Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Chương 1 1 Anh Không Tin Cô
Hôm nay là ngày tổ chức đại thọ 80 tuổi cho ông nội Bạc tại Lâm Thành, khách khứa đến tập nập, vô cùng náo nhiệt.
Tuy nhiên bỗng dưng có tiếng hét ở trong vườn hoa vang lên, tất cả mọi người có mặt trong bữa tiệc đều bàng hoàng.
Có người nhận ra đó là giọng nói của mợ cả Lâm Mai Phương - người đang mang bầu quý tử nhà họ Bạc, vì thế người nhà họ Bạc vội vàng chạy ra vườn.
Bên trong bể bơi trước mặt mọi người, xuất hiện bóng dáng hai người đang chật vật bên trong đó.
Trước khi mọi người kịp phản ứng thì Bạc Minh Thành đã nhảy vào bể bơi, vội vàng ôm Lâm Mai Phương đang vùng vẫy lên bờ.
Lúc này, khi mọi người có phản ứng thì nhân viên bảo vệ mới lao xuống nước cứu Thẩm Thanh Ngọc.
Khi quay trở lại trong phòng, cả người Thẩm Thanh Ngọc ướt sũng, lúc cô đi ngang qua, người giúp việc cũng coi như không nhìn thấy ai.
Không ai quan tâm cô trở về thế nào, cũng chẳng một ai quan tâm có chuyện gì sẽ xảy ra với cô.
Sau hơn ba năm ở nhà họ Bạc, thật ra từ lâu, Thẩm Thanh Ngọc đã biết rằng vị trí của mình trong nhà họ Bạc có thể còn không bằng con chó mà em gái Bạc Minh Thành đang nuôi.
Lâm Mai Phương xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, người nhà họ Bạc đều đang ở trong bệnh viện.
Một mình Thẩm Thanh Ngọc trở về phòng, thay quần áo rồi đi tắm rửa.
Trong lúc cô đang lảo đảo thì bị Bạc Minh Thành kéo cô lên trên giường.
Khi nhìn rõ ràng người đó là Bạc Minh Thành, ánh mắt của Thẩm Thanh Ngọc lập tức trở nên nóng rực: “Anh về rồi à? Lâm Mai Phương sao rồi? Anh nghe em nói, Bạc Minh Thành, thật sự em không đẩy chị ấy xuống.”
Bạc Minh Thành nhìn cô, cười lạnh một tiếng: “Những lời này của cô, giữ lại mà nói với ông nội đi!”
Thẩm Thanh Ngọc đột nhiên trở nên tỉnh táo, cả người cảm giác vô cùng khó chịu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bạc Minh Thành, anh có ý gì vậy?”
Anh không thèm liếc nhìn cô, trực tiếp kéo thẳng cô đi ra ngoài: “Đi đến từ đường.”
Bạc Minh Thành không muốn nói bất kì điều gì với Thẩm Thanh Ngọc nữa, khi Lâm Mai Phương được đưa đến bệnh viện chưa bao lâu, đứa trẻ đã không thể giữ lại được nữa.
Đây là giọt máu duy nhất anh trai anh để lại, thế mà vì Thẩm Thanh Ngọc, bây giờ nó lại biến thành một vũng máu tươi, không còn gì nữa rồi.
Ông nội Bạc vô cùng tức giận, ngay khi từ bệnh viện trở về, ông ta đã ra lệnh đưa Thẩm Thanh Ngọc đến từ đường.
Khi Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy những gì Bạc Minh Thành nói, toàn người cô cứng đờ, lạnh toát.
Từ đường nhà họ Bạc, cô được gả vào nhà họ Bạc lâu như vậy rồi, sao có thể không biết về từ đường chứ.
Thế nhưng bất kì ai bước chân vào từ đường nhà họ Bạc thì kể cả có không chết cũng bị thương tích nửa người.
Cô không bao giờ nghĩ rằng người nhà họ Bạc không thèm nghe cô giải thích, cứ thế bảo Bạc Minh Thành lôi cô đến từ đường để thực thi luật gia đình!
Nhìn dáng vẻ người đàn ông trước mặt đang kéo mình đi, người đàn ông với khuôn mặt tuấn tú, thế nhưng gương mặt ấy lại chưa từng có chút cảm xúc nào dành cho cô kể từ khi cô được gả vào nhà họ Bạc.
Cơn sốt cao khiến cô cảm thấy mệt mỏi, thế nhưng sẽ không một ai quan tâm điều đó.
Lâm Mai Phương gặp chuyện, có lẽ lúc này, người nhà họ Bạc và cả Bạc Minh Thành đều hận không thể băm cô ra làm nghìn mảnh.
Thẩm Thanh Ngọc lạnh lúc nhếch mép: “Để em tự đi.”
Bạc Minh Thành liếc mắt nhìn cô, trong đôi mắt đen láy của anh toàn là sự ghê tởm, là cơn giận dữ đang được đè nén, ngoài ra không có chút thương cảm hay xót xa nào.
“Nhanh lên.”
Anh ném cho cô một câu nói đầy vô tình, quay người sải bước về phía từ đường nhà họ Bạc.
Nhìn bóng lưng của anh, Thẩm Thanh Ngọc đột nhiên cảm thấy ba năm qua của cô giống như một trò cười.
Từ đường trước mắt sáng rực ánh đèn đỏ, Thẩm Thanh Ngọc biết, người nhà họ Bạc đều đang đợi cô.
“Quỳ xuống!”
Ngay khi Thẩm Thanh Ngọc vừa bước vào, ông nội Bạc đã ném thẳng tách trà về phía cô.
Không làm gì sai, tại sao cô phải quỳ chứ?
Nhìn bộ dạng của cô, ông nội Bạc tức giận đến tái mét mặt mũi: “Con nhìn đi đây là người con đã cưới về làm vợ đấy!”1
Thẩm Thanh Ngọc đang định lên tiếng giải thích mình không có lỗi, thế nhưng Bạc Minh Thành đứng bên cạnh cô lại đột nhiên ấn chặt hai tay đè lên vai cô: “Quỳ xuống.”
Anh dùng lực rất mạnh, Thẩm Thanh Ngọc cứ thế bị anh ép quỳ xuống: “Một là quỳ, hai là ly hôn.”1.