Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Chương 4 4 Tớ Phải Đi Ly Hôn
Khi Thẩm Thanh Ngọc tỉnh lại đã là 7 giờ sáng ngày hôm sau, cô đã nằm trên giường một ngày một đêm, khi tỉnh lại, cả người cô vô cùng yếu đuối, không chút sức lực.
Trần Ánh Nguyệt cũng mới mua đồ ăn sáng về, thấy cô tỉnh dậy, vội vàng chạy đến bên đầu giường bệnh: “Cậu thấy thế nào? Còn khó chịu không?”
Thẩm Thanh Ngọc lắc đầu: “Tớ tốt hơn nhiều rồi.”
“Tớ mua cho cậu bánh bao mà cậu thích ăn nhất đây.
Cậu đi đánh răng rửa mặt đi đã, chúng mình ăn sáng xong thì sẽ xuất viện.
Thời tiết ở Mauritius khoảng thời gian này rất đẹp, tớ có người bạn cũng định đến đó chơi, chúng mình cùng đến đó đi.
Không phải lúc nào cậu cũng muốn…”
“Cậu đưa điện thoại cho tớ đi.”
Thẩm Thanh Ngọc vừa ra khỏi giường đã đi tìm điện thoại của mình, thế nhưng cô không tìm thấy, cô biết có lẽ Trần Ánh Nguyệt đang cầm.
Trần Ánh Nguyệt không đưa điện thoại cho cô ngay: “Cậu tìm điện thoại làm gì?”
Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn cô ấy: “Chắc là tin tức tràn ngập trên mạng rồi đúng không?”
Cô quá hiểu Trần Ánh Nguyệt, tối hôm qua cô đã đi thẳng ra khỏi nhà họ Bạc, lúc cô tỉnh dậy Trần Ánh Nguyệt cũng không mắng cô nửa câu, thậm chí còn không hề nhắc đến nhà họ Bạc, không cần nghĩ Thẩm Thanh Ngọc cũng biết rằng chuyện tối hôm qua chắc đã bùng nổ trên mạng.
Trần Ánh Nguyệt bị Thẩm Thanh Ngọc nhìn đến mức chột dạ: “Có gì hay ho để xem đâu, đám cư dân mạng đó, ai nấy đều chạy theo trào lưu mắng chửi người khác dù chẳng biết sự tình thế nào.”
Thẩm Thanh Ngọc mỉm cười, cầm điện thoại nói: “Nếu đã như vậy thì cậu còn lo lắng gì chứ?”
Nói xong, Thẩm Thanh Ngọc dừng lại: “Mấy năm vừa rồi tớ ở nhà họ Bạc còn bị mắng chửi ít sao?”
Nghĩ đến ba năm qua, sắc mặt Trần Ánh Nguyệt tái nhợt vì tức giận, cô ấy cong môi: “Nhà họ Bạc là một lũ ngu ngốc, nếu không phải cậu giữ tớ thì tớ đã mắng bọn họ từ lâu rồi.”
Thẩm Thanh Ngọc không tiếp lời Trần Ánh Nguyệt nữa, cô cúi thấp đầu xem điện thoại, tìm kiếm đầu tiên trên hot search chính là chuyện đêm hôm qua cô đã đẩy Lâm Mai Phương xuống hồ bơi.
Những bình luận bên dưới có thể nói là vô cùng phiến diện, bọn họ đều chửi bới Thẩm Thanh Ngọc, sau cái mác đũa mốc đòi chòi mâm son, thì cô còn bị gắn thêm cái mác mới là con dâu nhà giàu có ác độc, cay nghiệt.
Tốt lắm, ba năm qua cô được gả cho Bạc Minh Thành, cũng không hẳn là không gặt hái được gì.
Thẩm Thanh Ngọc nhếch mép mỉm cười: “Tớ đi tắm đây.”
Nhìn sang Thẩm Thanh Ngọc, Trần Ánh Nguyệt thận trọng hỏi: “Tiểu Ngũ, cậu không sao chứ?”
“Tớ ổn mà.”
Trần Ánh Nguyệt nói tiếp: “Cậu đi tắm đi, dù sao thì cũng phải ăn no mới có sức buồn tiếp được chứ.”
“…”
Thẩm Thanh Ngọc thật sự rất khó chịu, thế nhưng dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên, có khó chịu đến mức nào nữa cô cũng đã có thể kiểm soát theo ý muốn rồi.
Bây giờ, cô giống như một đứa trẻ đang chờ xin kẹo, sau khi hết lần này đến lần khác đều không lấy được, cô đã không còn hy vọng gì nữa rồi.
Dòng nước lạnh lẽo khiến cho Thẩm Thanh Ngọc tỉnh táo hơn.
Hành động đêm qua của Bạc Minh Thành dường như có một thứ gì đó cứ thế bị phá vỡ.
Ba năm trôi qua, có lẽ bây giờ là lúc dừng lại rồi.
Thế nhưng, Trần Ánh Nguyệt nói đúng, phải ăn no mới có sức lực.
Khi hai người họ ăn sáng, hai y tá đi ra bên ngoài, bước đi rất nhẹ nhàng, giọng hai người họ nói chuyện cũng không lớn, thế nhưng Thẩm Thanh Ngọc và Trần Ánh Nguyệt đều có thể nghe thấy rõ mồn một.
“Mợ chủ nhà họ Bạc cũng đáng thương quá! Mợ hai nhà họ Bạc cũng thật là độc ác! Cậu cả nhà họ Bạc xảy ra chuyện chưa bao lâu, giữ lại được đứa con thì bị cô ta hại chết!”
“Thế mới nói, kết hôn thì vẫn cần môn đăng hộ đối! Mợ hai nhà họ Bạc đó gia cảnh bình thường, được gả vào nhà giàu nên hoa mắt rồi làm sao mà có thể so sánh với mợ chủ nhà đó được chứ! Cũng không biết não cô ta chứa cái gì, tình cảnh nhà họ Bạc như thế mà đến cả một đứa trẻ cô ta cũng không buông tha.
Người này thật sự quá hung ác…”.
Tiên Hiệp Hay
“Tiểu Ngũ, cậu đừng cản tớ, bọn họ cũng đâu có tận mắt chứng kiến mà còn nói chắc nịch như thế chứ! Toàn là bịa đặt!”
Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn ra ngoài cửa: “Kệ cho bọn họ nói đi.”
“Cậu đó! Từ bao giờ cậu lại dễ bị người ta bắt nạt thế chứ?”
Thẩm Thanh Ngọc mím môi: “Tớ có biện pháp dự phòng rồi.”
“Cậu có biện pháp dự phòng gì chứ, biện pháp nào có thể…”
Thẩm Thanh Ngọc nói thầm bên tai Trần Ánh Nguyệt một câu khiến cô ấy sửng sốt hét lên: “Đây mới là Tiểu Ngũ mà tớ quen chứ!”
Thẩm Thanh Ngọc mỉm cười: “Giúp tớ làm thủ tục xuất viện với, tớ phải đi ly hôn.”.