Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 101-2: Thành chủ tân nhiệm (2)
Editor: Yên Nhi
"Cút về!" Một nam tử trung niên nói.
"Cút về..." Những người khác cũng lên tiếng hô to.
"Nhị công tử, ngài xem bây giờ phải làm sao đây?" Bạch Nhiên thấy một đám dân chúng cùng kêu to bảo Diệp Đàm cút về, âm thanh kia vang to đầy trời, lớn đến nỗi khiến cho lỗ tai của người nghe sắp thủng.
"Nhanh đi tra một chút lai lịch mấy người lúc nãy vừa mới bắt đầu đã kêu vang dội nhất kia đi, còn có, những dân chúng đang kích động tới trước cửa Phủ Thành Chủ gây chuyện cũng tra lai lịch của bọn họ luôn đi, một khi thấy có gì khác thường dạng thì giải quyết sạch sẽ." Thanh Linh nói, vẻ mặt nhàn nhạt, nhìn thấy mọi người phản đối mình, nàng lại không thấy tức giận, cũng không có mất mác.
"Vâng." Bạch Nhiên rất nhanh lui xuống.
"Các vị, xin hãy bình tĩnh lại, nghe lão phu nói." Vạn Cách Thành chủ tân nhiệm cũng không nghĩ tới Diệp Đàm làm Đại Hộ Pháp tân nhiệm của Tiêu Dao Thành sẽ bị dân chúng phản ứng kịch liệt như vậy.
Giọng nói của Vạn Cách dùng nội lực truyền ra, mặc dù mọi người đều nghe được, nhưng những dân chúng kia đều làm bộ mắt điếc tai ngơ, ngược lại câu nói "Cút về" thì càng kêu càng lớn. Hắn thử nói lại một lần nữa: "Xin hãy bình tĩnh lại, nghe lão phu nói một câu đi."
Dân chúng vẫn không để ý tới hắn như cũ, trong nháy mắt hắn cảm thấy có chút nhức đầu, có đông đảo dân chúng đại náo ở trước cửa Phủ Thành Chủ Phủ, hắn vừa mới nhậm chức nên không thể dùng thủ đoạn cứng rắn đuổi nhiều người đi như vậy, nếu không rất dễ làm mất lòng dân.
Hơn nữa, đuổi bọn họ đi rồi, ai biết tiếp theo sẽ làm phát sinh chuyện gì? Phải nghĩ ra biện pháp để giải quyết mới là quan trọng nhất.
Lúc này, dân chúng rối rít quay sang Thanh Linh đang đứng ở trước cửa phủ, tức giận ném đi rau hư và hột gà thúi.
Thanh Linh phất tay, những rau hư và hột gà thúi vẫn không có thể đến gần nàng, lập tức rơi lên trên mặt đất.
Vạn Cách vô tội đứng ở một bên bị liên lụy, hắn phất tay vung rớt rau hư: "Đại Hộ Pháp, ngài xem bây giờ nên làm thế nào cho phải đây?" Hắn cau mày nói với Diệp Đàm, thành thật mà nói, có thể đánh bại Thiên Nhất Tuyệt, hơn nữa đối mặt với trường hợp như vậy mà hắn còn có thể không buồn bực hay tức giận, hắn đối với Diệp Đàm rất thưởng thức. Thở dài trong lòng, Diệp Đàm này nếu như là người của Tiêu Dao Thành thì tốt rồi, nếu vậy dân chúng cũng sẽ không phản đối kịch liệt như vậy.
"Không vội, chờ bọn hắn hô mệt rồi nói sau." Thanh Linh nói.
"Cái gì? Điều này có thể không gấp?" Vạn Cách nghiêng đầu nhìn hắn, gấp đến độ giơ chân. Bởi vì hắn nóng lòng mà thất thần, một quả hột gà thúi đập trúng đầu hắn, mùi trứng gà tanh hôi khiến hắn thiếu chút nữa ngất đi.
"Tất cả dừng tay! Nếu không đừng trách Bản Thành Chủ không khách khí!" Vạn Cách tức giận nói, vẫn là lần đầu tiên bị người đập hột gà thúi vào đầu, mặc dù hắn rất tức giận, nhưng không phương pháp này không thể áp dụng với đám đông, nhiều người dân trong thành như vậy, hắn cũng không thể dùng vũ lực trừng phạt tất cả bọn họ.
Người dân trong thành thấy Thành chủ bị hột gà thúi đập trúng, sợ Thành chủ thật sự nổi giận, cho nên bọn họ dần dần ngừng tay. Nhưng vẫn như cũ cao giọng hô to để cho Diệp Đàm cút ra khỏi Tiêu Dao thành.
Lúc này, Bạch Nhiên trở lại: "Nhị công tử, đã điều tra xong, những người đó đều là bè cánh trung thành với Thiên Nhất Tuyệt còn sót lại."
"Nhanh như vậy mà đã tra rõ rồi à?" Thanh Linh kinh ngạc nói.
Bạch Nhiên nói: "Lúc những người này vừa tới trước cửa phủ làm loạn, Tần tướng đã sai người đi thăm dò. Theo Minh Lục báo về, chút dư đảng của Thiên Nhất Tuyệt ở các nơi kích động dân chúng trong thành tới đây làm loạn.
Sau khi ám vệ của Tần tướng một khi tra rõ người nào là bè cánh còn sót lại của Thiên Nhất Tuyệt thì lập tức lặng yên không một tiếng động giải quyết người đó, nếu không, những dân chúng hiện giờ tới nơi này gây sự cũng không chỉ có những người này."
Khó trách hiện giờ người kia không có xuất hiện ở bên người nàng, nguyên lai là ở sau lưng yên lặng giúp nàng giải quyết mọi chuyện.
"Người nên giải quyết đã giải quyết cả rồi à?" Thanh Linh hỏi.
"Dạ vâng." Bạch Nhiên nói.
Khóe miệng Thanh Linh nhếch lên, nàng vẫn đứng ở trước cửa không nhúc nhích, chủ yếu muốn nhìn một chút cuối cùng là người nào đối với nàng đảm nhiệm Đại Hộ Pháp phản ứng kịch liệt nhất, nhất là những người kích động dân chúng tới làm loạn.
Hôm nay nên người nên biến mất đã biến mất, nàng nên đứng ra.
Nàng vươn tay, vẫy tay lên không trung, bốn phía chợt có gió mạnh cuốn lấy lá cây thổi tới. Cây cối gần đó, lá cây ly kỳ rơi xuống, được gió cuốn giống như bướm lấy bay về phía Thanh Linh.
Hàng ngàn lá cây từng chút một bay về phía nam tử mặc lam y đứng ở trước cửa, tùnh cảnh tráng lệ, lá cây bay múa, mê hoặc mắt người, vòng quanh ở quanh người nam tử, đẹp không sao tả xiết.
Không ít dân chúng bị cảnh này mê hoặc, tiếng la dần dần yếu đi.
Chỉ thấy nam tử kia vung tay lên, trong nháy mắt lá cây hóa làm từng điểm sáng xanh, bay cực nhan về phía tòa lầu các cao lớn gần đó, Rầm rầm", khi điểm sáng xanh biến mất thì cả tòa lầu các ầm ầm sụp đổ, âm thanh vang khắp trời.
Bọn họ bị âm thanh này làm cho kinh hãi đến mức phải ngậm miệng lại.
"Các ngươi có biết được chiêu mà ta vừa mới sử dụng là cái gì không?" Hai tay Thanh Linh để ở sau lưng, trên mặt nở nụ cười yếu ớt tràn đầy tự tin.
"Là Phất Thủ Thiên Diệp." Có người nhận ra đó là công pháo chỉ có Thành chủ mới có thể luyện.
"Không sai, là Phất Thủ Thiên Diệp, là nghĩa phụ Tư Không Hoành của ta đưa cho ta." Thanh Linh mặt không đỏ nói láo, dù sao Tư Không Hoành đã chết, về phần nàng có thật sự là nghĩa tử của hắn hay không, người khác cũng khó mà kiểm chứng.
Bạch Nhiên thấy nàng nói láo, vẻ mặt thong dong mà tự nhiên, giọng điệu rất phấn khích, nói giống y như thật, không khỏi nói thầm, công phu nói láo của Nhị tiểu thư càng ngày càng tốt rồi.
Nghĩa phụ? Trong nhaý mắt dân chúng lập tức sững sờ, nếu như Diệp Đàm là nghĩa tử của Thành chủ tiền nhiệm, vậy Diệp Đàm không phải cũng được coi là người của Tiêu Dao Thành sao?
"Không dối gạt chư vị, mấy năm trước Tư Không Hoành ra khỏi thành gặp được ta, dưới cơ duyên xảo hợp mà nhận ta làm nghĩa tử. Nghĩa phụ ta là người Tiêu Dao Thành, vậy tất nhiên ta cũng giống nghĩa phụ, là người của Tiêu Dao thành.
Mấy năm trước nghĩa phụ có tính toán truyền chức Thành chủ cho ta, cho nên đã truyền Phất Thủ Thiên Diệp cho ta. Chư vị cũng đều biết Phất Thủ Thiên Diệp là bí kíp võ công mà chỉ có Thành chủ mới có thể luyện, nếu như hắn không có lòng để cho ta thừa kế chức Thành chủ thì há có thể truyền công pháp này cho ta chứ?
Chỉ là, ta cho rằng mình không có cách nào đảm nhiệm vị trí Thành chủ, cho nên mới nhường cho Vạn Cách Thành chủ."
Thành Chủ Lệnh ở trong tay nàng, có làm Thành chủ hay không thì với nàng mà nói không quan trọng, chỉ cần có thể nắm được thế lực của Tiêu Dao thành vào trong tay là được.
Trước sau gì nàng cũng phải về Hạ Thành, không thể lưu lại lâu ở trong thành để xử lý tất cả công việc nên dứt khoát để cho Vạn Cách đảm đương vị trí Thành chủ, nàng làm Đại Hộ Pháp tay cầm quyền to của Tiêu Dao Thành.
"Cút về!" Một nam tử trung niên nói.
"Cút về..." Những người khác cũng lên tiếng hô to.
"Nhị công tử, ngài xem bây giờ phải làm sao đây?" Bạch Nhiên thấy một đám dân chúng cùng kêu to bảo Diệp Đàm cút về, âm thanh kia vang to đầy trời, lớn đến nỗi khiến cho lỗ tai của người nghe sắp thủng.
"Nhanh đi tra một chút lai lịch mấy người lúc nãy vừa mới bắt đầu đã kêu vang dội nhất kia đi, còn có, những dân chúng đang kích động tới trước cửa Phủ Thành Chủ gây chuyện cũng tra lai lịch của bọn họ luôn đi, một khi thấy có gì khác thường dạng thì giải quyết sạch sẽ." Thanh Linh nói, vẻ mặt nhàn nhạt, nhìn thấy mọi người phản đối mình, nàng lại không thấy tức giận, cũng không có mất mác.
"Vâng." Bạch Nhiên rất nhanh lui xuống.
"Các vị, xin hãy bình tĩnh lại, nghe lão phu nói." Vạn Cách Thành chủ tân nhiệm cũng không nghĩ tới Diệp Đàm làm Đại Hộ Pháp tân nhiệm của Tiêu Dao Thành sẽ bị dân chúng phản ứng kịch liệt như vậy.
Giọng nói của Vạn Cách dùng nội lực truyền ra, mặc dù mọi người đều nghe được, nhưng những dân chúng kia đều làm bộ mắt điếc tai ngơ, ngược lại câu nói "Cút về" thì càng kêu càng lớn. Hắn thử nói lại một lần nữa: "Xin hãy bình tĩnh lại, nghe lão phu nói một câu đi."
Dân chúng vẫn không để ý tới hắn như cũ, trong nháy mắt hắn cảm thấy có chút nhức đầu, có đông đảo dân chúng đại náo ở trước cửa Phủ Thành Chủ Phủ, hắn vừa mới nhậm chức nên không thể dùng thủ đoạn cứng rắn đuổi nhiều người đi như vậy, nếu không rất dễ làm mất lòng dân.
Hơn nữa, đuổi bọn họ đi rồi, ai biết tiếp theo sẽ làm phát sinh chuyện gì? Phải nghĩ ra biện pháp để giải quyết mới là quan trọng nhất.
Lúc này, dân chúng rối rít quay sang Thanh Linh đang đứng ở trước cửa phủ, tức giận ném đi rau hư và hột gà thúi.
Thanh Linh phất tay, những rau hư và hột gà thúi vẫn không có thể đến gần nàng, lập tức rơi lên trên mặt đất.
Vạn Cách vô tội đứng ở một bên bị liên lụy, hắn phất tay vung rớt rau hư: "Đại Hộ Pháp, ngài xem bây giờ nên làm thế nào cho phải đây?" Hắn cau mày nói với Diệp Đàm, thành thật mà nói, có thể đánh bại Thiên Nhất Tuyệt, hơn nữa đối mặt với trường hợp như vậy mà hắn còn có thể không buồn bực hay tức giận, hắn đối với Diệp Đàm rất thưởng thức. Thở dài trong lòng, Diệp Đàm này nếu như là người của Tiêu Dao Thành thì tốt rồi, nếu vậy dân chúng cũng sẽ không phản đối kịch liệt như vậy.
"Không vội, chờ bọn hắn hô mệt rồi nói sau." Thanh Linh nói.
"Cái gì? Điều này có thể không gấp?" Vạn Cách nghiêng đầu nhìn hắn, gấp đến độ giơ chân. Bởi vì hắn nóng lòng mà thất thần, một quả hột gà thúi đập trúng đầu hắn, mùi trứng gà tanh hôi khiến hắn thiếu chút nữa ngất đi.
"Tất cả dừng tay! Nếu không đừng trách Bản Thành Chủ không khách khí!" Vạn Cách tức giận nói, vẫn là lần đầu tiên bị người đập hột gà thúi vào đầu, mặc dù hắn rất tức giận, nhưng không phương pháp này không thể áp dụng với đám đông, nhiều người dân trong thành như vậy, hắn cũng không thể dùng vũ lực trừng phạt tất cả bọn họ.
Người dân trong thành thấy Thành chủ bị hột gà thúi đập trúng, sợ Thành chủ thật sự nổi giận, cho nên bọn họ dần dần ngừng tay. Nhưng vẫn như cũ cao giọng hô to để cho Diệp Đàm cút ra khỏi Tiêu Dao thành.
Lúc này, Bạch Nhiên trở lại: "Nhị công tử, đã điều tra xong, những người đó đều là bè cánh trung thành với Thiên Nhất Tuyệt còn sót lại."
"Nhanh như vậy mà đã tra rõ rồi à?" Thanh Linh kinh ngạc nói.
Bạch Nhiên nói: "Lúc những người này vừa tới trước cửa phủ làm loạn, Tần tướng đã sai người đi thăm dò. Theo Minh Lục báo về, chút dư đảng của Thiên Nhất Tuyệt ở các nơi kích động dân chúng trong thành tới đây làm loạn.
Sau khi ám vệ của Tần tướng một khi tra rõ người nào là bè cánh còn sót lại của Thiên Nhất Tuyệt thì lập tức lặng yên không một tiếng động giải quyết người đó, nếu không, những dân chúng hiện giờ tới nơi này gây sự cũng không chỉ có những người này."
Khó trách hiện giờ người kia không có xuất hiện ở bên người nàng, nguyên lai là ở sau lưng yên lặng giúp nàng giải quyết mọi chuyện.
"Người nên giải quyết đã giải quyết cả rồi à?" Thanh Linh hỏi.
"Dạ vâng." Bạch Nhiên nói.
Khóe miệng Thanh Linh nhếch lên, nàng vẫn đứng ở trước cửa không nhúc nhích, chủ yếu muốn nhìn một chút cuối cùng là người nào đối với nàng đảm nhiệm Đại Hộ Pháp phản ứng kịch liệt nhất, nhất là những người kích động dân chúng tới làm loạn.
Hôm nay nên người nên biến mất đã biến mất, nàng nên đứng ra.
Nàng vươn tay, vẫy tay lên không trung, bốn phía chợt có gió mạnh cuốn lấy lá cây thổi tới. Cây cối gần đó, lá cây ly kỳ rơi xuống, được gió cuốn giống như bướm lấy bay về phía Thanh Linh.
Hàng ngàn lá cây từng chút một bay về phía nam tử mặc lam y đứng ở trước cửa, tùnh cảnh tráng lệ, lá cây bay múa, mê hoặc mắt người, vòng quanh ở quanh người nam tử, đẹp không sao tả xiết.
Không ít dân chúng bị cảnh này mê hoặc, tiếng la dần dần yếu đi.
Chỉ thấy nam tử kia vung tay lên, trong nháy mắt lá cây hóa làm từng điểm sáng xanh, bay cực nhan về phía tòa lầu các cao lớn gần đó, Rầm rầm", khi điểm sáng xanh biến mất thì cả tòa lầu các ầm ầm sụp đổ, âm thanh vang khắp trời.
Bọn họ bị âm thanh này làm cho kinh hãi đến mức phải ngậm miệng lại.
"Các ngươi có biết được chiêu mà ta vừa mới sử dụng là cái gì không?" Hai tay Thanh Linh để ở sau lưng, trên mặt nở nụ cười yếu ớt tràn đầy tự tin.
"Là Phất Thủ Thiên Diệp." Có người nhận ra đó là công pháo chỉ có Thành chủ mới có thể luyện.
"Không sai, là Phất Thủ Thiên Diệp, là nghĩa phụ Tư Không Hoành của ta đưa cho ta." Thanh Linh mặt không đỏ nói láo, dù sao Tư Không Hoành đã chết, về phần nàng có thật sự là nghĩa tử của hắn hay không, người khác cũng khó mà kiểm chứng.
Bạch Nhiên thấy nàng nói láo, vẻ mặt thong dong mà tự nhiên, giọng điệu rất phấn khích, nói giống y như thật, không khỏi nói thầm, công phu nói láo của Nhị tiểu thư càng ngày càng tốt rồi.
Nghĩa phụ? Trong nhaý mắt dân chúng lập tức sững sờ, nếu như Diệp Đàm là nghĩa tử của Thành chủ tiền nhiệm, vậy Diệp Đàm không phải cũng được coi là người của Tiêu Dao Thành sao?
"Không dối gạt chư vị, mấy năm trước Tư Không Hoành ra khỏi thành gặp được ta, dưới cơ duyên xảo hợp mà nhận ta làm nghĩa tử. Nghĩa phụ ta là người Tiêu Dao Thành, vậy tất nhiên ta cũng giống nghĩa phụ, là người của Tiêu Dao thành.
Mấy năm trước nghĩa phụ có tính toán truyền chức Thành chủ cho ta, cho nên đã truyền Phất Thủ Thiên Diệp cho ta. Chư vị cũng đều biết Phất Thủ Thiên Diệp là bí kíp võ công mà chỉ có Thành chủ mới có thể luyện, nếu như hắn không có lòng để cho ta thừa kế chức Thành chủ thì há có thể truyền công pháp này cho ta chứ?
Chỉ là, ta cho rằng mình không có cách nào đảm nhiệm vị trí Thành chủ, cho nên mới nhường cho Vạn Cách Thành chủ."
Thành Chủ Lệnh ở trong tay nàng, có làm Thành chủ hay không thì với nàng mà nói không quan trọng, chỉ cần có thể nắm được thế lực của Tiêu Dao thành vào trong tay là được.
Trước sau gì nàng cũng phải về Hạ Thành, không thể lưu lại lâu ở trong thành để xử lý tất cả công việc nên dứt khoát để cho Vạn Cách đảm đương vị trí Thành chủ, nàng làm Đại Hộ Pháp tay cầm quyền to của Tiêu Dao Thành.
Tác giả :
Sương Nhiễm Tuyết Y