Thuận Minh
Chương 77: Có khách (P1)
Luyện hai canh giờ, thì phải dừng lại để ngựa nghỉ ngơi, các diêm đinh đang cưỡi trên ngựa đều vội vàng xuống ngựa, tháo yên và đồ phòng ngự ra, cho ngựa đồ ăn nước uống.
Những diêm đinh vốn tưỏng có ngựa có thể oai phong một chút đều không ngớt than thở, đây không chỉ là người mệt mà công hầu hạ càng mệt hơn.
Cũng may tiền cho những diêm đinh này đều nhiều gấp 2 lần, nếu không thì đúng thật không có mấy người chịu đựng được.
Lý Mạnh cũng không có đặc quyền gì, hắn cũng chỉ cùng mọi người ở đó dỡ hàng hoá và cho ngựa ăn cỏ.
Người tự dẫn ngựa được nhận đều vào đều là những nhân vật không an phận cho lắm, huấn luyện khô khan, quy tắc nhiều như vậy đều không nhẫn nại được.
Nhưng nhìn đại thủ lĩnh của diêm đinh, Lý Nhị Lang tiếng tăm lừng lẫy cũng làm như vậy, oán hận của mọi người vô tình cũng giảm đi vài phần, lại chăm chỉ làm theo.
Lão già Trương Lâm có chút đặc quyền, dựa nghiêng người vào chân tường mà nhàn nhã uống trà đặc, ăn điểm tâm.
Đây là phúc lợi khi tới huấn luyện, không hưởng thụ thì phí, híp mắt nhìn Lý Mạnh mang theo thùng nước bên đó, trong lòng đang suy đoán tên Lý Mạnh từ tên ngốc biến thành thông minh, làm những việc này rốt cuộc là có ý gì?
Hắn khác với những quân hộ ở Linh Sơn vệ sở này, là người từng trải sự đời, so với những người cả ngày chỉ biết bán mặt cho đất bán lưng cho trời ở đây, nói dễ nghe là thuần phác, nói khó nghe một chút là những nông hộ ngu muội này.
Tất nhiên suy nghĩ những gì Lý Mạnh làm chắc chắn không phải là điều một tuần kiểm nho nhỏ phải làm.
Đang lúc bận rộn, một diêm đinh từ bên ngoài đột nhiên vội vàng chạy tới trước mặt Lý Mạnh nói:
-Đại nhân, Châu thành có người tiến kiến, Trữ sư gia bảo đại nhân nhanh chóng quay về.
Mặc dù Trữ Kiền Quý là sư gia, nhưng lại khác với những quan viên bình thường.
Trong tổ chức của Lý Mạnh,hắn không có quyền quyết đoán điều gì, những gì hắn phải làm chính là tham gia giúp đỡ và văn thư.
Hiểu biết của Trữ Kiền Quý về chốn quan trường nhiều hơn rất nhiều so với người mới vào nghề Lý Mạnh này, có thể đề xuất ra nhiều ý kiến rất hữu dụng.
Nhưng cũng chính vì chỉ như thế nên hắn không thể chỉ huy bất kỳ diêm đinh nào, mặc dù nói là môn khách, nhưng thật ra cũng chỉ như vị trí người hầu ở phủ khác mà thôi.
Trong hệ thống tư diêm của Lý Mạnh, nếu không có quyền vị gì, tất nhiên nói chuyện cũng phải cẩn thận, không có quyền nói với những hành động của Lý Mạnh.
Hôm nay lại nói “ Trữ sư gia bảo đại nhân nhanh quay về” câu nói thế này nếu không phải là hắn hồ đồ thì chính là xảy ra chuyện lớn, nhưng trong lời nói chỉ là có người tiếp kiến?
Có chút mơ hồ cùng cảnh giác, trong lòng có dự tính, trong thành Giao Châu còn có 100 diêm đinh, chắc cũng chẳng thể xảy ra chuyện gì.
Nghĩ thế liền diểm danh 20 diêm đinh cưỡi ngựa, đổi sang ngựa không huấn luyện chạy gấp về hướng thành Giao Châu.
Lộ trình hơn 1 canh giờ, Lý Mạnh cũng tới được trước cổng thành, lại nhìn thấy Trữ sư gia đã đợi trước ở đó rồi.
Vừa thấy đám người Lý Mạnh tới, cũng không để ý bụi bặm, chạy chậm lên trước vài bước, thấp giọng nói:
-Đại nhân, một tiểu kỳ của Cẩm Y vệ Tế Nam tới tìm gặp ngài, nói là tới tặng lễ vật cho đại nhân.
Nghe thấy cái tên Cẩm Y vệ, Lý Mạnh còn trố mắt ra rồi mới phản ứng, Đông Tây Hán, trong mắt rất nhiều người hiện đại thì Cẩm Y vệ hầu như là đại danh từ của thời Minh này.
Trong kiến thức của hắn thì những tổ chức này chỉ là tổ chức công an chìm và đặc vụ của triều Minh mà thôi.
Nhưng những người thời này lại không nghĩ như vậy, Lý Mạnh nghĩ tới vẻ vô cùng sợ hãi của Trữ Kiền Quý nỗi sợ hãi này gần như là sợ từ trong tiềm thức và bản năng, giống như là động vật ăn cỏ nhìn thấy mãnh thú vậy.
Lúc nói chuyện phiếm với người xung quanh, phát hiện lời ong tiếng ve và câu chuyện kinh khủng trong lòng người dân thời này thì có 2 loại.
Một là các loại yêu ma quỷ quái, loại còn lại chính là ĐÔng Tây Hán và Cẩm Y vệ, nói là bóc thịt chẻ xương, các loại cực hình, người sau khi vào đó thì đều thân tàn ma dại cả. Truyện "Thuận Minh "
Trong lời bàn tán, ngữ kính đều mang vẻ vô cùng sợ hãi, thật không biết tổ chức Cẩm Y vệ này vì sao lịa tạo ra nỗi sợ như vậy trong lòng người dân.
Sau khi tiếp nhận thành Giao Châu, Lý Mạnh vẫn hay dò la, ở nơi như châu huyện này, ngoài thành lớn như Tế Nam ra thì tất cả các nơi khác đều không có Cẩm Y vệ đóng quân.
Thường là 1 tỉnh đặt biên chế 1 đơn vị Cẩm Y vệ, chỉ ở thủ phủ các các phủ thành mới có quân đóng.
Nói thẳng ra là kiểu tổ chức như Cẩm Y vệ này hoàn toàn không có ở nơi nhỏ như Giao Châu. Lý Mạnh cũng chẳng quan tâm tới họ, ai ngờ hôm nay lại tìm đến nơi rồi.
Nếu đã tới thì cứ thử gặp xem sao, Lý Mạnh vừa cho ngựa vào thành liền bị Trữ sư gia bên cạnh kẹp dây cương, lại thấy sư gia lộ vẻ đau khổ, khó khăn cất lời:
-Đại nhân, hôm nay ta thấy không được khỏe, giữa ngực bụng đau quặn, có thể nghỉ nửa ngày được không?
Lý Mạnh tất nhiên là đồng ý, sau đó vừa cho ngựa vào thành, hắn đột nhiên nhớ tới biểu hiện vừa rồi của Trữ Kiền Quý, mình khi học thời hiện đại, khi giả ốm xin thầy giáo nghỉ học đều giống như vậy.
-Hỗn trướng.
20 người đi theo Lý Mạnh đột nhiên nghe thấy Lý Mạnh gầm lên một tiếng, đều không hiểu gì hết. Truyện "Thuận Minh "
Đội diêm đinh vốn đang luyện tập ngoài thành cũng bị Lý Mạnh phái người điều vào thành, dù sao nơi ở của bọn họ cũng là sân bên cạnh nha môn tuần kiểm.
Ngồi trong quán trà gần đó một lát, đợi đám diêm đinh vào thành, Lý Mạnh mới lại lên ngựa đi về phía nhà mình.
Dù sao hắn làm là buôn lậu muối phi pháp, gặp phải nhân vật của cơ quan đặc vụ như Cẩm Y vệ thế này thì cẩn thận cũng không thừa. Truyện "Thuận Minh "
Người chủ sự trong nhà là La Tây, La Tây là loại người khéo léo, thấy Cẩm Y vệ tới chơi, đầu tiên là cười trừ khách sáo mời vào trong, sau đó thông báo cho người nên thông báo tới.
Trữ sư gia cũng biết bên nặng bên nhẹ, nhanh chóng sai người tới trấn PHùng Mãnh báo tin.
Lúc Lý Mạnh tới nhà thì La Tây đang đợi ngoài cửa, thấy Lý Mạnh tới vội vàng tiến về phía trước, vẻ mặt nghiêm trọng, thấp giọng nói:
-Lão gia, tôi đã mời vào chính sảnh rồi, gọi rượu và thức ăn ở Thiểu Hải lâu tới, mấy người bạn cũng đang ở đó.
Tình trạng của La Tây cũng không kém gì Trữ Kiền Quý vừa nãy, cả người khẽ run lên, rõ ràng là sợ tới gần chết rồi.
Lý Mạnh thấy kỳ lạ, Cẩm Y vệ rốt cuộc có gì kinh khủng mà lại khiến cho những người này sợ đến mức thành ra thế này.
Trước khi xuống ngựa vào sân, hắn quay đầu lại nhìn đám diêm đinh theo sau, vẻ mặt những người này vẫn tự nhiên, nhưng cũng không có vẻ trầm tĩnh như bình thường.
-Mấy người tới?
-Hai người, đều cho tiểu nhân xem lệnh bài rồi, người dẫn tới cũng nói đúng là tiểu kì của Cẩm Y vệ Tế Nam.
Lý Mạnh gật đầu, mới có 2 người, trong thành Giao Châu này e là sợ hắn lật trời lên cũng không chừng. Truyện "Thuận Minh "
Sải bước đi về phía đại sảnh, thì nghe thấy trong chính sảnh đang ăn uống linh đình, vô cùng náo nhiệt, có thể nghe thấy mấy người dẫn đường đang nịnh nọt mời rượu.
Lý Mạnh thấy rất không thoải mái, nơi này là địa bàn của Lý Nhị Lang tuần kiểm diêm chính, nhìn người khác ở đó kiêu ngạo sao hắn có thể thoải mái được.
Vừa thấy hắn đi tới, mấy người dẫn đường bên bàn rượu đều đứng lên, khom người thi lễ với Lý Mạnh, còn 2 Cẩm Y vệ đó lại đại mã kim đao ngồi đó.
Tới khi Lý Mạnh đi lên trước, ngồi trên cùng, vị Cẩm Y vệ đó mới cười ha ha đứng dậy, chắp tay làm lễ với Lý Mạnh, người này rất to khỏe, trên mặt từng sợi râu giống như kim thép, khuôn mặt có chút hung ác, nhưng nụ cười lại rất hòa nhã, vừa thi lễ vừa nói:
-Tiểu kỳ Chu Bính của Cẩm Y vệ Tế Nam, đây là PHùng Kỳ đi cùng tại hạ.
Người tên Phùng Kỳ kia là một người thấp bé, nhưng mặt lại banh ra, nghe ngữ khí của Cẩm Y vệ này không chút khách sáo và cung kính nào,xưng hô lại có vẻ lưu manh nữa.
Lý Mạnh không hiểu rõ ý đồ của đối phương nên cũng tùy ý chắp tay nói:
-Không biết 2 vị tới tìm Lý mỗ có chuyện gì?
Đối đáp của Lý Mạnh không mặn không nhạt, Chu Bính có phần kinh ngạc, người của Cẩm Y vệ lúc này ra ngoài làm việc, đừng nói trước mặt một tuần kiểm cửu phẩm như thế này, ngay cả tri phủ thấy bọn họ cũng phải khách sáo, càng đừng nói tới những người trong lòng có quỷ thế này.
Ai chẳng biết sự đáng sợ của Cẩm Y vệ, theo luật của Đại Minh là có thể có toàn quyền bắt quan sai người ta, không ai dám đắc tội.
Nhưng Lý Mạnh này rõ ràng là thương buôn muối lớn nhất ở Sơn Đông, trong tay còn có thể có những chuyện phi pháp khác, nhiều yếu điểm như vậy, cho dù bị quan phủ bắt đi cũng là tội chết, huống hồ là Cẩm Y vệ.
Chu Bính cười gằn nói:
-Xem ngươi ở đây ung dung, lúc ngươi khóc…
Nụ cười trên mặt hắn không thay đổi, ngược lai càng thêm khách sáo nói:
-Lý đại nhân, lần này chúng tôi tới tặng lễ cho ngài, đây là ý tốt của thiên hộ nhà ta.
Lời nói này khiến hắn khó hiểu, hắn vẫy vẫy cho những người dẫn đường lui ra, PHùng Kiện tiện tay đẩy một đống trên bàn.
Thấy 2 Cẩm Y vệ vẫn ra vẻ như không có chuyện gì, Lý Mạnh lúc này thật sự cảm thấy bọn họ tới tặng lễ vật.
Phùng Kỹ mang theo một bao đồ nặng, vứt thẳng lên bàn, ầm một tiếng, rõ ràng là phân lượng không nhẹ, Chu Bính cười hì hì nói:
-Đại nhân nhà ta tới phủ Tế Nam chưa tới nửa năm, đã nghe thấy danh tiếng của đại nhân, đặc biệt phái ta tới đây tặng lễ vật.
Nặng như vậy không lẽ là vàng bạc? Còn đang nghi hoặc thì Chu Bính mở túi đồ, lấy ra một loạt các loại đồ đủ hình dạng, có xích, có móc sắt….
Lý Mạnh hoàn toàn không biết rốt cuộc đó là cái gì, trên cùng có 1 con dao ngắn hẹp dài, thân dao cũng chỉ có chiều rộng một ngón tay
Những diêm đinh vốn tưỏng có ngựa có thể oai phong một chút đều không ngớt than thở, đây không chỉ là người mệt mà công hầu hạ càng mệt hơn.
Cũng may tiền cho những diêm đinh này đều nhiều gấp 2 lần, nếu không thì đúng thật không có mấy người chịu đựng được.
Lý Mạnh cũng không có đặc quyền gì, hắn cũng chỉ cùng mọi người ở đó dỡ hàng hoá và cho ngựa ăn cỏ.
Người tự dẫn ngựa được nhận đều vào đều là những nhân vật không an phận cho lắm, huấn luyện khô khan, quy tắc nhiều như vậy đều không nhẫn nại được.
Nhưng nhìn đại thủ lĩnh của diêm đinh, Lý Nhị Lang tiếng tăm lừng lẫy cũng làm như vậy, oán hận của mọi người vô tình cũng giảm đi vài phần, lại chăm chỉ làm theo.
Lão già Trương Lâm có chút đặc quyền, dựa nghiêng người vào chân tường mà nhàn nhã uống trà đặc, ăn điểm tâm.
Đây là phúc lợi khi tới huấn luyện, không hưởng thụ thì phí, híp mắt nhìn Lý Mạnh mang theo thùng nước bên đó, trong lòng đang suy đoán tên Lý Mạnh từ tên ngốc biến thành thông minh, làm những việc này rốt cuộc là có ý gì?
Hắn khác với những quân hộ ở Linh Sơn vệ sở này, là người từng trải sự đời, so với những người cả ngày chỉ biết bán mặt cho đất bán lưng cho trời ở đây, nói dễ nghe là thuần phác, nói khó nghe một chút là những nông hộ ngu muội này.
Tất nhiên suy nghĩ những gì Lý Mạnh làm chắc chắn không phải là điều một tuần kiểm nho nhỏ phải làm.
Đang lúc bận rộn, một diêm đinh từ bên ngoài đột nhiên vội vàng chạy tới trước mặt Lý Mạnh nói:
-Đại nhân, Châu thành có người tiến kiến, Trữ sư gia bảo đại nhân nhanh chóng quay về.
Mặc dù Trữ Kiền Quý là sư gia, nhưng lại khác với những quan viên bình thường.
Trong tổ chức của Lý Mạnh,hắn không có quyền quyết đoán điều gì, những gì hắn phải làm chính là tham gia giúp đỡ và văn thư.
Hiểu biết của Trữ Kiền Quý về chốn quan trường nhiều hơn rất nhiều so với người mới vào nghề Lý Mạnh này, có thể đề xuất ra nhiều ý kiến rất hữu dụng.
Nhưng cũng chính vì chỉ như thế nên hắn không thể chỉ huy bất kỳ diêm đinh nào, mặc dù nói là môn khách, nhưng thật ra cũng chỉ như vị trí người hầu ở phủ khác mà thôi.
Trong hệ thống tư diêm của Lý Mạnh, nếu không có quyền vị gì, tất nhiên nói chuyện cũng phải cẩn thận, không có quyền nói với những hành động của Lý Mạnh.
Hôm nay lại nói “ Trữ sư gia bảo đại nhân nhanh quay về” câu nói thế này nếu không phải là hắn hồ đồ thì chính là xảy ra chuyện lớn, nhưng trong lời nói chỉ là có người tiếp kiến?
Có chút mơ hồ cùng cảnh giác, trong lòng có dự tính, trong thành Giao Châu còn có 100 diêm đinh, chắc cũng chẳng thể xảy ra chuyện gì.
Nghĩ thế liền diểm danh 20 diêm đinh cưỡi ngựa, đổi sang ngựa không huấn luyện chạy gấp về hướng thành Giao Châu.
Lộ trình hơn 1 canh giờ, Lý Mạnh cũng tới được trước cổng thành, lại nhìn thấy Trữ sư gia đã đợi trước ở đó rồi.
Vừa thấy đám người Lý Mạnh tới, cũng không để ý bụi bặm, chạy chậm lên trước vài bước, thấp giọng nói:
-Đại nhân, một tiểu kỳ của Cẩm Y vệ Tế Nam tới tìm gặp ngài, nói là tới tặng lễ vật cho đại nhân.
Nghe thấy cái tên Cẩm Y vệ, Lý Mạnh còn trố mắt ra rồi mới phản ứng, Đông Tây Hán, trong mắt rất nhiều người hiện đại thì Cẩm Y vệ hầu như là đại danh từ của thời Minh này.
Trong kiến thức của hắn thì những tổ chức này chỉ là tổ chức công an chìm và đặc vụ của triều Minh mà thôi.
Nhưng những người thời này lại không nghĩ như vậy, Lý Mạnh nghĩ tới vẻ vô cùng sợ hãi của Trữ Kiền Quý nỗi sợ hãi này gần như là sợ từ trong tiềm thức và bản năng, giống như là động vật ăn cỏ nhìn thấy mãnh thú vậy.
Lúc nói chuyện phiếm với người xung quanh, phát hiện lời ong tiếng ve và câu chuyện kinh khủng trong lòng người dân thời này thì có 2 loại.
Một là các loại yêu ma quỷ quái, loại còn lại chính là ĐÔng Tây Hán và Cẩm Y vệ, nói là bóc thịt chẻ xương, các loại cực hình, người sau khi vào đó thì đều thân tàn ma dại cả. Truyện "Thuận Minh "
Trong lời bàn tán, ngữ kính đều mang vẻ vô cùng sợ hãi, thật không biết tổ chức Cẩm Y vệ này vì sao lịa tạo ra nỗi sợ như vậy trong lòng người dân.
Sau khi tiếp nhận thành Giao Châu, Lý Mạnh vẫn hay dò la, ở nơi như châu huyện này, ngoài thành lớn như Tế Nam ra thì tất cả các nơi khác đều không có Cẩm Y vệ đóng quân.
Thường là 1 tỉnh đặt biên chế 1 đơn vị Cẩm Y vệ, chỉ ở thủ phủ các các phủ thành mới có quân đóng.
Nói thẳng ra là kiểu tổ chức như Cẩm Y vệ này hoàn toàn không có ở nơi nhỏ như Giao Châu. Lý Mạnh cũng chẳng quan tâm tới họ, ai ngờ hôm nay lại tìm đến nơi rồi.
Nếu đã tới thì cứ thử gặp xem sao, Lý Mạnh vừa cho ngựa vào thành liền bị Trữ sư gia bên cạnh kẹp dây cương, lại thấy sư gia lộ vẻ đau khổ, khó khăn cất lời:
-Đại nhân, hôm nay ta thấy không được khỏe, giữa ngực bụng đau quặn, có thể nghỉ nửa ngày được không?
Lý Mạnh tất nhiên là đồng ý, sau đó vừa cho ngựa vào thành, hắn đột nhiên nhớ tới biểu hiện vừa rồi của Trữ Kiền Quý, mình khi học thời hiện đại, khi giả ốm xin thầy giáo nghỉ học đều giống như vậy.
-Hỗn trướng.
20 người đi theo Lý Mạnh đột nhiên nghe thấy Lý Mạnh gầm lên một tiếng, đều không hiểu gì hết. Truyện "Thuận Minh "
Đội diêm đinh vốn đang luyện tập ngoài thành cũng bị Lý Mạnh phái người điều vào thành, dù sao nơi ở của bọn họ cũng là sân bên cạnh nha môn tuần kiểm.
Ngồi trong quán trà gần đó một lát, đợi đám diêm đinh vào thành, Lý Mạnh mới lại lên ngựa đi về phía nhà mình.
Dù sao hắn làm là buôn lậu muối phi pháp, gặp phải nhân vật của cơ quan đặc vụ như Cẩm Y vệ thế này thì cẩn thận cũng không thừa. Truyện "Thuận Minh "
Người chủ sự trong nhà là La Tây, La Tây là loại người khéo léo, thấy Cẩm Y vệ tới chơi, đầu tiên là cười trừ khách sáo mời vào trong, sau đó thông báo cho người nên thông báo tới.
Trữ sư gia cũng biết bên nặng bên nhẹ, nhanh chóng sai người tới trấn PHùng Mãnh báo tin.
Lúc Lý Mạnh tới nhà thì La Tây đang đợi ngoài cửa, thấy Lý Mạnh tới vội vàng tiến về phía trước, vẻ mặt nghiêm trọng, thấp giọng nói:
-Lão gia, tôi đã mời vào chính sảnh rồi, gọi rượu và thức ăn ở Thiểu Hải lâu tới, mấy người bạn cũng đang ở đó.
Tình trạng của La Tây cũng không kém gì Trữ Kiền Quý vừa nãy, cả người khẽ run lên, rõ ràng là sợ tới gần chết rồi.
Lý Mạnh thấy kỳ lạ, Cẩm Y vệ rốt cuộc có gì kinh khủng mà lại khiến cho những người này sợ đến mức thành ra thế này.
Trước khi xuống ngựa vào sân, hắn quay đầu lại nhìn đám diêm đinh theo sau, vẻ mặt những người này vẫn tự nhiên, nhưng cũng không có vẻ trầm tĩnh như bình thường.
-Mấy người tới?
-Hai người, đều cho tiểu nhân xem lệnh bài rồi, người dẫn tới cũng nói đúng là tiểu kì của Cẩm Y vệ Tế Nam.
Lý Mạnh gật đầu, mới có 2 người, trong thành Giao Châu này e là sợ hắn lật trời lên cũng không chừng. Truyện "Thuận Minh "
Sải bước đi về phía đại sảnh, thì nghe thấy trong chính sảnh đang ăn uống linh đình, vô cùng náo nhiệt, có thể nghe thấy mấy người dẫn đường đang nịnh nọt mời rượu.
Lý Mạnh thấy rất không thoải mái, nơi này là địa bàn của Lý Nhị Lang tuần kiểm diêm chính, nhìn người khác ở đó kiêu ngạo sao hắn có thể thoải mái được.
Vừa thấy hắn đi tới, mấy người dẫn đường bên bàn rượu đều đứng lên, khom người thi lễ với Lý Mạnh, còn 2 Cẩm Y vệ đó lại đại mã kim đao ngồi đó.
Tới khi Lý Mạnh đi lên trước, ngồi trên cùng, vị Cẩm Y vệ đó mới cười ha ha đứng dậy, chắp tay làm lễ với Lý Mạnh, người này rất to khỏe, trên mặt từng sợi râu giống như kim thép, khuôn mặt có chút hung ác, nhưng nụ cười lại rất hòa nhã, vừa thi lễ vừa nói:
-Tiểu kỳ Chu Bính của Cẩm Y vệ Tế Nam, đây là PHùng Kỳ đi cùng tại hạ.
Người tên Phùng Kỳ kia là một người thấp bé, nhưng mặt lại banh ra, nghe ngữ khí của Cẩm Y vệ này không chút khách sáo và cung kính nào,xưng hô lại có vẻ lưu manh nữa.
Lý Mạnh không hiểu rõ ý đồ của đối phương nên cũng tùy ý chắp tay nói:
-Không biết 2 vị tới tìm Lý mỗ có chuyện gì?
Đối đáp của Lý Mạnh không mặn không nhạt, Chu Bính có phần kinh ngạc, người của Cẩm Y vệ lúc này ra ngoài làm việc, đừng nói trước mặt một tuần kiểm cửu phẩm như thế này, ngay cả tri phủ thấy bọn họ cũng phải khách sáo, càng đừng nói tới những người trong lòng có quỷ thế này.
Ai chẳng biết sự đáng sợ của Cẩm Y vệ, theo luật của Đại Minh là có thể có toàn quyền bắt quan sai người ta, không ai dám đắc tội.
Nhưng Lý Mạnh này rõ ràng là thương buôn muối lớn nhất ở Sơn Đông, trong tay còn có thể có những chuyện phi pháp khác, nhiều yếu điểm như vậy, cho dù bị quan phủ bắt đi cũng là tội chết, huống hồ là Cẩm Y vệ.
Chu Bính cười gằn nói:
-Xem ngươi ở đây ung dung, lúc ngươi khóc…
Nụ cười trên mặt hắn không thay đổi, ngược lai càng thêm khách sáo nói:
-Lý đại nhân, lần này chúng tôi tới tặng lễ cho ngài, đây là ý tốt của thiên hộ nhà ta.
Lời nói này khiến hắn khó hiểu, hắn vẫy vẫy cho những người dẫn đường lui ra, PHùng Kiện tiện tay đẩy một đống trên bàn.
Thấy 2 Cẩm Y vệ vẫn ra vẻ như không có chuyện gì, Lý Mạnh lúc này thật sự cảm thấy bọn họ tới tặng lễ vật.
Phùng Kỹ mang theo một bao đồ nặng, vứt thẳng lên bàn, ầm một tiếng, rõ ràng là phân lượng không nhẹ, Chu Bính cười hì hì nói:
-Đại nhân nhà ta tới phủ Tế Nam chưa tới nửa năm, đã nghe thấy danh tiếng của đại nhân, đặc biệt phái ta tới đây tặng lễ vật.
Nặng như vậy không lẽ là vàng bạc? Còn đang nghi hoặc thì Chu Bính mở túi đồ, lấy ra một loạt các loại đồ đủ hình dạng, có xích, có móc sắt….
Lý Mạnh hoàn toàn không biết rốt cuộc đó là cái gì, trên cùng có 1 con dao ngắn hẹp dài, thân dao cũng chỉ có chiều rộng một ngón tay
Tác giả :
Đặc Biệt Bạch