Thú Y - Lạc Tân
Chương 94
E&B: Strangers Ex
Tin tức phủ Định Quốc Công phân gia rất nhanh đã truyền khắp triều đình, chúng nhân tuy là kinh ngạc nhưng không ngoài dự kiến, đã sớm dự đoán sẽ có một ngày như vậy. Toàn gia đứng hai bên trận doanh khác nhau, sụp đổ chỉ là chuyện sớm hay muộn, chuyện như vậy ở trong triều hay ở trong các gia tộc cũng là thường thấy, không phải gia tộc nào cũng đồng lòng thống nhất.
Chẳng qua là đại đa số trên mặt vẫn hoà thuận, ít nhất sẽ không phân gia, cố gắng duy trì hoà bình lung lay. Cũng không nhất định là do mặt mũi, phần lớn là vì phân chia lợi ích không đều nên không muốn phân đi ra ngoài, vì thế mới lẫn lộn với nhau, ngáng chân nhau, hy vọng có thể chiếm được hết lợi lộc.
Thường Đình Chiêu với Thường Đình Ân tiêu sái rời khỏi phủ như vậy, tự lập môn hộ quả thật hiếm thấy. Nói thế nào, một khi đã ra ngoài thì thế lực suy yếu không ít, không ít tài lực không có cách nào tranh cướp, có nhiều người cho rằng đây là hành động ngu xuẩn hết sức. Nếu tiếp tục ở lại trong phủ, có khi còn có thể chiếm được hết tài lực.
Thường Đình Chiêu mang đi một phần nhỏ binh quyền, tuy đều là quân binh tuy duệ nhất quân Thường gia, kỵ binh bưu hãn cùng hắc giáp quân đều ở trong đó, nhưng tính ra chỉ bằng một phần mười toàn bộ quân Thường gia.
Nhưng mà không thể không cảm thán Thường Đình Chiêu đúng là cứng cốt, tới mức này rồi vẫn kiên trì đứng bên Thập nhất hoàng tử. Nếu hắn nguyện ý dùng danh nghĩa cá nhân đầu nhập Lục hoàng tử, cho dù Phùng trắc phu nhân có là biểu muội của đương kim hoàng hậu, thế tử phủ Định Quốc Công cũng không đến lượt Thường Đình Huy. Bè đảng Lục hoàng tử không phải không ném cành ôliu qua, cho dù Thường Đình Chiêu cưới nam thê cũng có thể làm cho hắn kế thừa thế tử vị. Không ngờ là Thường Đình Chiêu không những đón lấy, ngày thứ hai đường đường chính chính công khai ủng hộ Thập nhất hoàng tử, bị Lục hoàng tử coi là cái đinh trong mắt.
Hành động này của Thường Đình Chiêu làm không ít người đang dao động khôi phục tin tưởng, nếu không có mười phần nắm chắc, Thường Đình Chiêu sẽ không ngu xuẩn đi tìm đường chết như vậy. Tuy đại quân trong tay Thường Đình Chiêu chỉ là một phần mười quân Thường gia, không nói tất cả đều là tinh nhuệ, trong tay còn nắm giữ bom có thể tiêu diệt bao nhiêu binh sĩ. Dù sao Định Quốc Công cũng già rồi, Thường Đình Huy lại chưa bao giờ bước lên chiến trường, muốn thu phục quân Thường gia không hề dễ dàng, nếu không vì sao Minh đế vẫn không thể thu hồi được binh quyền về. Mà người nắm binh quyền bản thân lại không làm tốt thống lĩnh, cho dù là trăm vạn đại quân cũng có thể bị một vạn đại quân tiêu diệt.
“Ca, ngươi cảm thấy nơi này như thế nào? Nếu không thích, đệ đệ bảo người tu sửa một lần nữa.”
Thường Đình Ân gật đầu cười, “Sao lại không thích được, nơi này đều là bố trí dựa theo tâm ý của ta, lại được Thanh Hà sai người trông coi, mọi chỗ đều hợp ý.”
Thường Đình Ân cảm kích cười với Triệu Thanh Hà, khuôn mặt tươi sáng khó mà che đậy. Tuy cứ nhân vậy phân ra nhưng trong lòng không hề thấy tội lỗi hay bất an, ở Đại Hữu có nhà nào không thể phân gia, huống hồ hắn làm đích trưởng tử lâu như vậy, cho dù ốm yếu cũng chưa bao giờ quên trách nhiệm, hiện tại phân gia như vậy, khó tránh khỏi thương cảm. Hơn nữa lúc ra đi Thường lão phu nhân đau khổ nhưng lại mang theo ánh mắt khiển trách, làm cho tâm trí hắn bị trầm cảm, những ngày này không có một giấc ngủ ngon.
Nhưng khi dọn tới đây, Thường Đình Ân nhất thời mở rộng, cuối cùng không còn bị nhốt ở quanh quẩn địa phương đó. Ở phủ Định Quốc Công, thân mình hiện tại dù tốt lên không ít nhưng vẫn không thể giống Thường Đình Chiêu với Triệu Thanh Hà ra vào thoải mái. Huống hồ có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, e sợ thân thể hắn gánh không được khiến cho hắn thở không nổi. Bây giờ rốt cục tự do.
Triệu Thanh Hà cùng Thường Đình Chiêu thấy bộ dáng Thường Đình Ân như vậy, vừa vui vẻ lại vừa chua xót. Cho dù nơi này có là nhà tranh Thường Đình Ân cũng thích. Phủ Định Quốc Công tuy điêu lan ngọc thế*, nhưng đối với Thường Đình Ân mà nói giống như nhà giam đầy gai độc, không chỉ không có tự do, còn phải luôn luôn đề phòng. Chỉ cần có thể đi ra, nơi nơi đều là tiên cảnh.
[ điêu lan ngọc thế: dùng để diễn tả công trình kiến trúc nguy nga tráng lệ ]
Thường Đình Ân cùng Thường Đình Chiêu không ở chung phủ đệ, nhưng mà toà nhà của Thường Đình Ân ngay sát bên cạng tướng quân phủ của Thường Đình Chiêu, hai bên đã được mở thông có thể qua lại tự nhiên. Có không gian độc lập của riêng mình, lại không có ngăn cách. Thường Đình Ân dù sao cũng là ca ca, nếu ở trong phủ tướng quân đúng là không ổn, an bài như vậy thoả đáng nhất. Thứ nhất là kéo gần hơn nữa huynh đệ tình thâm, thứ hai là vì muốn bảo vệ tốt Thường Đình Ân.
Hai người đã sớm biết có ngày này nên đã bố trí toà nhà thoả đáng, nô bộc cũng là chọn lựa cẩn thận trước khi đưa vào. Người không nhiều lắm, quan trọng tốt và trung thành.
Khiến đám nô bộc đi ra ngoài, lúc này Thường Đình Ân mới mở miệng nói: “Bên phía Thập nhất hoàng tử như thế nào rồi?”
Khoé miệng Thường Đình Chiêu hơi hơi cong lên, “Quả nhiên giống như chúng ta dự đoán, không phải là đậu mùa, mà là một loại độc tương tự như đậu mùa. Ngay lúc vừa có lời tiên đoán, Nghiêm phi càng thêm phòng bị, tên kia vừa ra tay đã bị phát hiện cho nên tương kế tựu kế mà thôi.”
Ban đầu bọn họ đã cảm thấy bệnh đậu mùa này phát ra rất kỳ quái, bọn họ càng không tin Lục hoàng tử có thần thông như thế. Nếu là sự thật, trước đó sao còn bị Minh đến làm cho tổn hại thế lực lớn, bí quá hoá liều thông đồng với phiên vương. Nhưng không thể dùng đậu mùa hại người được, quá nguy hiểm, một khi làm không xong cũng bồi mạng mình vào, thậm chí toàn bộ Đại Hữu gặp tai ương, bây giờ đã có lời giải rõ ràng.
Thường Đình Ân khẽ nhíu mày, “Nghiêm gia muốn làm gì? Chuyện như vậy nhất định sẽ để lại mầm hoạ. Cho dù Thập nhất hoàng tử bình yên vô sự, nhưng hiện tại không ít nơi đều là tình trạng này, nếu trị không hết, đối với Thập nhất hoàng tử vẫn là bất lợi.”
Thường Đình Chiêu theo bản năng nhìn Triệu Thanh Hà, “Tính ra cũng thực khéo, sợ là cho trời định sẵn, vừa lúc Thanh Hà có biện pháp phòng ngừa đậu mùa…”
“Cái gì?!” Thường Đình Ân kích động đứng lên, vẻ mặt không thể tin được, “Thanh Hà, ngươi thật sự có thể trị được đậu mùa sao?!”
Bệnh đậu mùa vô cùng đáng sợ, giống như là ác quỷ đến từ địa ngục, một mầm đậu mùa có thể khiến cho một thành thị phồn hoa biến thành địa ngục nhân gian. Bệnh này không phân biệt già trẻ nam nữ, giàu nghèo đều có khả năng nhiễm bệnh, một khi bị nhiễm, cứ bốn người thì có ít nhất một người chết. Người sống sót trên mặt sẽ lưu lại vết sẹo xấu xí, có thể nói là tàn độc hết mức.
Triệu Thanh Hà lắc đầu nói: “Bệnh này ta trị không được, nhưng có thể dự phòng và không làm cho người bị truyền nhiễm mà thôi.”
Thường Đình Ân bình tĩnh lại, “Là tiêm chủng?”
Trong lịch sử tiêm chủng có ghi chép lại, trong cuốn << Đậu chẩn định luận>> [1] được y học gia Chu Thuần Hỗ thời nhà Thanh có ghi lại phương pháp này của Tống triều, từ thế kỷ XVI đến nay từng bước thúc đẩy kỹ thuật chích ngừa, đến thế kỷ XVII đã phổ biến, thời đại Thanh triều đã bắt đầu truyền ra ngoài nước [2], vì vậy mà các nước Châu Âu cũng biết được phương pháp này. Khi đó tiêm chủng là sử dụng huyết thanh của bệnh nhân đậu mùa, vảy thuỷ đậu, hoặc đem đồ lót của trẻ em bị đậu mùa cho trẻ em khoẻ mạnh mặc vào, do đó mà bị nhiễm. Tuy có không ít trường hợp thành công, nhưng cũng rất nguy hiểm, không ít người bị chết. Cho đến thế kỷ XVIII, bác sĩ người Anh Edward Jenner phát minh ra vắc xin đậu mùa, lúc này mới khiến cho việc tiêm chủng thêm an toàn, hơn nữa còn mở rộng ra toàn thế giới.
Mặc dù thế giới này với kiếp trước không giống nhau, nhưng cũng có người tiêm chủng đậu mùa, tỷ lệ thất bại cũng rất cao nên không thể mở rộng được. Thường Đình Ân tử nhỏ ốm yếu nên thích nhất là đọc sách, bởi vậy có hiểu biết sơ qua.
Triệu Thanh Hà gật đầu, “Đúng, nhưng không phải là tiêm chủng đậu mùa mà và vắc xin đậu mùa. Vắc xin đậu mùa an toàn hơn so với tiêm chủng. Sau khi tái nhiễm và tiêm phòng bệnh đậu mùa trong vòng bốn ngày, gần như là có thể chống lây nhiễm.”
Thường Đình Ân kinh ngạc không thôi, không thể không nhìn Thường Đình Chiêu, Thường Đình Chiêu gật gật đầu.
Triệu Thanh Hà biết loại vắc xin này cũng không có gì kỳ quái, dù sao cũng là thú y, chú ý đến vấn đề này cũng là bình thường. Đặc biệt, khi Triệu Thanh Hà tìm hiểu đoạn lịch sử này, bởi vì nội dung nói không tỉ mỉ, hắn vô cùng tò mò lúc vị bác sĩ kí lần đầu tiên thử nghiệm tiêm vắc xin cho đứa bé đó, cha mẹ người ta có biết không? Cho nên càng thêm chú ý, bởi vậy mới nắm vững phương pháp tiêm chủng an toàn hơn của hiện đại.
Thường Đình Ân vẫn là cao mày, “Cho dù là thế, động thái này quá nguy hiểm, rất dễ đập nồi dìm thuyền.”
Thường Đình Chiêu cũng gật đầu nói: “Đúng thế, Thập nhất hoàng tử còn nhỏ tuổi, vốn dĩ đã nằm ở thế yếu. Cộng thêm lời đồn trước đó, mặc dù không nhiễm đậu mùa nhưng muốn thượng vị cũng không dễ, bởi vậy chỉ còn động thái nguy hiểm này.”
Thường Đình Ân thông minh, lập tức hiểu được mương máng trong đó. Lời đồn có thể huỷ diệt một người nhưng đồng thời có thể tôn vinh một người, dù sao lời đồn đều là ảo tưởng, cho dù nhận định Thập nhất hoàng tử là ác quỷ, Lục hoàng tử cũng không nhất định là Chân Long Thiên Tử, nói thế nào thì Lục hoàng tử vẫn chưa làm ra bất kỳ công đức nào, vẫn có thể thu hoạch được. Nếu như phổ biến vắc xin đậu mùa thì lại khác, chỉ cần học theo Lục hoàng tử chế tạo dư luận, ác quỷ dễ dàng trở mình thành Chân Long Thiên Tử, sau này làm gì cũng danh chính ngôn thuận, cũng có thể khiến cho nhiều người đầu nhập về bên này.
Thường Đình Ân nhịn không được vỗ tay, “Diệu! Chiêu này nhất định có thể tạo thành cơn sóng lớn, thế cục trong triều lập tức sẽ biến đổi. Cho dù Thập nhất hoàng tử có nhỏ tuổi, cũng không ai dám nghi ngờ.”
Thường Đình Chiêu cười gật gật đầu, lại nói: “Việc này để cho Nghiêm gia với Thập Tam Vương gia bận tâm, hiện tại chúng ta cần phải nhanh chóng chế tạo thuốc nổ, càng nhiều càng tốt. Dư luận chiếm thượng phong, nhưng vũ lực cũng không được yếu kém. Bây giờ phụ thân đã quyết định đầu nhập vào Lục hoàng tử, đại quân dưới tay hắn gấp mấy lần quân số của chúng ta, sau này chính là đối thủ tương lai.”
Sung sướng vừa rồi bị tán đi không ít, phụ tử tương tàn không phải là chuyện Thường Đình Ân mong muốn. Hơn nữa còn từng là quân Thường gia, về sau lại tự giết lẫn nhau, lòng người rất khó chịu đựng.
Thường Đình Chiêu biết suy nghĩ của hắn, vỗ vỗ bờ vai hắn, thở dài: “Ca, việc này không có cách nào tránh khỏi.”
Từ lúc Định Quốc Công bắt đầu lựa chọn Thường Đình Huy, bọn họ đã thành đối địch. Dù sao cũng là cha ruột, tuy thường xuyên làm những chuyện khiến tim bọn họ lạnh buốt, nhưng cũng là quan tâm bọn họ, tận tâm tận lực đem bọn họ nuôi lớn. Hiện giờ không ngờ lại đi đến một bước này, trong lòng sao có thể không đau khổ.
Thường Đình Ân lại là người tính cách mềm mại, chuyện này càng khó mà vượt qua được.
Triệu Thanh Hà nghĩ nghĩ nói: “Ca ca không cần ưu thương, chỉ cần làm xong số lượng bom này, vừa ra tay sẽ nổ cho bọn họ hôn mê, đến lúc đó không chiến cũng thắng, có khi cũng sẽ không bước đến kết quả hai bên đối chọi. Lục hoàng tử thượng vị thì chúng ta khẳng định phải chết, dựa theo dã tâm của hắn, ngay cả tính mệnh của phụ thân sợ là không dài. Nhưng nếu Thập nhất hoàng tử thượng vị muốn bảo vệ được tính mệnh của phụ thân, không khó.”
Thường Đình Chiêu: “Đúng! Ca ca hiện tại có thể thả lỏng và tập trung công việc, đến lúc đó không uổng phí tính mạng của ai cũng có thể thắng. Huống hồ đây chỉ là nước cờ cuối cùng, có khi không cần phải dùng đến. Chỉ cần có thể khống chế được đậu mùa, truyên truyền phổ biến vắc xin, ông trời nhìn chúng ta thiện lương cũng sẽ không thu chúng ta!”
Lúc này Thường Đình Ân không còn rối rắm, đến lúc đó thì tuỳ cơ ứng biến, phụ thân cũng không phải là người cố chấp. Chỉ cần hắn có thể làm tốt chuyện này, muốn bảo trụ phụ thân một mạng cũng không khó, đột nhiên háo hức bắt đầu.
Hắn từ trước giờ không làm việc nặng, khi còn ở phủ Định Quốc Công bị cản trở rất nhiều. Nhưng bây giờ thì khác, hắn ra vào tự do, muốn làm cái gì cũng không có ai quản, đây là lúc hắn có thể phô bày tài năng!
_____________
[ 1 ] Đậu chuẩn định luận: Kết luận của bệnh đậu mùa.
[ 2 ] Việc tiêm chống bệnh đầu mùa ở Trung Quốc có thể được tìm thấy vào cuối thế kỷ 10, và quy trình được thực hiện rộng rãi vào thế kỷ 16 trong thời kỳ nhà Minh.
Tin tức phủ Định Quốc Công phân gia rất nhanh đã truyền khắp triều đình, chúng nhân tuy là kinh ngạc nhưng không ngoài dự kiến, đã sớm dự đoán sẽ có một ngày như vậy. Toàn gia đứng hai bên trận doanh khác nhau, sụp đổ chỉ là chuyện sớm hay muộn, chuyện như vậy ở trong triều hay ở trong các gia tộc cũng là thường thấy, không phải gia tộc nào cũng đồng lòng thống nhất.
Chẳng qua là đại đa số trên mặt vẫn hoà thuận, ít nhất sẽ không phân gia, cố gắng duy trì hoà bình lung lay. Cũng không nhất định là do mặt mũi, phần lớn là vì phân chia lợi ích không đều nên không muốn phân đi ra ngoài, vì thế mới lẫn lộn với nhau, ngáng chân nhau, hy vọng có thể chiếm được hết lợi lộc.
Thường Đình Chiêu với Thường Đình Ân tiêu sái rời khỏi phủ như vậy, tự lập môn hộ quả thật hiếm thấy. Nói thế nào, một khi đã ra ngoài thì thế lực suy yếu không ít, không ít tài lực không có cách nào tranh cướp, có nhiều người cho rằng đây là hành động ngu xuẩn hết sức. Nếu tiếp tục ở lại trong phủ, có khi còn có thể chiếm được hết tài lực.
Thường Đình Chiêu mang đi một phần nhỏ binh quyền, tuy đều là quân binh tuy duệ nhất quân Thường gia, kỵ binh bưu hãn cùng hắc giáp quân đều ở trong đó, nhưng tính ra chỉ bằng một phần mười toàn bộ quân Thường gia.
Nhưng mà không thể không cảm thán Thường Đình Chiêu đúng là cứng cốt, tới mức này rồi vẫn kiên trì đứng bên Thập nhất hoàng tử. Nếu hắn nguyện ý dùng danh nghĩa cá nhân đầu nhập Lục hoàng tử, cho dù Phùng trắc phu nhân có là biểu muội của đương kim hoàng hậu, thế tử phủ Định Quốc Công cũng không đến lượt Thường Đình Huy. Bè đảng Lục hoàng tử không phải không ném cành ôliu qua, cho dù Thường Đình Chiêu cưới nam thê cũng có thể làm cho hắn kế thừa thế tử vị. Không ngờ là Thường Đình Chiêu không những đón lấy, ngày thứ hai đường đường chính chính công khai ủng hộ Thập nhất hoàng tử, bị Lục hoàng tử coi là cái đinh trong mắt.
Hành động này của Thường Đình Chiêu làm không ít người đang dao động khôi phục tin tưởng, nếu không có mười phần nắm chắc, Thường Đình Chiêu sẽ không ngu xuẩn đi tìm đường chết như vậy. Tuy đại quân trong tay Thường Đình Chiêu chỉ là một phần mười quân Thường gia, không nói tất cả đều là tinh nhuệ, trong tay còn nắm giữ bom có thể tiêu diệt bao nhiêu binh sĩ. Dù sao Định Quốc Công cũng già rồi, Thường Đình Huy lại chưa bao giờ bước lên chiến trường, muốn thu phục quân Thường gia không hề dễ dàng, nếu không vì sao Minh đế vẫn không thể thu hồi được binh quyền về. Mà người nắm binh quyền bản thân lại không làm tốt thống lĩnh, cho dù là trăm vạn đại quân cũng có thể bị một vạn đại quân tiêu diệt.
“Ca, ngươi cảm thấy nơi này như thế nào? Nếu không thích, đệ đệ bảo người tu sửa một lần nữa.”
Thường Đình Ân gật đầu cười, “Sao lại không thích được, nơi này đều là bố trí dựa theo tâm ý của ta, lại được Thanh Hà sai người trông coi, mọi chỗ đều hợp ý.”
Thường Đình Ân cảm kích cười với Triệu Thanh Hà, khuôn mặt tươi sáng khó mà che đậy. Tuy cứ nhân vậy phân ra nhưng trong lòng không hề thấy tội lỗi hay bất an, ở Đại Hữu có nhà nào không thể phân gia, huống hồ hắn làm đích trưởng tử lâu như vậy, cho dù ốm yếu cũng chưa bao giờ quên trách nhiệm, hiện tại phân gia như vậy, khó tránh khỏi thương cảm. Hơn nữa lúc ra đi Thường lão phu nhân đau khổ nhưng lại mang theo ánh mắt khiển trách, làm cho tâm trí hắn bị trầm cảm, những ngày này không có một giấc ngủ ngon.
Nhưng khi dọn tới đây, Thường Đình Ân nhất thời mở rộng, cuối cùng không còn bị nhốt ở quanh quẩn địa phương đó. Ở phủ Định Quốc Công, thân mình hiện tại dù tốt lên không ít nhưng vẫn không thể giống Thường Đình Chiêu với Triệu Thanh Hà ra vào thoải mái. Huống hồ có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, e sợ thân thể hắn gánh không được khiến cho hắn thở không nổi. Bây giờ rốt cục tự do.
Triệu Thanh Hà cùng Thường Đình Chiêu thấy bộ dáng Thường Đình Ân như vậy, vừa vui vẻ lại vừa chua xót. Cho dù nơi này có là nhà tranh Thường Đình Ân cũng thích. Phủ Định Quốc Công tuy điêu lan ngọc thế*, nhưng đối với Thường Đình Ân mà nói giống như nhà giam đầy gai độc, không chỉ không có tự do, còn phải luôn luôn đề phòng. Chỉ cần có thể đi ra, nơi nơi đều là tiên cảnh.
[ điêu lan ngọc thế: dùng để diễn tả công trình kiến trúc nguy nga tráng lệ ]
Thường Đình Ân cùng Thường Đình Chiêu không ở chung phủ đệ, nhưng mà toà nhà của Thường Đình Ân ngay sát bên cạng tướng quân phủ của Thường Đình Chiêu, hai bên đã được mở thông có thể qua lại tự nhiên. Có không gian độc lập của riêng mình, lại không có ngăn cách. Thường Đình Ân dù sao cũng là ca ca, nếu ở trong phủ tướng quân đúng là không ổn, an bài như vậy thoả đáng nhất. Thứ nhất là kéo gần hơn nữa huynh đệ tình thâm, thứ hai là vì muốn bảo vệ tốt Thường Đình Ân.
Hai người đã sớm biết có ngày này nên đã bố trí toà nhà thoả đáng, nô bộc cũng là chọn lựa cẩn thận trước khi đưa vào. Người không nhiều lắm, quan trọng tốt và trung thành.
Khiến đám nô bộc đi ra ngoài, lúc này Thường Đình Ân mới mở miệng nói: “Bên phía Thập nhất hoàng tử như thế nào rồi?”
Khoé miệng Thường Đình Chiêu hơi hơi cong lên, “Quả nhiên giống như chúng ta dự đoán, không phải là đậu mùa, mà là một loại độc tương tự như đậu mùa. Ngay lúc vừa có lời tiên đoán, Nghiêm phi càng thêm phòng bị, tên kia vừa ra tay đã bị phát hiện cho nên tương kế tựu kế mà thôi.”
Ban đầu bọn họ đã cảm thấy bệnh đậu mùa này phát ra rất kỳ quái, bọn họ càng không tin Lục hoàng tử có thần thông như thế. Nếu là sự thật, trước đó sao còn bị Minh đến làm cho tổn hại thế lực lớn, bí quá hoá liều thông đồng với phiên vương. Nhưng không thể dùng đậu mùa hại người được, quá nguy hiểm, một khi làm không xong cũng bồi mạng mình vào, thậm chí toàn bộ Đại Hữu gặp tai ương, bây giờ đã có lời giải rõ ràng.
Thường Đình Ân khẽ nhíu mày, “Nghiêm gia muốn làm gì? Chuyện như vậy nhất định sẽ để lại mầm hoạ. Cho dù Thập nhất hoàng tử bình yên vô sự, nhưng hiện tại không ít nơi đều là tình trạng này, nếu trị không hết, đối với Thập nhất hoàng tử vẫn là bất lợi.”
Thường Đình Chiêu theo bản năng nhìn Triệu Thanh Hà, “Tính ra cũng thực khéo, sợ là cho trời định sẵn, vừa lúc Thanh Hà có biện pháp phòng ngừa đậu mùa…”
“Cái gì?!” Thường Đình Ân kích động đứng lên, vẻ mặt không thể tin được, “Thanh Hà, ngươi thật sự có thể trị được đậu mùa sao?!”
Bệnh đậu mùa vô cùng đáng sợ, giống như là ác quỷ đến từ địa ngục, một mầm đậu mùa có thể khiến cho một thành thị phồn hoa biến thành địa ngục nhân gian. Bệnh này không phân biệt già trẻ nam nữ, giàu nghèo đều có khả năng nhiễm bệnh, một khi bị nhiễm, cứ bốn người thì có ít nhất một người chết. Người sống sót trên mặt sẽ lưu lại vết sẹo xấu xí, có thể nói là tàn độc hết mức.
Triệu Thanh Hà lắc đầu nói: “Bệnh này ta trị không được, nhưng có thể dự phòng và không làm cho người bị truyền nhiễm mà thôi.”
Thường Đình Ân bình tĩnh lại, “Là tiêm chủng?”
Trong lịch sử tiêm chủng có ghi chép lại, trong cuốn << Đậu chẩn định luận>> [1] được y học gia Chu Thuần Hỗ thời nhà Thanh có ghi lại phương pháp này của Tống triều, từ thế kỷ XVI đến nay từng bước thúc đẩy kỹ thuật chích ngừa, đến thế kỷ XVII đã phổ biến, thời đại Thanh triều đã bắt đầu truyền ra ngoài nước [2], vì vậy mà các nước Châu Âu cũng biết được phương pháp này. Khi đó tiêm chủng là sử dụng huyết thanh của bệnh nhân đậu mùa, vảy thuỷ đậu, hoặc đem đồ lót của trẻ em bị đậu mùa cho trẻ em khoẻ mạnh mặc vào, do đó mà bị nhiễm. Tuy có không ít trường hợp thành công, nhưng cũng rất nguy hiểm, không ít người bị chết. Cho đến thế kỷ XVIII, bác sĩ người Anh Edward Jenner phát minh ra vắc xin đậu mùa, lúc này mới khiến cho việc tiêm chủng thêm an toàn, hơn nữa còn mở rộng ra toàn thế giới.
Mặc dù thế giới này với kiếp trước không giống nhau, nhưng cũng có người tiêm chủng đậu mùa, tỷ lệ thất bại cũng rất cao nên không thể mở rộng được. Thường Đình Ân tử nhỏ ốm yếu nên thích nhất là đọc sách, bởi vậy có hiểu biết sơ qua.
Triệu Thanh Hà gật đầu, “Đúng, nhưng không phải là tiêm chủng đậu mùa mà và vắc xin đậu mùa. Vắc xin đậu mùa an toàn hơn so với tiêm chủng. Sau khi tái nhiễm và tiêm phòng bệnh đậu mùa trong vòng bốn ngày, gần như là có thể chống lây nhiễm.”
Thường Đình Ân kinh ngạc không thôi, không thể không nhìn Thường Đình Chiêu, Thường Đình Chiêu gật gật đầu.
Triệu Thanh Hà biết loại vắc xin này cũng không có gì kỳ quái, dù sao cũng là thú y, chú ý đến vấn đề này cũng là bình thường. Đặc biệt, khi Triệu Thanh Hà tìm hiểu đoạn lịch sử này, bởi vì nội dung nói không tỉ mỉ, hắn vô cùng tò mò lúc vị bác sĩ kí lần đầu tiên thử nghiệm tiêm vắc xin cho đứa bé đó, cha mẹ người ta có biết không? Cho nên càng thêm chú ý, bởi vậy mới nắm vững phương pháp tiêm chủng an toàn hơn của hiện đại.
Thường Đình Ân vẫn là cao mày, “Cho dù là thế, động thái này quá nguy hiểm, rất dễ đập nồi dìm thuyền.”
Thường Đình Chiêu cũng gật đầu nói: “Đúng thế, Thập nhất hoàng tử còn nhỏ tuổi, vốn dĩ đã nằm ở thế yếu. Cộng thêm lời đồn trước đó, mặc dù không nhiễm đậu mùa nhưng muốn thượng vị cũng không dễ, bởi vậy chỉ còn động thái nguy hiểm này.”
Thường Đình Ân thông minh, lập tức hiểu được mương máng trong đó. Lời đồn có thể huỷ diệt một người nhưng đồng thời có thể tôn vinh một người, dù sao lời đồn đều là ảo tưởng, cho dù nhận định Thập nhất hoàng tử là ác quỷ, Lục hoàng tử cũng không nhất định là Chân Long Thiên Tử, nói thế nào thì Lục hoàng tử vẫn chưa làm ra bất kỳ công đức nào, vẫn có thể thu hoạch được. Nếu như phổ biến vắc xin đậu mùa thì lại khác, chỉ cần học theo Lục hoàng tử chế tạo dư luận, ác quỷ dễ dàng trở mình thành Chân Long Thiên Tử, sau này làm gì cũng danh chính ngôn thuận, cũng có thể khiến cho nhiều người đầu nhập về bên này.
Thường Đình Ân nhịn không được vỗ tay, “Diệu! Chiêu này nhất định có thể tạo thành cơn sóng lớn, thế cục trong triều lập tức sẽ biến đổi. Cho dù Thập nhất hoàng tử có nhỏ tuổi, cũng không ai dám nghi ngờ.”
Thường Đình Chiêu cười gật gật đầu, lại nói: “Việc này để cho Nghiêm gia với Thập Tam Vương gia bận tâm, hiện tại chúng ta cần phải nhanh chóng chế tạo thuốc nổ, càng nhiều càng tốt. Dư luận chiếm thượng phong, nhưng vũ lực cũng không được yếu kém. Bây giờ phụ thân đã quyết định đầu nhập vào Lục hoàng tử, đại quân dưới tay hắn gấp mấy lần quân số của chúng ta, sau này chính là đối thủ tương lai.”
Sung sướng vừa rồi bị tán đi không ít, phụ tử tương tàn không phải là chuyện Thường Đình Ân mong muốn. Hơn nữa còn từng là quân Thường gia, về sau lại tự giết lẫn nhau, lòng người rất khó chịu đựng.
Thường Đình Chiêu biết suy nghĩ của hắn, vỗ vỗ bờ vai hắn, thở dài: “Ca, việc này không có cách nào tránh khỏi.”
Từ lúc Định Quốc Công bắt đầu lựa chọn Thường Đình Huy, bọn họ đã thành đối địch. Dù sao cũng là cha ruột, tuy thường xuyên làm những chuyện khiến tim bọn họ lạnh buốt, nhưng cũng là quan tâm bọn họ, tận tâm tận lực đem bọn họ nuôi lớn. Hiện giờ không ngờ lại đi đến một bước này, trong lòng sao có thể không đau khổ.
Thường Đình Ân lại là người tính cách mềm mại, chuyện này càng khó mà vượt qua được.
Triệu Thanh Hà nghĩ nghĩ nói: “Ca ca không cần ưu thương, chỉ cần làm xong số lượng bom này, vừa ra tay sẽ nổ cho bọn họ hôn mê, đến lúc đó không chiến cũng thắng, có khi cũng sẽ không bước đến kết quả hai bên đối chọi. Lục hoàng tử thượng vị thì chúng ta khẳng định phải chết, dựa theo dã tâm của hắn, ngay cả tính mệnh của phụ thân sợ là không dài. Nhưng nếu Thập nhất hoàng tử thượng vị muốn bảo vệ được tính mệnh của phụ thân, không khó.”
Thường Đình Chiêu: “Đúng! Ca ca hiện tại có thể thả lỏng và tập trung công việc, đến lúc đó không uổng phí tính mạng của ai cũng có thể thắng. Huống hồ đây chỉ là nước cờ cuối cùng, có khi không cần phải dùng đến. Chỉ cần có thể khống chế được đậu mùa, truyên truyền phổ biến vắc xin, ông trời nhìn chúng ta thiện lương cũng sẽ không thu chúng ta!”
Lúc này Thường Đình Ân không còn rối rắm, đến lúc đó thì tuỳ cơ ứng biến, phụ thân cũng không phải là người cố chấp. Chỉ cần hắn có thể làm tốt chuyện này, muốn bảo trụ phụ thân một mạng cũng không khó, đột nhiên háo hức bắt đầu.
Hắn từ trước giờ không làm việc nặng, khi còn ở phủ Định Quốc Công bị cản trở rất nhiều. Nhưng bây giờ thì khác, hắn ra vào tự do, muốn làm cái gì cũng không có ai quản, đây là lúc hắn có thể phô bày tài năng!
_____________
[ 1 ] Đậu chuẩn định luận: Kết luận của bệnh đậu mùa.
[ 2 ] Việc tiêm chống bệnh đầu mùa ở Trung Quốc có thể được tìm thấy vào cuối thế kỷ 10, và quy trình được thực hiện rộng rãi vào thế kỷ 16 trong thời kỳ nhà Minh.
Tác giả :
Lạc Tân