Thuần Dưỡng (Tương Ngã Tuần Dưỡng)
Chương 7
Năm 2117, thiên phú lính gác thức tỉnh, vào công đoàn Tiêu Hướng thành phố Hải Hà.
Năm 2123, lúc thi hành nhiệm vụ đả thương dẫn đường đồng hành đến hôn mê, nhân cơ hội lẩn trốn.
Năm 2125, dấu vết pheromone biến mất khỏi hệ thống giám sát một cách lạ thường.
Năm 2125, Dạ Ưng bắt đầu hành nghề.
Nay là năm 2130, Thành Dương cắn bút, đối chiếu với tư liệu của Ninh Phi, vẽ ra một trục thời gian.
Ngay từ đầu, y đã suy xét đến việc báo cáo cho công đoàn phát hiện trên của mình —— nếu có thêm những lính gác ham giết chóc thành thói cũng nắm được phương pháp này thì sao? Bọn chúng có thể giấu đi mùi của mình, tha hồ làm càn, còn người bình thường thì như cừu non đợi làm thịt, hoàn toàn không có bất kỳ năng lực chống đỡ nào.
Nhưng y vẫn làm ra vẻ như không có gì xảy ra, như thường lệ quay về ký túc xá của mình, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Dù sao Dạ Ưng đã hành nghề năm năm, trong năm năm này, cũng không có bất kỳ sự kiện nghiêm trọng nào xảy ra.
Hơn nữa hiện nay vẫn còn nội gián, y không dám tin công đoàn, công đoàn cũng không hề tin y.
Thành Dương biết tất cả những việc này đều có lý do, sâu trong thâm tâm y, có một ý nghĩ như chồi non run rẩy trồi lên từ mặt đất: Nếu như mình cũng có thể che giấu pheromone, thì có thể tự điều tra cái chết của Diệp Vũ Tình, thì có thể ra khỏi cửa công đoàn, thoát khỏi hệ thống giám sát giờ giờ phút phút, trở thành một con người tự do.
Lui một vạn bước mà nói, y cũng có thể dùng những tài liệu này để bức Ninh Phi hợp tác.
Nghĩ tới đây, Thành Dương ngạc nhiên phát hiện sự tốt tính của mình đã bị hai ba lần không thuận lợi làm hao mòn đến mức này. Khi Vũ Tình còn sống, y cũng không phải chưa từng tiếp xúc với những kẻ kì quái, hay chưa từng xâm nhập nội tâm nhơ nhuốc nào. Canh cánh ghi nhớ trong lòng thế này, vẫn là lần đầu tiên.
Hắn đột nhiên mở ngăn kéo, tìm bật lửa. Ấn hai ba lần liên tiếp mới đánh ra lửa, Thành Dương cầm một góc bản thảo, đưa đến cạnh ngọn lửa, tiếp sau mùi khét, tờ giấy trắng chứa bí mật cuộn lại vì nhiệt, cuối cùng tan thành nắm tro tàn rơi trên mặt đất.
Nghĩ đến Vũ Tình, Thành Dương tự nhủ trong lòng, mày còn có chuyện đáng quan tâm hơn.
Khi Ninh Phi mở mắt, gò má vừa vặn cận kề đôi mắt cười thành nửa vầng trăng non của Thành Dương.
Hắn mệt mỏi duỗi thẳng chân, mới phát hiện bản thân ấy vậy mà đang nằm trên sô pha chợp mắt. Tài liệu và báo cũ hắn lục tìm suốt đêm ngổn ngang trên sô pha, trên bàn trà và mặt đất, tất cả đều về Thành Dương.
Thành Dương nhận được huy chương dẫn đường tiên tiến tại đại hội tuyên dương, Thành Dương quay lưng đối diện với ống kính đang áp giải nghi phạm lên xe, Thành Dương cầm loa phát thanh nói chuyện với người đàn ông trung niên muốn nhảy lầu tự vẫn, Thành Dương hôn mê bất tỉnh được mang lên xe cứu thương…
Ở trong mơ, Thành Dương nói với hắn: “Tôi nhớ ra rồi, là cậu.”
Chỉ là “nhớ ra”, không phải “nhớ cậu” cũng không phải “chưa từng quên cậu”, cũng đủ cho viền mắt hắn nóng lên, thỏa mãn đến suýt khóc, dường như nhớ nhung và khao khát từ trước tới nay đều được giải thoát.
Một khi tỉnh giấc, lại bị đánh về nguyên mẫu. Vốn dĩ, hắn với Thành Dương, chỉ đơn giản là một kẻ qua đường thoáng gặp không chút ấn tượng.
Trong bảy mươi vạn người trên toàn thế giới, Thành Dương là duy nhất với hắn.
Ninh Phi trở mình, vùi mặt lên ghế sô pha, toàn thân co lại thành một khối. Tay hắn nắm lấy bộ phận đã bán cương, lực độ lớn đến mức gần như trừng phạt, cổ họng phát ra âm thanh như thú hoang bị thương.
Hắn thủ dâm như không cảm nhận được đau đớn, trong đầu chỉ nghĩ đến ánh mắt cuối cùng của Thành Dương —— phẫn nộ, khinh bỉ, khó tin. Hắn biết biểu hiện của mình đê hèn biết bao nhiêu, loại ánh mắt này khiến hắn bị thiêu đốt từ thân xác đến tận sâu linh hồn, gần như hoàn toàn bị đánh bại.
Cả người Ninh Phi run rẩy lên đến cao trào.
Ít ra sau này Thành Dương sẽ không lần thứ hai quên mất hắn.
Cả phòng tanh nồng, hắn chết lặng đứng lên, đến nhà vệ sinh rửa tay. Hôm nay khí trời trong lành, ánh nắng bị những song cửa cắt thành từng sợi, chiếu lên tấm kính thủy tinh trước bồn rửa mặt. Người trong gương sắc mặt tái nhợt, viền mắt dưới thâm đen, trên má còn dính vết bẩn màu xám tro, thoạt trông không giống người còn sống.
Ninh Phi vươn tay định lau đi vết bẩn, động tác chợt dừng lại.
Trong vết bẩn có hai chữ, lờ mờ nhận ra được là chữ “Thành Dương” viết ngược. Có lẽ tối qua khi ngủ toát mồ hôi, lại đè sát quá, in luôn chữ viết trên báo cũ lên mặt.
Hắn thấy hai chữ kia, cuối cùng yếu ớt kề sát trán vào gương, vươn ngón trỏ cẩn thận dùng đầu ngón tay miết nhẹ.
Ninh Phi trong gương cùng hắn thân mật cọ cọ, như động vật nhỏ cọ má an ủi bạn.
“Thành Dương.” Hắn khẽ nói: “Thành Dương. Thành Dương. Thành Dương.”
Cái tên này như ma chú, Ninh Phi không khỏi bắt đầu hối hận, sao bản thân lại quay về thành phố Hải Hà.
Ít nhất, hắn nghĩ, hắn có thể giúp đỡ Thành Dương.
Năm 2123, lúc thi hành nhiệm vụ đả thương dẫn đường đồng hành đến hôn mê, nhân cơ hội lẩn trốn.
Năm 2125, dấu vết pheromone biến mất khỏi hệ thống giám sát một cách lạ thường.
Năm 2125, Dạ Ưng bắt đầu hành nghề.
Nay là năm 2130, Thành Dương cắn bút, đối chiếu với tư liệu của Ninh Phi, vẽ ra một trục thời gian.
Ngay từ đầu, y đã suy xét đến việc báo cáo cho công đoàn phát hiện trên của mình —— nếu có thêm những lính gác ham giết chóc thành thói cũng nắm được phương pháp này thì sao? Bọn chúng có thể giấu đi mùi của mình, tha hồ làm càn, còn người bình thường thì như cừu non đợi làm thịt, hoàn toàn không có bất kỳ năng lực chống đỡ nào.
Nhưng y vẫn làm ra vẻ như không có gì xảy ra, như thường lệ quay về ký túc xá của mình, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Dù sao Dạ Ưng đã hành nghề năm năm, trong năm năm này, cũng không có bất kỳ sự kiện nghiêm trọng nào xảy ra.
Hơn nữa hiện nay vẫn còn nội gián, y không dám tin công đoàn, công đoàn cũng không hề tin y.
Thành Dương biết tất cả những việc này đều có lý do, sâu trong thâm tâm y, có một ý nghĩ như chồi non run rẩy trồi lên từ mặt đất: Nếu như mình cũng có thể che giấu pheromone, thì có thể tự điều tra cái chết của Diệp Vũ Tình, thì có thể ra khỏi cửa công đoàn, thoát khỏi hệ thống giám sát giờ giờ phút phút, trở thành một con người tự do.
Lui một vạn bước mà nói, y cũng có thể dùng những tài liệu này để bức Ninh Phi hợp tác.
Nghĩ tới đây, Thành Dương ngạc nhiên phát hiện sự tốt tính của mình đã bị hai ba lần không thuận lợi làm hao mòn đến mức này. Khi Vũ Tình còn sống, y cũng không phải chưa từng tiếp xúc với những kẻ kì quái, hay chưa từng xâm nhập nội tâm nhơ nhuốc nào. Canh cánh ghi nhớ trong lòng thế này, vẫn là lần đầu tiên.
Hắn đột nhiên mở ngăn kéo, tìm bật lửa. Ấn hai ba lần liên tiếp mới đánh ra lửa, Thành Dương cầm một góc bản thảo, đưa đến cạnh ngọn lửa, tiếp sau mùi khét, tờ giấy trắng chứa bí mật cuộn lại vì nhiệt, cuối cùng tan thành nắm tro tàn rơi trên mặt đất.
Nghĩ đến Vũ Tình, Thành Dương tự nhủ trong lòng, mày còn có chuyện đáng quan tâm hơn.
Khi Ninh Phi mở mắt, gò má vừa vặn cận kề đôi mắt cười thành nửa vầng trăng non của Thành Dương.
Hắn mệt mỏi duỗi thẳng chân, mới phát hiện bản thân ấy vậy mà đang nằm trên sô pha chợp mắt. Tài liệu và báo cũ hắn lục tìm suốt đêm ngổn ngang trên sô pha, trên bàn trà và mặt đất, tất cả đều về Thành Dương.
Thành Dương nhận được huy chương dẫn đường tiên tiến tại đại hội tuyên dương, Thành Dương quay lưng đối diện với ống kính đang áp giải nghi phạm lên xe, Thành Dương cầm loa phát thanh nói chuyện với người đàn ông trung niên muốn nhảy lầu tự vẫn, Thành Dương hôn mê bất tỉnh được mang lên xe cứu thương…
Ở trong mơ, Thành Dương nói với hắn: “Tôi nhớ ra rồi, là cậu.”
Chỉ là “nhớ ra”, không phải “nhớ cậu” cũng không phải “chưa từng quên cậu”, cũng đủ cho viền mắt hắn nóng lên, thỏa mãn đến suýt khóc, dường như nhớ nhung và khao khát từ trước tới nay đều được giải thoát.
Một khi tỉnh giấc, lại bị đánh về nguyên mẫu. Vốn dĩ, hắn với Thành Dương, chỉ đơn giản là một kẻ qua đường thoáng gặp không chút ấn tượng.
Trong bảy mươi vạn người trên toàn thế giới, Thành Dương là duy nhất với hắn.
Ninh Phi trở mình, vùi mặt lên ghế sô pha, toàn thân co lại thành một khối. Tay hắn nắm lấy bộ phận đã bán cương, lực độ lớn đến mức gần như trừng phạt, cổ họng phát ra âm thanh như thú hoang bị thương.
Hắn thủ dâm như không cảm nhận được đau đớn, trong đầu chỉ nghĩ đến ánh mắt cuối cùng của Thành Dương —— phẫn nộ, khinh bỉ, khó tin. Hắn biết biểu hiện của mình đê hèn biết bao nhiêu, loại ánh mắt này khiến hắn bị thiêu đốt từ thân xác đến tận sâu linh hồn, gần như hoàn toàn bị đánh bại.
Cả người Ninh Phi run rẩy lên đến cao trào.
Ít ra sau này Thành Dương sẽ không lần thứ hai quên mất hắn.
Cả phòng tanh nồng, hắn chết lặng đứng lên, đến nhà vệ sinh rửa tay. Hôm nay khí trời trong lành, ánh nắng bị những song cửa cắt thành từng sợi, chiếu lên tấm kính thủy tinh trước bồn rửa mặt. Người trong gương sắc mặt tái nhợt, viền mắt dưới thâm đen, trên má còn dính vết bẩn màu xám tro, thoạt trông không giống người còn sống.
Ninh Phi vươn tay định lau đi vết bẩn, động tác chợt dừng lại.
Trong vết bẩn có hai chữ, lờ mờ nhận ra được là chữ “Thành Dương” viết ngược. Có lẽ tối qua khi ngủ toát mồ hôi, lại đè sát quá, in luôn chữ viết trên báo cũ lên mặt.
Hắn thấy hai chữ kia, cuối cùng yếu ớt kề sát trán vào gương, vươn ngón trỏ cẩn thận dùng đầu ngón tay miết nhẹ.
Ninh Phi trong gương cùng hắn thân mật cọ cọ, như động vật nhỏ cọ má an ủi bạn.
“Thành Dương.” Hắn khẽ nói: “Thành Dương. Thành Dương. Thành Dương.”
Cái tên này như ma chú, Ninh Phi không khỏi bắt đầu hối hận, sao bản thân lại quay về thành phố Hải Hà.
Ít nhất, hắn nghĩ, hắn có thể giúp đỡ Thành Dương.
Tác giả :
Đỗ Bì Tam Tằng Nhục