổng đài trả lời, hắn cúp máy
Mục Kiệt Lưu Dụ đều hoài nghi trong lòng, đây là tác phong của Trần Lâm sao? Một tuần liền, ít nhất khí có thể bình một nữa, nhắn một tin thông báo hẳn là có thể đi? Tại sao di động vẫn liên tục tắt máy?
Có chút bất an, Mục Kiệt dò hỏi, “Đình Phàm, Trần Lâm có thể hay không gặp chuyện gì…. ngoài ý muốn, biến mất không chút tin tức, thật sự không giống tính cách cậu ấy….”
Tống Đình Phàm ngừng tay, có chút đăm chiêu, lát sau mới mở miệng, “Hôm trước cậu ấy có email chuyện đổi sách mới trong cửa tiệm”. Điều này chứng minh, Trần Lâm hẳn là không việc gì
Nhưng Mục Kiệt Lưu Dụ vẫn còn có chút lo lắng
– “Dù như vậy, không có gì ngoài ý muốn, nhưng, Đình Phàm, cậu vẫn là không muốn tìm cậu ấy về sao?”. Mục Kiệt hỏi
Tống Đình Phàm chau mày, vấn đề không phải hắn có nguyện ý tìm Trần Lâm về không, mà là hiện tại người kia có nguyện ý để hắn tìm ra không
Lưu Dụ bên cạnh đột nhiên như nghĩ ra chuyện gì, nhỏ giọng, “Đình Phàm, cậu nói cậu không chủ động tìm Trần Lâm, cậu ấy không phải da mặt mỏng sao, hết giận, cũng không phải không biết xấu hổ mà chủ động về nhà a?”
Mục Kiệt nghe xong, chỉ cảm thấy có thể dựa vào lời Lưu Dụ, “Đúng, đúng, có thể như vậy a, có lẽ Trần Lâm đã sớm hết giận, chủ động đợi cậu đến tìm về thì sao? Hai người các cậu, vẫn phải có một người chủ động đi?”
Với lời này của hai người, Tống Đình Phàm thật không phải bỏ ngoài tai, nhiều ít cũng có chút yên tâm. Hơn nữa, tình huống này không phải không thể xảy ra. Hắn cũng biết rõ phải nắm chặt thời cơ với Trần Lâm, nhưng dường như vẫn có vấn đề. Dù hắn tự tin, vấn đề gì, hắn đều có thể giải quyết
Nghe hai người nói xong, tâm Tống Đình Phàm ít nhiều có chút động
Đầu tiên, liền kiểm tra tài khoản tín dụng của Trần Lâm, tiền trong thẻ gần đây chưa mảy may động vào, hắn có chút lo lắng thời gian này thiên hạ sống thế nào. Sau đó đến tiệm sách tìm hiểu tin tức, nhưng ngoài lần email phân phó nhân viên đổi sách, Trần Lâm không nói gì thêm. Cuối cùng, thậm chí hắn tuyệt vọng đi hỏi Lí Tiểu Phàm, kết quả tất nhiên không có
Xét thấy Trần Lâm không rút tiền trong thẻ, vài ngày tiếp theo, Tống Đình Phàm cuối cùng hiện ra một chút mất kiên nhẫn. Không liên lạc Mục Kiệt Lưu Dụ, không liên lạc Lí Tiểu Phàm, không về nhà, vậy vô luận Trần Lâm đến đâu vẫn phải dùng đến tiền? Có thể không dùng đến tiền trong thẻ, cậu, còn có thể tìm ai?
Trương Bá Quang?
Không, Tống Đình Phàm loại bỏ người này khỏi danh sách tình nghi khi thiên hạ bỏ nhà trốn đi, Trần Lâm sẽ không tìm hắn, sẽ không. Tống Đình Phàm vẫn đang tự tin. Nhưng lúc này, hắn lại có chút lung lay
Đó là Quang ca của cậu, cậu thực sự không tìm đến sao?
Vài năm nay, vì mình ra vẻ hào phóng, tình cảm hai người bọn họ kì thực không phục không tồi. Ít nhất, Trần Lâm không lo sợ ở cùng chỗ với Trương Bá Quang như vài năm trước. Đa phần khi hắn đến Bắc Kinh, Trần Lâm thậm chí còn có thể tận tình gặp mặt
Tâm lí mông lung của Tống Đình Phàm, ở vài ngày cuối, liền nhảy lên làm lòng hắn phức tạp một phen, vẻ mặt mờ mịt
Nhưng, thực may mắn, sự việc phức tạp như vậy, ngưng hẳn ở đêm thứ 10 từ ngày Trần Lâm ‘bỏ nhà trốn đi’
Tác giả :
Hạm Đạm Hoa Khai