Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 146: Bão tuyết trong đêm đen
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Câu nói của Hách Liên Dực vừa dứt, phụ cận đồng thời phóng lên đợt pháo hoa cuối cùng, ‘OANH!!’ thanh âm tựa như tiếng sấm, chấn động tới mức tâm mọi người đều run rẩy.
Tiếng pháo trúc lại đua nhau vang lên, tiếng mưa rơi vào mái hiên tựa như gõ tỉnh lòng người.
Sau một hồi kinh ngạc, chúng thần bắt đầu xì xào bàn tán. Năm đó Tần Thừa tướng đúng là đã tìm thấy Ngũ Hoàng tử Hách Liên Thành ở dân gian đưa về cung, Hoàng Thượng đã tự mình kiểm chứng một phen, cuối cùng đã xác nhận dây chính xác là vị Ngũ Hoàng tử mất tích năm đó.
Hách Liên Thành không phải Hoàng tử chân chính, hình như không có khả năng?
“Trò đùa của Vinh Vương hơi lớn rồi đấy.” Tần Liễm vẫn cứ vân đạm phong khinh tựa như hoàn toàn không để lời nói của Hách Liên Dực vào trong lòng.
Thái tử bên kia lại tức giận đến mức không nói nổi, hắn mạnh mẽ nâng tay chỉ Hách Liên Dực: “Hách Liên Dực, ngươi mưu sát Phụ Hoàng, vu oan trung lương, ngươi mới là kẻ đáng chết vạn lần!”
Hắn lại giận dữ chỉ vị Thủ lĩnh Cấm Vệ quân mới nhậm chức tên Tô Hổ: “Tô Hổ, ngươi thu được chỗ tốt gì từ Vinh Vương? Ai cho ngươi lá gan vây công bản Thái tử?”
Hách Liên Dực phất tay áo nói: “Hừ, ngươi phạm tội lớn ngập trời, lại còn dám kiêu căng lớn lối đến vậy.”
“Đủ rồi, đều câm miệng lại cho bản vương!” Lão Hoàng thúc tức giận quát: “Hoàng Thượng vừa mới bị thương, hiện tại tình huống không rõ, các ngươi thân là nhi tử lại dám thanh thản ở đây mà ầm ĩ, trong lòng các ngươi rốt cuộc có Phụ Hoàng của các ngươi hay không?”
Hách Liên Dực hơi nhếch môi, nghiêng đầu nhìn lão Hoàng Thúc: “Hoàng thúc, lời này của ngài nói không đúng rồi. Thời thời khắc khắc bản vương đều nhớ đến Phụ Hoàng, cho nên đối với người dám cả gan mưu hại Phụ Hoàng, bản vương không dễ dàng tha thứ, lúc này mới phải vạch tội Hách Liên Thành.
Hách Liên Thành muốn giết hại Phụ Hoàng…”
Thái tử hít sâu một hơi, lạnh lùng cắt đứt lời nói của Hách Liên Dực: “Hách Liên Dực, ngươi nói bản Thái tử là giả mạo, vậy ngươi cầm chứng cớ đến đây, chớ có ngậm máu phun người.”
Nhìn hai người vẫn giương cung bạt kiếm, lão Hoàng thúc cũng cảm thấy bất đắc dĩ sâu sắc. Thái tử cùng Vinh Vương bất hòa vốn không phải chuyện ngày một ngày hai. Oán hận của hai người vốn đã đủ sâu, đêm nay song phương lại cứ cắn lấy tay nhau không chịu nhả, không cho ra một kết quả, chắc chắc hai người nhất định không bỏ qua.
Hách Liên Dực câu môi khẽ cười: “Người đâu? Mang dưỡng mẫu Lý Tĩnh lên đây.” (MTLTH.dđlqđ)
Một lát sau, Lý Tĩnh bị người dẫn tới.
Ánh mắt đồng loạt dừng trên người Lý Tĩnh. Ở đây tất cả đều là trọng thần triều đình, nhìn người không tự giác được mang theo chút áp bách.
Binh sĩ vẫn mặt không đổi sắc đứng bên cạnh, binh khí trong tay hiện ra u quang trong đêm đen.
Lý Tĩnh cả đời còn chưa thấy qua trận chiến lớn thế này, chân không khỏi cảm giác như muốn nhũn.
Gió rét thổi tới, sau đó tuyết đồng loạt rơi xuống.
Tần Liễm đến bên cạnh Thanh Linh, nắm tay nàng trong tay: “Lạnh không? Vừa rồi sao không mang theo noãn lô?”
Thanh Linh lắc đầu, ánh mắt ngưng lại nhìn thân hình Lý Tĩnh: “Thiếp không lạnh.”
“Bà ta có đẹp mắt bằng phu quân nàng không?” Hắc trêu tức nói, nhanh nhanh chóng chóng trộm thơm một cái lên má nàng. (MTLTH.dđlqđ)
Nàng giậm chân, bên tai nóng lên, xoay đầu trừng hắn: “Đã là lúc nào rồi mà chàng còn không chịu đứng đắn.”
“Yên tâm. Ta sẽ không để mình gặp nguy hiểm.” Hắn nắm chặt tay nàng thâm tình nói.
“Thiếp biết.” Nhưng nàng vẫn không nhịn được mà lo lắng, đột nhiên, trái tim lại mãnh liệt truyền đến cơn đau.
“Làm sao vậy?” Hắn căng thẳng hỏi, tay đặt lên mạch nàng, tâm căng thẳng, mày nhíu lại: “Mạch tượng sao lại rối loạn như vậy?”
“Đừng lo lắng, chút nữa thôi là ổn rồi.” Nàng cong mắt cười: “Ừ, hiện tại chẳng phải là không sao rồi sao.”
“Nàng tốt nhất đừng xảy ra chuyện gì, nếu như có chuyện mà không nói cho vi phu, xem vi phu thu thập nàng thế nào.” Hắn nửa uy hiếp nửa sủng ái nói.
“Biết rồi, chàng dong dài vừa thôi.” Nàng chu mỏ nói, nghe thấy thanh âm của Lý Tĩnh, ánh mắt nàng một lần nữa tập trung lên người bà ta.
“Dân phụ tham kiến Thành Vương Điện hạ, Vinh Vương Điện hạ.” Lý Tĩnh hành lễ, lại không nửa điểm ý tứ muốn hành lễ với Thái tử.
Thái tử nhìn thấy vị dưỡng mẫu đột nhiên xuất hiện này, có đôi chút sững sờ, lại thấy Lý Tĩnh không chịu nhìn mình, hắn liền đoán dưỡng mẫu đã bị Hách Liên Dực thu mua.
Hách Liên Dực đêm nay tất nhiên phải có chuẩn bị chu toàn, nếu như chỉ có Lý Tĩnh thì ổn, nếu không chắc hẳn còn có hậu chiêu. (MTLTH.dđlqđ)
“Lý Tĩnh.” Hách Liên Dực mở miệng, ngón tay chỉ thẳng vào Hách Liên Thành: “Ngươi đến nói một chút, hắn là ai?”
Chúng thần dừng xì xào bàn tán, ngưng thần, vểnh tai lên nghe.
Lý Tĩnh cắn chặt môi dưới đến trắng bệch, túm chặt góc áo của mình, trù trừ một lát mới nói: “Hồi Vinh Vương, hằn kỳ thật chỉ là một hài tử bình thường mà dân phụ thư dưỡng mà thôi. Năm đó dân phụ nhận nuôi hai đứa bé, trong đó có một đứa trên người đeo ngọc bội văn long.”
Ngọc bội này chính là quà Nguyên Ung Đế tặng Ngũ Hoàng tử lúc mới biết đi, trong thiên hạ chỉ có một chiếc, người biết không nhiều lắm: “Dân phụ biết người đeo ngọc bội văn long không phú cũng quý, không nghĩ tới đứa bé đó lại là Hoàng tử Điện hạ.
Dân phụ lúc đó định đưa hài tử đến quan phủ, xem Huyện lão gia có thể giúp đỡ hài tử tìm gia đình hay không? Chỉ là Huyện lão gia lại không có ý muốn nhận chuyện này. Trùng hợp lúc ấy tiểu Hoàng tử lại sốt cao, dân phụ chiếu cố vài ngày, phát hiện tiểu Hoàng tử cũng rất ngoan, lại dần dần có ý ỷ lại vào dân phụ, còn nói không muốn đi, chỉ muốn ở cùng dân phụ.
Dân phụ lúc ấy cũng thật lòng thích tiểu Hoàng tử, ngẫm nghĩ một lát mới đáp ứng. Chỉ là tiểu Hoàng tử thân thể nhiều bệnh, không lâu sau đó liền mất.
Trước khidân phụ chôn cất thi thể tiểu Hoàng tử đã tháo ngọc bội long văn xuống. Vốn chỉ nghĩ sau này người nhà hài tử tìm đến, dân phụ có thể giao gia ngọc bội, coi như là tưởng niệm đứa bé đã mất.
Dân phụ chưa từng nghĩ đến, nhiều năm sau đó, Tần Thừa tướng bắt dân phụ giao ngọc bội văn long cho hài tử khác, ép dân phụ nói đứa bé đó là huyết mạch Hoàng Thất.” Nói đến đây, vành mắt bà đã có chút đỏ, sau cùng lại mang theo oán giận.
“Đều do dân phụ lúc đó nhát gan sợ phiền phức, bị Tần Thừa tướng uy hiếp mới không thể không nối giáo cho giặc.”
Chú thích: Noãn lô
Chú thích: Ngọc bội long văn
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Câu nói của Hách Liên Dực vừa dứt, phụ cận đồng thời phóng lên đợt pháo hoa cuối cùng, ‘OANH!!’ thanh âm tựa như tiếng sấm, chấn động tới mức tâm mọi người đều run rẩy.
Tiếng pháo trúc lại đua nhau vang lên, tiếng mưa rơi vào mái hiên tựa như gõ tỉnh lòng người.
Sau một hồi kinh ngạc, chúng thần bắt đầu xì xào bàn tán. Năm đó Tần Thừa tướng đúng là đã tìm thấy Ngũ Hoàng tử Hách Liên Thành ở dân gian đưa về cung, Hoàng Thượng đã tự mình kiểm chứng một phen, cuối cùng đã xác nhận dây chính xác là vị Ngũ Hoàng tử mất tích năm đó.
Hách Liên Thành không phải Hoàng tử chân chính, hình như không có khả năng?
“Trò đùa của Vinh Vương hơi lớn rồi đấy.” Tần Liễm vẫn cứ vân đạm phong khinh tựa như hoàn toàn không để lời nói của Hách Liên Dực vào trong lòng.
Thái tử bên kia lại tức giận đến mức không nói nổi, hắn mạnh mẽ nâng tay chỉ Hách Liên Dực: “Hách Liên Dực, ngươi mưu sát Phụ Hoàng, vu oan trung lương, ngươi mới là kẻ đáng chết vạn lần!”
Hắn lại giận dữ chỉ vị Thủ lĩnh Cấm Vệ quân mới nhậm chức tên Tô Hổ: “Tô Hổ, ngươi thu được chỗ tốt gì từ Vinh Vương? Ai cho ngươi lá gan vây công bản Thái tử?”
Hách Liên Dực phất tay áo nói: “Hừ, ngươi phạm tội lớn ngập trời, lại còn dám kiêu căng lớn lối đến vậy.”
“Đủ rồi, đều câm miệng lại cho bản vương!” Lão Hoàng thúc tức giận quát: “Hoàng Thượng vừa mới bị thương, hiện tại tình huống không rõ, các ngươi thân là nhi tử lại dám thanh thản ở đây mà ầm ĩ, trong lòng các ngươi rốt cuộc có Phụ Hoàng của các ngươi hay không?”
Hách Liên Dực hơi nhếch môi, nghiêng đầu nhìn lão Hoàng Thúc: “Hoàng thúc, lời này của ngài nói không đúng rồi. Thời thời khắc khắc bản vương đều nhớ đến Phụ Hoàng, cho nên đối với người dám cả gan mưu hại Phụ Hoàng, bản vương không dễ dàng tha thứ, lúc này mới phải vạch tội Hách Liên Thành.
Hách Liên Thành muốn giết hại Phụ Hoàng…”
Thái tử hít sâu một hơi, lạnh lùng cắt đứt lời nói của Hách Liên Dực: “Hách Liên Dực, ngươi nói bản Thái tử là giả mạo, vậy ngươi cầm chứng cớ đến đây, chớ có ngậm máu phun người.”
Nhìn hai người vẫn giương cung bạt kiếm, lão Hoàng thúc cũng cảm thấy bất đắc dĩ sâu sắc. Thái tử cùng Vinh Vương bất hòa vốn không phải chuyện ngày một ngày hai. Oán hận của hai người vốn đã đủ sâu, đêm nay song phương lại cứ cắn lấy tay nhau không chịu nhả, không cho ra một kết quả, chắc chắc hai người nhất định không bỏ qua.
Hách Liên Dực câu môi khẽ cười: “Người đâu? Mang dưỡng mẫu Lý Tĩnh lên đây.” (MTLTH.dđlqđ)
Một lát sau, Lý Tĩnh bị người dẫn tới.
Ánh mắt đồng loạt dừng trên người Lý Tĩnh. Ở đây tất cả đều là trọng thần triều đình, nhìn người không tự giác được mang theo chút áp bách.
Binh sĩ vẫn mặt không đổi sắc đứng bên cạnh, binh khí trong tay hiện ra u quang trong đêm đen.
Lý Tĩnh cả đời còn chưa thấy qua trận chiến lớn thế này, chân không khỏi cảm giác như muốn nhũn.
Gió rét thổi tới, sau đó tuyết đồng loạt rơi xuống.
Tần Liễm đến bên cạnh Thanh Linh, nắm tay nàng trong tay: “Lạnh không? Vừa rồi sao không mang theo noãn lô?”
Thanh Linh lắc đầu, ánh mắt ngưng lại nhìn thân hình Lý Tĩnh: “Thiếp không lạnh.”
“Bà ta có đẹp mắt bằng phu quân nàng không?” Hắc trêu tức nói, nhanh nhanh chóng chóng trộm thơm một cái lên má nàng. (MTLTH.dđlqđ)
Nàng giậm chân, bên tai nóng lên, xoay đầu trừng hắn: “Đã là lúc nào rồi mà chàng còn không chịu đứng đắn.”
“Yên tâm. Ta sẽ không để mình gặp nguy hiểm.” Hắn nắm chặt tay nàng thâm tình nói.
“Thiếp biết.” Nhưng nàng vẫn không nhịn được mà lo lắng, đột nhiên, trái tim lại mãnh liệt truyền đến cơn đau.
“Làm sao vậy?” Hắn căng thẳng hỏi, tay đặt lên mạch nàng, tâm căng thẳng, mày nhíu lại: “Mạch tượng sao lại rối loạn như vậy?”
“Đừng lo lắng, chút nữa thôi là ổn rồi.” Nàng cong mắt cười: “Ừ, hiện tại chẳng phải là không sao rồi sao.”
“Nàng tốt nhất đừng xảy ra chuyện gì, nếu như có chuyện mà không nói cho vi phu, xem vi phu thu thập nàng thế nào.” Hắn nửa uy hiếp nửa sủng ái nói.
“Biết rồi, chàng dong dài vừa thôi.” Nàng chu mỏ nói, nghe thấy thanh âm của Lý Tĩnh, ánh mắt nàng một lần nữa tập trung lên người bà ta.
“Dân phụ tham kiến Thành Vương Điện hạ, Vinh Vương Điện hạ.” Lý Tĩnh hành lễ, lại không nửa điểm ý tứ muốn hành lễ với Thái tử.
Thái tử nhìn thấy vị dưỡng mẫu đột nhiên xuất hiện này, có đôi chút sững sờ, lại thấy Lý Tĩnh không chịu nhìn mình, hắn liền đoán dưỡng mẫu đã bị Hách Liên Dực thu mua.
Hách Liên Dực đêm nay tất nhiên phải có chuẩn bị chu toàn, nếu như chỉ có Lý Tĩnh thì ổn, nếu không chắc hẳn còn có hậu chiêu. (MTLTH.dđlqđ)
“Lý Tĩnh.” Hách Liên Dực mở miệng, ngón tay chỉ thẳng vào Hách Liên Thành: “Ngươi đến nói một chút, hắn là ai?”
Chúng thần dừng xì xào bàn tán, ngưng thần, vểnh tai lên nghe.
Lý Tĩnh cắn chặt môi dưới đến trắng bệch, túm chặt góc áo của mình, trù trừ một lát mới nói: “Hồi Vinh Vương, hằn kỳ thật chỉ là một hài tử bình thường mà dân phụ thư dưỡng mà thôi. Năm đó dân phụ nhận nuôi hai đứa bé, trong đó có một đứa trên người đeo ngọc bội văn long.”
Ngọc bội này chính là quà Nguyên Ung Đế tặng Ngũ Hoàng tử lúc mới biết đi, trong thiên hạ chỉ có một chiếc, người biết không nhiều lắm: “Dân phụ biết người đeo ngọc bội văn long không phú cũng quý, không nghĩ tới đứa bé đó lại là Hoàng tử Điện hạ.
Dân phụ lúc đó định đưa hài tử đến quan phủ, xem Huyện lão gia có thể giúp đỡ hài tử tìm gia đình hay không? Chỉ là Huyện lão gia lại không có ý muốn nhận chuyện này. Trùng hợp lúc ấy tiểu Hoàng tử lại sốt cao, dân phụ chiếu cố vài ngày, phát hiện tiểu Hoàng tử cũng rất ngoan, lại dần dần có ý ỷ lại vào dân phụ, còn nói không muốn đi, chỉ muốn ở cùng dân phụ.
Dân phụ lúc ấy cũng thật lòng thích tiểu Hoàng tử, ngẫm nghĩ một lát mới đáp ứng. Chỉ là tiểu Hoàng tử thân thể nhiều bệnh, không lâu sau đó liền mất.
Trước khidân phụ chôn cất thi thể tiểu Hoàng tử đã tháo ngọc bội long văn xuống. Vốn chỉ nghĩ sau này người nhà hài tử tìm đến, dân phụ có thể giao gia ngọc bội, coi như là tưởng niệm đứa bé đã mất.
Dân phụ chưa từng nghĩ đến, nhiều năm sau đó, Tần Thừa tướng bắt dân phụ giao ngọc bội văn long cho hài tử khác, ép dân phụ nói đứa bé đó là huyết mạch Hoàng Thất.” Nói đến đây, vành mắt bà đã có chút đỏ, sau cùng lại mang theo oán giận.
“Đều do dân phụ lúc đó nhát gan sợ phiền phức, bị Tần Thừa tướng uy hiếp mới không thể không nối giáo cho giặc.”
Chú thích: Noãn lô
Chú thích: Ngọc bội long văn
Tác giả :
Sương Nhiễm Tuyết Y