Thú Y - Lạc Tân
Chương 18: Dùng tiền ném chết ta đi
Quanh người Thường Đình Chiêu tản mát ra khí thế lạnh liệt, chưởng quầy ở bên cạnh cũng run rẩy.
Triệu Thanh Hà ra vẻ không biết, nói tiếp: ” Tỳ trùng xâm nhập đã có chút thời gian, vừa kiểm tra có dấu hiệu thối rửa sinh mủ, đã nhiều ngày chà sát tán loạn chổ đau.”
Chung Hưng Nguyên bừng tỉnh đại ngộ, vỗ vỗ đầu có chút xấu hổ nói: ” Nguyên lai là chi chứng tỳ trùng ký sinh, trách không được đột nhiên phát cuồng lại đột nhiên khôi phục, mạch tượng không không tra ra bất thường. Trong ‘ tư mục an ký tập ‘ có ghi chép lại, rõ ràng như thế ta lại không chẩn đoán không ra, thật đúng là mất mặt xấu hổ.”
Người vây xem nghe Chung Hưng Nguyên nói vậy lúc này mới tin Triệu Thanh Hà không nói giả. Không nghĩ tới một cái trắng nõn thư sinh bộ dáng thiếu niên lại là thú y. Trước công chúng không hề kiêng dè lại bắt lấy cái kia đùa nghịch, thật sự làm cho người ta cắn lưỡi, một màn kia khiến trong đầu không ít người xuất hiện mấy chữ —– nhã nhặn d*m đãng [ Σ( ° △ °|||) ]
Triệu Thanh Hà cười nói: ” Huynh đài không cần ảo não, ngươi chưa từng chính mắt thấy quả thật khó phán đoán.”
Chung Hưng Nguyên biết hắn đây là lưu cho mình mặt mũi, trong đầu nhớ ơn lại lắc đầu, ” Đúng là tại hạ học nghệ không tinh, trách không được gia phụ không cho xuất sư, trước giờ cứ nghĩ uỷ khuất. Hiện giờ gặp huynh đài tuổi còn nhỏ liền có thể như thế, thật là làm Chung mỗ hổ thẹn.”
Triệu Thanh Hà vội vàng nói: ” Chung huynh không cần như thế, ngươi và ta đều cần học tập thêm.”
Hai vị đại phu tại đây cho nhau khiêm tốn, chưởng quầy bên cạnh lại sốt ruột, ” Hai vị đại phu đừng vội luận bàn, phương thuốc vẫn còn chưa viết ra đâu.”
Hai người cùng nhau nở nụ cười, Triệu Thanh Hà nhẹ nhàng nói: ” Quán chúng ngũ tiền, hùng hoàn ngũ tiền, tỳ thạch năm phần, đại phong tử nhị tiền, nghiên bọt châm nước đun tới màu đỏ hồng lại thêm bốn lạng dầu vừng bôi lên chỗ đau, ba lượt có thể khỏi hẳn.”
Chưởng quầy sai người ghi nhớ, phái người đi hiệu thuốc mua thuốc. Triệu Thanh Hà không khỏi cảm thán tửu lâu này phục vụ cẩn thận nhanh nhẹn như vậy, trách không được giá cả lại cao như vậy.
Ngựa đã được khiên đến trong chuồng, nhưng có người như cũ vẫn không rời đi, hiếu kỳ nói: ” Chính là con tỳ trùng nho nhỏ có thể làm cho con ngựa kia đau đớn như vậy?”
Không chờ Triệu Thanh Hà trả lời, có người đùa nói: ” Không bằng ngươi lấy tỳ trùng đặt vào nòi giống của ngươi xem, xem có lợi hại như vậy không?”
Chúng nhân cười vang, mới nãy bệnh trạng con ngựa như thế, vây quanh đều là nam nhân còn nói không hề cố kỵ. Tiếu Vinh hai tai hồng hồng kéo Tiếu Hoa đi ra ngoài, không thể để cho muội muội bị d*m ngôn xấu xa làm bẩn lỗ tai. Tiếu Hoa trong lòng giống như cong ngứa, rõ ràng gần trong gan tấc lại không được nhìn náo nhiệt, bất quá nghe cữu cữu đã đem con ngựa trị hết bệnh, trong lòng vô cùng đắc ý, nhìn đi nha, cữu cữu của ta rất lợi hại a!”
Triệu Thanh Hà cười nói: ” Đừng xem nhẹ chỉ là tiểu trùng, nó thật sự lợi hại, nếu như không đề phòng có thể làm gia súc mất mạng. Các vị nếu trong nhà có súc vật, nhất định phải chú trọng phòng trùng còn phải phòng chút bệnh tật. Súc sinh chi bệnh, phòng thắng vu trì.” [ súc sinh bị bệnh, phòng bệnh hơn chữa bệnh ]
Người vây xem không ít nhà có súc vật, không khỏi tò mò, ” Tiêu độc? Tiêu độc như thế nào?”
Triệu Thanh Hà làm sao buông tha cơ hội quảng cáo, ” Trong tay ta có cái phương thuốc chuyên môn tiêu độc, chỉ cần mang đi nấu nước nóng xông hơi, một bộ mười văn, nếu mọi người có hứng thú cảm thấy được thì có thể tìm ta mua.”
” Mười văn cũng không phải quý, chính là không biết tìm ngươi như thế nào?” Có vài người không khỏi động tâm, ngay cả Bệnh Mã Giam – Chung Hưng Nguyên nhìn không ra bệnh, vị thiếu niên này liếc mắt một cái là biết cũng trị khỏi, quả thực có chút năng lực. Dù sao bộ dược cũng không quý, quả thật có thể thử. Nếu phòng được chút bệnh, như vậy cũng là đáng.
” Ta ở Thuý Sơn thôn Triệu Thanh Hà…”
Có người vừa nghe đến lời này vội vàng kêu lên, ” Thuý Sơn Thôn? Ngươi là cái thú y chữa khỏi gà ôn dịch?”
Không nghĩ tới thanh danh của hắn thế nhưng truyền tới trên huyện, Triệu Thanh Hà có chút ngoài ý muốn, nghiêm mặt nói: ” Không phải là gà ôn dịch, chỉ là bệnh kia giống như gà ôn dịch có thể lây bệnh. Chậm chữa có thể chết, bất quá không phải gà ôn dịch nếu không cũng khó trị liệu.”
Vừa nghe Triệu Thanh Hà đúng là người trong đồn đãi, có người không khỏi hưng phấn nói: ” Thân thích của ta chính là Thuý Sơn thôn, nghe bọn hắn nói phương thuốc của người kia tiêu độc rất có hiệu quả, ngày xuân dễ phát dịch bệnh nhưng năm nay lại đều hoàn hảo, có thể thấy được công dụng. Chỉ là chúng ta không có phương tiện đi chỗ đó tìm ngươi mua thuốc a.”
Triệu Thanh Hà còn chưa nói chuyện, một cái âm thanh âm trầm hạ xuống, ” Ba ngày sau, đến Bệnh Mã Giam có thể mua.”
Mọi người đều ngẩn ra, không khí nhẹ nhàng liền nghiêm túc hẳn.
Người vừa lên tiếng đúng là Thường Đình Chiêu, Triệu Thanh Hà nhất thời trừng lớn mắt, hắn là đương sự còn chưa lên tiếng đâu! Thường Đình Chiêu thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái, khí thế áp người làm người ta không rét mà run, Triệu Thanh Hà lập tức đơ luôn. Nhưng tâm lý không khỏi nói thầm, Bệnh Mã Giám cho hắn gửi bán thuốc sao?”
Chung Hưng Nguyên một bên vui vẻ, Thường Đình Chiêu nhìn vào liền biết phi phú tức quý, nghĩ đến có thể làm chủ. ” Như thế rất tốt, Triệu đại phu, ta cũng muốn học hỏi phương thuốc kia của ngươi nha.”
Triệu Thanh Hà khoé miệng giật giật, Chung Hưng Nguyên thật sự tâm tình rộng rãi. Quả nhiên là người làm việc trong bộ máy quốc gia, cầm chắc tiền lương cũng không sợ bị phân chia lợi ích.
Nhưng mà nam nhân này muốn gì? Vì sao cho hắn đem dược đến Bệnh Mã Giam gửi bán, chẳng lẽ là ân cứu mạng? Nếu ở Bệnh Mã Giam gửi bán, so với hắn đi khắp hang cùng ngõ hẻm phải bán được nhiều lắm. Nhưng phương thức gửi bán như thế nào, chia ra sao, khả năng hắn thu bao nhiêu tiền?!
Triệu Thanh Hà cong tâm cong phế muốn làm rõ, nhưng Thường Đình Chiêu không đứng lại xoay người đi lên lầu, một ánh mắt cũng không quan tâm.
Triệu Thanh Hà nội tâm mắng: Ta thao, không mang theo ta như vậy! Hiện tại hắn phải làm sao để theo lên, hay là chờ đem dược viết tốt đưa đến Bệnh Mã Giam? Nếu đưa thì đưa cho ai a, có khi nào còn bị người ta xem là thần kinh mà ném ra ngoài? Hiện tại đi theo sau nếu một hồi chi tiêu trong đó hắn làm sao có tiền trả đây?
Không nến trách hắn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nam nhân kia đúng là trên trán có khắc bốn chữ ‘ ta không kiên nhẫn’, nhưng mà ai cũng sẽ nghĩ như hắn thôi. Người ta mà động một cái ném bậy ai đó cũng tìm không ra được, hắn chính là quả thật bi ai, có tìm cũng không ai muốn quản.
Chúng nhân giải tán, Chung Hưng Nguyên cũng chào biệt Triệu Thanh Hà còn nói sẽ đợi ở Bệnh Mã Giam. Triệu Thanh Hà trong lòng càng thêm cố định, bên trong có người thì việc càng thêm dễ làm.
Tiếu Hoa, Lưu Xuyên Tử, Tiếu Vinh lúc này cũng vội chạy tới, ánh mắt Tiếu Hoa cười đến loan loan, ” Cữu cữu, ngươi thật lợi hại!”
Triệu Thanh Hà nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nàng, thật lòng nói: ” Về sau không được tự chủ trương như vậy, phải cùng người khác thương lượng không thể lỗ mãng nghe chưa.”
Tiếu Hoa thông minh nói một chút liền hiểu được ngọn nguồn, nhỏ giọng nói: ” Cữu cữu, Hoa nhi biết sai rồi.”
Tiếu Vinh cũng hối hận nói: ” Cữu cữu, thực xin lỗi. Là Vinh nhi không quản tốt muội muội.”
Lưu Xuyên Tử không rõ, chớp chớp mắt không hiểu Tiếu Hoa làm sai cái gì. Triệu Thanh Hà thấy thế liền cười: ” Cũng không nghiêm trọng như thế, dù sao cũng do ta nói với các ngươi là có thể trị nhưng lần sau không được như vậy. Cũng không phải cứ việc muốn làm thì làm, phải trưng cầu ý kiến đối phương đồng ý mới đi làm.”
Ba cái đứa nhỏ chút nghe không hiểu nhưng cũng đều nhu thuận gật đầu đáp ứng.
Chưởng quầy lúc này đã đi tới, thái độ rất cung kính không giống lúc trước bộ dạng trào phúng, ” Triệu công tử, Tứ gia thỉnh ngài lên trên.”
Triệu Thanh Hà khoé miệng giật giật, cừ thật, trước đó có cái Tây Môn đại quan nhân, bây giờ đến cái Tứ gia, phía sau có khi còn đến một cái tên Lệnh Hồ Xung?
Triệu Thanh Hà khó xử nói: ” Chưởng quầy, người nhìn ta còn mang theo ba cái đứa nhỏ, nếu không ngài cùng vị kia nói giúp ta lần sau gặp lại được không?”
Chưởng quầy hơi kinh ngạc, rất nhann khôi phục nguyên trạng, ” Ta đây không làm chủ được, ngài chớ nên làm khó ta. Nếu lo lắng ta sẽ để mấy hài tử này cách vách, sai người trông nom bọn hắn.”
Triệu Thanh Hà cười khổ, ” Chưởng quầy, tửu lâu của ngài bán ta cũng không trả nổi tiêu phí.”
Chưởng quầy chẳng thèm để tâm, ” Ngươi không cần lo lắng điều này, mọi chi phí đều ghi trên danh nghĩa Tứ gia.”
Triệu Thanh Hà trong lòng mừng thầm, đây là câu ta đang chờ a! ” Là ngươi nói, đừng một hồi tìm ta tính sổ, ta cũng không có tiền đâu.” [ Ex: em thật là mất mặt quá đi ]
Mí mắt chưởng quầy mở trừng, Triệu Thanh Hà cũng không quản hắn nghĩ như thế nào, nhỏ giọng nói: ” Chưởng quầy, Tứ gia là lai lịch như thế nào?”
Chưởng quầy giương mắt, cười đến ý vị thâm trường, ” Có lai lịch lớn, còn cụ thể như thế nào thì Triệu công tử sao không tự mình đi hỏi?”
Nhìn ánh mắt trưởng quầy có chút kỳ lạ, suy không ra nên không lý giải nữa, đưa ba cái đứa nhỏ tìm chổ ngổi xuống chờ hắn, sau đó hướng ghế lô Thường Đình Chiêu đi đến.
Tửu lâu quả nhiẻn không đồng nhất bàn, trang hoàng vô cùng tráng lệ, mà vị trí ghế lô Thường Đình Chiêu ngồi lại tinh xảo tuyệt mỹ. Chỉ tiếc không khí nặng nề, không đủ tự nhiên sinh động nhưng là nơi tốt để đàm luận. Tầm nhìn trống trải, yên lặng không bị người khác quấy rầy.
Thường Đình Chiêu ngồi ở bên cửa sổ, trong tay nắm nhãn cầu to màu đen như chén rượu, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng dưới ánh mặt trời càng thêm tuấn lãng. Triệu Thanh Hà trong lòng ê ẩm, nhìn người ta bộ dáng dương cương nam nhân, nhìn lại mình thì…
Nếu từ trước còn đấu bắp tay được với người ta, hiện giờ bộ dáng này giống như ông già thỏ, hơn nữa có ném vô biển người cũng không ai chú ý, thật sự là nhân bỉ nhân tức khí tử*! Triệu Thanh Hà chỉ có thể an ủi mình là thân thể này chỉ mới mười sáu tuổi vẫn còn phát triển, ăn nhiều vận động nhiệu có lẽ còn có thể cải thiện vóc dáng. Không cầu to lớn như nam nhân này, tốt xấu cũng được trình độ như kiếp trước.
* Nhân bỉ nhân tức khí tử: Người so với người bị tức mà chết
Triệu Thanh Hà nhanh chóng tiêu trừ suy nghĩ linh tinh trong đầu, hành lễ hắc hắc cười nói: ” Công tử, cho ta mười văn tiền, không cầm cảm kích ta.”
Thường Đình Chiêu tựa phi tựa tiếu [ cười như không cười], ” Đã cứu ta hai lần, làm sao chỉ đáng giá mười văn tiền.”
Nếu đều đã nhận ra đối phương, Triệu Thanh Hà cũng không giả bộ không biết, ” Hảo hán ngài thân thể quý giá, quả thật là báo vật vô giá, mười văn tiền đúng là hạ thấp ngài. Nhưng ta cũng là xuất lực, mua con gà bồi bổ cũng là tiền, vô giá mà không trả ta thì chúng tiểu dân đói chết. Hảo hán hiệp can nghĩa đảm như vậy dĩ nhiên sẽ không đành lòng nhìn thấy. Không bằng như vậy, ngài tuỳ tiện cho thưởng một hoàng bạch vật*, chứa trên mấy chiếc xe ta sẽ không ngại ngần từ chối đâu a.”
* Hoàng bạch vật: những quý nhân, nhất là mấy kẻ đọc sách coi chữ thánh hiền lễ nghĩa mới quan trọng, mới xứng đáng. Xem thường những giá trị vật chất mua bằng tiền hay là tiền, bị coi là thứ dung tục. Hoàng vật ý chỉ tục vật, tiền bạc.
Thường Đình Chiêu hừ lạnh: ” Miệng lưỡi trơn tru.”
Triệu Thanh Hà không bị mặt lạnh của Thường Đình Chiêu hù đến, cười nói: ” Tất cả đều là lời tâm huyết.”
Khoé miệng Thường Đình Chiêu hơi giơ lên, ngữ khĩ không lãnh ngạo nữa, có chút trêu chọc: ” Ngươi là quý nhân ta nhìn trúng, ta sao có thể dùng loại tục vật lung tung ban cho.”
Nga, thỉnh ngài hãy dùng loại tục vật này ném chết ta đi, cầu ngài! [ Ex: em có thể không cần đáng khinh vậy không ]
Trong lòng Triệu Thanh Hà mặc niệm, nhưng trên mặt lại giả nghiêm trang, ” Đã tốt đã tốt, tiểu nhân không có lòng tham.”
Thường Đình Chiêu nâng mi, lắc đầu, ” Làm sao được, ta hiệp can nghĩa đảm như vậy lại thế nào làm cho có lệ. Như vậy đi, thụ nhân dư cá không bằng thụ nhân dư cá*, ngươi đã có nhất nghệ tinh, như vậy cứ thế phát huy được chứ?”
* thụ nhân dư cá không bằng thụ nhân dư cá: đưa cá cho người không bằng dạy người bắt cá
Triệu Thanh Hà ra vẻ không biết, nói tiếp: ” Tỳ trùng xâm nhập đã có chút thời gian, vừa kiểm tra có dấu hiệu thối rửa sinh mủ, đã nhiều ngày chà sát tán loạn chổ đau.”
Chung Hưng Nguyên bừng tỉnh đại ngộ, vỗ vỗ đầu có chút xấu hổ nói: ” Nguyên lai là chi chứng tỳ trùng ký sinh, trách không được đột nhiên phát cuồng lại đột nhiên khôi phục, mạch tượng không không tra ra bất thường. Trong ‘ tư mục an ký tập ‘ có ghi chép lại, rõ ràng như thế ta lại không chẩn đoán không ra, thật đúng là mất mặt xấu hổ.”
Người vây xem nghe Chung Hưng Nguyên nói vậy lúc này mới tin Triệu Thanh Hà không nói giả. Không nghĩ tới một cái trắng nõn thư sinh bộ dáng thiếu niên lại là thú y. Trước công chúng không hề kiêng dè lại bắt lấy cái kia đùa nghịch, thật sự làm cho người ta cắn lưỡi, một màn kia khiến trong đầu không ít người xuất hiện mấy chữ —– nhã nhặn d*m đãng [ Σ( ° △ °|||) ]
Triệu Thanh Hà cười nói: ” Huynh đài không cần ảo não, ngươi chưa từng chính mắt thấy quả thật khó phán đoán.”
Chung Hưng Nguyên biết hắn đây là lưu cho mình mặt mũi, trong đầu nhớ ơn lại lắc đầu, ” Đúng là tại hạ học nghệ không tinh, trách không được gia phụ không cho xuất sư, trước giờ cứ nghĩ uỷ khuất. Hiện giờ gặp huynh đài tuổi còn nhỏ liền có thể như thế, thật là làm Chung mỗ hổ thẹn.”
Triệu Thanh Hà vội vàng nói: ” Chung huynh không cần như thế, ngươi và ta đều cần học tập thêm.”
Hai vị đại phu tại đây cho nhau khiêm tốn, chưởng quầy bên cạnh lại sốt ruột, ” Hai vị đại phu đừng vội luận bàn, phương thuốc vẫn còn chưa viết ra đâu.”
Hai người cùng nhau nở nụ cười, Triệu Thanh Hà nhẹ nhàng nói: ” Quán chúng ngũ tiền, hùng hoàn ngũ tiền, tỳ thạch năm phần, đại phong tử nhị tiền, nghiên bọt châm nước đun tới màu đỏ hồng lại thêm bốn lạng dầu vừng bôi lên chỗ đau, ba lượt có thể khỏi hẳn.”
Chưởng quầy sai người ghi nhớ, phái người đi hiệu thuốc mua thuốc. Triệu Thanh Hà không khỏi cảm thán tửu lâu này phục vụ cẩn thận nhanh nhẹn như vậy, trách không được giá cả lại cao như vậy.
Ngựa đã được khiên đến trong chuồng, nhưng có người như cũ vẫn không rời đi, hiếu kỳ nói: ” Chính là con tỳ trùng nho nhỏ có thể làm cho con ngựa kia đau đớn như vậy?”
Không chờ Triệu Thanh Hà trả lời, có người đùa nói: ” Không bằng ngươi lấy tỳ trùng đặt vào nòi giống của ngươi xem, xem có lợi hại như vậy không?”
Chúng nhân cười vang, mới nãy bệnh trạng con ngựa như thế, vây quanh đều là nam nhân còn nói không hề cố kỵ. Tiếu Vinh hai tai hồng hồng kéo Tiếu Hoa đi ra ngoài, không thể để cho muội muội bị d*m ngôn xấu xa làm bẩn lỗ tai. Tiếu Hoa trong lòng giống như cong ngứa, rõ ràng gần trong gan tấc lại không được nhìn náo nhiệt, bất quá nghe cữu cữu đã đem con ngựa trị hết bệnh, trong lòng vô cùng đắc ý, nhìn đi nha, cữu cữu của ta rất lợi hại a!”
Triệu Thanh Hà cười nói: ” Đừng xem nhẹ chỉ là tiểu trùng, nó thật sự lợi hại, nếu như không đề phòng có thể làm gia súc mất mạng. Các vị nếu trong nhà có súc vật, nhất định phải chú trọng phòng trùng còn phải phòng chút bệnh tật. Súc sinh chi bệnh, phòng thắng vu trì.” [ súc sinh bị bệnh, phòng bệnh hơn chữa bệnh ]
Người vây xem không ít nhà có súc vật, không khỏi tò mò, ” Tiêu độc? Tiêu độc như thế nào?”
Triệu Thanh Hà làm sao buông tha cơ hội quảng cáo, ” Trong tay ta có cái phương thuốc chuyên môn tiêu độc, chỉ cần mang đi nấu nước nóng xông hơi, một bộ mười văn, nếu mọi người có hứng thú cảm thấy được thì có thể tìm ta mua.”
” Mười văn cũng không phải quý, chính là không biết tìm ngươi như thế nào?” Có vài người không khỏi động tâm, ngay cả Bệnh Mã Giam – Chung Hưng Nguyên nhìn không ra bệnh, vị thiếu niên này liếc mắt một cái là biết cũng trị khỏi, quả thực có chút năng lực. Dù sao bộ dược cũng không quý, quả thật có thể thử. Nếu phòng được chút bệnh, như vậy cũng là đáng.
” Ta ở Thuý Sơn thôn Triệu Thanh Hà…”
Có người vừa nghe đến lời này vội vàng kêu lên, ” Thuý Sơn Thôn? Ngươi là cái thú y chữa khỏi gà ôn dịch?”
Không nghĩ tới thanh danh của hắn thế nhưng truyền tới trên huyện, Triệu Thanh Hà có chút ngoài ý muốn, nghiêm mặt nói: ” Không phải là gà ôn dịch, chỉ là bệnh kia giống như gà ôn dịch có thể lây bệnh. Chậm chữa có thể chết, bất quá không phải gà ôn dịch nếu không cũng khó trị liệu.”
Vừa nghe Triệu Thanh Hà đúng là người trong đồn đãi, có người không khỏi hưng phấn nói: ” Thân thích của ta chính là Thuý Sơn thôn, nghe bọn hắn nói phương thuốc của người kia tiêu độc rất có hiệu quả, ngày xuân dễ phát dịch bệnh nhưng năm nay lại đều hoàn hảo, có thể thấy được công dụng. Chỉ là chúng ta không có phương tiện đi chỗ đó tìm ngươi mua thuốc a.”
Triệu Thanh Hà còn chưa nói chuyện, một cái âm thanh âm trầm hạ xuống, ” Ba ngày sau, đến Bệnh Mã Giam có thể mua.”
Mọi người đều ngẩn ra, không khí nhẹ nhàng liền nghiêm túc hẳn.
Người vừa lên tiếng đúng là Thường Đình Chiêu, Triệu Thanh Hà nhất thời trừng lớn mắt, hắn là đương sự còn chưa lên tiếng đâu! Thường Đình Chiêu thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái, khí thế áp người làm người ta không rét mà run, Triệu Thanh Hà lập tức đơ luôn. Nhưng tâm lý không khỏi nói thầm, Bệnh Mã Giám cho hắn gửi bán thuốc sao?”
Chung Hưng Nguyên một bên vui vẻ, Thường Đình Chiêu nhìn vào liền biết phi phú tức quý, nghĩ đến có thể làm chủ. ” Như thế rất tốt, Triệu đại phu, ta cũng muốn học hỏi phương thuốc kia của ngươi nha.”
Triệu Thanh Hà khoé miệng giật giật, Chung Hưng Nguyên thật sự tâm tình rộng rãi. Quả nhiên là người làm việc trong bộ máy quốc gia, cầm chắc tiền lương cũng không sợ bị phân chia lợi ích.
Nhưng mà nam nhân này muốn gì? Vì sao cho hắn đem dược đến Bệnh Mã Giam gửi bán, chẳng lẽ là ân cứu mạng? Nếu ở Bệnh Mã Giam gửi bán, so với hắn đi khắp hang cùng ngõ hẻm phải bán được nhiều lắm. Nhưng phương thức gửi bán như thế nào, chia ra sao, khả năng hắn thu bao nhiêu tiền?!
Triệu Thanh Hà cong tâm cong phế muốn làm rõ, nhưng Thường Đình Chiêu không đứng lại xoay người đi lên lầu, một ánh mắt cũng không quan tâm.
Triệu Thanh Hà nội tâm mắng: Ta thao, không mang theo ta như vậy! Hiện tại hắn phải làm sao để theo lên, hay là chờ đem dược viết tốt đưa đến Bệnh Mã Giam? Nếu đưa thì đưa cho ai a, có khi nào còn bị người ta xem là thần kinh mà ném ra ngoài? Hiện tại đi theo sau nếu một hồi chi tiêu trong đó hắn làm sao có tiền trả đây?
Không nến trách hắn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nam nhân kia đúng là trên trán có khắc bốn chữ ‘ ta không kiên nhẫn’, nhưng mà ai cũng sẽ nghĩ như hắn thôi. Người ta mà động một cái ném bậy ai đó cũng tìm không ra được, hắn chính là quả thật bi ai, có tìm cũng không ai muốn quản.
Chúng nhân giải tán, Chung Hưng Nguyên cũng chào biệt Triệu Thanh Hà còn nói sẽ đợi ở Bệnh Mã Giam. Triệu Thanh Hà trong lòng càng thêm cố định, bên trong có người thì việc càng thêm dễ làm.
Tiếu Hoa, Lưu Xuyên Tử, Tiếu Vinh lúc này cũng vội chạy tới, ánh mắt Tiếu Hoa cười đến loan loan, ” Cữu cữu, ngươi thật lợi hại!”
Triệu Thanh Hà nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nàng, thật lòng nói: ” Về sau không được tự chủ trương như vậy, phải cùng người khác thương lượng không thể lỗ mãng nghe chưa.”
Tiếu Hoa thông minh nói một chút liền hiểu được ngọn nguồn, nhỏ giọng nói: ” Cữu cữu, Hoa nhi biết sai rồi.”
Tiếu Vinh cũng hối hận nói: ” Cữu cữu, thực xin lỗi. Là Vinh nhi không quản tốt muội muội.”
Lưu Xuyên Tử không rõ, chớp chớp mắt không hiểu Tiếu Hoa làm sai cái gì. Triệu Thanh Hà thấy thế liền cười: ” Cũng không nghiêm trọng như thế, dù sao cũng do ta nói với các ngươi là có thể trị nhưng lần sau không được như vậy. Cũng không phải cứ việc muốn làm thì làm, phải trưng cầu ý kiến đối phương đồng ý mới đi làm.”
Ba cái đứa nhỏ chút nghe không hiểu nhưng cũng đều nhu thuận gật đầu đáp ứng.
Chưởng quầy lúc này đã đi tới, thái độ rất cung kính không giống lúc trước bộ dạng trào phúng, ” Triệu công tử, Tứ gia thỉnh ngài lên trên.”
Triệu Thanh Hà khoé miệng giật giật, cừ thật, trước đó có cái Tây Môn đại quan nhân, bây giờ đến cái Tứ gia, phía sau có khi còn đến một cái tên Lệnh Hồ Xung?
Triệu Thanh Hà khó xử nói: ” Chưởng quầy, người nhìn ta còn mang theo ba cái đứa nhỏ, nếu không ngài cùng vị kia nói giúp ta lần sau gặp lại được không?”
Chưởng quầy hơi kinh ngạc, rất nhann khôi phục nguyên trạng, ” Ta đây không làm chủ được, ngài chớ nên làm khó ta. Nếu lo lắng ta sẽ để mấy hài tử này cách vách, sai người trông nom bọn hắn.”
Triệu Thanh Hà cười khổ, ” Chưởng quầy, tửu lâu của ngài bán ta cũng không trả nổi tiêu phí.”
Chưởng quầy chẳng thèm để tâm, ” Ngươi không cần lo lắng điều này, mọi chi phí đều ghi trên danh nghĩa Tứ gia.”
Triệu Thanh Hà trong lòng mừng thầm, đây là câu ta đang chờ a! ” Là ngươi nói, đừng một hồi tìm ta tính sổ, ta cũng không có tiền đâu.” [ Ex: em thật là mất mặt quá đi ]
Mí mắt chưởng quầy mở trừng, Triệu Thanh Hà cũng không quản hắn nghĩ như thế nào, nhỏ giọng nói: ” Chưởng quầy, Tứ gia là lai lịch như thế nào?”
Chưởng quầy giương mắt, cười đến ý vị thâm trường, ” Có lai lịch lớn, còn cụ thể như thế nào thì Triệu công tử sao không tự mình đi hỏi?”
Nhìn ánh mắt trưởng quầy có chút kỳ lạ, suy không ra nên không lý giải nữa, đưa ba cái đứa nhỏ tìm chổ ngổi xuống chờ hắn, sau đó hướng ghế lô Thường Đình Chiêu đi đến.
Tửu lâu quả nhiẻn không đồng nhất bàn, trang hoàng vô cùng tráng lệ, mà vị trí ghế lô Thường Đình Chiêu ngồi lại tinh xảo tuyệt mỹ. Chỉ tiếc không khí nặng nề, không đủ tự nhiên sinh động nhưng là nơi tốt để đàm luận. Tầm nhìn trống trải, yên lặng không bị người khác quấy rầy.
Thường Đình Chiêu ngồi ở bên cửa sổ, trong tay nắm nhãn cầu to màu đen như chén rượu, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng dưới ánh mặt trời càng thêm tuấn lãng. Triệu Thanh Hà trong lòng ê ẩm, nhìn người ta bộ dáng dương cương nam nhân, nhìn lại mình thì…
Nếu từ trước còn đấu bắp tay được với người ta, hiện giờ bộ dáng này giống như ông già thỏ, hơn nữa có ném vô biển người cũng không ai chú ý, thật sự là nhân bỉ nhân tức khí tử*! Triệu Thanh Hà chỉ có thể an ủi mình là thân thể này chỉ mới mười sáu tuổi vẫn còn phát triển, ăn nhiều vận động nhiệu có lẽ còn có thể cải thiện vóc dáng. Không cầu to lớn như nam nhân này, tốt xấu cũng được trình độ như kiếp trước.
* Nhân bỉ nhân tức khí tử: Người so với người bị tức mà chết
Triệu Thanh Hà nhanh chóng tiêu trừ suy nghĩ linh tinh trong đầu, hành lễ hắc hắc cười nói: ” Công tử, cho ta mười văn tiền, không cầm cảm kích ta.”
Thường Đình Chiêu tựa phi tựa tiếu [ cười như không cười], ” Đã cứu ta hai lần, làm sao chỉ đáng giá mười văn tiền.”
Nếu đều đã nhận ra đối phương, Triệu Thanh Hà cũng không giả bộ không biết, ” Hảo hán ngài thân thể quý giá, quả thật là báo vật vô giá, mười văn tiền đúng là hạ thấp ngài. Nhưng ta cũng là xuất lực, mua con gà bồi bổ cũng là tiền, vô giá mà không trả ta thì chúng tiểu dân đói chết. Hảo hán hiệp can nghĩa đảm như vậy dĩ nhiên sẽ không đành lòng nhìn thấy. Không bằng như vậy, ngài tuỳ tiện cho thưởng một hoàng bạch vật*, chứa trên mấy chiếc xe ta sẽ không ngại ngần từ chối đâu a.”
* Hoàng bạch vật: những quý nhân, nhất là mấy kẻ đọc sách coi chữ thánh hiền lễ nghĩa mới quan trọng, mới xứng đáng. Xem thường những giá trị vật chất mua bằng tiền hay là tiền, bị coi là thứ dung tục. Hoàng vật ý chỉ tục vật, tiền bạc.
Thường Đình Chiêu hừ lạnh: ” Miệng lưỡi trơn tru.”
Triệu Thanh Hà không bị mặt lạnh của Thường Đình Chiêu hù đến, cười nói: ” Tất cả đều là lời tâm huyết.”
Khoé miệng Thường Đình Chiêu hơi giơ lên, ngữ khĩ không lãnh ngạo nữa, có chút trêu chọc: ” Ngươi là quý nhân ta nhìn trúng, ta sao có thể dùng loại tục vật lung tung ban cho.”
Nga, thỉnh ngài hãy dùng loại tục vật này ném chết ta đi, cầu ngài! [ Ex: em có thể không cần đáng khinh vậy không ]
Trong lòng Triệu Thanh Hà mặc niệm, nhưng trên mặt lại giả nghiêm trang, ” Đã tốt đã tốt, tiểu nhân không có lòng tham.”
Thường Đình Chiêu nâng mi, lắc đầu, ” Làm sao được, ta hiệp can nghĩa đảm như vậy lại thế nào làm cho có lệ. Như vậy đi, thụ nhân dư cá không bằng thụ nhân dư cá*, ngươi đã có nhất nghệ tinh, như vậy cứ thế phát huy được chứ?”
* thụ nhân dư cá không bằng thụ nhân dư cá: đưa cá cho người không bằng dạy người bắt cá
Tác giả :
Lạc Tân