Thuận Minh
Chương 18: Tương lai ăn thịt
Hoàng hôn ngày 1-8, Lý Mạnh và Triệu Năng ngồi nói chuyện ngoài cửa sân, sở dĩ bọn hắn không ngồi trong ân là vì sân của hai nhà sắp đầy chật muối rồi. Truyện "Thuận Minh " Truyện "Thuận Minh " Truyện "Thuận Minh "
Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa nhìn cổng làng, lúc mặt trời sắp rời vào mặt biển, người bọ họ đợi đã tới rồi. Trần Lục Tửvà Vương Hảibước nhanh từ cổng làng tới, 2 người đều có vẻ hứng phấn.
Triệu Năng đột nhiên nhảy lên, vẫy tay lia lịa, Lý Mạnh chậm rãi đứng dậy, Trần Lục Tử bước nhanh mấy bước,cố gắng thấp giọng nói:
-Lý đại ca, hôm tay ta và tiểu Hải đã đi một vòng trên con đường nhỏ đó, ngoài nhìn thấy mấy người làng kế bên ra thì không còn người nào khác.
Lý Mạnh gật đầu, thoáng trầm ngâm cất lời nói:
-Canh 5 sáng mai tới nhà ta, chúng ta tới trấn Phùng Mãnh bán muối. Tiểu Hải, ngươi tới từng nhà thông báo 1 tiếng, bảo bọn họ đẩy xe cút kít tới, 7 ngày trước ta đã bảo bọn họ chuẩn bị rồi, còn nữa, ngày mai bảo mọi người mang gậy trúc dài 10 thước, độ lớn bằng nắm tay ta.
Bây giờ những người này đều tập thành thói quen rồi, lời của Lý Mạnh nói hiểu hay không hiểu cứ làm theo là được. Vương Hảitâm tính trẻ con đi một ngày cũng không thấy mệt, cao hứng chạy tới các nhà thông báo, Trần Lục Tử lại không đi, Lý Mạnh nghi hoặc hỏi:
-Lục Tử, người mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.
Trần Lục Tử ở đó cúi đầu cười hì hì mấy tiếng, có chút khó xử nói:
-Lý đại ca, ta có một đường đệ rất thích chúng ta, ngày nào cũng năn nỉ ta muốn cùng làm, chuyện này vẫn phải cần Lý đại ca quyết định, đại ca xem có được không?
Lý Mạnh cười ha ha nói:
-Chính phải là huynh đệ thân thích của mình mới yên tâm được, đợi làm xong chuyến này về để ta xem cái đã.
Trần Lục Tử thấy Lý Mạnh đồng ý, luôn miệng vui vẻ cám ơn, lúc này mới về nhà nghỉ ngơi. Mặt trời đã hoàn toàn biến mất, giờ khắc này biển trời một đường vô cùng mỹ lệ, Lý Mạnh và Triệu Năng đều nhìn mặt biển không nói gì, cho tới khi trời tối dần.
-Triệu đại ca, sau này chúng ta có thể ăn thịt hàng ngày rồi.
Lý Mạnh thấp giọng nói.
Trời sáng, mười mấy người đẩy xe cút kít đi tới tụ ở cổng làng, những lời mà Lý Mạnh nói người người đều nghe theo, đều mang theo một cây gậy trúc thô, trúc của Sơn Đông là thứ rất phổ biến, cũng rất dễ tìm, trong tay Lý Mạnh cũng có một cây, làm người đứng đầu cũng có chỗ tốt, chính hắn không phải đẩy muối hoặc chọn muối, chỉ cần đi theo là được.
Theo lời của Trần Lục Tử nói:
-Lý đại ca, anh dẫn bọn em theo là được rồi, lại bắt anh ra sức vận chuyển muối vậy chẳng phải bọn em xấu hổ chết à?
Đầu tiên mọi người vận chuyển muối trong sân nhà của Lý Mạnh lên xe, sân nhà Lý Mạnh và Triệu Năng không lớn, nhưng muối thu về cũng không phải là mười mấy xe này có thể chuyển hết 1 lần, bên này vận chuyển cấp tốc, bên kia Lý Mạnh cho bọn Vương Hải mang gậy trúc của moi người tới, mỗi gậy hắn đều rút đao tước một chút.
Mấy ngày nay Lý Mạnh mài đao rất sắc, đầu trúc vốn đầu bắng biến hết thành đầu nhọn.
Chuyển muối xong, mọi người cầm gậy trúc về, nhưng trước gậy trúc có đầu nhọn, lại rất dài, nếu cứ đặt ngang trên xen đúng là rất không tiện, nhưng Triệu Năng dẫn đầu mọi người, cắm gậy trúc ở giữa xe, như thế không ảnh hưởng với việc di chuyển.
Vì là khoảng canh năm đã ra khỏi làng, lúc mặt trời lên thì mọi người đã đi được mười mấy dặm. Sớm như vậy, lại không phải là ngày mùa nên trên đường không có ai, nửa đường mọi người dừng lại nghỉ ngơi, Lý Mạnh sớm đã chuẩn bi bánh ngô và hàm ngư cho mọi người ấm bụng.
Nói đến cũng khéo, nơi này chính là nơi Lý Mạnh cầm đòn gánh giết chết diêm đinh, đại triển thần uy. Hôm này còn có 5 người không có mặt hôm đó, đều là người một nhà không có gì dấu diếm, đám người Trần Lục Tử rất hưng phấn kể lại chuyện ngày hôm đó cho mọi người nghe.
Nghe được chuyện đó, mấy người mới cực kỳ sợ hãi, ánh mắt nhìn Lý Mạnh thêm một phần kính nể. Dậy sớm, ăn no, đi nhanh nên chưa tới trưa thì bọn Lý Mạnh đã tới trấn Phùng Mãnh.
Hầu Sơn hình như là người canh giữ hướng này, thấy có đội ngũ tới vội vàng cười tiếp tới. Đi tới gần, thấy trên mỗi xe đều có cắm một cây gậy trúc, Hầu Sơn không khỏi sửng sốt, nghĩ thầm đây là quy củ gì, sau đó nhìn thấy Lý Mạnh đi trên cùng, lúc này mới phát hiện những người này thì ra là người mình quen biết.
Lần trước gặp Lý Mạnh thấy dáng vẻ quần áo rách nát, râu ria xồm xoàm, lần này rõ ràng gọn gàng hơn nhiều. người đẹp vì lụa, câu nói này vẫn có cái lý của nó, thái độ của Hầu Sơn với Lý Mạnh lại thêm vài phần khách sáo, cung kính, Lý Mạnh cũng ậm ờ, đưa hơn 10 văn tiền tới, cao giọng nói:
-Đây là số muối hôm nay, vẫn quy định cũ, dẫn chúng ta đi thôi.
Thấy đối phương vẫn hào phóng như vậy, Hầu Sơn cười không thấy mắt đâu, khom lưng kính cẩn nói:
-Lý đại gia, đường các nơi gần đây đều đang kiểm tra nghiêm ngặt, các diêm thương đều chờ đợi tới sốt cả ruột rồi, muối của đại gia không cần lo nguồn tiêu thụ.
Những hàng hóa này tất nhiên không cần lo nguồn tiêu thụ, muối biển này hàm lượng cát và tạp chất rất ít, so với những nơi khác đưa tới có thể coi là thượng phẩm, hơn nữa lúc thu muối diêm thương trả giá cao, cũng không có tranh chấp.
Diêm thương tất nhiên là nguyện ý, Hầu Sơn đã bọn họ tới kho muối của Vương Gia. Một lượng bạc một gánh, lần này đều là xe cút kít, so với gánh bằng vai cũng nhiều hơn 1 chút, tổng cộng được 30 lượng bạc, trừ đi sáu lượng tiền vốn, còn lại 24 lượng.
Hầu Sơn lại bắt được gần 300 văn tiền, thái độ của hắn càng lúc càng cung kính, quan hệ với đám người Lý Mạnh kiếm được mấy lần so với những người khác, hơn nữa bây giờ mọi người đều quen thuộc, không muốn đổi qua người trung gian, cứ thẳng tới thẳng diêm thương.
Vẫn là quy định cũ, ra cửa là chia tiền, nhưng do số muốn lần này Lý Mạnh bỏ tiền thu mua, tiền ăn hàng ngày luyện tập trên thao trường ở bãi biển đều do Lý Mạnh bỏ, mọi người không lấy số tiền này, ngược lại Lý Mạnh kiên quyết chia tiền cho bọn họ, mỗi người 600 văn tiền.
Sau khi Triệu Năng và Trần Lục Tử nhận được tiền, ai nấy đều vô cùng sung sướng, thầm nghĩ mình chỉ bỏ ra một chút sức, lại có thù lao cao như vậy.
Thấy khó tới trấn Phùng Mãng một lần, những người này đều hò hét rủ nhau đi mua đồ. Sau khi Hầu Sơn lấy được thù lao muốn rời đi, nhưng lại bị Lý Mạnh giọ lại, vỗ vỗ lên tảng đá ven đường, ý bảo ngồi xuống.
Lý Mạnh là cây tiền của Hầu Sơn, tất nhiên là muốn nịnh nọt, vội vàng ngồi xuống. Lý Mạnh nhìn mọi người đang cao hứng mua đồ, nhìn như tùy ý hỏi:
-Người tới Phùng Mãnh này bán muối có những ai?
Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa nhìn cổng làng, lúc mặt trời sắp rời vào mặt biển, người bọ họ đợi đã tới rồi. Trần Lục Tửvà Vương Hảibước nhanh từ cổng làng tới, 2 người đều có vẻ hứng phấn.
Triệu Năng đột nhiên nhảy lên, vẫy tay lia lịa, Lý Mạnh chậm rãi đứng dậy, Trần Lục Tử bước nhanh mấy bước,cố gắng thấp giọng nói:
-Lý đại ca, hôm tay ta và tiểu Hải đã đi một vòng trên con đường nhỏ đó, ngoài nhìn thấy mấy người làng kế bên ra thì không còn người nào khác.
Lý Mạnh gật đầu, thoáng trầm ngâm cất lời nói:
-Canh 5 sáng mai tới nhà ta, chúng ta tới trấn Phùng Mãnh bán muối. Tiểu Hải, ngươi tới từng nhà thông báo 1 tiếng, bảo bọn họ đẩy xe cút kít tới, 7 ngày trước ta đã bảo bọn họ chuẩn bị rồi, còn nữa, ngày mai bảo mọi người mang gậy trúc dài 10 thước, độ lớn bằng nắm tay ta.
Bây giờ những người này đều tập thành thói quen rồi, lời của Lý Mạnh nói hiểu hay không hiểu cứ làm theo là được. Vương Hảitâm tính trẻ con đi một ngày cũng không thấy mệt, cao hứng chạy tới các nhà thông báo, Trần Lục Tử lại không đi, Lý Mạnh nghi hoặc hỏi:
-Lục Tử, người mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.
Trần Lục Tử ở đó cúi đầu cười hì hì mấy tiếng, có chút khó xử nói:
-Lý đại ca, ta có một đường đệ rất thích chúng ta, ngày nào cũng năn nỉ ta muốn cùng làm, chuyện này vẫn phải cần Lý đại ca quyết định, đại ca xem có được không?
Lý Mạnh cười ha ha nói:
-Chính phải là huynh đệ thân thích của mình mới yên tâm được, đợi làm xong chuyến này về để ta xem cái đã.
Trần Lục Tử thấy Lý Mạnh đồng ý, luôn miệng vui vẻ cám ơn, lúc này mới về nhà nghỉ ngơi. Mặt trời đã hoàn toàn biến mất, giờ khắc này biển trời một đường vô cùng mỹ lệ, Lý Mạnh và Triệu Năng đều nhìn mặt biển không nói gì, cho tới khi trời tối dần.
-Triệu đại ca, sau này chúng ta có thể ăn thịt hàng ngày rồi.
Lý Mạnh thấp giọng nói.
Trời sáng, mười mấy người đẩy xe cút kít đi tới tụ ở cổng làng, những lời mà Lý Mạnh nói người người đều nghe theo, đều mang theo một cây gậy trúc thô, trúc của Sơn Đông là thứ rất phổ biến, cũng rất dễ tìm, trong tay Lý Mạnh cũng có một cây, làm người đứng đầu cũng có chỗ tốt, chính hắn không phải đẩy muối hoặc chọn muối, chỉ cần đi theo là được.
Theo lời của Trần Lục Tử nói:
-Lý đại ca, anh dẫn bọn em theo là được rồi, lại bắt anh ra sức vận chuyển muối vậy chẳng phải bọn em xấu hổ chết à?
Đầu tiên mọi người vận chuyển muối trong sân nhà của Lý Mạnh lên xe, sân nhà Lý Mạnh và Triệu Năng không lớn, nhưng muối thu về cũng không phải là mười mấy xe này có thể chuyển hết 1 lần, bên này vận chuyển cấp tốc, bên kia Lý Mạnh cho bọn Vương Hải mang gậy trúc của moi người tới, mỗi gậy hắn đều rút đao tước một chút.
Mấy ngày nay Lý Mạnh mài đao rất sắc, đầu trúc vốn đầu bắng biến hết thành đầu nhọn.
Chuyển muối xong, mọi người cầm gậy trúc về, nhưng trước gậy trúc có đầu nhọn, lại rất dài, nếu cứ đặt ngang trên xen đúng là rất không tiện, nhưng Triệu Năng dẫn đầu mọi người, cắm gậy trúc ở giữa xe, như thế không ảnh hưởng với việc di chuyển.
Vì là khoảng canh năm đã ra khỏi làng, lúc mặt trời lên thì mọi người đã đi được mười mấy dặm. Sớm như vậy, lại không phải là ngày mùa nên trên đường không có ai, nửa đường mọi người dừng lại nghỉ ngơi, Lý Mạnh sớm đã chuẩn bi bánh ngô và hàm ngư cho mọi người ấm bụng.
Nói đến cũng khéo, nơi này chính là nơi Lý Mạnh cầm đòn gánh giết chết diêm đinh, đại triển thần uy. Hôm này còn có 5 người không có mặt hôm đó, đều là người một nhà không có gì dấu diếm, đám người Trần Lục Tử rất hưng phấn kể lại chuyện ngày hôm đó cho mọi người nghe.
Nghe được chuyện đó, mấy người mới cực kỳ sợ hãi, ánh mắt nhìn Lý Mạnh thêm một phần kính nể. Dậy sớm, ăn no, đi nhanh nên chưa tới trưa thì bọn Lý Mạnh đã tới trấn Phùng Mãnh.
Hầu Sơn hình như là người canh giữ hướng này, thấy có đội ngũ tới vội vàng cười tiếp tới. Đi tới gần, thấy trên mỗi xe đều có cắm một cây gậy trúc, Hầu Sơn không khỏi sửng sốt, nghĩ thầm đây là quy củ gì, sau đó nhìn thấy Lý Mạnh đi trên cùng, lúc này mới phát hiện những người này thì ra là người mình quen biết.
Lần trước gặp Lý Mạnh thấy dáng vẻ quần áo rách nát, râu ria xồm xoàm, lần này rõ ràng gọn gàng hơn nhiều. người đẹp vì lụa, câu nói này vẫn có cái lý của nó, thái độ của Hầu Sơn với Lý Mạnh lại thêm vài phần khách sáo, cung kính, Lý Mạnh cũng ậm ờ, đưa hơn 10 văn tiền tới, cao giọng nói:
-Đây là số muối hôm nay, vẫn quy định cũ, dẫn chúng ta đi thôi.
Thấy đối phương vẫn hào phóng như vậy, Hầu Sơn cười không thấy mắt đâu, khom lưng kính cẩn nói:
-Lý đại gia, đường các nơi gần đây đều đang kiểm tra nghiêm ngặt, các diêm thương đều chờ đợi tới sốt cả ruột rồi, muối của đại gia không cần lo nguồn tiêu thụ.
Những hàng hóa này tất nhiên không cần lo nguồn tiêu thụ, muối biển này hàm lượng cát và tạp chất rất ít, so với những nơi khác đưa tới có thể coi là thượng phẩm, hơn nữa lúc thu muối diêm thương trả giá cao, cũng không có tranh chấp.
Diêm thương tất nhiên là nguyện ý, Hầu Sơn đã bọn họ tới kho muối của Vương Gia. Một lượng bạc một gánh, lần này đều là xe cút kít, so với gánh bằng vai cũng nhiều hơn 1 chút, tổng cộng được 30 lượng bạc, trừ đi sáu lượng tiền vốn, còn lại 24 lượng.
Hầu Sơn lại bắt được gần 300 văn tiền, thái độ của hắn càng lúc càng cung kính, quan hệ với đám người Lý Mạnh kiếm được mấy lần so với những người khác, hơn nữa bây giờ mọi người đều quen thuộc, không muốn đổi qua người trung gian, cứ thẳng tới thẳng diêm thương.
Vẫn là quy định cũ, ra cửa là chia tiền, nhưng do số muốn lần này Lý Mạnh bỏ tiền thu mua, tiền ăn hàng ngày luyện tập trên thao trường ở bãi biển đều do Lý Mạnh bỏ, mọi người không lấy số tiền này, ngược lại Lý Mạnh kiên quyết chia tiền cho bọn họ, mỗi người 600 văn tiền.
Sau khi Triệu Năng và Trần Lục Tử nhận được tiền, ai nấy đều vô cùng sung sướng, thầm nghĩ mình chỉ bỏ ra một chút sức, lại có thù lao cao như vậy.
Thấy khó tới trấn Phùng Mãng một lần, những người này đều hò hét rủ nhau đi mua đồ. Sau khi Hầu Sơn lấy được thù lao muốn rời đi, nhưng lại bị Lý Mạnh giọ lại, vỗ vỗ lên tảng đá ven đường, ý bảo ngồi xuống.
Lý Mạnh là cây tiền của Hầu Sơn, tất nhiên là muốn nịnh nọt, vội vàng ngồi xuống. Lý Mạnh nhìn mọi người đang cao hứng mua đồ, nhìn như tùy ý hỏi:
-Người tới Phùng Mãnh này bán muối có những ai?
Tác giả :
Đặc Biệt Bạch