Thú Y - Lạc Tân
Chương 49
Edit + Beta: Strangers Ex
Bệnh súc trên trường thi rất nhiều, nhưng tất cả mọi người đều thích bắt đầu nhìn từ những con ở gần, vì thế có chỗ bu lại một đống người, lại có chỗ bệnh súc không có lấy một người. [ bệnh súc: súc vật bị bệnh ]
Triệu Thanh Hà không vội chen chân với bọn họ, lộn xộn chung một chỗ thì làm sao có thể xem được bệnh, lập tức chạy tới ở phía xa nhất bắt đầu nhìn. Mà một đường đi qua cũng không nhàn rỗi, nhìn bệnh súc từ đầu đến cuối đại khái lướt qua, trong lòng cũng có nhận định. Đây là thói quen trước khi thi của hắn, cầm bài thi trên tay phải liếc mắt một cái nắm bắt trình tự, biết phải nên tiêu phí thời gian ở đâu, biết kiếm điểm ở đâu sau đó mới chậm rãi giải đề, hiện giờ cũng đồng dạng như thế.
Mà người có ý tưởng giống hắn không ít người, nhưng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, trong đó có một người lúc nãy vì hắn mà tranh cãi. Hai người nhìn nhau không khỏi nở nụ cười, thập phần ăn ý chuyển hướng xem chẩn không quấy rầy nhau.
Triệu Thanh Hà biết rõ trận thử nghiệm này đối với hắn vô cùng có lợi, theo tin tức hắn nhận được thì súc bệnh được đưa từ địa phương bị bùng phát gia súc chăn nuôi nhiễm bệnh lớn nhất, thôn bọn họ có nhiều trang trại nằm san sát nhau cho nên mỗi ngày tiếp xúc bệnh hoạn rất nhiều, đủ chứng bệnh trạng huống đều có. Điều này làm cho hắn tích luỹ kinh nghiệm thêm phong phú, thậm chí có thể nói thú y ở Đại Hữu làm mấy chục năm còn chưa nhìn thấy nhiều súc bệnh như vậy.
Dù sao nơi này chăn nuôi gia súc so với kiếp trước kém không ít, phần lớn thú y đều tự mình phân chia ranh giới, cho dù là đại phu thôn dã cũng có hạn chế, tiếp xúc bệnh hoạn cũng tương đối nhiều. Không giống kiếp trước mấy trang trại nuôi dưỡng lấy con số thiên văn làm đơn vị, nuôi gà phải dùng đến con số hàng vạn để tính. Động vật nhiều, bệnh cũng nhiều đi theo, kinh nghiệm thật dễ dàng tích luỹ, luyện thêm nhiều một đôi mắt, hắn dám nói y học của mình so với thú y ở đâu tri thức tiên tiến hơn, đối với hắn cũng đều có lợi.
Bất quá cũng không đại biểu hắn thi trận này sẽ thoải mái, cũng bởi vì hắn nắm giữ tri thức tiên tiến, cho nên không ít lý luận y học không phù hợp ở đây, cho dù tìm ra bệnh trạng cũng không thể ghi được phương pháp trị. Nếu quan chủ khảo không tin hắn nói, hắn dù có giải đề cũng bị phán sai. Cuộc thi lại không cho trị trực tiếp, không thể lấy hiệu quả trị liệu so kết quả, toàn bộ phải tuân theo quan chủ khảo, điều này làm cho hắn có chút đau đầu.
Triệu Thanh Hà chỉ có thể càng cẩn thận, hơn nữa còn ghi lại biện chứng của chứng bệnh, lấy suy đoán cuối cùng mở ra phương tử.
Bệnh súc đầu tiên Triệu Thanh Hà xem là một ngựa bệnh, con ngựa này tinh thần nhìn không phấn chấn, màu lông xơ xác, bên ngoài mũi bị sưng phù, phân thải ra thô xốp còn kèm nước dịch, miệng phun nước miếng dính kèm ít vụn cỏ, đi lảo đảo, lông lộn xộn dựng lên, mồm miệng xanh trắng, mắt chảy dịch, mí mắt sụp xuống.
Triệu Thanh Hà nhanh chóng cho ra kết luận, đây là chứng buồn nuôn phun cỏ. Rồi vội vàng ghi nhớ, lại xem xét một phen, kết luận là vì sử dụng quá độ, chăn nuôi không cân đối, để lâu khát cho uống nước ẩm, không khát lại cho uống lượng lớn nước lạnh, trời nóng ăn tích tụ quá nhiều cỏ khô dẫn đến ngoại cảm phong hàn, nội thương âm lãnh, tính khí suy nhược mà không kịp bồi dưỡng, do ăn lượng lớn cỏ khô mà ra.
Nguyên lý trị liệu xác nhận cần phải kiện tỳ ấm dạ dày, Triệu Thanh Hà đem phương thuốc trị liệu cũng với phương pháp châm cứu nhất nhất viết xuống. Bên cạnh cách đó không xa có chuẩn bị một cái bàn, hơn nữa còn chuẩn bị bút và giấy mực nhưng chạy tới chạy lui thật phiền toái, hơn nữa khi thi không ít người khẩn trương, đi qua đi lại đầu óc đột nhiên trống không, hoàn toàn quên mới nãy có bệnh trạng gì, lại phải đi qua xem xét thêm lần nữa.
Không chỉ có như thế, dùng bút lông viết chữ phải đợi khô mực mới có thể cầm trang giấy rời đi, nào có được mau lẹ tiện lợi như bút than Triệu Thanh Hà tự chế. Hơn nữa Triệu Thanh Hà mang theo bìa lót cứng rắn, đứng cũng viết được.
Bởi vậy khiến cho quan giám khảo đứng trông một bên chú ý, vài thí sinh khác nhịn không được cũng ngó qua, trong lòng không khỏi thầm than người này đúng là chuẩn bị đầy đủ hết, cái bút cổ quái trong tay không biết là mua ở đâu, thật sự là tiện lợi mà.
Triệu Thanh Hà cũng không nghĩ đến cái đồ chơi nho nhỏ thế nhưng có thể phát huy công dụng tốt như vậy, trước đó hắn thích mang theo trên người giấy với bút, tuy rằng sau này có sản phẩm điện tử có thể thay thế việc ghi chép tay, nhưng hắn vẫn bảo trì thói quen này, cứ cảm thấy như thế có chút không ổn thoả, nếu như không có điện thì mù luôn sao.
Sau khi xuyên tới đây, ở bệnh mã giam có đôi khi đi nông thôn xem chẩn, mà ở những nơi này chỉ vài nhà có giấy và bút mực, hắn muốn ghi phương thuốc cũng bất tiện lại phiền toái, vì thế mới nhớ tới loại bút than này.
Làm cái này cũng không khó, hơn nữa người ở đây thật sự tay nghề rất giỏi, Triệu Thanh Hà chẳng qua nói cho Thường Đình Chiêu là ruột bút làm từ bột than chì tinh khiết, còn cách ép lại thì hắn không biết được. Kết quả không bao lâu sau Thường Đình Chiêu sai người làm xong, trả lại bộ dáng ‘áo khoát chế từ gỗ’ vô cùng xinh đẹp, không khác với bút than thời hiện đại là mấy. Chỉ tiếc là Triệu Thanh Hà không biết cái bút máy là chế tạo như thế nào, không thì hắn có nguyên một bộ. [ Chém cả đấy ạ, tác giả ghi bút máy nhưng bảo ruột làm từ than chì @@ vì vậy Ex sửa thành bút than luôn =]] ]
Triệu Thanh Hà còn phác hoạ cho Thường Đình Chiêu loại trang điểm, hắn năm đó cũng là thiếu niên học vài năm thư hoạ, nghệ thuật linh tinh sợ là không có, nhưng phác thảo khuôn mặt thì không thành vấn đề. Vẽ xong khiến Thường Đình Chiêu cảm thấy rất thích thú, còn bảo hắn vẽ bộ dáng trước kia của mình.
Triệu Thanh Hà kỳ thật đối với bộ dáng trước kia của mình có chút mơ hồ, may mắn là khá giống bộ dáng này của hắn nên nhanh chóng vẽ xuống còn vẽ toàn thân. Kết quả ánh mắt Thường Đình Chiêu đều thay đổi, Triệu Thanh Hà còn tưởng hắn đối với sự tình trước kia của mình có ý kiến, ai ngờ nửa ngày sau âm thanh nguy hiểm vang lên: ngươi ngày thường ăn mặc như vậy?
Triệu Thanh Hà nhất thời cảm thấy mình sai lầm rồi, hắn vẽ là trang phục mùa hè thông thường hay mặc, áo tay ngắn với quần cộc, trên chân hoàn toàn trống trơn. Tuy nói Đại Hữu đối với nam nhân thập phần khoan dung, không giống nữ tử cánh tay lộ ra ngoài là mất trong sạch, nhưng nam tử ăn mặc như thế này thì có chút phóng khoáng, tổn hại bộ mặt thành thị.
Làm cho Triệu Thanh Hà giải thích nửa ngày mới có thể làm bình dấm chua Thường Đình Chiêu nghe một chút, nhưng buổi tối làm hắn rất quá đáng.
” Ai nha, thời điểm này ta sao lại thất thành chứ.” Triệu Thanh Hà vội vàng lắc lắc đầu, đem Thường Đình Chiêu trong đầu đá văng ra, lại tiếp tục đi chỗ khác xem chẩn.
Những bệnh súc này đều là bệnh thông thường, cũng không phải bệnh hiểm nghèo gì, hơn nữa bệnh trạng còn hiện rõ ràng, Triệu Thanh Hà không cầm cố sức cũng ghi chép vào hết. Tốc độ xem chẩn của Triệu Thanh Hà rất nhanh, hơn nữa có tai nghe dụng cụ linh tinh trợ giúp nên so với đại phu bình thường nhanh hơn rất nhiều. Không lâu sau liền chạm tráng một đám người, mọi người nhìn thấy trên tay hắn có thứ cổ quái đều kinh ngạc.
” Ngươi đừng cản trở ta, ta nhất định phải hạ châm lập tức! Con dê này nếu không trị sẽ chết!” Một người cao giọng reo lên.
Triệu Thanh Hà theo âm thanh quay lại nhìn, thấy một đại phu trẻ tuổi đang tranh chấp với quan giám khảo, bộ dáng nổi giận đùng đùng. Mà quan giám khảo kia mặt một chút không thay đổi, chỉ thản nhiên nói: ” Trường thi có quy tắt chỉ viết ra chứ không cho trị, không thể trực tiếp trị.”
Đại phu trẻ tuổi nóng nảy, cả giận nói: ” Chính là nó không chữa trị sẽ chết, chúng ta rõ ràng có thể trị lại muốn nhìn nó cứ thế chết đi sao? Thấy chết mà không cứu được, chúng ta còn làm thú y cái gì, cỏn thi cái này làm gì nữa!”
Quan giám khảo vẫn như cũ không hề thay đổi, chỉ khẽ nhíu mày nói: ” Nếu ngươi cố ý làm thế, lập tức bị đuổi ra ngoài.”
Tuổi trẻ đại phu kia hừ lạnh một tiếng: ” Cùng lắm thì ta không thi!”
Nói xong trực tiếp tiến lên đâm mấy châm trên thân con dê bệnh, xong cũng không cần đợi đuổi, thẳng thắt lưng bước ra khỏi trường thi. Lúc này toàn trường yên tĩnh lại, tất cả mọi người ngừng lại nhìn thanh niên rời đi mang theo biểu tình khác nhau.
Quan giám khảo cười nhạo, ánh mắt lạnh lùng đảo qua những người khác: ” Nếu ai còn giống như người này, hiện tại tự động rời đi, không nghe theo quy định sẽ bị đuổi ra.”
Thật vất vả đợi chờ cơ hội ai lại nguyện ý buông tha cho, thi vào Thái Bộc Tự với thú y mà nói như là thư sinh muốn thông qua khoa cử thi đậu công danh. Hơn nữa nếu ở trường thi thanh danh truyền ra không tốt, chỉ sợ không có biện pháp hành y. Mọi người đều cúi đầu rời tự tán đi, nhưng cũng có mấy người nhịn bộ dáng con dê kia không được trị, do dự mãi không đành lòng cuối cùng cũng đi theo thanh niên kia.
Chuyện này giống như viên đá nhỏ ném vào trong nước, gợn một chút sóng lại nhanh chóng chìm xuống, rất nhanh sẽ không có người nhớ rõ chuyện này. Mọi người cũng không dám có thanh âm gì khác, nhìn gia súc bệnh nặng cũng coi như không thấy. Chung quy là súc sinh làm sao quan trọng hơn tiền đồ của mình.
Triệu Thanh Hà thấy vậy không khỏi nhíu mày đi đến gần con dê bệnh. Tuy nói vừa nãy đã hạ châm, nhưng không có dược liệu trị bệnh thì con dê này vẫn không thoát khỏi nguy hiểm.
Con dê nằm trên đất dậy không nổi, hô hấp nặng nề, miệng sùi bọt mép, có hiện tượng co giật, miềm mồm xanh tím, tứ chi cứng lạnh, bên cạnh còn có phân bốc lên tanh tưởi, thể trạng yếu đuối, con ngươi trắng dã còn mang theo tia máu. Mới châm cứu chẳng qua là kéo dài sinh mạng một chút thôi, không có tác dụng hữu hiệu.
Tuy là về sau con dê cũng khó tránh khỏi lò mổ, nhưng hắn là thú y, không thể biết rất rõ ràng có thể trị liệu lại trơ mắt nhìn bệnh súc chết đi.
Triệu Thanh Hà nghĩ nghĩ, lấy bút viết xuống nguyên nhân bệnh trạng cùng với phương án trị liệu, lập tức rút ra đưa cho quan giám khảo chờ đợi bên cạnh, mặt trên còn không quên viết tên mình.
” Đây là phương thuốc cứu trị con dê, nơi này nhiều gia súc như vậy thiếu một hai con cũng sẽ không ảnh hưởng kết quả. Nhưng con dê này nếu không nhanh cứu trị là đi đời nhà ma, con dê này đối với Thái Bộc Tự không tính là cái gì, nhưng đối với dân chúng bình dân lại vô cùng quan trọng.”
Quan chủ khảo quét mắt nhìn hắn một cái, vẫn không nói gì, biểu tình vẫn lạnh lùng có chút doạ người. Bên cạnh có người nghe được không khỏi nhỏ giọng thầm thì, người này đầu óc thật không bình thường, vừa có người bị đá ra ngoài bây giờ còn tới thể hiện.
Triệu Thanh Hà lại nói: ” Nếu lo lắng ảnh hưởng kết quả cuộc thi, không bằng để mọi người nhìn xem có đồng ý phương thuốc này của ta, nếu đồng ý thì lát nữa rót chén thuốc trị bệnh rồi xem tỉ số, phản đối cũng vậy.”
Quan giám khảo cười lạnh: ” Quy định trường thi còn để ngươi định ra sao?”
Triệu Thanh Hà nở nụ cười: ” Ta làm sao có năng lực đó, chẳng qua cuộc thi là để thăm dò y thuật của chúng ta, xem ai có tư cách vào Thái Bộc Tự. Nhưng hiện tại nhiều thú y ở đây như vậy, lại có một con dê chết ở chỗ này bị truyền ra ngoài thật sự tổn hại thanh danh Đại Hữu chúng ta.”
Quan giám khảo nhìn thẳng hắn, Triệu Thanh Hà vẫn tươi cười không sợ hãi.
Thật lâu, quan giám khảo mới thu hồi ánh mắt lạnh lùng: ” Ngươi tên gì?”
Trong lòng Triệu Thanh Hà lộp bộp một chút, thành thật nói: ” Triệu Thanh Hà.”
Quan giám khảo đọc một lần, cầm lấy phương thuốc trên tay Triệu Thanh Hà, đưa cho quan chủ khảo không biết nói thầm cái gì, quan chủ khảo nhìn sang liếc hắn một cái, nhấc cây bút loáy hoáy không biết ghi chép cái gì, không bao lâu sau con dê đã được nâng đi. Triệu Thanh Hà thở phào một cái, nhưng người này không phải phi thường cố chấp cũng không biết vì sao lúc nãy đối với thanh niên kia quyết tuyệt như vậy. Nhưng mà không biết như vậy có ảnh hưởng tới thành tích thi cử của mình hay không, hiện tại quản lý phủ tự là Thập Tam Vương gia, nếu đạp trúng hắn thì chỉ sợ Thường Đình Chiêu cũng không cứu nổi.
Thôi đã làm thì không thể thay đổi được nữa, cho dù con đường này đi không thông thì cùng lắm hắn tìm đường khác, chỉ cần có y thuật thì không sợ. Nghĩ thông suốt không còn gì lo lắng, tiếp tục thoải mái ứng chiến.
Các thí sinh khác thấy hắn phát biểu nhưng vẫn chưa bị trừng phạt, tâm tư chuyển chuyển nhìn sang Triệu Thanh Hà mang theo ánh mắt có chút bất đồng.
Thời gian thi là một ngày, không thể nửa chừng rời đi. Mà ngay cả ăn cơm trưa hay đi nhà vệ sinh cũng giải quyết trong này, giữa trưa mặt trời lên cao, thời tiết dị thường nóng bức, Nghiêm Hoảng đưa cho Triệu Thanh Hà khối băng đã hoá thành nước, uống vào thật ngon miệng. Không chỉ có nước đá tinh khiết còn có nước ô mai, làm cho Triệu Thanh Hà vui sướng híp cả mắt. Nguyên bản buổi chiều dễ mơ màng, uống nước đá đều thanh tỉnh cả người.
Không chỉ có như thế, Nghiêm Hoảng chuẩn bị lương khô vô cùng ăn ngon miệng, so với người khác chính là mỹ vị nhân gian. Ăn xong lại có dưa hấu, thích ý vô cùng, Triệu Thanh Hà thậm chí lỗi giác tưởng là đi chơi xuân.
Nhưng mà lúc bổ dưa hấu có chút xấu hổ, không có dao nên Triệu Thanh Hà dùng tay chém vỡ, kết quả văng ra đầy đất. Thịt dưa đỏ rực khiến dân cư xung quanh chịu nóng nước miếng chảy ròng ròng, người này thật sự hưởng thụ đủ! Nào có giống bộ dáng đi thi a.
….
” Triệu ca! Thi tốt chứ!”
Triệu Thanh Hà vừa ra khỏi trường thi, Hầu ca nhi lập tức chạy tới trước mặt hắn sốt ruột hỏi. Không chỉ có mấy người Hầu ca nhi, mà ngay cả Nghiêm Hoảng đã đợi ở cửa ra vào, chỉ tiếc không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc làm cho Triệu Thanh Hà có chút tiếc nuối.
Chu Lộ thấy sắc mặt Triệu Thanh Hà không tốt, vội vàng nói: ” Có lời gì trở về nói sau, Triệu đại phu chắc đã mệt mỏi chớ làm hắn mệt thêm.”
Hầu ca nhi nhất thời che miệng, ngay cả Nghiêm Hoảng luôn ôn ào cũng không nói gì nữa. Triệu Thanh Hà đúng là mệt chết rồi, vì muốn kiếm cho mình điểm cao nên hắn không chỉ chẩn bệnh nhanh, viết còn vô cùng tỉ mỉ biện chứng. Thế này còn so với trực tiếp đem đi trị liệu còn mệt hơn, viết đến nổi ngón tay đều run lên.
Hôm nay lại nóng bức cực kỳ, chạy tới chạy lui phơi nắng quả là gian nan, có vài lão đại phu chống đỡ không nổi bị cảm nắng té xỉu.
Mọi người cũng biết hắn mệt mỏi nên không có nháo hắn. Triệu Thanh Hà đơn giản nếm qua cơm chiều rồi lên giường nghỉ ngơi. Từ xưa đến nay mỗi cuộc thi đều có thể lột người mất một tầng da, hắn nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức, nếu thông qua ngày thi hôm nay thì phải lập tức nghênh đón vòng thi mới.
Triệu Thanh Hà mơ mơ màng màng ngủ, chỉ thấy bên người lõm xuống lập tức bị kéo vào trong ngực ấm áp dày rộng. Không cần mở mắt cũng biết là ai, Triệu Thanh Hà muốn mở mắt xoay người thì người bên cạnh đã cúi đầu mở miệng, ” Ngủ đi, ta ngủ cùng ngươi.”
Nói xong còn nhẹ nhàng xoa bóp bờ vai hắn, hai người cái gì cũng không làm chỉ ôm nhau đi vào giấc ngủ, một đêm vô mộng.
Sau khi Triệu Thanh Hà tỉnh lại nhìn thấy khuôn mặt Thường Đình Chiêu trước mặt mình, so với trước đen một chút lại càng thêm cương nghị. Tuy là luyến tiếc, nhưng vẫn lay tỉnh đối phương: ” Mau đứng lên, trời đã muốn sáng ngươi phải quay về.”
Thường Đình Chiêu xoay người một cái đem Triệu Thanh Hà đặt dưới thân, hôn thật mạnh một phen, ” Hôm nay hưu mộc.”
” Ngươi không trở về nhà?”
Thời gian được nghỉ của Thường Đình Chiêu vốn ít, còn phải trở về phủ Định Quốc Công càng làm cho thời gian hai người gặp nhau ít đến đáng thương. Trong khoảng thời gian này muốn nói chuyện trọng điểm cũng không có, mà ngay cả việc thân mật cũng thập phần khan hiếm, nghỉ ngơi không lâu đã phải rời đi.
Thường Đình Chiêu dừng một chút, ” Không trở về.”
Triệu Thanh Hà vừa thấy thái độ này của hắn là biết có chuyện, ” Làm sao vậy? Có phải trong nhà xảy ra chuyện gì?”
Hai người đã thật lâu không có hảo hảo nói chuyện, Thường Đình Chiêu mở mắt ra, thở dài: ” Đều là rảnh rỗi không có gì làm tự đi kiếm chuyện, tự mình đè nặng mình, lười nhìn.”
Triệu Thanh Hà thấy hắn như vậy cũng không nhắc nữa, nói chuyện ở trường thi bỗng dưng khi đó xúc động, trong lòng vẫn không yên tâm được, ” Không biết có ảnh hưởng đến thành tích thi cử của ta không?”
Thường Đình Chiêu nở nụ cười: ” Thập Tam Vương gia thật đúng là không giảm bớt năm trước, còn ra thêm một chủ ý bên trong.”
Triệu Thanh Hà khó hiểu: ” Là ý gì?”
Thường Đình Chiêu vẫn chưa trả lời ngay, mà là hỏi thêm: ” Ngươi có mang theo châm hành nghề sao?”
Triệu Thanh Hà thốt ra: ” Ta đi thi mang theo làm gì, trước đó không phải nói là viết giấy không được tự mình thao tác… A, đúng vậy, cái người kia vì sao còn mang theo châm?”
Tuy nói có rất nhiều đại phu quả là có thói quen mang theo châm, nhưng dù sao đây cũng là trường thi tuy không giống khoa khảo nghiêm khắc, nhưng chỉ có thể mang theo giấy bút mực với lương khô, những thứ khác đều không được mang vào. Hơn nữa năm nay tuy quy định thay đổi, nhưng vẫn giống năm ngoái xem chẩn giải đề, căn bản không cần cứu trị tại chỗ. Cho nên đại bộ phận mọi người sẽ không mạo hiểm mang theo đồ vật như vậy.
Thường Đình Chiêu cười nói: ” Theo hiểu biết của ta về Thập Tam Vương gia, hắn đã có định sẵn.”
Triệu Thanh Hà trong lòng càng khó hiểu, ” Vậy chuyện ta làm là tốt hay xấu?”
Thường Đình Chiêu hung hăng hôn hắn một ngụm, ” Cái này còn hỏi sao, đứa ngốc.”
Triệu Thanh Hà nhất thời vui vẻ, ” Vậy là ta chính là nhặt được tiện nghi a, nếu thế cơ hội ta thi đậu càng lớn đúng không?”
Thập Tam Vương gia tuyển thú y còn phải có thông minh nhạy bén, có nhiều yếu tố.
Thường Đình Chiêu không cho là đúng: ” Bất quá là thông qua mà thôi, ngươi còn lo lắng như thế.”
Triệu Thanh Hà ngồi mạnh dậy: ” Ta đã nói không cần ngươi âm thầm giúp đỡ, ta phải dựa vào bản lãnh thật sự của mình đi vào.”
Thường Đình Chiêu bật cười, kéo hắn ôm vào lòng: ” Y thuật của ngươi còn lo lắng? Phẩu phúc thủ tử trừ ngươi ra phóng mắt cả Đại Hữu không có ai có tài nghệ này, Thập Tam Vương gia đã sớm hỏi thăm rõ ràng, ngươi cho dù không đi thi cũng có thể vào.”
Triệu Thanh Hà kinh ngạc, ” Không phải nói ở kinh thành không có người tin tưởng sao.”
Thường Đình Chiêu một bên tay mò vào bên trong áo Triệu Thanh Hà, một bên nói: ” Thập Tam Vương gia là người phương nào, sao lại không để ý tuyệt kỹ như thế. Nếu vẫn là lão thất phu chưởng quản Thái Bộc Tự trước kia quả thật khó nói. Nhưng ngươi vận khí tốt gặp trúng Thập Tam Vương gia, hắn không trực tiếp bắt ngươi thi triển một phen đã xem như là kiềm chế tốt.”
Triệu Thanh Hà vắt óc cũng không nghĩ ra chuyện này, nhưng lại nghĩ tới cái gì, ” Ngươi nếu sớm biết vì sao không nói cho ta, còn hại ta trong khoảng thời gian này lo lắng vô ích.”
Vẻ mặt Thường Đình Chiêu lại áy náy, động tác trên tay cũng ngừng lại: ” Là ta sơ sót, ta vốn tưởng ngươi sẽ không để ý. Trong khoảng thời gian bận rộn này ngay cả muốn thổ lộ tình cảm với ngươi đều không có.”
” Từ từ đi, sống qua trận này thì tốt rồi.” Triệu Thanh Hà cũng hiểu được khoảng thời gian này có chút thất lạc, ở bên nhau không nhất định sẽ làm chuyện đó, nằm cạnh bên nhau làm sao có thể thoả mãn được.
Thường Đình Chiêu vuốt ve đầu vai hắn, chậm rãi nói: ” Tuy nói ngươi tất nhiên có thể đi vào, nhưng cũng phải ứng phó cho tốt. Nếu có thể lọt vào mắt Thập Tam Vương gia, cố gắng có thể làm được bác sĩ thú y.”
Triệu Thanh Hà tinh thần tỉnh táo, ” Thật sự?”
Bác sĩ thú y ở Đại Hữu không chỉ là thú y mà còn là lão sư được người tôn kính, địa vị so với thú y bình thường cao hơn không ít, lại còn có phẩm cấp. Nếu muốn đi theo quân chỉ cần nói một câu, thập phần dễ dàng hành sự.
” Hiện tại thú y Thái Bộc Tự cũng không dám ngồi không ăn bám ở đó, y thuật không thông cũng có rất nhiều. Thập Tam Vương gia nếu không phải là chưa tìm được người thích hợp thì đã đem mấy người này ném đi. Nhưng mà bác sĩ thú y cũng không dễ làm, sau cuộc khi sợ là càng thêm gian nan, ngươi nhớ cẩn thận đáp lời. Nhưng cũng không cần quá bướng bỉnh, thi không xong thì nói với ta, ta có cách cho người vào quân doanh.”
Triệu Thanh Hà gật đầu nói: ” Ta sẽ hết sức cố gắng, thành quả như thế nào liền xem ông trời.”
…..
Không vài ngày sau đã có danh sách công bố, không ngoài ý muốn Triệu Thanh Hà được thông qua, hơn nữa còn đậu đầu danh, vững vàng tiến vào Thái Bộc Tự.
Nghiêm Hoảng không nói hai lời, lôi kéo mấy người Triệu Thanh Hà đến đệ nhất tửu lâu ăn một trận linh đình. Chu Lộ với Nguỵ Viễn Chí trước đó chỉ nghe nói, còn tưởng Hầu ca nhi phóng đại, kết quả làm sợ đến ngây người. Nếu là không biết chắc nghĩ đã đi tới tiên cảnh rồi!
Lần này hơn hai người, Nghiêm Hoảng danh chính ngôn thuận gọi thêm bao nhiêu là món, hơn nữa lần này so với lần trước hoàn toàn bất đồng, đem mấy người ăn đầy miệng dầu mỡ, Nghiêm Hoảng đi theo đều ăn được nhiều hơn không ít.
” Ai yêu, đời này cũng chưa được ăn sảng khoái như vậy.” Chu Lộ ăn no ợ một cái, ngặm cây tâm nói.
Nghiêm Hoảng gặp mọi người ăn thấy ngon như vậy, trong lòng thập phần đắc ý: ” Chờ Thanh Hà qua trận thứ hai, ta mang bọn ngươi đi Tuý hồng lâu mở rộng tầm mắt.”
Ở đây trừ bỏ Hầu ca nhi thì người khác đều câm nín. Tuý hồng lâu là thanh lâu lớn nhất kinh thành, nghe nói mỗi cô nương bộ dáng giống như tiên nữ. Mà người bình thường đi vào một chuyến chỉ sợ tiêu hết toàn bộ của cải cũng không nhất định chiếm được tiện nghi một cô nương nào, có khi đến vài hớp rượu còn không có.
Tuy nói mọi người đang ngồi vô cùng tò mò, nhưng đều là người thân trong sạch nào dám đi đến nơi đó.
Chu Lộ liên tục xua tay: ” Ta cũng không thể đi, nếu nương tử nhà ta biết không đem lỗ tai ta nhéo rớt là không thể.”
Nguỵ Viễn Chí cũng lắc đầu nói: ” Nơi kia coi như thôi đi.”
Hầu ca nhi chớp mắt, nghe được tỉnh tỉnh mê mê nhưng cũng đoán đại khái nơi đó chẳng phải tốt đẹp gì. Lập tức tỏ thái độ: ” Ta cũng không đi.”
Nghiêm Hoảng xuy một tiếng: ” Các ngươi thật nhát gan, ngay cả Tuý hồng lâu cũng không dám đi. Không đi đến đó, ngươi dám đi về nói là đã đến kinh thành sao?”
Triệu Thanh Hà nâng mi, Nghiêm Hoảng lại đang muốn thiêu thân cái gì đây. Hắn chính là đã nhìn ra, Nghiêm Khác tuy bên ngoài ôn nhã nhưng thực tế tính tình vô cùng bá đạo, hắn làm sao có thể để Nghiêm Hoảng tới đó trồng trọt?
” Ngươi đi qua chưa?”
Nghiêm Hoảng không được tự nhiên khụ một tiếng, ” Một người đi không có ý nghĩa, cho nên kêu các ngươi. Thanh Hà, thế nào, hai chúng ta cùng đi dạo một vòng? Không cần lo lắng thiếu bạc, nhà ta cái gì cũng không nhiều, chỉ có bạc nhiều nhất.” [ Ex: tui cũng muốn được một lần nói như thế (ˉ﹃ˉ) ]
Triệu Thanh Hà vội vàng giơ tay bảo ngưng, ” Đừng lôi kéo ta vào vũng nước này, nếu anh của ngươi biết, hắn sẽ không làm gì ngươi nhưng khẳng định đem ta chặt làm tám khúc.”
Nghiêm Hoảng vừa nghe đến Nghiêm Khác theo bản năng rụt lui đầu, ” Ca ta mới không tàn bạo như vậy đâu.”
Triệu Thanh Hà mới không tin hắn, trực tiếp nghiêng mặt qua không thèm để ý, Nghiêm Hoảng nóng nảy: ” Ngươi đi theo giúp ta nhìn một cái, ta lớn như vậy còn chưa đi thanh lâu lần nào.”
Triệu Thanh Hà vội vàng hất tay hắn ra: ” Đừng, ta đối với nơi đó không có hứng thú.”
Nghiêm Hoảng thấy Triệu Thanh Hà vẻ mặt kiên quyết, chỉ có thể buồn bực từ bỏ, miệng nhỏ giọng than thở: ” Ta đã biết sẽ như vậy mà.”
Triệu Thanh Hà nhìn hắn, nghĩ nghĩ nói: ” Ngươi nếu muốn biết trong đó có gì, hỏi ca ngươi không phải sẽ tốt sao, không phải ngươi cái gì đều thích hỏi ca ngươi sao?”
Nghiêm Hoảng nhất thời mặt đỏ tai hồng giống như bị thiêu cháy, doạ Triệu Thanh Hà sốc một cú.
” Ngươi không sao chứ?”
Nghiêm Hoảng mặt càng đỏ hơn, ấp úng nói: ” Ta, ta có thể có chuyện gì, ngươi đừng đoán mò.”
Ta đoán cái gì, bộ dáng này của ngươi không thể không nghi ngờ được sao. Nghiêm Hoảng thuộc loại chưa trưởng thành, đối với giới tính cái gì cũng không biết, như thế nào lại đột nhiên tò mò như vậy?
Nhưng trên bàn bây giờ không chỉ có hai người bọn họ, hắn cũng không thể hỏi thăm dò, chỉ có thể ngứa ngấy giấu ở trong lòng.
Trận thi thứ hai rốt cuộc tiến đến, hoàn toàn khác với trận đầu đông nghìn nghịt, còn lại không vượt quá ba mươi người. Hơn nữa thần kỳ nhất là vừa vào trường thi không bao lâu, đám người đã bị xe ngựa đón đi.
Xe ngựa dùng ở cổng phủ đệ tráng lệ, trước cửa là hai toà sư tử lớn vô cùng sống động khí thế sát nhân. Giương mắt vừa thấy, dĩ nhiên là phủ đệ Thập Tam Vương gia.
Một đám người nhịn không được suy nghĩ, sôi nổi khe khẽ nói nhỏ không biết vì sao đi đến đây. Không phải nói là thi cử sao, tại sao lại đến phủ đệ Vương gia?
Bệnh súc trên trường thi rất nhiều, nhưng tất cả mọi người đều thích bắt đầu nhìn từ những con ở gần, vì thế có chỗ bu lại một đống người, lại có chỗ bệnh súc không có lấy một người. [ bệnh súc: súc vật bị bệnh ]
Triệu Thanh Hà không vội chen chân với bọn họ, lộn xộn chung một chỗ thì làm sao có thể xem được bệnh, lập tức chạy tới ở phía xa nhất bắt đầu nhìn. Mà một đường đi qua cũng không nhàn rỗi, nhìn bệnh súc từ đầu đến cuối đại khái lướt qua, trong lòng cũng có nhận định. Đây là thói quen trước khi thi của hắn, cầm bài thi trên tay phải liếc mắt một cái nắm bắt trình tự, biết phải nên tiêu phí thời gian ở đâu, biết kiếm điểm ở đâu sau đó mới chậm rãi giải đề, hiện giờ cũng đồng dạng như thế.
Mà người có ý tưởng giống hắn không ít người, nhưng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, trong đó có một người lúc nãy vì hắn mà tranh cãi. Hai người nhìn nhau không khỏi nở nụ cười, thập phần ăn ý chuyển hướng xem chẩn không quấy rầy nhau.
Triệu Thanh Hà biết rõ trận thử nghiệm này đối với hắn vô cùng có lợi, theo tin tức hắn nhận được thì súc bệnh được đưa từ địa phương bị bùng phát gia súc chăn nuôi nhiễm bệnh lớn nhất, thôn bọn họ có nhiều trang trại nằm san sát nhau cho nên mỗi ngày tiếp xúc bệnh hoạn rất nhiều, đủ chứng bệnh trạng huống đều có. Điều này làm cho hắn tích luỹ kinh nghiệm thêm phong phú, thậm chí có thể nói thú y ở Đại Hữu làm mấy chục năm còn chưa nhìn thấy nhiều súc bệnh như vậy.
Dù sao nơi này chăn nuôi gia súc so với kiếp trước kém không ít, phần lớn thú y đều tự mình phân chia ranh giới, cho dù là đại phu thôn dã cũng có hạn chế, tiếp xúc bệnh hoạn cũng tương đối nhiều. Không giống kiếp trước mấy trang trại nuôi dưỡng lấy con số thiên văn làm đơn vị, nuôi gà phải dùng đến con số hàng vạn để tính. Động vật nhiều, bệnh cũng nhiều đi theo, kinh nghiệm thật dễ dàng tích luỹ, luyện thêm nhiều một đôi mắt, hắn dám nói y học của mình so với thú y ở đâu tri thức tiên tiến hơn, đối với hắn cũng đều có lợi.
Bất quá cũng không đại biểu hắn thi trận này sẽ thoải mái, cũng bởi vì hắn nắm giữ tri thức tiên tiến, cho nên không ít lý luận y học không phù hợp ở đây, cho dù tìm ra bệnh trạng cũng không thể ghi được phương pháp trị. Nếu quan chủ khảo không tin hắn nói, hắn dù có giải đề cũng bị phán sai. Cuộc thi lại không cho trị trực tiếp, không thể lấy hiệu quả trị liệu so kết quả, toàn bộ phải tuân theo quan chủ khảo, điều này làm cho hắn có chút đau đầu.
Triệu Thanh Hà chỉ có thể càng cẩn thận, hơn nữa còn ghi lại biện chứng của chứng bệnh, lấy suy đoán cuối cùng mở ra phương tử.
Bệnh súc đầu tiên Triệu Thanh Hà xem là một ngựa bệnh, con ngựa này tinh thần nhìn không phấn chấn, màu lông xơ xác, bên ngoài mũi bị sưng phù, phân thải ra thô xốp còn kèm nước dịch, miệng phun nước miếng dính kèm ít vụn cỏ, đi lảo đảo, lông lộn xộn dựng lên, mồm miệng xanh trắng, mắt chảy dịch, mí mắt sụp xuống.
Triệu Thanh Hà nhanh chóng cho ra kết luận, đây là chứng buồn nuôn phun cỏ. Rồi vội vàng ghi nhớ, lại xem xét một phen, kết luận là vì sử dụng quá độ, chăn nuôi không cân đối, để lâu khát cho uống nước ẩm, không khát lại cho uống lượng lớn nước lạnh, trời nóng ăn tích tụ quá nhiều cỏ khô dẫn đến ngoại cảm phong hàn, nội thương âm lãnh, tính khí suy nhược mà không kịp bồi dưỡng, do ăn lượng lớn cỏ khô mà ra.
Nguyên lý trị liệu xác nhận cần phải kiện tỳ ấm dạ dày, Triệu Thanh Hà đem phương thuốc trị liệu cũng với phương pháp châm cứu nhất nhất viết xuống. Bên cạnh cách đó không xa có chuẩn bị một cái bàn, hơn nữa còn chuẩn bị bút và giấy mực nhưng chạy tới chạy lui thật phiền toái, hơn nữa khi thi không ít người khẩn trương, đi qua đi lại đầu óc đột nhiên trống không, hoàn toàn quên mới nãy có bệnh trạng gì, lại phải đi qua xem xét thêm lần nữa.
Không chỉ có như thế, dùng bút lông viết chữ phải đợi khô mực mới có thể cầm trang giấy rời đi, nào có được mau lẹ tiện lợi như bút than Triệu Thanh Hà tự chế. Hơn nữa Triệu Thanh Hà mang theo bìa lót cứng rắn, đứng cũng viết được.
Bởi vậy khiến cho quan giám khảo đứng trông một bên chú ý, vài thí sinh khác nhịn không được cũng ngó qua, trong lòng không khỏi thầm than người này đúng là chuẩn bị đầy đủ hết, cái bút cổ quái trong tay không biết là mua ở đâu, thật sự là tiện lợi mà.
Triệu Thanh Hà cũng không nghĩ đến cái đồ chơi nho nhỏ thế nhưng có thể phát huy công dụng tốt như vậy, trước đó hắn thích mang theo trên người giấy với bút, tuy rằng sau này có sản phẩm điện tử có thể thay thế việc ghi chép tay, nhưng hắn vẫn bảo trì thói quen này, cứ cảm thấy như thế có chút không ổn thoả, nếu như không có điện thì mù luôn sao.
Sau khi xuyên tới đây, ở bệnh mã giam có đôi khi đi nông thôn xem chẩn, mà ở những nơi này chỉ vài nhà có giấy và bút mực, hắn muốn ghi phương thuốc cũng bất tiện lại phiền toái, vì thế mới nhớ tới loại bút than này.
Làm cái này cũng không khó, hơn nữa người ở đây thật sự tay nghề rất giỏi, Triệu Thanh Hà chẳng qua nói cho Thường Đình Chiêu là ruột bút làm từ bột than chì tinh khiết, còn cách ép lại thì hắn không biết được. Kết quả không bao lâu sau Thường Đình Chiêu sai người làm xong, trả lại bộ dáng ‘áo khoát chế từ gỗ’ vô cùng xinh đẹp, không khác với bút than thời hiện đại là mấy. Chỉ tiếc là Triệu Thanh Hà không biết cái bút máy là chế tạo như thế nào, không thì hắn có nguyên một bộ. [ Chém cả đấy ạ, tác giả ghi bút máy nhưng bảo ruột làm từ than chì @@ vì vậy Ex sửa thành bút than luôn =]] ]
Triệu Thanh Hà còn phác hoạ cho Thường Đình Chiêu loại trang điểm, hắn năm đó cũng là thiếu niên học vài năm thư hoạ, nghệ thuật linh tinh sợ là không có, nhưng phác thảo khuôn mặt thì không thành vấn đề. Vẽ xong khiến Thường Đình Chiêu cảm thấy rất thích thú, còn bảo hắn vẽ bộ dáng trước kia của mình.
Triệu Thanh Hà kỳ thật đối với bộ dáng trước kia của mình có chút mơ hồ, may mắn là khá giống bộ dáng này của hắn nên nhanh chóng vẽ xuống còn vẽ toàn thân. Kết quả ánh mắt Thường Đình Chiêu đều thay đổi, Triệu Thanh Hà còn tưởng hắn đối với sự tình trước kia của mình có ý kiến, ai ngờ nửa ngày sau âm thanh nguy hiểm vang lên: ngươi ngày thường ăn mặc như vậy?
Triệu Thanh Hà nhất thời cảm thấy mình sai lầm rồi, hắn vẽ là trang phục mùa hè thông thường hay mặc, áo tay ngắn với quần cộc, trên chân hoàn toàn trống trơn. Tuy nói Đại Hữu đối với nam nhân thập phần khoan dung, không giống nữ tử cánh tay lộ ra ngoài là mất trong sạch, nhưng nam tử ăn mặc như thế này thì có chút phóng khoáng, tổn hại bộ mặt thành thị.
Làm cho Triệu Thanh Hà giải thích nửa ngày mới có thể làm bình dấm chua Thường Đình Chiêu nghe một chút, nhưng buổi tối làm hắn rất quá đáng.
” Ai nha, thời điểm này ta sao lại thất thành chứ.” Triệu Thanh Hà vội vàng lắc lắc đầu, đem Thường Đình Chiêu trong đầu đá văng ra, lại tiếp tục đi chỗ khác xem chẩn.
Những bệnh súc này đều là bệnh thông thường, cũng không phải bệnh hiểm nghèo gì, hơn nữa bệnh trạng còn hiện rõ ràng, Triệu Thanh Hà không cầm cố sức cũng ghi chép vào hết. Tốc độ xem chẩn của Triệu Thanh Hà rất nhanh, hơn nữa có tai nghe dụng cụ linh tinh trợ giúp nên so với đại phu bình thường nhanh hơn rất nhiều. Không lâu sau liền chạm tráng một đám người, mọi người nhìn thấy trên tay hắn có thứ cổ quái đều kinh ngạc.
” Ngươi đừng cản trở ta, ta nhất định phải hạ châm lập tức! Con dê này nếu không trị sẽ chết!” Một người cao giọng reo lên.
Triệu Thanh Hà theo âm thanh quay lại nhìn, thấy một đại phu trẻ tuổi đang tranh chấp với quan giám khảo, bộ dáng nổi giận đùng đùng. Mà quan giám khảo kia mặt một chút không thay đổi, chỉ thản nhiên nói: ” Trường thi có quy tắt chỉ viết ra chứ không cho trị, không thể trực tiếp trị.”
Đại phu trẻ tuổi nóng nảy, cả giận nói: ” Chính là nó không chữa trị sẽ chết, chúng ta rõ ràng có thể trị lại muốn nhìn nó cứ thế chết đi sao? Thấy chết mà không cứu được, chúng ta còn làm thú y cái gì, cỏn thi cái này làm gì nữa!”
Quan giám khảo vẫn như cũ không hề thay đổi, chỉ khẽ nhíu mày nói: ” Nếu ngươi cố ý làm thế, lập tức bị đuổi ra ngoài.”
Tuổi trẻ đại phu kia hừ lạnh một tiếng: ” Cùng lắm thì ta không thi!”
Nói xong trực tiếp tiến lên đâm mấy châm trên thân con dê bệnh, xong cũng không cần đợi đuổi, thẳng thắt lưng bước ra khỏi trường thi. Lúc này toàn trường yên tĩnh lại, tất cả mọi người ngừng lại nhìn thanh niên rời đi mang theo biểu tình khác nhau.
Quan giám khảo cười nhạo, ánh mắt lạnh lùng đảo qua những người khác: ” Nếu ai còn giống như người này, hiện tại tự động rời đi, không nghe theo quy định sẽ bị đuổi ra.”
Thật vất vả đợi chờ cơ hội ai lại nguyện ý buông tha cho, thi vào Thái Bộc Tự với thú y mà nói như là thư sinh muốn thông qua khoa cử thi đậu công danh. Hơn nữa nếu ở trường thi thanh danh truyền ra không tốt, chỉ sợ không có biện pháp hành y. Mọi người đều cúi đầu rời tự tán đi, nhưng cũng có mấy người nhịn bộ dáng con dê kia không được trị, do dự mãi không đành lòng cuối cùng cũng đi theo thanh niên kia.
Chuyện này giống như viên đá nhỏ ném vào trong nước, gợn một chút sóng lại nhanh chóng chìm xuống, rất nhanh sẽ không có người nhớ rõ chuyện này. Mọi người cũng không dám có thanh âm gì khác, nhìn gia súc bệnh nặng cũng coi như không thấy. Chung quy là súc sinh làm sao quan trọng hơn tiền đồ của mình.
Triệu Thanh Hà thấy vậy không khỏi nhíu mày đi đến gần con dê bệnh. Tuy nói vừa nãy đã hạ châm, nhưng không có dược liệu trị bệnh thì con dê này vẫn không thoát khỏi nguy hiểm.
Con dê nằm trên đất dậy không nổi, hô hấp nặng nề, miệng sùi bọt mép, có hiện tượng co giật, miềm mồm xanh tím, tứ chi cứng lạnh, bên cạnh còn có phân bốc lên tanh tưởi, thể trạng yếu đuối, con ngươi trắng dã còn mang theo tia máu. Mới châm cứu chẳng qua là kéo dài sinh mạng một chút thôi, không có tác dụng hữu hiệu.
Tuy là về sau con dê cũng khó tránh khỏi lò mổ, nhưng hắn là thú y, không thể biết rất rõ ràng có thể trị liệu lại trơ mắt nhìn bệnh súc chết đi.
Triệu Thanh Hà nghĩ nghĩ, lấy bút viết xuống nguyên nhân bệnh trạng cùng với phương án trị liệu, lập tức rút ra đưa cho quan giám khảo chờ đợi bên cạnh, mặt trên còn không quên viết tên mình.
” Đây là phương thuốc cứu trị con dê, nơi này nhiều gia súc như vậy thiếu một hai con cũng sẽ không ảnh hưởng kết quả. Nhưng con dê này nếu không nhanh cứu trị là đi đời nhà ma, con dê này đối với Thái Bộc Tự không tính là cái gì, nhưng đối với dân chúng bình dân lại vô cùng quan trọng.”
Quan chủ khảo quét mắt nhìn hắn một cái, vẫn không nói gì, biểu tình vẫn lạnh lùng có chút doạ người. Bên cạnh có người nghe được không khỏi nhỏ giọng thầm thì, người này đầu óc thật không bình thường, vừa có người bị đá ra ngoài bây giờ còn tới thể hiện.
Triệu Thanh Hà lại nói: ” Nếu lo lắng ảnh hưởng kết quả cuộc thi, không bằng để mọi người nhìn xem có đồng ý phương thuốc này của ta, nếu đồng ý thì lát nữa rót chén thuốc trị bệnh rồi xem tỉ số, phản đối cũng vậy.”
Quan giám khảo cười lạnh: ” Quy định trường thi còn để ngươi định ra sao?”
Triệu Thanh Hà nở nụ cười: ” Ta làm sao có năng lực đó, chẳng qua cuộc thi là để thăm dò y thuật của chúng ta, xem ai có tư cách vào Thái Bộc Tự. Nhưng hiện tại nhiều thú y ở đây như vậy, lại có một con dê chết ở chỗ này bị truyền ra ngoài thật sự tổn hại thanh danh Đại Hữu chúng ta.”
Quan giám khảo nhìn thẳng hắn, Triệu Thanh Hà vẫn tươi cười không sợ hãi.
Thật lâu, quan giám khảo mới thu hồi ánh mắt lạnh lùng: ” Ngươi tên gì?”
Trong lòng Triệu Thanh Hà lộp bộp một chút, thành thật nói: ” Triệu Thanh Hà.”
Quan giám khảo đọc một lần, cầm lấy phương thuốc trên tay Triệu Thanh Hà, đưa cho quan chủ khảo không biết nói thầm cái gì, quan chủ khảo nhìn sang liếc hắn một cái, nhấc cây bút loáy hoáy không biết ghi chép cái gì, không bao lâu sau con dê đã được nâng đi. Triệu Thanh Hà thở phào một cái, nhưng người này không phải phi thường cố chấp cũng không biết vì sao lúc nãy đối với thanh niên kia quyết tuyệt như vậy. Nhưng mà không biết như vậy có ảnh hưởng tới thành tích thi cử của mình hay không, hiện tại quản lý phủ tự là Thập Tam Vương gia, nếu đạp trúng hắn thì chỉ sợ Thường Đình Chiêu cũng không cứu nổi.
Thôi đã làm thì không thể thay đổi được nữa, cho dù con đường này đi không thông thì cùng lắm hắn tìm đường khác, chỉ cần có y thuật thì không sợ. Nghĩ thông suốt không còn gì lo lắng, tiếp tục thoải mái ứng chiến.
Các thí sinh khác thấy hắn phát biểu nhưng vẫn chưa bị trừng phạt, tâm tư chuyển chuyển nhìn sang Triệu Thanh Hà mang theo ánh mắt có chút bất đồng.
Thời gian thi là một ngày, không thể nửa chừng rời đi. Mà ngay cả ăn cơm trưa hay đi nhà vệ sinh cũng giải quyết trong này, giữa trưa mặt trời lên cao, thời tiết dị thường nóng bức, Nghiêm Hoảng đưa cho Triệu Thanh Hà khối băng đã hoá thành nước, uống vào thật ngon miệng. Không chỉ có nước đá tinh khiết còn có nước ô mai, làm cho Triệu Thanh Hà vui sướng híp cả mắt. Nguyên bản buổi chiều dễ mơ màng, uống nước đá đều thanh tỉnh cả người.
Không chỉ có như thế, Nghiêm Hoảng chuẩn bị lương khô vô cùng ăn ngon miệng, so với người khác chính là mỹ vị nhân gian. Ăn xong lại có dưa hấu, thích ý vô cùng, Triệu Thanh Hà thậm chí lỗi giác tưởng là đi chơi xuân.
Nhưng mà lúc bổ dưa hấu có chút xấu hổ, không có dao nên Triệu Thanh Hà dùng tay chém vỡ, kết quả văng ra đầy đất. Thịt dưa đỏ rực khiến dân cư xung quanh chịu nóng nước miếng chảy ròng ròng, người này thật sự hưởng thụ đủ! Nào có giống bộ dáng đi thi a.
….
” Triệu ca! Thi tốt chứ!”
Triệu Thanh Hà vừa ra khỏi trường thi, Hầu ca nhi lập tức chạy tới trước mặt hắn sốt ruột hỏi. Không chỉ có mấy người Hầu ca nhi, mà ngay cả Nghiêm Hoảng đã đợi ở cửa ra vào, chỉ tiếc không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc làm cho Triệu Thanh Hà có chút tiếc nuối.
Chu Lộ thấy sắc mặt Triệu Thanh Hà không tốt, vội vàng nói: ” Có lời gì trở về nói sau, Triệu đại phu chắc đã mệt mỏi chớ làm hắn mệt thêm.”
Hầu ca nhi nhất thời che miệng, ngay cả Nghiêm Hoảng luôn ôn ào cũng không nói gì nữa. Triệu Thanh Hà đúng là mệt chết rồi, vì muốn kiếm cho mình điểm cao nên hắn không chỉ chẩn bệnh nhanh, viết còn vô cùng tỉ mỉ biện chứng. Thế này còn so với trực tiếp đem đi trị liệu còn mệt hơn, viết đến nổi ngón tay đều run lên.
Hôm nay lại nóng bức cực kỳ, chạy tới chạy lui phơi nắng quả là gian nan, có vài lão đại phu chống đỡ không nổi bị cảm nắng té xỉu.
Mọi người cũng biết hắn mệt mỏi nên không có nháo hắn. Triệu Thanh Hà đơn giản nếm qua cơm chiều rồi lên giường nghỉ ngơi. Từ xưa đến nay mỗi cuộc thi đều có thể lột người mất một tầng da, hắn nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức, nếu thông qua ngày thi hôm nay thì phải lập tức nghênh đón vòng thi mới.
Triệu Thanh Hà mơ mơ màng màng ngủ, chỉ thấy bên người lõm xuống lập tức bị kéo vào trong ngực ấm áp dày rộng. Không cần mở mắt cũng biết là ai, Triệu Thanh Hà muốn mở mắt xoay người thì người bên cạnh đã cúi đầu mở miệng, ” Ngủ đi, ta ngủ cùng ngươi.”
Nói xong còn nhẹ nhàng xoa bóp bờ vai hắn, hai người cái gì cũng không làm chỉ ôm nhau đi vào giấc ngủ, một đêm vô mộng.
Sau khi Triệu Thanh Hà tỉnh lại nhìn thấy khuôn mặt Thường Đình Chiêu trước mặt mình, so với trước đen một chút lại càng thêm cương nghị. Tuy là luyến tiếc, nhưng vẫn lay tỉnh đối phương: ” Mau đứng lên, trời đã muốn sáng ngươi phải quay về.”
Thường Đình Chiêu xoay người một cái đem Triệu Thanh Hà đặt dưới thân, hôn thật mạnh một phen, ” Hôm nay hưu mộc.”
” Ngươi không trở về nhà?”
Thời gian được nghỉ của Thường Đình Chiêu vốn ít, còn phải trở về phủ Định Quốc Công càng làm cho thời gian hai người gặp nhau ít đến đáng thương. Trong khoảng thời gian này muốn nói chuyện trọng điểm cũng không có, mà ngay cả việc thân mật cũng thập phần khan hiếm, nghỉ ngơi không lâu đã phải rời đi.
Thường Đình Chiêu dừng một chút, ” Không trở về.”
Triệu Thanh Hà vừa thấy thái độ này của hắn là biết có chuyện, ” Làm sao vậy? Có phải trong nhà xảy ra chuyện gì?”
Hai người đã thật lâu không có hảo hảo nói chuyện, Thường Đình Chiêu mở mắt ra, thở dài: ” Đều là rảnh rỗi không có gì làm tự đi kiếm chuyện, tự mình đè nặng mình, lười nhìn.”
Triệu Thanh Hà thấy hắn như vậy cũng không nhắc nữa, nói chuyện ở trường thi bỗng dưng khi đó xúc động, trong lòng vẫn không yên tâm được, ” Không biết có ảnh hưởng đến thành tích thi cử của ta không?”
Thường Đình Chiêu nở nụ cười: ” Thập Tam Vương gia thật đúng là không giảm bớt năm trước, còn ra thêm một chủ ý bên trong.”
Triệu Thanh Hà khó hiểu: ” Là ý gì?”
Thường Đình Chiêu vẫn chưa trả lời ngay, mà là hỏi thêm: ” Ngươi có mang theo châm hành nghề sao?”
Triệu Thanh Hà thốt ra: ” Ta đi thi mang theo làm gì, trước đó không phải nói là viết giấy không được tự mình thao tác… A, đúng vậy, cái người kia vì sao còn mang theo châm?”
Tuy nói có rất nhiều đại phu quả là có thói quen mang theo châm, nhưng dù sao đây cũng là trường thi tuy không giống khoa khảo nghiêm khắc, nhưng chỉ có thể mang theo giấy bút mực với lương khô, những thứ khác đều không được mang vào. Hơn nữa năm nay tuy quy định thay đổi, nhưng vẫn giống năm ngoái xem chẩn giải đề, căn bản không cần cứu trị tại chỗ. Cho nên đại bộ phận mọi người sẽ không mạo hiểm mang theo đồ vật như vậy.
Thường Đình Chiêu cười nói: ” Theo hiểu biết của ta về Thập Tam Vương gia, hắn đã có định sẵn.”
Triệu Thanh Hà trong lòng càng khó hiểu, ” Vậy chuyện ta làm là tốt hay xấu?”
Thường Đình Chiêu hung hăng hôn hắn một ngụm, ” Cái này còn hỏi sao, đứa ngốc.”
Triệu Thanh Hà nhất thời vui vẻ, ” Vậy là ta chính là nhặt được tiện nghi a, nếu thế cơ hội ta thi đậu càng lớn đúng không?”
Thập Tam Vương gia tuyển thú y còn phải có thông minh nhạy bén, có nhiều yếu tố.
Thường Đình Chiêu không cho là đúng: ” Bất quá là thông qua mà thôi, ngươi còn lo lắng như thế.”
Triệu Thanh Hà ngồi mạnh dậy: ” Ta đã nói không cần ngươi âm thầm giúp đỡ, ta phải dựa vào bản lãnh thật sự của mình đi vào.”
Thường Đình Chiêu bật cười, kéo hắn ôm vào lòng: ” Y thuật của ngươi còn lo lắng? Phẩu phúc thủ tử trừ ngươi ra phóng mắt cả Đại Hữu không có ai có tài nghệ này, Thập Tam Vương gia đã sớm hỏi thăm rõ ràng, ngươi cho dù không đi thi cũng có thể vào.”
Triệu Thanh Hà kinh ngạc, ” Không phải nói ở kinh thành không có người tin tưởng sao.”
Thường Đình Chiêu một bên tay mò vào bên trong áo Triệu Thanh Hà, một bên nói: ” Thập Tam Vương gia là người phương nào, sao lại không để ý tuyệt kỹ như thế. Nếu vẫn là lão thất phu chưởng quản Thái Bộc Tự trước kia quả thật khó nói. Nhưng ngươi vận khí tốt gặp trúng Thập Tam Vương gia, hắn không trực tiếp bắt ngươi thi triển một phen đã xem như là kiềm chế tốt.”
Triệu Thanh Hà vắt óc cũng không nghĩ ra chuyện này, nhưng lại nghĩ tới cái gì, ” Ngươi nếu sớm biết vì sao không nói cho ta, còn hại ta trong khoảng thời gian này lo lắng vô ích.”
Vẻ mặt Thường Đình Chiêu lại áy náy, động tác trên tay cũng ngừng lại: ” Là ta sơ sót, ta vốn tưởng ngươi sẽ không để ý. Trong khoảng thời gian bận rộn này ngay cả muốn thổ lộ tình cảm với ngươi đều không có.”
” Từ từ đi, sống qua trận này thì tốt rồi.” Triệu Thanh Hà cũng hiểu được khoảng thời gian này có chút thất lạc, ở bên nhau không nhất định sẽ làm chuyện đó, nằm cạnh bên nhau làm sao có thể thoả mãn được.
Thường Đình Chiêu vuốt ve đầu vai hắn, chậm rãi nói: ” Tuy nói ngươi tất nhiên có thể đi vào, nhưng cũng phải ứng phó cho tốt. Nếu có thể lọt vào mắt Thập Tam Vương gia, cố gắng có thể làm được bác sĩ thú y.”
Triệu Thanh Hà tinh thần tỉnh táo, ” Thật sự?”
Bác sĩ thú y ở Đại Hữu không chỉ là thú y mà còn là lão sư được người tôn kính, địa vị so với thú y bình thường cao hơn không ít, lại còn có phẩm cấp. Nếu muốn đi theo quân chỉ cần nói một câu, thập phần dễ dàng hành sự.
” Hiện tại thú y Thái Bộc Tự cũng không dám ngồi không ăn bám ở đó, y thuật không thông cũng có rất nhiều. Thập Tam Vương gia nếu không phải là chưa tìm được người thích hợp thì đã đem mấy người này ném đi. Nhưng mà bác sĩ thú y cũng không dễ làm, sau cuộc khi sợ là càng thêm gian nan, ngươi nhớ cẩn thận đáp lời. Nhưng cũng không cần quá bướng bỉnh, thi không xong thì nói với ta, ta có cách cho người vào quân doanh.”
Triệu Thanh Hà gật đầu nói: ” Ta sẽ hết sức cố gắng, thành quả như thế nào liền xem ông trời.”
…..
Không vài ngày sau đã có danh sách công bố, không ngoài ý muốn Triệu Thanh Hà được thông qua, hơn nữa còn đậu đầu danh, vững vàng tiến vào Thái Bộc Tự.
Nghiêm Hoảng không nói hai lời, lôi kéo mấy người Triệu Thanh Hà đến đệ nhất tửu lâu ăn một trận linh đình. Chu Lộ với Nguỵ Viễn Chí trước đó chỉ nghe nói, còn tưởng Hầu ca nhi phóng đại, kết quả làm sợ đến ngây người. Nếu là không biết chắc nghĩ đã đi tới tiên cảnh rồi!
Lần này hơn hai người, Nghiêm Hoảng danh chính ngôn thuận gọi thêm bao nhiêu là món, hơn nữa lần này so với lần trước hoàn toàn bất đồng, đem mấy người ăn đầy miệng dầu mỡ, Nghiêm Hoảng đi theo đều ăn được nhiều hơn không ít.
” Ai yêu, đời này cũng chưa được ăn sảng khoái như vậy.” Chu Lộ ăn no ợ một cái, ngặm cây tâm nói.
Nghiêm Hoảng gặp mọi người ăn thấy ngon như vậy, trong lòng thập phần đắc ý: ” Chờ Thanh Hà qua trận thứ hai, ta mang bọn ngươi đi Tuý hồng lâu mở rộng tầm mắt.”
Ở đây trừ bỏ Hầu ca nhi thì người khác đều câm nín. Tuý hồng lâu là thanh lâu lớn nhất kinh thành, nghe nói mỗi cô nương bộ dáng giống như tiên nữ. Mà người bình thường đi vào một chuyến chỉ sợ tiêu hết toàn bộ của cải cũng không nhất định chiếm được tiện nghi một cô nương nào, có khi đến vài hớp rượu còn không có.
Tuy nói mọi người đang ngồi vô cùng tò mò, nhưng đều là người thân trong sạch nào dám đi đến nơi đó.
Chu Lộ liên tục xua tay: ” Ta cũng không thể đi, nếu nương tử nhà ta biết không đem lỗ tai ta nhéo rớt là không thể.”
Nguỵ Viễn Chí cũng lắc đầu nói: ” Nơi kia coi như thôi đi.”
Hầu ca nhi chớp mắt, nghe được tỉnh tỉnh mê mê nhưng cũng đoán đại khái nơi đó chẳng phải tốt đẹp gì. Lập tức tỏ thái độ: ” Ta cũng không đi.”
Nghiêm Hoảng xuy một tiếng: ” Các ngươi thật nhát gan, ngay cả Tuý hồng lâu cũng không dám đi. Không đi đến đó, ngươi dám đi về nói là đã đến kinh thành sao?”
Triệu Thanh Hà nâng mi, Nghiêm Hoảng lại đang muốn thiêu thân cái gì đây. Hắn chính là đã nhìn ra, Nghiêm Khác tuy bên ngoài ôn nhã nhưng thực tế tính tình vô cùng bá đạo, hắn làm sao có thể để Nghiêm Hoảng tới đó trồng trọt?
” Ngươi đi qua chưa?”
Nghiêm Hoảng không được tự nhiên khụ một tiếng, ” Một người đi không có ý nghĩa, cho nên kêu các ngươi. Thanh Hà, thế nào, hai chúng ta cùng đi dạo một vòng? Không cần lo lắng thiếu bạc, nhà ta cái gì cũng không nhiều, chỉ có bạc nhiều nhất.” [ Ex: tui cũng muốn được một lần nói như thế (ˉ﹃ˉ) ]
Triệu Thanh Hà vội vàng giơ tay bảo ngưng, ” Đừng lôi kéo ta vào vũng nước này, nếu anh của ngươi biết, hắn sẽ không làm gì ngươi nhưng khẳng định đem ta chặt làm tám khúc.”
Nghiêm Hoảng vừa nghe đến Nghiêm Khác theo bản năng rụt lui đầu, ” Ca ta mới không tàn bạo như vậy đâu.”
Triệu Thanh Hà mới không tin hắn, trực tiếp nghiêng mặt qua không thèm để ý, Nghiêm Hoảng nóng nảy: ” Ngươi đi theo giúp ta nhìn một cái, ta lớn như vậy còn chưa đi thanh lâu lần nào.”
Triệu Thanh Hà vội vàng hất tay hắn ra: ” Đừng, ta đối với nơi đó không có hứng thú.”
Nghiêm Hoảng thấy Triệu Thanh Hà vẻ mặt kiên quyết, chỉ có thể buồn bực từ bỏ, miệng nhỏ giọng than thở: ” Ta đã biết sẽ như vậy mà.”
Triệu Thanh Hà nhìn hắn, nghĩ nghĩ nói: ” Ngươi nếu muốn biết trong đó có gì, hỏi ca ngươi không phải sẽ tốt sao, không phải ngươi cái gì đều thích hỏi ca ngươi sao?”
Nghiêm Hoảng nhất thời mặt đỏ tai hồng giống như bị thiêu cháy, doạ Triệu Thanh Hà sốc một cú.
” Ngươi không sao chứ?”
Nghiêm Hoảng mặt càng đỏ hơn, ấp úng nói: ” Ta, ta có thể có chuyện gì, ngươi đừng đoán mò.”
Ta đoán cái gì, bộ dáng này của ngươi không thể không nghi ngờ được sao. Nghiêm Hoảng thuộc loại chưa trưởng thành, đối với giới tính cái gì cũng không biết, như thế nào lại đột nhiên tò mò như vậy?
Nhưng trên bàn bây giờ không chỉ có hai người bọn họ, hắn cũng không thể hỏi thăm dò, chỉ có thể ngứa ngấy giấu ở trong lòng.
Trận thi thứ hai rốt cuộc tiến đến, hoàn toàn khác với trận đầu đông nghìn nghịt, còn lại không vượt quá ba mươi người. Hơn nữa thần kỳ nhất là vừa vào trường thi không bao lâu, đám người đã bị xe ngựa đón đi.
Xe ngựa dùng ở cổng phủ đệ tráng lệ, trước cửa là hai toà sư tử lớn vô cùng sống động khí thế sát nhân. Giương mắt vừa thấy, dĩ nhiên là phủ đệ Thập Tam Vương gia.
Một đám người nhịn không được suy nghĩ, sôi nổi khe khẽ nói nhỏ không biết vì sao đi đến đây. Không phải nói là thi cử sao, tại sao lại đến phủ đệ Vương gia?
Tác giả :
Lạc Tân