Thừa Tướng Phu Nhân
Quyển 1 - Chương 52: Nhu tình mật ý
Edit: Trảm Phong
Ngày kế vừa tỉnh dậy cũng cảm giác được tay bị một cái bàn tay nhỏ bé mềm mại cầm lấy, Vân Khanh mở mắt ra liền thấy Tiểu Vô Ưu vẻ vẻ mặt lã chã chực khóc, đêm qua nghe Phong Tuyệt Trần nói ra chuyện đêm đó người Vân phủ liền đến phủ thừa tướng báo tin, Phong Hân Duyệt cùng Phong Lam Cẩn liền tới Vân phủ đón Tiểu Vô Ưu, nhưng là Tiểu Vô Ưu lại không chịu đi, phải chờ tới nàng không có đáng ngại mới bằng lòng rời đi.
Vân Khanh giật giật thân thể, toàn thân đều đau, trong lòng hít một hơi lãnh khí, ngoài mặt lại nhìn không ra, nàng ngồi thẳng người đem Tiểu Vô Ưu ôm vào trong ngực, ôn nhu cười cười, “Tiểu Ưu, sáng sớm đã dùng qua đồ ăn sáng chưa?”
Lông mi Tiểu Vô Ưu thật dài dính chút nước mắt, nháy mắt một cái nhìn Vân Khanh, phảng phất xác định nàng không có việc gì mới sít sao nhảy vào trong ngực Vân Khanh, lên tiếng khóc lớn, kiệt lực khàn giọng cơ hồ muốn thở không nổi.
Vân Khanh đau lòng vỗ lưng nàng trấn an, “Tiểu Ưu, mẫu thân không sao, thật sự không sao, con đừng khóc…” Nàng không biết dỗ hài tử, tới tới lui lui chỉ có đôi câu như vậy, lại an ủi Tiểu Vô Ưu khóc càng thêm thương tâm.
Rất khó tưởng tượng, thân thể nho nhỏ kia là cái gì mà phát ra tiếng khóc to rõ như vậy, con bé ôm chặt lấy eo Vân Khanh, khóc khóc thút thít không ngừng, “Nương… Nương… Nương…” Nàng kêu, phảng phất một giây sau Vân Khanh sẽ biến mất.
Trong lòng Vân Khanh đau xót, nhẹ giọng trả lời, “Mẫu thân ở đây, không sao a, ngoan ngoãn.”
Mọi người nói biết bỏ đi dục vọng mới thành được đại sự, nhưng là Vân Khanh xem ra thật sự phải có người cần bảo vệ mới trở nên cường đại, trước kia nàng không sao cả là vì ngay cả mạng của mình đều không để trong lòng, nhưng hôm nay… Những người kia lại đem tiểu Ưu dọa thành cái dạng này… ánh mắt Vân Khanh đột nhiên sắc bén.
Cửa trong phòng nhẹ nhàng bị mở ra, Chu má má mở cửa thấy tình huống trong phòng, sắc mặt mạnh mẽ biến đổi, bước nhanh lên trước muốn ôm Tiểu Vô Ưu.”Tiểu tổ tông a, trên người tiểu thư đều là tổn thương, cũng không thể ôm như vậy, miệng vết thương sẽ vỡ ra.”
“Chu má má, má không cần khẩn trương, không sao.” Vân Khanh mỉm cười nhìn sắc mặt Tiểu Vô Ưu có chút đau lòng, thanh âm thấp vài lần, “Đừng dọa đến hài tử.”
“Nương, người có đau hay không? Trước kia tiểu Ưu ngã bệnh toàn thân đều đau, phụ thân cầm thuốc lau lau liền hết đau, tiểu Ưu cũng lau lau thuốc cho mẫu thân được hay không?” Tiểu Vô Ưu mở to đôi mắt ngây thơ, thế nhưng thật sự vặn vẹo thân thể từ trong lồng ngực móc ra một cái bình sứ nho nhỏ, bàn tay nàng nhỏ bé mũm mĩm có chút ngốc mở ra bình sứ, một cổ mùi thơm ngát nhàn nhạt lập tức tràn đầy phòng. Tiểu Vô Ưu dùng ngón tay trỏ cắm vào trong bình sứ dính một chút thuốc mỡ, “Nương, người mau kéo tay áo lên, ta lau thuốc cho người.”
“Tốt!”
“Tiểu thư!” Chu má má dậm chân một cái, bà thừa nhận tiểu hài tử này thật là đáng yêu, thời điểm mới vừa thấy mặt chính bà đều lấy làm kinh hãi, bộ dạng đứa nhỏ này cùng tiểu thư khi còn bé thậm chí có tám chín phần tương tự, một khắc kia bà cơ hồ cho rằng thời gian nghịch chuyển trở lại hơn mười năm trước. Nhưng là tiểu thư dù sao cũng là cô gái chưa lấy chồng, sao có thể để cho một cô gái nhỏ gọi mình mẫu thân? Bị người khác nghe được sẽ nghị luận như thế nào? Mắt thấy Tiểu Vô Ưu muốn đem thuốc mỡ bôi đến trên vết thương không có băng bó trên cánh tay Vân Khanh, Chu má má biến sắc, một phát bắt được cổ tay Vân Khanh, “Tiểu thư, ta không phải không tin Tiểu Vô Ưu, nhưng là con bé dù sao cũng là tiểu hài tử, thuốc trong tay không biết là trị cái tổn thương gì, làm sao người cũng theo nàng dính vào?!”
“Má, thuốc này là cha ta cho ta, nói có thể trị vết thương trên người mẫu thân, nhất định không có vấn đề.” Tiểu Vô Ưu thấy Chu má má nói như vậy không khỏi có chút mất hứng cong miệng.
“Ha ha.” Vân Khanh vén lên ống tay áo màu trắng đem cánh tay lộ trước mặt Tiểu Vô Ưu, cười nói, “Mẫu thân tin tưởng tiểu Ưu, tiểu Ưu mau bôi thuốc cho mẫu thân đi.”
Tiểu Vô Ưu dè dặt đem thuốc mỡ đều đều bôi ở trên cánh tay Vân Khanh, thần sắc nghiêm túc tỉ mỉ, trong ánh mắt có nước mắt chuyển động.
Vân Khanh ngẩng đầu nhìn Chu má má, “Tử Khâm không có sao chứ?”
Nhẹ nhàng lắc đầu, “Ngoại trừ có mấy chỗ máu ứ đọng trên người không có gì đáng ngại, ta hôm nay không có để cho nàng làm việc, còn mua thuốc hoạt huyết hóa ứ cho nàng, hai ngày nữa thì có thể tốt rồi.”
Vân Khanh nhăn mi, “Chu má má, người có biết là ai đưa chúng ta hồi phủ?”
Chu má má lắc lắc đầu, trên mặt hoang mang.
“Thời điểm chúng ta phát hiện tiểu thư, vết thương trên người người đã bị xử lý qua, lúc ấy bị đặt trong cái xe ngựa bị nghiền nát kia, xe ngựa dừng ngoài cổng chính, về sau thừa tướng đại nhân nghe được tin tức chạy đến nơi này, bất quá lão gia giống như rất chán ghét thừa tướng đại nhân, lại đuổi hắn xuất phủ, may là lão phu nhân cản lại, nếu không đắc tội thừa tướng, hậu quả thật sự là không chịu nổi.”
“Phong Lam Cẩn rời đi sao?”
“Đêm qua thừa tướng đại nhân lo lắng cho Tiểu Vô Ưu nên không đi, ở trong khách phòng nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày hôm nay phải đi vào triều, hắn nói rằng sẽ đến thăm tiểu thư.” Chu má má nghĩ tới Phong Lam Cẩn trong mắt đầy ân cần, trong lòng thoáng an ủi, đứa bé kia mặc dù hai chân bất tiện, nhưng nhìn ra được tác phong là một chính phái quân tử, bà vui mừng cười một tiếng, “Mắt thấy sắp đến trưa, thừa tướng đại nhân cùng lão gia cũng nên hạ triều, một hồi sẽ trở lại.”
“Ừ.” Vân Khanh như có điều suy nghĩ gật đầu, cảm giác được cánh tay hơi lạnh nhẹ nhàng khoan khoái, không khỏi nhìn Tiểu Vô Ưu khẽ mỉm cười.
Chu má má đi phòng bếp làm cháo cho Vân Khanh cùng Tiểu Vô Ưu, trên cánh tay, trên người Vân Khanh đều có tổn thương, Chu má má đút nàng ăn từng ngụm, lúc này mới nhẹ nhàng đặt Vân Khanh ở trên giường, “Tiểu thư, người lại nghỉ ngơi một chút, lão gia trở lại ta lại đánh thức người.”
“Tốt.” Chu má má bưng khay rời đi, Vân Khanh thấy vẻ mặt Tiểu Vô Ưu hưng phấn nhìn mình, không biết đột nhiên nghĩ tới điều gì, vẻ mặt lại tối xuống, Vân Khanh thấy, lấy khăn lau đi cặn lưu lại bên khóe miệng do nàng vừa rồi húp cháo, khẽ mỉm cười, “Tiểu Ưu làm sao vậy?”
Tiểu Vô Ưu cúi đầu rầu rĩ không nói lời nào.
Vân Khanh nghĩ tới vừa rồi Tiểu Vô Ưu nhìn qua giường của nàng trong mắt lộ ra mong đợi, đoán được, “Tiểu Ưu muốn cùng mẫu thân ngủ?”
Tiểu Vô Ưu thấp giọng rầu rĩ nói, “Tiểu Ưu cho tới bây giờ không cùng mẫu thân cùng ngủ qua, bất quá trên người mẫu thân bây giờ có thương tích, tiểu Ưu không thể không hiểu chuyện… A…”
Nàng còn chưa nói hết lời, đã bị Vân Khanh ôm lấy, không khỏi kinh hô một tiếng, Vân Khanh cũng đã đem Tiểu Vô Ưu an trí ở bên giường, cúi đầu xem ánh mắt nàng nhanh chóng lan tràn ngạc nhiên mừng rỡ cùng thỏa mãn.
“Tốt lắm.” Vỗ nhè nhẹ đầu nhỏ của nàng, “Nhanh ngủ, chờ chút nữa cha con trở về đấy.”
Tiểu Vô Ưu bất giác cười không ra tiếng vài cái, sau đó liền nhanh chóng nhắm mắt lại, rất nhanh chìm vào mộng đẹp, nhưng ngay cả ngủ thiếp đi cũng không dám đến gần Vân Khanh, Vân Khanh khẽ mỉm cười, kéo thân thể nho nhỏ nàng qua, chịu đựng đau đớn trên người, ôm nàng vào lòng cũng nhắm mắt lại, lọt vào mộng đẹp.
Lúc Phong Lam Cẩn trở lại nhìn thấy chính là một màn hài hòa ấm áp như vậy, hắn phất bàn tay ra hiệu Mặc Huyền sau lưng không cần phát ra âm thanh, bàn tay hắn vỗ một cái ở trên xe lăn nhẹ, xe lăn lập tức lăng không bay lên, thẳng tắp trượt đến bên giường, không phát ra một tia tiếng vang.
Mặc Huyền thấy đáy mắt Phong Lam Cẩn lóe lên nhu tình ôn nhu, không tiếng động lui ra…
Ngày kế vừa tỉnh dậy cũng cảm giác được tay bị một cái bàn tay nhỏ bé mềm mại cầm lấy, Vân Khanh mở mắt ra liền thấy Tiểu Vô Ưu vẻ vẻ mặt lã chã chực khóc, đêm qua nghe Phong Tuyệt Trần nói ra chuyện đêm đó người Vân phủ liền đến phủ thừa tướng báo tin, Phong Hân Duyệt cùng Phong Lam Cẩn liền tới Vân phủ đón Tiểu Vô Ưu, nhưng là Tiểu Vô Ưu lại không chịu đi, phải chờ tới nàng không có đáng ngại mới bằng lòng rời đi.
Vân Khanh giật giật thân thể, toàn thân đều đau, trong lòng hít một hơi lãnh khí, ngoài mặt lại nhìn không ra, nàng ngồi thẳng người đem Tiểu Vô Ưu ôm vào trong ngực, ôn nhu cười cười, “Tiểu Ưu, sáng sớm đã dùng qua đồ ăn sáng chưa?”
Lông mi Tiểu Vô Ưu thật dài dính chút nước mắt, nháy mắt một cái nhìn Vân Khanh, phảng phất xác định nàng không có việc gì mới sít sao nhảy vào trong ngực Vân Khanh, lên tiếng khóc lớn, kiệt lực khàn giọng cơ hồ muốn thở không nổi.
Vân Khanh đau lòng vỗ lưng nàng trấn an, “Tiểu Ưu, mẫu thân không sao, thật sự không sao, con đừng khóc…” Nàng không biết dỗ hài tử, tới tới lui lui chỉ có đôi câu như vậy, lại an ủi Tiểu Vô Ưu khóc càng thêm thương tâm.
Rất khó tưởng tượng, thân thể nho nhỏ kia là cái gì mà phát ra tiếng khóc to rõ như vậy, con bé ôm chặt lấy eo Vân Khanh, khóc khóc thút thít không ngừng, “Nương… Nương… Nương…” Nàng kêu, phảng phất một giây sau Vân Khanh sẽ biến mất.
Trong lòng Vân Khanh đau xót, nhẹ giọng trả lời, “Mẫu thân ở đây, không sao a, ngoan ngoãn.”
Mọi người nói biết bỏ đi dục vọng mới thành được đại sự, nhưng là Vân Khanh xem ra thật sự phải có người cần bảo vệ mới trở nên cường đại, trước kia nàng không sao cả là vì ngay cả mạng của mình đều không để trong lòng, nhưng hôm nay… Những người kia lại đem tiểu Ưu dọa thành cái dạng này… ánh mắt Vân Khanh đột nhiên sắc bén.
Cửa trong phòng nhẹ nhàng bị mở ra, Chu má má mở cửa thấy tình huống trong phòng, sắc mặt mạnh mẽ biến đổi, bước nhanh lên trước muốn ôm Tiểu Vô Ưu.”Tiểu tổ tông a, trên người tiểu thư đều là tổn thương, cũng không thể ôm như vậy, miệng vết thương sẽ vỡ ra.”
“Chu má má, má không cần khẩn trương, không sao.” Vân Khanh mỉm cười nhìn sắc mặt Tiểu Vô Ưu có chút đau lòng, thanh âm thấp vài lần, “Đừng dọa đến hài tử.”
“Nương, người có đau hay không? Trước kia tiểu Ưu ngã bệnh toàn thân đều đau, phụ thân cầm thuốc lau lau liền hết đau, tiểu Ưu cũng lau lau thuốc cho mẫu thân được hay không?” Tiểu Vô Ưu mở to đôi mắt ngây thơ, thế nhưng thật sự vặn vẹo thân thể từ trong lồng ngực móc ra một cái bình sứ nho nhỏ, bàn tay nàng nhỏ bé mũm mĩm có chút ngốc mở ra bình sứ, một cổ mùi thơm ngát nhàn nhạt lập tức tràn đầy phòng. Tiểu Vô Ưu dùng ngón tay trỏ cắm vào trong bình sứ dính một chút thuốc mỡ, “Nương, người mau kéo tay áo lên, ta lau thuốc cho người.”
“Tốt!”
“Tiểu thư!” Chu má má dậm chân một cái, bà thừa nhận tiểu hài tử này thật là đáng yêu, thời điểm mới vừa thấy mặt chính bà đều lấy làm kinh hãi, bộ dạng đứa nhỏ này cùng tiểu thư khi còn bé thậm chí có tám chín phần tương tự, một khắc kia bà cơ hồ cho rằng thời gian nghịch chuyển trở lại hơn mười năm trước. Nhưng là tiểu thư dù sao cũng là cô gái chưa lấy chồng, sao có thể để cho một cô gái nhỏ gọi mình mẫu thân? Bị người khác nghe được sẽ nghị luận như thế nào? Mắt thấy Tiểu Vô Ưu muốn đem thuốc mỡ bôi đến trên vết thương không có băng bó trên cánh tay Vân Khanh, Chu má má biến sắc, một phát bắt được cổ tay Vân Khanh, “Tiểu thư, ta không phải không tin Tiểu Vô Ưu, nhưng là con bé dù sao cũng là tiểu hài tử, thuốc trong tay không biết là trị cái tổn thương gì, làm sao người cũng theo nàng dính vào?!”
“Má, thuốc này là cha ta cho ta, nói có thể trị vết thương trên người mẫu thân, nhất định không có vấn đề.” Tiểu Vô Ưu thấy Chu má má nói như vậy không khỏi có chút mất hứng cong miệng.
“Ha ha.” Vân Khanh vén lên ống tay áo màu trắng đem cánh tay lộ trước mặt Tiểu Vô Ưu, cười nói, “Mẫu thân tin tưởng tiểu Ưu, tiểu Ưu mau bôi thuốc cho mẫu thân đi.”
Tiểu Vô Ưu dè dặt đem thuốc mỡ đều đều bôi ở trên cánh tay Vân Khanh, thần sắc nghiêm túc tỉ mỉ, trong ánh mắt có nước mắt chuyển động.
Vân Khanh ngẩng đầu nhìn Chu má má, “Tử Khâm không có sao chứ?”
Nhẹ nhàng lắc đầu, “Ngoại trừ có mấy chỗ máu ứ đọng trên người không có gì đáng ngại, ta hôm nay không có để cho nàng làm việc, còn mua thuốc hoạt huyết hóa ứ cho nàng, hai ngày nữa thì có thể tốt rồi.”
Vân Khanh nhăn mi, “Chu má má, người có biết là ai đưa chúng ta hồi phủ?”
Chu má má lắc lắc đầu, trên mặt hoang mang.
“Thời điểm chúng ta phát hiện tiểu thư, vết thương trên người người đã bị xử lý qua, lúc ấy bị đặt trong cái xe ngựa bị nghiền nát kia, xe ngựa dừng ngoài cổng chính, về sau thừa tướng đại nhân nghe được tin tức chạy đến nơi này, bất quá lão gia giống như rất chán ghét thừa tướng đại nhân, lại đuổi hắn xuất phủ, may là lão phu nhân cản lại, nếu không đắc tội thừa tướng, hậu quả thật sự là không chịu nổi.”
“Phong Lam Cẩn rời đi sao?”
“Đêm qua thừa tướng đại nhân lo lắng cho Tiểu Vô Ưu nên không đi, ở trong khách phòng nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày hôm nay phải đi vào triều, hắn nói rằng sẽ đến thăm tiểu thư.” Chu má má nghĩ tới Phong Lam Cẩn trong mắt đầy ân cần, trong lòng thoáng an ủi, đứa bé kia mặc dù hai chân bất tiện, nhưng nhìn ra được tác phong là một chính phái quân tử, bà vui mừng cười một tiếng, “Mắt thấy sắp đến trưa, thừa tướng đại nhân cùng lão gia cũng nên hạ triều, một hồi sẽ trở lại.”
“Ừ.” Vân Khanh như có điều suy nghĩ gật đầu, cảm giác được cánh tay hơi lạnh nhẹ nhàng khoan khoái, không khỏi nhìn Tiểu Vô Ưu khẽ mỉm cười.
Chu má má đi phòng bếp làm cháo cho Vân Khanh cùng Tiểu Vô Ưu, trên cánh tay, trên người Vân Khanh đều có tổn thương, Chu má má đút nàng ăn từng ngụm, lúc này mới nhẹ nhàng đặt Vân Khanh ở trên giường, “Tiểu thư, người lại nghỉ ngơi một chút, lão gia trở lại ta lại đánh thức người.”
“Tốt.” Chu má má bưng khay rời đi, Vân Khanh thấy vẻ mặt Tiểu Vô Ưu hưng phấn nhìn mình, không biết đột nhiên nghĩ tới điều gì, vẻ mặt lại tối xuống, Vân Khanh thấy, lấy khăn lau đi cặn lưu lại bên khóe miệng do nàng vừa rồi húp cháo, khẽ mỉm cười, “Tiểu Ưu làm sao vậy?”
Tiểu Vô Ưu cúi đầu rầu rĩ không nói lời nào.
Vân Khanh nghĩ tới vừa rồi Tiểu Vô Ưu nhìn qua giường của nàng trong mắt lộ ra mong đợi, đoán được, “Tiểu Ưu muốn cùng mẫu thân ngủ?”
Tiểu Vô Ưu thấp giọng rầu rĩ nói, “Tiểu Ưu cho tới bây giờ không cùng mẫu thân cùng ngủ qua, bất quá trên người mẫu thân bây giờ có thương tích, tiểu Ưu không thể không hiểu chuyện… A…”
Nàng còn chưa nói hết lời, đã bị Vân Khanh ôm lấy, không khỏi kinh hô một tiếng, Vân Khanh cũng đã đem Tiểu Vô Ưu an trí ở bên giường, cúi đầu xem ánh mắt nàng nhanh chóng lan tràn ngạc nhiên mừng rỡ cùng thỏa mãn.
“Tốt lắm.” Vỗ nhè nhẹ đầu nhỏ của nàng, “Nhanh ngủ, chờ chút nữa cha con trở về đấy.”
Tiểu Vô Ưu bất giác cười không ra tiếng vài cái, sau đó liền nhanh chóng nhắm mắt lại, rất nhanh chìm vào mộng đẹp, nhưng ngay cả ngủ thiếp đi cũng không dám đến gần Vân Khanh, Vân Khanh khẽ mỉm cười, kéo thân thể nho nhỏ nàng qua, chịu đựng đau đớn trên người, ôm nàng vào lòng cũng nhắm mắt lại, lọt vào mộng đẹp.
Lúc Phong Lam Cẩn trở lại nhìn thấy chính là một màn hài hòa ấm áp như vậy, hắn phất bàn tay ra hiệu Mặc Huyền sau lưng không cần phát ra âm thanh, bàn tay hắn vỗ một cái ở trên xe lăn nhẹ, xe lăn lập tức lăng không bay lên, thẳng tắp trượt đến bên giường, không phát ra một tia tiếng vang.
Mặc Huyền thấy đáy mắt Phong Lam Cẩn lóe lên nhu tình ôn nhu, không tiếng động lui ra…
Tác giả :
Quân Tàn Tâm