Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông
Chương 74
Cảm giác trên mặt có một chút khí ấm áp lưu động, thân thể Trần Lâm lui vào ổ chăn cọ cọ, đầu cũng cọ cọ trên gối, miệng còn khép mở rầm rì hai tiếng
Kì thực đây cũng là phản ứng bản năng của người chuẩn bị tỉnh ngủ, nhưng hết thảy với Tống Đình Phàm đang đứng bên giường lại là cảnh đẹp ý vui. Hắn hoàn toàn không cảm thấy khó coi, ngược lại, trong lòng tràn đầy cảm giác mãn nguyện cùng hạnh phúc
Chính là, cảm giác mãn nguyện hạnh phúc như vậy, hơn một tháng qua còn chưa gặp lại, thậm chí thiếu chút nữa đã mất đi!
Nghĩ thế, Tống Đình Phàm tự nhiên chau mày
– “Ngô… ân, mấy giờ rồi?”. Mắt còn chưa mở, Trần Lâm nghiêng đầu như hỏi người bên cạnh
Nhưng cậu dường như ý thức được điều gì, mắt đột nhiên mở to. Tay vươn ra không chạm vào ai. Cậu ngồi dậy theo bản năng, nhưng toàn thân đau nhức làm cậu vô lực ngã vào giường, miệng có chút ai oán, “Hắt xì…”
Người bên cạnh tự nhiên bị thanh âm này đánh động, đến trước mặt Trần Lâm, còn chưa đụng tới đã bị cậu lui người vào chăn, ủ thật kín
Trần Lâm không có ý lảng tránh hắn, nhưng khi mắt bắt đầu thích ứng với ánh sáng, cậu tinh tường nhìn người đang đứng bên giường. Trong nháy mắt, toàn bộ kí ức đêm qua lại ùa về
Cậu hoàn toàn nhớ lại vì sao thân thể bây giờ lại đau nhức! Người này, thế nhưng đối xử với mình như vậy!
Trần Lâm đang nằm trong ổ chăn, kí ức rõ ràng nhớ lại mọi chuyện đêm qua, người nọ một lần lại một lần mãnh liệt va chạm, một lần lại một lần bá đạo nhưng không mất đi ôn nhu cưỡng bức. Cậu không nhớ rõ chính mình bị hắn không chế bao nhiêu lần, chỉ biết mỗi lần mình chuẩn bị phát tiết, người kia liền chặn lại bắt mình phải cam đoan, hứa hẹn một điều. Vốn tưởng chỉ cần mình nhận sai, người nọ sẽ bỏ qua, chính là, hắn… Hắn thế nhưng lại thi triển những động tác võ thuật đẹp mắt, tư thế bất đồng, dám bách mình rơi vào bể dục, đến cuối cùng, Trần Lâm cũng không biết mình ngủ thiếp đi trong tình huống nào. Nhưng cậu lại rõ ràng nhớ được, mình đã mất kiềm chế liên tục rên rỉ, rồi thét chói tai, thậm chí còn khóc lóc cam đoan với hắn từng điều một!
Tống Đình Phàm đứng bên giường, một lúc sau cũng không làm gì nhưng mơ hồ có thể nhận ra những hồng ngân trên cổ người kia
– “Sắp đến 12h trưa rồi, dậy tắm rửa rồi ăn cơm đi”
Trần Lâm không nhìn thấy biểu tình của Tống Đình Phàm, nằm trong ổ chăn cậu chỉ nghe một giọng nói trầm thấp, không lạnh không đạm. Cơ thể trong chăn thoáng chốc cứng đờ, trong đầu hiện lên ý niệm đầu tiên–hắn, còn chưa nguôi giận sao?
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, Trần Lâm mới thong thả rời chăn, hốt hoảng quét mắt một vòng quanh phòng. Bức rèm đã kéo lên một nửa, dương quang ấm áp bên ngoài chiếu vào trong, tấm chăn màu lam của mình bắt nắng làm căn phòng sáng sủa hơn nhiều. Xem ra, ánh sáng ấm áp như vậy đã chiếu vào mặt mình một làn, trách không được vừa rồi cậu cảm thấy ấm áp. Hiển nhiên, thời tiết hôm nay không tồi, dù mùa đông chưa rời đi
Cố sức, Trần Lâm đi vào phòng tắm
Chính là thân thể lại nhẹ nhàng khoan khoái, rõ ràng nói cho mình biết, đêm qua người nọ còn tắm rửa cho cậu rồi mới để cậu ngủ, lúc mơ mơ màng màng còn nghe người nọ nói, “Lâm Lâm, tỉnh tỉnh, anh tắm cho em”
Đúng vậy, trước kia sau mỗi lần ân ái, Trần Lâm phát hiện người nọ đặc biệt thích xưng hô thân mật với mình, khi ý thức còn thanh tỉnh, Trần Lâm xấu hổ không biết giấu vào đâu, sau lại thành thói quen, trong lòng thực ra rất ấm áp. Dù sao cách xưng hô như vậy, mẹ cũng chưa bao giờ gọi lại từ khi mình tốt nghiệp tiểu học. Có thể được người khác quý trọng như vậy, không phải không cảm động
Tuy rằng thân thể đã sạch sẽ, nhưng Trần Lâm vẫn tắm lại một lần, từ khi hai người sống chung đến nay, việc này gần như đã thành thói quen
Khi Trần Lâm bước ra, Tống Đình Phàm đã ngồi bên bàn ăn. Trần Lâm nhìn thoáng qua, trên bàn có bốn món hai người hay ăn nhất, đặc biệt là món cá trích đậu hủ cậu ưa thích, cũng không phải quá xa xỉ rườm rà. Liếc mắt một cái, Trần Lâm lại xúc động, đây là người này tự tay nấu cho mình
Ngẩng đầu nhìn người nọ, người nọ cũng không lảng tránh, nhìn cậu, sau đó lại cầm bát bới cơm
Bàn ăn một mãnh yên tĩnh, ngẫu nhiên chỉ có thể nghe tiếng bát đũa va vào nhau lách cách, ngoài ra không có thanh âm nào khác. Trần Lâm nhiều lần muốn mở miệng, nhưng ngại người nọ không chừng lại vin vào đó mà không bỏ qua
– “Ăn hết bát này đi”. Tống Đình Phàm đưa cậu một bát canh
Trần Lâm ứng phó, chậm nửa nhịp mới đáp. “Ân”
Nếu Tống Đình Phàm đã mở lời, Trần Lâm cũng sẽ tiếp chuyện
– “Em….”
Chính là cậu mới vừa hé miệng đã bị Tống Đình Phàm đánh gãy, “Thân thể em tạm thời không được đến cửa hàng, ở nhà thêm hai ngày đi”
Tống Đình Phàm vừa dứt lời, mặt Trần Lâm đã đỏ au, cậu biết hắn ám chỉ điều gì
– “Em không nói chuyện cửa hàng”. Tuy xấu hổ nhưng Trần Lâm vẫn muốn biểu đạt rõ ràng ý tứ của mình
– “Em muốn nói chuyện…”
– “Nếu vẫn là chuyện kia thì không cần nói thêm. Em chỉ cần nhớ rõ đêm qua mình cam đoan những gì là tốt rồi”
Câu này không chỉ làm Trần Lâm đỏ mặt mà thân thể cũng có chút không yên. Cậu không cố ý xem nhẹ tình trạng sức khỏe của bản thân, nhưng người này nhiều lần lặp đi lặp lại chuyện tối qua, làm mình có muốn xem nhẹ cũng không được
Là cố ý, hay vô tình?
Sau đó, không ai nói gì, hai người im lặng ăn xong bữa cơm, Tống Đình Phàm dọn dẹp một chút rồi đi rửa bát, không để Trần Lâm động tay. Nếu bình thường, hắn cơ bản sẽ nấu cơm, Trần Lâm rửa bát, đương nhiên cũng có khi hắn làm tất cả, cho nên, hôm nay hắn làm vậy cũng xem như một cách săn sóc Trần Lâm
Ăn xong, Trần Lâm cũng biết đêm qua mình bị Tống Đình Phàm ‘tra tấn’ rất dữ dội, thân thể quả thật có chút ăn không tiêu nên im lặng tìm một cuốn sách, ngã vào sô pha gần ban công. Nhưng quyển sách đã mở trên tay, hơn nửa giờ đồng hồ cũng chưa lật thêm trang nào
Không phải Trần Lâm không đọc sách, mà là hiện tại toàn bộ tâm tư của cậu đều đã bay vào người đang ngồi trong thư phòng làm gì đó. Chỉ biết người nọ sau khi lau dọn sạch sẽ liền ôm chăn đi phơi nắng, tiếp đến không nói gì mà lặng lẽ vào thư phòng
Dù Trần Lâm thực lòng muốn nói với hắn, chính là, tình huống hiện tại, với người nhạy cảm như Trần Lâm lại không hiểu hắn vẫn chưa nguôi giận sao? Khi ăn cơm, mình một lần hai lần muốn mở miệng đều bị hắn ngăn lại, không phải vì người nọ không muốn cho cậu thanh minh sao?
Nhưng Trần Lâm không hiểu, nếu hắn còn giận, vậy sao lại không muốn nghe mình giải thích? Chẳng lẽ có vấn đề gì không giải quyết được sao?
Trần Lâm khó hiểu, chỉ có thể tự mình âm thầm cân nhắc, âm thầm nghiền ngẫm
Tình huống giằng co như vậy, hai ngày sau cũng không ai có ý định đánh vỡ
Vài hôm nay, ngoài việc đến công ty, ra ngoài mua ít thực phẩm, trên cơ bản Tống Đình Phàm đều nhốt mình trong thư phòng. Trần Lâm đoán vì công việc đi, vì có một lần Mục Kiệt Lưu Dụ mang lại một tập hồ sơ, đáng tiếc, chưa đi vào đến cửa đã bị Tống Đình Phàm cự tuyệt đuổi ra ngoài
Sở dĩ Trần Lâm chỉ đoán, vì Tống Đình Phàm khi ở nhà cũng không nói chuyện với cậu, trừ bỏ những khi gọi cậu ăn cơm, gọi cậu nghe điện thoại, giao đãi vài câu khi ra ngoài thì cũng không nói thêm gì với cậu
Trần Lâm nghĩ, có phải đây là tình huống làm người ta ‘rùng mình’ không?
Nói mình không có cảm giác, mình không khó chịu, mình không ủy khuất, thì chỉ là gạt người thôi!!
Làm sao không cảm giác? Làm sao không khó chịu?? Làm sao không ủy khuất???
Chính là, có cảm giác, có khó chịu, đặc biệt ủy khuất thì đã sao?
Người nọ quan tâm sao?
Tâm tình kéo dài như thế suốt hai ngày, vào tối hôm sau đã hoàn toàn bại lộ
Khi hai người đang ăn cơm tối, Tống Đình Phàm nói hôm sau hắn đến công ty, Trần Lâm có thể đi gặp bạn, ngụ ý, thân thể đã không có vấn đề gì nên có thể đến cửa hàng
Thật vất vả mới nghe được những lời không lặp đi lặp lại cứng nhắc của người kia suốt hai ngày nay, Trần Lâm đương nhiên có chút vui vẻ trong lòng. Nhưng sau đó lại nghĩ, mình chưa nói được gì đã bị hắn đánh gãy
Cái này, Trần Lâm thật bực bội! Người này, người này, đến tột cùng hắn muốn thế nào?!
Cố gắng nhịn xuống biểu tình bực bội, Trần Lâm cầm bát cơm ăn thật nhanh, sau đó buông bát, nói một câu, “Em no rồi, anh tự anh đi”. Sau đó đứng lên ra khỏi phòng bếp
Tống Đình Phàm ngồi lại, hứng thú cười, rốt cuộc thiên hạ đã kìm chế không được?
Trần Lâm tắm rửa thật sớm nằm trên giường, mọi bực bội vừa lắng xuống, trong đầu lại hiện lên một ý tưởng khác
Cậu quyết định– Ngày mai đi gặp Mục Kiệt!
Kì thực đây cũng là phản ứng bản năng của người chuẩn bị tỉnh ngủ, nhưng hết thảy với Tống Đình Phàm đang đứng bên giường lại là cảnh đẹp ý vui. Hắn hoàn toàn không cảm thấy khó coi, ngược lại, trong lòng tràn đầy cảm giác mãn nguyện cùng hạnh phúc
Chính là, cảm giác mãn nguyện hạnh phúc như vậy, hơn một tháng qua còn chưa gặp lại, thậm chí thiếu chút nữa đã mất đi!
Nghĩ thế, Tống Đình Phàm tự nhiên chau mày
– “Ngô… ân, mấy giờ rồi?”. Mắt còn chưa mở, Trần Lâm nghiêng đầu như hỏi người bên cạnh
Nhưng cậu dường như ý thức được điều gì, mắt đột nhiên mở to. Tay vươn ra không chạm vào ai. Cậu ngồi dậy theo bản năng, nhưng toàn thân đau nhức làm cậu vô lực ngã vào giường, miệng có chút ai oán, “Hắt xì…”
Người bên cạnh tự nhiên bị thanh âm này đánh động, đến trước mặt Trần Lâm, còn chưa đụng tới đã bị cậu lui người vào chăn, ủ thật kín
Trần Lâm không có ý lảng tránh hắn, nhưng khi mắt bắt đầu thích ứng với ánh sáng, cậu tinh tường nhìn người đang đứng bên giường. Trong nháy mắt, toàn bộ kí ức đêm qua lại ùa về
Cậu hoàn toàn nhớ lại vì sao thân thể bây giờ lại đau nhức! Người này, thế nhưng đối xử với mình như vậy!
Trần Lâm đang nằm trong ổ chăn, kí ức rõ ràng nhớ lại mọi chuyện đêm qua, người nọ một lần lại một lần mãnh liệt va chạm, một lần lại một lần bá đạo nhưng không mất đi ôn nhu cưỡng bức. Cậu không nhớ rõ chính mình bị hắn không chế bao nhiêu lần, chỉ biết mỗi lần mình chuẩn bị phát tiết, người kia liền chặn lại bắt mình phải cam đoan, hứa hẹn một điều. Vốn tưởng chỉ cần mình nhận sai, người nọ sẽ bỏ qua, chính là, hắn… Hắn thế nhưng lại thi triển những động tác võ thuật đẹp mắt, tư thế bất đồng, dám bách mình rơi vào bể dục, đến cuối cùng, Trần Lâm cũng không biết mình ngủ thiếp đi trong tình huống nào. Nhưng cậu lại rõ ràng nhớ được, mình đã mất kiềm chế liên tục rên rỉ, rồi thét chói tai, thậm chí còn khóc lóc cam đoan với hắn từng điều một!
Tống Đình Phàm đứng bên giường, một lúc sau cũng không làm gì nhưng mơ hồ có thể nhận ra những hồng ngân trên cổ người kia
– “Sắp đến 12h trưa rồi, dậy tắm rửa rồi ăn cơm đi”
Trần Lâm không nhìn thấy biểu tình của Tống Đình Phàm, nằm trong ổ chăn cậu chỉ nghe một giọng nói trầm thấp, không lạnh không đạm. Cơ thể trong chăn thoáng chốc cứng đờ, trong đầu hiện lên ý niệm đầu tiên–hắn, còn chưa nguôi giận sao?
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, Trần Lâm mới thong thả rời chăn, hốt hoảng quét mắt một vòng quanh phòng. Bức rèm đã kéo lên một nửa, dương quang ấm áp bên ngoài chiếu vào trong, tấm chăn màu lam của mình bắt nắng làm căn phòng sáng sủa hơn nhiều. Xem ra, ánh sáng ấm áp như vậy đã chiếu vào mặt mình một làn, trách không được vừa rồi cậu cảm thấy ấm áp. Hiển nhiên, thời tiết hôm nay không tồi, dù mùa đông chưa rời đi
Cố sức, Trần Lâm đi vào phòng tắm
Chính là thân thể lại nhẹ nhàng khoan khoái, rõ ràng nói cho mình biết, đêm qua người nọ còn tắm rửa cho cậu rồi mới để cậu ngủ, lúc mơ mơ màng màng còn nghe người nọ nói, “Lâm Lâm, tỉnh tỉnh, anh tắm cho em”
Đúng vậy, trước kia sau mỗi lần ân ái, Trần Lâm phát hiện người nọ đặc biệt thích xưng hô thân mật với mình, khi ý thức còn thanh tỉnh, Trần Lâm xấu hổ không biết giấu vào đâu, sau lại thành thói quen, trong lòng thực ra rất ấm áp. Dù sao cách xưng hô như vậy, mẹ cũng chưa bao giờ gọi lại từ khi mình tốt nghiệp tiểu học. Có thể được người khác quý trọng như vậy, không phải không cảm động
Tuy rằng thân thể đã sạch sẽ, nhưng Trần Lâm vẫn tắm lại một lần, từ khi hai người sống chung đến nay, việc này gần như đã thành thói quen
Khi Trần Lâm bước ra, Tống Đình Phàm đã ngồi bên bàn ăn. Trần Lâm nhìn thoáng qua, trên bàn có bốn món hai người hay ăn nhất, đặc biệt là món cá trích đậu hủ cậu ưa thích, cũng không phải quá xa xỉ rườm rà. Liếc mắt một cái, Trần Lâm lại xúc động, đây là người này tự tay nấu cho mình
Ngẩng đầu nhìn người nọ, người nọ cũng không lảng tránh, nhìn cậu, sau đó lại cầm bát bới cơm
Bàn ăn một mãnh yên tĩnh, ngẫu nhiên chỉ có thể nghe tiếng bát đũa va vào nhau lách cách, ngoài ra không có thanh âm nào khác. Trần Lâm nhiều lần muốn mở miệng, nhưng ngại người nọ không chừng lại vin vào đó mà không bỏ qua
– “Ăn hết bát này đi”. Tống Đình Phàm đưa cậu một bát canh
Trần Lâm ứng phó, chậm nửa nhịp mới đáp. “Ân”
Nếu Tống Đình Phàm đã mở lời, Trần Lâm cũng sẽ tiếp chuyện
– “Em….”
Chính là cậu mới vừa hé miệng đã bị Tống Đình Phàm đánh gãy, “Thân thể em tạm thời không được đến cửa hàng, ở nhà thêm hai ngày đi”
Tống Đình Phàm vừa dứt lời, mặt Trần Lâm đã đỏ au, cậu biết hắn ám chỉ điều gì
– “Em không nói chuyện cửa hàng”. Tuy xấu hổ nhưng Trần Lâm vẫn muốn biểu đạt rõ ràng ý tứ của mình
– “Em muốn nói chuyện…”
– “Nếu vẫn là chuyện kia thì không cần nói thêm. Em chỉ cần nhớ rõ đêm qua mình cam đoan những gì là tốt rồi”
Câu này không chỉ làm Trần Lâm đỏ mặt mà thân thể cũng có chút không yên. Cậu không cố ý xem nhẹ tình trạng sức khỏe của bản thân, nhưng người này nhiều lần lặp đi lặp lại chuyện tối qua, làm mình có muốn xem nhẹ cũng không được
Là cố ý, hay vô tình?
Sau đó, không ai nói gì, hai người im lặng ăn xong bữa cơm, Tống Đình Phàm dọn dẹp một chút rồi đi rửa bát, không để Trần Lâm động tay. Nếu bình thường, hắn cơ bản sẽ nấu cơm, Trần Lâm rửa bát, đương nhiên cũng có khi hắn làm tất cả, cho nên, hôm nay hắn làm vậy cũng xem như một cách săn sóc Trần Lâm
Ăn xong, Trần Lâm cũng biết đêm qua mình bị Tống Đình Phàm ‘tra tấn’ rất dữ dội, thân thể quả thật có chút ăn không tiêu nên im lặng tìm một cuốn sách, ngã vào sô pha gần ban công. Nhưng quyển sách đã mở trên tay, hơn nửa giờ đồng hồ cũng chưa lật thêm trang nào
Không phải Trần Lâm không đọc sách, mà là hiện tại toàn bộ tâm tư của cậu đều đã bay vào người đang ngồi trong thư phòng làm gì đó. Chỉ biết người nọ sau khi lau dọn sạch sẽ liền ôm chăn đi phơi nắng, tiếp đến không nói gì mà lặng lẽ vào thư phòng
Dù Trần Lâm thực lòng muốn nói với hắn, chính là, tình huống hiện tại, với người nhạy cảm như Trần Lâm lại không hiểu hắn vẫn chưa nguôi giận sao? Khi ăn cơm, mình một lần hai lần muốn mở miệng đều bị hắn ngăn lại, không phải vì người nọ không muốn cho cậu thanh minh sao?
Nhưng Trần Lâm không hiểu, nếu hắn còn giận, vậy sao lại không muốn nghe mình giải thích? Chẳng lẽ có vấn đề gì không giải quyết được sao?
Trần Lâm khó hiểu, chỉ có thể tự mình âm thầm cân nhắc, âm thầm nghiền ngẫm
Tình huống giằng co như vậy, hai ngày sau cũng không ai có ý định đánh vỡ
Vài hôm nay, ngoài việc đến công ty, ra ngoài mua ít thực phẩm, trên cơ bản Tống Đình Phàm đều nhốt mình trong thư phòng. Trần Lâm đoán vì công việc đi, vì có một lần Mục Kiệt Lưu Dụ mang lại một tập hồ sơ, đáng tiếc, chưa đi vào đến cửa đã bị Tống Đình Phàm cự tuyệt đuổi ra ngoài
Sở dĩ Trần Lâm chỉ đoán, vì Tống Đình Phàm khi ở nhà cũng không nói chuyện với cậu, trừ bỏ những khi gọi cậu ăn cơm, gọi cậu nghe điện thoại, giao đãi vài câu khi ra ngoài thì cũng không nói thêm gì với cậu
Trần Lâm nghĩ, có phải đây là tình huống làm người ta ‘rùng mình’ không?
Nói mình không có cảm giác, mình không khó chịu, mình không ủy khuất, thì chỉ là gạt người thôi!!
Làm sao không cảm giác? Làm sao không khó chịu?? Làm sao không ủy khuất???
Chính là, có cảm giác, có khó chịu, đặc biệt ủy khuất thì đã sao?
Người nọ quan tâm sao?
Tâm tình kéo dài như thế suốt hai ngày, vào tối hôm sau đã hoàn toàn bại lộ
Khi hai người đang ăn cơm tối, Tống Đình Phàm nói hôm sau hắn đến công ty, Trần Lâm có thể đi gặp bạn, ngụ ý, thân thể đã không có vấn đề gì nên có thể đến cửa hàng
Thật vất vả mới nghe được những lời không lặp đi lặp lại cứng nhắc của người kia suốt hai ngày nay, Trần Lâm đương nhiên có chút vui vẻ trong lòng. Nhưng sau đó lại nghĩ, mình chưa nói được gì đã bị hắn đánh gãy
Cái này, Trần Lâm thật bực bội! Người này, người này, đến tột cùng hắn muốn thế nào?!
Cố gắng nhịn xuống biểu tình bực bội, Trần Lâm cầm bát cơm ăn thật nhanh, sau đó buông bát, nói một câu, “Em no rồi, anh tự anh đi”. Sau đó đứng lên ra khỏi phòng bếp
Tống Đình Phàm ngồi lại, hứng thú cười, rốt cuộc thiên hạ đã kìm chế không được?
Trần Lâm tắm rửa thật sớm nằm trên giường, mọi bực bội vừa lắng xuống, trong đầu lại hiện lên một ý tưởng khác
Cậu quyết định– Ngày mai đi gặp Mục Kiệt!
Tác giả :
Hạm Đạm Hoa Khai