Thuần Huyết Huyết Tộc
Chương 220
Thủ lĩnh nhóm ám vệ nghe Long Ám nhục mạ chủ tử nhưng mệnh lệnh chủ tử căn dặn bọn họ rằng: "Chỉ cần theo dõi hành động của Long Ám rồi bẩm báo lên, tuyệt không được làm tổn thương Long Ám.". Thủ lĩnh ám vệ tuy tức giận nhưng lại cật lực đè nén nó lại, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, âm thanh y ẩn ẩn chứa sát khí: "Vâng!" rồi lập tức tung người rời khỏi tầm mắt Long Ám.
Ánh nhìn Long Ám dời về Lương Minh Hồ và Lương Đông Nhạc còn đang lâm vào trạng thái bàng hoàng sửng sốt, cười mỉm một cái lên tiếng: "Hù dọa nhị vị rồi.". Lương Minh Hồ lúc nãy cứ ngỡ những lời bất kính Long Ám đã nói cũng đủ để ám vệ của Nhiếp chính vương ra tay đoạt mệnh, không nghĩ tới ám vệ lại không làm gì cậu mà tiếp tục ẩn thân.
Trên trán bất giác rịn ra một tầng mồ hôi, Lương Minh Hồ chợt cảm thấy não của hắn không đủ dùng để lý giải sự việc đang diễn ra trước mắt này rồi. Long Ám thật sự là ai? Thân phận tiểu hài tử này như thế nào lại có thể đại nghịch bất đạo với sát thần Nhiếp chính vương chứ? Miệng nói không muốn công khai mối quan hệ giữa Nhiếp chính vương và cậu nhưng cố ý để lộ ra cho Lương Minh Hồ biết rằng "Long Ám cậu không phải trái hồng mềm mặc người nhào nắn".
Riêng Lương Đông Nhạc bị dọa cho mất hồn, nhịp tim nhanh đến độ Long Ám còn tưởng nàng ta giây kế tim lập tức ngất xỉu vậy. Nín nhịn để không bật cười, Long Ám cầm đĩa điểm tâm tinh xảo đưa đến trước mặt Lương Đông Nhạc giọng nói nhỏ nhẹ: "Lương tiểu thư, không cần căng thẳng. Chuyện đã qua bản thiếu không phải người nhỏ nhen mà để bụng sự tình vừa rồi. Tim đập liên tục quá nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe Lương tiểu thư, vả lại chỉ mong sau này Lương tiểu thư có thể suy xét sự việc trước khi hành động thôi.".
Khó khăn nuốt ngụm nước bọt, Lương Đông Nhạc nào đâu còn vẻ anh hào khí sảng như mọi ngày, nàng nhu thuận cầm lấy khối bánh điểm tâm bỏ vào miệng nhai nuốt theo bản năng. Long Ám từ tốn đặt đĩa điểm tâm trở lại bàn đá, chầm chậm đứng dậy: "Cũng sắp đến giờ dùng ngọ thiện, không biết Lương đại nhân và tiểu thư có ý định nếm thử vài món ở Vương phủ không?".
Lương Minh Hồ nào dám một khắc ở đây mặt đối mặt với Long Ám, tuy cậu chỉ là một tiểu hài tử nhưng từ lời ăn tiếng nói, nét hành xử dứt khoát, lạnh lùng. Kẻ làm quan tầm trung niên như Lương Minh Hồ đây còn bị sát khí quanh thân cậu khi nói chuyện với ám vệ Nhiếp chính vương hù dọa không nhẹ đâu.
Ánh nhìn Long Ám dời về Lương Minh Hồ và Lương Đông Nhạc còn đang lâm vào trạng thái bàng hoàng sửng sốt, cười mỉm một cái lên tiếng: "Hù dọa nhị vị rồi.". Lương Minh Hồ lúc nãy cứ ngỡ những lời bất kính Long Ám đã nói cũng đủ để ám vệ của Nhiếp chính vương ra tay đoạt mệnh, không nghĩ tới ám vệ lại không làm gì cậu mà tiếp tục ẩn thân.
Trên trán bất giác rịn ra một tầng mồ hôi, Lương Minh Hồ chợt cảm thấy não của hắn không đủ dùng để lý giải sự việc đang diễn ra trước mắt này rồi. Long Ám thật sự là ai? Thân phận tiểu hài tử này như thế nào lại có thể đại nghịch bất đạo với sát thần Nhiếp chính vương chứ? Miệng nói không muốn công khai mối quan hệ giữa Nhiếp chính vương và cậu nhưng cố ý để lộ ra cho Lương Minh Hồ biết rằng "Long Ám cậu không phải trái hồng mềm mặc người nhào nắn".
Riêng Lương Đông Nhạc bị dọa cho mất hồn, nhịp tim nhanh đến độ Long Ám còn tưởng nàng ta giây kế tim lập tức ngất xỉu vậy. Nín nhịn để không bật cười, Long Ám cầm đĩa điểm tâm tinh xảo đưa đến trước mặt Lương Đông Nhạc giọng nói nhỏ nhẹ: "Lương tiểu thư, không cần căng thẳng. Chuyện đã qua bản thiếu không phải người nhỏ nhen mà để bụng sự tình vừa rồi. Tim đập liên tục quá nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe Lương tiểu thư, vả lại chỉ mong sau này Lương tiểu thư có thể suy xét sự việc trước khi hành động thôi.".
Khó khăn nuốt ngụm nước bọt, Lương Đông Nhạc nào đâu còn vẻ anh hào khí sảng như mọi ngày, nàng nhu thuận cầm lấy khối bánh điểm tâm bỏ vào miệng nhai nuốt theo bản năng. Long Ám từ tốn đặt đĩa điểm tâm trở lại bàn đá, chầm chậm đứng dậy: "Cũng sắp đến giờ dùng ngọ thiện, không biết Lương đại nhân và tiểu thư có ý định nếm thử vài món ở Vương phủ không?".
Lương Minh Hồ nào dám một khắc ở đây mặt đối mặt với Long Ám, tuy cậu chỉ là một tiểu hài tử nhưng từ lời ăn tiếng nói, nét hành xử dứt khoát, lạnh lùng. Kẻ làm quan tầm trung niên như Lương Minh Hồ đây còn bị sát khí quanh thân cậu khi nói chuyện với ám vệ Nhiếp chính vương hù dọa không nhẹ đâu.
Tác giả :
Loran