Thụ Yêu (Quỷ Cây)
Chương 9: Giấc mộng kỳ quái (2)
Rõ ràng có cảm giác không đúng, lại còn nói ra nghi vấn, để lộ ra sự nghi ngờ này không phải là dở hơi sao! Nhưng Tiểu U phát hiện lúc này bản thân mình rất kỳ lạ. Giống như những lời trong lòng không thể giấu được đối phương vậy, dù cô không muốn nói nhưng không nhịn được vẫn thốt ra.
Nghe câu hỏi của Tiểu U, Lý Mặc cười nhẹ, giọng nói mềm mại như gió nhưng lại không lộ ra ý muốn trả lời, "À đó là quần áo vải dệt không tốt, về sau sẽ đổi "da" khác, chắc sẽ không cứng nữa đâu".
Tiểu U không chú ý lắm khi Lý Mặc nói từ "da", bây giờ trong đầu cô đang có chút rối bời, chỉ số thông minh rõ ràng không cao, cho dù có hoài nghi, cũng không có suy nghĩ nào để tra xét, chỉ muốn đối phương giải thích, cũng chẳng sợ không đúng logic là có thể đối phó với cô.
Chỗ này đúng là quái dị, vừa mới bị thuyết phục bởi câu trả lời "cơ thể cứng là do vải dệt", ngay lập tức cô lại cảm giác được cái vỗ nhẹ vào cô kia cũng thật kỳ lạ, cái cảm giác này căn bản không phải giống như người, mà ngược lại giống như cành cây hoặc dây leo, cảm giác có chút quen....
"Tiểu U ngẩng đầu, để anh nhìn em một chút". Lúc này Lý Mặc nói, vẫn giọng nói dụ dỗ Tiểu U như cũ.
Trong lòng Tiểu U vô cùng run rẩy, người này không biết là cái gì, thúc giục nhưng lại làm cho cô theo bản năng không dám ngẩng đầu. Cảm giác muốn đề phòng, nhưng nhịn không được lại hỏi: "Em, anh...Tay anh sao lại dài như vậy?"
Lý mặc cũng không thèm để ý đến sự phòng bị của cô, chỉ khẽ ôm cô rồi cười, "Tay dài đương nhiên là để ôm chặt em rồi."
Đầu óc Tiểu U lại bị thuyết phục, nhưng lúc này khóe mắt cô vô tình nhìn về phía Tiểu Nguyệt, cô ấy còn đang cười chế nhạo Tiểu U và Lý Mặc, vẫn âm thanh quen thuộc đó, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt dần biến mất đang vặn vẹo thành khuôn mặt khác...
"A!" Tiểu U hét lên một tiếng lui về phía sau, lại bị người phía trước cản lại, cằm cô bị một bàn tay mạnh mẽ nâng lên: "Tiểu U đừng sợ, những thứ linh tinh đó không nên nhìn, chỉ nhìn anh là được, anh là Lý Mặc của em, nhìn mặt anh, có nhớ anh lớn lên thế nào không?"
Tiểu U bị bắt phải ngẩng đầu lên nhưng trong lòng vô cùng hoài nghi và sợ hãi, thế giới trong mắt cô bây giờ thay đổi, Lý Mặc trước mắt cũng không còn là Lý Mặc mà giống tiểu Nguyệt biến thành khuôn mặt vặn vẹo....
Tiểu U đẩy hắn ra, xoay người bỏ chạy.
Tiểu U nhanh chóng chạy xa, "Lý Mặc" đứng yên tại chỗ cũng không đuổi theo, bóng dáng của hắn nhìn mông lung huyền ảo như có như không.
"Thấy rõ hình dáng hắn ta không?"
"Lĩnh chủ thứ tội, tâm phòng bị của phu nhân quá nặng, tôi chỉ trông được năm phần thôi, không có cách nào trông thấy hết được".
"Thật đáng tiếc", Lý Mặc" cười ha ha nói đáng tiếc, nhưng mà giống như cũng chẳng để ý nhiều.
Nhìn bóng dáng Tiểu U chạy đi xa, "Lý Mặc" và "Tiểu Nguyệt" đứng tại chỗ cũng đột nhiên biến thành hư ảnh.
.........
Tiểu U chạy nhanh đến cổng trường, đang muốn ra khỏi cửa dột nhiên bị cản lại.
"Đứng lại, lĩnh chủ có lệnh, trong thời gian đang học không thể rời trường học".
Lĩnh chủ là cái gì? À đúng rồi, chắc là hiệu trưởng.
Nhưng lên lớp...không phải đã tan học rồi sao?
Đầu Tiểu U hỗn loạn một giây, đột nhiên nghe được tiếng trống vào học vang lên!
Tiểu U hoảng hốt, ngay lập tức chạy về phía lớp học, hoàn toàn quên mất cô vừa chạy đi giống như ma đuổi.
"Báo cáo!"
Lúc Tiểu U chạy về lớp học, đã vào lớp được một lát, cô thở hổn hển đứng ở cửa lớp học, chờ thầy giáo nổi lòng từ bi tha cho cô một lần, nhưng mà đang trong giờ học thầy giáo đương nhiên không tốt như vậy.
Ngón tay thon dài cầm viên phấn viết trên bảng đen, sau khi nge được tiếng của Tiểu U, cũng không thèm nhìn cô một cái trầm giọng hỏi, "Đến trễ như vậy, bận việc gì?"
"Em..." Tiểu U không biết nên giải thích bản thân mình như thế nào lại cho rằng đã tan học, chỉ có thể đỏ mặt nói, "Em bị tiêu chảy".
"Cậu nói dối." Một người bạn học không biết tên gì đột nhiên mở miệng tố giác cô. "Thầy ơi, em vừa thấy bạn ấy đứng dưới lầu ôm ôm ấp ấp một người con trai, bạn ấy không tiêu chảy, rõ ràng là hẹn hò yêu đương".
Câu này vừa nói ra, trong phòng học vang lên một trận cười nhạo, còn những người khác cũng ào ào bàn tán, "Tớ cũng thấy". Làm Tiểu U vô cùng xấu hổ, cô cũng hoảng hốt nhớ tới việc Lý Mặc đến tìm cô, sau đó cô còn ôm hắn, không nghĩ chuyện này lại bị bạn cùng lớp nhìn thấy, điều này làm cho Tiểu U vô cùng xấu hổ, tay chân luống cuống đứng ở cửa phòng học, cúi đầu chỉ hận không có cái lỗ để chui xuống.
"Đến trễ thì thôi, còn nói dối để yêu sớm, xem ra em cần bị giáo huấn". Trên bục giảng, người thầy giáo tuy trẻ tuổi nhưng giọng nói vô cùng nghiêm túc, làm Tiểu U cảm thấy bản thân mình thật sự sai trái, đầu cũng không dám ngẩng, mãi cho đến khi thầy giáo nói, "Đúng lúc đang học tiết học về sinh lý, em đến làm mô hình đi".
Hả?
Cơ bản là Tiểu U không hiểu được ý của hắn, chính là gióng nói này làm Tiểu U thấy kỳ lạ, rất không ổn.
Tiểu U đột nhiên ngẩng đầu, đập vào mắt cô là một đôi mắt giống như vì sao đêm, vô cùng mỹ lệ, ngay sau đó tinh thần của cô giống như bị kéo đi.
Người như vậy làm sao có thể là thầy giáo? Căn bản Tiểu U chưa từng thấy. Nếu trường học có thầy giáo đẹp trai như vậy, tụi học sinh đã sớm truyền khắp trường, còn bạn cùng lớp, Tiểu U lơ đãng nhìn qua, lại phát hiện, cô hoàn toàn không nhìn thấy mặt các bạn cùng lớp.
"Thật...xin lỗi, hình như đi nhầm lớp, tôi không biết các người, không biết,..." Cả người Tiểu U run lên lui về phía sau nhưng chân vừa mới bước ra được một nửa đã bị dây leo ở đâu tới, cuốn chặt lấy eo và hai cánh tay cô.
"A!" Tiểu U hoảng hốt hét một tiếng, hoảng loạn nhìn về phía người đó, hắn giống như là đang trêu đùa con mồi cười một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng phảng phất bên tai cô, "Muốn chạy sao?"
Dây leo dùng sức cuốn lấy cô!
Tiểu U cảm giác người mình bay vút lên, chỉ trong nháy mắt đã bị dây leo buộc ở trên bục giảng, trước mặt người xa lạ kia. Hắn cúi đầu hôn lên môi cô, vô cùng nhẹ nhàng nói, nhưng lại giống như đe dọa, "Dám chạy trốn, tội vô cùng nặng".
Tiểu U bị ngồi trên bục giảng, đối mặt với bảng đen, ở bên dưới lớp, tuy rằng những bạn học đó một đám không giống mặt nhau nhưng không rõ là ai, lúc này cô quay lưng nên căn bản không nhìn thấy họ. Khi Tiểu U nhìn thấy người trước mặt, nhưng hắn lại ở trước mặt nhiều người như vậy xoa ngực cô, cô hét lớn sợ đến chết, "Không được."
Thật vô cùng vớ vẩn rồi!
Tiểu U không ý thức được bản thân đang nằm mơ, cô thật không dám nghĩ rằng trong hiện thực lại xảy ra chuyện này, chỉ cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Nghe câu hỏi của Tiểu U, Lý Mặc cười nhẹ, giọng nói mềm mại như gió nhưng lại không lộ ra ý muốn trả lời, "À đó là quần áo vải dệt không tốt, về sau sẽ đổi "da" khác, chắc sẽ không cứng nữa đâu".
Tiểu U không chú ý lắm khi Lý Mặc nói từ "da", bây giờ trong đầu cô đang có chút rối bời, chỉ số thông minh rõ ràng không cao, cho dù có hoài nghi, cũng không có suy nghĩ nào để tra xét, chỉ muốn đối phương giải thích, cũng chẳng sợ không đúng logic là có thể đối phó với cô.
Chỗ này đúng là quái dị, vừa mới bị thuyết phục bởi câu trả lời "cơ thể cứng là do vải dệt", ngay lập tức cô lại cảm giác được cái vỗ nhẹ vào cô kia cũng thật kỳ lạ, cái cảm giác này căn bản không phải giống như người, mà ngược lại giống như cành cây hoặc dây leo, cảm giác có chút quen....
"Tiểu U ngẩng đầu, để anh nhìn em một chút". Lúc này Lý Mặc nói, vẫn giọng nói dụ dỗ Tiểu U như cũ.
Trong lòng Tiểu U vô cùng run rẩy, người này không biết là cái gì, thúc giục nhưng lại làm cho cô theo bản năng không dám ngẩng đầu. Cảm giác muốn đề phòng, nhưng nhịn không được lại hỏi: "Em, anh...Tay anh sao lại dài như vậy?"
Lý mặc cũng không thèm để ý đến sự phòng bị của cô, chỉ khẽ ôm cô rồi cười, "Tay dài đương nhiên là để ôm chặt em rồi."
Đầu óc Tiểu U lại bị thuyết phục, nhưng lúc này khóe mắt cô vô tình nhìn về phía Tiểu Nguyệt, cô ấy còn đang cười chế nhạo Tiểu U và Lý Mặc, vẫn âm thanh quen thuộc đó, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt dần biến mất đang vặn vẹo thành khuôn mặt khác...
"A!" Tiểu U hét lên một tiếng lui về phía sau, lại bị người phía trước cản lại, cằm cô bị một bàn tay mạnh mẽ nâng lên: "Tiểu U đừng sợ, những thứ linh tinh đó không nên nhìn, chỉ nhìn anh là được, anh là Lý Mặc của em, nhìn mặt anh, có nhớ anh lớn lên thế nào không?"
Tiểu U bị bắt phải ngẩng đầu lên nhưng trong lòng vô cùng hoài nghi và sợ hãi, thế giới trong mắt cô bây giờ thay đổi, Lý Mặc trước mắt cũng không còn là Lý Mặc mà giống tiểu Nguyệt biến thành khuôn mặt vặn vẹo....
Tiểu U đẩy hắn ra, xoay người bỏ chạy.
Tiểu U nhanh chóng chạy xa, "Lý Mặc" đứng yên tại chỗ cũng không đuổi theo, bóng dáng của hắn nhìn mông lung huyền ảo như có như không.
"Thấy rõ hình dáng hắn ta không?"
"Lĩnh chủ thứ tội, tâm phòng bị của phu nhân quá nặng, tôi chỉ trông được năm phần thôi, không có cách nào trông thấy hết được".
"Thật đáng tiếc", Lý Mặc" cười ha ha nói đáng tiếc, nhưng mà giống như cũng chẳng để ý nhiều.
Nhìn bóng dáng Tiểu U chạy đi xa, "Lý Mặc" và "Tiểu Nguyệt" đứng tại chỗ cũng đột nhiên biến thành hư ảnh.
.........
Tiểu U chạy nhanh đến cổng trường, đang muốn ra khỏi cửa dột nhiên bị cản lại.
"Đứng lại, lĩnh chủ có lệnh, trong thời gian đang học không thể rời trường học".
Lĩnh chủ là cái gì? À đúng rồi, chắc là hiệu trưởng.
Nhưng lên lớp...không phải đã tan học rồi sao?
Đầu Tiểu U hỗn loạn một giây, đột nhiên nghe được tiếng trống vào học vang lên!
Tiểu U hoảng hốt, ngay lập tức chạy về phía lớp học, hoàn toàn quên mất cô vừa chạy đi giống như ma đuổi.
"Báo cáo!"
Lúc Tiểu U chạy về lớp học, đã vào lớp được một lát, cô thở hổn hển đứng ở cửa lớp học, chờ thầy giáo nổi lòng từ bi tha cho cô một lần, nhưng mà đang trong giờ học thầy giáo đương nhiên không tốt như vậy.
Ngón tay thon dài cầm viên phấn viết trên bảng đen, sau khi nge được tiếng của Tiểu U, cũng không thèm nhìn cô một cái trầm giọng hỏi, "Đến trễ như vậy, bận việc gì?"
"Em..." Tiểu U không biết nên giải thích bản thân mình như thế nào lại cho rằng đã tan học, chỉ có thể đỏ mặt nói, "Em bị tiêu chảy".
"Cậu nói dối." Một người bạn học không biết tên gì đột nhiên mở miệng tố giác cô. "Thầy ơi, em vừa thấy bạn ấy đứng dưới lầu ôm ôm ấp ấp một người con trai, bạn ấy không tiêu chảy, rõ ràng là hẹn hò yêu đương".
Câu này vừa nói ra, trong phòng học vang lên một trận cười nhạo, còn những người khác cũng ào ào bàn tán, "Tớ cũng thấy". Làm Tiểu U vô cùng xấu hổ, cô cũng hoảng hốt nhớ tới việc Lý Mặc đến tìm cô, sau đó cô còn ôm hắn, không nghĩ chuyện này lại bị bạn cùng lớp nhìn thấy, điều này làm cho Tiểu U vô cùng xấu hổ, tay chân luống cuống đứng ở cửa phòng học, cúi đầu chỉ hận không có cái lỗ để chui xuống.
"Đến trễ thì thôi, còn nói dối để yêu sớm, xem ra em cần bị giáo huấn". Trên bục giảng, người thầy giáo tuy trẻ tuổi nhưng giọng nói vô cùng nghiêm túc, làm Tiểu U cảm thấy bản thân mình thật sự sai trái, đầu cũng không dám ngẩng, mãi cho đến khi thầy giáo nói, "Đúng lúc đang học tiết học về sinh lý, em đến làm mô hình đi".
Hả?
Cơ bản là Tiểu U không hiểu được ý của hắn, chính là gióng nói này làm Tiểu U thấy kỳ lạ, rất không ổn.
Tiểu U đột nhiên ngẩng đầu, đập vào mắt cô là một đôi mắt giống như vì sao đêm, vô cùng mỹ lệ, ngay sau đó tinh thần của cô giống như bị kéo đi.
Người như vậy làm sao có thể là thầy giáo? Căn bản Tiểu U chưa từng thấy. Nếu trường học có thầy giáo đẹp trai như vậy, tụi học sinh đã sớm truyền khắp trường, còn bạn cùng lớp, Tiểu U lơ đãng nhìn qua, lại phát hiện, cô hoàn toàn không nhìn thấy mặt các bạn cùng lớp.
"Thật...xin lỗi, hình như đi nhầm lớp, tôi không biết các người, không biết,..." Cả người Tiểu U run lên lui về phía sau nhưng chân vừa mới bước ra được một nửa đã bị dây leo ở đâu tới, cuốn chặt lấy eo và hai cánh tay cô.
"A!" Tiểu U hoảng hốt hét một tiếng, hoảng loạn nhìn về phía người đó, hắn giống như là đang trêu đùa con mồi cười một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng phảng phất bên tai cô, "Muốn chạy sao?"
Dây leo dùng sức cuốn lấy cô!
Tiểu U cảm giác người mình bay vút lên, chỉ trong nháy mắt đã bị dây leo buộc ở trên bục giảng, trước mặt người xa lạ kia. Hắn cúi đầu hôn lên môi cô, vô cùng nhẹ nhàng nói, nhưng lại giống như đe dọa, "Dám chạy trốn, tội vô cùng nặng".
Tiểu U bị ngồi trên bục giảng, đối mặt với bảng đen, ở bên dưới lớp, tuy rằng những bạn học đó một đám không giống mặt nhau nhưng không rõ là ai, lúc này cô quay lưng nên căn bản không nhìn thấy họ. Khi Tiểu U nhìn thấy người trước mặt, nhưng hắn lại ở trước mặt nhiều người như vậy xoa ngực cô, cô hét lớn sợ đến chết, "Không được."
Thật vô cùng vớ vẩn rồi!
Tiểu U không ý thức được bản thân đang nằm mơ, cô thật không dám nghĩ rằng trong hiện thực lại xảy ra chuyện này, chỉ cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Tác giả :
Thanh Mộc Nghê Hạ