Thuận Minh
Chương 81: Nhận bằng hữu, lòng trung thành và sự xu nịnh
Đến lúc này mới được xem là yên tĩnh bình ổn hẳn, tên đồng tri Ngô Văn Tụng của thành Giao Châu này cũng là có mối quan hệ đồng hương với Lưu Phúc Lai.
Sau khi Lưu Phúc Lai có được thế lực, hắn chủ động đến nịnh nọt bợ đỡ, giành được chức đồng tri ở nơi này, cũng là thuận đường vừa khéo mang thư cám ơn này đến.
Đọc thư, nghe Ngô Văn Tụng tường thuật lại xong, Lý Mạnh thở dài một hơi, cả sự việc cứ như thời hiện đại nghe người ta trúng số độc đắc vậy, chỉ là nghe thôi mà cũng cảm thấy không thể tin được.
Khuôn mặt của lão hoạn quan đó trong ký ức của Lý Mạnh đã trở nên mơ hồ không rõ ràng, có điều thấy ông già có số kiếp thê thảm đó có được sự may mắn như vậy, Lý Mạnh cũng cảm thấy vui mừng cho ông ta.
Nhìn tờ ngân phiếu 1 ngàn lượng trong tay, Lý Mạnh lắc lắc đầu, thầm nghĩ số muối trên hang thuyền đó, cộng thêm cả giá vận chuyển cùng mấy chục lượng đưa cho lão cũng chỉ khoảng 200 lượng, đối phương không ngờ lại đưa cho mình nhiều tiền vậy.
Bản thân hắn cũng không thiếu tiền, không cần thiết phải chiếm tiện nghi này, lập tức khách khí hỏi Ngô Văn Tụng đang ngồi đó :
-Làm phiền đồng tri đại nhân một chuyến rồi, vốn dĩ cũng chỉ nghĩ là bèo nước gặp nhau, ai ngờ Lưu công công lại tìm được, đúng là…..
Thấy Lý Mạnh thừa nhận việc này, thái độ của Ngô Văn Tụng càng khách khí hơn, thậm chí có thể nói là cung kính.
Nghe thấy Lý Mạnh nói hai từ “ làm phiền” thì hắn vội xua xua tay, cười nói:
-Đừng ngại đừng ngại, một chút việc nhỏ mà thôi.
Lại làm cho Lý Mạnh cảm thấy rất khó chịu, thầm nghĩ tôi cũng chỉ có duyên gặp mặt một làn với lão thái giám đó, tên Ngô Văn Tụng này chắng không xu nịnh bợ đỡ đến mức này chứ.
Cũng do Lý Mạnh là người từ thời hiện đại đến đây, nếu như là người bình thường của thời đại này sẽ không cảm thấy biểu hiện này của Ngô Văn Tụng quả thực không thể bình thường hơn.
Khi quyền lực của Ngụy Trung Hiền lớn nhất, Đại Minh trên dưới đều gọi ông ta là Cru Thiên tuế.
Kinh thành còn lưu truyền một đoạn thế này, nói là văn võ đại thần đều ào ào bái lạy Ngụy Trung Hiền làm nghĩa phụ.
Lễ bộ thượng thư nói với Ngụy trung Hiền là tiểu nhân tuổi tác đã cao, không có cách nào bái Cửu Thiên tuế làm nghĩa phụ, chi bằng để con trai tôi làm cháu nuôi cho Cửu Thiên tuế có được không?
Quả nhiên là lễ bộ thượng thư , rất hiểu biết lễ tiết.
Bên trên tuy chỉ là một câu chuyện cười, nhưng cũng có thể thấy rõ quyền lực của ty lễ giám mạnh như thế nào.
Văn võ bá quan trong kinh thành có rất nhiều người có tiếng là danh thần phong lưu, nhưng đều là nịnh bợ luồn cúi đối với những hoạn quan này, càng huống hồ là một chức đồng tri nhỏ nhoi có được nhờ xu nịnh này.
Nói thực, Lý Mạnh lúc này cũng cảm thấy có chút vui mừng, không phải là vì hắn có một người quen biết là hoạn quan hiển hách, mà chỉ là cảm thấy nhiều hơn 1 người quen mà thôi.
Sau khi đến thế giới này, Lý Mạnh lúc nào cũng cảm thấy có chút cô đơn, những người cùng tuổi ở Linh Sơn vệ sở thì đều trở thành thuộc hạ của hắn.
Sau khi vào thành Giao Châu và đến các nơi của vùng Sơn Đông này, qua lại với 1 số thương nhân buôn muối thì 2 bên đều chỉ là quan hệ lợi dụng, đề phòng, tính toán lẫn nhau cũng không có người nào có thể nói chuyện tán gẫu được.
Thiếu bằng hữu, quen biết thêm được một người không có quan hệ lợi dụng với mình, thêm một đối tượng để trò chuyện, chắc chắn sẽ làm cho con người ta cảm thấy vui vẻ.
Lý Mạnh muốn hỏi có thể thông qua dịch trạm để gửi một bức thư trả lời cho Lưu công công không, nhưng ngẫm nghĩ một hồi vẫn không biết phải nói thế nào.
Dịch trạm mấy năm trước đã không còn, nếu như vẫn còn dịch trạm này thì Lý Tự Thanh có khi vẫn đang làm người đưa thư chứ không phải là ra ngoài tạo phản.
-Dám hỏi đại nhân, có phương pháp gì có thể gửi thư đến kinh thành không, thật không ngờ vị Lưu công công này lại có cơ ngộ như vậy, tại hạ cũng muốn gửi thư chúc mừng.
Trên mặt Ngô Văn Tụng vẫn luôn giữ nụ cười hòa nhã khách khí, lập tức nói:
-Điều này đơn giản, phía bên dưới nha môn đều có sai dịch đưa thư tín, hiền đệ là tuần kiểm, Lưu công công là đại quan chấp bút trong triều đình, đó chẳng phải là việc công sao? Truyện "Thuận Minh "
Từ Sơn Đông đến kinh thành, giao thông không phải là thuận tiện như thời hiện đại, phái người đi một chuyến quả thực là tiêu phí không ít tiền, có điều đó là chi phí bên nha môn.
Ngô Văn Tụng cũng không phải là tự bỏ tiền túi ra, lại lấy lòng được người khác, sau mà không vui vẻ nhận lời.
Lý Mạnh đương nhiên cũng không tranh biện gì, vừa cười vừa gật đầu là ok rồi.
Gửi thư hai đầu kiểu này nếu như không phải là cưỡi ngựa báo tình hình quân sự thì không đến 1 tháng đừng có mong thư đến được đến nơi, Lý Mạnh cũng không hao quá nhiều tâm sức vào chuyện này.
Thang Nhị bị khai trừ, việc diêm đinh cưỡi ngựa bị trừ lương được truyền tới các đội diêm đinh dưới sự sắp xếp của Lý Mạnh cũng xem như là cảnh cáo đối với mọi người. Truyện "Thuận Minh "
Tên Thang Nhị này trong nhà còn 1 người anh trai, phụ mẫu tuổi tác đã cao, sau khi quay về nhà thì mọi người trong nhà đều cảm thấy mất mặt, không những thế sau này còn không thể nấu muối bán nữa.
Thu nhập ít đi, kế sinh nhai cũng bị ảnh hưởng không nhỏ, cả nhà đều cảm thấy không thể ngẩng mặt lên được trước hàng xóm xung quanh.
Lý Mạnh lại một lần nữa thay đổi quy định phát lương, hiện giờ thủ hạ của hắn có tất cả 2200 người, tiền lương mỗi người này Lý Mạnh đều đích thân phát đến tận tay họ.
Trước đây khi phát lương, đều là giao tiền cho đội trưởng các đội diêm đinh, sau đó họ tiếp tục phát xuống dưới, tiền cầm từ tay ai thì đương nhiên sẽ ra sức bán mạng cho người đó.
Những diêm đinh này đương nhiên biết hiện giờ ai là người lãnh đạo chỉ huy ở đây, nhưng cứ để như vậy thì trong lòng bọn họ chưa chắc đã xác định được một cách chính xác.
Lần này thì Lý Mạnh dứt khoát thay đổi quy định phát lương, Lý Mạnh đích thân mang theo người đến phát tiền, tên thật tiền thật, phát đến tận tay từng người.
Không những vậy, mỗi một diêm đinh sau khi được phát tiền lương đều phải hô lớn:
-Cám ơn Lý đại nhân phát tiền.
Đừng xem thường khẩu hiệu đó, tác dụng biến đổi ngầm của nó là cực kỳ lớn ,từ từ rồi sẽ nuôi dưỡng ấn tượng trong lòng những diêm đinh này đối với Lý Mạnh.
Hạ tuần tháng 9, Lý Mạnh bắt đầu cảm thấy phải mặc thêm quần áo, lúc trời tối về sáng nếu chỉ mặc một chiếc áo là cảm thấy lành lạnh.
Lý Mạnh cuối cùng cũng ý thức ra được thời tiết hiện giờ không phải là mát mẻ, mà nhiệt độ thấp hơn hiện đại rất nhiều, mùa đông cũng kéo dài hơn một chút.
Muối của Lai Châu và Đăng Châu thẩm thấu một cách chậm rãi nhưng có hiệu quả vào phủ Tế Nam và phủ Duyễn Châu.
So sanh với muối của diêm thương Lưỡng Hoài mà nói thì chất lượng muối của bọn Lý Mạnh tốt hơn, giá cũng thấp hơn, mà các con đường tiêu thụ càng nhiều hơn.
Muối của Lưỡng Hoài xét cho cùng thì là từ bên ngoài vào, bọn họ bán muối cho các diêm thương của quan phủ các châu huyện, dựa vào những người này để bán (***, sao các chương trước thì nói ngược lại nhỉ, dịch như kít vậy. chán quá)
Những diêm thương dựa giẫm vào Lý Mạnh của Lai Châu và Thanh Châu đều là những người hiểu biết, buôn bán muối đều trực tiếp tìm đến những cường hào của địa phương.
Cái được gọi là bán lẻ rải rác muối lậu đại đa số đều là thông qua những kẻ cầm đầu này để tiến hành, bên phía Lý Mạnh quá quen thuộc, đường đi lối lại đều biết rõ, trực tiếp đến tìm hắn.
Những tên cường hào địa phương này đều không sợ đối với những tên diêm thương của quan phủ bên các châu huyện, sở dĩ cùng nhau buôn bán kinh doanh cũng chỉ là sự kết hợp của lợi ích mà thôi.
Nhưng uy danh hiển hách của Lý Nhị Lang và Sào Muối ở Lai Châu bọn họ ít nhiều đềo biết đến.
Có lẽ còn có cách nói hiện thân của một số tên xui xẻo nào đó nên tự nhiên phải cẩn thận, huống hồ các diêm thương buôn muối bên phía Lý Mạnh hoàn toàn không cậy thế ăn hiếp bắt chẹt gì.
Đi theo con đường mọi người cùng nhau phát tài thì những kẻ này đều vui vẻ rồi.
Tất cả mọi việc đều đang được tiến hành một cách chậm rãi mà có quy luật, trạng thái nóng vội sốt ruột của Lý Mạnh cũng được thả lỏng không ít.
Súng hỏa mai do những thợ rèn người Liêu đang chế tạo cũng dần dần được cải tiến thêm không ít, hiệu quả cũng ngày càng tiếp cận được với yêu cầu của Lý Mạnh, uy lực theo đó cũng lớn hơn, tuy vẫn chưa tốt nhưng xét cho cùng thì cũng tạm được.
Sau khi 2 tên Cẩm Y vệ đó đến thì dường như là không có tin tức gì nữa, Lý Mạnh lúc đầu cũng lưu ý phòng bị một chút, sau lâu dần rồi cũng không để ý đến nữa.
Thầm nghĩ chắc 2 tên Cẩm Y vệ đó chẳng qua chỉ đi ngang qua đây hóng gió thu, đuổi đi chắc cũng không có hậu hoạn gì, Giao Châu cũng không phải là vùng đất giàu có gì, trời cao hoàng đế xa, lấy đâu ra lắm Cẩm Y vệ ngày ngày ghé thăm vậy.
Trong thời gian này thì có một chuyện thú vị nhất là việc Trương đồ hộ mang lễ vào thành dâng tặng, tên Trương đồ hộ này vốn dĩ cũng chỉ mở một quán xúc xắc nhỏ trong trấn Phùng Mãnh.
Do giam Mã Canh cho nên mới quen biết với Sào Muối, mà đến hiện giờ hai bên đã không còn tồn tại ở cùng một đẳng cấp nữa rồi, bất luận là Lý Mạnh hay Mã Canh tự nhiên là không thèm để ý đến hắn.
Ai ngờ cái quán xúc xác nhỏ xíu đó của Trường đồ hộ trong hơn năm nay cũng từ từ được mở rộng.
Trấn PHùng Mãnh ngày càng phồn hoa, những lái buôn đến từ các nơi vùng Sơn Đông đều tụ tập ở đây, những người này phần lớn đều là kẻ lang bạt, có chút tiền đều tiêu vào việc ăn uống, gái gú và đánh bạc hết.
Trong trấn vốn dĩ cũng chẳng có gì để giải trí, cái quán xúc sắc nhỏ này tự nhiên là phải làm ăn phát đạt rồi.
Lý Mạnh có yêu cầu với những quán kiểu này là không được ép người khác vào tuyệt lộ, không được làm những chuyện thương thiên hại lý, cố gắng hết sức tiến hành một cách công bằng.
Lý Mạnh cũng chẳng để ý đến những vụ làm ăn nhỏ chả liên quan kiểu này, thuận miệng đặt ra mấy cái quy định rồi không để ý đến nữa.
Những quán xúc xắc và những người buôn bán phi phát sau khi đến nhờ sự giúp đỡ của Lý Mạnh đều là xem như có sự che chở của Sào Muối.
Không cho phép người đến gây rối, gọi là đền đáp thì phải thường xuyên báo cáo những tin tức tình hình các nơi về nha môn tuần kiểm, còn có một số chuyện vặt vãnh Lý Mạnh đều giao cho chúng làm. Truyện "Thuận Minh "
Không có người đến gây rối, hết sức có thể không chơi những trò gian lận xảo trá, mọi người đương nhiên cũng thì đến những nơi như thế này để đánh bạc, việc làm ăn của Trương đồ hộ cũng theo đó mà tốt lên.
Vốn dĩ cũng chỉ là một đám người tụ tập ở đó đổ xúc xắc với nhau, sau này thì một số các trò đại loại như bài lá cũng được cho vào đội hình, tiền đặt cược cũng ngày càng lớn.
Công việc làm ăn của Lý Mạnh ngày càng lớn thì sòng bạc của Trương đồ hộ cũng theo lên, dựng mấy căn lầu lớn ở trấn Phùng Mãnh, còn thuê thêm cả người làm nữa.
Thậm chí đến những người ở thành Giao Châu, Xương Ấp, Tức Mặc .. cũng đều biết đến ở đây có một sòng bạc nổi tiếng, những kẻ ham thích đánh bạc đều ào ào cầm tiền đến để chơi.
Trương đồ hộ lúc này không còn càn quấy hống hách như lúc đầu gặp Lý Mạnh nữa, hắn cũng biết bản thân hắn có được ngày hôm nay là nhờ sự bao bọc và cho phép của Lý Mạnh.
Không có 2 điều đó, cái sòng bạc đang làm ăn phát đạt của hắn chỉ sợ là ngay ngày hôm sau sẽ phải đóng cửa rồi.
Sau khi Lưu Phúc Lai có được thế lực, hắn chủ động đến nịnh nọt bợ đỡ, giành được chức đồng tri ở nơi này, cũng là thuận đường vừa khéo mang thư cám ơn này đến.
Đọc thư, nghe Ngô Văn Tụng tường thuật lại xong, Lý Mạnh thở dài một hơi, cả sự việc cứ như thời hiện đại nghe người ta trúng số độc đắc vậy, chỉ là nghe thôi mà cũng cảm thấy không thể tin được.
Khuôn mặt của lão hoạn quan đó trong ký ức của Lý Mạnh đã trở nên mơ hồ không rõ ràng, có điều thấy ông già có số kiếp thê thảm đó có được sự may mắn như vậy, Lý Mạnh cũng cảm thấy vui mừng cho ông ta.
Nhìn tờ ngân phiếu 1 ngàn lượng trong tay, Lý Mạnh lắc lắc đầu, thầm nghĩ số muối trên hang thuyền đó, cộng thêm cả giá vận chuyển cùng mấy chục lượng đưa cho lão cũng chỉ khoảng 200 lượng, đối phương không ngờ lại đưa cho mình nhiều tiền vậy.
Bản thân hắn cũng không thiếu tiền, không cần thiết phải chiếm tiện nghi này, lập tức khách khí hỏi Ngô Văn Tụng đang ngồi đó :
-Làm phiền đồng tri đại nhân một chuyến rồi, vốn dĩ cũng chỉ nghĩ là bèo nước gặp nhau, ai ngờ Lưu công công lại tìm được, đúng là…..
Thấy Lý Mạnh thừa nhận việc này, thái độ của Ngô Văn Tụng càng khách khí hơn, thậm chí có thể nói là cung kính.
Nghe thấy Lý Mạnh nói hai từ “ làm phiền” thì hắn vội xua xua tay, cười nói:
-Đừng ngại đừng ngại, một chút việc nhỏ mà thôi.
Lại làm cho Lý Mạnh cảm thấy rất khó chịu, thầm nghĩ tôi cũng chỉ có duyên gặp mặt một làn với lão thái giám đó, tên Ngô Văn Tụng này chắng không xu nịnh bợ đỡ đến mức này chứ.
Cũng do Lý Mạnh là người từ thời hiện đại đến đây, nếu như là người bình thường của thời đại này sẽ không cảm thấy biểu hiện này của Ngô Văn Tụng quả thực không thể bình thường hơn.
Khi quyền lực của Ngụy Trung Hiền lớn nhất, Đại Minh trên dưới đều gọi ông ta là Cru Thiên tuế.
Kinh thành còn lưu truyền một đoạn thế này, nói là văn võ đại thần đều ào ào bái lạy Ngụy Trung Hiền làm nghĩa phụ.
Lễ bộ thượng thư nói với Ngụy trung Hiền là tiểu nhân tuổi tác đã cao, không có cách nào bái Cửu Thiên tuế làm nghĩa phụ, chi bằng để con trai tôi làm cháu nuôi cho Cửu Thiên tuế có được không?
Quả nhiên là lễ bộ thượng thư , rất hiểu biết lễ tiết.
Bên trên tuy chỉ là một câu chuyện cười, nhưng cũng có thể thấy rõ quyền lực của ty lễ giám mạnh như thế nào.
Văn võ bá quan trong kinh thành có rất nhiều người có tiếng là danh thần phong lưu, nhưng đều là nịnh bợ luồn cúi đối với những hoạn quan này, càng huống hồ là một chức đồng tri nhỏ nhoi có được nhờ xu nịnh này.
Nói thực, Lý Mạnh lúc này cũng cảm thấy có chút vui mừng, không phải là vì hắn có một người quen biết là hoạn quan hiển hách, mà chỉ là cảm thấy nhiều hơn 1 người quen mà thôi.
Sau khi đến thế giới này, Lý Mạnh lúc nào cũng cảm thấy có chút cô đơn, những người cùng tuổi ở Linh Sơn vệ sở thì đều trở thành thuộc hạ của hắn.
Sau khi vào thành Giao Châu và đến các nơi của vùng Sơn Đông này, qua lại với 1 số thương nhân buôn muối thì 2 bên đều chỉ là quan hệ lợi dụng, đề phòng, tính toán lẫn nhau cũng không có người nào có thể nói chuyện tán gẫu được.
Thiếu bằng hữu, quen biết thêm được một người không có quan hệ lợi dụng với mình, thêm một đối tượng để trò chuyện, chắc chắn sẽ làm cho con người ta cảm thấy vui vẻ.
Lý Mạnh muốn hỏi có thể thông qua dịch trạm để gửi một bức thư trả lời cho Lưu công công không, nhưng ngẫm nghĩ một hồi vẫn không biết phải nói thế nào.
Dịch trạm mấy năm trước đã không còn, nếu như vẫn còn dịch trạm này thì Lý Tự Thanh có khi vẫn đang làm người đưa thư chứ không phải là ra ngoài tạo phản.
-Dám hỏi đại nhân, có phương pháp gì có thể gửi thư đến kinh thành không, thật không ngờ vị Lưu công công này lại có cơ ngộ như vậy, tại hạ cũng muốn gửi thư chúc mừng.
Trên mặt Ngô Văn Tụng vẫn luôn giữ nụ cười hòa nhã khách khí, lập tức nói:
-Điều này đơn giản, phía bên dưới nha môn đều có sai dịch đưa thư tín, hiền đệ là tuần kiểm, Lưu công công là đại quan chấp bút trong triều đình, đó chẳng phải là việc công sao? Truyện "Thuận Minh "
Từ Sơn Đông đến kinh thành, giao thông không phải là thuận tiện như thời hiện đại, phái người đi một chuyến quả thực là tiêu phí không ít tiền, có điều đó là chi phí bên nha môn.
Ngô Văn Tụng cũng không phải là tự bỏ tiền túi ra, lại lấy lòng được người khác, sau mà không vui vẻ nhận lời.
Lý Mạnh đương nhiên cũng không tranh biện gì, vừa cười vừa gật đầu là ok rồi.
Gửi thư hai đầu kiểu này nếu như không phải là cưỡi ngựa báo tình hình quân sự thì không đến 1 tháng đừng có mong thư đến được đến nơi, Lý Mạnh cũng không hao quá nhiều tâm sức vào chuyện này.
Thang Nhị bị khai trừ, việc diêm đinh cưỡi ngựa bị trừ lương được truyền tới các đội diêm đinh dưới sự sắp xếp của Lý Mạnh cũng xem như là cảnh cáo đối với mọi người. Truyện "Thuận Minh "
Tên Thang Nhị này trong nhà còn 1 người anh trai, phụ mẫu tuổi tác đã cao, sau khi quay về nhà thì mọi người trong nhà đều cảm thấy mất mặt, không những thế sau này còn không thể nấu muối bán nữa.
Thu nhập ít đi, kế sinh nhai cũng bị ảnh hưởng không nhỏ, cả nhà đều cảm thấy không thể ngẩng mặt lên được trước hàng xóm xung quanh.
Lý Mạnh lại một lần nữa thay đổi quy định phát lương, hiện giờ thủ hạ của hắn có tất cả 2200 người, tiền lương mỗi người này Lý Mạnh đều đích thân phát đến tận tay họ.
Trước đây khi phát lương, đều là giao tiền cho đội trưởng các đội diêm đinh, sau đó họ tiếp tục phát xuống dưới, tiền cầm từ tay ai thì đương nhiên sẽ ra sức bán mạng cho người đó.
Những diêm đinh này đương nhiên biết hiện giờ ai là người lãnh đạo chỉ huy ở đây, nhưng cứ để như vậy thì trong lòng bọn họ chưa chắc đã xác định được một cách chính xác.
Lần này thì Lý Mạnh dứt khoát thay đổi quy định phát lương, Lý Mạnh đích thân mang theo người đến phát tiền, tên thật tiền thật, phát đến tận tay từng người.
Không những vậy, mỗi một diêm đinh sau khi được phát tiền lương đều phải hô lớn:
-Cám ơn Lý đại nhân phát tiền.
Đừng xem thường khẩu hiệu đó, tác dụng biến đổi ngầm của nó là cực kỳ lớn ,từ từ rồi sẽ nuôi dưỡng ấn tượng trong lòng những diêm đinh này đối với Lý Mạnh.
Hạ tuần tháng 9, Lý Mạnh bắt đầu cảm thấy phải mặc thêm quần áo, lúc trời tối về sáng nếu chỉ mặc một chiếc áo là cảm thấy lành lạnh.
Lý Mạnh cuối cùng cũng ý thức ra được thời tiết hiện giờ không phải là mát mẻ, mà nhiệt độ thấp hơn hiện đại rất nhiều, mùa đông cũng kéo dài hơn một chút.
Muối của Lai Châu và Đăng Châu thẩm thấu một cách chậm rãi nhưng có hiệu quả vào phủ Tế Nam và phủ Duyễn Châu.
So sanh với muối của diêm thương Lưỡng Hoài mà nói thì chất lượng muối của bọn Lý Mạnh tốt hơn, giá cũng thấp hơn, mà các con đường tiêu thụ càng nhiều hơn.
Muối của Lưỡng Hoài xét cho cùng thì là từ bên ngoài vào, bọn họ bán muối cho các diêm thương của quan phủ các châu huyện, dựa vào những người này để bán (***, sao các chương trước thì nói ngược lại nhỉ, dịch như kít vậy. chán quá)
Những diêm thương dựa giẫm vào Lý Mạnh của Lai Châu và Thanh Châu đều là những người hiểu biết, buôn bán muối đều trực tiếp tìm đến những cường hào của địa phương.
Cái được gọi là bán lẻ rải rác muối lậu đại đa số đều là thông qua những kẻ cầm đầu này để tiến hành, bên phía Lý Mạnh quá quen thuộc, đường đi lối lại đều biết rõ, trực tiếp đến tìm hắn.
Những tên cường hào địa phương này đều không sợ đối với những tên diêm thương của quan phủ bên các châu huyện, sở dĩ cùng nhau buôn bán kinh doanh cũng chỉ là sự kết hợp của lợi ích mà thôi.
Nhưng uy danh hiển hách của Lý Nhị Lang và Sào Muối ở Lai Châu bọn họ ít nhiều đềo biết đến.
Có lẽ còn có cách nói hiện thân của một số tên xui xẻo nào đó nên tự nhiên phải cẩn thận, huống hồ các diêm thương buôn muối bên phía Lý Mạnh hoàn toàn không cậy thế ăn hiếp bắt chẹt gì.
Đi theo con đường mọi người cùng nhau phát tài thì những kẻ này đều vui vẻ rồi.
Tất cả mọi việc đều đang được tiến hành một cách chậm rãi mà có quy luật, trạng thái nóng vội sốt ruột của Lý Mạnh cũng được thả lỏng không ít.
Súng hỏa mai do những thợ rèn người Liêu đang chế tạo cũng dần dần được cải tiến thêm không ít, hiệu quả cũng ngày càng tiếp cận được với yêu cầu của Lý Mạnh, uy lực theo đó cũng lớn hơn, tuy vẫn chưa tốt nhưng xét cho cùng thì cũng tạm được.
Sau khi 2 tên Cẩm Y vệ đó đến thì dường như là không có tin tức gì nữa, Lý Mạnh lúc đầu cũng lưu ý phòng bị một chút, sau lâu dần rồi cũng không để ý đến nữa.
Thầm nghĩ chắc 2 tên Cẩm Y vệ đó chẳng qua chỉ đi ngang qua đây hóng gió thu, đuổi đi chắc cũng không có hậu hoạn gì, Giao Châu cũng không phải là vùng đất giàu có gì, trời cao hoàng đế xa, lấy đâu ra lắm Cẩm Y vệ ngày ngày ghé thăm vậy.
Trong thời gian này thì có một chuyện thú vị nhất là việc Trương đồ hộ mang lễ vào thành dâng tặng, tên Trương đồ hộ này vốn dĩ cũng chỉ mở một quán xúc xắc nhỏ trong trấn Phùng Mãnh.
Do giam Mã Canh cho nên mới quen biết với Sào Muối, mà đến hiện giờ hai bên đã không còn tồn tại ở cùng một đẳng cấp nữa rồi, bất luận là Lý Mạnh hay Mã Canh tự nhiên là không thèm để ý đến hắn.
Ai ngờ cái quán xúc xác nhỏ xíu đó của Trường đồ hộ trong hơn năm nay cũng từ từ được mở rộng.
Trấn PHùng Mãnh ngày càng phồn hoa, những lái buôn đến từ các nơi vùng Sơn Đông đều tụ tập ở đây, những người này phần lớn đều là kẻ lang bạt, có chút tiền đều tiêu vào việc ăn uống, gái gú và đánh bạc hết.
Trong trấn vốn dĩ cũng chẳng có gì để giải trí, cái quán xúc sắc nhỏ này tự nhiên là phải làm ăn phát đạt rồi.
Lý Mạnh có yêu cầu với những quán kiểu này là không được ép người khác vào tuyệt lộ, không được làm những chuyện thương thiên hại lý, cố gắng hết sức tiến hành một cách công bằng.
Lý Mạnh cũng chẳng để ý đến những vụ làm ăn nhỏ chả liên quan kiểu này, thuận miệng đặt ra mấy cái quy định rồi không để ý đến nữa.
Những quán xúc xắc và những người buôn bán phi phát sau khi đến nhờ sự giúp đỡ của Lý Mạnh đều là xem như có sự che chở của Sào Muối.
Không cho phép người đến gây rối, gọi là đền đáp thì phải thường xuyên báo cáo những tin tức tình hình các nơi về nha môn tuần kiểm, còn có một số chuyện vặt vãnh Lý Mạnh đều giao cho chúng làm. Truyện "Thuận Minh "
Không có người đến gây rối, hết sức có thể không chơi những trò gian lận xảo trá, mọi người đương nhiên cũng thì đến những nơi như thế này để đánh bạc, việc làm ăn của Trương đồ hộ cũng theo đó mà tốt lên.
Vốn dĩ cũng chỉ là một đám người tụ tập ở đó đổ xúc xắc với nhau, sau này thì một số các trò đại loại như bài lá cũng được cho vào đội hình, tiền đặt cược cũng ngày càng lớn.
Công việc làm ăn của Lý Mạnh ngày càng lớn thì sòng bạc của Trương đồ hộ cũng theo lên, dựng mấy căn lầu lớn ở trấn Phùng Mãnh, còn thuê thêm cả người làm nữa.
Thậm chí đến những người ở thành Giao Châu, Xương Ấp, Tức Mặc .. cũng đều biết đến ở đây có một sòng bạc nổi tiếng, những kẻ ham thích đánh bạc đều ào ào cầm tiền đến để chơi.
Trương đồ hộ lúc này không còn càn quấy hống hách như lúc đầu gặp Lý Mạnh nữa, hắn cũng biết bản thân hắn có được ngày hôm nay là nhờ sự bao bọc và cho phép của Lý Mạnh.
Không có 2 điều đó, cái sòng bạc đang làm ăn phát đạt của hắn chỉ sợ là ngay ngày hôm sau sẽ phải đóng cửa rồi.
Tác giả :
Đặc Biệt Bạch