Thuần Huyết Huyết Tộc
Chương 227
Vương Hoài An đã hơi ngà ngà say sau khi dốc cạn năm, sáu vò rượu. Bên Long Ám thì giả vờ đứng không vững vịn vào cạnh bàn, ánh mắt cậu hơi mơ hồ quan sát động tĩnh. Đối với một nam tử thân dài vai rộng như Vương Hoài An cả ngày chỉ biết ăn chơi, tửu lượng hắn được rèn luyện thường xuyên thì Long Ám vốn đã thua ngay từ khi chưa bắt đầu cuộc tỷ thí này rồi.
Tình hình hiện tại tuy cả hai đều có biểu hiện hơi men đã dần thấm vào người, cước bộ loạng choạng tuy nhiên Long Ám có thể bảo trì phần nào tỉnh táo đến tận bây giờ cũng đủ để mọi người nhận định ai thắng ai bại. Nam sủng Vương Hoài An đều say bất tỉnh nhân sự, được nha hoàn dìu trở về phòng, còn ám vệ Huyết tộc của Long Ám vẫn còn một kẻ vẫn "gắng sức" dốc thêm rượu vào cổ họng mình.
Vương Hoài An chợt hiểu ra hắn đánh giá quá thấp Long Ám về mọi mặt rồi, tên dã chủng này ẩn giấu tài năng bản thân quá sâu, mặt nào nên thể hiện mặt nào nên tỏ ra yếu kém. Vương Hoài An cái khác hắn không rành, nhưng riêng về khoản ăn chơi thì hắn không đứng thứ hai cũng đứng đầu về khoản nhìn nét mặt người đối diện có thật sự say hay là giả trang.
Ban đầu Vương Hoài An thật sự bị đám thuộc hạ Long Ám lừa, nhưng khi hắn uống vào không ít rượu, bất giác ngộ ra người của tên dã chủng nào có ai là không tỉnh táo đâu, kể cả Long Ám cũng vậy, vẫn rất tỉnh táo, trong lòng hắn hối hận khôn nguôi vì lại đắc tội với Long Ám.
Vương Hoài An vừa tức giận cùng cảm giác không cam lòng, quanh năm ăn chơi trác táng sức khỏe suy giảm, lại uống vào bụng năm, sau vò rượu lớn dạ dày bắt đầu kháng nghị. Vương Hoài An cố nén khó chịu bản thân, mồ hôi lạnh dần dần xuất hiện, sắc mặt hắn từ ửng hồng do hơi men chầm chậm chuyển sang sắc trắng.
Long Ám nhanh nhạy nghe được nhịp tim Vương Hoài An đang đập dồn dập hơn, thầm nghĩ có lẽ hắn đã uống tới điểm cực hạn của mình. Tầm mắt Vương Hoài An mờ dần rồi chìm vào bóng đen, thân thể cao to không còn lý trí chống đỡ nặng nề ngã trên đất.
Bọn hạ nhân thấy chủ tử ngất xỉu, xúm xít nâng chủ tử kẻ dìu người khiêng toàn bộ sủng nam về sương phòng, thao tác cực kỳ thuần thục, còn không quên phái người gọi đại phu đến bắt mạch. Long Ám giả vờ duy trì sự tỉnh táo ít ỏi của cậu, giọng nói yếu ớt đứt quãng: "Vương Hoài An đã thua... Trận còn lại không cần.....", còn chưa dứt câu liền lâm vào hôn mê.
Tình hình hiện tại tuy cả hai đều có biểu hiện hơi men đã dần thấm vào người, cước bộ loạng choạng tuy nhiên Long Ám có thể bảo trì phần nào tỉnh táo đến tận bây giờ cũng đủ để mọi người nhận định ai thắng ai bại. Nam sủng Vương Hoài An đều say bất tỉnh nhân sự, được nha hoàn dìu trở về phòng, còn ám vệ Huyết tộc của Long Ám vẫn còn một kẻ vẫn "gắng sức" dốc thêm rượu vào cổ họng mình.
Vương Hoài An chợt hiểu ra hắn đánh giá quá thấp Long Ám về mọi mặt rồi, tên dã chủng này ẩn giấu tài năng bản thân quá sâu, mặt nào nên thể hiện mặt nào nên tỏ ra yếu kém. Vương Hoài An cái khác hắn không rành, nhưng riêng về khoản ăn chơi thì hắn không đứng thứ hai cũng đứng đầu về khoản nhìn nét mặt người đối diện có thật sự say hay là giả trang.
Ban đầu Vương Hoài An thật sự bị đám thuộc hạ Long Ám lừa, nhưng khi hắn uống vào không ít rượu, bất giác ngộ ra người của tên dã chủng nào có ai là không tỉnh táo đâu, kể cả Long Ám cũng vậy, vẫn rất tỉnh táo, trong lòng hắn hối hận khôn nguôi vì lại đắc tội với Long Ám.
Vương Hoài An vừa tức giận cùng cảm giác không cam lòng, quanh năm ăn chơi trác táng sức khỏe suy giảm, lại uống vào bụng năm, sau vò rượu lớn dạ dày bắt đầu kháng nghị. Vương Hoài An cố nén khó chịu bản thân, mồ hôi lạnh dần dần xuất hiện, sắc mặt hắn từ ửng hồng do hơi men chầm chậm chuyển sang sắc trắng.
Long Ám nhanh nhạy nghe được nhịp tim Vương Hoài An đang đập dồn dập hơn, thầm nghĩ có lẽ hắn đã uống tới điểm cực hạn của mình. Tầm mắt Vương Hoài An mờ dần rồi chìm vào bóng đen, thân thể cao to không còn lý trí chống đỡ nặng nề ngã trên đất.
Bọn hạ nhân thấy chủ tử ngất xỉu, xúm xít nâng chủ tử kẻ dìu người khiêng toàn bộ sủng nam về sương phòng, thao tác cực kỳ thuần thục, còn không quên phái người gọi đại phu đến bắt mạch. Long Ám giả vờ duy trì sự tỉnh táo ít ỏi của cậu, giọng nói yếu ớt đứt quãng: "Vương Hoài An đã thua... Trận còn lại không cần.....", còn chưa dứt câu liền lâm vào hôn mê.
Tác giả :
Loran