Thứ Xuất Thứ Xuất
Chương 59: Nhà mới
Edit: Hắc Phượng Hoàng
Chuyện quan trọng trước mắt bây giờ không phải chuyển nhà mà là đọc sách. Dung Nghi gần đây bị đả kích không nhẹ, hai người bọn họ làm bài thi, cho tới bây giờ đều làm các thể, phân biệt không phải đặc biệt rõ ràng. Lúc đưa cho người khác xem, khó mà nói là vợ chồng họ làm. Vừa bất lợi thanh danh La Y, thứ hai đối với thanh danh Dung Nghi lại càng không có lợi - - ngươi đọc sách còn gọi nàng dâu cùng làm cái gì? Đành phải nói là bài kiểm tra của thư đồng. Cứ như vậy, đến khi hiếu kỳ sắp chấm dứt, mấy người bình luận bài thi đều nói bài của La Y tương đương đủ làm học trò nhỏ, Dung Nghi phải nhiều nỗ lực nhiều hơn. Dung Nghi bị tức mặt xanh rờn, trực tiếp quăng bút: “Gia không đọc thứ rách nát này!”
La Y âm thầm trợn trắng: “Ta đọc nhiều hơn so với huynh, thành tích tốt một chút có làm sao? Là huynh cảm thấy mình ngốc hơn ta hả?”
”Nhưng cứ đọc thế này khi nào mới được đứng đầu?” Dung Nghi cđứng lên: “Không đọc! Chính là không đọc.”
La Y thở dài: “Có một số người đọc tới già vẫn là học trò nhỏ đấy. Dù sao chúng ta cũng rảnh rỗi không có việc làm, chỉ giết thời gian mà thôi. Nếu không thì làm gì đây?”
”Mặc kệ, chính là không đọc.”
”Vậy huynh giúp ta đóng gói đi.” La Y bình tĩnh nói: “Sắp chuyển nhà rồi, đồ đạc còn chưa dọn xong đâu, ta đang bận không xuể đây, nếu huynh rảnh rỗi, vậy làm cùng ta đi.”
”Ô, ta không đọc nàng không để ý?”
”Huynh cứ nói đi?”
Dung Nghi lập tức cợt nhả nói: “Nãi nãi tốt à, để cho ta nghỉ ngơi mấy ngày đi.”
La Y mỉm cười gật đầu.
Dung Nghi cao hứng ba ngày. Ngày đầu tiên đóng gói, mới lạ. Ngày hôm sau đóng gói, thú vị. Ngày thứ ba nắm giữ quy luật, cảm giác thành tựu. Ngày thứ tư bắt đầu chê nhàm chán. La Y là cố ý, nha đầu bà tử đều lấy cớ thu dọn phòng ở bên kia sai ra ngoài làm việc. Bởi vậy vật phẩm trong phòng cơ bản đều là Dung Nghi thu dọn, chuyển nhà phức tạp lại rườm rà. Phải phân loại vật phẩm ra trước, để vào thùng, còn phải suy xét đồ thường dùng, không thường dùng. Mùa đông, mùa hè. Dễ vỡ, chắc chắn. Vật lớn kết hợp vật nhỏ như thế nào để tiết kiệm không gian, quý trọng bảo quản như thế nào. Làm xong những thứ này, sẽ đặt vật phẩm vào thùng, viết rõ vật phẩm lên tờ giấy dán lên mới coi như xong việc.
Dung Nghi tốt xấu cũng sinh hoạt mười mấy năm, mặc dù là em bé không hiểu chuyện, nhưng cũng có cảm tình với những vật phẩm trong viện. Rất nhiều đồ trước kia không quý trọng vẫn không cam lòng ném đi. Đóng gói vào bao thì càng thêm phiền toái. La Y cũng tiến lên hỗ trợ, làm một trận nhiệt tình thôi. Cũng làm bọn hạ nhân được trộm lười. Đồ đạc ước chừng thu dọn mười ngày, nhìn bộ dạng La Y rất bận rộn, kỳ thực không bỏ sức mấy, vậy mà vẫn mệt chết khiếp. Miễn bàn tới Dung Nghi là thực sự sửa sang từng thứ một, thật sự là mệt hai mắt nổ đom đóm.
Đồ đạc chuyển hết, nghi thức ra hiếu cũng theo sau đó. Bởi vì Thái phu nhân và Hầu gia trước là đồng thời mất, bởi vậy ngày nhị phòng giữ đạo hiếu tương đương với đại phòng, đồng loạt bày rượu. Dung Nghi là một trong những người làm chủ, tiếp đón khách là bổn phận. Bởi vậy, cho dù Dung Nghi không cáu kỉnh chuẩn bị nghiêm cẩn, kỳ thực đúng là không có thời gian. La Y chính là biết thời biết thế mà thôi.
Khi yến hội, Dung Nghi càng không được để ý. Cũng may luôn cảm giác được ánh mắt La Y ân cần, cuối cùng trong lòng dễ chịu một chút. Vì thế yến hội vừa kết thúc, hắn liền khẩn cấp chuyển nhà.
Không ngờ La Y còn trừng phạt hắn không cho làm tắt. Chuyển nhà là một quá trình lao động liên tục, không phải cứ đóng gói đồ đạc là xong. Chuyển tới nhà mới còn phải dỡ ra, phân loại từng cái từng cái. So với đóng gói chẳng dễ hơn chút nào. Dù sao đóng gói còn có thể trộm lười, không vừa mắt quăng một khối. Mở ra tất phải nghiêm túc chăm chỉ sắp xếp. Dung Nghi xem như ăn đau khổ vì lúc trước ngẫu nhiên lười biếng. Cái gì cũng không tìm thấy, đành phải vùi đầu làm lại.
La Y hỏi: “Lúc này nên đọc phải không?”
Dung Nghi lại đứng lên: “Không đọc!”
La Y cười nói: “Vậy thì rất tốt, thôn trang của chúng ta được thu tô rồi. Trồng cái gì cũng không biết đây. Ta một người đàn bà cũng không hiểu, lại càng không đi xem được. Hiện thời huynh đúng là chủ hộ đỉnh thiên lập địa, ta làm lương khô cho huynh, huynh đi xem một chút đi.”
”Không ngờ chỉ cần ta không đọc, nàng lại sai khiến đến chết đúng không?” Dung Nghi buồn bực.
”Ách...” Người này không ngu nhỉ: “Kỳ thực cho dù huynh có muốn đọc, chuyện này vẫn phải làm.”
”A, vừa đọc vừa làm thứ này, nàng coi ta là thần tiên hả?”
”Không phải ta coi huynh là thần tiên, là huynh coi huynh là thần tiên đấy!”
”?”
”Huynh còn nghĩ mình ở Hầu phủ à, ăn, mặc, ở, đi lại là đại tẩu tử đều chuẩn bị tốt cho huynh. Huynh chỉ để ý đọc là được. Hiện tại ta chuẩn bị cũng không thành vấn đề, nhưng tiền đâu? Trước kia chúng ta là người lĩnh tiền tiêu vặt hàng tháng, nhưng bây là người phát tiền tiêu vặt hàng tháng!”
Dung Nghi nghe được không kiên nhẫn, nhưng lại không cách nào phản bác. Đành phải đổi đề tài: “Nãi nãi tốt à, chúng ta đón di nương ra đi. Chung quy là sinh ta, không thể để bà bây giờ còn ở trước mặt thái thái lập quy củ.”
La Y như cười như không: “Vậy có đón Tam muội muội ra không?”
”Chuyện này không giống nhau?”
”Có cái gì không giống nhau chứ? Lui một bước mà nói, cũng phải đợi gả Tam muội muội xong mới nhận di nương ra.” Phi, với tính cách Tiết di nương kia, bảo đảm ở hai ngày sẽ ồn ào đi về. Dù thế nào Hầu phủ cũng là cẩm y ngọc thực, nhà bọn họ về sau vải dệt là mảnh vải bông. Tiết di nương quen được mới có quỷ!
Dung Nghi nghe vậy cũng đúng, liền cười nói: “Như thế liền làm phiền nàng.”
”Lời cảnh báo đằng trước, tuy rằng đó là mẹ đẻ huynh, nhưng quy củ trong nhà phải giữ. Nếu...” La Y cúi xuống: “Ta sẽ bực.”
”Cái này dễ nói.” Dung Nghi chân chó gật đầu.
”Còn có một việc chi bằng ta cũng nói cho huynh hiểu.”
”Chuyện gì?”
”Từ nay về sau, chúng ta là tiểu môn tiểu hộ. Huynh sửa lại cái tật xấu ngủ nha đầu đi.”
”Nàng đố kỵ cũng quá rõ ràng đấy!?” Dung Nghi trợn mắt há hốc mồm, nào có ai nói thẳng ra thế? Ách, cũng phải, phỏng chừng vợ của người khác cũng sẽ không dùng kim châm đâm người
Chuyện quan trọng trước mắt bây giờ không phải chuyển nhà mà là đọc sách. Dung Nghi gần đây bị đả kích không nhẹ, hai người bọn họ làm bài thi, cho tới bây giờ đều làm các thể, phân biệt không phải đặc biệt rõ ràng. Lúc đưa cho người khác xem, khó mà nói là vợ chồng họ làm. Vừa bất lợi thanh danh La Y, thứ hai đối với thanh danh Dung Nghi lại càng không có lợi - - ngươi đọc sách còn gọi nàng dâu cùng làm cái gì? Đành phải nói là bài kiểm tra của thư đồng. Cứ như vậy, đến khi hiếu kỳ sắp chấm dứt, mấy người bình luận bài thi đều nói bài của La Y tương đương đủ làm học trò nhỏ, Dung Nghi phải nhiều nỗ lực nhiều hơn. Dung Nghi bị tức mặt xanh rờn, trực tiếp quăng bút: “Gia không đọc thứ rách nát này!”
La Y âm thầm trợn trắng: “Ta đọc nhiều hơn so với huynh, thành tích tốt một chút có làm sao? Là huynh cảm thấy mình ngốc hơn ta hả?”
”Nhưng cứ đọc thế này khi nào mới được đứng đầu?” Dung Nghi cđứng lên: “Không đọc! Chính là không đọc.”
La Y thở dài: “Có một số người đọc tới già vẫn là học trò nhỏ đấy. Dù sao chúng ta cũng rảnh rỗi không có việc làm, chỉ giết thời gian mà thôi. Nếu không thì làm gì đây?”
”Mặc kệ, chính là không đọc.”
”Vậy huynh giúp ta đóng gói đi.” La Y bình tĩnh nói: “Sắp chuyển nhà rồi, đồ đạc còn chưa dọn xong đâu, ta đang bận không xuể đây, nếu huynh rảnh rỗi, vậy làm cùng ta đi.”
”Ô, ta không đọc nàng không để ý?”
”Huynh cứ nói đi?”
Dung Nghi lập tức cợt nhả nói: “Nãi nãi tốt à, để cho ta nghỉ ngơi mấy ngày đi.”
La Y mỉm cười gật đầu.
Dung Nghi cao hứng ba ngày. Ngày đầu tiên đóng gói, mới lạ. Ngày hôm sau đóng gói, thú vị. Ngày thứ ba nắm giữ quy luật, cảm giác thành tựu. Ngày thứ tư bắt đầu chê nhàm chán. La Y là cố ý, nha đầu bà tử đều lấy cớ thu dọn phòng ở bên kia sai ra ngoài làm việc. Bởi vậy vật phẩm trong phòng cơ bản đều là Dung Nghi thu dọn, chuyển nhà phức tạp lại rườm rà. Phải phân loại vật phẩm ra trước, để vào thùng, còn phải suy xét đồ thường dùng, không thường dùng. Mùa đông, mùa hè. Dễ vỡ, chắc chắn. Vật lớn kết hợp vật nhỏ như thế nào để tiết kiệm không gian, quý trọng bảo quản như thế nào. Làm xong những thứ này, sẽ đặt vật phẩm vào thùng, viết rõ vật phẩm lên tờ giấy dán lên mới coi như xong việc.
Dung Nghi tốt xấu cũng sinh hoạt mười mấy năm, mặc dù là em bé không hiểu chuyện, nhưng cũng có cảm tình với những vật phẩm trong viện. Rất nhiều đồ trước kia không quý trọng vẫn không cam lòng ném đi. Đóng gói vào bao thì càng thêm phiền toái. La Y cũng tiến lên hỗ trợ, làm một trận nhiệt tình thôi. Cũng làm bọn hạ nhân được trộm lười. Đồ đạc ước chừng thu dọn mười ngày, nhìn bộ dạng La Y rất bận rộn, kỳ thực không bỏ sức mấy, vậy mà vẫn mệt chết khiếp. Miễn bàn tới Dung Nghi là thực sự sửa sang từng thứ một, thật sự là mệt hai mắt nổ đom đóm.
Đồ đạc chuyển hết, nghi thức ra hiếu cũng theo sau đó. Bởi vì Thái phu nhân và Hầu gia trước là đồng thời mất, bởi vậy ngày nhị phòng giữ đạo hiếu tương đương với đại phòng, đồng loạt bày rượu. Dung Nghi là một trong những người làm chủ, tiếp đón khách là bổn phận. Bởi vậy, cho dù Dung Nghi không cáu kỉnh chuẩn bị nghiêm cẩn, kỳ thực đúng là không có thời gian. La Y chính là biết thời biết thế mà thôi.
Khi yến hội, Dung Nghi càng không được để ý. Cũng may luôn cảm giác được ánh mắt La Y ân cần, cuối cùng trong lòng dễ chịu một chút. Vì thế yến hội vừa kết thúc, hắn liền khẩn cấp chuyển nhà.
Không ngờ La Y còn trừng phạt hắn không cho làm tắt. Chuyển nhà là một quá trình lao động liên tục, không phải cứ đóng gói đồ đạc là xong. Chuyển tới nhà mới còn phải dỡ ra, phân loại từng cái từng cái. So với đóng gói chẳng dễ hơn chút nào. Dù sao đóng gói còn có thể trộm lười, không vừa mắt quăng một khối. Mở ra tất phải nghiêm túc chăm chỉ sắp xếp. Dung Nghi xem như ăn đau khổ vì lúc trước ngẫu nhiên lười biếng. Cái gì cũng không tìm thấy, đành phải vùi đầu làm lại.
La Y hỏi: “Lúc này nên đọc phải không?”
Dung Nghi lại đứng lên: “Không đọc!”
La Y cười nói: “Vậy thì rất tốt, thôn trang của chúng ta được thu tô rồi. Trồng cái gì cũng không biết đây. Ta một người đàn bà cũng không hiểu, lại càng không đi xem được. Hiện thời huynh đúng là chủ hộ đỉnh thiên lập địa, ta làm lương khô cho huynh, huynh đi xem một chút đi.”
”Không ngờ chỉ cần ta không đọc, nàng lại sai khiến đến chết đúng không?” Dung Nghi buồn bực.
”Ách...” Người này không ngu nhỉ: “Kỳ thực cho dù huynh có muốn đọc, chuyện này vẫn phải làm.”
”A, vừa đọc vừa làm thứ này, nàng coi ta là thần tiên hả?”
”Không phải ta coi huynh là thần tiên, là huynh coi huynh là thần tiên đấy!”
”?”
”Huynh còn nghĩ mình ở Hầu phủ à, ăn, mặc, ở, đi lại là đại tẩu tử đều chuẩn bị tốt cho huynh. Huynh chỉ để ý đọc là được. Hiện tại ta chuẩn bị cũng không thành vấn đề, nhưng tiền đâu? Trước kia chúng ta là người lĩnh tiền tiêu vặt hàng tháng, nhưng bây là người phát tiền tiêu vặt hàng tháng!”
Dung Nghi nghe được không kiên nhẫn, nhưng lại không cách nào phản bác. Đành phải đổi đề tài: “Nãi nãi tốt à, chúng ta đón di nương ra đi. Chung quy là sinh ta, không thể để bà bây giờ còn ở trước mặt thái thái lập quy củ.”
La Y như cười như không: “Vậy có đón Tam muội muội ra không?”
”Chuyện này không giống nhau?”
”Có cái gì không giống nhau chứ? Lui một bước mà nói, cũng phải đợi gả Tam muội muội xong mới nhận di nương ra.” Phi, với tính cách Tiết di nương kia, bảo đảm ở hai ngày sẽ ồn ào đi về. Dù thế nào Hầu phủ cũng là cẩm y ngọc thực, nhà bọn họ về sau vải dệt là mảnh vải bông. Tiết di nương quen được mới có quỷ!
Dung Nghi nghe vậy cũng đúng, liền cười nói: “Như thế liền làm phiền nàng.”
”Lời cảnh báo đằng trước, tuy rằng đó là mẹ đẻ huynh, nhưng quy củ trong nhà phải giữ. Nếu...” La Y cúi xuống: “Ta sẽ bực.”
”Cái này dễ nói.” Dung Nghi chân chó gật đầu.
”Còn có một việc chi bằng ta cũng nói cho huynh hiểu.”
”Chuyện gì?”
”Từ nay về sau, chúng ta là tiểu môn tiểu hộ. Huynh sửa lại cái tật xấu ngủ nha đầu đi.”
”Nàng đố kỵ cũng quá rõ ràng đấy!?” Dung Nghi trợn mắt há hốc mồm, nào có ai nói thẳng ra thế? Ách, cũng phải, phỏng chừng vợ của người khác cũng sẽ không dùng kim châm đâm người
Tác giả :
Tiêu Tương Bích Ảnh