Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 129-2: Về sau nàng chính là Tần phu nhân 2
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Hắn cầm lấy tay nàng ôm vào ngực, nàng muốn rút ra, hắn lại càng nắm chặt.
Đứa ngốc này, rõ ràng sợ lạnh như vậy vẫn cố chấp ôm tay nàng vào ngực.
Sau khi tay nàng được hắn ủ ấm, hắn ôm chặt nàng, bao nàng trong áo choàng lông hồ màu trắng của mình.
Hắn cọ cọ mặt nàng: “Phu nhân thật lạnh, vi phu giúp nàng sưởi ấm.” Hô hấp ấm áp của hắn phun lên cần cổ nàng khiến cho khắp khoang mũi của nàng đều là mùi hương của hắn.
“Không…” Nàng muốn cự tuyệt, nụ hôn của hắn đã như vũ bão mà ập đến, rơi trên gương mặt nàng.
Người này dám nhân cơ hội ăn đậu hũ của nàng!
“Vi phu giúp nàng sưởi ấm, nàng có gì trả cho vi phu không?” Thanh âm hắn trầm thấp mà khàn khàn, lộ ra mị hoặc khó tả. (MTLTH.dđlqđ)
Thay nàng sưởi ấm, nói dễ nghe nhỉ? Rõ ràng hắn đang trộm ăn đậu hũ của nàng! Người này sao lại có thể vô sỉ như vậy chứ!
Nàng liếc hắn một cái, ngoạm một miếng thật nhanh lên mặt hắn, sau đó sẵng giọng: “Không phải muốn đưa ta đi nơi nào đó sao? Chàng ôm ta thế này, ta đi thế nào?” Vùi đầu vào ngực hắn, hít một hơi thật sâu, ngửi hương vị riêng của hắn, tâm không khỏi buông lỏng. Nhắm mắt, trọng lượng thân thể đều dựa hết lên người hắn.
“A!” Nàng đột nhiên kinh hô, hắn nhanh chóng ôm nàng lên xe ngựa.
“Thay y phục đi.” Tần Liễm đưa cho nàng một bộ xiêm y.
Nàng nhận lấy quần áo trên tay hắn, phát hiện đó là y phục của nữ tử.
“Bắt đầu từ hôm nay, nàng không còn là Diệp Đàm nữa, mà là Tần phu nhân của ta.” Hắn cười nói.
Ý định của nàng là sau khi rời khỏi Thiên Chiếu sơn sẽ khôi phục thân phận Diệp Thanh Linh, vì vậy nàng đáp ứng rất dứt khoát: “Được.”
Nàng cầm lấy quần áo muốn thay lại phát hiện ra mỗ nam nhân nào đó vẫn cứ chăm chăm nhìn nàng không chớp mắt, nàng trừng mắt nhìn hắn: “Chàng đi ra chỗ khác!”
“Được.” Người này ngược lại đáp ứng rất dứt khoát, nàng đưa lưng về phía hắn, quần áo mới thay một nửa liền phát giác có ánh mắt nóng rực đang dừng trên lưng nàng. Nàng nhanh chóng quay đầu đồng thời nghiêng thân, người này thế nhưng lại dám chòng chọc nhìn thẳng nàng.
Y phục nàng còn chưa mặc, nơi cần che còn chưa kịp che. Nàng nghiêng thân, ánh mắt hắn sáng quắc chuyển quq nhìn trước ngực nàng.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt nhìn nàng dần trở nên thâm thúy. Hắn giật giật người, lao đến chỗ nàng như sói đói.
“Chàng…chàng muốn làm gì?” Nàng có cảm giác không ổn, vội vàng kéo quần áo che ngực, thân thể giật lùi về phía sau, nàng nhanh nhưng hắn còn nhanh hơn nàng.
Nụ hôn của hắn nhiệt liệt như lửa một đường dọc theo cần cổ nàng đi xuống, hai tay siết chặt thắt lưng nàng, giam giữ nàng vào không gian hẹp của hắn.
Thân thể nàng dần vô lực, mềm như xuân thủy, mặc hắn tùy ý đòi lấy: “Chàng khốn kiếp, lại bắt nạt ta.” Nàng vô lực kéo kéo lọn tóc hắn, hắn khẽ cắn nàng một miếng coi như câu trả lời.
Qua rất lâu hắn mới ngẩng đầu lên, buông tha cho nàng.
“Lâu rồi chưa thấy phu nhân mặc nữ trang.” Hắn giúp nàng mặc quần áo rồi cẩn thận dò xét nàng.
Y phục màu băng lam thanh lịch, chất liệu thượng hạng. Nàng mặc lên người càng làm nổi bật lên dáng người nhỏ xinh lanh lợi, hắn càng nhìn càng cảm thấy tâm viên ý mã*.
*Tâm viên ý mã: tâm tính không đứng đắn.
Hắn cột tóc nàng bằng một sợi dây màu bạc, tóc đen toàn bộ rủ xuống, ôm lấy khuôn mặt trắng nõn tinh xảo.
Hắn ôm nàng ra khỏi xe ngựa, chân đáp đất.
Nàng nằm trong ngực hắn, ngáp một cái: “Muốn đi đâu vậy? Không cần xe ngựa sao?”
“Không, nơi chúng ta sắp đến cũng không xa lắm.” Tần Liễm cúi đầu ôn nhu nói: “Vi phu ôm nàng, phu nhân nếu mệt thì cứ nhắm mắt lại, đến nơi ta sẽ gọi nàng.”
Thanh Linh xác thực cũng có chút mệt mỏi, lồng ngực hắn vừa ấm áp lại vừa thoải mái, nàng an tâm nhắm mắt.
Đến lúc nàng tỉnh dậy, khoang mũi tràn ngập hương u mai nhẹ nhàng.
Vừa mở mắt liền phát hiện bản thân đang ở trong rừng mai.
Hai mắt nàng tỏa sáng, không khỏi thở dài: “Rừng mai này thật là đẹp!”
Nàng nhìn không được nhảy xuống từ vòng ôm của Tần Liễm, khoan khoái chạy chậm trong rừng mai. Cánh hoa mai trắng tựa như cơn mưa xuân, thong thả lướt trên những cơn gió thoang thoảng, nàng đứng nơi đó, sạch sẽ và thuần túy tựa như tinh linh.
“Sao chàng có thể tìm được chỗ này?” Nàng cười hỏi.
“Vô tình phát hiện được.” Hắn trả lời, nơi này cách Thiên Chiếu sơn không xa, nhiệt độ lại tương đối thấp.
Nàng chạy mệt rồi, tựa người lên một gốc cây mai.
Hắn khoác áo lông hồ màu trắng, tựa như mộng ảo giữa nhưng cơn mưa hoa phiêu tán, chậm rãi đi về phía nàng. Hắn bẻ một nhành mai, ngậm trên miệng. Thoáng chốc, gương mặt yêu nghiệt diễm lệ kia thay bằng tà mị mê người.
Hắn dịu dàng vén mái tóc nàng, bàn tay thon dài nhanh thoăn thoắt búi tóc nàng thành tóc phụ nhân đơn giản, dùng nhành mai kia cố định lại.
Hắn lại ngắt vài bông hoa mai, cài lên búi tóc nàng: “Phu nhân trước đừng hồi phủ, đi cùng vi phu du sơn ngoạn thủy vài hôm đã nhé?”
“Chàng không cần vào triều sao?” Nàng cam tâm tình nguyện du sơn ngoạn thủy cùng hắn.
“Ta cáo ốm mấy ngày.” Hắn nói.
“Được.” Nàng quả quyết đáp ứng.
Sau khi Nguyên Ung Đế hồi cung được hai ngày đã lập một đạo thánh chỉ lập Tĩnh Vương làm Thái tử.
Hắn cầm lấy tay nàng ôm vào ngực, nàng muốn rút ra, hắn lại càng nắm chặt.
Đứa ngốc này, rõ ràng sợ lạnh như vậy vẫn cố chấp ôm tay nàng vào ngực.
Sau khi tay nàng được hắn ủ ấm, hắn ôm chặt nàng, bao nàng trong áo choàng lông hồ màu trắng của mình.
Hắn cọ cọ mặt nàng: “Phu nhân thật lạnh, vi phu giúp nàng sưởi ấm.” Hô hấp ấm áp của hắn phun lên cần cổ nàng khiến cho khắp khoang mũi của nàng đều là mùi hương của hắn.
“Không…” Nàng muốn cự tuyệt, nụ hôn của hắn đã như vũ bão mà ập đến, rơi trên gương mặt nàng.
Người này dám nhân cơ hội ăn đậu hũ của nàng!
“Vi phu giúp nàng sưởi ấm, nàng có gì trả cho vi phu không?” Thanh âm hắn trầm thấp mà khàn khàn, lộ ra mị hoặc khó tả. (MTLTH.dđlqđ)
Thay nàng sưởi ấm, nói dễ nghe nhỉ? Rõ ràng hắn đang trộm ăn đậu hũ của nàng! Người này sao lại có thể vô sỉ như vậy chứ!
Nàng liếc hắn một cái, ngoạm một miếng thật nhanh lên mặt hắn, sau đó sẵng giọng: “Không phải muốn đưa ta đi nơi nào đó sao? Chàng ôm ta thế này, ta đi thế nào?” Vùi đầu vào ngực hắn, hít một hơi thật sâu, ngửi hương vị riêng của hắn, tâm không khỏi buông lỏng. Nhắm mắt, trọng lượng thân thể đều dựa hết lên người hắn.
“A!” Nàng đột nhiên kinh hô, hắn nhanh chóng ôm nàng lên xe ngựa.
“Thay y phục đi.” Tần Liễm đưa cho nàng một bộ xiêm y.
Nàng nhận lấy quần áo trên tay hắn, phát hiện đó là y phục của nữ tử.
“Bắt đầu từ hôm nay, nàng không còn là Diệp Đàm nữa, mà là Tần phu nhân của ta.” Hắn cười nói.
Ý định của nàng là sau khi rời khỏi Thiên Chiếu sơn sẽ khôi phục thân phận Diệp Thanh Linh, vì vậy nàng đáp ứng rất dứt khoát: “Được.”
Nàng cầm lấy quần áo muốn thay lại phát hiện ra mỗ nam nhân nào đó vẫn cứ chăm chăm nhìn nàng không chớp mắt, nàng trừng mắt nhìn hắn: “Chàng đi ra chỗ khác!”
“Được.” Người này ngược lại đáp ứng rất dứt khoát, nàng đưa lưng về phía hắn, quần áo mới thay một nửa liền phát giác có ánh mắt nóng rực đang dừng trên lưng nàng. Nàng nhanh chóng quay đầu đồng thời nghiêng thân, người này thế nhưng lại dám chòng chọc nhìn thẳng nàng.
Y phục nàng còn chưa mặc, nơi cần che còn chưa kịp che. Nàng nghiêng thân, ánh mắt hắn sáng quắc chuyển quq nhìn trước ngực nàng.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt nhìn nàng dần trở nên thâm thúy. Hắn giật giật người, lao đến chỗ nàng như sói đói.
“Chàng…chàng muốn làm gì?” Nàng có cảm giác không ổn, vội vàng kéo quần áo che ngực, thân thể giật lùi về phía sau, nàng nhanh nhưng hắn còn nhanh hơn nàng.
Nụ hôn của hắn nhiệt liệt như lửa một đường dọc theo cần cổ nàng đi xuống, hai tay siết chặt thắt lưng nàng, giam giữ nàng vào không gian hẹp của hắn.
Thân thể nàng dần vô lực, mềm như xuân thủy, mặc hắn tùy ý đòi lấy: “Chàng khốn kiếp, lại bắt nạt ta.” Nàng vô lực kéo kéo lọn tóc hắn, hắn khẽ cắn nàng một miếng coi như câu trả lời.
Qua rất lâu hắn mới ngẩng đầu lên, buông tha cho nàng.
“Lâu rồi chưa thấy phu nhân mặc nữ trang.” Hắn giúp nàng mặc quần áo rồi cẩn thận dò xét nàng.
Y phục màu băng lam thanh lịch, chất liệu thượng hạng. Nàng mặc lên người càng làm nổi bật lên dáng người nhỏ xinh lanh lợi, hắn càng nhìn càng cảm thấy tâm viên ý mã*.
*Tâm viên ý mã: tâm tính không đứng đắn.
Hắn cột tóc nàng bằng một sợi dây màu bạc, tóc đen toàn bộ rủ xuống, ôm lấy khuôn mặt trắng nõn tinh xảo.
Hắn ôm nàng ra khỏi xe ngựa, chân đáp đất.
Nàng nằm trong ngực hắn, ngáp một cái: “Muốn đi đâu vậy? Không cần xe ngựa sao?”
“Không, nơi chúng ta sắp đến cũng không xa lắm.” Tần Liễm cúi đầu ôn nhu nói: “Vi phu ôm nàng, phu nhân nếu mệt thì cứ nhắm mắt lại, đến nơi ta sẽ gọi nàng.”
Thanh Linh xác thực cũng có chút mệt mỏi, lồng ngực hắn vừa ấm áp lại vừa thoải mái, nàng an tâm nhắm mắt.
Đến lúc nàng tỉnh dậy, khoang mũi tràn ngập hương u mai nhẹ nhàng.
Vừa mở mắt liền phát hiện bản thân đang ở trong rừng mai.
Hai mắt nàng tỏa sáng, không khỏi thở dài: “Rừng mai này thật là đẹp!”
Nàng nhìn không được nhảy xuống từ vòng ôm của Tần Liễm, khoan khoái chạy chậm trong rừng mai. Cánh hoa mai trắng tựa như cơn mưa xuân, thong thả lướt trên những cơn gió thoang thoảng, nàng đứng nơi đó, sạch sẽ và thuần túy tựa như tinh linh.
“Sao chàng có thể tìm được chỗ này?” Nàng cười hỏi.
“Vô tình phát hiện được.” Hắn trả lời, nơi này cách Thiên Chiếu sơn không xa, nhiệt độ lại tương đối thấp.
Nàng chạy mệt rồi, tựa người lên một gốc cây mai.
Hắn khoác áo lông hồ màu trắng, tựa như mộng ảo giữa nhưng cơn mưa hoa phiêu tán, chậm rãi đi về phía nàng. Hắn bẻ một nhành mai, ngậm trên miệng. Thoáng chốc, gương mặt yêu nghiệt diễm lệ kia thay bằng tà mị mê người.
Hắn dịu dàng vén mái tóc nàng, bàn tay thon dài nhanh thoăn thoắt búi tóc nàng thành tóc phụ nhân đơn giản, dùng nhành mai kia cố định lại.
Hắn lại ngắt vài bông hoa mai, cài lên búi tóc nàng: “Phu nhân trước đừng hồi phủ, đi cùng vi phu du sơn ngoạn thủy vài hôm đã nhé?”
“Chàng không cần vào triều sao?” Nàng cam tâm tình nguyện du sơn ngoạn thủy cùng hắn.
“Ta cáo ốm mấy ngày.” Hắn nói.
“Được.” Nàng quả quyết đáp ứng.
Sau khi Nguyên Ung Đế hồi cung được hai ngày đã lập một đạo thánh chỉ lập Tĩnh Vương làm Thái tử.
Tác giả :
Sương Nhiễm Tuyết Y