Thú Y - Lạc Tân
Chương 87
E&B: Strangers Ex
Triệu Thanh Hà tự nhiên cảm nhận được sự thờ ơ của Thường lão phu nhân, nhưng cũng không để trong lòng, nếu ông ngoại mình còn sống mà biết mình gả cho nam nhân, khẳng định cũng sẽ không cho Thường Đình Chiêu sắc mặt hoà nhã gì. Mặc kệ kiếp trước hay là kiếp này, đồng tính luyến ái đều là những chuyện trái luân thường, không được chấp nhận cũng bình thường. Thế giới này mặc dù có tam thê tứ thiếp, nhưng hắn đã chiếm vị trí thê tử này, Thường Đình Chiêu nhất định sẽ không có đích tử, cho dù có nạp thiếp sinh con thì đứa bé kia chỉ là một thứ tử. Cho dù có gửi nuôi dưới danh nghĩa hắn, so với đích tử danh chính ngôn thuận vẫn có điều bất đồng.
Huống hồ, Thường Đình Chiêu còn không có quyết định này.
Như vậy chi bên Thường Đình Chiêu khẳng định là tuyệt hậu, lão thái thái thích hắn mới là lạ. Mặc dù là Thường Đình Chiêu kiên trì, hoàng thượng tứ hôn, lão thái thái cũng sẽ không trách cứ hai người. Một người là vì chí thân không đành lòng trách cứ, một người là không dám trách cứ, vậy nên toàn bộ oán hận đều đặt hết lên trên người ‘hồ ly tinh’ là hắn đây, dĩ nhiên là sẽ nhìn hắn cái mũi không phải cái mũi đôi mắt không phải đôi mắt. Trong lòng Triệu Thanh Hà suy nghĩ hiểu được, cũng không quá để ý, chỉ cần không đụng đến hắn thì mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua đi, cứ cho là kính lão. Đợi đến lúc phân ra thì cũng liền mắt không thấy tâm không phiền, cần gì vì chút phiền não không đáng giá này.
Thường Đình Chiêu dẫn Triệu Thanh Hà đi đến trước mặt Thường Đình Ân, thân mình Thường Đình Ân so với người thường yếu hơn rất nhiều, hơn nữa đứng trước mặt Thường Đình Chiêu càng thêm có vẻ gầy yếu, nhưng khí sắc minh mẫn. Thường Đình Chiêu nói hơn nửa năm nay thân mình Thường Đình Chiêu tốt hơn không ít, trước kia sắc mặt Thường Đình Ân là trắng bệch không có chút máu, lúc suy yếu nhất khi đứng lên còn thấy tốn sức.
Triệu Thanh Hà cung kính làm lễ với Thường Đình Ân, sự chân thành tận đáy lòng so với đối mặt với Quốc công gia và Thường lão thái thái còn sâu hơn. Triệu Thanh Hà hiểu được địa vị của ca ca này trong lòng Thường Đình Chiêu, tuy nói Quốc công gia với Thường lão phu nhân cũng là thân nhân, nhưng bọn họ còn có con cháu, lực chú ý đã bị phân tán đi. Mà hai huynh đệ chỉ còn lẫn nhau, hiện giờ không còn Thôi Vân Thiền gây chuyện tất nhiên là tình cảm càng thâm hậu.
Thường Đình Ân lộ ra nụ cười nhợt nhợt nhìn hắn, ” Sống thật tốt.”
Triệu Thanh Hà cười nhận lấy, đáy lòng không khỏi có chút tiếc hận nhân tài vượt bậc như Thường Đình Ân bởi vì thân mình không tốt, nên không thể giống như nam nhi bình thường có thể giương cánh bay cao, chỉ hi vọng mau khỏi. Hiện giờ bởi vì không có con nối dòng, thế tử vị gần như là phải chuyển giao, còn xảy ra chuyện như vậy, thật sự là đả kích.
Thôi Vân Thiền làm ra sự kiện kia, Thường Đình Ân tuy chưa làm gì nàng nhưng cũng sẽ không để nàng xuất hiện trước mặt người khác nữa. Bây giờ đã vào từ đường, kiếp này sợ là không ra được.
Trước đó Thôi gia còn làm ầm ĩ, dù sao loại chuyện này không hay ho gì để tuyên dương ra ngoài, mà ngay cả cực ít người ở phủ quốc công biết được, nô bộc biết đều đã bị xử lý sạch. Bởi vậy Thôi gia vừa nghe Thôi Vân Thiền vừa mất đứa nhỏ đã bị nhốt vào miếu, cảm thấy khuê nữ nhà mình bị khinh nhục, trong lòng khó chịu. Cũng không biết Thường Đình Ân dùng biện pháp gì khiến cho Thôi gia không dám nhúc nhích, ngược lại còn muốn đánh chủ ý khác, muốn đem một khuê nữ khác gả tới làm thiếp, thậm chí còn đánh chủ ý lên Thường Đình Chiêu.
Hành động này của Thôi gia càng làm Thường Đình Ân thêm ghê tởm, tuy hai nhà không trở mặt, nhưng Thôi gia có chuyện muốn cầu cứu Thường Đình Ân cũng không được nữa. Trước kia Thường Đình Ân mang bệnh, cảm thấy bản thân liên luỵ một cô nương tốt như Thôi Vân Thiền, cho nên cơ hồ đối với thỉnh cầu của Thôi gia luôn luôn đáp ứng. Hiện giờ rước lấy việc này cũng nhìn ra rõ ràng bên trong. Nếu nói Thôi Vân Thiền đối với hắn vô tình cũng không sao, thậm chí chỉ là lợi dụng, sẵn sàng kết hôn với kẻ nửa sống nửa chết như hắn chẳng qua chỉ là đổ một canh bạc. Nếu thắng thì người nhà bọn họ thăng chức rất nhanh, nếu là thua cũng chẳng thiệt gì. Chỉ cần hai nhà còn có tầng quan hê này không tiêu đi, thậm chí cảm thấy được thua thiệt, hơn nữa dựa theo tính tình của Thường Đình Ân tất sẽ không bạc đãi người nhà. Cùng lắm thì biến thành quả phụ, lẻ loi hiu quạnh nửa đời người, cho nên Thôi Vân Thiền mới chấp nhất với thế tử vị và muốn có con với Thường Đình Ân, muốn vì bản thân tranh thủ càng nhiều càng tốt.
Thường Đình Ân suy nghĩ cẩn thận hết tất cả, mặc dù trong lòng không tránh khỏi ảm đạm nhưng không hề rối rắm điều gì, đáy lòng ngược lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Tính ra như vậy hắn không có giày xéo một cô nương tốt, không có gánh nặng tâm lý. Hiện tại Thường Đình Ân không hồ cố chấp lưu huyết mạch, đối với thế tử vị càng không lưu luyến, một khi buông, áp lực trong l*ng ngực tán đi không ít. Vì thế mấy ngày nay điều dưỡng làm cho hắn cảm thấy thần thanh khí sảng, tuy thân mình vẫn yếu, nhưng tinh thần đầu óc tốt lên rất nhiều. Đầu óc thanh minh, nghĩ được không ít chuyện, đọc sách cũng không có nhìn vài lần đã thấy hoa mắt mỏi mệt, khiến cho hắn hết sức thoả mãn cùng vui sướng.
Thường Đình Ân bản thân thả xuống, đối với Thường Đình Chiêu cũng không có nhiều yêu cầu, bởi vậy nhìn về phía Triệu Thanh Hà cũng tràn ngập thiện ý. Chỉ cần đệ đệ thích, mặc kệ là nam hay nữ, hắn đều vui vẻ, hắn cảm nhận được Triệu Thanh Hà khiến cho Thường Đình Chiêu có bao nhiêu là yêu thích, những người khác không mang lại được.
Thường Đình Chiêu dẫn theo Triệu Thanh Hà làm lễ xong với Thường Đình Ân, sau không có động tĩnh gì, xem Phùng trắc phu nhân cùng các thứ huynh đệ khác như không có. Ở Đại Hữu, đích tử quả thật không cần cấp những người này hành lễ, nhưng nếu có tôn trọng, vẫn sẽ dẫn vợ hành lễ với những người khác, trong nhà có thiếp thất làm chủ, thậm chí đích tử còn phải làm lễ với thiếp thất. Quy củ là quy củ, nhưng thực tế thao tác thì khác nhau nhiều lắm.
Mặc dù Phùng trắc phu nhân không phải là chính thê, nhưng địa vị không phải là bình thường, nhưng trong nhà không có chính thất, xuất phát từ tôn trọng hoặc được đích tử nghe lời cũng sẽ thường xuyên thỉnh an tiểu thiếp. Thường Đình Chiêu làm như vậy là không để nàng vào trong mắt. Nhưng nàng không thể làm gì được, hiện giờ hoàng hậu thất thế, nàng còn như thế nào kiêu ngạo được nữa. Tuy nói ở quốc công phủ vẫn như trước chưởng quản hậu trạch, không có gì thay đổi, nhưng không có nghĩa là không có gì lo lắng. Nguyên bản cho là tranh được vị trí chính thê, nào ngờ đâu hoàng thượng đột nhiên xông ra, đánh cho bọn họ trở tay không kịp.
Phùng trắc phu nhân nén lại bất mãn trong lòng, bộ dáng cung kính đứng một bên hầu hạ Thường lão phu nhân, nàng hiểu được hiện tại muốn đứng vững ở phủ quốc công chỉ có thể dựa vào lão thái thái này.
Quốc công gia thấy Thường Đình Chiêu như vậy không khỏi nhíu mày, không hành lễ với Phùng trắc phu nhân thì thôi, mà ngay cả hai ca ca khác cũng không để ý tới, như vậy là không niệm tình huynh đệ, đem nhưng huynh đệ khác coi như không, liếc mắt quét về phía Thường Đình Chiêu nhưng hắn lại xem như không thấh.
Triệu Thanh Hà cũng cảm nhận được ánh mắt Quốc công gia, cũng coi như không thấy, nhưng lại không thể học nữ tử làm nàng dâu mới xấu hổ, chỉ có thể giả khúc gỗ nhìn nhìn sàn nhà.
Quốc công gia cho dù không hài lòng nhưng cũng không làm được gì, nguyên bản quy củ chính là thế, nếu hắn nói khiến cho thay đổi, truyền ra bên ngoài thì biến thành hắn không tuân theo quy củ, tình huống xấu hơn là bị buộc tội, làm gì có chuyện đích tử người ta lại hành lễ thứ tử lớn tuổi hơn.
Không ai nói, Thường Đình Huy với tam tử Thường Đình Phi cũng sẽ không đưa đầu ra. Thường Đình Huy là bởi vì bè đảng hoàng hậu thất thế mà điệu thấp không ít, trước giờ ỷ thế càn rỡ, nếu không phải hắn là nhi tử của Định Quốc Công, bây giờ còn không biết bị chỉnh thành cái dạng gì đâu. Những người có quan hệ tốt với hắn trước đó, không ít người bị hoàng thượng cho giáng mất chức hoặc bị nhốt vào đại lao, đầu óc hắn nếu không rõ thì cũng biết lúc này nên làm việc như thế nào.
Mà tam tử Thường Đình Phi dược thiếp thất sinh, mẫu thân là nha hoàn Thu Hồng bên người Thường phu nhân đã qua đời, thừa dịp Quốc công gia say rượu, Thường phu nhân với Phùng trắc phu nhân mang thai mới bò lên giường Định Quốc Công. Châu thai ám kết [ lén lút quan hệ mang thai] lúc này mới được nâng lên làm thiếp thất. Khi Thường phu nhân biết được đã tức giận đến chảy máu hồng [ ý nói máu thai ], sợ là khi đó Thường Đình Ân ở trong bụng đã bị thương tổn. Nha đầu được mình sủng ái như muội muội thế nhưng làm ra chuyện như vậy, mà trượng phu còn lừa gạt mình, Thường phu nhân làm sao có thể nuốt xuống được đây. Phùng trắc phu nhân nếu là bởi vì Thường lão phu nhân mà bị ép thành bất đắc dĩ cưới vào, vậy Thu Hồng này là phải giải thích thế nào?
Lời thề non hẹn biển trước kia hoá ra chỉ là một trò cười, Thường phu nhân đau lòng, hậm hực không thoát được. Thường phu nhân lúc mang thai Thường Đình Ân thì vốn đã không khoẻ, trượng phu của mình đã không che chở ngược lại còn làm ra chuyện như vậy, niềm vui sướng biết mình có thai đều tán sạch chỉ còn sầu bi, bệnh tình khi đó cũng được gieo mầm.
Khác với Thường phu nhân, Thường lão phu nhân tự nhiên là vô cùng vui sướng, mặc dù là thứ tử nhưng đấy là huyết mạch của nhi tử mình, khai chi tán diệp là điều Thường lão phu nhân thích nhất, lập tức làm chủ nâng Thu Hồng lên làm thiếp thất, hoàn toàn không để ý tới tâm tình giờ phút này của Thường phu nhân. Thu Hồng tự biết sau này không còn được Thường phu nhân thích gặp, trong phủ còn có một Phùng trắc phu nhân lợi hại, bởi vậy cũng không dám làm điều gì, ngày thường thấp điệu hết mức, lời lẽ dễ hiểu, cực ít xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Định Quốc Công biết mình làm Thường phu nhân thương tâm, sau này cũng ít khi đi tìm Thu di nương, khi Thu di nương sinh hắn cũng không đi gặp. Thường Đình Phi cũng không được Định Quốc Công yêu thích, Thường phu nhân mất đi, cũng không có nhiều quan tâm để ý tới đứa con này. Thường Đình Phi biết rõ sự việc trong đó, cho nên cũng trầm mặc như Thu di nương.
Thường lão phu nhân thấy tình hình như vậy, trong lòng rất không vui, cảm thấy tất cả đều do Triệu Thanh Hà gây ra. Người này chính là khắc tinh, làm hại tiền đồ tôn tử còn tuyệt hậu, ngày đầu tiên còn đem nô bộc trong viện đuổi hết ra ngoài, người ác độc như vậy sớm muộn gì cũng gây hoạ lớn, so với Thôi Vân Thiền càng đáng ghét hơn. Tuy Thường Đình Ân đem sự tình giấu diếm xuống, nhưng Thường lão phu nhân cũng đoán được một hai, nếu không phải Thôi Vân Thiền bị Thường Đình Ân nhốt vào từ đường thì sợ là bây giờ đã hoá thành xương trắng, nhưng chuyện này cũng không cần gấp, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Lúc này Thường lão phu nhân hoàn toàn quên, cái nhà này trước giờ không phải là huynh đệ hữu cung.
Thường lão phu nhân nhìn về phía Triệu Thanh Hà, lạnh lùng khiển trách, ” Sáng sớm hôm nay đã nghe thấy nô tỳ trong viện ngươi gào khóc thảm thiết, ngày tân hôn đầu tiên đã khiến cho không khí nặng nề, thật sự là không ra thể thống gì.”
Thường Đình Chiêu nói: ” Tổ mẫu nói phải, việc này tôn nhi đã làm không thoả đáng.”
Thường lão phu nhân thoáng nhìn qua hắn một cái: ” Chiêu ca nhi, hiện tại ngươi đã thành hôn, đại nam nhân chớ có nên để ý chuyện hậu trạch.”
Lời này vừa nói ra, không ít người tại đây hướng ánh mắt khinh thường nhìn về phía Triệu Thanh Hà.
Vẫn luôn giả ngốc, lúc này ánh mắt Triệu Thanh Hà cuối cùng cũng có gợn sóng, lời này đúng thật là độc, nhưng người khác lại không thể nào phản bác. Quên đi, xem như không nghe không gặp, hắn có phải đại nam nhân hay không chẳng liên quan gì đến chuyện quản lý hậu trạch.
Triệu Thanh Hà vẫn như cũ duy trì bộ dáng giả ngốc, Thường lão phu nhân không khỏi cả giận: ” Chiêu ca nhi gia, lỗ tai ngươi điếc sao.”
Triệu Thanh Hà thầm than trong lòng, giả ngu cũng không được sao trời, ” Tổ mẫu dạy dỗ thật đúng, lần sau ta sẽ đem hết đám nô bộc này kéo ra ngoài làm thịt hết, tương môn gia nhà chúng ta đâu cần phải dài dòng lôi thôi như vậy.”
Thường lão phu nhân trực tiếp trợn tròn mắt, hung hăng chụp bàn, ” Làm càn! Thường gia chúng ta sao lại có thứ đồ tể như ngươi.”
Mặt Triệu Thanh Hà nghi hoặc, chớp chớp con mắt tỏ vẻ vô tội, ” Tổ mẫu, đây là phụ thân đại nhân dạy bảo a, là sai sao?”
Triệu Thanh Hà nhìn về phía Quốc công gia, một bộ dáng cầu giải thích.
Quốc công gia không khỏi giả bộ khụ một tiếng, ” Đó là quy củ trong quân doanh.”
Triệu Thanh Hà lại mơ hồ, ” Phu quân nói qua, hậu trạch tương môn giống như quân doanh, hết thảy dựa vào quy củ của quân doanh. Tuy nói hài nhi hiểu biết hạn hẹp, nhưng ma ma dạy dỗ có nói qua, xuất giá tòng phu, lấy phu làm trời, làm một người vợ những chuyện khác có thể quên nhưng không được quên điểm này. Cho nên hài nhi luôn nghi nhớ, chẳng lẽ như vậy không đúng?”
Thường lão phu nhân cùng Quốc công gia nhất thời cứng mặt.
Trước khi Triệu Thanh Hà được gả tới đây, Thường lão phu nhân còn nghĩ đưa một ma ma dạy dỗ đến dạy quy củ cho Triệu Thanh Hà. Đây là chuyện bình thường ở công hầu quý tộc, nhưng Triệu Thanh Hà là nam tử, sao lại có thể giống với nữ tử được. Hơn nữa bình thường làm sao để nhà chồng phái người, chuyện này đối với một nữ tử chính là vũ nhục, không chỉ có nữ tử mà đối với toàn bộ gia tộc nữ tử là một loại vũ nhục. Giống như là trào phúng, nhà các ngươi dạy không được, cho nên ta mới phái người đến dạy thay.
May mà Trung nghĩa hầu phu nhân phản ứng mau, không đợi Thường lão phu nhân ra tay, Trung nghĩa hầu phu nhân liền kéo quan hệ trong cung mời đến một ma ma già nổi danh. Bởi vậy Thường lão phu nhân không thể phái người đến được nữa, chuyện này làm cho Triệu Thanh Hà thiếu Trung nghĩa hầu một cái nhân tình.
Thường Đình Chiêu nhịn cười, trên mặt vẫn là một bộ dáng lạnh lùng, đáy lòng đối với Triệu Thanh Hà nói ra hai chữ phu quân hết sức hài lòng.
Thường Đình Chiêu lúc này cũng lên tiếng: ” Đúng là ta nói, nhà võ tướng nên sát phạt ngoan tuyệt, ma ma chít chít chẳng khác gì nữ nhân. Trước giờ ta không có ở đó thì thôi, hiện giờ thành hôn lại không có chiến sự thời gian ở nhà sẽ nhiều hơn. Cũng không thể cứ để tiếp tục như vậy nữa, vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi son phấn. Cứ dựa theo ta nói toàn bộ hậu trạch nên hẳn là tuân theo quy củ trong quân doanh, nếu không có vài người đều quân đi gốc rễ.”
Khi này Phùng trắc phu nhân sao không đếm xỉa được, môi cười lên nói: ” Tứ gia ngài có điều không biết, hậu trạch không giống với quân doanh, trong kinh cũng không có người nào làm như vậy.”
Thường Đình Chiêu phiêu mi, thập phần kiêu ngạo nói: ” Cho nên bọn họ không đánh được Tây Nhung, ta có thể.”
Phùng trắc phu nhân nghẹn họng, Thường lão phu nhân khoát tay, ” Thôi thôi, quản không được các ngươi, các ngươi muốn làm thế nào thì thế ấy đi.”
Thường Đình Chiêu cười nói: ” Tổ mẫu chính là đau lòng ta, sau này chuyện trong viện ta để tự ta quản đi. Nha hoàn cũng đừng có nhét vào, chúng ta là hai nam nhân cần chi phải có một đám nha hoàn, nũng nịu khiến ta thấy mà đau đầu.”
Thường lão phu nhân nhíu mày, Phùng trắc phu nhân lại uỷ khuất nói: ” Tứ gia chẳng lẽ là không tin được thiếp thân ta? Nha hoàn trong viện ngài phần lớn đều là lão phu nhân chấn, hay là tất cả đều không được tứ gia yêu thích.”
Một câu này làm Thường lão phu nhân lại bất mãn, đám nô bộc được phái đi này làm cho mặt nàng không sáng được. Quả thật như lời Phùng trắc phu nhân nói, không ít nô bộc, nha hoàn là nàng sắp xếp, trong đó có không ít người xinh đẹp, nàng hy vọng bên trong cũng có người giống như Thu Hồng. Nàng không tin không có người nam nhân nào không ăn vụng, ở Đại Hữu hảo nam phong tuy không ít, nhưng đại đa số đều là nam nữ không kỵ, chỉ duy nhất nam phong đếm không đủ đầu ngón tay.
Thường Đình Chiêu chỉ nói: ” Tổ mẫu chưa từng tham quân giết địch nên không biết ý tưởng của tôn nhi cũng là bình thường, hơn nữa ta còn chưa nói rõ ràng. Hôm nay ta cũng nói rõ luôn, nếu muốn tiến vào viện của ta phải khảo nghiệm võ và binh pháp, nếu thông qua thì thu vào. Từ ngày mai tất cả người trong viện của ta đều phải thể d*c buổi sáng, giống như hai phu thê chúng ta.”
Mỗi buổi sáng Thường Đình Chiêu tập luyện ít nhất là hai canh giờ, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Mà Triệu Thanh Hà tuy rằng không có kiên trì như hắn, nhưng cũng hiếm khi lười biếng, thân thể này mới có thể kiện khang như vậy, chỉ có vẻ ngoài gầy yếu thôi. Cho nên đối với hai người cũng chẳng tính là gì, mà những phụ nhân nha hoàn nuôi trong hậu trạch không thể hiểu được, nhất là nha hoàn do Thường lão phu nhân an bài, ai cũng nũng nịu, nếu buổi sáng ép các nàng tập võ khác gì muốn mạng các nàng.
Huống hồ, nữ tử tập võ hơn phân nữa sẽ biến thành cao lớn thô kệch, dựa vào thẩm mỹ của Đại Hữu sao có thể để vào mắt. Hơn nữa không chỉ là tập võ mà còn học binh pháp, các này yêu cầu văn võ song tu, thời gian ngắn sao tìm ra được nữ tử như vậy.
Định Quốc Công cũng không nhịn được, ” Cái này còn thể thống gì!”
Thường Đình Chiêu không đồng ý, ” Vì sao Tây Nhung khó đánh như vậy? Không phải bởi vì bọn họ là toàn dân làm binh hay sao. Trong nhà võ tướng chúng ta càng thêm trọng võ mới đúng, mà ta cũng không phải là mở tiền lệ, các thế gia võ tướng trong kinh này có người nào không phải như vậy? Dựa theo ta nói thực hiện xuống quý phủ chúng ta, nhưng người không thích chúng ta cũng không cưỡng cầu, nhưng các ngươi cũng đừng trở ngại quyết định của chúng ta.”
Thường Đình Ân cũng gật đầu nói: ” Đúng là như thế, Tứ đệ, bắt đầu từ ngày mai ta cùng với ngươi, nô bộc trong viện ta cũng phải tập luyện.”
Thường Đình Chiêu cười đến sáng lạn, ” Tốt!”
Lúc này Thường lão phu nhân lại nóng nảy, ” Điều này sao được, Chiêu ca nhi ầm ĩ thì thôi, Ân ca nhi, thân mình ngươi sao có thể chịu được.”
Thường Đình Ân đáp: ” Tổ mẫu, ta vẫn chưa nói cho ngài biết. Hơn nữa năm nay ta cùng với thần y học mấy bộ quyền, sau khi luyện tập quả thật cảm thấy thân mình thoải mái không ít.”
Từ khi Thường Đình Chiêu cùng Quốc công gia hồi triều, Thường Đình Ân cũng không che giấu thân thể mình ngày càng hồi phục, thần y cũng nghênh ngang ra vào công phủ. Bởi vì nhìn thấy hiệu quả, Thường lão phu nhân cũng vô cùng coi trọng vị đại phu kia.
Thường lão phu nhân kinh ngạc không thôi, ” Thật là có chuyện này?”
Thường Đình Ân gật đầu, ” Vốn là sợ ngài lo lắng nên cố ý giấu đi, hiện tại đã hơn nửa năm luyện tập đã có chút hiệu quả, lúc này mới dám nói cho ngài. Hôm qua thần y lại đây bắt mạch, nói là bây giờ ta không cần uống thuốc nữa, chỉ cần bình thường chú ý ăn uống với luyện bộ quyền pháp, không quá ba năm thân thể không khác gì người thường. Tôn nhi không nói cho tổ mẫu biết trước, thỉnh mong tổ mẫu chớ trách tội.”
Thường lão phu nhân lúc này sao còn nhớ rõ chuyện khác, nhất thời vui vẻ không thôi. Từ nhỏ Thường Đình Ân yếu ớt nhiều bệnh, nhưng lại là tôn tử thông minh nhấg, hơn nữa bộ dạng cũng giống nàng nhất, cho nên được Thường lão phu nhân yêu thương nhất. Nghe được như thế, khuôn mặt cười nhăn nhúm, ” Như vậy thì tốt như vậy thì tốt, vậy nghe ngươi, về sau mỗi ngày tập luyện. Nhưng mà hiện tại thân mình ngươi cũng không mạnh khoẻ như người thường, chớ quá miễn cưỡng, phải dựa theo lời thần y nói mà làm. Nếu có không khoẻ phải kịp thời nói cho thần y, để cho hắn điều chỉnh.”
Thường Đình Ân cái gì cũng vâng dạ, Thường lão phu nhân được như vậy cũng xoá sạch một tá chuyện muốn làm khó dễ Triệu Thanh Hà. Lúc ăn điểm tâm cũng không làm khó dễ, đắm chìm vui sướng trong việc thân mình Thường Đình Ân khôi phục
Triệu Thanh Hà tự nhiên cảm nhận được sự thờ ơ của Thường lão phu nhân, nhưng cũng không để trong lòng, nếu ông ngoại mình còn sống mà biết mình gả cho nam nhân, khẳng định cũng sẽ không cho Thường Đình Chiêu sắc mặt hoà nhã gì. Mặc kệ kiếp trước hay là kiếp này, đồng tính luyến ái đều là những chuyện trái luân thường, không được chấp nhận cũng bình thường. Thế giới này mặc dù có tam thê tứ thiếp, nhưng hắn đã chiếm vị trí thê tử này, Thường Đình Chiêu nhất định sẽ không có đích tử, cho dù có nạp thiếp sinh con thì đứa bé kia chỉ là một thứ tử. Cho dù có gửi nuôi dưới danh nghĩa hắn, so với đích tử danh chính ngôn thuận vẫn có điều bất đồng.
Huống hồ, Thường Đình Chiêu còn không có quyết định này.
Như vậy chi bên Thường Đình Chiêu khẳng định là tuyệt hậu, lão thái thái thích hắn mới là lạ. Mặc dù là Thường Đình Chiêu kiên trì, hoàng thượng tứ hôn, lão thái thái cũng sẽ không trách cứ hai người. Một người là vì chí thân không đành lòng trách cứ, một người là không dám trách cứ, vậy nên toàn bộ oán hận đều đặt hết lên trên người ‘hồ ly tinh’ là hắn đây, dĩ nhiên là sẽ nhìn hắn cái mũi không phải cái mũi đôi mắt không phải đôi mắt. Trong lòng Triệu Thanh Hà suy nghĩ hiểu được, cũng không quá để ý, chỉ cần không đụng đến hắn thì mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua đi, cứ cho là kính lão. Đợi đến lúc phân ra thì cũng liền mắt không thấy tâm không phiền, cần gì vì chút phiền não không đáng giá này.
Thường Đình Chiêu dẫn Triệu Thanh Hà đi đến trước mặt Thường Đình Ân, thân mình Thường Đình Ân so với người thường yếu hơn rất nhiều, hơn nữa đứng trước mặt Thường Đình Chiêu càng thêm có vẻ gầy yếu, nhưng khí sắc minh mẫn. Thường Đình Chiêu nói hơn nửa năm nay thân mình Thường Đình Chiêu tốt hơn không ít, trước kia sắc mặt Thường Đình Ân là trắng bệch không có chút máu, lúc suy yếu nhất khi đứng lên còn thấy tốn sức.
Triệu Thanh Hà cung kính làm lễ với Thường Đình Ân, sự chân thành tận đáy lòng so với đối mặt với Quốc công gia và Thường lão thái thái còn sâu hơn. Triệu Thanh Hà hiểu được địa vị của ca ca này trong lòng Thường Đình Chiêu, tuy nói Quốc công gia với Thường lão phu nhân cũng là thân nhân, nhưng bọn họ còn có con cháu, lực chú ý đã bị phân tán đi. Mà hai huynh đệ chỉ còn lẫn nhau, hiện giờ không còn Thôi Vân Thiền gây chuyện tất nhiên là tình cảm càng thâm hậu.
Thường Đình Ân lộ ra nụ cười nhợt nhợt nhìn hắn, ” Sống thật tốt.”
Triệu Thanh Hà cười nhận lấy, đáy lòng không khỏi có chút tiếc hận nhân tài vượt bậc như Thường Đình Ân bởi vì thân mình không tốt, nên không thể giống như nam nhi bình thường có thể giương cánh bay cao, chỉ hi vọng mau khỏi. Hiện giờ bởi vì không có con nối dòng, thế tử vị gần như là phải chuyển giao, còn xảy ra chuyện như vậy, thật sự là đả kích.
Thôi Vân Thiền làm ra sự kiện kia, Thường Đình Ân tuy chưa làm gì nàng nhưng cũng sẽ không để nàng xuất hiện trước mặt người khác nữa. Bây giờ đã vào từ đường, kiếp này sợ là không ra được.
Trước đó Thôi gia còn làm ầm ĩ, dù sao loại chuyện này không hay ho gì để tuyên dương ra ngoài, mà ngay cả cực ít người ở phủ quốc công biết được, nô bộc biết đều đã bị xử lý sạch. Bởi vậy Thôi gia vừa nghe Thôi Vân Thiền vừa mất đứa nhỏ đã bị nhốt vào miếu, cảm thấy khuê nữ nhà mình bị khinh nhục, trong lòng khó chịu. Cũng không biết Thường Đình Ân dùng biện pháp gì khiến cho Thôi gia không dám nhúc nhích, ngược lại còn muốn đánh chủ ý khác, muốn đem một khuê nữ khác gả tới làm thiếp, thậm chí còn đánh chủ ý lên Thường Đình Chiêu.
Hành động này của Thôi gia càng làm Thường Đình Ân thêm ghê tởm, tuy hai nhà không trở mặt, nhưng Thôi gia có chuyện muốn cầu cứu Thường Đình Ân cũng không được nữa. Trước kia Thường Đình Ân mang bệnh, cảm thấy bản thân liên luỵ một cô nương tốt như Thôi Vân Thiền, cho nên cơ hồ đối với thỉnh cầu của Thôi gia luôn luôn đáp ứng. Hiện giờ rước lấy việc này cũng nhìn ra rõ ràng bên trong. Nếu nói Thôi Vân Thiền đối với hắn vô tình cũng không sao, thậm chí chỉ là lợi dụng, sẵn sàng kết hôn với kẻ nửa sống nửa chết như hắn chẳng qua chỉ là đổ một canh bạc. Nếu thắng thì người nhà bọn họ thăng chức rất nhanh, nếu là thua cũng chẳng thiệt gì. Chỉ cần hai nhà còn có tầng quan hê này không tiêu đi, thậm chí cảm thấy được thua thiệt, hơn nữa dựa theo tính tình của Thường Đình Ân tất sẽ không bạc đãi người nhà. Cùng lắm thì biến thành quả phụ, lẻ loi hiu quạnh nửa đời người, cho nên Thôi Vân Thiền mới chấp nhất với thế tử vị và muốn có con với Thường Đình Ân, muốn vì bản thân tranh thủ càng nhiều càng tốt.
Thường Đình Ân suy nghĩ cẩn thận hết tất cả, mặc dù trong lòng không tránh khỏi ảm đạm nhưng không hề rối rắm điều gì, đáy lòng ngược lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Tính ra như vậy hắn không có giày xéo một cô nương tốt, không có gánh nặng tâm lý. Hiện tại Thường Đình Ân không hồ cố chấp lưu huyết mạch, đối với thế tử vị càng không lưu luyến, một khi buông, áp lực trong l*ng ngực tán đi không ít. Vì thế mấy ngày nay điều dưỡng làm cho hắn cảm thấy thần thanh khí sảng, tuy thân mình vẫn yếu, nhưng tinh thần đầu óc tốt lên rất nhiều. Đầu óc thanh minh, nghĩ được không ít chuyện, đọc sách cũng không có nhìn vài lần đã thấy hoa mắt mỏi mệt, khiến cho hắn hết sức thoả mãn cùng vui sướng.
Thường Đình Ân bản thân thả xuống, đối với Thường Đình Chiêu cũng không có nhiều yêu cầu, bởi vậy nhìn về phía Triệu Thanh Hà cũng tràn ngập thiện ý. Chỉ cần đệ đệ thích, mặc kệ là nam hay nữ, hắn đều vui vẻ, hắn cảm nhận được Triệu Thanh Hà khiến cho Thường Đình Chiêu có bao nhiêu là yêu thích, những người khác không mang lại được.
Thường Đình Chiêu dẫn theo Triệu Thanh Hà làm lễ xong với Thường Đình Ân, sau không có động tĩnh gì, xem Phùng trắc phu nhân cùng các thứ huynh đệ khác như không có. Ở Đại Hữu, đích tử quả thật không cần cấp những người này hành lễ, nhưng nếu có tôn trọng, vẫn sẽ dẫn vợ hành lễ với những người khác, trong nhà có thiếp thất làm chủ, thậm chí đích tử còn phải làm lễ với thiếp thất. Quy củ là quy củ, nhưng thực tế thao tác thì khác nhau nhiều lắm.
Mặc dù Phùng trắc phu nhân không phải là chính thê, nhưng địa vị không phải là bình thường, nhưng trong nhà không có chính thất, xuất phát từ tôn trọng hoặc được đích tử nghe lời cũng sẽ thường xuyên thỉnh an tiểu thiếp. Thường Đình Chiêu làm như vậy là không để nàng vào trong mắt. Nhưng nàng không thể làm gì được, hiện giờ hoàng hậu thất thế, nàng còn như thế nào kiêu ngạo được nữa. Tuy nói ở quốc công phủ vẫn như trước chưởng quản hậu trạch, không có gì thay đổi, nhưng không có nghĩa là không có gì lo lắng. Nguyên bản cho là tranh được vị trí chính thê, nào ngờ đâu hoàng thượng đột nhiên xông ra, đánh cho bọn họ trở tay không kịp.
Phùng trắc phu nhân nén lại bất mãn trong lòng, bộ dáng cung kính đứng một bên hầu hạ Thường lão phu nhân, nàng hiểu được hiện tại muốn đứng vững ở phủ quốc công chỉ có thể dựa vào lão thái thái này.
Quốc công gia thấy Thường Đình Chiêu như vậy không khỏi nhíu mày, không hành lễ với Phùng trắc phu nhân thì thôi, mà ngay cả hai ca ca khác cũng không để ý tới, như vậy là không niệm tình huynh đệ, đem nhưng huynh đệ khác coi như không, liếc mắt quét về phía Thường Đình Chiêu nhưng hắn lại xem như không thấh.
Triệu Thanh Hà cũng cảm nhận được ánh mắt Quốc công gia, cũng coi như không thấy, nhưng lại không thể học nữ tử làm nàng dâu mới xấu hổ, chỉ có thể giả khúc gỗ nhìn nhìn sàn nhà.
Quốc công gia cho dù không hài lòng nhưng cũng không làm được gì, nguyên bản quy củ chính là thế, nếu hắn nói khiến cho thay đổi, truyền ra bên ngoài thì biến thành hắn không tuân theo quy củ, tình huống xấu hơn là bị buộc tội, làm gì có chuyện đích tử người ta lại hành lễ thứ tử lớn tuổi hơn.
Không ai nói, Thường Đình Huy với tam tử Thường Đình Phi cũng sẽ không đưa đầu ra. Thường Đình Huy là bởi vì bè đảng hoàng hậu thất thế mà điệu thấp không ít, trước giờ ỷ thế càn rỡ, nếu không phải hắn là nhi tử của Định Quốc Công, bây giờ còn không biết bị chỉnh thành cái dạng gì đâu. Những người có quan hệ tốt với hắn trước đó, không ít người bị hoàng thượng cho giáng mất chức hoặc bị nhốt vào đại lao, đầu óc hắn nếu không rõ thì cũng biết lúc này nên làm việc như thế nào.
Mà tam tử Thường Đình Phi dược thiếp thất sinh, mẫu thân là nha hoàn Thu Hồng bên người Thường phu nhân đã qua đời, thừa dịp Quốc công gia say rượu, Thường phu nhân với Phùng trắc phu nhân mang thai mới bò lên giường Định Quốc Công. Châu thai ám kết [ lén lút quan hệ mang thai] lúc này mới được nâng lên làm thiếp thất. Khi Thường phu nhân biết được đã tức giận đến chảy máu hồng [ ý nói máu thai ], sợ là khi đó Thường Đình Ân ở trong bụng đã bị thương tổn. Nha đầu được mình sủng ái như muội muội thế nhưng làm ra chuyện như vậy, mà trượng phu còn lừa gạt mình, Thường phu nhân làm sao có thể nuốt xuống được đây. Phùng trắc phu nhân nếu là bởi vì Thường lão phu nhân mà bị ép thành bất đắc dĩ cưới vào, vậy Thu Hồng này là phải giải thích thế nào?
Lời thề non hẹn biển trước kia hoá ra chỉ là một trò cười, Thường phu nhân đau lòng, hậm hực không thoát được. Thường phu nhân lúc mang thai Thường Đình Ân thì vốn đã không khoẻ, trượng phu của mình đã không che chở ngược lại còn làm ra chuyện như vậy, niềm vui sướng biết mình có thai đều tán sạch chỉ còn sầu bi, bệnh tình khi đó cũng được gieo mầm.
Khác với Thường phu nhân, Thường lão phu nhân tự nhiên là vô cùng vui sướng, mặc dù là thứ tử nhưng đấy là huyết mạch của nhi tử mình, khai chi tán diệp là điều Thường lão phu nhân thích nhất, lập tức làm chủ nâng Thu Hồng lên làm thiếp thất, hoàn toàn không để ý tới tâm tình giờ phút này của Thường phu nhân. Thu Hồng tự biết sau này không còn được Thường phu nhân thích gặp, trong phủ còn có một Phùng trắc phu nhân lợi hại, bởi vậy cũng không dám làm điều gì, ngày thường thấp điệu hết mức, lời lẽ dễ hiểu, cực ít xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Định Quốc Công biết mình làm Thường phu nhân thương tâm, sau này cũng ít khi đi tìm Thu di nương, khi Thu di nương sinh hắn cũng không đi gặp. Thường Đình Phi cũng không được Định Quốc Công yêu thích, Thường phu nhân mất đi, cũng không có nhiều quan tâm để ý tới đứa con này. Thường Đình Phi biết rõ sự việc trong đó, cho nên cũng trầm mặc như Thu di nương.
Thường lão phu nhân thấy tình hình như vậy, trong lòng rất không vui, cảm thấy tất cả đều do Triệu Thanh Hà gây ra. Người này chính là khắc tinh, làm hại tiền đồ tôn tử còn tuyệt hậu, ngày đầu tiên còn đem nô bộc trong viện đuổi hết ra ngoài, người ác độc như vậy sớm muộn gì cũng gây hoạ lớn, so với Thôi Vân Thiền càng đáng ghét hơn. Tuy Thường Đình Ân đem sự tình giấu diếm xuống, nhưng Thường lão phu nhân cũng đoán được một hai, nếu không phải Thôi Vân Thiền bị Thường Đình Ân nhốt vào từ đường thì sợ là bây giờ đã hoá thành xương trắng, nhưng chuyện này cũng không cần gấp, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Lúc này Thường lão phu nhân hoàn toàn quên, cái nhà này trước giờ không phải là huynh đệ hữu cung.
Thường lão phu nhân nhìn về phía Triệu Thanh Hà, lạnh lùng khiển trách, ” Sáng sớm hôm nay đã nghe thấy nô tỳ trong viện ngươi gào khóc thảm thiết, ngày tân hôn đầu tiên đã khiến cho không khí nặng nề, thật sự là không ra thể thống gì.”
Thường Đình Chiêu nói: ” Tổ mẫu nói phải, việc này tôn nhi đã làm không thoả đáng.”
Thường lão phu nhân thoáng nhìn qua hắn một cái: ” Chiêu ca nhi, hiện tại ngươi đã thành hôn, đại nam nhân chớ có nên để ý chuyện hậu trạch.”
Lời này vừa nói ra, không ít người tại đây hướng ánh mắt khinh thường nhìn về phía Triệu Thanh Hà.
Vẫn luôn giả ngốc, lúc này ánh mắt Triệu Thanh Hà cuối cùng cũng có gợn sóng, lời này đúng thật là độc, nhưng người khác lại không thể nào phản bác. Quên đi, xem như không nghe không gặp, hắn có phải đại nam nhân hay không chẳng liên quan gì đến chuyện quản lý hậu trạch.
Triệu Thanh Hà vẫn như cũ duy trì bộ dáng giả ngốc, Thường lão phu nhân không khỏi cả giận: ” Chiêu ca nhi gia, lỗ tai ngươi điếc sao.”
Triệu Thanh Hà thầm than trong lòng, giả ngu cũng không được sao trời, ” Tổ mẫu dạy dỗ thật đúng, lần sau ta sẽ đem hết đám nô bộc này kéo ra ngoài làm thịt hết, tương môn gia nhà chúng ta đâu cần phải dài dòng lôi thôi như vậy.”
Thường lão phu nhân trực tiếp trợn tròn mắt, hung hăng chụp bàn, ” Làm càn! Thường gia chúng ta sao lại có thứ đồ tể như ngươi.”
Mặt Triệu Thanh Hà nghi hoặc, chớp chớp con mắt tỏ vẻ vô tội, ” Tổ mẫu, đây là phụ thân đại nhân dạy bảo a, là sai sao?”
Triệu Thanh Hà nhìn về phía Quốc công gia, một bộ dáng cầu giải thích.
Quốc công gia không khỏi giả bộ khụ một tiếng, ” Đó là quy củ trong quân doanh.”
Triệu Thanh Hà lại mơ hồ, ” Phu quân nói qua, hậu trạch tương môn giống như quân doanh, hết thảy dựa vào quy củ của quân doanh. Tuy nói hài nhi hiểu biết hạn hẹp, nhưng ma ma dạy dỗ có nói qua, xuất giá tòng phu, lấy phu làm trời, làm một người vợ những chuyện khác có thể quên nhưng không được quên điểm này. Cho nên hài nhi luôn nghi nhớ, chẳng lẽ như vậy không đúng?”
Thường lão phu nhân cùng Quốc công gia nhất thời cứng mặt.
Trước khi Triệu Thanh Hà được gả tới đây, Thường lão phu nhân còn nghĩ đưa một ma ma dạy dỗ đến dạy quy củ cho Triệu Thanh Hà. Đây là chuyện bình thường ở công hầu quý tộc, nhưng Triệu Thanh Hà là nam tử, sao lại có thể giống với nữ tử được. Hơn nữa bình thường làm sao để nhà chồng phái người, chuyện này đối với một nữ tử chính là vũ nhục, không chỉ có nữ tử mà đối với toàn bộ gia tộc nữ tử là một loại vũ nhục. Giống như là trào phúng, nhà các ngươi dạy không được, cho nên ta mới phái người đến dạy thay.
May mà Trung nghĩa hầu phu nhân phản ứng mau, không đợi Thường lão phu nhân ra tay, Trung nghĩa hầu phu nhân liền kéo quan hệ trong cung mời đến một ma ma già nổi danh. Bởi vậy Thường lão phu nhân không thể phái người đến được nữa, chuyện này làm cho Triệu Thanh Hà thiếu Trung nghĩa hầu một cái nhân tình.
Thường Đình Chiêu nhịn cười, trên mặt vẫn là một bộ dáng lạnh lùng, đáy lòng đối với Triệu Thanh Hà nói ra hai chữ phu quân hết sức hài lòng.
Thường Đình Chiêu lúc này cũng lên tiếng: ” Đúng là ta nói, nhà võ tướng nên sát phạt ngoan tuyệt, ma ma chít chít chẳng khác gì nữ nhân. Trước giờ ta không có ở đó thì thôi, hiện giờ thành hôn lại không có chiến sự thời gian ở nhà sẽ nhiều hơn. Cũng không thể cứ để tiếp tục như vậy nữa, vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi son phấn. Cứ dựa theo ta nói toàn bộ hậu trạch nên hẳn là tuân theo quy củ trong quân doanh, nếu không có vài người đều quân đi gốc rễ.”
Khi này Phùng trắc phu nhân sao không đếm xỉa được, môi cười lên nói: ” Tứ gia ngài có điều không biết, hậu trạch không giống với quân doanh, trong kinh cũng không có người nào làm như vậy.”
Thường Đình Chiêu phiêu mi, thập phần kiêu ngạo nói: ” Cho nên bọn họ không đánh được Tây Nhung, ta có thể.”
Phùng trắc phu nhân nghẹn họng, Thường lão phu nhân khoát tay, ” Thôi thôi, quản không được các ngươi, các ngươi muốn làm thế nào thì thế ấy đi.”
Thường Đình Chiêu cười nói: ” Tổ mẫu chính là đau lòng ta, sau này chuyện trong viện ta để tự ta quản đi. Nha hoàn cũng đừng có nhét vào, chúng ta là hai nam nhân cần chi phải có một đám nha hoàn, nũng nịu khiến ta thấy mà đau đầu.”
Thường lão phu nhân nhíu mày, Phùng trắc phu nhân lại uỷ khuất nói: ” Tứ gia chẳng lẽ là không tin được thiếp thân ta? Nha hoàn trong viện ngài phần lớn đều là lão phu nhân chấn, hay là tất cả đều không được tứ gia yêu thích.”
Một câu này làm Thường lão phu nhân lại bất mãn, đám nô bộc được phái đi này làm cho mặt nàng không sáng được. Quả thật như lời Phùng trắc phu nhân nói, không ít nô bộc, nha hoàn là nàng sắp xếp, trong đó có không ít người xinh đẹp, nàng hy vọng bên trong cũng có người giống như Thu Hồng. Nàng không tin không có người nam nhân nào không ăn vụng, ở Đại Hữu hảo nam phong tuy không ít, nhưng đại đa số đều là nam nữ không kỵ, chỉ duy nhất nam phong đếm không đủ đầu ngón tay.
Thường Đình Chiêu chỉ nói: ” Tổ mẫu chưa từng tham quân giết địch nên không biết ý tưởng của tôn nhi cũng là bình thường, hơn nữa ta còn chưa nói rõ ràng. Hôm nay ta cũng nói rõ luôn, nếu muốn tiến vào viện của ta phải khảo nghiệm võ và binh pháp, nếu thông qua thì thu vào. Từ ngày mai tất cả người trong viện của ta đều phải thể d*c buổi sáng, giống như hai phu thê chúng ta.”
Mỗi buổi sáng Thường Đình Chiêu tập luyện ít nhất là hai canh giờ, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Mà Triệu Thanh Hà tuy rằng không có kiên trì như hắn, nhưng cũng hiếm khi lười biếng, thân thể này mới có thể kiện khang như vậy, chỉ có vẻ ngoài gầy yếu thôi. Cho nên đối với hai người cũng chẳng tính là gì, mà những phụ nhân nha hoàn nuôi trong hậu trạch không thể hiểu được, nhất là nha hoàn do Thường lão phu nhân an bài, ai cũng nũng nịu, nếu buổi sáng ép các nàng tập võ khác gì muốn mạng các nàng.
Huống hồ, nữ tử tập võ hơn phân nữa sẽ biến thành cao lớn thô kệch, dựa vào thẩm mỹ của Đại Hữu sao có thể để vào mắt. Hơn nữa không chỉ là tập võ mà còn học binh pháp, các này yêu cầu văn võ song tu, thời gian ngắn sao tìm ra được nữ tử như vậy.
Định Quốc Công cũng không nhịn được, ” Cái này còn thể thống gì!”
Thường Đình Chiêu không đồng ý, ” Vì sao Tây Nhung khó đánh như vậy? Không phải bởi vì bọn họ là toàn dân làm binh hay sao. Trong nhà võ tướng chúng ta càng thêm trọng võ mới đúng, mà ta cũng không phải là mở tiền lệ, các thế gia võ tướng trong kinh này có người nào không phải như vậy? Dựa theo ta nói thực hiện xuống quý phủ chúng ta, nhưng người không thích chúng ta cũng không cưỡng cầu, nhưng các ngươi cũng đừng trở ngại quyết định của chúng ta.”
Thường Đình Ân cũng gật đầu nói: ” Đúng là như thế, Tứ đệ, bắt đầu từ ngày mai ta cùng với ngươi, nô bộc trong viện ta cũng phải tập luyện.”
Thường Đình Chiêu cười đến sáng lạn, ” Tốt!”
Lúc này Thường lão phu nhân lại nóng nảy, ” Điều này sao được, Chiêu ca nhi ầm ĩ thì thôi, Ân ca nhi, thân mình ngươi sao có thể chịu được.”
Thường Đình Ân đáp: ” Tổ mẫu, ta vẫn chưa nói cho ngài biết. Hơn nữa năm nay ta cùng với thần y học mấy bộ quyền, sau khi luyện tập quả thật cảm thấy thân mình thoải mái không ít.”
Từ khi Thường Đình Chiêu cùng Quốc công gia hồi triều, Thường Đình Ân cũng không che giấu thân thể mình ngày càng hồi phục, thần y cũng nghênh ngang ra vào công phủ. Bởi vì nhìn thấy hiệu quả, Thường lão phu nhân cũng vô cùng coi trọng vị đại phu kia.
Thường lão phu nhân kinh ngạc không thôi, ” Thật là có chuyện này?”
Thường Đình Ân gật đầu, ” Vốn là sợ ngài lo lắng nên cố ý giấu đi, hiện tại đã hơn nửa năm luyện tập đã có chút hiệu quả, lúc này mới dám nói cho ngài. Hôm qua thần y lại đây bắt mạch, nói là bây giờ ta không cần uống thuốc nữa, chỉ cần bình thường chú ý ăn uống với luyện bộ quyền pháp, không quá ba năm thân thể không khác gì người thường. Tôn nhi không nói cho tổ mẫu biết trước, thỉnh mong tổ mẫu chớ trách tội.”
Thường lão phu nhân lúc này sao còn nhớ rõ chuyện khác, nhất thời vui vẻ không thôi. Từ nhỏ Thường Đình Ân yếu ớt nhiều bệnh, nhưng lại là tôn tử thông minh nhấg, hơn nữa bộ dạng cũng giống nàng nhất, cho nên được Thường lão phu nhân yêu thương nhất. Nghe được như thế, khuôn mặt cười nhăn nhúm, ” Như vậy thì tốt như vậy thì tốt, vậy nghe ngươi, về sau mỗi ngày tập luyện. Nhưng mà hiện tại thân mình ngươi cũng không mạnh khoẻ như người thường, chớ quá miễn cưỡng, phải dựa theo lời thần y nói mà làm. Nếu có không khoẻ phải kịp thời nói cho thần y, để cho hắn điều chỉnh.”
Thường Đình Ân cái gì cũng vâng dạ, Thường lão phu nhân được như vậy cũng xoá sạch một tá chuyện muốn làm khó dễ Triệu Thanh Hà. Lúc ăn điểm tâm cũng không làm khó dễ, đắm chìm vui sướng trong việc thân mình Thường Đình Ân khôi phục
Tác giả :
Lạc Tân