Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 119-5: Nợ máu phải trả bằng máu 5
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Hoàng Thượng ra hạn năm ngày sau Thuận Thiên phủ sẽ thẩm vấn Ninh Túng về án tham ô quan ngân cứu nạn nhưng vừa đến ngày thứ tư đã có người của Thuận Thiên phủ đứng ra tố cáo Lâm Tiến chính là kẻ đã tham ô quan ngân Mẫn Châu.
Có người tố cáo Lâm Tiến nuốt riêng quan ngân, manh mối bắt nguồn từ cậu của hắn lấy quan ngân chơi trong sòng bạc. Người của sòng bạc nhìn thấy quan ngân thấy rất lo lắng liền hỏi tại sao gã lại có, cậu của Lâm Tiến lỡ miệng, nói ra hết chuyện Lâm Tiến tham ô quan ngân.
Sau đó người của sòng bạc đã bẩm báo việc này tới Thuận Thiên phủ.
Khi biết tin Lâm Tiến vừa bị Thuận Thiên phủ bắt giam, Thanh Linh liền kéo Tần Liễm chạy tới Thuận Thiên phủ.
Thuận Thiên phủ doãn Thượng Quan Hoa thấy hai người xuất hiện, nhanh chóng tiếp đón: “Thừa tướng đại nhân, Bình Nhạc Huyền Hầu.”
“Thượng Quan đại nhân, Lâm Tiến đã nhận tội?” Tần Liễm hỏi thẳng vấn đề luôn.
“Hạ quan còn phải tra hỏi kỹ càng.” Thượng Quan Hoa trả lời.
“Lập tức dẫn hắn lên công đường.” Tần Liễm nói.
Tần Liễm đã hạ lệnh, Thượng Quan Hoa không thể không tuân mệnh: “Vâng.”
Lâm Tiến vừa mới bị đưa lên công đường thẩm vấn, Ninh Quốc công cùng Hách Liên Dực đã kịp thời xuất hiện. (MTLTH.dđlqđ)
“Lâm Tiến, ngươi có biết mình đã phạm tội gì không?” Giọng nói Thượng Quan Hoa uy nghiêm, đặt câu hỏi theo thông lệ.
Lâm Tiến quỳ trên công đường, thanh âm bình tĩnh: “Biết, ta tham ô quan ngân cứu tế Mẫn Châu, thiếu chút nữa đã khiến Ninh công tử lâm vào tình trạng khó xử.”
“Hừ, lão phu đã nói mà, Túng nhi làm sao có thể tham ô quan ngân. Chắc chắn là người khác, quả không ngoài suy nghĩ của lão phu, chỉ là không ngờ kẻ tham ô lại là ngươi.” Ninh Quốc công tức giận chỉ vào Lâm Tiến.
“Quốc công, chuyện còn chưa tra rõ, vẫn đừng dễ dàng kết luận thì hơn.” Tần Liễm không mặn không nhạt nói.
Ninh Quốc công mở miệng muốn phản bác, Nguyên Ung Đế đột nhiên xuất hiện.
Hách Liên Dực nhìn Hoàng Thượng đến, âm thầm buồn bực, tại sao phụ hoàng lại xuất hiện tại thời điểm này chứ?
Thanh Linh cũng thấy buồn bực, chỉ là nàng cảm thấy Nguyên Ung Đế tới thật đúng lúc.
Thượng Quan Hoa bẩm báo với Nguyên Ung Đế chuyện Lâm Tiến nhận tội, Nguyên Ung Đế trần tư trong chốc lát, mở miệng cười nói: “Không cần bận tâm tới trẫm, tiếp tục xử án đi.”
“Hoàng Thượng, Diệp Đàm có một thỉnh cầu.” Thanh Linh chợt đứng ra hành lễ.
“Nói.” Nguyên Ung Đế ra hiệu ý bảo cứ nói.
Thanh Linh nói: “Lâm Tiến mặc dù đã thừa nhận chuyện hắn tham ô quan ngân nhưng không có chứng cứ. Quan ngân thâm hụt nhiều như vậy, thời điểm Ninh công tử mua gạo cho dân chúng không thể không phát hiện ra.
Diệp Đàm cảm thấy trong chuyện này còn nhiều nghi vấn, kính xin Hoàng Thượng triệu kiến Ninh công tử tới công đường đối chất.”
“Quan ngân được chôn ở rừng phong ngoại thành.” Lâm Tiến cúi đầu chậm rãi nói.
“Thượng Quan Hoa, cho người đi lục soát.” Nguyên Ung Đế ra lệnh.
Thượng Quan Hoa không dám chậm chễ, phái người đi lục soát rừng phong.
“Hoàng Thượng, vi thần cho rằng vẫn nên truyền Ninh công tử tới công đường giải thích về chuyện sổ sách.” Tần Liễm bình tĩnh nói.
Nguyên Ung Đế nhìn Ninh Quốc công: “ Ninh Quốc công có ý kiến gì không?”
“Lão phu không có ý kiến.” Ninh Quốc công tự tin nói, lão đã trù bị tất cả mọi mặt, Diệp Đàm muốn hại Ninh Túng, không có cửa đâu!
Ninh Quốc công phủ, bên trong phòng Ninh Túng.
Ninh Túng nhận được khẩu dụ, phải đến Thuận Thiên phủ một chuyến.
Trải qua bốn ngày nghỉ ngơi, giờ hắn có thể đi lại miễn cưỡng được cho là bình thường.
Quan Tuyết lấy một cái đai lưng tinh sảo, đến gần Ninh Túng: “Công tử, giơ tay lên nào.” Nàng buộc chặt đai lưng quanh eo hắn.
Ninh Túng cúi đầu, phát hiện đai lưng này nhìn khá khác biệt liền thuận miệng hỏi: “Sao bản công tử chưa từng thấy đai lưng này?”
Quan Tuyết âm thầm giật mình, trên mặt vẫn là nụ cười nhẹ nhàng: “Công tử có nhiều đai lưng như vậy, hẳn không nhớ cũng là điều dễ hiểu.”
“Ừ, có lẽ là vậy.” Ninh Túng sửa soạn y phục tươm tất, rời khỏi Quốc công phủ.
Ninh Túng đi vào công đường Thuận Thiên phủ, Thanh Linh kín đáo nhìn đai lưng trên eo hắn, cười quỷ dị.
Dọc đường Ninh Túng đã biết vì sao Hoàng Thượng cho truyền hắn, hắn vừa tới công đường liền quỳ xuống: “Hoàng Thượng, đều do vi thần giám sát lơi lỏng mới tạo cơ hội để Lâm Tiến giấu quan ngân đi.”
“Hoàng Thượng, tội vi thần đáng chết vạn lần.” Bộ dạng của Ninh Túng cực kỳ áy náy.
Sau một lúc, Nguyên Ung Đế mới cho hắn đứng dậy, hỏi: “Dân chúng Mẫn Châu phải ăn gạo cũ là có chuyện gì?”
Ninh Túng bẩm: “Bẩm Hoàng Thượng, lúc vi thần phát hiện một số lượng quan ngân không cánh mà bay, vi thần rất hoảng loạn liền thương lượng với Lâm Tiến.
Lâm Tiến đã cho thần chủ ý mua gạo cũ vừa tốn ít bạc mà vẫn được nhiều. Chỉ cần mua nhiều lương thực, người khác cũng không hoài nghi quan ngân bị mất. Vi thần bị Lâm Tiến đầu độc mới nghe theo hắn.”
“Hoàng Thượng, Túng nhi trẻ người non dạ, đây cũng là sai phạm lần đầu, mong người giơ cao đánh khẽ.” Ninh Quốc công nói.
“Lâm Tiến, lời Ninh Túng có phải sự thật không?” Nguyên Ung Đế tức giận hỏi Lâm Tiến.
Lâm Tiến cúi đầu ngày càng thấp: “Phải.”
Nguyên Ung Đế giận dữ đến đỏ mặt: “Người đâu, tống Lâm Tiến vào tử lao.”
“Hoàng Thượng anh minh.” Ninh Quốc công vui vẻ hô to, mặt mày nhẹ nhõm.
Thanh Linh quét mắt nhìn hai cha con, đúng là khuyển phụ sinh khuyển tử ( khuyển nghĩa là chó), bản lĩnh đổi trắng thay đen đúng là thiên hạ vô địch!
“Chậm đã.” Nàng đột nhiên nói lớn: “Hoàng Thượng, mặc dù Lâm Tiến đã chính miệng thừa nhận hắn tham ô số quan ngân đó nhưng nói miệng không bằng bằng chứng, Hoàng Thượng cứ quyết định như vậy e rằng không ổn.”
Ninh Quốc công nhìn Thanh Linh bằng con mắt sắc như đao: “Diệp Đàm, ngươi có ý gì? Ngươi đang hoài nghi quyết định của Hoàng Thượng?”
Lão vừa cãi được một câu, Thượng Quan Hoa đã dẫn người trở lại, người lục soát mảnh rừng phong ngoại ô bẩm không tìm thấy quan ngân.
Sắc mặt Ninh Quốc công, Hách Liên Dực, Ninh Túng đại biến.(MTLTH.dđlqđ)
Mà lúc này người của Thuận Thiên phủ đi vào bẩm báo số quan ngân bị mất được tìm thấy ở tổ trạch Ninh gia tại Lương Châu thành.
Ninh Quốc công kinh hãi, lão căn bản không bao giờ có thể nghĩ đến số quan ngân hiện tại đã yên lặng nằm trong tổ trạch Ninh gia, lần này lão dù có ba cái mồm cũng không thể cãi nổi nữa.
Thâm tâm lão gào thét: Đáng chết! Bị người tính toán rồi.
“Hoàng Thượng, quan ngân đột nhiên xuất hiện tại tổ trạch Ninh gia, chuyện này….chuyện này rất kỳ quặc.” Ninh Túng nóng lòng nói.
“Phong thủy của tổ trạch Ninh gia đúng là không tệ, còn có thể tụ tài.” Thanh Linh bên cạnh nói mát, trong lòng thầm nghĩ tất nhiên người của Thuận Thiên phủ không thể tìm thấy quan ngân trong rừng phong, bởi vì Tần Liễm đã yên lặng chuyển dời chúng đến tổ trạch Ninh gia.
Sắc mặt Nguyên Ung Đế lúc này còn đen hơn cả vừa rồi.
Phụ tử Ninh gia đồng thời trừng mắt nhìn Thanh Linh.
Thanh Linh đến bên cạnh Ninh Túng. “Ồ, đai lưng của Ninh công tử nhìn thật đặc biệt.”
Bị nàng nhìn bằng ánh mắt tham lam, Ninh Túng chán ghét nói: “Đúng là tên nhà quê.”
Thanh Linh bị mắng cũng không giận, híp híp mắt, trong mắt có nét giảo hoạt thoáng qua, nàng cười đến thuần lương vô hại: “ Đúng đúng đúng, đúng là ta chưa thấy bao giờ thật. Chỉ là đai lưng của Ninh công tử thật khác biệt, nếu ta đoán không sai, đây là vật Hoàng Hậu tiền triều tặng Hoàng đế tiền triều trong ngày sinh thần chứ?”
Tiền triều, đây chính là một vấn đề nhạy cảm.
Lời nàng vừa dứt, công đường thoáng cái đã im lặng, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào đai lưng của Ninh Túng.
“Ngươi nói dối, đây chỉ là đai lưng bình thường mà thôi.” Giọng nói của Ninh Túng đánh vỡ sự yên lặng.
“Trình đai lưng lên.” Nguyên Ung Đế lạnh giọng ra lệnh.
Ninh Túng bị người giữ chặt, đai lưng bị lột mất, y phục lôi thôi khiến hắn đứng lung túng trước công đường.
Thanh Linh thoáng công môi, một viên thuốc nhỏ đột nhiên xuất hiện trên tay nàng, nàng cong ngón trỏ búng viên thuốc, viên thuốc kia liền nhanh chóng bắn thẳng vào hông Ninh Túng.
Quần Ninh Túng bất chợt bị tụt xuống, nhiều người trên công đường không nhịn được phì cười, hắn vội vàng kéo quần lên.
Thanh Linh có cảm giác có ánh mắt bất thiện đang nhìn nàng, nàng liếc sang bện cạnh thấy Tần Liễm đang trầm ngâm nhìn nàng.
Môi hắn khẽ cử động, nói mấy chữ: Nàng lại không ngoan rồi.
Nàng hơi chu miệng, le lưỡi với hắn một cái. Ánh măt của tất cả mọi người đang đặt trên người Ninh Túng, không ai phát hiện hai người bên này đang làm trò.
Nha đầu này, hắn bất đắc dĩ cong khóe môi.
Hoàng Thượng ra hạn năm ngày sau Thuận Thiên phủ sẽ thẩm vấn Ninh Túng về án tham ô quan ngân cứu nạn nhưng vừa đến ngày thứ tư đã có người của Thuận Thiên phủ đứng ra tố cáo Lâm Tiến chính là kẻ đã tham ô quan ngân Mẫn Châu.
Có người tố cáo Lâm Tiến nuốt riêng quan ngân, manh mối bắt nguồn từ cậu của hắn lấy quan ngân chơi trong sòng bạc. Người của sòng bạc nhìn thấy quan ngân thấy rất lo lắng liền hỏi tại sao gã lại có, cậu của Lâm Tiến lỡ miệng, nói ra hết chuyện Lâm Tiến tham ô quan ngân.
Sau đó người của sòng bạc đã bẩm báo việc này tới Thuận Thiên phủ.
Khi biết tin Lâm Tiến vừa bị Thuận Thiên phủ bắt giam, Thanh Linh liền kéo Tần Liễm chạy tới Thuận Thiên phủ.
Thuận Thiên phủ doãn Thượng Quan Hoa thấy hai người xuất hiện, nhanh chóng tiếp đón: “Thừa tướng đại nhân, Bình Nhạc Huyền Hầu.”
“Thượng Quan đại nhân, Lâm Tiến đã nhận tội?” Tần Liễm hỏi thẳng vấn đề luôn.
“Hạ quan còn phải tra hỏi kỹ càng.” Thượng Quan Hoa trả lời.
“Lập tức dẫn hắn lên công đường.” Tần Liễm nói.
Tần Liễm đã hạ lệnh, Thượng Quan Hoa không thể không tuân mệnh: “Vâng.”
Lâm Tiến vừa mới bị đưa lên công đường thẩm vấn, Ninh Quốc công cùng Hách Liên Dực đã kịp thời xuất hiện. (MTLTH.dđlqđ)
“Lâm Tiến, ngươi có biết mình đã phạm tội gì không?” Giọng nói Thượng Quan Hoa uy nghiêm, đặt câu hỏi theo thông lệ.
Lâm Tiến quỳ trên công đường, thanh âm bình tĩnh: “Biết, ta tham ô quan ngân cứu tế Mẫn Châu, thiếu chút nữa đã khiến Ninh công tử lâm vào tình trạng khó xử.”
“Hừ, lão phu đã nói mà, Túng nhi làm sao có thể tham ô quan ngân. Chắc chắn là người khác, quả không ngoài suy nghĩ của lão phu, chỉ là không ngờ kẻ tham ô lại là ngươi.” Ninh Quốc công tức giận chỉ vào Lâm Tiến.
“Quốc công, chuyện còn chưa tra rõ, vẫn đừng dễ dàng kết luận thì hơn.” Tần Liễm không mặn không nhạt nói.
Ninh Quốc công mở miệng muốn phản bác, Nguyên Ung Đế đột nhiên xuất hiện.
Hách Liên Dực nhìn Hoàng Thượng đến, âm thầm buồn bực, tại sao phụ hoàng lại xuất hiện tại thời điểm này chứ?
Thanh Linh cũng thấy buồn bực, chỉ là nàng cảm thấy Nguyên Ung Đế tới thật đúng lúc.
Thượng Quan Hoa bẩm báo với Nguyên Ung Đế chuyện Lâm Tiến nhận tội, Nguyên Ung Đế trần tư trong chốc lát, mở miệng cười nói: “Không cần bận tâm tới trẫm, tiếp tục xử án đi.”
“Hoàng Thượng, Diệp Đàm có một thỉnh cầu.” Thanh Linh chợt đứng ra hành lễ.
“Nói.” Nguyên Ung Đế ra hiệu ý bảo cứ nói.
Thanh Linh nói: “Lâm Tiến mặc dù đã thừa nhận chuyện hắn tham ô quan ngân nhưng không có chứng cứ. Quan ngân thâm hụt nhiều như vậy, thời điểm Ninh công tử mua gạo cho dân chúng không thể không phát hiện ra.
Diệp Đàm cảm thấy trong chuyện này còn nhiều nghi vấn, kính xin Hoàng Thượng triệu kiến Ninh công tử tới công đường đối chất.”
“Quan ngân được chôn ở rừng phong ngoại thành.” Lâm Tiến cúi đầu chậm rãi nói.
“Thượng Quan Hoa, cho người đi lục soát.” Nguyên Ung Đế ra lệnh.
Thượng Quan Hoa không dám chậm chễ, phái người đi lục soát rừng phong.
“Hoàng Thượng, vi thần cho rằng vẫn nên truyền Ninh công tử tới công đường giải thích về chuyện sổ sách.” Tần Liễm bình tĩnh nói.
Nguyên Ung Đế nhìn Ninh Quốc công: “ Ninh Quốc công có ý kiến gì không?”
“Lão phu không có ý kiến.” Ninh Quốc công tự tin nói, lão đã trù bị tất cả mọi mặt, Diệp Đàm muốn hại Ninh Túng, không có cửa đâu!
Ninh Quốc công phủ, bên trong phòng Ninh Túng.
Ninh Túng nhận được khẩu dụ, phải đến Thuận Thiên phủ một chuyến.
Trải qua bốn ngày nghỉ ngơi, giờ hắn có thể đi lại miễn cưỡng được cho là bình thường.
Quan Tuyết lấy một cái đai lưng tinh sảo, đến gần Ninh Túng: “Công tử, giơ tay lên nào.” Nàng buộc chặt đai lưng quanh eo hắn.
Ninh Túng cúi đầu, phát hiện đai lưng này nhìn khá khác biệt liền thuận miệng hỏi: “Sao bản công tử chưa từng thấy đai lưng này?”
Quan Tuyết âm thầm giật mình, trên mặt vẫn là nụ cười nhẹ nhàng: “Công tử có nhiều đai lưng như vậy, hẳn không nhớ cũng là điều dễ hiểu.”
“Ừ, có lẽ là vậy.” Ninh Túng sửa soạn y phục tươm tất, rời khỏi Quốc công phủ.
Ninh Túng đi vào công đường Thuận Thiên phủ, Thanh Linh kín đáo nhìn đai lưng trên eo hắn, cười quỷ dị.
Dọc đường Ninh Túng đã biết vì sao Hoàng Thượng cho truyền hắn, hắn vừa tới công đường liền quỳ xuống: “Hoàng Thượng, đều do vi thần giám sát lơi lỏng mới tạo cơ hội để Lâm Tiến giấu quan ngân đi.”
“Hoàng Thượng, tội vi thần đáng chết vạn lần.” Bộ dạng của Ninh Túng cực kỳ áy náy.
Sau một lúc, Nguyên Ung Đế mới cho hắn đứng dậy, hỏi: “Dân chúng Mẫn Châu phải ăn gạo cũ là có chuyện gì?”
Ninh Túng bẩm: “Bẩm Hoàng Thượng, lúc vi thần phát hiện một số lượng quan ngân không cánh mà bay, vi thần rất hoảng loạn liền thương lượng với Lâm Tiến.
Lâm Tiến đã cho thần chủ ý mua gạo cũ vừa tốn ít bạc mà vẫn được nhiều. Chỉ cần mua nhiều lương thực, người khác cũng không hoài nghi quan ngân bị mất. Vi thần bị Lâm Tiến đầu độc mới nghe theo hắn.”
“Hoàng Thượng, Túng nhi trẻ người non dạ, đây cũng là sai phạm lần đầu, mong người giơ cao đánh khẽ.” Ninh Quốc công nói.
“Lâm Tiến, lời Ninh Túng có phải sự thật không?” Nguyên Ung Đế tức giận hỏi Lâm Tiến.
Lâm Tiến cúi đầu ngày càng thấp: “Phải.”
Nguyên Ung Đế giận dữ đến đỏ mặt: “Người đâu, tống Lâm Tiến vào tử lao.”
“Hoàng Thượng anh minh.” Ninh Quốc công vui vẻ hô to, mặt mày nhẹ nhõm.
Thanh Linh quét mắt nhìn hai cha con, đúng là khuyển phụ sinh khuyển tử ( khuyển nghĩa là chó), bản lĩnh đổi trắng thay đen đúng là thiên hạ vô địch!
“Chậm đã.” Nàng đột nhiên nói lớn: “Hoàng Thượng, mặc dù Lâm Tiến đã chính miệng thừa nhận hắn tham ô số quan ngân đó nhưng nói miệng không bằng bằng chứng, Hoàng Thượng cứ quyết định như vậy e rằng không ổn.”
Ninh Quốc công nhìn Thanh Linh bằng con mắt sắc như đao: “Diệp Đàm, ngươi có ý gì? Ngươi đang hoài nghi quyết định của Hoàng Thượng?”
Lão vừa cãi được một câu, Thượng Quan Hoa đã dẫn người trở lại, người lục soát mảnh rừng phong ngoại ô bẩm không tìm thấy quan ngân.
Sắc mặt Ninh Quốc công, Hách Liên Dực, Ninh Túng đại biến.(MTLTH.dđlqđ)
Mà lúc này người của Thuận Thiên phủ đi vào bẩm báo số quan ngân bị mất được tìm thấy ở tổ trạch Ninh gia tại Lương Châu thành.
Ninh Quốc công kinh hãi, lão căn bản không bao giờ có thể nghĩ đến số quan ngân hiện tại đã yên lặng nằm trong tổ trạch Ninh gia, lần này lão dù có ba cái mồm cũng không thể cãi nổi nữa.
Thâm tâm lão gào thét: Đáng chết! Bị người tính toán rồi.
“Hoàng Thượng, quan ngân đột nhiên xuất hiện tại tổ trạch Ninh gia, chuyện này….chuyện này rất kỳ quặc.” Ninh Túng nóng lòng nói.
“Phong thủy của tổ trạch Ninh gia đúng là không tệ, còn có thể tụ tài.” Thanh Linh bên cạnh nói mát, trong lòng thầm nghĩ tất nhiên người của Thuận Thiên phủ không thể tìm thấy quan ngân trong rừng phong, bởi vì Tần Liễm đã yên lặng chuyển dời chúng đến tổ trạch Ninh gia.
Sắc mặt Nguyên Ung Đế lúc này còn đen hơn cả vừa rồi.
Phụ tử Ninh gia đồng thời trừng mắt nhìn Thanh Linh.
Thanh Linh đến bên cạnh Ninh Túng. “Ồ, đai lưng của Ninh công tử nhìn thật đặc biệt.”
Bị nàng nhìn bằng ánh mắt tham lam, Ninh Túng chán ghét nói: “Đúng là tên nhà quê.”
Thanh Linh bị mắng cũng không giận, híp híp mắt, trong mắt có nét giảo hoạt thoáng qua, nàng cười đến thuần lương vô hại: “ Đúng đúng đúng, đúng là ta chưa thấy bao giờ thật. Chỉ là đai lưng của Ninh công tử thật khác biệt, nếu ta đoán không sai, đây là vật Hoàng Hậu tiền triều tặng Hoàng đế tiền triều trong ngày sinh thần chứ?”
Tiền triều, đây chính là một vấn đề nhạy cảm.
Lời nàng vừa dứt, công đường thoáng cái đã im lặng, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào đai lưng của Ninh Túng.
“Ngươi nói dối, đây chỉ là đai lưng bình thường mà thôi.” Giọng nói của Ninh Túng đánh vỡ sự yên lặng.
“Trình đai lưng lên.” Nguyên Ung Đế lạnh giọng ra lệnh.
Ninh Túng bị người giữ chặt, đai lưng bị lột mất, y phục lôi thôi khiến hắn đứng lung túng trước công đường.
Thanh Linh thoáng công môi, một viên thuốc nhỏ đột nhiên xuất hiện trên tay nàng, nàng cong ngón trỏ búng viên thuốc, viên thuốc kia liền nhanh chóng bắn thẳng vào hông Ninh Túng.
Quần Ninh Túng bất chợt bị tụt xuống, nhiều người trên công đường không nhịn được phì cười, hắn vội vàng kéo quần lên.
Thanh Linh có cảm giác có ánh mắt bất thiện đang nhìn nàng, nàng liếc sang bện cạnh thấy Tần Liễm đang trầm ngâm nhìn nàng.
Môi hắn khẽ cử động, nói mấy chữ: Nàng lại không ngoan rồi.
Nàng hơi chu miệng, le lưỡi với hắn một cái. Ánh măt của tất cả mọi người đang đặt trên người Ninh Túng, không ai phát hiện hai người bên này đang làm trò.
Nha đầu này, hắn bất đắc dĩ cong khóe môi.
Tác giả :
Sương Nhiễm Tuyết Y