Thuận Minh
Chương 335: Sự trượng nghĩa trực ngôn của Trần Tân Giáp! (1)
Sử bộ, binh bộ, hộ bộ là ba bộ có thực quyền nhất trong triều, những năm Sùng Trinh bắt đầu, binh bộ càng là đứng đầu các bộ. hoàng đế Sùng Trinh dựa vào binh bộ để làm nơi tin cẩn nhất, những người đảm nhiệm chức vụ trong binh bộ tuy đứng dưới nội các. nhưng độ thân mật với hoàng đế thì lại là đứng đầu trong các đại thần.
Quyền thế của các đại thần trong triều ngoài việc thể hiện ở chức quan ra. còn được thể hiện ở việc số lần hoàng thượng tiếp xúc với người đó. các thái giám trong nội đình tại sao lại có địa vị cao hơn so với các quan ngoại đình, hàng ngày được gặp mặt thiên tử. tự nhiên sức ảnh hưởng đến quyết sách của hoàng đế của họ cũng là lớn hơn nhiều.
Từ những năm Thiên Khởi đến nay. nạn giặc trong giặc ngoài của Đại Minh càng ngày càng nghiêm trọng, binh bộ thượng thư có được cơ hội bị triệu kiến ngày càng nhiều, quyền thế cũng càng ngày càng lớn.
Binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp rất biết cách lợi dụng ưu thế này. hoàng đế Sùng Trinh lại là nổi tiếng là người chỉ nghe chỉ tin một phía, khi đã tín nhiệm người nào đó thì sẽ không bao giờ hoài nghi, kể cả là đối phương phạm phải sai lầm càng lớn hơn. hoàng đế Sùng Trinh thậm chí còn tự mình tìm một lý do để giải thích cho đối phương.
Còn về thế cục của thiên hạ hiện nay. hỗn loạn vô cùng, thậm chí không cần Trần Tân Giáp tự mình tìm lý do để cầu kiến, bên phía hoàng đế Sùng Trinh cũng sẽ chủ động triệu kiến để bàn bạc.
Thành Khai Phong tuy tạm thời được an toàn nhưng liên quân của Lý Tự Thành và La Nhữ Tài lại là tung hoành càn quét ở các nơi bên ngoài khu vực thành Khai Phong và phủ Quy Đức. tỉnh Hà Nam trừ ba phủ là Vệ Huy. Chương Đức. Quy Đức và thành Khai Phong cùng với các nơi nằm ở bở phía bắc sông Hoàng Hà của phủ Khai Phong ra. các nơi khác đều địa bàn của liên quân Lý - Lã.
Tả Lương Ngọc, Hạ Nhân Long và các đốc phủ khác, tập trung quan binh chuẩn bị đánh một trận quyết chiến tại Hà Nam. lần quyết chiến này hoàn toàn không phải là do hội tụ đủ các nhân tố thiên thời địa lợi. mà là có chút gì đó mùi vị của đã chơi thì phải chơi đến cùng, liên quân Lý - Lã được mở rộng giống như quả cầu tuyết, càng ngày càng không thể khống chế. trận chiến này đánh càng muộn thì càng khó đánh.
Trong khi đó người bị đồn là đã bị hỏa khí bắn chết là Bát Đại Vương Trương Hiến Trung, sau khi Tả Lương Ngọc quay về Hà Nam, Trương Hiến Trung lại bắt đầu xuất hiện trong tầm nhìn của người trong thiên hạ. dẫn quân tiến về phía Đông của Hồ Quảng, chuẩn bị tiến về Nam Trực Lệ. chuẩn bị lặp lại việc mà mấy năm trước hắn từng làm.
Mà ở bên ngoài Tùng Sơn, Cầm Châu. Hồng Thừa Trù và Tổ Đại Thọ đến văn thư cầu cứu cũng không làm cách nào gửi ra ngoài được, hai thành trì này đều đã bị chiến hào và tường bao phong tỏa chặt, mấy lần đột phá vòng vây đều bị đánh cho chạy ngược trở lại.
Triều đình đã không còn có thể tổ chức được quân đội xuất quan cứu viện, tình thế cũng là nguy cấp. thiên hạ đâu đâu cũng khói lửa. hoàng đế Sùng Trinh cũng không cần biết tết hay tháng giêng gì cả. vào ngày mùng 5 liên cho triệu binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp vào cung nghị sự.
“Bệ hạ, tổng đốc Thiểm Tây Uông Kiều Niên đã dẫn theo Hạ Nhân Long và các tướng quân khác ra khỏi Đồng Quan, cùng hợp binh với Tả tướng quân, hội chiến lưu tặc, lần tập trung binh mã này của triều đình có quy mô lớn nhất 30 năm nay. xin bệ hạ không nên quá lo lắng, đợi tin chiến thắng từ Trung Nguyên về là được rồi”.
Hoàng đế Sùng Trinh ngồi phía sau thư án, hắn càng ngày càng gầy yếu, nhưng sắc đỏ trên mặt không giảm đi. hô hấp cũng là gấp gáp hơn. trong mắt toàn là những tia máu. khắp mặt là nét lo âu sốt một.
Nghe thấy Trần Tân Giáp nói một cách tự tin như vậy, hoàng đế Sùng Trinh tuy trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng, nhưng xét cho cùng thì vẫn là cảm thấy yên tâm hơn một chút, hắn muốn thở ra một hơi dài, nhưng sợ thất thố trước mặt hạ thần của mình.
Nhưng ở tuổi này của hoàng đế Sùng Trinh. cũng là nào có lòng dạ thâm trầm gì. Trần Tân Giáp đứng ở bên đó nhìn thấy thân người của hoàng đế hơi nghêng về trước, hẳn liền biết tâm tư của Sùng Trinh đã yên tâm hơn không ít, trạng thái tâm lý cũng tốt hơn.
Đáng thương cho tên hoàng đế Sùng Trinh này, từ nhỏ đã trưởng thành trong sự bao vây của cung nữ và hoạn quan, sau khi đăng cơ, những gì hắn được tiếp xúc với thế giới bên ngoài đều do triều thần và các thái giám miêu tả lại. hắn hoàn toàn không tận mắt thấy được điều gì, cũng không có ấn tượng trực quan gì. hắn cũng không tín nhiệm lắm những điều mà các thái giám nói với hắn.
Kết quả là những lời mà các đại thần trong triều nói trở thành nguồn thông tin duy nhất của hắn. không giống nói những hoạn quan ở trong hoàng cung, không tách rời được khỏi hoàng quyền lợi ích của các hoạn quan và lợi ích của hoàng quyền trên một mức độ rất lớn là tương đồng với nhau, nhưng các triều thần thì khác, các triều thần có tập đoàn lợi ích của riêng mình, có nơi mà mình đại diện.
Khi hoàng quyền là to lớn, các tập đoàn lợi ích này thần phục và phục tùng, nhưng sau khi hoàng quyên suy yếu, thì những tập đoàn này sẽ bật ngược trở lại áp bức hoàng quyền.
Ví dụ như triều đình vì bù vào chỗ khuyết về tài chính của mình, sử dụng các loại thủ đoạn khác nhau để thu thuế, nhưng triều đình thu thuế, lợi ích của những sản nghiệp bị triều đình thu thuế sẽ phải chịu tổn thất, mà những người sở hữu những sản nghiệp này đều những thân sĩ và hào tộc địa phương, họ tất nhiên là sẽ phản đối.
Họ phản đối thì những đại biểu của họ ở trong triều, cũng tức là những triều, thần đó chắc chắn cũng sẽ phản đối. rất nhiều khi họ còn chính là người sở hữu của những sản nghiệp đó. động đến lợi ích của mình, sao có thể không ra sức phản đối được.
Điều đáng nói là những người này còn là nắm quyền phát ngôn, các đại thần trong triều, các sĩ nhân của địa phương có mâu thuẫn cực lớn với những sứ giả được triều đình phái ra như thuế giám, khoảng giám, nhưng những người thu thuế thường là bị miêu tả thành vô cùng hung ác. hoành hành bạo ngược, là những kẻ vô liêm sỉ. còn những kẻ kháng lệnh không chịu nộp thuế thì lại trở thành những anh hùng hào kiệt hết mình vì nhân dân.
Đại Minh từ những năm Gia Tĩnh liền có một hiện tượng rất kỳ quái, quốc gia muốn làm gì. những người thi hành bị người của cả thiên hạ châm biếm mỉa mai. còn những người phản kháng không chấp hành thì được mọi người khen ngợi là có hào khí anh hùng cương liệt.
Nhưng các danh sĩ được xem là hết mình vì nhân dân. phong cốt cương liệt này trong nhà đều vơ vét chậu to chậu nhỏ tiền bạc. giàu đến nứt đố đổ vách, còn triều đình thì càng ngày càng suy yếu đi. để duy trì chỉ còn biết thu thuế của những bách tính bình dân nghèo khổ. làm cho những người này đã nghèo càng nghèo khổ hơn. làm cho mâu thuẫn giữa bách tính với triều đình càng sâu đậm hơn.
Hoàng đế Sùng Trinh nhận được thông tin trên triều đường, chính là những tên được gọi là danh thần nhưng thực chất là quốc tặc này cung cấp. hoàn toàn đã bị bóp méo đi. nhưng Sùng Trinh vẫn là tin tưởng tuyệt đối không hề hoài nghi gì.
Vừa mới nói xong tình hình của Hà Nam. Trần Tân Giáp trong lòng đã có sự nắm chắc đại khái, xem ra lần này hoàng đế Sùng Trinh triệu kiến mình chắc là không có mối quan hệ quá lớn với Tùng Sơn.
Ngày hôm đó thúc giục Hồng Thừa Trù tăng tốc độ tiến quân, tuy bản thân hắn có kiến nghị, nhưng mật chỉ là được phát ra theo chỉ ý của hoàng đế. nói là chủ trương của hoàng đế cũng là không đúng đắn, nếu như truy cứu trách nhiệm, người mất mặt nhất chắc chắn là hoàng đế Sùng Trinh, hoàng đế cũng sẽ không tự làm mình xấu mặt. đặc biệt là một kẻ thích sĩ diện như Sùng Trinh.
Binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp hắng giọng một cái, nói một cách giõng dạc:
“Lưu tặc tạo phản bị binh mã của triều đình truy kích đến Hồ Quảng, cùng đường mạt lộ. hiện giờ đang tháo chạy về phía đông Hồ Quảng, đại quân Nam Trực Lệ đã dàn trận sẵn sàng”.
Vốn dĩ cục diện của Nam Trực Lệ vô cùng nguy hiểm, nhưng trong mồm tên Trần Tân Giáp này lại đổi sang một cách nói khác, lập tức tạo cho người ta cảm giác khác, trở thành quan binh cố tình tạo ra thế cục hiện nay để chờ đợi Trương Hiến Trung tự lao đầu vào rọ.
Nghe thấy Trần Tân Giáp nói như vậy. trạng thái tinh thần của hoàng đế Sùng Trinh càng là vui vẻ. gật đầu liên tục. rồi đột nhiên sắc mặt lại trầm xuống, trầm ngâm một hỏi rồi mở miệng nói:
“Bên phía Tùng Sơn đã nhiều ngày nay không có tin tức gì. đó đều những quan binh tận trung với triều đình, trẫm không thể bỏ mặc họ mà không quan tâm
Thuận Minh
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
Chương 335: Sự trượng nghĩa trực ngôn của Trần Tân Giáp! (2)
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự : Bảo Ngọc + nomore8x --- 4vn
Nguồn: Vipvandan
Nhắc đến để tài Tùng Sơn. binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp kể cả là bình tĩnh như không, nhưng vẫn là cảm thấy phía sau lưng như co giật, hắn nuốt một miếng nước bọt. nhưng không lên tiếng trả lời. chẳng nhẽ hôm nay hoàng đế muốn truy cứu trách nhiệm, nhìn thấy sắc mặt của hoàng đế Sùng Trinh từ từ trở nên u ám. Trần Tân Giáp cảm thấy có chút nóng ruột bất an.
Không ngờ người mở miệng trước lại là hoàng đế Sùng Trinh, hắn thở dài một hơi. nói:
“Giặc Thát Đát hung ác cực độ, hôm đó trẫm có nghe Dương Văn Nhược nói, quốc lực của Đại Minh giảm sút, không những thế thiên tai liên miên, không được bất cẩn dấy binh, trong ngoài đều đại loạn, không thể đồng thời tiếp chiến, để tránh trong ngoài đều phải chiến đấu với kẻ địch. Nên tập trung toàn bộ sức lực chú ý đến một mặt. Nhan Kế Tổ của Sơn Đông cũng từng nói muốn đánh giặc ngoài thì cần phải làm yên bên trong”.
Nói rồi ánh mắt của Sùng Trinh chiếu về phía Trần Tân Giáp, không nói gì nữa. Trần Tân Giáp hơi toát mồ hôi trên trán hắn biết hoàng đế có vài lời không muốn nói ra. muốn đợi mình nói. trong lòng hắn không kìm được than một hơi dài. không biết làm thế nào đành nói:
“Bệ hạ, người Man Di nhân tính giống như dã thú. tâm tư bộc trực thô lỗ. nếu như phái người đến nói cho chúng hiểu đại nghĩa, bọn giặc Thát Đát đó chắc cũng sẽ hiểu được tấm lòng khoan hồng bao la của triều đình, sẽ không còn động đến binh đao nữa...
Lời này được nói ra. Vương Thừa Ân và Hàn Lâm viết biên bản đứng phía sau hoàng đế Sùng Trinh đều trợn to mắt để nghe, họ cũng biết Trần Tân Giáp nói những lời này là do gợi ý của hoàng đế Sùng Trinh. nhưng Đại Minh mấy trăm năm. nay. làm chuyện này quả thực là không thể tưởng tượng được.
Thấy Trần Tân Giáp tiếp lời của mình như vậy, hoàng đế Sùng Trinh gật gật đầu một cách hài lòng, nói một cách miễn cưỡng:
“Câu nói này của Trần ái khanh là lời của người dạn dày kinh nghiệm, nếu đã là như vậy. chuyện này cứ giao cho khanh đi làm đi. nhưng phải nhớ không được để cho người khác biết, tránh có người nói này nói nọ. các ngươi đều nghe thấy chưa?”.
Câu cuối cũng là nói với thái giám nội tùy thị trong thư phòng. Vương Thừa Ân và Hàn Lâm đương nhiên là không dám nói gì. dạ dạ vâng vâng tuân mệnh.
Mọi người tuy là im lặng, nhưng trong lòng thì như có sóng vỗ ào ào. Đại Minh lập quốc 300 năm. kể cả là Anh Tông bị Ngọa Kích bắt làm tù binh, kinh thành bị vây, Đại Minh trên dưới cũng là đồng tâm hiệp lực chống địch, nhưng hiện nay tên hoàng đế Sùng Trinh này lại muốn làm hòa với Thát Tử. chuyện này nếu như truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ chấn động thiên hạ.
Tên Trần Tân Giáp đó càng là cảm thấy đắng ngắt trong mồm. nhưng cục diện này. việc nghị hòa nếu như không làm, chỉ sợ trách nhiệm về thất bại ở Tùng Sơn lập tức Sùng Trinh sẽ hỏi tội mình.
Nhưng cục diện hiện nay, nghĩ trước nghĩ sau không ngờ cũng chỉ có con đường nghị hòa này là có thể đi. nhưng ai đề xuất ra. ai đi thực hiện, những tiếng chửi trong thiên hạ sau này chắc chắn người đó sẽ phải hứng chịu.
Binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp định thần trở lại. im lặng một chút rồi mới mở miệng nói:
“Vi thần vẫn còn một chuyện muốn bẩm báo với bệ hạ. tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh mấy năm nay có công lao rất lớn. vi thần cho rằng, triều đình nên trọng thưởng, khích lệ tinh thần tướng sĩ. cũng là để cho người trong thiên hạ nhìn thấy sự thưởng phạt phân minh của triều đình”.
Vừa nghe thấỵ tên tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh, hoàng đế Sùng Trinh liền có nét trầm tư. lập tức cảm thấy có chút bức bối. nói:
“Chẳng phải là cho hắn chức quan tướng quân trấn đông rồi sao. còn phải thưởng như thế nào nữa đây. loại vũ phu thô lỗ không biết tiến thoái thiệt hơn này...
Trần Tân Giáp nghe thấy Sùng Trinh nói như vậy. trong lòng tuy là mừng thầm, nhưng vẫn là đứng dậy nghiêm túc khom lưng xuống nói:
“Bệ hạ. Lý tổng binh hành sự quả thực là có nhiều chỗ không hợp với quy tắc. nhưng công lao thì là thực thực tại tại. hiện giờ đang là lúc cần dùng người, cần phải thưởng phạt phân minh, thể hiện ra được khí độ khoan hồng của triều đình, cũng là để cho các hào kiệt muốn báo hiếu triều đình có được sự so sánh. Lý tổng binh của Sơn Đông, quả thực là thưởng vẫn chưa đủ”.
Những đại thần có giọng điệu thẳng thắn chính trực như thế này chính là loại mà hoàng đế Sùng Trinh khoái nhất, không những thế Trần Tân Giáp rất biết giữ mức độ. chuyện hẳn nói cũng là chuyện mà Sùng Trinh hoàn toàn không để tâm đến.
Vừa nãy hoàng đế Sùng Trinh đặt ra kế hoạch nghị hòa với giặc Thát Đát. trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít. nghe thấy Trấn Tân Giáp nói một cách trịnh trọng như vậy. bắt giác thân người cũng là ngồi thẳng lên hơn, lúc này đây trong căn phòng này quả thực là có bộ dạng của minh quân và trọng thân Vương Thừa Ân đang cụp mắt xuống cầm cái phất trần, đứng phía sau hoàng đế Sùng Trinh.
Nghe thấy binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp “trượng nghĩa trực ngôn” như vậy. Vương Thừa Ân không nén được cảm xúc ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái. Trần Tân Giáp là loại người như thế nào, đại thái giám Vương Thừa Ân trong lòng hiểu rõ, nếu như là một đại thần chính trực, mỗi năm tặng cho mình gần 5 vạn lượng bạc, số tiền đó không thế nào là kiếm được từ bổng lộc của triều đình.
Một nhân vật như thế này, hôm nay bị hoàng đế sai đi làm một công việc khổ sai, không quay về nghĩ cách để luồn cúi. mà lại còn nói những lời thẳng thắn với hoàng đế. Kể cả là nhân vật lòng dạ thâm trầm như Vương Thừa Ân vẫn là không nén được lòng mà nhìn ra ngoài nhìn sắc trời, nghĩ thầm chẳng nhẽ hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây.
“Thưởng không đủ? Loại vũ phu như thế này không ngờ dám khẳng định Lưỡng Phiên bị thất thủ. trách tội một trọng thần như Dương Văn Nhược. Tên vũ phu này còn dám nói như vậy. nêu không phải là xét đến đại công cứu viện thành Khai Phong, ta từ lâu đã trách tội cho người đến bắt, còn có thể sống được đến hôm nay”.
Binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp đứng trước mặt hoàng đế Sùng Trinh. thân người thẳng tắp. khắp mặt là sắc đại nghĩa lê nhiên, nói một cách dõng dạc:
“Bệ hạ nói lời này không thỏa đáng lắm. tên Lý Mạnh đó cũng chỉ là hạng thô lỗ vũ phu. ngoài dẫn quân đánh trận ra. hắn nào hiểu được những thứ như quy tắc thể diện, nhưng càng là nhân vật như thế này, triều đình nếu như thi ân ban thưởng, thì loại người như hắn chắc chắn sẽ sống chết trung thành với triều đình, cam tâm làm thân trâu ngựa cho triều đình sai khiến”.
Hoàng đế Sùng Trinh vốn dĩ cảm thấy trong lòng lo lắng không yên. sau lần nói chuyện ngày hôm nay. liền cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, do đó cũng là nghe thủng những lời của Trần Tân Giáp, nói một cách ôn hòa:
“Ái khanh nói có lý lắm, chỉ là triều đình đã ban cho hắn chức trấn đông tướng quân sự việc đã qua lâu như vậy rồi. bây giờ nếu như lại ban thưởng thêm, sẽ làm trò cười cho người trong thiên hạ”.
Hoàng đế Sùng Trinh hành sự hoàn toàn là dựa vào sự yêu ghét của bản thân, có lúc sợ bị người trong thiên hạ cười, để bảo vệ sĩ diện của mình, thường là đã sai càng làm cho sai thêm, đó chính là thứ được gọi là hoang đường.
“Bệ hạ, thần tại binh bộ nghe các chủ sự và lang trung bên dưới nói. binh mã Sơn Đông đã 4 năm nay chưa được phát quân lương xuống, thần nghĩ chắc là đã nghèo đến kiết xác. vi thân cho rằng, nên phát cho binh mã Sơn Đông tiền quân lương của một năm. không cắt xén gì. binh mã Sơn Đông sẽ như nắng hạn gặp mưa rào. chắc chắn lòng trung thành sẽ càng tăng lên”.
Nghe đến đây. Sùng Trinh liền có một chút gì đó không tự nhiên, bất luận là binh mã Sơn Đông có làm hắn không thích như thế nào đi chàng nữa, thì xét cho cùng cũng là binh mã của Đại Minh, 4 năm nay đến một lượng bạc cũng không được rót xuống, bất luận thế nào thì cũng là không ổn, hắn liền ho một tiếng rồi nói:
“Lưu tặc và Đông Lỗ mới là đại hoạn của quốc gia. vùng Sơn Đông này trước giờ đều thái bình vô sự. muốn quân lương cái gì.. .cũng được. Trần ái khanh, đợi lát nữa trẫm hạ ý chỉ. bảo hộ bộ cấp cho Sơn Đông 1 năm tiền quân lương, nhanh nhất có thể phát xuống dưới”.
Thuận Minh
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
Chương 335: Sự trượng nghĩa trực ngôn của Trần Tân Giáp! (3)
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự : Bảo Ngọc + nomore8x --- 4vn
Nguồn: Vipvandan
Binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp quỳ xuống giập đầu một cái. nói một cách cảm kích:
“Vi thần thay mặt binh mã Sơn Đông cảm ơn ân điển của bệ hạ. có tâm ý này của bệ hạ ở đây. các tướng sĩ của thiên hạ chắc chắn sẽ tận trung hết lòng vì bệ hạ”.
Những lời này làm cho hoàng đế Sùng Trinh mặt lộ nét tươi cười. Trần Tân Giáp thấy thế đứng dậy nhân lúc nóng hổi bổi thêm một câu vào:
“Bệ hạ. nếu đã là hậu ân kết nạp. vậy thì chúng ta cứ làm cho một cách gẫy gọn. vừa phải kiểm tra rõ quân số để phát quân lương xuống, nhưng nhiều lần triều đình phong thưởng thì đều chỉ là một mình Lý Mạnh được thưởng, những bộ hạ tướng dưới quyền của tổng binh Lỵ Mạnh lại không được hướng ân điển của bệ hạ. chi bằng lựa chọn ra những người có công để phong cho quan chức”.
Hoàng đế Sùng Trinh nếu như cảm thấy lời nói của Trần Tân Giáp là có lý, vậy thì những lời nói tiếp sau đó tự nhiên cũng trở thành hợp lý theo, lập tức gật gật đầu. nói lớn:
“Vương Thừa Ân. đợi lát nữa đem những lời mà Trần ái khanh nói viết thành ý chỉ. đóng dấu gửi đến nội các. để cho Chu Diên Nho dẫn đầu thực hiện”.
Vương Thừa Ân cung kính khom lưng xuống dạ một tiếng, lão thái giám này âu cũng đại khái hiểu Trần Tân Giáp muốn làm gì. quả nhiên không nằm ngoài ý liệu của ông ta, Trần Tân Giáp lại quỳ xuống tạ ơn. nói:
“Có ân điển này của bệ hạ. Lý tổng binh và binh mã thuộc hạ của ông ta chắc chắn sẽ cảm kích đến rơi nước mắt. vùng Kinh Kỳ trống trải như thế này, có lẽ cũng nên để cho binh mã của Sơn Đông đến đóng quân cũng là hợp với đạo nghĩa”.
“Ái khanh hết lòng vì quốc gia xã tắc. cũng là vất vả rồi. chuyện hôm nay nói cần phải dùng tâm để thực hiện, nếu như làm tốt, vào nội các kiêm chức bộ vụ cũng không phải là không thể....”.
Những người được vào nội các đều những đại học sĩ. lại kiêm lĩnh bộ vụ, cũng tức là nói chức binh bộ thượng thư vẫn còn đó. còn được vào nội các làm chủ quàn, đây đúng là vinh dự đặc biệt khó có thể có được ở đời Minh này. cũng càng là quyền chức cực kỳ cao quý.
Những năm gần đây người có thể làm được như vậy cũng chỉ có một mình Dương Tự Xương mà thôi, Sùng Trinh hứa điều này với Trần Tân Giáp, quả thực là một phần thường cực lớn.
Lập tức công việc bẩn thỉu là đi nghị hòa với giặc Thát Đát Mãn Thanh cũng không còn được xem là đen đủi gì nữa cả. tên Trần Tân Giáp này nhiệt huyết sục sôi. vội vàng quỳ xuống, liên tiếp giập đầu tạ ân.
Thái giám chấp bút Tư Lễ Giám Vương Thừa Ân mặc dù là người có lòng dạ giấu kín. nhưng lúc này vẫn là không nén được lòng mà muốn cười, ông ta quay mặt sang nhìn Hàn Lâm đang đứng ở một bên. tên Hàn Lâm này cũng là nét mặt cực kỳ cổ quái.
Vương Thừa Ân liếc nhìn hoàng đế Sùng Trinh một cái. mặc dù đi theo hắn nhiều năm như vậy rồi nhưng vẫn là kìm lòng được khẽ than một hơi. vị thánh thượng này căn bản là không biết tình hình bên ngoài như thế nào. các đại thần và thân tín nói gì thì tin nấy. nào biết được huyền cơ bên trong.
Đương nhiên Vương Thừa Ân hiểu rõ trong lòng, nhưng ông ta sẽ không nói câu gì. tên hoàng đế này hồ đồ về một số việc, người bên dưới mới có cơ hội nhúng tay vào. kiếm được tiện nghi, nếu không thì những khoản tiền hiếu kính của mình tại sao lại vơ được vào trong tay.
Việc “thẩm duyệt số người để phát quân lương”, chỉ sợ đó là chính sách có lực sát thương duy nhất của triều đình đối với các tướng quân địa phương, các tướng quân bên dưới dựa vào cái gì để phát tài, còn không phải là dựa vào báo cáo khống về nhân số. tổng binh Sơn Đông là chức võ quan chính thức của triều đình, càng là phải dựa vào điều này để sống cuộc sống tốt đẹp.
Anh cứ như vậy đến thẩm tra nhân số. há chẳng phải là muốn cắt thịt trên người của các võ tướng này. vốn dĩ đội binh mã xưng là 5 vạn. triều đình cắt xén ăn bớt 30% đến 40% tiền quân lương rồi mới phát xuống, sau đó quân số khống của ba vạn binh mã. số bạc còn lại nuôi 1 vạn binh, điều này cũng được xem là bình thường. Nhưng khi đến thẩm tra nhân số. chiếu theo số vạn để phát quân lương, người tướng quân đó cũng là phải sống, có muốn ăn số khống đi chẳng nữa thì cũng chỉ có thể chiếu theo số vạn để báo cáo. sau đó phát ra tiền quân lương của mấy nghìn người.
Lúc này thực lực trong tay sẽ được đi không ít. lúc điều khiển binh mã còn phải đề phòng các lão binh làm loạn, cho nên việc “thẩm tra nhân số phát quân lương” này còn được gọi là “thanh quân”, ở đây không phải nói đến quân Thanh ngoài quan ngoại, chữ thanh ở đây là trong từ thanh trừ, thanh lý.
“Lựa chọn những thuộc hạ có công để ban cho quan chức”, về điều này tuy nói một cách đạo mạo đường hoàng, nhưng lại càng là thủ đoạn nham hiểm. điều này nói cho vuông thì chính là phân hóa, ví dụ như thăng quan cho thuộc hạ của Lý Mạnh. cho hắn ta chức vụ ngang hàng với Lý Mạnh, con người khi địa vị thân phận được thay đổi. vậy thì tâm cảnh và thái độ cũng theo đó thay đổi theo.
Những người dưới quyền kể cả là không có dã tâm gì. nhưng một khi có địa vị đó. thì người bên trên cũng sẽ phải để ý đề phòng, mâu thuẫn giữa hai bên tự nhiên sẽ được sinh ra. triều đình thực ra chỉ là cho một chức vụ hư danh mà thôi, quả thực là quá đơn giản dễ dàng.
Thủ đoạn điều quân càng là không cần phải nói. các binh sĩ ở bản hương bản địa làm cái gì cũng tiện, chưng thu lương thực tại địa phương, lại có thế lực của địa phương ủng hộ. không phải lo lắng gì.
Nhưng một khi bị điều ra bên ngoài, lập tức trở thành bèo dạt mây trôi, hậu cần và cấp dưỡng đều phải dựa vào nơi đóng quân cung cấp. quyền tự chủ tương ứng tự nhiên cũng là kém đi rất nhiều, đội binh mã Sơn Đông này nghe nói kỷ luật quân đội rất tốt. ở bên ngoài chắc sẽ không “tự xoay sở" như quân đội của Tả Lương Ngọc.
Lúc bấy giờ cách thức để đối phó với những tướng quân có thực lực mà chưa bị tổn thất gì cũng chỉ là có ba cách này. đương nhiên phải có một tiền đề. đó là người tướng quân này hoàn toàn không hống hách ngang ngược, vẫn xem là trung thành với triều đình.
Vì tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh này quả thực là thuộc vào loại này. những thủ đoạn này của Trần Tân Giáp dùng với Lý Mạnh. chỉ sợ binh mã thuộc hạ của Lý Mạnh sẽ đại loạn, mâu thuẫn nồi lên. làm tổn thương đến nguyên khí... đều rất có khả năng.
Vương Thừa Ân cảm thấy khó hiểu trong lòng, không biết rốt cuộc binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp và tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh có thâm thù đại hận gì với nhau, không ngờ còn dùng cả thủ đoạn như thế này để làm hại nhau, nhưng cũng không liên quan gì đến nhà mình, để cho hắn tự đi mà giày vò đi.
Đại Minh có cục diện như hiện nay. tâm thái này của Vương Thừa Ân khó tránh không phải là một trong những nguyên nhân, thái giám nội đình, quan viên ngoại triều, rồi các sĩ nhân bên ngoài đều có cách nghĩ như thế này, dù gì thì cũng là không liên quan gì đến mình, cứ ngồi xem là được rồi.
Trần Tân Giáp lên kế hoạch cũng là không tồi. nhưng tình hình ở Sơn Đông lại là hoàn toàn không giống với tình hình của toàn thiên hạ hiện nay, cứ làm theo kế hoạch của hắn thì sẽ như thế nào, không ai dám chắc chắn một điêu gì.
Nhưng, mọi người đều đang xem, thiên hạ này là thiên hạ của họ Chu. có liên quan gì đến ta, xem là được rồi....
Còn về việc nghị hòa, và gây khó khăn cho võ tướng, đều những chuyện có thật ở thời đại này.
Quyền thế của các đại thần trong triều ngoài việc thể hiện ở chức quan ra. còn được thể hiện ở việc số lần hoàng thượng tiếp xúc với người đó. các thái giám trong nội đình tại sao lại có địa vị cao hơn so với các quan ngoại đình, hàng ngày được gặp mặt thiên tử. tự nhiên sức ảnh hưởng đến quyết sách của hoàng đế của họ cũng là lớn hơn nhiều.
Từ những năm Thiên Khởi đến nay. nạn giặc trong giặc ngoài của Đại Minh càng ngày càng nghiêm trọng, binh bộ thượng thư có được cơ hội bị triệu kiến ngày càng nhiều, quyền thế cũng càng ngày càng lớn.
Binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp rất biết cách lợi dụng ưu thế này. hoàng đế Sùng Trinh lại là nổi tiếng là người chỉ nghe chỉ tin một phía, khi đã tín nhiệm người nào đó thì sẽ không bao giờ hoài nghi, kể cả là đối phương phạm phải sai lầm càng lớn hơn. hoàng đế Sùng Trinh thậm chí còn tự mình tìm một lý do để giải thích cho đối phương.
Còn về thế cục của thiên hạ hiện nay. hỗn loạn vô cùng, thậm chí không cần Trần Tân Giáp tự mình tìm lý do để cầu kiến, bên phía hoàng đế Sùng Trinh cũng sẽ chủ động triệu kiến để bàn bạc.
Thành Khai Phong tuy tạm thời được an toàn nhưng liên quân của Lý Tự Thành và La Nhữ Tài lại là tung hoành càn quét ở các nơi bên ngoài khu vực thành Khai Phong và phủ Quy Đức. tỉnh Hà Nam trừ ba phủ là Vệ Huy. Chương Đức. Quy Đức và thành Khai Phong cùng với các nơi nằm ở bở phía bắc sông Hoàng Hà của phủ Khai Phong ra. các nơi khác đều địa bàn của liên quân Lý - Lã.
Tả Lương Ngọc, Hạ Nhân Long và các đốc phủ khác, tập trung quan binh chuẩn bị đánh một trận quyết chiến tại Hà Nam. lần quyết chiến này hoàn toàn không phải là do hội tụ đủ các nhân tố thiên thời địa lợi. mà là có chút gì đó mùi vị của đã chơi thì phải chơi đến cùng, liên quân Lý - Lã được mở rộng giống như quả cầu tuyết, càng ngày càng không thể khống chế. trận chiến này đánh càng muộn thì càng khó đánh.
Trong khi đó người bị đồn là đã bị hỏa khí bắn chết là Bát Đại Vương Trương Hiến Trung, sau khi Tả Lương Ngọc quay về Hà Nam, Trương Hiến Trung lại bắt đầu xuất hiện trong tầm nhìn của người trong thiên hạ. dẫn quân tiến về phía Đông của Hồ Quảng, chuẩn bị tiến về Nam Trực Lệ. chuẩn bị lặp lại việc mà mấy năm trước hắn từng làm.
Mà ở bên ngoài Tùng Sơn, Cầm Châu. Hồng Thừa Trù và Tổ Đại Thọ đến văn thư cầu cứu cũng không làm cách nào gửi ra ngoài được, hai thành trì này đều đã bị chiến hào và tường bao phong tỏa chặt, mấy lần đột phá vòng vây đều bị đánh cho chạy ngược trở lại.
Triều đình đã không còn có thể tổ chức được quân đội xuất quan cứu viện, tình thế cũng là nguy cấp. thiên hạ đâu đâu cũng khói lửa. hoàng đế Sùng Trinh cũng không cần biết tết hay tháng giêng gì cả. vào ngày mùng 5 liên cho triệu binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp vào cung nghị sự.
“Bệ hạ, tổng đốc Thiểm Tây Uông Kiều Niên đã dẫn theo Hạ Nhân Long và các tướng quân khác ra khỏi Đồng Quan, cùng hợp binh với Tả tướng quân, hội chiến lưu tặc, lần tập trung binh mã này của triều đình có quy mô lớn nhất 30 năm nay. xin bệ hạ không nên quá lo lắng, đợi tin chiến thắng từ Trung Nguyên về là được rồi”.
Hoàng đế Sùng Trinh ngồi phía sau thư án, hắn càng ngày càng gầy yếu, nhưng sắc đỏ trên mặt không giảm đi. hô hấp cũng là gấp gáp hơn. trong mắt toàn là những tia máu. khắp mặt là nét lo âu sốt một.
Nghe thấy Trần Tân Giáp nói một cách tự tin như vậy, hoàng đế Sùng Trinh tuy trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng, nhưng xét cho cùng thì vẫn là cảm thấy yên tâm hơn một chút, hắn muốn thở ra một hơi dài, nhưng sợ thất thố trước mặt hạ thần của mình.
Nhưng ở tuổi này của hoàng đế Sùng Trinh. cũng là nào có lòng dạ thâm trầm gì. Trần Tân Giáp đứng ở bên đó nhìn thấy thân người của hoàng đế hơi nghêng về trước, hẳn liền biết tâm tư của Sùng Trinh đã yên tâm hơn không ít, trạng thái tâm lý cũng tốt hơn.
Đáng thương cho tên hoàng đế Sùng Trinh này, từ nhỏ đã trưởng thành trong sự bao vây của cung nữ và hoạn quan, sau khi đăng cơ, những gì hắn được tiếp xúc với thế giới bên ngoài đều do triều thần và các thái giám miêu tả lại. hắn hoàn toàn không tận mắt thấy được điều gì, cũng không có ấn tượng trực quan gì. hắn cũng không tín nhiệm lắm những điều mà các thái giám nói với hắn.
Kết quả là những lời mà các đại thần trong triều nói trở thành nguồn thông tin duy nhất của hắn. không giống nói những hoạn quan ở trong hoàng cung, không tách rời được khỏi hoàng quyền lợi ích của các hoạn quan và lợi ích của hoàng quyền trên một mức độ rất lớn là tương đồng với nhau, nhưng các triều thần thì khác, các triều thần có tập đoàn lợi ích của riêng mình, có nơi mà mình đại diện.
Khi hoàng quyền là to lớn, các tập đoàn lợi ích này thần phục và phục tùng, nhưng sau khi hoàng quyên suy yếu, thì những tập đoàn này sẽ bật ngược trở lại áp bức hoàng quyền.
Ví dụ như triều đình vì bù vào chỗ khuyết về tài chính của mình, sử dụng các loại thủ đoạn khác nhau để thu thuế, nhưng triều đình thu thuế, lợi ích của những sản nghiệp bị triều đình thu thuế sẽ phải chịu tổn thất, mà những người sở hữu những sản nghiệp này đều những thân sĩ và hào tộc địa phương, họ tất nhiên là sẽ phản đối.
Họ phản đối thì những đại biểu của họ ở trong triều, cũng tức là những triều, thần đó chắc chắn cũng sẽ phản đối. rất nhiều khi họ còn chính là người sở hữu của những sản nghiệp đó. động đến lợi ích của mình, sao có thể không ra sức phản đối được.
Điều đáng nói là những người này còn là nắm quyền phát ngôn, các đại thần trong triều, các sĩ nhân của địa phương có mâu thuẫn cực lớn với những sứ giả được triều đình phái ra như thuế giám, khoảng giám, nhưng những người thu thuế thường là bị miêu tả thành vô cùng hung ác. hoành hành bạo ngược, là những kẻ vô liêm sỉ. còn những kẻ kháng lệnh không chịu nộp thuế thì lại trở thành những anh hùng hào kiệt hết mình vì nhân dân.
Đại Minh từ những năm Gia Tĩnh liền có một hiện tượng rất kỳ quái, quốc gia muốn làm gì. những người thi hành bị người của cả thiên hạ châm biếm mỉa mai. còn những người phản kháng không chấp hành thì được mọi người khen ngợi là có hào khí anh hùng cương liệt.
Nhưng các danh sĩ được xem là hết mình vì nhân dân. phong cốt cương liệt này trong nhà đều vơ vét chậu to chậu nhỏ tiền bạc. giàu đến nứt đố đổ vách, còn triều đình thì càng ngày càng suy yếu đi. để duy trì chỉ còn biết thu thuế của những bách tính bình dân nghèo khổ. làm cho những người này đã nghèo càng nghèo khổ hơn. làm cho mâu thuẫn giữa bách tính với triều đình càng sâu đậm hơn.
Hoàng đế Sùng Trinh nhận được thông tin trên triều đường, chính là những tên được gọi là danh thần nhưng thực chất là quốc tặc này cung cấp. hoàn toàn đã bị bóp méo đi. nhưng Sùng Trinh vẫn là tin tưởng tuyệt đối không hề hoài nghi gì.
Vừa mới nói xong tình hình của Hà Nam. Trần Tân Giáp trong lòng đã có sự nắm chắc đại khái, xem ra lần này hoàng đế Sùng Trinh triệu kiến mình chắc là không có mối quan hệ quá lớn với Tùng Sơn.
Ngày hôm đó thúc giục Hồng Thừa Trù tăng tốc độ tiến quân, tuy bản thân hắn có kiến nghị, nhưng mật chỉ là được phát ra theo chỉ ý của hoàng đế. nói là chủ trương của hoàng đế cũng là không đúng đắn, nếu như truy cứu trách nhiệm, người mất mặt nhất chắc chắn là hoàng đế Sùng Trinh, hoàng đế cũng sẽ không tự làm mình xấu mặt. đặc biệt là một kẻ thích sĩ diện như Sùng Trinh.
Binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp hắng giọng một cái, nói một cách giõng dạc:
“Lưu tặc tạo phản bị binh mã của triều đình truy kích đến Hồ Quảng, cùng đường mạt lộ. hiện giờ đang tháo chạy về phía đông Hồ Quảng, đại quân Nam Trực Lệ đã dàn trận sẵn sàng”.
Vốn dĩ cục diện của Nam Trực Lệ vô cùng nguy hiểm, nhưng trong mồm tên Trần Tân Giáp này lại đổi sang một cách nói khác, lập tức tạo cho người ta cảm giác khác, trở thành quan binh cố tình tạo ra thế cục hiện nay để chờ đợi Trương Hiến Trung tự lao đầu vào rọ.
Nghe thấy Trần Tân Giáp nói như vậy. trạng thái tinh thần của hoàng đế Sùng Trinh càng là vui vẻ. gật đầu liên tục. rồi đột nhiên sắc mặt lại trầm xuống, trầm ngâm một hỏi rồi mở miệng nói:
“Bên phía Tùng Sơn đã nhiều ngày nay không có tin tức gì. đó đều những quan binh tận trung với triều đình, trẫm không thể bỏ mặc họ mà không quan tâm
Thuận Minh
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
Chương 335: Sự trượng nghĩa trực ngôn của Trần Tân Giáp! (2)
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự : Bảo Ngọc + nomore8x --- 4vn
Nguồn: Vipvandan
Nhắc đến để tài Tùng Sơn. binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp kể cả là bình tĩnh như không, nhưng vẫn là cảm thấy phía sau lưng như co giật, hắn nuốt một miếng nước bọt. nhưng không lên tiếng trả lời. chẳng nhẽ hôm nay hoàng đế muốn truy cứu trách nhiệm, nhìn thấy sắc mặt của hoàng đế Sùng Trinh từ từ trở nên u ám. Trần Tân Giáp cảm thấy có chút nóng ruột bất an.
Không ngờ người mở miệng trước lại là hoàng đế Sùng Trinh, hắn thở dài một hơi. nói:
“Giặc Thát Đát hung ác cực độ, hôm đó trẫm có nghe Dương Văn Nhược nói, quốc lực của Đại Minh giảm sút, không những thế thiên tai liên miên, không được bất cẩn dấy binh, trong ngoài đều đại loạn, không thể đồng thời tiếp chiến, để tránh trong ngoài đều phải chiến đấu với kẻ địch. Nên tập trung toàn bộ sức lực chú ý đến một mặt. Nhan Kế Tổ của Sơn Đông cũng từng nói muốn đánh giặc ngoài thì cần phải làm yên bên trong”.
Nói rồi ánh mắt của Sùng Trinh chiếu về phía Trần Tân Giáp, không nói gì nữa. Trần Tân Giáp hơi toát mồ hôi trên trán hắn biết hoàng đế có vài lời không muốn nói ra. muốn đợi mình nói. trong lòng hắn không kìm được than một hơi dài. không biết làm thế nào đành nói:
“Bệ hạ, người Man Di nhân tính giống như dã thú. tâm tư bộc trực thô lỗ. nếu như phái người đến nói cho chúng hiểu đại nghĩa, bọn giặc Thát Đát đó chắc cũng sẽ hiểu được tấm lòng khoan hồng bao la của triều đình, sẽ không còn động đến binh đao nữa...
Lời này được nói ra. Vương Thừa Ân và Hàn Lâm viết biên bản đứng phía sau hoàng đế Sùng Trinh đều trợn to mắt để nghe, họ cũng biết Trần Tân Giáp nói những lời này là do gợi ý của hoàng đế Sùng Trinh. nhưng Đại Minh mấy trăm năm. nay. làm chuyện này quả thực là không thể tưởng tượng được.
Thấy Trần Tân Giáp tiếp lời của mình như vậy, hoàng đế Sùng Trinh gật gật đầu một cách hài lòng, nói một cách miễn cưỡng:
“Câu nói này của Trần ái khanh là lời của người dạn dày kinh nghiệm, nếu đã là như vậy. chuyện này cứ giao cho khanh đi làm đi. nhưng phải nhớ không được để cho người khác biết, tránh có người nói này nói nọ. các ngươi đều nghe thấy chưa?”.
Câu cuối cũng là nói với thái giám nội tùy thị trong thư phòng. Vương Thừa Ân và Hàn Lâm đương nhiên là không dám nói gì. dạ dạ vâng vâng tuân mệnh.
Mọi người tuy là im lặng, nhưng trong lòng thì như có sóng vỗ ào ào. Đại Minh lập quốc 300 năm. kể cả là Anh Tông bị Ngọa Kích bắt làm tù binh, kinh thành bị vây, Đại Minh trên dưới cũng là đồng tâm hiệp lực chống địch, nhưng hiện nay tên hoàng đế Sùng Trinh này lại muốn làm hòa với Thát Tử. chuyện này nếu như truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ chấn động thiên hạ.
Tên Trần Tân Giáp đó càng là cảm thấy đắng ngắt trong mồm. nhưng cục diện này. việc nghị hòa nếu như không làm, chỉ sợ trách nhiệm về thất bại ở Tùng Sơn lập tức Sùng Trinh sẽ hỏi tội mình.
Nhưng cục diện hiện nay, nghĩ trước nghĩ sau không ngờ cũng chỉ có con đường nghị hòa này là có thể đi. nhưng ai đề xuất ra. ai đi thực hiện, những tiếng chửi trong thiên hạ sau này chắc chắn người đó sẽ phải hứng chịu.
Binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp định thần trở lại. im lặng một chút rồi mới mở miệng nói:
“Vi thần vẫn còn một chuyện muốn bẩm báo với bệ hạ. tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh mấy năm nay có công lao rất lớn. vi thần cho rằng, triều đình nên trọng thưởng, khích lệ tinh thần tướng sĩ. cũng là để cho người trong thiên hạ nhìn thấy sự thưởng phạt phân minh của triều đình”.
Vừa nghe thấỵ tên tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh, hoàng đế Sùng Trinh liền có nét trầm tư. lập tức cảm thấy có chút bức bối. nói:
“Chẳng phải là cho hắn chức quan tướng quân trấn đông rồi sao. còn phải thưởng như thế nào nữa đây. loại vũ phu thô lỗ không biết tiến thoái thiệt hơn này...
Trần Tân Giáp nghe thấy Sùng Trinh nói như vậy. trong lòng tuy là mừng thầm, nhưng vẫn là đứng dậy nghiêm túc khom lưng xuống nói:
“Bệ hạ. Lý tổng binh hành sự quả thực là có nhiều chỗ không hợp với quy tắc. nhưng công lao thì là thực thực tại tại. hiện giờ đang là lúc cần dùng người, cần phải thưởng phạt phân minh, thể hiện ra được khí độ khoan hồng của triều đình, cũng là để cho các hào kiệt muốn báo hiếu triều đình có được sự so sánh. Lý tổng binh của Sơn Đông, quả thực là thưởng vẫn chưa đủ”.
Những đại thần có giọng điệu thẳng thắn chính trực như thế này chính là loại mà hoàng đế Sùng Trinh khoái nhất, không những thế Trần Tân Giáp rất biết giữ mức độ. chuyện hẳn nói cũng là chuyện mà Sùng Trinh hoàn toàn không để tâm đến.
Vừa nãy hoàng đế Sùng Trinh đặt ra kế hoạch nghị hòa với giặc Thát Đát. trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít. nghe thấy Trấn Tân Giáp nói một cách trịnh trọng như vậy. bắt giác thân người cũng là ngồi thẳng lên hơn, lúc này đây trong căn phòng này quả thực là có bộ dạng của minh quân và trọng thân Vương Thừa Ân đang cụp mắt xuống cầm cái phất trần, đứng phía sau hoàng đế Sùng Trinh.
Nghe thấy binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp “trượng nghĩa trực ngôn” như vậy. Vương Thừa Ân không nén được cảm xúc ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái. Trần Tân Giáp là loại người như thế nào, đại thái giám Vương Thừa Ân trong lòng hiểu rõ, nếu như là một đại thần chính trực, mỗi năm tặng cho mình gần 5 vạn lượng bạc, số tiền đó không thế nào là kiếm được từ bổng lộc của triều đình.
Một nhân vật như thế này, hôm nay bị hoàng đế sai đi làm một công việc khổ sai, không quay về nghĩ cách để luồn cúi. mà lại còn nói những lời thẳng thắn với hoàng đế. Kể cả là nhân vật lòng dạ thâm trầm như Vương Thừa Ân vẫn là không nén được lòng mà nhìn ra ngoài nhìn sắc trời, nghĩ thầm chẳng nhẽ hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây.
“Thưởng không đủ? Loại vũ phu như thế này không ngờ dám khẳng định Lưỡng Phiên bị thất thủ. trách tội một trọng thần như Dương Văn Nhược. Tên vũ phu này còn dám nói như vậy. nêu không phải là xét đến đại công cứu viện thành Khai Phong, ta từ lâu đã trách tội cho người đến bắt, còn có thể sống được đến hôm nay”.
Binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp đứng trước mặt hoàng đế Sùng Trinh. thân người thẳng tắp. khắp mặt là sắc đại nghĩa lê nhiên, nói một cách dõng dạc:
“Bệ hạ nói lời này không thỏa đáng lắm. tên Lý Mạnh đó cũng chỉ là hạng thô lỗ vũ phu. ngoài dẫn quân đánh trận ra. hắn nào hiểu được những thứ như quy tắc thể diện, nhưng càng là nhân vật như thế này, triều đình nếu như thi ân ban thưởng, thì loại người như hắn chắc chắn sẽ sống chết trung thành với triều đình, cam tâm làm thân trâu ngựa cho triều đình sai khiến”.
Hoàng đế Sùng Trinh vốn dĩ cảm thấy trong lòng lo lắng không yên. sau lần nói chuyện ngày hôm nay. liền cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, do đó cũng là nghe thủng những lời của Trần Tân Giáp, nói một cách ôn hòa:
“Ái khanh nói có lý lắm, chỉ là triều đình đã ban cho hắn chức trấn đông tướng quân sự việc đã qua lâu như vậy rồi. bây giờ nếu như lại ban thưởng thêm, sẽ làm trò cười cho người trong thiên hạ”.
Hoàng đế Sùng Trinh hành sự hoàn toàn là dựa vào sự yêu ghét của bản thân, có lúc sợ bị người trong thiên hạ cười, để bảo vệ sĩ diện của mình, thường là đã sai càng làm cho sai thêm, đó chính là thứ được gọi là hoang đường.
“Bệ hạ, thần tại binh bộ nghe các chủ sự và lang trung bên dưới nói. binh mã Sơn Đông đã 4 năm nay chưa được phát quân lương xuống, thần nghĩ chắc là đã nghèo đến kiết xác. vi thân cho rằng, nên phát cho binh mã Sơn Đông tiền quân lương của một năm. không cắt xén gì. binh mã Sơn Đông sẽ như nắng hạn gặp mưa rào. chắc chắn lòng trung thành sẽ càng tăng lên”.
Nghe đến đây. Sùng Trinh liền có một chút gì đó không tự nhiên, bất luận là binh mã Sơn Đông có làm hắn không thích như thế nào đi chàng nữa, thì xét cho cùng cũng là binh mã của Đại Minh, 4 năm nay đến một lượng bạc cũng không được rót xuống, bất luận thế nào thì cũng là không ổn, hắn liền ho một tiếng rồi nói:
“Lưu tặc và Đông Lỗ mới là đại hoạn của quốc gia. vùng Sơn Đông này trước giờ đều thái bình vô sự. muốn quân lương cái gì.. .cũng được. Trần ái khanh, đợi lát nữa trẫm hạ ý chỉ. bảo hộ bộ cấp cho Sơn Đông 1 năm tiền quân lương, nhanh nhất có thể phát xuống dưới”.
Thuận Minh
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
Chương 335: Sự trượng nghĩa trực ngôn của Trần Tân Giáp! (3)
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự : Bảo Ngọc + nomore8x --- 4vn
Nguồn: Vipvandan
Binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp quỳ xuống giập đầu một cái. nói một cách cảm kích:
“Vi thần thay mặt binh mã Sơn Đông cảm ơn ân điển của bệ hạ. có tâm ý này của bệ hạ ở đây. các tướng sĩ của thiên hạ chắc chắn sẽ tận trung hết lòng vì bệ hạ”.
Những lời này làm cho hoàng đế Sùng Trinh mặt lộ nét tươi cười. Trần Tân Giáp thấy thế đứng dậy nhân lúc nóng hổi bổi thêm một câu vào:
“Bệ hạ. nếu đã là hậu ân kết nạp. vậy thì chúng ta cứ làm cho một cách gẫy gọn. vừa phải kiểm tra rõ quân số để phát quân lương xuống, nhưng nhiều lần triều đình phong thưởng thì đều chỉ là một mình Lý Mạnh được thưởng, những bộ hạ tướng dưới quyền của tổng binh Lỵ Mạnh lại không được hướng ân điển của bệ hạ. chi bằng lựa chọn ra những người có công để phong cho quan chức”.
Hoàng đế Sùng Trinh nếu như cảm thấy lời nói của Trần Tân Giáp là có lý, vậy thì những lời nói tiếp sau đó tự nhiên cũng trở thành hợp lý theo, lập tức gật gật đầu. nói lớn:
“Vương Thừa Ân. đợi lát nữa đem những lời mà Trần ái khanh nói viết thành ý chỉ. đóng dấu gửi đến nội các. để cho Chu Diên Nho dẫn đầu thực hiện”.
Vương Thừa Ân cung kính khom lưng xuống dạ một tiếng, lão thái giám này âu cũng đại khái hiểu Trần Tân Giáp muốn làm gì. quả nhiên không nằm ngoài ý liệu của ông ta, Trần Tân Giáp lại quỳ xuống tạ ơn. nói:
“Có ân điển này của bệ hạ. Lý tổng binh và binh mã thuộc hạ của ông ta chắc chắn sẽ cảm kích đến rơi nước mắt. vùng Kinh Kỳ trống trải như thế này, có lẽ cũng nên để cho binh mã của Sơn Đông đến đóng quân cũng là hợp với đạo nghĩa”.
“Ái khanh hết lòng vì quốc gia xã tắc. cũng là vất vả rồi. chuyện hôm nay nói cần phải dùng tâm để thực hiện, nếu như làm tốt, vào nội các kiêm chức bộ vụ cũng không phải là không thể....”.
Những người được vào nội các đều những đại học sĩ. lại kiêm lĩnh bộ vụ, cũng tức là nói chức binh bộ thượng thư vẫn còn đó. còn được vào nội các làm chủ quàn, đây đúng là vinh dự đặc biệt khó có thể có được ở đời Minh này. cũng càng là quyền chức cực kỳ cao quý.
Những năm gần đây người có thể làm được như vậy cũng chỉ có một mình Dương Tự Xương mà thôi, Sùng Trinh hứa điều này với Trần Tân Giáp, quả thực là một phần thường cực lớn.
Lập tức công việc bẩn thỉu là đi nghị hòa với giặc Thát Đát Mãn Thanh cũng không còn được xem là đen đủi gì nữa cả. tên Trần Tân Giáp này nhiệt huyết sục sôi. vội vàng quỳ xuống, liên tiếp giập đầu tạ ân.
Thái giám chấp bút Tư Lễ Giám Vương Thừa Ân mặc dù là người có lòng dạ giấu kín. nhưng lúc này vẫn là không nén được lòng mà muốn cười, ông ta quay mặt sang nhìn Hàn Lâm đang đứng ở một bên. tên Hàn Lâm này cũng là nét mặt cực kỳ cổ quái.
Vương Thừa Ân liếc nhìn hoàng đế Sùng Trinh một cái. mặc dù đi theo hắn nhiều năm như vậy rồi nhưng vẫn là kìm lòng được khẽ than một hơi. vị thánh thượng này căn bản là không biết tình hình bên ngoài như thế nào. các đại thần và thân tín nói gì thì tin nấy. nào biết được huyền cơ bên trong.
Đương nhiên Vương Thừa Ân hiểu rõ trong lòng, nhưng ông ta sẽ không nói câu gì. tên hoàng đế này hồ đồ về một số việc, người bên dưới mới có cơ hội nhúng tay vào. kiếm được tiện nghi, nếu không thì những khoản tiền hiếu kính của mình tại sao lại vơ được vào trong tay.
Việc “thẩm duyệt số người để phát quân lương”, chỉ sợ đó là chính sách có lực sát thương duy nhất của triều đình đối với các tướng quân địa phương, các tướng quân bên dưới dựa vào cái gì để phát tài, còn không phải là dựa vào báo cáo khống về nhân số. tổng binh Sơn Đông là chức võ quan chính thức của triều đình, càng là phải dựa vào điều này để sống cuộc sống tốt đẹp.
Anh cứ như vậy đến thẩm tra nhân số. há chẳng phải là muốn cắt thịt trên người của các võ tướng này. vốn dĩ đội binh mã xưng là 5 vạn. triều đình cắt xén ăn bớt 30% đến 40% tiền quân lương rồi mới phát xuống, sau đó quân số khống của ba vạn binh mã. số bạc còn lại nuôi 1 vạn binh, điều này cũng được xem là bình thường. Nhưng khi đến thẩm tra nhân số. chiếu theo số vạn để phát quân lương, người tướng quân đó cũng là phải sống, có muốn ăn số khống đi chẳng nữa thì cũng chỉ có thể chiếu theo số vạn để báo cáo. sau đó phát ra tiền quân lương của mấy nghìn người.
Lúc này thực lực trong tay sẽ được đi không ít. lúc điều khiển binh mã còn phải đề phòng các lão binh làm loạn, cho nên việc “thẩm tra nhân số phát quân lương” này còn được gọi là “thanh quân”, ở đây không phải nói đến quân Thanh ngoài quan ngoại, chữ thanh ở đây là trong từ thanh trừ, thanh lý.
“Lựa chọn những thuộc hạ có công để ban cho quan chức”, về điều này tuy nói một cách đạo mạo đường hoàng, nhưng lại càng là thủ đoạn nham hiểm. điều này nói cho vuông thì chính là phân hóa, ví dụ như thăng quan cho thuộc hạ của Lý Mạnh. cho hắn ta chức vụ ngang hàng với Lý Mạnh, con người khi địa vị thân phận được thay đổi. vậy thì tâm cảnh và thái độ cũng theo đó thay đổi theo.
Những người dưới quyền kể cả là không có dã tâm gì. nhưng một khi có địa vị đó. thì người bên trên cũng sẽ phải để ý đề phòng, mâu thuẫn giữa hai bên tự nhiên sẽ được sinh ra. triều đình thực ra chỉ là cho một chức vụ hư danh mà thôi, quả thực là quá đơn giản dễ dàng.
Thủ đoạn điều quân càng là không cần phải nói. các binh sĩ ở bản hương bản địa làm cái gì cũng tiện, chưng thu lương thực tại địa phương, lại có thế lực của địa phương ủng hộ. không phải lo lắng gì.
Nhưng một khi bị điều ra bên ngoài, lập tức trở thành bèo dạt mây trôi, hậu cần và cấp dưỡng đều phải dựa vào nơi đóng quân cung cấp. quyền tự chủ tương ứng tự nhiên cũng là kém đi rất nhiều, đội binh mã Sơn Đông này nghe nói kỷ luật quân đội rất tốt. ở bên ngoài chắc sẽ không “tự xoay sở" như quân đội của Tả Lương Ngọc.
Lúc bấy giờ cách thức để đối phó với những tướng quân có thực lực mà chưa bị tổn thất gì cũng chỉ là có ba cách này. đương nhiên phải có một tiền đề. đó là người tướng quân này hoàn toàn không hống hách ngang ngược, vẫn xem là trung thành với triều đình.
Vì tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh này quả thực là thuộc vào loại này. những thủ đoạn này của Trần Tân Giáp dùng với Lý Mạnh. chỉ sợ binh mã thuộc hạ của Lý Mạnh sẽ đại loạn, mâu thuẫn nồi lên. làm tổn thương đến nguyên khí... đều rất có khả năng.
Vương Thừa Ân cảm thấy khó hiểu trong lòng, không biết rốt cuộc binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp và tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh có thâm thù đại hận gì với nhau, không ngờ còn dùng cả thủ đoạn như thế này để làm hại nhau, nhưng cũng không liên quan gì đến nhà mình, để cho hắn tự đi mà giày vò đi.
Đại Minh có cục diện như hiện nay. tâm thái này của Vương Thừa Ân khó tránh không phải là một trong những nguyên nhân, thái giám nội đình, quan viên ngoại triều, rồi các sĩ nhân bên ngoài đều có cách nghĩ như thế này, dù gì thì cũng là không liên quan gì đến mình, cứ ngồi xem là được rồi.
Trần Tân Giáp lên kế hoạch cũng là không tồi. nhưng tình hình ở Sơn Đông lại là hoàn toàn không giống với tình hình của toàn thiên hạ hiện nay, cứ làm theo kế hoạch của hắn thì sẽ như thế nào, không ai dám chắc chắn một điêu gì.
Nhưng, mọi người đều đang xem, thiên hạ này là thiên hạ của họ Chu. có liên quan gì đến ta, xem là được rồi....
Còn về việc nghị hòa, và gây khó khăn cho võ tướng, đều những chuyện có thật ở thời đại này.
Tác giả :
Đặc Biệt Bạch