Thứ Xuất Thứ Xuất
Chương 44: Lễ vật
Edit: Hắc Phượng Hoàng
Mùng sáu tháng năm, Thiệu Y thành thân. Loại lễ lớn này nhất định là phải về nhà thăm cha mẹ. Tiêu gia nhị phòng làm cha hàng năm không có ở nhà, Thiệu Hi bị bắt huynh trưởng vi phụ, thật sự càng giống cha nhiều hơn. Mà Thiệu Y này thường xuyên trao đổi món đồ chơi mới giống ca ca. Bởi vậy La Y hơi ghen một chút, ca ca kết hôn, muội muội luôn có cái gì đó.
Hôn lễ tổng thể là náo nhiệt, nhạc gia của Thiệu Y cũng ở kinh thành, xem như Thư Hương gia truyền, chỉ có cái tộc thúc tương đối xui xẻo tùy ý kinh thành trị hạ Huyện lệnh. Nhưng tóm lại có xuất sĩ, miễn cưỡng tính quan gia. Tuy rằng Thiệu Y cái tuổi này học trò nhỏ cũng coi như khó có được, nhưng nếu mà ngay cả tú tài cũng không phải, không coi là “Tuổi trẻ tài cao“. Thân là con vợ kế là phải chịu thiệt chút, cũng may đối phương không có thái quá. Theo như truyền thuyết còn là một tiểu thư khuê các điển hình, nhưng Thiệu Y tính cách sinh động, thích hoạt bát. Ngày xưa vốn La Y tuy rằng bởi huyết thống được hắn chăm sóc không ít, cảm tình tốt cũng là La Y nhái về sau. Thực chất bên trong chính là con gái một La Y sau khi thích ứng hoàn cảnh, so với khuê tú bình thường vô luận trước mặt người khác vẫn là sau lưng đều hoạt bát rất nhiều. Bởi vậy Thiệu Y hơi có chút thất vọng.
La Y không biết tình huống tẩu tử tương lai, chỉ suy xét đến tính cách Thiệu Y. Bởi vậy ngày thứ ba lại mặt chính thức tiến vào cuộc sống bình thường, Tứ tẩu Tôn thị khi rảnh rỗi mở ra lễ vật của La Y sợ vừa khóc vừa la.
Thiệu Y bên ngoài nghe được tiếng kêu thảm thiết vội vàng xông tới: “Làm sao? Làm sao?”
Tôn thị còn đang phát run: “Con, con chuột a a a!”
Thiệu Y theo phương hướng vừa thấy cũng giật mình: “Trong phòng sao lại có con chuột!? Mau, mau gọi người đánh ra ngoài!”
Bọn nha đầu đều là kiều nuôi lớn, ai dám đi vào bắt? Nhũ mẫu càng là người thích sạch sẽ mới có thể làm việc. Một đám người rối thành một nùi, vẫn là bà tử bên ngoài tiến vào giơ cây chổi đánh.
Sau khi chụp một trận dừng lại, bà tử nghi ngờ nói: “Chết? Sao không chạy?”
Thiệu Y nhíu mày, nhìn chằm chằm cẩn thận nhìn lên quẫn, đơ đơ quay đầu hỏi: “Nhà ai đưa tới?” Là đám hại bạn kia rồi, nhất định!
Tôn thị lắc đầu, trên mặt còn treo nước mắt: “Còn chưa kịp nhìn rõ.”
Thiệu Y hết cách đành phải xoay người nhặt cả hòm lên. Vừa thấy hòm bao bên ngoài, cắn răng nghiến lợi nói: “Tam! Muội! Muội! Hồng Hương, nàng sai Lai Thuận đi nói cho Tam! Cô! Nãi! Nãi! Bảo nó nhớ kỹ cho ta!!!” Muội có cần thiết phải làm con chuột rất thật như vậy không!? Ngươi bắt chuột chết làm hả? Cư nhiên dùng lông thỏ xám làm da, thoạt nhìn rất giống! Du côn cắc ké, thông minh lanh lợi đều dùng trên đây!
Tôn thị chưa tỉnh hồn, do dự nói: “Cái này... Cái này?” Cô em chồng đưa á, nàng rất muốn trực tiếp ném đi...
Thiệu Y nói: “Lấy kéo đến đây.”
Nha đầu lấy kéo từ rổ may vá tới, nhìn Thiệu Y nắm bắt con chuột còn có chút sợ hãi.
Thiệu Y bất đắc dĩ cắt bỏ bụng con chuột, quả nhiên đinh đinh đang đang rơi ra mấy thứ. Bốn cục phân con chuột vàng biểu ý sớm sinh quý tử, đúng vậy, chính là Thái phu nhân thưởng cho La Y kia.
Tôn thị quẫn không nói được, vị cô em chồng này đúng là hiếm thấy.
Vu thị nghe được tin chạy tới thấy thế nâng trán nói: “Tam muội muội là một cô nương ngoan ngoãn, bị đệ mang hư rồi! Đệ xem đây là cái gì?”
”Còn oán lên đầu đệ à.” Thiệu Y oán giận.
”Không oán trên đầu đệ thì oán trên đầu ai? Ngày hôm trước là ai đi dọa đại tỷ nhi, Tam muội muội đây là học theo.” Vu thị cười mắng: “Ai bảo đệ không dạy cái tốt.”
Đến khi Lai Thuận gặp La Y, La Y cũng quẫn, vô tội nói: “Ta nghĩ Tứ ca tự mình bóc cơ, nào có nghĩ được là tẩu tử nhà mình bóc.” Đành phải lật một cái hộp điểm tâm đưa cho tẩu tử bồi tội an ủi. Sự tình mới trôi qua. Tôn thị xem như thấy được còn có người bướng bỉnh như vậy. Lại còn là đã kết hôn...
Vu thị cũng bồi mấy lời tốt thay La Y, Tôn thị đương nhiên không tiện so đo. Ngược lại bởi vì con chuột này, dọa cảm giác tân hôn khẩn trương không còn nữa. Nghĩ đến cô nãi nãi có thể nuôi dưỡng được dùng “Con chuột” làm hạ lễ, hẳn không phải là người soi mói. Nghĩ như vậy buông lỏng rất nhiều.
La Y thừa dịp nhà mẹ đẻ gởi thư nói sắp có thương hộ quen thuộc xuôi Nam nhập hàng, có cơ hội mang này nọ, lại dẫn này nọ trở về một chuyến. Vu thị ở trong cổng nhận được nàng liền hỏi: “Muội thời gian này hay chạy về nhà, mẹ chồng không nói gì chứ?”
”Mẹ chồng muội mới lười trông nom muội, trong nhà luôn luôn có chuyện mấy trăm lỗ hổng, lại có đi lễ các nơi. Hôm nay Bá nào sinh nhật, ngày mai Hầu phu nhân nào sinh con, ngày kia công danh nào có người thăng quan. Tính cả đại tẩu nữa, đều vội chân vắt lên cổ, chỉ ngóng trông Nhị tẩu chạy nhanh vào cửa phân ưu. Nơi nào còn có công phu xem muội.” La Y cười nói: “Không nói những lời này, tẩu dẫn muội đi gặp Tứ tẩu trước đi, lần trước hù đến tẩu ấy, phải đích thân đi bồi đền cái lễ.”
”A, tam cô nãi nãi nhà chúng ta còn hiểu lễ nha.” Vu thị sẳng giọng.
La Y mặt già đỏ lên: “Ngoài ý muốn kéo ngoài ý muốn!”
Lời tuy nói như vậy, nhưng vẫn đi thỉnh an trưởng bối trước. Lão thái thái thấy La Y khí sắc còn tốt, không khỏi lại nghĩ tới nữ nhi bị đuổi về Thiểm Tây, không biết còn có thể tiếp lại hay không? Nghe nữ nhi đặc biệt gởi thư nói, cuộc sống khổ hết sức...
Bây giờ không phải là thời điểm sáng chiều phụng dưỡng, lão thái thái kệ Vu thị và La Y trước mặt. Thấy lão thái thái ngẩn người không tiện nói đánh gãy. Sau một lúc lâu, lão thái thái mới phản ứng được: “Xem ta này, nghĩ chuyện tới mơ hồ rồi. Già đi, không còn dùng được.”
”Nào có, tổ mẫu đó là hạc phát đồng nhan.” La Y nói lời khách sáo.
Lão thái thái cười nói: “Hôm nay là tới thêm đồ cho Nhị nha đầu hả? Ta xem một chút?”
La Y nghe vậy đành phải mở rương ra, xe đẩy trẻ con rốt cục làm gấp, vẫn là thợ mộc nghĩ ra chủ ý, chỉ là không có dùng dễ như nhân sự chuyên nghiệp đời sau nghiên cứu ra. Vẫn khiến lão thái thái kinh diễm một phen.
Lại nhìn một hồi những thứ đồ khác, La Y nói một lần mới được thả ra. Lại đi thỉnh an cho đại thái thái tam thái thái, gặp qua hai vị muội muội cho mấy đóa hoa lụa mỏng, mới rảnh rỗi đi gặp tẩu tử đồng nhất bối phận. Triệu thị chính là sân khấu đi ngang qua, tuy rằng Triệu thị còn rất đồng tình La Y, nhưng hai người khí thế vẫn không hợp như trước đây, chỉ là không giống như trước tiếu lí tàng đao mà thôi. Lại chuyển qua chỗ Tam tẩu Miêu thị một vòng, rốt cục đến phiên phòng Thiệu Y. Ôi gánh nặng đường xa...
Sớm có hạ nhân báo cho Tôn thị biết, xa xa đã thấy Tôn thị đứng ở cửa viện nghênh đón. La Y đi vào vén áo thi lễ: “Bái kiến Tứ tẩu.”
”Tam cô nãi nãi hữu lễ.” Tôn thị cũng đáp lễ lại.
”Tứ tẩu khách khí, gọi ta Tam nha đầu hay là Tam muội muội là được.”
Lẫn nhau hàn huyên vài câu, Tôn thị vẫn không sửa miệng. Vào nhà ngồi xuống, bọn nha đầu dâng trà đến, uống qua một ngụm, mới bắt đầu chính thức nhàn thoại.
”Ngày hôm trước muội muội lỗ mãng, hại tẩu tử bị kinh hách, thật sự là xin lỗi.” La Y đầu tiên nói xin lỗi.
”Không sao không sao, là ta không nhìn rõ.” Tôn thị khách khí nói: “Cô nãi nãi tặng đại lễ, vô cùng cảm kích.”
”Chỉ là chút vật thông thường chúc may mắn mà thôi.”
”Cô nãi nãi khách khí.” Lải nhải cả ngày toàn lời vô nghĩa, nhưng mà hai người bọn họ thật sự không quen, không vô nghĩa cũng không biết nói cái gì. Nữ nhân hữu nghị sao, đại bộ phận là cùng nhau trong bát quái. Nhưng điều kiện tiên quyết bát quái là, hai người kia đã đến mức có thể bát quái nông nỗi. Bởi vậy, lúc này đành phải ở trong phạm vi an toàn nói chuyện tào lao. Đến trưa, khách sáo phần cơm, La Y thật vất vả về nhà mẹ đẻ khẳng định không muốn cùng người lạ ăn cơm, vẫn như cũ cùng Vu thị trở về nhị phòng. Nhưng mà thành ý đã tới, ít nhất Thiệu Y sẽ không làm khó.
Trở lại nhị phòng, La Y nói với Vu thị: “Đưa đến Vân Nam đi, muội chỉ làm được những thứ này. Tẩu tử nhìn xem còn có cái gì muốn thêm giảm không?”
Vu thị lật đi lật lại: “Đều là chút xảo tâm suy nghĩ, chỉ là nên thêm mấy cái cái vòng tay vòng cổ ứng cái cảnh mới tốt.”
La Y mới nhớ tới: “Ai nha, muội quên. Cứ nghĩ tới cái hình thức mới mẻ mới tốt. Chờ muội mấy ngày, Hầu phủ có mấy sư phụ làm vàng bạc, lập tức có thể đánh ra được.”
Vu thị hé miệng cười: “Làm muội vội chưa kìa, chẳng lẽ muội ấy không sinh thai thứ hai à? Hình thức mới mẻ của muội chờ đứa kế tiếp đi, nhưng mà là chút vật nhỏ, ta thêm thay muội. Dùng bạc là được rồi, chúng ta người một nhà, dùng vàng sợ nặng cho đứa bé.”
”Nha.” La Y không khách tức cái gì, ở đó ăn cơm trưa, vừa nhìn hạ nhân gói bao xong mới chao đảo về nhà.
Tại phía xa Vân Nam Cẩm Tú nhận được lễ vật nhà mẹ đẻ, nước mắt tựa như chuỗi ngọc bị đứt. Xa mấy ngàn dặm, sao có thể không tưởng niệm người nhà mẹ đẻ chứ? Phạm Thế Tuấn ở một bên ôn hòa khuyên: “Sang năm sẽ trở về kinh, đến lúc đó có thể gặp mặt. Nàng còn có mang, lại khóc không thoải mái, chẳng phải lãng phí một phen tâm ý của trưởng bối nhạc gia à?”
Cẩm Tú vừa khóc vừa thán: “Người khác đều tốt, ta chỉ nhớ kỹ Tam muội muội. Làm sao lại hứa cho người nhà như vậy? Không hỏi qua ta một tiếng, nghĩ như thế nào đều cổ quái.”
Phạm Thế Tuấn khuyên nhủ: “Có lẽ là trời chỉ nhân duyên cũng chưa biết chừng, trong kinh đầu bên kia trưởng bối không khỏe, vội vàng cưới cũng có.”
”Cũng không nên không thông báo ta một tiếng chứ.”
Phạm Thế Tuấn cười nói: “Là nàng quan tâm quá mức, cách mấy ngàn dặm đường, bọn họ truyền tin cũng không tiện. Sao có thể thương lượng với nàng được? Sang năm chúng ta trở về kinh, có được hay không vừa gặp sẽ biết.”
”Tốt sẽ không sao, nếu không phải tốt, ván đã đóng thuyền thì có biện pháp gì?” Cẩm Tú càng lo lắng.
Phạm Thế Tuấn nói: “Không bằng xem trước một chút đồ nhạc gia chuẩn bị, các nàng tỷ muội tình thâm, nàng ấy nhất định có lễ vật cùng nhau mang giùm. Nếu sống không tốt, sợ là không có tâm tư chuẩn bị. Chúng ta vừa thấy sẽ biết.”
Cẩm Tú nghĩ lại cũng đúng, cũng không gọi người, cùng Phạm Thế Tuấn hai người lật từng cái ra xem. Nhìn thấy La Y chuẩn bị một rương hàng lớn có cả bản thuyết minh văn hay tranh đẹp, Cẩm Tú quẫn, đây là chút gì!?
Phạm Thế Tuấn lật cái gọi là bản thuyết minh: “Hì, luyện chữ nhất quán, sao lại khác với nàng luyện vậy?”
Cẩm Tú lắc đầu nói: “Nó nói chữ là dùng để đọc viết, đọc được là được rồi. Ta thấy nó chính là lười.”
”Khuê phòng nữ tử, viết đến nông nỗi như thế này đã xem như không tệ.” Nói xong đùa nghịch với bản thuyết minh cả nửa ngày, lắp ráp xe đẩy xong cười nói: “Suy nghĩ khéo như thế, hẳn là trí tuệ hơn người, há có thể sống không tốt à?”
Cẩm Tú cũng bội phục: “Càng có khả năng, chỉ là không biết tính tình đầu óc đầy rơm rạ kia có tiến bộ hay không.”
”Thất Khiếu Linh Lung hợp lòng người như thế, muội muội nhất định không kém.”
Cẩm Tú bật cười: “Nói bậy bạ gì đó?” Lại thán: “Nó trung thực vô cùng, ngày đó mẫu thân trên đời cực lo lắng cho nó. Lâm chung còn thán không kịp đính hôn sự cho nó. Sớm biết như thế, ta...”
Phạm Thế Tuấn đánh gãy tự trách của nàng: “Nàng an tâm đi, nếu như tam di muội bị ủy khuất, ta sẽ giúp nàng xuất đầu cho nàng ấy như thế nào?”
Cẩm Tú cười cười: “Lời này ta sẽ nhớ kỹ.”
”Một lời đã định.”
”Một lời đã định.”
Mùng sáu tháng năm, Thiệu Y thành thân. Loại lễ lớn này nhất định là phải về nhà thăm cha mẹ. Tiêu gia nhị phòng làm cha hàng năm không có ở nhà, Thiệu Hi bị bắt huynh trưởng vi phụ, thật sự càng giống cha nhiều hơn. Mà Thiệu Y này thường xuyên trao đổi món đồ chơi mới giống ca ca. Bởi vậy La Y hơi ghen một chút, ca ca kết hôn, muội muội luôn có cái gì đó.
Hôn lễ tổng thể là náo nhiệt, nhạc gia của Thiệu Y cũng ở kinh thành, xem như Thư Hương gia truyền, chỉ có cái tộc thúc tương đối xui xẻo tùy ý kinh thành trị hạ Huyện lệnh. Nhưng tóm lại có xuất sĩ, miễn cưỡng tính quan gia. Tuy rằng Thiệu Y cái tuổi này học trò nhỏ cũng coi như khó có được, nhưng nếu mà ngay cả tú tài cũng không phải, không coi là “Tuổi trẻ tài cao“. Thân là con vợ kế là phải chịu thiệt chút, cũng may đối phương không có thái quá. Theo như truyền thuyết còn là một tiểu thư khuê các điển hình, nhưng Thiệu Y tính cách sinh động, thích hoạt bát. Ngày xưa vốn La Y tuy rằng bởi huyết thống được hắn chăm sóc không ít, cảm tình tốt cũng là La Y nhái về sau. Thực chất bên trong chính là con gái một La Y sau khi thích ứng hoàn cảnh, so với khuê tú bình thường vô luận trước mặt người khác vẫn là sau lưng đều hoạt bát rất nhiều. Bởi vậy Thiệu Y hơi có chút thất vọng.
La Y không biết tình huống tẩu tử tương lai, chỉ suy xét đến tính cách Thiệu Y. Bởi vậy ngày thứ ba lại mặt chính thức tiến vào cuộc sống bình thường, Tứ tẩu Tôn thị khi rảnh rỗi mở ra lễ vật của La Y sợ vừa khóc vừa la.
Thiệu Y bên ngoài nghe được tiếng kêu thảm thiết vội vàng xông tới: “Làm sao? Làm sao?”
Tôn thị còn đang phát run: “Con, con chuột a a a!”
Thiệu Y theo phương hướng vừa thấy cũng giật mình: “Trong phòng sao lại có con chuột!? Mau, mau gọi người đánh ra ngoài!”
Bọn nha đầu đều là kiều nuôi lớn, ai dám đi vào bắt? Nhũ mẫu càng là người thích sạch sẽ mới có thể làm việc. Một đám người rối thành một nùi, vẫn là bà tử bên ngoài tiến vào giơ cây chổi đánh.
Sau khi chụp một trận dừng lại, bà tử nghi ngờ nói: “Chết? Sao không chạy?”
Thiệu Y nhíu mày, nhìn chằm chằm cẩn thận nhìn lên quẫn, đơ đơ quay đầu hỏi: “Nhà ai đưa tới?” Là đám hại bạn kia rồi, nhất định!
Tôn thị lắc đầu, trên mặt còn treo nước mắt: “Còn chưa kịp nhìn rõ.”
Thiệu Y hết cách đành phải xoay người nhặt cả hòm lên. Vừa thấy hòm bao bên ngoài, cắn răng nghiến lợi nói: “Tam! Muội! Muội! Hồng Hương, nàng sai Lai Thuận đi nói cho Tam! Cô! Nãi! Nãi! Bảo nó nhớ kỹ cho ta!!!” Muội có cần thiết phải làm con chuột rất thật như vậy không!? Ngươi bắt chuột chết làm hả? Cư nhiên dùng lông thỏ xám làm da, thoạt nhìn rất giống! Du côn cắc ké, thông minh lanh lợi đều dùng trên đây!
Tôn thị chưa tỉnh hồn, do dự nói: “Cái này... Cái này?” Cô em chồng đưa á, nàng rất muốn trực tiếp ném đi...
Thiệu Y nói: “Lấy kéo đến đây.”
Nha đầu lấy kéo từ rổ may vá tới, nhìn Thiệu Y nắm bắt con chuột còn có chút sợ hãi.
Thiệu Y bất đắc dĩ cắt bỏ bụng con chuột, quả nhiên đinh đinh đang đang rơi ra mấy thứ. Bốn cục phân con chuột vàng biểu ý sớm sinh quý tử, đúng vậy, chính là Thái phu nhân thưởng cho La Y kia.
Tôn thị quẫn không nói được, vị cô em chồng này đúng là hiếm thấy.
Vu thị nghe được tin chạy tới thấy thế nâng trán nói: “Tam muội muội là một cô nương ngoan ngoãn, bị đệ mang hư rồi! Đệ xem đây là cái gì?”
”Còn oán lên đầu đệ à.” Thiệu Y oán giận.
”Không oán trên đầu đệ thì oán trên đầu ai? Ngày hôm trước là ai đi dọa đại tỷ nhi, Tam muội muội đây là học theo.” Vu thị cười mắng: “Ai bảo đệ không dạy cái tốt.”
Đến khi Lai Thuận gặp La Y, La Y cũng quẫn, vô tội nói: “Ta nghĩ Tứ ca tự mình bóc cơ, nào có nghĩ được là tẩu tử nhà mình bóc.” Đành phải lật một cái hộp điểm tâm đưa cho tẩu tử bồi tội an ủi. Sự tình mới trôi qua. Tôn thị xem như thấy được còn có người bướng bỉnh như vậy. Lại còn là đã kết hôn...
Vu thị cũng bồi mấy lời tốt thay La Y, Tôn thị đương nhiên không tiện so đo. Ngược lại bởi vì con chuột này, dọa cảm giác tân hôn khẩn trương không còn nữa. Nghĩ đến cô nãi nãi có thể nuôi dưỡng được dùng “Con chuột” làm hạ lễ, hẳn không phải là người soi mói. Nghĩ như vậy buông lỏng rất nhiều.
La Y thừa dịp nhà mẹ đẻ gởi thư nói sắp có thương hộ quen thuộc xuôi Nam nhập hàng, có cơ hội mang này nọ, lại dẫn này nọ trở về một chuyến. Vu thị ở trong cổng nhận được nàng liền hỏi: “Muội thời gian này hay chạy về nhà, mẹ chồng không nói gì chứ?”
”Mẹ chồng muội mới lười trông nom muội, trong nhà luôn luôn có chuyện mấy trăm lỗ hổng, lại có đi lễ các nơi. Hôm nay Bá nào sinh nhật, ngày mai Hầu phu nhân nào sinh con, ngày kia công danh nào có người thăng quan. Tính cả đại tẩu nữa, đều vội chân vắt lên cổ, chỉ ngóng trông Nhị tẩu chạy nhanh vào cửa phân ưu. Nơi nào còn có công phu xem muội.” La Y cười nói: “Không nói những lời này, tẩu dẫn muội đi gặp Tứ tẩu trước đi, lần trước hù đến tẩu ấy, phải đích thân đi bồi đền cái lễ.”
”A, tam cô nãi nãi nhà chúng ta còn hiểu lễ nha.” Vu thị sẳng giọng.
La Y mặt già đỏ lên: “Ngoài ý muốn kéo ngoài ý muốn!”
Lời tuy nói như vậy, nhưng vẫn đi thỉnh an trưởng bối trước. Lão thái thái thấy La Y khí sắc còn tốt, không khỏi lại nghĩ tới nữ nhi bị đuổi về Thiểm Tây, không biết còn có thể tiếp lại hay không? Nghe nữ nhi đặc biệt gởi thư nói, cuộc sống khổ hết sức...
Bây giờ không phải là thời điểm sáng chiều phụng dưỡng, lão thái thái kệ Vu thị và La Y trước mặt. Thấy lão thái thái ngẩn người không tiện nói đánh gãy. Sau một lúc lâu, lão thái thái mới phản ứng được: “Xem ta này, nghĩ chuyện tới mơ hồ rồi. Già đi, không còn dùng được.”
”Nào có, tổ mẫu đó là hạc phát đồng nhan.” La Y nói lời khách sáo.
Lão thái thái cười nói: “Hôm nay là tới thêm đồ cho Nhị nha đầu hả? Ta xem một chút?”
La Y nghe vậy đành phải mở rương ra, xe đẩy trẻ con rốt cục làm gấp, vẫn là thợ mộc nghĩ ra chủ ý, chỉ là không có dùng dễ như nhân sự chuyên nghiệp đời sau nghiên cứu ra. Vẫn khiến lão thái thái kinh diễm một phen.
Lại nhìn một hồi những thứ đồ khác, La Y nói một lần mới được thả ra. Lại đi thỉnh an cho đại thái thái tam thái thái, gặp qua hai vị muội muội cho mấy đóa hoa lụa mỏng, mới rảnh rỗi đi gặp tẩu tử đồng nhất bối phận. Triệu thị chính là sân khấu đi ngang qua, tuy rằng Triệu thị còn rất đồng tình La Y, nhưng hai người khí thế vẫn không hợp như trước đây, chỉ là không giống như trước tiếu lí tàng đao mà thôi. Lại chuyển qua chỗ Tam tẩu Miêu thị một vòng, rốt cục đến phiên phòng Thiệu Y. Ôi gánh nặng đường xa...
Sớm có hạ nhân báo cho Tôn thị biết, xa xa đã thấy Tôn thị đứng ở cửa viện nghênh đón. La Y đi vào vén áo thi lễ: “Bái kiến Tứ tẩu.”
”Tam cô nãi nãi hữu lễ.” Tôn thị cũng đáp lễ lại.
”Tứ tẩu khách khí, gọi ta Tam nha đầu hay là Tam muội muội là được.”
Lẫn nhau hàn huyên vài câu, Tôn thị vẫn không sửa miệng. Vào nhà ngồi xuống, bọn nha đầu dâng trà đến, uống qua một ngụm, mới bắt đầu chính thức nhàn thoại.
”Ngày hôm trước muội muội lỗ mãng, hại tẩu tử bị kinh hách, thật sự là xin lỗi.” La Y đầu tiên nói xin lỗi.
”Không sao không sao, là ta không nhìn rõ.” Tôn thị khách khí nói: “Cô nãi nãi tặng đại lễ, vô cùng cảm kích.”
”Chỉ là chút vật thông thường chúc may mắn mà thôi.”
”Cô nãi nãi khách khí.” Lải nhải cả ngày toàn lời vô nghĩa, nhưng mà hai người bọn họ thật sự không quen, không vô nghĩa cũng không biết nói cái gì. Nữ nhân hữu nghị sao, đại bộ phận là cùng nhau trong bát quái. Nhưng điều kiện tiên quyết bát quái là, hai người kia đã đến mức có thể bát quái nông nỗi. Bởi vậy, lúc này đành phải ở trong phạm vi an toàn nói chuyện tào lao. Đến trưa, khách sáo phần cơm, La Y thật vất vả về nhà mẹ đẻ khẳng định không muốn cùng người lạ ăn cơm, vẫn như cũ cùng Vu thị trở về nhị phòng. Nhưng mà thành ý đã tới, ít nhất Thiệu Y sẽ không làm khó.
Trở lại nhị phòng, La Y nói với Vu thị: “Đưa đến Vân Nam đi, muội chỉ làm được những thứ này. Tẩu tử nhìn xem còn có cái gì muốn thêm giảm không?”
Vu thị lật đi lật lại: “Đều là chút xảo tâm suy nghĩ, chỉ là nên thêm mấy cái cái vòng tay vòng cổ ứng cái cảnh mới tốt.”
La Y mới nhớ tới: “Ai nha, muội quên. Cứ nghĩ tới cái hình thức mới mẻ mới tốt. Chờ muội mấy ngày, Hầu phủ có mấy sư phụ làm vàng bạc, lập tức có thể đánh ra được.”
Vu thị hé miệng cười: “Làm muội vội chưa kìa, chẳng lẽ muội ấy không sinh thai thứ hai à? Hình thức mới mẻ của muội chờ đứa kế tiếp đi, nhưng mà là chút vật nhỏ, ta thêm thay muội. Dùng bạc là được rồi, chúng ta người một nhà, dùng vàng sợ nặng cho đứa bé.”
”Nha.” La Y không khách tức cái gì, ở đó ăn cơm trưa, vừa nhìn hạ nhân gói bao xong mới chao đảo về nhà.
Tại phía xa Vân Nam Cẩm Tú nhận được lễ vật nhà mẹ đẻ, nước mắt tựa như chuỗi ngọc bị đứt. Xa mấy ngàn dặm, sao có thể không tưởng niệm người nhà mẹ đẻ chứ? Phạm Thế Tuấn ở một bên ôn hòa khuyên: “Sang năm sẽ trở về kinh, đến lúc đó có thể gặp mặt. Nàng còn có mang, lại khóc không thoải mái, chẳng phải lãng phí một phen tâm ý của trưởng bối nhạc gia à?”
Cẩm Tú vừa khóc vừa thán: “Người khác đều tốt, ta chỉ nhớ kỹ Tam muội muội. Làm sao lại hứa cho người nhà như vậy? Không hỏi qua ta một tiếng, nghĩ như thế nào đều cổ quái.”
Phạm Thế Tuấn khuyên nhủ: “Có lẽ là trời chỉ nhân duyên cũng chưa biết chừng, trong kinh đầu bên kia trưởng bối không khỏe, vội vàng cưới cũng có.”
”Cũng không nên không thông báo ta một tiếng chứ.”
Phạm Thế Tuấn cười nói: “Là nàng quan tâm quá mức, cách mấy ngàn dặm đường, bọn họ truyền tin cũng không tiện. Sao có thể thương lượng với nàng được? Sang năm chúng ta trở về kinh, có được hay không vừa gặp sẽ biết.”
”Tốt sẽ không sao, nếu không phải tốt, ván đã đóng thuyền thì có biện pháp gì?” Cẩm Tú càng lo lắng.
Phạm Thế Tuấn nói: “Không bằng xem trước một chút đồ nhạc gia chuẩn bị, các nàng tỷ muội tình thâm, nàng ấy nhất định có lễ vật cùng nhau mang giùm. Nếu sống không tốt, sợ là không có tâm tư chuẩn bị. Chúng ta vừa thấy sẽ biết.”
Cẩm Tú nghĩ lại cũng đúng, cũng không gọi người, cùng Phạm Thế Tuấn hai người lật từng cái ra xem. Nhìn thấy La Y chuẩn bị một rương hàng lớn có cả bản thuyết minh văn hay tranh đẹp, Cẩm Tú quẫn, đây là chút gì!?
Phạm Thế Tuấn lật cái gọi là bản thuyết minh: “Hì, luyện chữ nhất quán, sao lại khác với nàng luyện vậy?”
Cẩm Tú lắc đầu nói: “Nó nói chữ là dùng để đọc viết, đọc được là được rồi. Ta thấy nó chính là lười.”
”Khuê phòng nữ tử, viết đến nông nỗi như thế này đã xem như không tệ.” Nói xong đùa nghịch với bản thuyết minh cả nửa ngày, lắp ráp xe đẩy xong cười nói: “Suy nghĩ khéo như thế, hẳn là trí tuệ hơn người, há có thể sống không tốt à?”
Cẩm Tú cũng bội phục: “Càng có khả năng, chỉ là không biết tính tình đầu óc đầy rơm rạ kia có tiến bộ hay không.”
”Thất Khiếu Linh Lung hợp lòng người như thế, muội muội nhất định không kém.”
Cẩm Tú bật cười: “Nói bậy bạ gì đó?” Lại thán: “Nó trung thực vô cùng, ngày đó mẫu thân trên đời cực lo lắng cho nó. Lâm chung còn thán không kịp đính hôn sự cho nó. Sớm biết như thế, ta...”
Phạm Thế Tuấn đánh gãy tự trách của nàng: “Nàng an tâm đi, nếu như tam di muội bị ủy khuất, ta sẽ giúp nàng xuất đầu cho nàng ấy như thế nào?”
Cẩm Tú cười cười: “Lời này ta sẽ nhớ kỹ.”
”Một lời đã định.”
”Một lời đã định.”
Tác giả :
Tiêu Tương Bích Ảnh