Thú Y - Lạc Tân
Chương 58
E&B: Strangers Ex
Có thổ hào Nghiêm Hoảng duy trì, chẳng tốn mấy ngày đã bố trí xong Thanh Viên, phòng giải phẫu, phòng thí nghiệm, phòng chờ so với trước kia còn đầy đủ hơn, thậm chí còn hoàn thiện hơn bố trí ở Nghiêm gia.
Thanh Viên bố trí xong, Triệu Thanh Hà cũng liền bắt đầu mở cửa chẩn bệnh. Danh khí Triệu Thanh Hà đã được đánh ra ngoài, hiện giờ hắn không còn như trước không có người hỏi thăm, nhưng mà vẫn không có bận rộn lắm.
Mới đầu Triệu Thanh Hà còn cho rằng người ta vẫn chưa tin tưởng mình, Đương Quy cười nói: ” Làm sao mà không tin y thuật của ngài chứ, là người ta cảm thấy thần kỹ như này tất sẽ không dễ dàng xuất chẩn. Cho nên tiểu bệnh tiểu hoạn không dám đưa đến đây.”
Bốn vị bác sĩ thú y khác đều làm bộ làm tịch, bình thường muốn mời bọn họ xem chẩn thật khó khăn, mấy nhà bình dân dân chúng có trâu dê súc vật linh tinh bị bệnh cơ bản sẽ không xem, chỉ coi bảo mã cho mấy người có thân phận mà thôi. Nhưng những người như vậy mỗi ngày chăm sóc vô cùng cẩn thận tinh tế, cũng không dễ dàng nhiễm bệnh. Ngày thường bốn vị bác sĩ thú y rất hiếm xem bệnh, nhất là Liêu Ưng Hoài với Quan Hội, tâm tư của bọn họ vốn không đặt ở trên này. Điều này vì thế cũng làm y thuật bọn họ khó mà phát triển.
Triệu Thanh Hà khẽ nhíu mày, đây không phải là hiện tượng tốt. Y thuật cũng giống như những kỹ năng khác, cần thực tiễn mới có thể phát triển. Huống hồ hắn bây giờ còn dạy đồ đệ, không có thực tiễn thì nói nhiều cũng như không, không thể ứng dụng vào thực tế được.
” Ngươi nói với bên ngoài không cần phân biệt bệnh gì, chỉ cần tin tưởng y thuật của ta thì có thể tới tìm ta. Chỉ cần ta có ở đây chắc chắn sẽ nhận chẩn.”
Đương Quy ngẩn người, có chút không xác định nói: ” Người nào mang gia súc chăn nuôi bị bệnh lại đây đều có thể tìm ngài xem chẩn? Gia súc chăn nuôi nào cũng nhìn?”
” Ân, nhưng mà khi xem bệnh phải xếp hàng, ưu tiên bệnh tình nguy trọng. Một ngày xem hai mươi lượt, ai hẹn trước thì xem trước.” Triệu Thanh Hà đem quy củ chờ xếp hàng cùng bảng đăng kí đơn giản nói cho Đương Quy, làm cho hắn về sau cứ làm theo là được. Nếu không phải bây giờ hắn đang bận vội ban y tá, một ngày đã có thể nhìn thêm nhiều một chút. Bây giờ hắn vận dụng trung dược vẫn chưa đạt được trình độ thông thạo, vẫn cần thực tế để đề cao nhận biết, những cái này đều cần phải tiếp xúc với súc bệnh.
Đương Quy thổn thức nói: ” Nếu tin tức này được truyền đi, chỉ sợ cánh của của chúng ta đều bị đạp hỏng. Ngài không biết thần kỹ mổ bụng phá bụng của ngài truyền ra ngoài đã không biết bao nhiêu là người mộ danh bái phỏng. Chẳng qua do viện chúng ta chưa chuẩn bị xong nên mới cự tuyệt ở ngoài cửa.”
Triệu Thanh Hà dặn dò: ” Về sau chớ gọi ta cái gì thần y, ta mổ bụng phá bụng được không có nghĩa là bệnh gì cũng có thể trị, vẫn nên cẩn thận mới tốt. Ngươi truyền ra bên ngoài chớ nói bừa bãi, lại đừng có nói quá hoàn mỹ khoa trương.”
Đương Quy liên tục vâng dạ, ” Tiểu nhân nhớ kỹ, đúng rồi, trước đó không chỉ có người tìm ngài xem bệnh, còn có muốn bái sư học nghệ. Nhưng mà ngài vẫn luôn không ở đây, hiện tại chẳng còn bao nhiêu người tới nữa.”
Triệu Thanh Hà không cho là đúng, ” Dễ dàng lui bước như vậy thì về sau chẳng có được nhiều công sức dốc lòng học tập y thuật, không đến cũng thế. Bắt đầu từ hôm nay cứ cách một đoạn thời gian ta sẽ ở ngoài cổng bố trí một ca bệnh, nếu muốn bái sư học y thì trước chẩn đoán triệu chứng, hơn nữa còn phải hốt thuốc đúng bệnh, kể rõ nguyên nhân cận nguồn, ta sẽ căn cứ đáp án để quyết định thu đồ đệ hay không.”
Thực hiện như vậy cũng không mấy ngạc nhiên, trước cũng từng có tiền lệ này. Tuy không được xem là có tính sáng tạo lắm nhưng vẫn làm người ta kinh ngạc đón chờ. Chính là hiện giờ Triệu Thanh Hà thanh danh đại chấn, phía trước lại là tiểu nhân vật không ai biết tên, thật sự là mang theo tính chất đầy truyền kỳ, làm cho người ta muốn tìm hiểu xem rốt cục có bao nhiêu cân lượng.
Tin tức này truyền ra cho dù người không có tâm bái sư cũng tò mò đó là chứng bệnh gì, bởi vậy ngày đầu tiên Triệu Thanh Hà đem ca bệnh bố trí ở ngoài liền đưa tới không ít người vây xem, sôi nổi tò mò vị đại phu tuổi trẻ mang đầy tuyệt kỷ còn có tài nghệ gì khác không.
Nhưng là cho người ta kinh ngạc chính là, ca bệnh đưa ra ngoài không có chỗ nào ngạc nhiên, nhưng lại làm cho người ta suy nghĩ càng thêm phỏng đoán.
” Chạy nhảy, đứng thẳng đầu đều cúi xuống cần cổ, tứ chi hơi khuỵ xuống, thắt lưng dưới có chút đau đớn, khúc thắt lưng cánh cung, đem cả người đổ dồn sức nặng hai chân sau, khí thở xuyển thô, miệng lưỡi đỏ tươi, mạch chìm nổi…”
” Đây không phải là ngũ toàn đau sao? Do người cưỡng bức lao động nặng nề, hành tẩu qua nhanh nhưng lại xuyên trên người quá nhiều thứ, thất vu khiên lưu, động mạch vành có máu tụ, mạch đập lúc ngưng lúc không, tứ chi đau nhức mà phát bệnh, cũng không phải là chứng bệnh khó đoán gì, mà chỉ là căn bệnh thông thường, cái này cũng mang ra làm đề?”
” Không thể nào, bác sĩ Triệu chính là người mang thần kỹ, không có khả năng sẽ ra đề đơn giản như vậy.”
” Vậy cũng không nhất định, có khi hắn chỉ biết một tay như thế, còn các chứng bệnh thông thường khác thì không biết hay không hiểu…”
” Ta lại cảm thấy đâu không phải là ngũ toàn đau, nếu nhìn theo hướng máu tụ xem, ngươi nhìn…”
Chúng nhân sôi nổi nghị luận, tổng cảm thấy Triệu Thanh Hà không có khả năng sẽ ra đề mục đơn giản như vậy. Bởi thế không ai dám dễ dàng nộp đáp án, thậm chí còn bắt đầu dẫn chứng biện luận, một cái không phục lại tiếp tục bàn.
Mà người có một chút đáp án lại thấy Triệu Thanh Hà dùng đề mục như vậy để kiểm tra y thuật thì cũng chẳng có tài nghệ gì, mổ bụng phá bụng lấy vật thì sao, có khi chẳng qua là vận khí tốt mà thôi.
Có vài gia súc chăn nuôi mạng lớn, bụng bị thủng một cái lỗ lớn nhưng vẫn không chết được, Triệu Thanh Hà tuổi nhỏ nên có lá gan lớn mới gặp ăn may. Bái sư là việc nói lớn không lớn mà nhỏ cũng không nhỏ, bọn họ như vậy lại đi bái sư một người nhỏ tuổi thật sự là không ổn, vẫn nên xem xét lại một chút mới được.
Kết quả ngày đầu tiên không có ai đáp đề, sau đó cũng có vài người đáp đề nhưng bệnh chứng lại viết thập phần tường tận, lưu loát viết một tràn, còn lan sang mặt khác.
Triệu Thanh Hà lệnh cho Đương Quy ghi nhớ lại người đem bài nộp lên, liền ra tiếp đề sau. Hắn hiện tại không vội vã thu đồ đệ, hiện giờ vẫn còn chuyện khác đang chờ hắn làm. Dưới tay kaij có mấy đồ đệ trình độ so le không đồng đều, cho nên không thu đồ đệ dễ dàng như trước nữa, cứ từ từ chậm rãi chọn lựa.
Triệu Thanh Hà đang ở trong phòng viết, Đương Quy tiến vào nói: ” Triệu đại nhân, thái y thái y viện Chung Tử Bác cầu kiến.”
Triệu Thanh Hà nâng mi, ” Ngươi biết gì về vị Chung đại phu này không?”
Đương Quy lắc đầu, ” Tiểu nhân luôn ở trong Thái Bộc Tự nên chừa từng tiếp xúc với nhân y, mà ngay cả tên hắn cũng là tự mình báo ra, ta không nhận biết hắn.”
Triệu Thanh Hà không hỏi tiếp, bảo Đương Quy đem Chung Tử Bác lĩnh đi vào.
” Chung Tử Bác bái kiến bác sĩ Triệu.” Chung Tử Bác cung kính hành lễ với Triệu Thanh Hà. Chung Tử Bác nhìn qua bất quá chỉ mới khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo tuấn lãng như ánh mặt trời, có thể nói là tướng mạo vô cùng đẹp. Chính là sắc mặt có chút tại nhợt khác lạ, không giống như bị bệnh, lại nhìn kỹ thấy có chút mất tự nhiên.
Triệu Thanh Hà đáp lễ lại hắn, trực tiếp vào thẳng vấn đề: ” Chung đại phu tìm Triệu mỗ có chuyện gì?”
Chung Tử Bác quỳ gối xuống đất, vẻ mặt thành khẩn nói: ” Nghe nói bác sĩ Triệu có thần kỹ phá bụng mổ bụng, Chung Tử Bác thật không ngờ đời mình lại có cơ hội gặp được thần kỹ như thế. Thật sự là hưng phấn đến cực điểm, mong thỉnh bác sĩ Triệu thu ta làm đồ đệ.”
Triệu Thanh Hà nở nụ cười, ” Chung đại phu muốn cùng ta học thú y?”
Chung Tử Bác hơi hơi lúng túng, thành thật nói: ” Không dối gạt bác sĩ Triệu, Chung Tử Bác muốn học y thuật này là đê sử dụng trên thân thể người.”
Triệu Thanh Hà lắc đầu, ” Ngươi cũng là thầy thuốc, cũng biết rõ ràng người với thú khác nhau. Cái gọi là khác nghề như cách núi, tuy nói y thuật có liên quan, không ít phương thuốc người và thú dùng chung. Nhưng dù sao cũng không thể đánh đồng một chuyện, kỹ thuật này của ta chưa chắc dùng được cho người. Ngươi ngẩng đầu nhìn xem đồ án trên tường, ta sở dĩ dám hạ dao là bởi vì ta đối với súc vật cực kỳ hiểu biết. Máu thịt nội tạng của chúng nó phát triển từ nhỏ đến lớn ta đều nắm rõ, cho nên mới dám cầm dao. Ta cho dù thu ngươi, có thể dạy cũng chỉ là dạy hạ dao trên gia súc, áp dụng cho người thì không dùng được.”
Lúc này Chung Tử Bác mới ngẩng đầu lên nhìn bản vẽ màu sắc rực rỡ trên vách tường, càng thêm quen mắt, ” Không dối gạt bác sĩ Triệu, kỳ thật tổ tiên của ta là ngỗ tác*, mãi đến đời cha chú của ta mới bắt đầu chuyển nhập nhân y.”
[ ngỗ tác: khám nghiệm xác chết ]
Triệu Thanh Hà mở to hai mắt, không nghĩ tới Chung Tử Bác nói ra như vậy, càng không nghĩ tới tổ tiên lại lợi hại đến thế. Triệu Thanh Hà vẫn cảm thấy nhân y thật lợi hại a, nội tâm cường ngạnh cực kỳ. Hắn tuy là thầy thuốc nhưng nhìn cũng không được mấy chuyện này, huống chi hắn là thú y, mỗi ngày tiếp xúc với người chết thật không phải là người mà.
Triệu Thanh Hà chưa lên tiếng, tiếp tục nghe hắn nói.
Chung Tử Bác lại nói: ” Hiện giờ vài người thúc thúc của ta vẫn là ngỗ tác, ta ra vào nghĩa trang rất tự nhiên, nơi đó thường xuyên có vài cái xác vô chủ. Cho nên ta so với những đại phu khác hiểu biết cơ thể người hơn, chỉ cần có thể theo bác sĩ Triệu học một ít kỹ xảo, ta tin bản thân có thể thông hiểu đạo lý chuyển đến trên cơ thể người.”
Lời này tuy nói rất hàm hồ, nhưng lại làm cho Triệu Thanh Hà nghe rõ. Ám chỉ hắn sau khi học được trụ cột sẽ luyện tập trình diễn trên xác chết, sau đó chậm rãi sờ soạng ra thực hiện trên cơ thể người. Người này quả là can đảm mà! Làm cho Triệu Thanh Hà hết sức hài lòng!
Quả thật người và thú có rất nhiều chỗ giống nhau, không ít thực nghiệm thử trên người động vật nhỏ sau đó mới đê cho người dùng, khác biệt không quá lớn. À giải phẫu ngoại khoa lại là như thế, nếu Chung Tử Bác lanh lợi, lại có điều kiện thuận tiện như thế, cố gắng theo hắn học tập hiểu rõ rồi áp dụng lên thân thể người.
Triệu Thanh Hà nghĩ nghĩ, lấy tới giấy bút viết phương thuốc hạ nhiệt vừa mới phối chế, chỉ có dược liệu không có liều thuốc. ” Ngươi đến xem phương thuốc này, có đung cho người được không?”
Chung Tử Bác đón lấy cẩn thận xem xem, có chút bội phục nói: ” Đây là thanh nhiệt giải độc, giảm nhiệt giảm phù thũng, phối hợp cực tinh xảo. Người cũng dùng được, nhưng mà dược liệu tương đối rẻ tiền, so với phương thuốc chúng ta hay dùng tiết kiệm không ít tiền bạc.”
Triệu Thanh Hà vừa lòng gật gật đầu, hỏi tiếp: ” Ngươi là nhân y bái ta làm thầy không sợ bị người chê cười sao?”
Sau khi thanh danh Triệu Thanh Hà truyền ra ngoài, quả thật cũng có nhân y muốn lại đây học y thuật nhưng cố ý che giấu thân phận của mình. Hoặc nói thẳng muốn học tuyệt kỷ mổ bụng phá bụng của Triệu Thanh Hà, lại không muốn bái sư.
Nhân y ở Đại Hữu xem thường thú y, nếu chuyện bái Triệu Thanh Hà làm thầy thì về sau người bên ngoài biết được chỉ sợ sẽ bị hoài nghi y thuật. Dù sao người đi theo thú y học tập y thuật, người ngoài nghe thế nào cũng thấy không làm nên chuyện gì. Bởi vậy muốn học tuyệt kỷ của Triệu Thanh Hà còn che che lấp lấp, chủ muốn học y thuật này về sau lại có tài nghệ khác so tranh.
Người như vậy Triệu Thanh Hà sao có thể thu nhận, một bên xem thường hắn, một bên lại muốn theo hắn học này nọ. Trên đời có chuyện tốt như vậy sao, điều tra chân tướng xong lập tức cự tuyệt. Mà Chung Tử Bác không chỉ là nhân y mà còn là đến từ thái y viện, so với đại phu khác thanh cao hơn nhiều. Hắn dám tới cửa bái sư đã khiến Triệu Thanh Hà nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Người như vậy cực kỳ hiếu học, cho nên chỉ cần cho một cơ hội, mặc kệ là có chướng ngại vật gì cũng sẽ đến xin lãnh giáo.
Chung Tử Bác cười nói: ” Ai cũng xem thường tổ tiên ta là ngỗ tác, ta không chỉ không thấy doạ người còn lấy nó làm rạng rỡ, nếu không thì y thuật Chung thị làm sao có được thành tựu như hôm nay. Ta dám nói tại thái y viện, kỹ thuật ngoại khoa của hai cha con ta không ai bằng. Thú y dù sao thanh danh vẫn tốt hơn ngỗ tác nhiều lắm, ta sao lại ghét bỏ được. Đó là người khác không hiểu, kỳ thật bình thường ta với phụ thân đều dùng động vật nhỏ nếm thử thuốc mới. Thuốc cao trị xương của nhà ta là không ngừng thí nghiệm trên người động vật nhỏ mới có được thành quả.”
Đáy lòng Triệu Thanh Hà hoàn toàn không nghi ngờ nữa: ” Ta có thể thu ngươi làm đồ đệ.”
Chung Tử Bác nhếch miệng cười, thần tình xán lạn, quỳ dập đầu nói: ” Đa tạ sư phụ, đa tạ sư phụ! Ta sẽ không để cho ngài thất vọng.”
Triệu Thanh Hà nâng hắn dậy, ” Ta còn chưa nói xong, trước khi dạy ngươi thuật mổ bụng phá bụng cần ngươi phải hoàn thành một sự kiện khác. Nếu ngươi đáp ứng, ta mới có thể chính thức thu ngươi làm đồ đệ.”
Chung Tử Bác lại lộ tươi cười, vẻ mặt thật lòng: ” Mời sư phụ nói, chỉ cần đồ nhi có thể làm được tất sẽ dốc hết khả năng.”
Triệu Thanh Hà đem chuyện ban y tá nói cho Chung Tử Bác, hắn dù sao cũng là thú y nếu phải thành lập ban y tá vẫn cần một nhân y duy trì. Như vậy mới chuẩn xác kê đơn, chỉ đạo khâu vá băng bó miệng vết thương nhanh lẹ.
” Ngươi nếu muốn bái ta làm thầy, đầu tiên muốn học này nọ trước phải cân nhắc như thế nào dùng trên cơ thể người, sau đó mới đi chỉ dạy người khác. Nếu ngươi đáp ứng, ta tất sẽ mang hết y học cả đời mình truyền thụ cho ngươi.”
Chung Tử Bác kích động đến nổi không thể nói được gì, nguyên bản cứ ngỡ việc gì làm khó dễ, dù sao những người có tài nghệ cao tính cách thường cổ quái, thích ra đề mục làm khó dễ, không nghĩ tới lại là chuyện tốt như vậy!
Cái này không chỉ có riêng chuyện học tập y thuật, còn cho hắn cơ hội quá tốt kiến công lập nghiệp. Tuy rằng hắn vẫn luôn tin tưởng dựa vào y thuật ngoại khoa của mình ở thái y viện không đồng nhất bàn, nhưng thực tế địa vị của cha con bọn họ ở thái y viện không cao, xuất thân của bọn họ làm mọi người khinh thường.
Bởi vậy cơ hội lập công như vậy bình thường sẽ không rơi vào đầu hắn, không ngờ hắn chỉ là muốn bái sư học nghệ còn có thu hoạch ngoài ý muốn như thế.
” Sư phụ, này, đây quả thực rất tiện nghi cho ta!” Chung Tử Bác ngốc lăng nửa ngày mới phun ra một câu.
Triệu Thanh Hà cười lắc đầu: ” Đây chưa biết là chuyện tốt hay xấu gì, ai cũng không biết khi nào sẽ xuất chinh. Hiện tại thời gian của chúng ta thập phần gấp gáp, ngươi phải ngắn nhất trong thời gian này học tài nghệ của ta mà chuyển hoá sang trên cơ thể người. Nhưng phải học cho nhuần nhuyễn tinh luyện, nếu không thì không được truyền thụ cho người khác. Đây là chuyện liên quan đến hàng vạn tính mạng của các tướng sĩ chiến đấu dũng mãnh vì quốc gia, không được qua loa.”
Chung Tử Bác thề son sắt nói: ” Đồ nhi sẽ khắc khổ cố gắng, tất sẽ không làm cho sư phụ thất vọng.”
Triệu Thanh Hà vỗ vỗ bờ vai của hắn, ” Ngươi nhớ kỹ lời nói ngày hôm nay, nếu không làm được thì việc này sẽ rớt xuống trên đầu người khác.”
Có thể là bị một câu nói kia kích thích, cũng có lẽ bởi vì Chung Tử Bác cố sức học hỏi nên biểu hiện sau đó của hắn khiến Triệu Thanh Hà hết sức vừa lòng. Chung Tử Bác này thật không làm mai danh tổ tiên, dựa vào y thuật ngoại khoa của bản thân vượt qua thử thách, cho nên so với những người khác tốc đôi học tập vô cùng nhanh. Thêm cả là thập phần chăm chỉ khắc khổ, không mấy ngày đã học xong may miệng vết thương. Chẳng mấy chốc qua một tháng thao tác giải phẫu ngoại khoa liền vượt qua các đồ đệ khác, có thể nói là tiến bộ thần tốc.
Thời gian cấp bách, Triệu Thanh Hà xem Chung Tử Bác học tập không sai biệt lắm liền kêu hắn đến, hỏi: ” Những gì ta dạy ngươi, ngươi có thể sử dụng trên cơ thể người không?”
Chung Tử Bác vẻ mặt tự tin nói: ” Có thể.”
” Xác định?”
Chung Tử Bác vẫn chưa trả lời mà vén xiêm y của mình lên lộ ra bắp đùi, Triệu Thanh Hà nhìn thấy trên đó có một vết xẹo đã kết vảy, giống như con rết bò xiêu xiêu vẹo vẹo, dùng phương pháp hắn dạy để khâu lại!
Triệu Thanh Hà kinh ngạc nói: ” Ngươi bị thương khi nào?”
Chung Tử Bác cười đến xán lạn, cười đến thấy răng không thấy mắt, thong thả tự nhiên nói: ” Là ta tự mình cắt.”
Triệu Thanh Hà lập tức hiểu được, trực tiếp không biết phải diễn đạt ngôn ngữ như thế nào: ” Ngươi, ngươi thật sự là hồ nháo!”
Đây là chỗ mà người hiện đại sau này không thể vượt qua cổ nhân, cho dù là hắn cũng vô pháp giống như Chung Tử Bác lấy thân mình nếm thử, tự mình đi thể nghiệm hiệu quả trị liệu này. Tuy nói y tá đời sau lúc học tiêm cũng thử trên người lẫn nhau, nhưng cái này là rạch một dao trên người mình thì khủng bố hơn nhiều lắm, bảo hắn cắt cho mình một dao chắc chắn hắn không dám xuống tay.
Chung Tử Bác vẫn cười hì hì như cũ, không thèm để ý chút nào, giống như không phải cắt trên người mình. ” Sư phụ, ta khâu lại không tệ lắm đi? Dược vật sử dụng cũng là do ngài điều phối, chỉ là liều lượng có chút khác.”
Triệu Thanh Hà trực tiếp đập hắn một quyền, trách không được hình như vài ngày trước Chung Tử Bác đi đường có chút là lạ, nguyên lai là tự nếm thử trên người mình.
” Thân thể phát phu thụ chi phụ mẫu*, ngươi sao có thể dày xéo thân thể mình như vậy, cho dù muốn học y thuật cũng không được như vậy.”
[ thân thể phát phu thụ chi phụ mẫu: 身體髮膚受之父母: nghĩa là thân thể tóc da con người là được cha mẹ ban cho ]
Chung Tử Bác lại bày ra vẻ mặt không sau cả, ” Cha ta cũng hiểu biết, vốn còn muốn ở trên người mình rạch một dao để ta thử khâu lại kìa. Sư phụ, người không cần lo lắng, ta biết nặng nhẹ, lúc xuống tay đều buộc chặt điểm yếu hại, chỉ là da thịt bị thương chẳng có gì bị ảnh hưởng cả.”
Triệu Thanh Hà trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, ” Dù vậy, về sau không được làm thế nữa!”
Chung Tử Bác vẫn cười mà không nói, Triệu Thanh Hà chỉ biết hắn không nghe lọt. Trách không được từ một ngỗ tác có thể đứng vững gót chân ở thái y viện, nguyên lai là như thế này a. Điên cuồng nhiệt huyết như vậy, quả thực làm cho người ta sợ hãi.
” Ngươi nếu đã không thành vấn đề, ban y tá cũng nên tiến hành đi. Ngươi chuẩn bị sẵn sàng, mấy ngày nữa sẽ đi chỉ dạy người khác. Nhớ kỹ, không hiểu thì ngàn vạn lần chớ hàm hồ, hỏi trước ta rồi mới truyền dạy cho người khác. Còn có, không được phép đem ý tưởng này của ngươi truyền dạy cho người khác, ta cũng không hy vọng mấy y tá này của ta chưa ra chiến trường mà biến thành thương tích đầy mình.”
Chung Tử Bác hắc hắc cười ngây ngô, liên tục dạ dạ.
Buổi tối Triệu Thanh Hà đem chuyện này nói cho Thường Đình Chiêu, ” Không ngờ vận khí của ta lại tốt như vậy, thu đồ đệ người sau còn giỏi hơn người trước, nghĩ đến không bao lâu sau trò giỏi hơn thầy hậu sinh khả uý. Nhưng mà Chung Tử Bác này cũng thật dứt khoát, tự mình rạch một lỗ hổng trên người lớn như vậy, ngẫm lại đều khiến người ta khiếp sợ.”
Thường Đình Chiêu cũng thập phần khẳng định hai cha con này: ” Phụ tử Chung thị quả thật có chút năng lực, ngỗ tác là tiện tịch*, bọn họ có thể đi đến một bước này quả thật không tồi.”
[ “Sĩ, nông, công, thương” Ngỗ tác là thuộc công tịch, ý nói là xuất thân từ phân tịch thấp kém. Cũng như Thương tịch, dù biết tầm quan trọng của kinh thương nhưng thương nhân vẫn là xếp hạng chót trong hộ tịch. ]
” Người ngươi đã tìm xong chưa? Ban y tá bây giờ có thể mở, Chung Tử Bác đã hoàn toàn có năng lực chỉ dạy người khác.” Kỳ thận bản thân Chung Tử Bác chính là đại phu ngoại khoa, sớm đã có khả năng chỉ dạy người khác, chẳng qua Triệu Thanh Hà muốn quan sát hắn nên mới kéo dài lâu như vậy. Dù sao ở thế giới này có không ít quan niệm chữa bệnh sai lầm, ngay cả tiêu độc sát khuẩn cũng không coi trọng, hắn cần giáo huấn tư tưởng này cho Chung Tử Bác, về sau mới có thể yên tâm.
Thường Đình Chiêu gật đầu nói: ” Chỉ chờ ngươi mở miệng mà thôi.”
Triệu Thanh Hà nghĩ nghĩ nói: ” Từ nay trở đi thì bắt đầu đi, việc này nếu không chuẩn bị tốt, trong lòng ta vẫn không yên được.”
Thường Đình Chiêu xoa huyệt thái dương cho hắn, ” Chớ để hao tâm tốn sức nhiều, có ta đây.”
Triệu Thanh Hà tựa vào l*ng ngực của hắn, ” Vì ngươi phân ưu là bổn phận của ta.”
Trong lòng Thường Đình Chiêu ấm áp, hôn hắn một ngụm, ” Vợ hiền.”
Ban y tá chính thức thành lập, nguyên bản tính toán là tìm cô nhi đi học, sau lại Thường Đình Chiêu sửa chủ ý để cho người trong quân doanh có chút gầy yếu đi học. Như vậy vừa là binh vừa là thầy thuốc, ở trên chiến trường cũng càng thêm linh hoạt hơn.
Nhưng mà bàn đi tính lại, ban y tá không thể mở trong Thanh Viên nên quyết định tiến để vào quân doanh. Thường Đình Chiêu cho làm vài phòng học chuyên môn, hai người Chung Tử Bác với Triệu Thanh Hà mỗi ngày đều ra vào quân doanh. Như vậy càng làm cho Thường Đình Chiêu với Triệu Thanh Hà càng thêm có nhiều cơ hội ở chung, có đôi khi còn ngủ lại quân doanh.
Bất hiện hiện giờ ngày xuất chinh đã cận kề, hai người vội đến xoay quanh nên không thể suốt ngày tay trong tay ở bên nhau. Nhưng mà ngẫu nhiên nhìn thấy nhau cũng đã khiến cho bọn họ vô cùng thoả mãn, ít nhất so với trước đó tốt hơn không ít.
Chuyện ban y tá cuối cùng cũng truyền đến tai các bác sĩ thú y khác, Liêu Ứng Hoài tức giận chụp bàn, ” Triệu Thanh Hà này thật không đơn giản, ngay cả nhân y cũng nhúng tay vào, như vậy xem ra chuyện dược liệu tất sẽ rơi vào trong tay hắn.”
Quan Hội mặt nhăn mi đầu, ” Hạ đại lão gia nói, việc này vô luận như thế nào cũng phải bắt được, nếu không sợ rằng vị trí bác sĩ thú y của hai chúng ta khó mà giữ được.”
Lần trước bọn họ âm thầm thả chuột đã bị hoàng thượng biết được, tuy rằng có hoàng hậu cầu tình nên bọn họ vẫn bình an. Nhưng hiện tại địa vị hai người đã không còn bất động như trước. Hiện tại Triệu Thanh Hà này còn được hoàng thượng với Thường Đình Chiêu ưu ái, chỉ sợ chuyện dược liệu khó nói được.
Liêu Ứng Hoài buồn bực nói: ” Chúng ta có năng lực thế nào, hiện giờ ở mục mã giam đã không cần hai chúng ta lên tiếng! Ngươi không có nghe nói đề mục Triệu Thanh Hà ra để thu đồ đệ sao? Mỗi ngày không biết có bao nhiệu người đến giải đề, so với ghi danh làm thú y ở mục mã giam còn lợi hại hơn. Hiện giờ đem tên tiểu tử này thổi cái gì mà thần với chả y, chẳng qua chỉ là mấy mục đề vớ vẩn, thật chẳng ra làm sao.”
Triệu Thanh Hà ra đề đều là những bệnh trạng thông thường đơn giản, nhưng cũng dễ dàng nảy sinh tranh luận. Huống hồ bình thường ai lại chẳng thích phân cao thấp, ai cũng không phục ai, hiện tại có cơ hội sao lại không tranh cao thấp một phen. Kết quả tranh đến nước miếng bay tứ tung, ngược lại chẳng có kết luận gì. Hơn nữa sợ viết quá mức đơn giản, bị người cười nhạo, cho nên náo nhiệt không thôi.
Quan Hội lạnh lùng cười, ” Chẳng qua là cái mao đầu tiểu tử mà thôi, đụng trúng vận thì được xưng thần y. Chúng ta đây sẽ khiến cho hắn thành thần y bại cũng thần y.”
Liêu Ứng Hoài lập tức hứng trí, ” Ý gì?”
Quan Hội nhấc mày, ” Hắn không phải thần y sao? Nếu hắn không xem được bệnh, đây chẳng phải là bị đập ngược sao? Nếu bị mất hết thể diện, dược liệu đừng hòng đến qua tay hắn.”
Tròng mắt Liêu Ứng Hoài vừa chuyển, ” Ngươi đã có chủ ý?”
Quan Hội ở bên tai Liêu Ứn Hoài nói vài câu, Liêu Ứng Hoài nhất thời sáng cả hai mắt, ” Cứ làm như thế!”
Có thổ hào Nghiêm Hoảng duy trì, chẳng tốn mấy ngày đã bố trí xong Thanh Viên, phòng giải phẫu, phòng thí nghiệm, phòng chờ so với trước kia còn đầy đủ hơn, thậm chí còn hoàn thiện hơn bố trí ở Nghiêm gia.
Thanh Viên bố trí xong, Triệu Thanh Hà cũng liền bắt đầu mở cửa chẩn bệnh. Danh khí Triệu Thanh Hà đã được đánh ra ngoài, hiện giờ hắn không còn như trước không có người hỏi thăm, nhưng mà vẫn không có bận rộn lắm.
Mới đầu Triệu Thanh Hà còn cho rằng người ta vẫn chưa tin tưởng mình, Đương Quy cười nói: ” Làm sao mà không tin y thuật của ngài chứ, là người ta cảm thấy thần kỹ như này tất sẽ không dễ dàng xuất chẩn. Cho nên tiểu bệnh tiểu hoạn không dám đưa đến đây.”
Bốn vị bác sĩ thú y khác đều làm bộ làm tịch, bình thường muốn mời bọn họ xem chẩn thật khó khăn, mấy nhà bình dân dân chúng có trâu dê súc vật linh tinh bị bệnh cơ bản sẽ không xem, chỉ coi bảo mã cho mấy người có thân phận mà thôi. Nhưng những người như vậy mỗi ngày chăm sóc vô cùng cẩn thận tinh tế, cũng không dễ dàng nhiễm bệnh. Ngày thường bốn vị bác sĩ thú y rất hiếm xem bệnh, nhất là Liêu Ưng Hoài với Quan Hội, tâm tư của bọn họ vốn không đặt ở trên này. Điều này vì thế cũng làm y thuật bọn họ khó mà phát triển.
Triệu Thanh Hà khẽ nhíu mày, đây không phải là hiện tượng tốt. Y thuật cũng giống như những kỹ năng khác, cần thực tiễn mới có thể phát triển. Huống hồ hắn bây giờ còn dạy đồ đệ, không có thực tiễn thì nói nhiều cũng như không, không thể ứng dụng vào thực tế được.
” Ngươi nói với bên ngoài không cần phân biệt bệnh gì, chỉ cần tin tưởng y thuật của ta thì có thể tới tìm ta. Chỉ cần ta có ở đây chắc chắn sẽ nhận chẩn.”
Đương Quy ngẩn người, có chút không xác định nói: ” Người nào mang gia súc chăn nuôi bị bệnh lại đây đều có thể tìm ngài xem chẩn? Gia súc chăn nuôi nào cũng nhìn?”
” Ân, nhưng mà khi xem bệnh phải xếp hàng, ưu tiên bệnh tình nguy trọng. Một ngày xem hai mươi lượt, ai hẹn trước thì xem trước.” Triệu Thanh Hà đem quy củ chờ xếp hàng cùng bảng đăng kí đơn giản nói cho Đương Quy, làm cho hắn về sau cứ làm theo là được. Nếu không phải bây giờ hắn đang bận vội ban y tá, một ngày đã có thể nhìn thêm nhiều một chút. Bây giờ hắn vận dụng trung dược vẫn chưa đạt được trình độ thông thạo, vẫn cần thực tế để đề cao nhận biết, những cái này đều cần phải tiếp xúc với súc bệnh.
Đương Quy thổn thức nói: ” Nếu tin tức này được truyền đi, chỉ sợ cánh của của chúng ta đều bị đạp hỏng. Ngài không biết thần kỹ mổ bụng phá bụng của ngài truyền ra ngoài đã không biết bao nhiêu là người mộ danh bái phỏng. Chẳng qua do viện chúng ta chưa chuẩn bị xong nên mới cự tuyệt ở ngoài cửa.”
Triệu Thanh Hà dặn dò: ” Về sau chớ gọi ta cái gì thần y, ta mổ bụng phá bụng được không có nghĩa là bệnh gì cũng có thể trị, vẫn nên cẩn thận mới tốt. Ngươi truyền ra bên ngoài chớ nói bừa bãi, lại đừng có nói quá hoàn mỹ khoa trương.”
Đương Quy liên tục vâng dạ, ” Tiểu nhân nhớ kỹ, đúng rồi, trước đó không chỉ có người tìm ngài xem bệnh, còn có muốn bái sư học nghệ. Nhưng mà ngài vẫn luôn không ở đây, hiện tại chẳng còn bao nhiêu người tới nữa.”
Triệu Thanh Hà không cho là đúng, ” Dễ dàng lui bước như vậy thì về sau chẳng có được nhiều công sức dốc lòng học tập y thuật, không đến cũng thế. Bắt đầu từ hôm nay cứ cách một đoạn thời gian ta sẽ ở ngoài cổng bố trí một ca bệnh, nếu muốn bái sư học y thì trước chẩn đoán triệu chứng, hơn nữa còn phải hốt thuốc đúng bệnh, kể rõ nguyên nhân cận nguồn, ta sẽ căn cứ đáp án để quyết định thu đồ đệ hay không.”
Thực hiện như vậy cũng không mấy ngạc nhiên, trước cũng từng có tiền lệ này. Tuy không được xem là có tính sáng tạo lắm nhưng vẫn làm người ta kinh ngạc đón chờ. Chính là hiện giờ Triệu Thanh Hà thanh danh đại chấn, phía trước lại là tiểu nhân vật không ai biết tên, thật sự là mang theo tính chất đầy truyền kỳ, làm cho người ta muốn tìm hiểu xem rốt cục có bao nhiêu cân lượng.
Tin tức này truyền ra cho dù người không có tâm bái sư cũng tò mò đó là chứng bệnh gì, bởi vậy ngày đầu tiên Triệu Thanh Hà đem ca bệnh bố trí ở ngoài liền đưa tới không ít người vây xem, sôi nổi tò mò vị đại phu tuổi trẻ mang đầy tuyệt kỷ còn có tài nghệ gì khác không.
Nhưng là cho người ta kinh ngạc chính là, ca bệnh đưa ra ngoài không có chỗ nào ngạc nhiên, nhưng lại làm cho người ta suy nghĩ càng thêm phỏng đoán.
” Chạy nhảy, đứng thẳng đầu đều cúi xuống cần cổ, tứ chi hơi khuỵ xuống, thắt lưng dưới có chút đau đớn, khúc thắt lưng cánh cung, đem cả người đổ dồn sức nặng hai chân sau, khí thở xuyển thô, miệng lưỡi đỏ tươi, mạch chìm nổi…”
” Đây không phải là ngũ toàn đau sao? Do người cưỡng bức lao động nặng nề, hành tẩu qua nhanh nhưng lại xuyên trên người quá nhiều thứ, thất vu khiên lưu, động mạch vành có máu tụ, mạch đập lúc ngưng lúc không, tứ chi đau nhức mà phát bệnh, cũng không phải là chứng bệnh khó đoán gì, mà chỉ là căn bệnh thông thường, cái này cũng mang ra làm đề?”
” Không thể nào, bác sĩ Triệu chính là người mang thần kỹ, không có khả năng sẽ ra đề đơn giản như vậy.”
” Vậy cũng không nhất định, có khi hắn chỉ biết một tay như thế, còn các chứng bệnh thông thường khác thì không biết hay không hiểu…”
” Ta lại cảm thấy đâu không phải là ngũ toàn đau, nếu nhìn theo hướng máu tụ xem, ngươi nhìn…”
Chúng nhân sôi nổi nghị luận, tổng cảm thấy Triệu Thanh Hà không có khả năng sẽ ra đề mục đơn giản như vậy. Bởi thế không ai dám dễ dàng nộp đáp án, thậm chí còn bắt đầu dẫn chứng biện luận, một cái không phục lại tiếp tục bàn.
Mà người có một chút đáp án lại thấy Triệu Thanh Hà dùng đề mục như vậy để kiểm tra y thuật thì cũng chẳng có tài nghệ gì, mổ bụng phá bụng lấy vật thì sao, có khi chẳng qua là vận khí tốt mà thôi.
Có vài gia súc chăn nuôi mạng lớn, bụng bị thủng một cái lỗ lớn nhưng vẫn không chết được, Triệu Thanh Hà tuổi nhỏ nên có lá gan lớn mới gặp ăn may. Bái sư là việc nói lớn không lớn mà nhỏ cũng không nhỏ, bọn họ như vậy lại đi bái sư một người nhỏ tuổi thật sự là không ổn, vẫn nên xem xét lại một chút mới được.
Kết quả ngày đầu tiên không có ai đáp đề, sau đó cũng có vài người đáp đề nhưng bệnh chứng lại viết thập phần tường tận, lưu loát viết một tràn, còn lan sang mặt khác.
Triệu Thanh Hà lệnh cho Đương Quy ghi nhớ lại người đem bài nộp lên, liền ra tiếp đề sau. Hắn hiện tại không vội vã thu đồ đệ, hiện giờ vẫn còn chuyện khác đang chờ hắn làm. Dưới tay kaij có mấy đồ đệ trình độ so le không đồng đều, cho nên không thu đồ đệ dễ dàng như trước nữa, cứ từ từ chậm rãi chọn lựa.
Triệu Thanh Hà đang ở trong phòng viết, Đương Quy tiến vào nói: ” Triệu đại nhân, thái y thái y viện Chung Tử Bác cầu kiến.”
Triệu Thanh Hà nâng mi, ” Ngươi biết gì về vị Chung đại phu này không?”
Đương Quy lắc đầu, ” Tiểu nhân luôn ở trong Thái Bộc Tự nên chừa từng tiếp xúc với nhân y, mà ngay cả tên hắn cũng là tự mình báo ra, ta không nhận biết hắn.”
Triệu Thanh Hà không hỏi tiếp, bảo Đương Quy đem Chung Tử Bác lĩnh đi vào.
” Chung Tử Bác bái kiến bác sĩ Triệu.” Chung Tử Bác cung kính hành lễ với Triệu Thanh Hà. Chung Tử Bác nhìn qua bất quá chỉ mới khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo tuấn lãng như ánh mặt trời, có thể nói là tướng mạo vô cùng đẹp. Chính là sắc mặt có chút tại nhợt khác lạ, không giống như bị bệnh, lại nhìn kỹ thấy có chút mất tự nhiên.
Triệu Thanh Hà đáp lễ lại hắn, trực tiếp vào thẳng vấn đề: ” Chung đại phu tìm Triệu mỗ có chuyện gì?”
Chung Tử Bác quỳ gối xuống đất, vẻ mặt thành khẩn nói: ” Nghe nói bác sĩ Triệu có thần kỹ phá bụng mổ bụng, Chung Tử Bác thật không ngờ đời mình lại có cơ hội gặp được thần kỹ như thế. Thật sự là hưng phấn đến cực điểm, mong thỉnh bác sĩ Triệu thu ta làm đồ đệ.”
Triệu Thanh Hà nở nụ cười, ” Chung đại phu muốn cùng ta học thú y?”
Chung Tử Bác hơi hơi lúng túng, thành thật nói: ” Không dối gạt bác sĩ Triệu, Chung Tử Bác muốn học y thuật này là đê sử dụng trên thân thể người.”
Triệu Thanh Hà lắc đầu, ” Ngươi cũng là thầy thuốc, cũng biết rõ ràng người với thú khác nhau. Cái gọi là khác nghề như cách núi, tuy nói y thuật có liên quan, không ít phương thuốc người và thú dùng chung. Nhưng dù sao cũng không thể đánh đồng một chuyện, kỹ thuật này của ta chưa chắc dùng được cho người. Ngươi ngẩng đầu nhìn xem đồ án trên tường, ta sở dĩ dám hạ dao là bởi vì ta đối với súc vật cực kỳ hiểu biết. Máu thịt nội tạng của chúng nó phát triển từ nhỏ đến lớn ta đều nắm rõ, cho nên mới dám cầm dao. Ta cho dù thu ngươi, có thể dạy cũng chỉ là dạy hạ dao trên gia súc, áp dụng cho người thì không dùng được.”
Lúc này Chung Tử Bác mới ngẩng đầu lên nhìn bản vẽ màu sắc rực rỡ trên vách tường, càng thêm quen mắt, ” Không dối gạt bác sĩ Triệu, kỳ thật tổ tiên của ta là ngỗ tác*, mãi đến đời cha chú của ta mới bắt đầu chuyển nhập nhân y.”
[ ngỗ tác: khám nghiệm xác chết ]
Triệu Thanh Hà mở to hai mắt, không nghĩ tới Chung Tử Bác nói ra như vậy, càng không nghĩ tới tổ tiên lại lợi hại đến thế. Triệu Thanh Hà vẫn cảm thấy nhân y thật lợi hại a, nội tâm cường ngạnh cực kỳ. Hắn tuy là thầy thuốc nhưng nhìn cũng không được mấy chuyện này, huống chi hắn là thú y, mỗi ngày tiếp xúc với người chết thật không phải là người mà.
Triệu Thanh Hà chưa lên tiếng, tiếp tục nghe hắn nói.
Chung Tử Bác lại nói: ” Hiện giờ vài người thúc thúc của ta vẫn là ngỗ tác, ta ra vào nghĩa trang rất tự nhiên, nơi đó thường xuyên có vài cái xác vô chủ. Cho nên ta so với những đại phu khác hiểu biết cơ thể người hơn, chỉ cần có thể theo bác sĩ Triệu học một ít kỹ xảo, ta tin bản thân có thể thông hiểu đạo lý chuyển đến trên cơ thể người.”
Lời này tuy nói rất hàm hồ, nhưng lại làm cho Triệu Thanh Hà nghe rõ. Ám chỉ hắn sau khi học được trụ cột sẽ luyện tập trình diễn trên xác chết, sau đó chậm rãi sờ soạng ra thực hiện trên cơ thể người. Người này quả là can đảm mà! Làm cho Triệu Thanh Hà hết sức hài lòng!
Quả thật người và thú có rất nhiều chỗ giống nhau, không ít thực nghiệm thử trên người động vật nhỏ sau đó mới đê cho người dùng, khác biệt không quá lớn. À giải phẫu ngoại khoa lại là như thế, nếu Chung Tử Bác lanh lợi, lại có điều kiện thuận tiện như thế, cố gắng theo hắn học tập hiểu rõ rồi áp dụng lên thân thể người.
Triệu Thanh Hà nghĩ nghĩ, lấy tới giấy bút viết phương thuốc hạ nhiệt vừa mới phối chế, chỉ có dược liệu không có liều thuốc. ” Ngươi đến xem phương thuốc này, có đung cho người được không?”
Chung Tử Bác đón lấy cẩn thận xem xem, có chút bội phục nói: ” Đây là thanh nhiệt giải độc, giảm nhiệt giảm phù thũng, phối hợp cực tinh xảo. Người cũng dùng được, nhưng mà dược liệu tương đối rẻ tiền, so với phương thuốc chúng ta hay dùng tiết kiệm không ít tiền bạc.”
Triệu Thanh Hà vừa lòng gật gật đầu, hỏi tiếp: ” Ngươi là nhân y bái ta làm thầy không sợ bị người chê cười sao?”
Sau khi thanh danh Triệu Thanh Hà truyền ra ngoài, quả thật cũng có nhân y muốn lại đây học y thuật nhưng cố ý che giấu thân phận của mình. Hoặc nói thẳng muốn học tuyệt kỷ mổ bụng phá bụng của Triệu Thanh Hà, lại không muốn bái sư.
Nhân y ở Đại Hữu xem thường thú y, nếu chuyện bái Triệu Thanh Hà làm thầy thì về sau người bên ngoài biết được chỉ sợ sẽ bị hoài nghi y thuật. Dù sao người đi theo thú y học tập y thuật, người ngoài nghe thế nào cũng thấy không làm nên chuyện gì. Bởi vậy muốn học tuyệt kỷ của Triệu Thanh Hà còn che che lấp lấp, chủ muốn học y thuật này về sau lại có tài nghệ khác so tranh.
Người như vậy Triệu Thanh Hà sao có thể thu nhận, một bên xem thường hắn, một bên lại muốn theo hắn học này nọ. Trên đời có chuyện tốt như vậy sao, điều tra chân tướng xong lập tức cự tuyệt. Mà Chung Tử Bác không chỉ là nhân y mà còn là đến từ thái y viện, so với đại phu khác thanh cao hơn nhiều. Hắn dám tới cửa bái sư đã khiến Triệu Thanh Hà nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Người như vậy cực kỳ hiếu học, cho nên chỉ cần cho một cơ hội, mặc kệ là có chướng ngại vật gì cũng sẽ đến xin lãnh giáo.
Chung Tử Bác cười nói: ” Ai cũng xem thường tổ tiên ta là ngỗ tác, ta không chỉ không thấy doạ người còn lấy nó làm rạng rỡ, nếu không thì y thuật Chung thị làm sao có được thành tựu như hôm nay. Ta dám nói tại thái y viện, kỹ thuật ngoại khoa của hai cha con ta không ai bằng. Thú y dù sao thanh danh vẫn tốt hơn ngỗ tác nhiều lắm, ta sao lại ghét bỏ được. Đó là người khác không hiểu, kỳ thật bình thường ta với phụ thân đều dùng động vật nhỏ nếm thử thuốc mới. Thuốc cao trị xương của nhà ta là không ngừng thí nghiệm trên người động vật nhỏ mới có được thành quả.”
Đáy lòng Triệu Thanh Hà hoàn toàn không nghi ngờ nữa: ” Ta có thể thu ngươi làm đồ đệ.”
Chung Tử Bác nhếch miệng cười, thần tình xán lạn, quỳ dập đầu nói: ” Đa tạ sư phụ, đa tạ sư phụ! Ta sẽ không để cho ngài thất vọng.”
Triệu Thanh Hà nâng hắn dậy, ” Ta còn chưa nói xong, trước khi dạy ngươi thuật mổ bụng phá bụng cần ngươi phải hoàn thành một sự kiện khác. Nếu ngươi đáp ứng, ta mới có thể chính thức thu ngươi làm đồ đệ.”
Chung Tử Bác lại lộ tươi cười, vẻ mặt thật lòng: ” Mời sư phụ nói, chỉ cần đồ nhi có thể làm được tất sẽ dốc hết khả năng.”
Triệu Thanh Hà đem chuyện ban y tá nói cho Chung Tử Bác, hắn dù sao cũng là thú y nếu phải thành lập ban y tá vẫn cần một nhân y duy trì. Như vậy mới chuẩn xác kê đơn, chỉ đạo khâu vá băng bó miệng vết thương nhanh lẹ.
” Ngươi nếu muốn bái ta làm thầy, đầu tiên muốn học này nọ trước phải cân nhắc như thế nào dùng trên cơ thể người, sau đó mới đi chỉ dạy người khác. Nếu ngươi đáp ứng, ta tất sẽ mang hết y học cả đời mình truyền thụ cho ngươi.”
Chung Tử Bác kích động đến nổi không thể nói được gì, nguyên bản cứ ngỡ việc gì làm khó dễ, dù sao những người có tài nghệ cao tính cách thường cổ quái, thích ra đề mục làm khó dễ, không nghĩ tới lại là chuyện tốt như vậy!
Cái này không chỉ có riêng chuyện học tập y thuật, còn cho hắn cơ hội quá tốt kiến công lập nghiệp. Tuy rằng hắn vẫn luôn tin tưởng dựa vào y thuật ngoại khoa của mình ở thái y viện không đồng nhất bàn, nhưng thực tế địa vị của cha con bọn họ ở thái y viện không cao, xuất thân của bọn họ làm mọi người khinh thường.
Bởi vậy cơ hội lập công như vậy bình thường sẽ không rơi vào đầu hắn, không ngờ hắn chỉ là muốn bái sư học nghệ còn có thu hoạch ngoài ý muốn như thế.
” Sư phụ, này, đây quả thực rất tiện nghi cho ta!” Chung Tử Bác ngốc lăng nửa ngày mới phun ra một câu.
Triệu Thanh Hà cười lắc đầu: ” Đây chưa biết là chuyện tốt hay xấu gì, ai cũng không biết khi nào sẽ xuất chinh. Hiện tại thời gian của chúng ta thập phần gấp gáp, ngươi phải ngắn nhất trong thời gian này học tài nghệ của ta mà chuyển hoá sang trên cơ thể người. Nhưng phải học cho nhuần nhuyễn tinh luyện, nếu không thì không được truyền thụ cho người khác. Đây là chuyện liên quan đến hàng vạn tính mạng của các tướng sĩ chiến đấu dũng mãnh vì quốc gia, không được qua loa.”
Chung Tử Bác thề son sắt nói: ” Đồ nhi sẽ khắc khổ cố gắng, tất sẽ không làm cho sư phụ thất vọng.”
Triệu Thanh Hà vỗ vỗ bờ vai của hắn, ” Ngươi nhớ kỹ lời nói ngày hôm nay, nếu không làm được thì việc này sẽ rớt xuống trên đầu người khác.”
Có thể là bị một câu nói kia kích thích, cũng có lẽ bởi vì Chung Tử Bác cố sức học hỏi nên biểu hiện sau đó của hắn khiến Triệu Thanh Hà hết sức vừa lòng. Chung Tử Bác này thật không làm mai danh tổ tiên, dựa vào y thuật ngoại khoa của bản thân vượt qua thử thách, cho nên so với những người khác tốc đôi học tập vô cùng nhanh. Thêm cả là thập phần chăm chỉ khắc khổ, không mấy ngày đã học xong may miệng vết thương. Chẳng mấy chốc qua một tháng thao tác giải phẫu ngoại khoa liền vượt qua các đồ đệ khác, có thể nói là tiến bộ thần tốc.
Thời gian cấp bách, Triệu Thanh Hà xem Chung Tử Bác học tập không sai biệt lắm liền kêu hắn đến, hỏi: ” Những gì ta dạy ngươi, ngươi có thể sử dụng trên cơ thể người không?”
Chung Tử Bác vẻ mặt tự tin nói: ” Có thể.”
” Xác định?”
Chung Tử Bác vẫn chưa trả lời mà vén xiêm y của mình lên lộ ra bắp đùi, Triệu Thanh Hà nhìn thấy trên đó có một vết xẹo đã kết vảy, giống như con rết bò xiêu xiêu vẹo vẹo, dùng phương pháp hắn dạy để khâu lại!
Triệu Thanh Hà kinh ngạc nói: ” Ngươi bị thương khi nào?”
Chung Tử Bác cười đến xán lạn, cười đến thấy răng không thấy mắt, thong thả tự nhiên nói: ” Là ta tự mình cắt.”
Triệu Thanh Hà lập tức hiểu được, trực tiếp không biết phải diễn đạt ngôn ngữ như thế nào: ” Ngươi, ngươi thật sự là hồ nháo!”
Đây là chỗ mà người hiện đại sau này không thể vượt qua cổ nhân, cho dù là hắn cũng vô pháp giống như Chung Tử Bác lấy thân mình nếm thử, tự mình đi thể nghiệm hiệu quả trị liệu này. Tuy nói y tá đời sau lúc học tiêm cũng thử trên người lẫn nhau, nhưng cái này là rạch một dao trên người mình thì khủng bố hơn nhiều lắm, bảo hắn cắt cho mình một dao chắc chắn hắn không dám xuống tay.
Chung Tử Bác vẫn cười hì hì như cũ, không thèm để ý chút nào, giống như không phải cắt trên người mình. ” Sư phụ, ta khâu lại không tệ lắm đi? Dược vật sử dụng cũng là do ngài điều phối, chỉ là liều lượng có chút khác.”
Triệu Thanh Hà trực tiếp đập hắn một quyền, trách không được hình như vài ngày trước Chung Tử Bác đi đường có chút là lạ, nguyên lai là tự nếm thử trên người mình.
” Thân thể phát phu thụ chi phụ mẫu*, ngươi sao có thể dày xéo thân thể mình như vậy, cho dù muốn học y thuật cũng không được như vậy.”
[ thân thể phát phu thụ chi phụ mẫu: 身體髮膚受之父母: nghĩa là thân thể tóc da con người là được cha mẹ ban cho ]
Chung Tử Bác lại bày ra vẻ mặt không sau cả, ” Cha ta cũng hiểu biết, vốn còn muốn ở trên người mình rạch một dao để ta thử khâu lại kìa. Sư phụ, người không cần lo lắng, ta biết nặng nhẹ, lúc xuống tay đều buộc chặt điểm yếu hại, chỉ là da thịt bị thương chẳng có gì bị ảnh hưởng cả.”
Triệu Thanh Hà trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, ” Dù vậy, về sau không được làm thế nữa!”
Chung Tử Bác vẫn cười mà không nói, Triệu Thanh Hà chỉ biết hắn không nghe lọt. Trách không được từ một ngỗ tác có thể đứng vững gót chân ở thái y viện, nguyên lai là như thế này a. Điên cuồng nhiệt huyết như vậy, quả thực làm cho người ta sợ hãi.
” Ngươi nếu đã không thành vấn đề, ban y tá cũng nên tiến hành đi. Ngươi chuẩn bị sẵn sàng, mấy ngày nữa sẽ đi chỉ dạy người khác. Nhớ kỹ, không hiểu thì ngàn vạn lần chớ hàm hồ, hỏi trước ta rồi mới truyền dạy cho người khác. Còn có, không được phép đem ý tưởng này của ngươi truyền dạy cho người khác, ta cũng không hy vọng mấy y tá này của ta chưa ra chiến trường mà biến thành thương tích đầy mình.”
Chung Tử Bác hắc hắc cười ngây ngô, liên tục dạ dạ.
Buổi tối Triệu Thanh Hà đem chuyện này nói cho Thường Đình Chiêu, ” Không ngờ vận khí của ta lại tốt như vậy, thu đồ đệ người sau còn giỏi hơn người trước, nghĩ đến không bao lâu sau trò giỏi hơn thầy hậu sinh khả uý. Nhưng mà Chung Tử Bác này cũng thật dứt khoát, tự mình rạch một lỗ hổng trên người lớn như vậy, ngẫm lại đều khiến người ta khiếp sợ.”
Thường Đình Chiêu cũng thập phần khẳng định hai cha con này: ” Phụ tử Chung thị quả thật có chút năng lực, ngỗ tác là tiện tịch*, bọn họ có thể đi đến một bước này quả thật không tồi.”
[ “Sĩ, nông, công, thương” Ngỗ tác là thuộc công tịch, ý nói là xuất thân từ phân tịch thấp kém. Cũng như Thương tịch, dù biết tầm quan trọng của kinh thương nhưng thương nhân vẫn là xếp hạng chót trong hộ tịch. ]
” Người ngươi đã tìm xong chưa? Ban y tá bây giờ có thể mở, Chung Tử Bác đã hoàn toàn có năng lực chỉ dạy người khác.” Kỳ thận bản thân Chung Tử Bác chính là đại phu ngoại khoa, sớm đã có khả năng chỉ dạy người khác, chẳng qua Triệu Thanh Hà muốn quan sát hắn nên mới kéo dài lâu như vậy. Dù sao ở thế giới này có không ít quan niệm chữa bệnh sai lầm, ngay cả tiêu độc sát khuẩn cũng không coi trọng, hắn cần giáo huấn tư tưởng này cho Chung Tử Bác, về sau mới có thể yên tâm.
Thường Đình Chiêu gật đầu nói: ” Chỉ chờ ngươi mở miệng mà thôi.”
Triệu Thanh Hà nghĩ nghĩ nói: ” Từ nay trở đi thì bắt đầu đi, việc này nếu không chuẩn bị tốt, trong lòng ta vẫn không yên được.”
Thường Đình Chiêu xoa huyệt thái dương cho hắn, ” Chớ để hao tâm tốn sức nhiều, có ta đây.”
Triệu Thanh Hà tựa vào l*ng ngực của hắn, ” Vì ngươi phân ưu là bổn phận của ta.”
Trong lòng Thường Đình Chiêu ấm áp, hôn hắn một ngụm, ” Vợ hiền.”
Ban y tá chính thức thành lập, nguyên bản tính toán là tìm cô nhi đi học, sau lại Thường Đình Chiêu sửa chủ ý để cho người trong quân doanh có chút gầy yếu đi học. Như vậy vừa là binh vừa là thầy thuốc, ở trên chiến trường cũng càng thêm linh hoạt hơn.
Nhưng mà bàn đi tính lại, ban y tá không thể mở trong Thanh Viên nên quyết định tiến để vào quân doanh. Thường Đình Chiêu cho làm vài phòng học chuyên môn, hai người Chung Tử Bác với Triệu Thanh Hà mỗi ngày đều ra vào quân doanh. Như vậy càng làm cho Thường Đình Chiêu với Triệu Thanh Hà càng thêm có nhiều cơ hội ở chung, có đôi khi còn ngủ lại quân doanh.
Bất hiện hiện giờ ngày xuất chinh đã cận kề, hai người vội đến xoay quanh nên không thể suốt ngày tay trong tay ở bên nhau. Nhưng mà ngẫu nhiên nhìn thấy nhau cũng đã khiến cho bọn họ vô cùng thoả mãn, ít nhất so với trước đó tốt hơn không ít.
Chuyện ban y tá cuối cùng cũng truyền đến tai các bác sĩ thú y khác, Liêu Ứng Hoài tức giận chụp bàn, ” Triệu Thanh Hà này thật không đơn giản, ngay cả nhân y cũng nhúng tay vào, như vậy xem ra chuyện dược liệu tất sẽ rơi vào trong tay hắn.”
Quan Hội mặt nhăn mi đầu, ” Hạ đại lão gia nói, việc này vô luận như thế nào cũng phải bắt được, nếu không sợ rằng vị trí bác sĩ thú y của hai chúng ta khó mà giữ được.”
Lần trước bọn họ âm thầm thả chuột đã bị hoàng thượng biết được, tuy rằng có hoàng hậu cầu tình nên bọn họ vẫn bình an. Nhưng hiện tại địa vị hai người đã không còn bất động như trước. Hiện tại Triệu Thanh Hà này còn được hoàng thượng với Thường Đình Chiêu ưu ái, chỉ sợ chuyện dược liệu khó nói được.
Liêu Ứng Hoài buồn bực nói: ” Chúng ta có năng lực thế nào, hiện giờ ở mục mã giam đã không cần hai chúng ta lên tiếng! Ngươi không có nghe nói đề mục Triệu Thanh Hà ra để thu đồ đệ sao? Mỗi ngày không biết có bao nhiệu người đến giải đề, so với ghi danh làm thú y ở mục mã giam còn lợi hại hơn. Hiện giờ đem tên tiểu tử này thổi cái gì mà thần với chả y, chẳng qua chỉ là mấy mục đề vớ vẩn, thật chẳng ra làm sao.”
Triệu Thanh Hà ra đề đều là những bệnh trạng thông thường đơn giản, nhưng cũng dễ dàng nảy sinh tranh luận. Huống hồ bình thường ai lại chẳng thích phân cao thấp, ai cũng không phục ai, hiện tại có cơ hội sao lại không tranh cao thấp một phen. Kết quả tranh đến nước miếng bay tứ tung, ngược lại chẳng có kết luận gì. Hơn nữa sợ viết quá mức đơn giản, bị người cười nhạo, cho nên náo nhiệt không thôi.
Quan Hội lạnh lùng cười, ” Chẳng qua là cái mao đầu tiểu tử mà thôi, đụng trúng vận thì được xưng thần y. Chúng ta đây sẽ khiến cho hắn thành thần y bại cũng thần y.”
Liêu Ứng Hoài lập tức hứng trí, ” Ý gì?”
Quan Hội nhấc mày, ” Hắn không phải thần y sao? Nếu hắn không xem được bệnh, đây chẳng phải là bị đập ngược sao? Nếu bị mất hết thể diện, dược liệu đừng hòng đến qua tay hắn.”
Tròng mắt Liêu Ứng Hoài vừa chuyển, ” Ngươi đã có chủ ý?”
Quan Hội ở bên tai Liêu Ứn Hoài nói vài câu, Liêu Ứng Hoài nhất thời sáng cả hai mắt, ” Cứ làm như thế!”
Tác giả :
Lạc Tân