Thuần Dưỡng (Tương Ngã Tuần Dưỡng)
Chương 45
Trong toàn cảnh tinh thần, trời cao mây mỏng, ánh dương chan hòa.
Pheromone của Ninh Phi mất đi ngăn trở trong hiện thực, trở nên nồng đậm chưa từng có. Mùi thuốc súng tràn ngập trên cỏ xanh, mỗi khi hô hấp, đều theo phổi dung nhập vào máu huyết. Dường như có một chuỗi tia lửa cứ thế nhen nhóm, liên tục thiêu đốt đến vùng bẹn.
Thành Dương nghĩ, lần này nên đến phiên y chủ động.
Y nghiêng người điều chỉnh tư thế ngồi một chút, nhích lại. Khoảng cách từ mặt đến mặt rất gần, trong tầm mắt y dường như chỉ còn đôi con ngươi đen tròn của Ninh Phi.
“Thả lỏng.” Thành Dương khẽ nói: “Em căng thẳng như vậy, anh biết hôn em thế nào.”
Hàng mi Ninh Phi rung rung, thả lỏng hàm răng, hơi hé miệng.
Phản ứng này khiến Thành Dương bật một tiếng cười nhẹ.
Thành Dương đẩy Ninh Phi ngã lên nền cỏ. Cỏ biếc bạt ngàn từng gốc từng gốc nối tiếp nhau lay động, ấm áp dễ chịu cọ lên da dẻ họ. Thành Dương dán sát môi mình vào Ninh Phi, động tác dịu dàng. Khi môi lưỡi tiếp xúc, khoái cảm tê dại như chạm điện từ xương cùng dâng lên. Ninh Phi phát ra âm mũi khe khẽ, cắn lên cánh môi y, dùng hàm răng day nghiến, không chịu buông ra.
Y cương rồi.
Bộ phận của Ninh Phi cũng vươn lên thẳng đứng, chạm vào bụng dưới của hắn.
Thành Dương ngẩng đầu, hô hấp dồn dập, nhìn Ninh Phi nói: “Anh làm thế này, không chỉ để chúng ta trốn thoát.” Y đặt tay lên ngực Ninh Phi, nhịp tim lính gác đập thật nhanh.
“Ừ.” Giọng Ninh Phi rất nhẹ.
Vẫn còn năm tiếng.
Việc họ phải làm là “yêu”.
Lính gác thả lỏng, phục tùng tựa vào lồng ngực y. Thành Dương vừa vuốt tóc Ninh Phi, vừa cởi quần áo. Cái hôn vỗ về không ngừng rơi lên trán, Ninh Phi nhắm mắt, bàn tay lần xuống quần Thành Dương.
Y rất cứng, nhưng cũng không nóng ruột. Thành Dương muốn bù lại hết những thiếu sót ở hai lần trước, tìm điểm nhạy cảm của nhau, chậm rãi mở rộng, cuối cùng chiếm hữu lẫn nhau. Lính gác của y đã trải qua rất nhiều chuyện tệ hại, luôn luôn thiếu cảm giác an toàn, thế nên y phải dùng tiếp xúc thân thể chặt chẽ và da dẻ ấm áp cận kề để ôm ấp trái tim sợ hãi mất mát ấy.
Thành Dương hơi kéo giãn khoảng cách, để bản thân ngồi dậy.
Ninh Phi nhíu mày, mở mắt nhìn y. Y cúi người xuống, tìm đến vết sẹo trước ngực Ninh Phi, và cả quầng vú bị cắt qua. Đầu ti đã cứng ngắc, một hạt nhỏ màu hồng dựng đứng trước ngực.
Y sờ dọc theo vết dao, Ninh Phi hít vào một hơi.
Khi đầu ngón tay dừng lại nơi đầu ti, Thành Dương hỏi: “Thứ này xuất hiện thế nào?”
Y tò mò vấn đề này đã lâu. Ninh Phi nhắm mắt, lồng ngực phập phồng, gương mặt đầy vẻ thẹn thùng lẫn ham muốn: “Dao găm.”
Câu trả lời quá mức không rõ ràng. Thành Dương cúi người xuống, đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu ghẹo, lại dùng răng cắn một cái. Ninh Phi rên rỉ thành tiếng, hai tay chống lên đầu vai y, như là cự tuyệt, lại như thuận theo.
“Chi tiết thế nào?”
“Có lần nhiệm vụ chạm mặt đồng nghiệp.” Ninh Phi nói, tình dục khiến giọng nói hắn lộ vẻ đứt quãng: “Mật danh Phong Điểu (Chim ruồi). Ả ta dùng dao găm chém tôi, suýt đâm xuyên vào phổi, nhưng tôi giết ả rồi.”
Thành Dương đang bận hôn liếm vết sẹo trên quầng vú, chỉ đáp một tiếng “Ừ”. Ninh Phi dùng hai tay vòng quanh cổ y, khi cảm giác mãnh liệt, hắn siết chặt cánh tay, khẽ rên thành tiếng.
Thành Dương thật thích chất giọng hắn.
Có chút khàn khàn, gợi tình một cách đặc biệt.
Mùi thuốc súng sực nức sặc người. Thành Dương đổi sang bên kia, hôn đầu ti bên trái một chốc, chợt bị vết súng bắn trên vai hấp dẫn sự chú ý. Y thoáng hướng lên trên, kề sát môi vào, thấp giọng nói: “Anh rất xin lỗi.”
Ninh Phi lắc đầu, ôm chặt y, in một nụ hôn lên đỉnh đầu y.
Y muốn đền bù cho Ninh Phi như thế.
Cho Ninh Phi tình yêu không dứt, để hắn không còn dè dặt nhìn mình như thế, giống như tự mình hại mình mà thỏa mãn người khác. Dù sao Ninh Phi cũng đáng giá toàn bộ tình cảm của y. Hơn nữa, y còn là dẫn đường của Ninh Phi, y phải khiến Ninh Phi cảm thấy hạnh phúc.
Ánh mặt trời rọi sáng hết thảy mọi cảm xúc.
Thành Dương chống người lên, từ phía trên chăm chú nhìn lính gác của mình. Ninh Phi lộ vẻ hơi mờ mịt, đầu ti bị chơi đùa vừa cứng vừa đỏ, bộ phận kia căng trướng đẩy cả quần lót lên. Y khẽ cười một tiếng, kéo quần cả hai xuống, để dương vật và dương vật chạm vào nhau.
Ninh Phi bật ra tiếng rên nhẹ. Hắn thở hổn hển, dùng tay nắm lấy hai bộ phận kia. Cảm giác này thực sự quá tuyệt, bộ phận cứng rắn nóng hổi kề sát mình, chất lỏng tràn ra khỏi miệng chuông, theo động tác tay vuốt ve lên xuống mà dính đầy quy đầu. Mỗi động tác mang đến khoái cảm cho Ninh Phi đều được trung thực phản ứng lại. Đôi con ngươi Ninh Phi ướt át, bắt đầu không kìm được di chuyển xương hông, cùng Thành Dương cọ xát lẫn nhau.
Thành Dương cúi đầu, tiếp tục hôn môi Ninh Phi.
Pheromone của Ninh Phi mất đi ngăn trở trong hiện thực, trở nên nồng đậm chưa từng có. Mùi thuốc súng tràn ngập trên cỏ xanh, mỗi khi hô hấp, đều theo phổi dung nhập vào máu huyết. Dường như có một chuỗi tia lửa cứ thế nhen nhóm, liên tục thiêu đốt đến vùng bẹn.
Thành Dương nghĩ, lần này nên đến phiên y chủ động.
Y nghiêng người điều chỉnh tư thế ngồi một chút, nhích lại. Khoảng cách từ mặt đến mặt rất gần, trong tầm mắt y dường như chỉ còn đôi con ngươi đen tròn của Ninh Phi.
“Thả lỏng.” Thành Dương khẽ nói: “Em căng thẳng như vậy, anh biết hôn em thế nào.”
Hàng mi Ninh Phi rung rung, thả lỏng hàm răng, hơi hé miệng.
Phản ứng này khiến Thành Dương bật một tiếng cười nhẹ.
Thành Dương đẩy Ninh Phi ngã lên nền cỏ. Cỏ biếc bạt ngàn từng gốc từng gốc nối tiếp nhau lay động, ấm áp dễ chịu cọ lên da dẻ họ. Thành Dương dán sát môi mình vào Ninh Phi, động tác dịu dàng. Khi môi lưỡi tiếp xúc, khoái cảm tê dại như chạm điện từ xương cùng dâng lên. Ninh Phi phát ra âm mũi khe khẽ, cắn lên cánh môi y, dùng hàm răng day nghiến, không chịu buông ra.
Y cương rồi.
Bộ phận của Ninh Phi cũng vươn lên thẳng đứng, chạm vào bụng dưới của hắn.
Thành Dương ngẩng đầu, hô hấp dồn dập, nhìn Ninh Phi nói: “Anh làm thế này, không chỉ để chúng ta trốn thoát.” Y đặt tay lên ngực Ninh Phi, nhịp tim lính gác đập thật nhanh.
“Ừ.” Giọng Ninh Phi rất nhẹ.
Vẫn còn năm tiếng.
Việc họ phải làm là “yêu”.
Lính gác thả lỏng, phục tùng tựa vào lồng ngực y. Thành Dương vừa vuốt tóc Ninh Phi, vừa cởi quần áo. Cái hôn vỗ về không ngừng rơi lên trán, Ninh Phi nhắm mắt, bàn tay lần xuống quần Thành Dương.
Y rất cứng, nhưng cũng không nóng ruột. Thành Dương muốn bù lại hết những thiếu sót ở hai lần trước, tìm điểm nhạy cảm của nhau, chậm rãi mở rộng, cuối cùng chiếm hữu lẫn nhau. Lính gác của y đã trải qua rất nhiều chuyện tệ hại, luôn luôn thiếu cảm giác an toàn, thế nên y phải dùng tiếp xúc thân thể chặt chẽ và da dẻ ấm áp cận kề để ôm ấp trái tim sợ hãi mất mát ấy.
Thành Dương hơi kéo giãn khoảng cách, để bản thân ngồi dậy.
Ninh Phi nhíu mày, mở mắt nhìn y. Y cúi người xuống, tìm đến vết sẹo trước ngực Ninh Phi, và cả quầng vú bị cắt qua. Đầu ti đã cứng ngắc, một hạt nhỏ màu hồng dựng đứng trước ngực.
Y sờ dọc theo vết dao, Ninh Phi hít vào một hơi.
Khi đầu ngón tay dừng lại nơi đầu ti, Thành Dương hỏi: “Thứ này xuất hiện thế nào?”
Y tò mò vấn đề này đã lâu. Ninh Phi nhắm mắt, lồng ngực phập phồng, gương mặt đầy vẻ thẹn thùng lẫn ham muốn: “Dao găm.”
Câu trả lời quá mức không rõ ràng. Thành Dương cúi người xuống, đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu ghẹo, lại dùng răng cắn một cái. Ninh Phi rên rỉ thành tiếng, hai tay chống lên đầu vai y, như là cự tuyệt, lại như thuận theo.
“Chi tiết thế nào?”
“Có lần nhiệm vụ chạm mặt đồng nghiệp.” Ninh Phi nói, tình dục khiến giọng nói hắn lộ vẻ đứt quãng: “Mật danh Phong Điểu (Chim ruồi). Ả ta dùng dao găm chém tôi, suýt đâm xuyên vào phổi, nhưng tôi giết ả rồi.”
Thành Dương đang bận hôn liếm vết sẹo trên quầng vú, chỉ đáp một tiếng “Ừ”. Ninh Phi dùng hai tay vòng quanh cổ y, khi cảm giác mãnh liệt, hắn siết chặt cánh tay, khẽ rên thành tiếng.
Thành Dương thật thích chất giọng hắn.
Có chút khàn khàn, gợi tình một cách đặc biệt.
Mùi thuốc súng sực nức sặc người. Thành Dương đổi sang bên kia, hôn đầu ti bên trái một chốc, chợt bị vết súng bắn trên vai hấp dẫn sự chú ý. Y thoáng hướng lên trên, kề sát môi vào, thấp giọng nói: “Anh rất xin lỗi.”
Ninh Phi lắc đầu, ôm chặt y, in một nụ hôn lên đỉnh đầu y.
Y muốn đền bù cho Ninh Phi như thế.
Cho Ninh Phi tình yêu không dứt, để hắn không còn dè dặt nhìn mình như thế, giống như tự mình hại mình mà thỏa mãn người khác. Dù sao Ninh Phi cũng đáng giá toàn bộ tình cảm của y. Hơn nữa, y còn là dẫn đường của Ninh Phi, y phải khiến Ninh Phi cảm thấy hạnh phúc.
Ánh mặt trời rọi sáng hết thảy mọi cảm xúc.
Thành Dương chống người lên, từ phía trên chăm chú nhìn lính gác của mình. Ninh Phi lộ vẻ hơi mờ mịt, đầu ti bị chơi đùa vừa cứng vừa đỏ, bộ phận kia căng trướng đẩy cả quần lót lên. Y khẽ cười một tiếng, kéo quần cả hai xuống, để dương vật và dương vật chạm vào nhau.
Ninh Phi bật ra tiếng rên nhẹ. Hắn thở hổn hển, dùng tay nắm lấy hai bộ phận kia. Cảm giác này thực sự quá tuyệt, bộ phận cứng rắn nóng hổi kề sát mình, chất lỏng tràn ra khỏi miệng chuông, theo động tác tay vuốt ve lên xuống mà dính đầy quy đầu. Mỗi động tác mang đến khoái cảm cho Ninh Phi đều được trung thực phản ứng lại. Đôi con ngươi Ninh Phi ướt át, bắt đầu không kìm được di chuyển xương hông, cùng Thành Dương cọ xát lẫn nhau.
Thành Dương cúi đầu, tiếp tục hôn môi Ninh Phi.
Tác giả :
Đỗ Bì Tam Tằng Nhục