Thuần Huyết Huyết Tộc
Chương 255
Đường Ngụy quát lớn: "Rút lui!", có mệnh lệnh từ hắn các Huyết tộc lai khác không ham chiến vội vàng tìm cách thoát khỏi tầm sát thương của Long Tử Nguyệt, mắt thấy cả đám muốn tháo chạy nàng gằn giọng: "Đừng hòng!".
Chủy thủ sắc bén bỗng vụt khỏi tay Long Tử Nguyệt lao thẳng về một tên Huyết tộc vừa xoay người trốn đi, "Phập" một tiếng chuẩn xác ngay trái tim y. Kế đến thân ảnh Long Tử Nguyệt nháy mắt đến mất khỏi nơi nàng khi nãy vẫn đang đứng đó và xuất hiện bên cạnh tên Huyết tộc xấu số nọ, bàn tay mảnh khảnh vấy đầy máu tươi cầm lấy cán thanh chủy thủ dứt khoát rút ra, bàn tay còn lại hóa thành trảo thủ trực tiếp cắm vào nơi miệng vết thương đoạt lấy trái tim y, một màu đỏ thẫm ấm nóng trượt dài khỏi tay nàng vương vãi khắp mặt đất.
Không lãng phí thời gian, Long Tử Nguyệt đưa tay lên khóe miệng cầm nốt thanh thủy thủ mà ban nãy nàng dùng răng cắn để rảnh tay hạ sát tên Huyết tộc đó, trên gương mặt băng sương với đôi con ngươi rực lừa chợt nàng nở nụ cười hệt như Tu la đòi mạng. Long Tử Nguyệt dùng tốc độ cực kỳ quỷ dị lao tới vị trí những tên muốn tháo chạy, hoặc sử dụng chủy thủ cắt ngang cổ họng chúng hoặc dùng trảo lôi những bộ phận yếu hại trên thân thể chúng ra ngoài, cảnh tượng kinh tâm động phách vô cùng.
Hạ Tử Lân không tin vào mắt mình, đây thật sự là Long Tử Nguyệt mà hắn biết sao? Bị tâm ma xâm chiếm toàn bộ lý trí sẽ trở thành một kẻ giết người mất hết nhân tính, không còn phân biệt được mọi chuyện? Tâm Hạ Tử Lân bất tri bất giác nhói đau, hắn không muốn, rất không muốn Long Tử Nguyệt lâm vào tình huống này chút nào.
Vô Phong dù sao cũng là "ca ca" của Long Tử Nguyệt, Hạ Tử Lân tuy không ưa gì hắn nhưng có lẽ hắn rõ tình hình hiện tại của nàng hơn mình, Hạ Tử Lân gấp gáp hỏi: "Ngươi trưởng thành cùng với Tử Nguyệt ắt hẳn ngươi biết cách khống chế tâm ma của nàng lại phải không?". Vô Phong âm thầm cười khổ trong lòng, cái mạng hắn còn duy trì được đến tận ngày hôm nay chính là dùng nó để có thể cảm hóa sự cuồng bạo từ sâu thẳm trong trí óc của muội muội mà thôi, còn tác dụng lúc nào thì hay lúc ấy...
Mẫu thân Vô Tình đoán có thể sau khi phụ thân của Vô Tình biết nàng là nữ nhi Thuần huyết Huyết tộc sẽ đoạt lấy nàng khỏi tay bà, huấn luyện Vô Tình thành công cụ giúp y đoạt lấy thiên hạ. Vậy nên khi vừa tròn ba tháng bà tự tay lấy trứng ra khỏi bụng mình, linh tính mách bảo đây hẳn là một nữ hài, mẫu thân Vô Tình đã đi tìm một vị cao nhân tinh thông bí thuật để phong ấn năng lực Vô Tình lại, giam giữ năng lực Ngự huyết vào mảnh bạch ngọc mà bà vẫn luôn mang theo bên người, mảnh bạch ngọc sau đó được chuyển đến gia tộc của Vô Phong canh giữ, lưu truyền từ đời này sang đời khác.
Bởi không phải Thuần huyết Huyết tộc nào cũng luôn được thừa kế năng lực từ phụ mẫu, có nhiều trường hợp Thuần huyết Huyết tộc sinh ra chỉ mang dòng máu tinh thuần nhưng khả năng lẫn năng lực không khác gì một Huyết tộc lai thuần cả. Những đứa trẻ Thuần huyết Huyết tộc không có năng lực đặc biệt đều bị coi là phế vật, có một sinh mệnh bất lão bất tử và chịu toàn bộ sự khinh bỉ từ các Huyết tộc xung quanh, âu cũng là bi kịch tuổi thơ của Vô Tình phải trải qua.
Vô Tình khi được vài tuổi vì không chịu nổi đả kích đã trốn khỏi cái nơi đầy tủi nhục kia, mẫu thân nàng biết chuyện nên vội vã đuổi theo nàng. Phụ thân Vô Tình nghe thuộc hạ bẩm báo rằng cả hay tử mẫu trước sau rời đi cũng không ngăn cản, bởi hắn cho rằng lần đầu sinh hạ nhi nữ nhưng không thấy nàng có năng lực gì, bà vẫn ôm hy vọng nho nhỏ rằng nếu chăm sóc nàng cẩn thận biết đâu nàng sẽ bất hiện kỳ tích.
Bế trong tay U Minh Lang Vương chạy trốn, cõi lòng Vô Tình tan nát không biết dựa dẫm vào đâu. Phụ thân không cần nàng, mẫu thân đôi lúc quan tâm nàng nhưng nàng lại xem đó như sự thương hại mà bà dành cho tiểu phế vật là nàng. Một đường chạy thẳng đến mức kiệt sức ngã gục trên mặt cát, từng giọt nước mắt cô đơn tủi thân lăn dài trên khuôn mặt non nớt.
Chủy thủ sắc bén bỗng vụt khỏi tay Long Tử Nguyệt lao thẳng về một tên Huyết tộc vừa xoay người trốn đi, "Phập" một tiếng chuẩn xác ngay trái tim y. Kế đến thân ảnh Long Tử Nguyệt nháy mắt đến mất khỏi nơi nàng khi nãy vẫn đang đứng đó và xuất hiện bên cạnh tên Huyết tộc xấu số nọ, bàn tay mảnh khảnh vấy đầy máu tươi cầm lấy cán thanh chủy thủ dứt khoát rút ra, bàn tay còn lại hóa thành trảo thủ trực tiếp cắm vào nơi miệng vết thương đoạt lấy trái tim y, một màu đỏ thẫm ấm nóng trượt dài khỏi tay nàng vương vãi khắp mặt đất.
Không lãng phí thời gian, Long Tử Nguyệt đưa tay lên khóe miệng cầm nốt thanh thủy thủ mà ban nãy nàng dùng răng cắn để rảnh tay hạ sát tên Huyết tộc đó, trên gương mặt băng sương với đôi con ngươi rực lừa chợt nàng nở nụ cười hệt như Tu la đòi mạng. Long Tử Nguyệt dùng tốc độ cực kỳ quỷ dị lao tới vị trí những tên muốn tháo chạy, hoặc sử dụng chủy thủ cắt ngang cổ họng chúng hoặc dùng trảo lôi những bộ phận yếu hại trên thân thể chúng ra ngoài, cảnh tượng kinh tâm động phách vô cùng.
Hạ Tử Lân không tin vào mắt mình, đây thật sự là Long Tử Nguyệt mà hắn biết sao? Bị tâm ma xâm chiếm toàn bộ lý trí sẽ trở thành một kẻ giết người mất hết nhân tính, không còn phân biệt được mọi chuyện? Tâm Hạ Tử Lân bất tri bất giác nhói đau, hắn không muốn, rất không muốn Long Tử Nguyệt lâm vào tình huống này chút nào.
Vô Phong dù sao cũng là "ca ca" của Long Tử Nguyệt, Hạ Tử Lân tuy không ưa gì hắn nhưng có lẽ hắn rõ tình hình hiện tại của nàng hơn mình, Hạ Tử Lân gấp gáp hỏi: "Ngươi trưởng thành cùng với Tử Nguyệt ắt hẳn ngươi biết cách khống chế tâm ma của nàng lại phải không?". Vô Phong âm thầm cười khổ trong lòng, cái mạng hắn còn duy trì được đến tận ngày hôm nay chính là dùng nó để có thể cảm hóa sự cuồng bạo từ sâu thẳm trong trí óc của muội muội mà thôi, còn tác dụng lúc nào thì hay lúc ấy...
Mẫu thân Vô Tình đoán có thể sau khi phụ thân của Vô Tình biết nàng là nữ nhi Thuần huyết Huyết tộc sẽ đoạt lấy nàng khỏi tay bà, huấn luyện Vô Tình thành công cụ giúp y đoạt lấy thiên hạ. Vậy nên khi vừa tròn ba tháng bà tự tay lấy trứng ra khỏi bụng mình, linh tính mách bảo đây hẳn là một nữ hài, mẫu thân Vô Tình đã đi tìm một vị cao nhân tinh thông bí thuật để phong ấn năng lực Vô Tình lại, giam giữ năng lực Ngự huyết vào mảnh bạch ngọc mà bà vẫn luôn mang theo bên người, mảnh bạch ngọc sau đó được chuyển đến gia tộc của Vô Phong canh giữ, lưu truyền từ đời này sang đời khác.
Bởi không phải Thuần huyết Huyết tộc nào cũng luôn được thừa kế năng lực từ phụ mẫu, có nhiều trường hợp Thuần huyết Huyết tộc sinh ra chỉ mang dòng máu tinh thuần nhưng khả năng lẫn năng lực không khác gì một Huyết tộc lai thuần cả. Những đứa trẻ Thuần huyết Huyết tộc không có năng lực đặc biệt đều bị coi là phế vật, có một sinh mệnh bất lão bất tử và chịu toàn bộ sự khinh bỉ từ các Huyết tộc xung quanh, âu cũng là bi kịch tuổi thơ của Vô Tình phải trải qua.
Vô Tình khi được vài tuổi vì không chịu nổi đả kích đã trốn khỏi cái nơi đầy tủi nhục kia, mẫu thân nàng biết chuyện nên vội vã đuổi theo nàng. Phụ thân Vô Tình nghe thuộc hạ bẩm báo rằng cả hay tử mẫu trước sau rời đi cũng không ngăn cản, bởi hắn cho rằng lần đầu sinh hạ nhi nữ nhưng không thấy nàng có năng lực gì, bà vẫn ôm hy vọng nho nhỏ rằng nếu chăm sóc nàng cẩn thận biết đâu nàng sẽ bất hiện kỳ tích.
Bế trong tay U Minh Lang Vương chạy trốn, cõi lòng Vô Tình tan nát không biết dựa dẫm vào đâu. Phụ thân không cần nàng, mẫu thân đôi lúc quan tâm nàng nhưng nàng lại xem đó như sự thương hại mà bà dành cho tiểu phế vật là nàng. Một đường chạy thẳng đến mức kiệt sức ngã gục trên mặt cát, từng giọt nước mắt cô đơn tủi thân lăn dài trên khuôn mặt non nớt.
Tác giả :
Loran