Thuận Minh
Chương 273: Lục lâm thảo khấu
- Tôn mỗ chúc trước đại nhân chiến thắng Thát Đát, từ này quân ta uy chấn thiên hạ.
Tuy Dương Tứ đằng sau cũng có mấy chục hán tử khỏe mạnh, nhưng sau khi mấy kỵ sĩ áo vải kia báo ra thân phận, những người này không dám làm loạn nữa.
Mấy năm qua thủ đoạn sấm sét của Giao châu doanh bọn họ đều thấy rồi. hơn nữa trấn Tín Dương nằm dưới sự bảo vệ của Giao châu doanh, có được rất nhiều ích lợi. có cả ân lẫn uy. không phải mấy chục người bọn họ có gan kháng lại.
Thái độ của mấy sĩ tốt Giao châu doanh rất hòa ái. nhưng trong lòng Dương Tứ có chuyện phải che dấu, nên kinh hoàng vô cùng, nhưng thực sự không có cách kháng lại. chỉ đành theo phân phó của đối phương.
Những người Giao châu doanh này có ngựa trống, yêu cầu Dương Tứ hôm nay lên đường tới Giao Châu.
Dương Tứ cùng đường, căn dặn mấy người thân cận như nói hậu sự. rồi không mang theo thứ gì theo những người kia lên đường.
Thạch Cữu Sở có tình huống khác với Dương Tứ một chút, người này hiện nay đã ra sức cho ruộng muối của Giao châu doanh ở phủ Thanh Châu, cũng coi là một quản đốc rồi. nhưng vẫn bị người Giao châu doanh tìm đến. có người mang ngựa cho ngựa để tới Giao Châu.
Không ai biết cụ thể là chuyện gì. nhưng khi Dương Tứ trở về trấn Tín Dương, bên người có thêm mười mấy hán tử bên ngoài, còn mang theo một món tiền.
Sau chuyến đi Giao châu này. Dương Tứ ăn nói làm việc thận trọng mấy năm đã khôi phục lại sự đường hoàng trước kia, bắt đầu thu nạp bộ hạ cũ. có một số huynh đệ cũ vẫn đi theo bên cạnh, không kìm được lên tiếng khuyên bảo. nói hiện giờ đã là thiên hạ của Giao châu doanh, Tứ ca nếu dựng cờ làm ăn. há chẳng phải tự tìm lấy đường chết.
Bất quá Dương Tứ xưa nay cẩn thận lại chẳng mảy may để ý. may là Dương Tứ xưa nay ân tình với bộ hạ cực kỳ sâu nặng, nhưng huynh đệ cũ kia đều mang tâm tình chết cùng với Dương Tứ. nào ngờ chuyện có chút cổ quái, trước tiên là đám bị phục dịch ở ruộng muối cũng được thả ra. quay về làm thủ hạ của Dương Tứ.
Mười mấy hán tử ngoại lai kia cũng đi khắp nơi du thuyết, còn có người giúp mưu tính chuẩn bị, phàm là những người trẻ tuổi đi mộ binh bị từ chối tâm lý vốn có chút không an phận, thấy có người chiêu mộ liền động lòng.
Thời buổi này bất kể là cầm đao thương hay cầm cuốc thuổng hoặc vung lưới cá. cứ có cái ăn no bụng, sống khoái hoạt là được, nếu có nơi quy phục, thì quan tâm gì là Lý tổng binh hay là Dương Tứ ca.
Dương Tứ làm lớn không chút kiêng kỵ gì, làm rất nhiều thân sĩ địa phương đợi xem náo nhiệt, bất quá mau chóng nhìn ra điều kỳ quặc, một là họ rất nhanh đãcó quy mô hơn nghìn người, thuyền lớn thuyền nhỏ tới cả trăm, mà không ngờ tiền lương đầy đủ bọn họ còn chưa đi làm nghề không vốn, lấy đâu ra nhiều tiền như thế mà chi tiêu.
Hơn nữa thiên tai như vậy. lương thực gần như nằm trong sự khống chế của thủ hạ Lý tổng binh rồi. mua bán giám thị rất nghiêm, bách tính bình dân trong nhà có lương thực, cũng phải lưu lại để giữ mạng, còn ai lấy ra mà bán.
Thêm nữa những người Dương Tứ chiêu mộ được mỗi ngày đều cầm những thứ binh khí nửa mới thao luyện, mà những thứ vũ khí này ở Sơn Đông chỉ nằm trong tay một người.
Dương Tứ chiêu mộ được hai nghìn người, có một số thân sĩ địa chủ nhát gan đã tới chỗ đóng quân của Giao châu doanh cáo trạng, nhưng bên Giao châu doanh lại chẳng quan tâm.
tới lúc này người hồ đồđến đâu trong lòng cũng phát hiện ra điều gì rồi.
Bình thường ở hương trấn, sợ là chỉ mấy chục người tụ tập lại với nhau không làm gì đã bị Giao châu doanh theo dõi rồi. có một số kẻ muốn làm loạn, đại binh tới nơi. chẳng hề có chuyện giết kẻ đầu sỏ gì cả. hay giam giữ ngồitù mà trực tiếp chém đầu hết. kẻ biết mà không báo cũng bị trừng phạt.
Nhưng Dương Tứ làm tới cái mức này rồi mà Giao châu doanh vẫn cứ ngó lơ. có người nói là do Giao châu doanh sai phái, sống đại biểu của Giao châu doanh ở Thanh Châu đều phủ nhận hết.
Mắt thấy nhân mã của Dương Tứ ngày một nhiều, bình dân xung quanh ngược lại còn an tâm. Giao châu doanh có ngang ngược tới đâu. nhưng không làm hại bách tính, nếu như đã ngầm thừa nhận cho Dương Tứ, hắn là đã có thỏa thuận ngầm gì đó. rất nhiều con cháu đại hộ còn là thủ hạ của Dương Tứ.
Cái danh hiệu “khỉ biển” lại có rất nhiều người hô lên rồi. đội ngũ khỉ biển này mua bán đều trả tiền thật đồ thật, có chút thúc đẩy cuộc sống ở trấn Tín Dương, sự tồn tại này cũng chẳng phải là chuyện xấu.
người xung quanh không chú ý rằng, đội ngũ khỉ biển mỗi một lần mở rộng thêm, luôn có tỉ lệ nhất định người Lai Châu đến. nhưng không gây chú ý lắm, ngoại trừ Dương Tứ và những người liên quan, rất ít ai để ý.
Bất quá những chuyện này đều ở sau năm Sùng Trinh thứ mười hai rồi.
Hỗn Thiên Long Chu Bát Hi là đạo tặc có tiếng ở Sơn Đông, cái gọi là ẩn thế hào kiệt ở trong đám thổ phi. cơ bản đều là lời của nhà tiểu thuyết. từ xưa đều là những người xuất thân quân đội quan phủ mới có thể làm nên nghiệp trong lục lâm. Chu Bát Hi là người người phủ Đông Xương, ba đời tòng quân, cũng từng làm tới chức tổng kỳ.
Năm Sùng Trinhđầu tiên, một lần hắn đi diệt Văn Hương giáo làm loạn, nhưng bị đối phương đánh bại, biết rằng về sẽ bị xử theo quân pháp, Chu Bát Hi dẫn mười mấy huynh đệ thân cận thu nạp những bại binh cũ làm thảo khấu, bắt đầu qua lại ở các huyện..
Bọn họ khác với đám phỉ tặc thông thường, có nhiều ngựa, hành động như gió. hơn nữa biết kỵ chiến, khi sống mái với đảo thổ phỉ khác, những cựu quan binh này dàn trận, xếp ngựa thành đột xông tới. đối phương nếu là đám ô hợp. thì thường là bị đánh tan hơn nữa bản thân đều là quan quân quen thuộc phương thức hành động của quan phủ.
Đối khi những người này cho dù tàn sát tiêu diệt thôn trang, quan phủ cũng không đuổi kịp. chẳng thể làm gì nổi.
Chu Bát Hi cũng thấy cuộc sống rong ruổi cướp bóc thật thoải mái, hai mấy huynh đệ bên người toàn xuất thân là kỵ binh, qua lại giữa sáu phủ của Sơn Đông, tạo nên thanh danh lớn. sơn trại lục lâm tầm thường không dám đắc tội. khi cần có người giúp còn phái bỏ nhiều tiền mời bọn họ tới.
Bốn năm năm trời lăn lộn Chu Bát Hi đã nổi danh là Hỗn Thiên Long, thời đại này có thể được người ta gọi là “Long"’ cho dù là tên hiệu trong giang hồ. cũng đủ thấy oai thế của hắn ra sao.
Năm Sùng Trinh thứchín, Hỗn Thiên Long chẳng biết đầu óc thế nào, lại nảy ra mưu đồ với đội muối của Lý Mạnh, thực tế đó là vì thương buôn muối An Huy đưa ra mức thưởng. Chu Bát Hi muốn kiếm lấy món tiền này. thuận tiện giao hảo với những thương buôn muối An Huy kia.
Nhưng Giao châu doanh chodù toàn diêm đinh áp tải, thì có là quan binh có huấn luyện hệ thống tới, cũng đâu có dễ bị đánh bại, Hỗn Thiên Long hoành hành quen rồi. không ngờ ởgần đội xe còn có quan binh Giao châu doanh.
Chiến đấu nổ ra bất thình lình, có một diêm đinh và một xa phu không kịp đề phòng bị giết chết ngay tại chỗ. sau đó Chu Bát Hi chỉ còn dẫn được một tên huynh đệ chạy thoát, người còn lại đều chết xung quanh đội xe.
Gặp phải chuyện này. Chu Bát Hi hoàn toàn sợ hãi rồi. mặc dù về sau lại chiêu mộ được mười mấy tay thủ dạ dũng mãnh, nhưng không dám làm ăn gì có dính dáng tới Giao châu doanh nữa.
Nhưng phạm vi của Giao châu doanh ngày càng mở rộng. Chu Bát Hi ngày càng bị bó hẹp. nhưng nếu bảo hắn rời khỏi Sơn Đông, quê hương thì hắn lại không cam tâm.
Kết quả khi Hoàng Bình chiêu mộ thủ hạ, Chu Bát Hi suy tính, thầm nghĩ mình tích góp ngân lượng đủ rồi. vì sao không tìm thế lực lớn bảo vệ. yên ổn lấy mấy năm.
Dù sao năm xưa cướp bóc đội vận chuyển muối hắn đánh nhanh chạy cũng nhanh, không ai biết vụ án đó là do Chu Bát Hi hắn làm.
Hoàng Bình tất nhiên là rất cần loại người trong giang hồ quen thuộc địa phương như vậy, Hỗn Thiên Long Chu Bát Hi mau chóng gia nhập vào đội ngũ do thám của họàng Bình.
Dưới sự chỉ huy của Giao châu doanh, Chu Bát Hi lập tức thấy được khác biệt, trước kia mặc dù mình tung hoành khắp nơi. nhưng không dám nghênh ngang tiến vào thành trấn, đối với những thân sĩ đại tộc thế mạnh tiền nhiều, cũng phải tránh cho xa, nhưng sau khi thân phận có gắn lên cái cái “biển” Giao châu doanh, những địa chủ thân sĩ có thân phận gặp hắn đều phái hết sức khách khí, lấy lễ nghĩa đối đãi.
Đơn giản bởi vì Chu Bát Hi không còn là đạo tặc nhưnăm xưa. mà đã là đại biểu Lý Nhị Lang của Giao châu doanh rồi.
Cuộc sống tốt đẹp này không được bao lâu, quân Thanh tiến vào Bắc Trực Đãi. sau khi tin tức truyền khắp thiên hạ, HoàngBình tập hợp nhân sĩ giang hồ dưới tay tới Bắc Trực Đãi và biên cảnh Sơn Đông thảm đỡ, những người giang hồ này lập tức sinh ra hai lòng ba ý. trở nên chần chừ.
Đặc biệt là Chu Bát Hi đã ở trong quân doanh, nên tất nhiên biết được sự lợi hại của đại quân Thát Đát, bất quá hiện giờ Lý Mạnh trú ở thành Đức Châu, phạm vi thế lực không có chút biến hóa nào. nên trong lòng miễn cưỡng vẫn phái gượng đi theo mà làm việc, nhưng thái độ không tránh khỏi có chút hỏi hợt cho qua.
Đợi tới khi Giao châu doanh truy kích quân Thanh, trong lòng Chu Bát Hi cuối cùng có tâm tư khác, hắn cho rằng mình từng ở trong quân đội. kiến thức cao hơn người khác không ít. nếu như Lý Nhị Lang ngu xuẩn muốn đánh nhau với Thát Đát, khẳng định là tự tìm lấy đường chết, cần gì phải chết chùm theo. Giao châu doanh sụp đổ. Sơn Đông sẽ hỗn loạn ngay. Hỗn Thiên Long hắn há chẳng phái có lại cuộc sống khoái hoạt trước kia.
Quân Thanh vừa vào Sơn Đông, binh mã của Khâu Lỗi lập tức bỏ chạy tán loạn, lúc này Hoàng Bình yêu cầu thuộc hạ đi thăm dò tin tức. đám nhân sĩ giang hồ thuần túy chỉ chạy theo cái lợi chẳng một kẻ nào muốn đi.
Hoàng Bình cực kỳ phẫn nộ chất vấn Chu Bát Hi:
- Ngươi có còn muốn ở Sơn Đông nữa không?
Chu Bát Hi hoàn toàn chẳng coi vào đâu:
- Giao châu doanh các ngươi sau này còn hay không còn khó nói. nói cứng dọa ai cơ chứ!
Nhưng Giao châu doanh chẳng những không bị tiêu diệt, hơn nữa lại còn giành được đại thắng, thế lực mở rộng cực lớn. những kẻ giang hồ ngày trước lâm trận bỏ chạy, bắt đầu không còn chốn dung thân ở Sơn Đông...
Thực tế đám nhân sĩ giang hồ này đều cho rằng mình cực kỳ khôn ngoan, giỏi quan sát tình thế. lại xuất thân từ quan binh, cho rằng mình hiểu triều đình tới gốc rễ rồi.
Đám giang hồ ở phủ Đăng Châu và phủ Lai Châu rất nhiều tên là từ Liêu trấn tới.
Nhiều người Liêu trấn sau khi tới Sơn Đông căn bản không có đường sống, sau trận loạn Khổng Hữu Đức. những kẻ không theo làm loạn ở lại Sơn Đông, kết cục càng thảm hại, cho dù ăn mày xin cơm. nếu như là người có khẩu âm Liêu trấn người bản địa sẽ đóng cửa bỏ mặc, thêm vào nhân sĩ Liêu trấn đại đa số là võ phu, rơi vào cảnh làm cướp cũng là điều hiển nhiên.
Những người Liêu trấn này sau khi làm cướp, bởi vì đoàn kết. lại có tố dưỡng quân sự nhất định, mau chóng đựng lên địa bàn và uy vọng của mình ở hai phủ Đăng Lai.
Quân Đại Minh ở chín biên trấn được xưng là mạnh nhất, lính Liêu trấn lại càng nổi bật trong số đó. bọn họ ở quan ngoại cũng đại quân Thát Đát đánh sống đánh chết, cho dù có thua trận chạy suốt, nhưng vẫn coi như là người có kinh nghiệm, quân Thanh mạnh yếu thế nào có phán đoán riêng.
Binh mã Lý Mạnh ít. làm việc lại rất kín đáo, cảSơn Đông hiểu biết về thế lực của hắn đều là những người trung cao tầng, người thường chỉ có ấn tượng mơ hơ hồ hồ. đám phỉ tặc này hàng ngày lần tránh còn không kịp thì làm sao có hiểu biết gì được.
Kết quả quân Thanh vừa tới. những kẻ bỏ chạytrước tiên là đám người giang hồ xuất thân quan binh Liêu trấn này. hơn nữa những kẻ sau khi trở về địa bàn của mình, thay đổi thái độ dè dặt trước đó. thẳng tay động thủ cướp bóc. cũng chính là bọn chúng.
Lý do rất đơn giản, đại quân của Thát Đát tới rồi. quân Minh ở Sơn Đông nếu trốn đi còn tốt, chứ ngốc nghếch xông lên nghênh chiến làm gì còn đường sống.
Bọn chúng làm loạn như vậy. làn những nhân sĩ giang hồ vẫn còn là thuộc hạ của họàng Bình tâm tư cũng giao động, đợi tới khi quân Thanh áp sát thì lập tức tan đoàn xẻ nghé.
Mặc dù bên kia Hoàng Bình buông lời đe đọa người trong giang hồ. nhưng cũng biết công tác tình báo bọn họ tuy nguy hiểm, nhưng liên quan tới sinh tử tồn vong của Giao châu doanh, nếu nhưđã thề chết đi theo, vậy cho dù có phải chết cũng đi.
Chỉ có điều những mật thám xuất thân từ Giao châu doanh lại cực kỳ căm hận đám nhân sĩ giang hồ lục lần này. song bọn họ đều là nhân vật đầu óc linh hoạt, thầm nghĩ sau này Giao Châu doanh e rằng phải tiếp nhận lại những kẻ này. cục giận của mình có lẽ phải nhịn cả đời.
Bất quá Lý Mạnh làm việc xưa nay nằm ngoài ý liệu của mọi người, đợi Giao châu doanh an định lại. lập tức phát ra lệnh trừng phạt, trừ Hoàng Bình vì lấy đại cục làm trọng khuyên mấy câu ra, những người may mắn còn lại trong lòng đều hô lớn thống khoái, cho dù ngay cả Hoàng Bình trong lòng cũng nghiến răng nghiến lợi căm hận, nên sẽ không kiên trì những lời khuyên giả tình giả nghĩa này lâu.
Tính đại quân tác chiến, sĩ tốt Giao châu doanh tất nhiên là binh hùng tướng mạnh, đối phó đám lục lâm giang hồ này khác gì thái dưa chặt rau, nhưng lần này nhiều nhất cũng chỉtính là hành động thanh lý trị an địa phương, hơn nữa binh sĩ Giao châu Doanh dù tinh nhuệ nhưng quân số không nhiều, lại đang chiêu mộ binh huấn luyện, nên ai nấy bận bù đầu. cũng chẳng quan tâm tới cái này nữa.
Tháng năm tuyển quân đù Hoàng Bình cũng chọn được rất nhiều người thích hợp sử dụng, nhưng những người này cần phải huấn luyện chính quy một khoảng thời gian, sau khi trải qua tuyển chọn chuyên môn cũng trình tự kiểm tra, mới có thể chính thức gia nhập.
Sau cuộc chiến, số thám tử còn sốt lại của cuộc chiến chỉ có mười bốn người, người thám tử tên Giang Hiển Xước đi diện kiến Lý Mạnh thì thành phó tướng của họàng Bình, dựa vào mười bốn người này đi trả thù đám hung đồ giang hồ kia. hiển nhiên là không hiện thực.
Trong lực lượng vũ trang của Giao châu doanh còn có một bộ phận quan trọng tạo thành đó là: diêm đinh vũ trang, bọn họ đong giữ ở các trạm kiểm soát, người vận chuyển muối luôn là diêm đinh vũ trang, tiến hành lúc ban đầu diêm đinh vũ trang thuần túy con cháu trong quân hộ đảm nhiệm, có thể nói là tiền thân của Giao châu doanh.
về sau, những con cháu đại tộc cường hào trở thành nhân viên chủ yếu. một bộ phận cựu binh không thích hợp huấn luyện thành quân chính quy trở thành các đầu mục lớn nhỏ.
Các diêm đinh trú trong các trạm kiểm soát trên đường tới các phủ huyện vì quan hệ vùng miền mà giám thị và hạn chế lẫn nhau, tránh cho đại tộc địa phương khỏi nắm lấy vận mệnh kinh tế của Giao châu doanh, để bọn họ kìm chế và cân bằng với nhau mới là con đường lâu dài.
Ngày đó khi nhà nhà đi lính, những hộ lớn đưa con cháu thân quyến tới bên diêm đinh vũ trang rất ít là trực hệ. hoặc là chi gần. đều là những thành phần quan hệ xa xôi. nhưng người này không có cơ hội phát triển được gì ở trong họ tộc. tới trong đội diêm đinh của Giao châu doanh, đều muốn nắm chắc lấy cơ hội này tiến thân.
Thêm vào trong đội diêm đinh vốn có quy định rút thành viên ưu tú đi bổ xung cho Giao châu doanh. hơn nữa đội trưởng, đội phó các tiểu đội diêm đinh mang ra ngoài cũng là danh hiệu khá kêu, làm được tới vị trí này, cho dù là gia chủ tộc trưởng trước kia cũng phải khách khí đối đai, cũng có thể có được địa vị rồi.
Hơn nữa những diêm đinh cũ và cựu binh làm đầu mục. biết rằng mình không thể đánh trận, nên không tránh khỏi có chút tâm tư tranh đấu với những vãn bối hoặc cùng bối phận ở trong quân doanh, có ý muốn đem thủ hạ mình huấn luyện ra phân cao thấp với quan binh kia.
Cho nên diêm đinh các nơi số sức chiến đấu với quân chính quy thực sự là không thua kém bao nhiêu, cách biệt chỉ là trang bị vũ khí, và kinh nghiệm thực chiến mà thôi.
Lý Mạnh đã hạ lệnh báo thù. như vậy HoàngBìnhphải điều động lực lượng đi chấp hành việc này. diêm đinh vũ trang thành nhân tuyển tốt nhất, hơn nữa bọn họ là con cháu đại tộc. am hiểu địa phương. liên hệ với các thân sĩ bản địa thuận tiện hơn binh sĩ Giao châu doanh, thậm chí tiện dụng hơn những thám tử trước kia của họàng Bình.
Chuyện thanh trừ báo thù vừa phát động, hiệu quả liền cho thấy ngay, đám nhân sĩ giang hồ vốn thưa thớt, đám quân lớn vốn đã bị tan thành mây khói trong từng đợt diễn tập của Giao Châu doanh, đám còn lại biết tình thế không ổn, đều trốn cả đi.
Nhưng bọn chúng làm sao có thể số sánh được với những diêm đinh vũ trang là địa đầu xà kia, có rất nhiều tên thậm chí bị diêm đinh vũ trang chặn lấy ngay trong nhà.
Những nhân vật vốn đi lại nhưbay trong các cuốn tiểu thuyết, dưới từng đợt xung phong theo đội ngũ của diêm đinh vũ trang, bị đánh cho tơi bời hoa lá.
Cũng có kẻ cuống cuồng chạy ra được, bất quá trong biên chế diêm đinh vũ trang còn có diêm đinh cưỡi ngựa, đám nhân sĩgiang hồ kia có chạy cũng chẳng chạy nổi bao xa.
Hỗn Thiên Long Chu Hi vốn trốn ở quanh vùng Thọ Quang, tới hạ tuần tháng tám. thấy tình thế không ổn Chu Bát Hi rất nhạy bén. có chút gió lay cỏ động gì là cảnh giác, chạy trước tới phủ Tế Nam, kết quả hắn mới chạy được ba ngày diêm đinh vũ trang tìm tới cửa.
Chu Bát Hi là kẻ bị Hoàng Bình điểm danh, ai bảo hắn trước kia cực kỳ ngông cuồng nói câu: “Giao châu doanh cũng chẳng lâu dài được đâu”. Lại còn kích động những người khác bỏ đi, đúng là làm Hoàng Bình hận tới tận xương.
Sau khi chạy về địa phương. Chu Bát Hi dựa vào oai đanh trước kia, mau chóng thu nạp được một đám bốn năm chục người, đương nhiên không được tinh nhuệ như trước kia. bọn chúng định làm ăn ở địa bàn. kết quả một lần đánh cướp nhà giàu, còn bị đối phương chặn lấy. không đánh vào được.
Sau đó diêm đinh vũ trang đánh tới giết cho sạch sẽ. Chu Bát Hi chán nản tuyệt vọng, lúc này mới biết căn cơ của Giao châu doanh ở Sơn Đông sâu thế nào. trước kia mình mạnh miệng tuyên bố còn cho rằng là mình phán đoán chuẩn xác. chẳng ngờ rằng lại sai lầm lớn.
Bị diêm đinh vũ trang truy sát. Chu Bát Hi vân còn mang chút hi vọng, thầm nghĩ tới giữa hai phủ Đông Xương và Tế Nam lẩn trốn Chu Bát Hi cũng có một số con đường tin tức của riêng mình, hắn thực sự không muốn rời khỏi Sơn Đông.
Bên Hà Nam giống như địa ngục, quan binh phỉ tặc hai bên giằng co lẫn nhau. Bắc Trực Đãi vừa mới bị Thát Đát chà đạp. hơn nữa vốn không phải là nơi giàu có. tất nhiên không thể thoải mái bằng Sơn Đông.
Chạy tới phía nam càng không thể. nơi đó toàn là người Giao châu doanh, cứ như thiên la địa võng. Chu Bát Hi không dám chạy tới phía đó.
Chuyện tới giữa tháng bảy thì bắt đầu trở nên khác lạ, diêm đinh vũ trang sau khi bắt mấy tên giang hồ xuất thân từ Liêu trấn bọn chúng bị Giao Châu doanh làm cho sợ vỡ mật liền khai, đồng bọn đã thăm dò tin tức cho Thát Đát ở Liêu trấn, bởi vì có rất nhiều Liêu dân sống ở Đăng Châu và Lai Châu, cho nên thám tử của Thát Đát muốn lẻn vào nằm vùng cũng không khó.
Đương nhiên Thát Đát sau khi tiến vào Sơn Đông, bọn chúng cũng phải người thăm dò tin tức từ đám thám tử đã tới trước đó. nhưng thực tế không giúp ích gì được nhiều, ví dụ đám thám tử đưa tin cho cấp trên là Giao châu doanh có hơn một vạn binh mã, sức chiến đấu mạnh hơn binh mã Khâu Lỗi một chút mà thôi.
Phán đoán này làm cho quân Thanh căn bản không có chút lo lắng nào, cứ xông bừa vào trong biên cảnh Sơn Đông, đương nhiên cứ nhìn kết quả cuộc va chạm kia. nói là mạnh hơn một chút cũng không phải là quá.
Nhưng sau khi nhận được kết quả này. làm cho Lý Mạnh và mấy thành viên cao tầng khác của Giao châu doanh nổi cơn thịnh nộ, vốn cho rằng Giao châu doanh cực kỳ nghiêm ngặt kín kẽ, không ngờ lại có nhiều sơ hở như vậy. liền lập tức phát lệnh cho diêm đinh vũ trang, quân đội, đội bảo vệ điền trang, toàn lực phối hợp với Hoàng Bình tiêu diệt đám phỉ tặc lục lâm này.
Chu Bát Hi bị mưới mấy diêm đinh vũ trang theo sát. chạy thẳng về phía tây. cuối cùng chỉ đành nương nhờ người quen cũ. Trương Thừa Nghiệp.
Tuy Dương Tứ đằng sau cũng có mấy chục hán tử khỏe mạnh, nhưng sau khi mấy kỵ sĩ áo vải kia báo ra thân phận, những người này không dám làm loạn nữa.
Mấy năm qua thủ đoạn sấm sét của Giao châu doanh bọn họ đều thấy rồi. hơn nữa trấn Tín Dương nằm dưới sự bảo vệ của Giao châu doanh, có được rất nhiều ích lợi. có cả ân lẫn uy. không phải mấy chục người bọn họ có gan kháng lại.
Thái độ của mấy sĩ tốt Giao châu doanh rất hòa ái. nhưng trong lòng Dương Tứ có chuyện phải che dấu, nên kinh hoàng vô cùng, nhưng thực sự không có cách kháng lại. chỉ đành theo phân phó của đối phương.
Những người Giao châu doanh này có ngựa trống, yêu cầu Dương Tứ hôm nay lên đường tới Giao Châu.
Dương Tứ cùng đường, căn dặn mấy người thân cận như nói hậu sự. rồi không mang theo thứ gì theo những người kia lên đường.
Thạch Cữu Sở có tình huống khác với Dương Tứ một chút, người này hiện nay đã ra sức cho ruộng muối của Giao châu doanh ở phủ Thanh Châu, cũng coi là một quản đốc rồi. nhưng vẫn bị người Giao châu doanh tìm đến. có người mang ngựa cho ngựa để tới Giao Châu.
Không ai biết cụ thể là chuyện gì. nhưng khi Dương Tứ trở về trấn Tín Dương, bên người có thêm mười mấy hán tử bên ngoài, còn mang theo một món tiền.
Sau chuyến đi Giao châu này. Dương Tứ ăn nói làm việc thận trọng mấy năm đã khôi phục lại sự đường hoàng trước kia, bắt đầu thu nạp bộ hạ cũ. có một số huynh đệ cũ vẫn đi theo bên cạnh, không kìm được lên tiếng khuyên bảo. nói hiện giờ đã là thiên hạ của Giao châu doanh, Tứ ca nếu dựng cờ làm ăn. há chẳng phải tự tìm lấy đường chết.
Bất quá Dương Tứ xưa nay cẩn thận lại chẳng mảy may để ý. may là Dương Tứ xưa nay ân tình với bộ hạ cực kỳ sâu nặng, nhưng huynh đệ cũ kia đều mang tâm tình chết cùng với Dương Tứ. nào ngờ chuyện có chút cổ quái, trước tiên là đám bị phục dịch ở ruộng muối cũng được thả ra. quay về làm thủ hạ của Dương Tứ.
Mười mấy hán tử ngoại lai kia cũng đi khắp nơi du thuyết, còn có người giúp mưu tính chuẩn bị, phàm là những người trẻ tuổi đi mộ binh bị từ chối tâm lý vốn có chút không an phận, thấy có người chiêu mộ liền động lòng.
Thời buổi này bất kể là cầm đao thương hay cầm cuốc thuổng hoặc vung lưới cá. cứ có cái ăn no bụng, sống khoái hoạt là được, nếu có nơi quy phục, thì quan tâm gì là Lý tổng binh hay là Dương Tứ ca.
Dương Tứ làm lớn không chút kiêng kỵ gì, làm rất nhiều thân sĩ địa phương đợi xem náo nhiệt, bất quá mau chóng nhìn ra điều kỳ quặc, một là họ rất nhanh đãcó quy mô hơn nghìn người, thuyền lớn thuyền nhỏ tới cả trăm, mà không ngờ tiền lương đầy đủ bọn họ còn chưa đi làm nghề không vốn, lấy đâu ra nhiều tiền như thế mà chi tiêu.
Hơn nữa thiên tai như vậy. lương thực gần như nằm trong sự khống chế của thủ hạ Lý tổng binh rồi. mua bán giám thị rất nghiêm, bách tính bình dân trong nhà có lương thực, cũng phải lưu lại để giữ mạng, còn ai lấy ra mà bán.
Thêm nữa những người Dương Tứ chiêu mộ được mỗi ngày đều cầm những thứ binh khí nửa mới thao luyện, mà những thứ vũ khí này ở Sơn Đông chỉ nằm trong tay một người.
Dương Tứ chiêu mộ được hai nghìn người, có một số thân sĩ địa chủ nhát gan đã tới chỗ đóng quân của Giao châu doanh cáo trạng, nhưng bên Giao châu doanh lại chẳng quan tâm.
tới lúc này người hồ đồđến đâu trong lòng cũng phát hiện ra điều gì rồi.
Bình thường ở hương trấn, sợ là chỉ mấy chục người tụ tập lại với nhau không làm gì đã bị Giao châu doanh theo dõi rồi. có một số kẻ muốn làm loạn, đại binh tới nơi. chẳng hề có chuyện giết kẻ đầu sỏ gì cả. hay giam giữ ngồitù mà trực tiếp chém đầu hết. kẻ biết mà không báo cũng bị trừng phạt.
Nhưng Dương Tứ làm tới cái mức này rồi mà Giao châu doanh vẫn cứ ngó lơ. có người nói là do Giao châu doanh sai phái, sống đại biểu của Giao châu doanh ở Thanh Châu đều phủ nhận hết.
Mắt thấy nhân mã của Dương Tứ ngày một nhiều, bình dân xung quanh ngược lại còn an tâm. Giao châu doanh có ngang ngược tới đâu. nhưng không làm hại bách tính, nếu như đã ngầm thừa nhận cho Dương Tứ, hắn là đã có thỏa thuận ngầm gì đó. rất nhiều con cháu đại hộ còn là thủ hạ của Dương Tứ.
Cái danh hiệu “khỉ biển” lại có rất nhiều người hô lên rồi. đội ngũ khỉ biển này mua bán đều trả tiền thật đồ thật, có chút thúc đẩy cuộc sống ở trấn Tín Dương, sự tồn tại này cũng chẳng phải là chuyện xấu.
người xung quanh không chú ý rằng, đội ngũ khỉ biển mỗi một lần mở rộng thêm, luôn có tỉ lệ nhất định người Lai Châu đến. nhưng không gây chú ý lắm, ngoại trừ Dương Tứ và những người liên quan, rất ít ai để ý.
Bất quá những chuyện này đều ở sau năm Sùng Trinh thứ mười hai rồi.
Hỗn Thiên Long Chu Bát Hi là đạo tặc có tiếng ở Sơn Đông, cái gọi là ẩn thế hào kiệt ở trong đám thổ phi. cơ bản đều là lời của nhà tiểu thuyết. từ xưa đều là những người xuất thân quân đội quan phủ mới có thể làm nên nghiệp trong lục lâm. Chu Bát Hi là người người phủ Đông Xương, ba đời tòng quân, cũng từng làm tới chức tổng kỳ.
Năm Sùng Trinhđầu tiên, một lần hắn đi diệt Văn Hương giáo làm loạn, nhưng bị đối phương đánh bại, biết rằng về sẽ bị xử theo quân pháp, Chu Bát Hi dẫn mười mấy huynh đệ thân cận thu nạp những bại binh cũ làm thảo khấu, bắt đầu qua lại ở các huyện..
Bọn họ khác với đám phỉ tặc thông thường, có nhiều ngựa, hành động như gió. hơn nữa biết kỵ chiến, khi sống mái với đảo thổ phỉ khác, những cựu quan binh này dàn trận, xếp ngựa thành đột xông tới. đối phương nếu là đám ô hợp. thì thường là bị đánh tan hơn nữa bản thân đều là quan quân quen thuộc phương thức hành động của quan phủ.
Đối khi những người này cho dù tàn sát tiêu diệt thôn trang, quan phủ cũng không đuổi kịp. chẳng thể làm gì nổi.
Chu Bát Hi cũng thấy cuộc sống rong ruổi cướp bóc thật thoải mái, hai mấy huynh đệ bên người toàn xuất thân là kỵ binh, qua lại giữa sáu phủ của Sơn Đông, tạo nên thanh danh lớn. sơn trại lục lâm tầm thường không dám đắc tội. khi cần có người giúp còn phái bỏ nhiều tiền mời bọn họ tới.
Bốn năm năm trời lăn lộn Chu Bát Hi đã nổi danh là Hỗn Thiên Long, thời đại này có thể được người ta gọi là “Long"’ cho dù là tên hiệu trong giang hồ. cũng đủ thấy oai thế của hắn ra sao.
Năm Sùng Trinh thứchín, Hỗn Thiên Long chẳng biết đầu óc thế nào, lại nảy ra mưu đồ với đội muối của Lý Mạnh, thực tế đó là vì thương buôn muối An Huy đưa ra mức thưởng. Chu Bát Hi muốn kiếm lấy món tiền này. thuận tiện giao hảo với những thương buôn muối An Huy kia.
Nhưng Giao châu doanh chodù toàn diêm đinh áp tải, thì có là quan binh có huấn luyện hệ thống tới, cũng đâu có dễ bị đánh bại, Hỗn Thiên Long hoành hành quen rồi. không ngờ ởgần đội xe còn có quan binh Giao châu doanh.
Chiến đấu nổ ra bất thình lình, có một diêm đinh và một xa phu không kịp đề phòng bị giết chết ngay tại chỗ. sau đó Chu Bát Hi chỉ còn dẫn được một tên huynh đệ chạy thoát, người còn lại đều chết xung quanh đội xe.
Gặp phải chuyện này. Chu Bát Hi hoàn toàn sợ hãi rồi. mặc dù về sau lại chiêu mộ được mười mấy tay thủ dạ dũng mãnh, nhưng không dám làm ăn gì có dính dáng tới Giao châu doanh nữa.
Nhưng phạm vi của Giao châu doanh ngày càng mở rộng. Chu Bát Hi ngày càng bị bó hẹp. nhưng nếu bảo hắn rời khỏi Sơn Đông, quê hương thì hắn lại không cam tâm.
Kết quả khi Hoàng Bình chiêu mộ thủ hạ, Chu Bát Hi suy tính, thầm nghĩ mình tích góp ngân lượng đủ rồi. vì sao không tìm thế lực lớn bảo vệ. yên ổn lấy mấy năm.
Dù sao năm xưa cướp bóc đội vận chuyển muối hắn đánh nhanh chạy cũng nhanh, không ai biết vụ án đó là do Chu Bát Hi hắn làm.
Hoàng Bình tất nhiên là rất cần loại người trong giang hồ quen thuộc địa phương như vậy, Hỗn Thiên Long Chu Bát Hi mau chóng gia nhập vào đội ngũ do thám của họàng Bình.
Dưới sự chỉ huy của Giao châu doanh, Chu Bát Hi lập tức thấy được khác biệt, trước kia mặc dù mình tung hoành khắp nơi. nhưng không dám nghênh ngang tiến vào thành trấn, đối với những thân sĩ đại tộc thế mạnh tiền nhiều, cũng phải tránh cho xa, nhưng sau khi thân phận có gắn lên cái cái “biển” Giao châu doanh, những địa chủ thân sĩ có thân phận gặp hắn đều phái hết sức khách khí, lấy lễ nghĩa đối đãi.
Đơn giản bởi vì Chu Bát Hi không còn là đạo tặc nhưnăm xưa. mà đã là đại biểu Lý Nhị Lang của Giao châu doanh rồi.
Cuộc sống tốt đẹp này không được bao lâu, quân Thanh tiến vào Bắc Trực Đãi. sau khi tin tức truyền khắp thiên hạ, HoàngBình tập hợp nhân sĩ giang hồ dưới tay tới Bắc Trực Đãi và biên cảnh Sơn Đông thảm đỡ, những người giang hồ này lập tức sinh ra hai lòng ba ý. trở nên chần chừ.
Đặc biệt là Chu Bát Hi đã ở trong quân doanh, nên tất nhiên biết được sự lợi hại của đại quân Thát Đát, bất quá hiện giờ Lý Mạnh trú ở thành Đức Châu, phạm vi thế lực không có chút biến hóa nào. nên trong lòng miễn cưỡng vẫn phái gượng đi theo mà làm việc, nhưng thái độ không tránh khỏi có chút hỏi hợt cho qua.
Đợi tới khi Giao châu doanh truy kích quân Thanh, trong lòng Chu Bát Hi cuối cùng có tâm tư khác, hắn cho rằng mình từng ở trong quân đội. kiến thức cao hơn người khác không ít. nếu như Lý Nhị Lang ngu xuẩn muốn đánh nhau với Thát Đát, khẳng định là tự tìm lấy đường chết, cần gì phải chết chùm theo. Giao châu doanh sụp đổ. Sơn Đông sẽ hỗn loạn ngay. Hỗn Thiên Long hắn há chẳng phái có lại cuộc sống khoái hoạt trước kia.
Quân Thanh vừa vào Sơn Đông, binh mã của Khâu Lỗi lập tức bỏ chạy tán loạn, lúc này Hoàng Bình yêu cầu thuộc hạ đi thăm dò tin tức. đám nhân sĩ giang hồ thuần túy chỉ chạy theo cái lợi chẳng một kẻ nào muốn đi.
Hoàng Bình cực kỳ phẫn nộ chất vấn Chu Bát Hi:
- Ngươi có còn muốn ở Sơn Đông nữa không?
Chu Bát Hi hoàn toàn chẳng coi vào đâu:
- Giao châu doanh các ngươi sau này còn hay không còn khó nói. nói cứng dọa ai cơ chứ!
Nhưng Giao châu doanh chẳng những không bị tiêu diệt, hơn nữa lại còn giành được đại thắng, thế lực mở rộng cực lớn. những kẻ giang hồ ngày trước lâm trận bỏ chạy, bắt đầu không còn chốn dung thân ở Sơn Đông...
Thực tế đám nhân sĩ giang hồ này đều cho rằng mình cực kỳ khôn ngoan, giỏi quan sát tình thế. lại xuất thân từ quan binh, cho rằng mình hiểu triều đình tới gốc rễ rồi.
Đám giang hồ ở phủ Đăng Châu và phủ Lai Châu rất nhiều tên là từ Liêu trấn tới.
Nhiều người Liêu trấn sau khi tới Sơn Đông căn bản không có đường sống, sau trận loạn Khổng Hữu Đức. những kẻ không theo làm loạn ở lại Sơn Đông, kết cục càng thảm hại, cho dù ăn mày xin cơm. nếu như là người có khẩu âm Liêu trấn người bản địa sẽ đóng cửa bỏ mặc, thêm vào nhân sĩ Liêu trấn đại đa số là võ phu, rơi vào cảnh làm cướp cũng là điều hiển nhiên.
Những người Liêu trấn này sau khi làm cướp, bởi vì đoàn kết. lại có tố dưỡng quân sự nhất định, mau chóng đựng lên địa bàn và uy vọng của mình ở hai phủ Đăng Lai.
Quân Đại Minh ở chín biên trấn được xưng là mạnh nhất, lính Liêu trấn lại càng nổi bật trong số đó. bọn họ ở quan ngoại cũng đại quân Thát Đát đánh sống đánh chết, cho dù có thua trận chạy suốt, nhưng vẫn coi như là người có kinh nghiệm, quân Thanh mạnh yếu thế nào có phán đoán riêng.
Binh mã Lý Mạnh ít. làm việc lại rất kín đáo, cảSơn Đông hiểu biết về thế lực của hắn đều là những người trung cao tầng, người thường chỉ có ấn tượng mơ hơ hồ hồ. đám phỉ tặc này hàng ngày lần tránh còn không kịp thì làm sao có hiểu biết gì được.
Kết quả quân Thanh vừa tới. những kẻ bỏ chạytrước tiên là đám người giang hồ xuất thân quan binh Liêu trấn này. hơn nữa những kẻ sau khi trở về địa bàn của mình, thay đổi thái độ dè dặt trước đó. thẳng tay động thủ cướp bóc. cũng chính là bọn chúng.
Lý do rất đơn giản, đại quân của Thát Đát tới rồi. quân Minh ở Sơn Đông nếu trốn đi còn tốt, chứ ngốc nghếch xông lên nghênh chiến làm gì còn đường sống.
Bọn chúng làm loạn như vậy. làn những nhân sĩ giang hồ vẫn còn là thuộc hạ của họàng Bình tâm tư cũng giao động, đợi tới khi quân Thanh áp sát thì lập tức tan đoàn xẻ nghé.
Mặc dù bên kia Hoàng Bình buông lời đe đọa người trong giang hồ. nhưng cũng biết công tác tình báo bọn họ tuy nguy hiểm, nhưng liên quan tới sinh tử tồn vong của Giao châu doanh, nếu nhưđã thề chết đi theo, vậy cho dù có phải chết cũng đi.
Chỉ có điều những mật thám xuất thân từ Giao châu doanh lại cực kỳ căm hận đám nhân sĩ giang hồ lục lần này. song bọn họ đều là nhân vật đầu óc linh hoạt, thầm nghĩ sau này Giao Châu doanh e rằng phải tiếp nhận lại những kẻ này. cục giận của mình có lẽ phải nhịn cả đời.
Bất quá Lý Mạnh làm việc xưa nay nằm ngoài ý liệu của mọi người, đợi Giao châu doanh an định lại. lập tức phát ra lệnh trừng phạt, trừ Hoàng Bình vì lấy đại cục làm trọng khuyên mấy câu ra, những người may mắn còn lại trong lòng đều hô lớn thống khoái, cho dù ngay cả Hoàng Bình trong lòng cũng nghiến răng nghiến lợi căm hận, nên sẽ không kiên trì những lời khuyên giả tình giả nghĩa này lâu.
Tính đại quân tác chiến, sĩ tốt Giao châu doanh tất nhiên là binh hùng tướng mạnh, đối phó đám lục lâm giang hồ này khác gì thái dưa chặt rau, nhưng lần này nhiều nhất cũng chỉtính là hành động thanh lý trị an địa phương, hơn nữa binh sĩ Giao châu Doanh dù tinh nhuệ nhưng quân số không nhiều, lại đang chiêu mộ binh huấn luyện, nên ai nấy bận bù đầu. cũng chẳng quan tâm tới cái này nữa.
Tháng năm tuyển quân đù Hoàng Bình cũng chọn được rất nhiều người thích hợp sử dụng, nhưng những người này cần phải huấn luyện chính quy một khoảng thời gian, sau khi trải qua tuyển chọn chuyên môn cũng trình tự kiểm tra, mới có thể chính thức gia nhập.
Sau cuộc chiến, số thám tử còn sốt lại của cuộc chiến chỉ có mười bốn người, người thám tử tên Giang Hiển Xước đi diện kiến Lý Mạnh thì thành phó tướng của họàng Bình, dựa vào mười bốn người này đi trả thù đám hung đồ giang hồ kia. hiển nhiên là không hiện thực.
Trong lực lượng vũ trang của Giao châu doanh còn có một bộ phận quan trọng tạo thành đó là: diêm đinh vũ trang, bọn họ đong giữ ở các trạm kiểm soát, người vận chuyển muối luôn là diêm đinh vũ trang, tiến hành lúc ban đầu diêm đinh vũ trang thuần túy con cháu trong quân hộ đảm nhiệm, có thể nói là tiền thân của Giao châu doanh.
về sau, những con cháu đại tộc cường hào trở thành nhân viên chủ yếu. một bộ phận cựu binh không thích hợp huấn luyện thành quân chính quy trở thành các đầu mục lớn nhỏ.
Các diêm đinh trú trong các trạm kiểm soát trên đường tới các phủ huyện vì quan hệ vùng miền mà giám thị và hạn chế lẫn nhau, tránh cho đại tộc địa phương khỏi nắm lấy vận mệnh kinh tế của Giao châu doanh, để bọn họ kìm chế và cân bằng với nhau mới là con đường lâu dài.
Ngày đó khi nhà nhà đi lính, những hộ lớn đưa con cháu thân quyến tới bên diêm đinh vũ trang rất ít là trực hệ. hoặc là chi gần. đều là những thành phần quan hệ xa xôi. nhưng người này không có cơ hội phát triển được gì ở trong họ tộc. tới trong đội diêm đinh của Giao châu doanh, đều muốn nắm chắc lấy cơ hội này tiến thân.
Thêm vào trong đội diêm đinh vốn có quy định rút thành viên ưu tú đi bổ xung cho Giao châu doanh. hơn nữa đội trưởng, đội phó các tiểu đội diêm đinh mang ra ngoài cũng là danh hiệu khá kêu, làm được tới vị trí này, cho dù là gia chủ tộc trưởng trước kia cũng phải khách khí đối đai, cũng có thể có được địa vị rồi.
Hơn nữa những diêm đinh cũ và cựu binh làm đầu mục. biết rằng mình không thể đánh trận, nên không tránh khỏi có chút tâm tư tranh đấu với những vãn bối hoặc cùng bối phận ở trong quân doanh, có ý muốn đem thủ hạ mình huấn luyện ra phân cao thấp với quan binh kia.
Cho nên diêm đinh các nơi số sức chiến đấu với quân chính quy thực sự là không thua kém bao nhiêu, cách biệt chỉ là trang bị vũ khí, và kinh nghiệm thực chiến mà thôi.
Lý Mạnh đã hạ lệnh báo thù. như vậy HoàngBìnhphải điều động lực lượng đi chấp hành việc này. diêm đinh vũ trang thành nhân tuyển tốt nhất, hơn nữa bọn họ là con cháu đại tộc. am hiểu địa phương. liên hệ với các thân sĩ bản địa thuận tiện hơn binh sĩ Giao châu doanh, thậm chí tiện dụng hơn những thám tử trước kia của họàng Bình.
Chuyện thanh trừ báo thù vừa phát động, hiệu quả liền cho thấy ngay, đám nhân sĩ giang hồ vốn thưa thớt, đám quân lớn vốn đã bị tan thành mây khói trong từng đợt diễn tập của Giao Châu doanh, đám còn lại biết tình thế không ổn, đều trốn cả đi.
Nhưng bọn chúng làm sao có thể số sánh được với những diêm đinh vũ trang là địa đầu xà kia, có rất nhiều tên thậm chí bị diêm đinh vũ trang chặn lấy ngay trong nhà.
Những nhân vật vốn đi lại nhưbay trong các cuốn tiểu thuyết, dưới từng đợt xung phong theo đội ngũ của diêm đinh vũ trang, bị đánh cho tơi bời hoa lá.
Cũng có kẻ cuống cuồng chạy ra được, bất quá trong biên chế diêm đinh vũ trang còn có diêm đinh cưỡi ngựa, đám nhân sĩgiang hồ kia có chạy cũng chẳng chạy nổi bao xa.
Hỗn Thiên Long Chu Hi vốn trốn ở quanh vùng Thọ Quang, tới hạ tuần tháng tám. thấy tình thế không ổn Chu Bát Hi rất nhạy bén. có chút gió lay cỏ động gì là cảnh giác, chạy trước tới phủ Tế Nam, kết quả hắn mới chạy được ba ngày diêm đinh vũ trang tìm tới cửa.
Chu Bát Hi là kẻ bị Hoàng Bình điểm danh, ai bảo hắn trước kia cực kỳ ngông cuồng nói câu: “Giao châu doanh cũng chẳng lâu dài được đâu”. Lại còn kích động những người khác bỏ đi, đúng là làm Hoàng Bình hận tới tận xương.
Sau khi chạy về địa phương. Chu Bát Hi dựa vào oai đanh trước kia, mau chóng thu nạp được một đám bốn năm chục người, đương nhiên không được tinh nhuệ như trước kia. bọn chúng định làm ăn ở địa bàn. kết quả một lần đánh cướp nhà giàu, còn bị đối phương chặn lấy. không đánh vào được.
Sau đó diêm đinh vũ trang đánh tới giết cho sạch sẽ. Chu Bát Hi chán nản tuyệt vọng, lúc này mới biết căn cơ của Giao châu doanh ở Sơn Đông sâu thế nào. trước kia mình mạnh miệng tuyên bố còn cho rằng là mình phán đoán chuẩn xác. chẳng ngờ rằng lại sai lầm lớn.
Bị diêm đinh vũ trang truy sát. Chu Bát Hi vân còn mang chút hi vọng, thầm nghĩ tới giữa hai phủ Đông Xương và Tế Nam lẩn trốn Chu Bát Hi cũng có một số con đường tin tức của riêng mình, hắn thực sự không muốn rời khỏi Sơn Đông.
Bên Hà Nam giống như địa ngục, quan binh phỉ tặc hai bên giằng co lẫn nhau. Bắc Trực Đãi vừa mới bị Thát Đát chà đạp. hơn nữa vốn không phải là nơi giàu có. tất nhiên không thể thoải mái bằng Sơn Đông.
Chạy tới phía nam càng không thể. nơi đó toàn là người Giao châu doanh, cứ như thiên la địa võng. Chu Bát Hi không dám chạy tới phía đó.
Chuyện tới giữa tháng bảy thì bắt đầu trở nên khác lạ, diêm đinh vũ trang sau khi bắt mấy tên giang hồ xuất thân từ Liêu trấn bọn chúng bị Giao Châu doanh làm cho sợ vỡ mật liền khai, đồng bọn đã thăm dò tin tức cho Thát Đát ở Liêu trấn, bởi vì có rất nhiều Liêu dân sống ở Đăng Châu và Lai Châu, cho nên thám tử của Thát Đát muốn lẻn vào nằm vùng cũng không khó.
Đương nhiên Thát Đát sau khi tiến vào Sơn Đông, bọn chúng cũng phải người thăm dò tin tức từ đám thám tử đã tới trước đó. nhưng thực tế không giúp ích gì được nhiều, ví dụ đám thám tử đưa tin cho cấp trên là Giao châu doanh có hơn một vạn binh mã, sức chiến đấu mạnh hơn binh mã Khâu Lỗi một chút mà thôi.
Phán đoán này làm cho quân Thanh căn bản không có chút lo lắng nào, cứ xông bừa vào trong biên cảnh Sơn Đông, đương nhiên cứ nhìn kết quả cuộc va chạm kia. nói là mạnh hơn một chút cũng không phải là quá.
Nhưng sau khi nhận được kết quả này. làm cho Lý Mạnh và mấy thành viên cao tầng khác của Giao châu doanh nổi cơn thịnh nộ, vốn cho rằng Giao châu doanh cực kỳ nghiêm ngặt kín kẽ, không ngờ lại có nhiều sơ hở như vậy. liền lập tức phát lệnh cho diêm đinh vũ trang, quân đội, đội bảo vệ điền trang, toàn lực phối hợp với Hoàng Bình tiêu diệt đám phỉ tặc lục lâm này.
Chu Bát Hi bị mưới mấy diêm đinh vũ trang theo sát. chạy thẳng về phía tây. cuối cùng chỉ đành nương nhờ người quen cũ. Trương Thừa Nghiệp.
Tác giả :
Đặc Biệt Bạch