Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 152-9: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Dù Thanh Linh nằm trên nhuyễn tháp được trải một lớp lông mềm mại nhưng vẫn cảm thấy xe ngựa xóc nảy dữ dội. Cơn đau bắt đầu có giấu hiệu hòa hoãn, cả người nàng như vừa trải qua một trận chiến khốc liệt, mệt mỏi đến không mở được mắt.
Giấc mơ hỗn loạn không ngừng, nàng không biết bản thân đang tỉnh hay đang mơ nữa. Ngủ chưa được bao lâu, xe ngựa đột ngột nảy lên một cái, nàng bị giật mình mà tỉnh giấc.
“Tần Thừa tướng, ngài mau mau trở về đi.”
Xe ngựa đến một thôn trang, Tần Liễm đột nhiên đuổi theo đứng chặn trước xe ngựa. Vô Ảnh khôn thể không bảo Trương Mộc mau dừng xe lại.
Thân mình Thanh Linh không tốt, Vô Ảnh không dám để Trương Mộc đánh xe quá nhanh, không ngờ Tần Liễm ấy vậy mà vẫn dám đuổi theo.
Nghe thấy Tần Liễm bám theo, thần kinh Thanh Linh khẩn trướng, lập tức ngồi dậy.
Nghỉ ngơi một lát sắc mặt nàng đã không còn khó nhìn như vừa nãy. Huống chi nàng còn trang điểm nhàn nhạt nên càng khó nhận ra.
“Phu nhân, nàng định đi nơi nào?” Thanh Linh ngăn trước xe ngựa Thanh Linh, ánh mắt thủy chúng vẫn không rời trên mành xe.
Thanh Linh nghe thấy thanh âm bình tĩnh của Tần Liễm, trong lòng có chút khẩn trương, sao hắn vẫn đuổi theo nàng vậy? “Cứ đi như vậy thôi, đến nơi nào thấy vui vẻ thì dừng lại.”
“Nhất định phải đi sao?” Giọng nói tràn ngập bi thương.
Trái tim như bị nhéo một cái, vừa đau vừa nhức, nàng không muốn rời khỏi hắn nhưng nghĩ đến những lần độc phát trước đó, hắn vì nàng mà không đoái hoài đến tính mạng, nàng cắn cắn môi dưới, vẫn là nên nhẫn tâm thôi: “Phải.”
“Diệp Thanh Linh, giữa chúng ta có rất nhiều chuyện ngăn trở, nàng vừa yêu ta lại vừa hận ta. Nếu như ta trả mạng này cho nàng, nàng không cần phải hận ta, chỉ yêu ta được không?” Ngữ điệu buồn bã của Tần Liễm vang lên. (MTLTH.dđlqđ)
Thanh Linh nghe hắn nói vậy, dự cảm không lành bắt đầu dâng lên, cái gì là trả mạng này cho nàng? Hắn đang muốn làm cái gì? Nàng đang suy nghĩ ý tứ trong lời hắn nói, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng kêu kinh ngạc của Vô Ảnh và thuộc hạ của hắn.
“Công tử, không cần!”
“Tần Thừa tướng!”
Bất an trong lòng bỗng vỡ òa, Thanh Linh không nhịn được nhấc mành xe lên, vừa nhìn liền
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Dù Thanh Linh nằm trên nhuyễn tháp được trải một lớp lông mềm mại nhưng vẫn cảm thấy xe ngựa xóc nảy dữ dội. Cơn đau bắt đầu có giấu hiệu hòa hoãn, cả người nàng như vừa trải qua một trận chiến khốc liệt, mệt mỏi đến không mở được mắt.
Giấc mơ hỗn loạn không ngừng, nàng không biết bản thân đang tỉnh hay đang mơ nữa. Ngủ chưa được bao lâu, xe ngựa đột ngột nảy lên một cái, nàng bị giật mình mà tỉnh giấc.
“Tần Thừa tướng, ngài mau mau trở về đi.”
Xe ngựa đến một thôn trang, Tần Liễm đột nhiên đuổi theo đứng chặn trước xe ngựa. Vô Ảnh khôn thể không bảo Trương Mộc mau dừng xe lại.
Thân mình Thanh Linh không tốt, Vô Ảnh không dám để Trương Mộc đánh xe quá nhanh, không ngờ Tần Liễm ấy vậy mà vẫn dám đuổi theo.
Nghe thấy Tần Liễm bám theo, thần kinh Thanh Linh khẩn trướng, lập tức ngồi dậy.
Nghỉ ngơi một lát sắc mặt nàng đã không còn khó nhìn như vừa nãy. Huống chi nàng còn trang điểm nhàn nhạt nên càng khó nhận ra.
“Phu nhân, nàng định đi nơi nào?” Thanh Linh ngăn trước xe ngựa Thanh Linh, ánh mắt thủy chúng vẫn không rời trên mành xe.
Thanh Linh nghe thấy thanh âm bình tĩnh của Tần Liễm, trong lòng có chút khẩn trương, sao hắn vẫn đuổi theo nàng vậy? “Cứ đi như vậy thôi, đến nơi nào thấy vui vẻ thì dừng lại.”
“Nhất định phải đi sao?” Giọng nói tràn ngập bi thương.
Trái tim như bị nhéo một cái, vừa đau vừa nhức, nàng không muốn rời khỏi hắn nhưng nghĩ đến những lần độc phát trước đó, hắn vì nàng mà không đoái hoài đến tính mạng, nàng cắn cắn môi dưới, vẫn là nên nhẫn tâm thôi: “Phải.”
“Diệp Thanh Linh, giữa chúng ta có rất nhiều chuyện ngăn trở, nàng vừa yêu ta lại vừa hận ta. Nếu như ta trả mạng này cho nàng, nàng không cần phải hận ta, chỉ yêu ta được không?” Ngữ điệu buồn bã của Tần Liễm vang lên. (MTLTH.dđlqđ)
Thanh Linh nghe hắn nói vậy, dự cảm không lành bắt đầu dâng lên, cái gì là trả mạng này cho nàng? Hắn đang muốn làm cái gì? Nàng đang suy nghĩ ý tứ trong lời hắn nói, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng kêu kinh ngạc của Vô Ảnh và thuộc hạ của hắn.
“Công tử, không cần!”
“Tần Thừa tướng!”
Bất an trong lòng bỗng vỡ òa, Thanh Linh không nhịn được nhấc mành xe lên, vừa nhìn liền
Tác giả :
Sương Nhiễm Tuyết Y